• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1494

Chương 1494 : Chương 1494








Chương 1494ĐỪNG CÓ CHỬI ĐỔNG



“Này, có phải anh nghe nhầm không? Tỉnh táo chút đi anh hai!” Cao Nhã la lớn: “Nhanh lên, nhóm đội trưởng Bộc đã vào chỗ rồi, chỉ chờ tiếng súng của bọn họ vang lên là chúng ta sẽ chạy xe qua đó thật nhanh, hiểu chưa?”



“À... Ừm... Đúng là...” Triệu Ngọc vội hỏi: “Tay súng bắn tỉa thì sao? Tay súng bắn tỉa đó thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta vừa lên xe là sẽ ăn đạn đó...”



“Cái gì?” Juliet trong điện thoại lớn tiếng hỏi: “Còn có tay súng bắn tỉa!?”



“Đừng nhúc nhích!” Cao Nhã xua tay hô: “Quan Anh đã tìm được vị trí của tay súng bắn tỉa đó rồi, cậu ta sẽ dùng hỏa lực ngăn chặn hắn!”



“Anh chuẩn bị sẵn sàng nhanh lên, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta đấy!



“Nhớ kĩ, tiếng súng vừa vang lên thì lập tức lên xe!”



“À... À... À... Được rồi...” Triệu Ngọc gật đầu, lại xoay người giữ chặt cửa xe, chuẩn bị xông vào, nhưng mà khi hắn nhìn điện thoại trong tay thì lại cảm thấy không biết làm sao.



Tuy hắn không biết cuộc điện thoại của Juliet là thế nào, vì sao hắn lại có thể nhận được điện thoại của cô ta? Nhưng mà hắn biết, có lẽ Juliet có thể giúp bọn họ liên lạc với Miêu Khôn, liên lạc với phòng Đặc Cần, giúp bọn họ bắt được liên lạc.



Nhưng mà thân phận của Juliet lại có phần đặc biệt, Triệu Ngọc không biết, hắn có thể nói thẳng tình huống lúc này của mình cho cô ta nghe hay không?



Dù sao cũng phải giữ bí mật với quốc tế về việc hắn cùng các đội viên đội đặc công hành động tại Vaqueria, một khi Juliet biết được chuyện này, có phải sẽ gây ảnh hưởng không tốt hay không?



Làm sao bây giờ?



Nói cho Juliet biết tình huống thật sự, để cô ta giúp hắn liên lạc với Miêu Khôn cầu cứu, hay là... Coi như không có chuyện gì xảy ra?



Tổng hợp lại đủ loại nguyên nhân, có thể biết hiện tại tâm trạng của Triệu Ngọc phức tạp bao nhiêu, đây là lần đầu tiên hắn không biết phải làm thế nào!



“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc...” Lúc này, Juliet vẫn tiếp tục nói trong điện thoại, cô ta rất nghiêm túc sửa chữ cho Triệu Ngọc, nói: “Vừa rồi cậu nhắc tới ‘đờ mờ’ nước Pháp, tôi biết hai chữ ‘đờ mờ’ này có ý không hay, nó dùng để mắng chửi người ta, giống như như chúng tôi dùng chữ thô tục ‘ân cần thăm hỏi’ mẹ của người khác vậy, tôi không thích đâu!”



Đờ mờ!



Triệu Ngọc sắp điên rồi, hắn nhanh chóng tóm lấy túi áo trên của mình, đào tai nghe điện thoại ra. Sau khi hắn nhét tai nghe điện thoại vào lỗ tai thì bỏ điện thoại di động vào túi, cuối cùng hai tay cũng được giải phóng.



“Không phải tôi chửi đổng, đó là câu cửa miệng của tôi, ý của tôi không phải là chửi người nước Pháp mà là...” Triệu Ngọc giải thích một phen: “Là một loại nói mang theo ý cảm thán, có ý là cú điện thoại đến từ nước Pháp này có phần khó tin, cô đã hiểu chưa?”



“Không thể nào...” Cao Nhã nhìn thấy Triệu Ngọc cứ lẩm bẩm, còn tưởng rằng là Triệu Ngọc bị dọa đến mức thần kinh có vấn đề! Vẻ mặt cô ta càng lúc càng khó có thể chịu nổi...



“Vừa rồi, tôi nghe các cậu nhắc tới súng ngắm, còn có ô tô, à... Cậu còn bảo tôi liên lạc với Female Miêu, xem ra thật sự có chuyện lớn xảy ra rồi!” Juliet quan tâm hỏi han: “Mau, cậu mau nói tình hình của cậu cho tôi nghe, xem tôi có thể giúp đỡ gì cho cậu không?”



Đoàng... Đoàng...



Ngay lúc Juliet nói chuyện thì trên sườn núi có tiếng súng vang lên, đạn rít gào bắn về phía kẻ địch xông tới từ bên kia, lập tức có vài tên ngã xuống!



Triệu Ngọc biết đây là tín hiệu đám người Bộc Gia Hữu bắt đầu yểm hộ, tiếng súng vừa vang, hắn không dám nói chuyện với Juliet nữa, nhanh chóng cùng Cao Nhã hành động, mở cửa xe mà nhảy lên, chuẩn bị thừa dịp rối loạn lái ô tô đi.



Nhưng mà Triệu Ngọc vừa mới nhảy lên và cầm chìa khóa thì máy báo động khẩn cấp trong đầu lại phát ra cảnh báo, chỉ thấy hình ảnh của bia ngắm lại xuất hiện trên giao diện.



Đờ mờ!



Triệu Ngọc buồn bực, đành phải lại lui về.



Kết quả, một viên đạn ngắm bắn lại xuyên qua thân xe, găm vào chỗ ngồi giống hệt như lúc nãy!



Phốc!



Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc rời khỏi khoang điều khiển thì trên chiếc xe bên cạnh cũng vang lên tiếng đạn bắn tỉa rất rõ ràng.



“Á!” Ngay sau tiếng đạn là tiếng la hét của Cao Nhã, cô ta bị ngã ra khỏi thùng xe...



“Này, cô... Cao.” Triệu Ngọc nhìn thấy Cao Nhã lăn một vòng trên mặt đất rồi tựa lưng vào cửa xe, trái tim thấp thỏm từ từ yên ổn lại.



Xem ra, hẳn là Cao Nhã bị thương nhưng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng...



“Không... Không đúng...” Cao Nhã ôm chặt lỗ tai đang đổ máu, nói: “Không phải chỉ có một tay súng bắn tỉa thôi đâu!”



Nói xong, cô ta gấp gáp quơ lấy bộ đàm, báo cáo cho Bộc Gia Hữu...



Lúc này, dưới làn mưa đạn do các đội viên đội đặc công yểm hộ, những binh sĩ phe địch vốn muốn xông lên đành phải lùi trở về, không ai dám tiến lên trước nữa.



Nhưng mà, sau bọn họ có đoàn xe cầm cự, lại có quân cứu viện tập kích mạnh mẽ, tình hình như vậy không thể duy trì bao lâu!



“Hãy nghe tôi nói...” Thừa dịp lúc này, Triệu Ngọc nhanh chóng hô lên với Juliet trong di động: “Chị đại à, chuyện của tôi, cô nước ở xa không cứu được lửa gần! Nếu cô thật sự muốn giúp tôi thì hãy mau giúp tôi liên lạc với Miêu Khôn, tôi muốn trò chuyện với ông ấy...”



“À... Được... Được!” Juliet đã nhận ra tình thế nghiêm trọng, vội vàng đồng ý với Triệu Ngọc: “Bây giờ tôi sẽ lập tức phái người đi gọi điện thoại, cứ bật máy như thế này là cậu có thể dùng di động của tôi trực tiếp trò chuyện với ông ấy...”



Một đoạn dài phía sau, Juliet dùng tiếng Pháp nói ra, bởi vì Triệu Ngọc còn có máy phiên dịch trong người cho nên vẫn hiểu hết những lời của cô ta.



“Có điều...” Ai ngờ, sau khi Juliet dặn dò xong thì lại nói với Triệu Ngọc: “Thần thám Trung Quốc, để tôi đoán thử nhé, có phải cậu đang bị tay súng bắn tỉa chặn đằng sau ô tô hay không?”



“Đúng vậy!” Triệu Ngọc không rảnh rỗi cãi cọ với cô ta, lập tức gật đầu.



“Ô tô còn có thể chạy được không?” Juliet lại hỏi.



“Có thể!” Triệu Ngọc lời ít mà ý nhiều nói, còn cẩn thận bổ sung một câu: “Chắc là vẫn có thể chạy được!”



“Đạn có thể bắn xuyên qua ô tô à?”



“Đúng vậy!”



“Vậy... nó là ô tô gì vậy?”



“Xe Jeep, hơi lớn hơn xe bình thường một chút, mặt sau còn có thùng xe...” Triệu Ngọc thành thật trả lời, lại không biết rốt cuộc Juliet có ý gì?



“Cậu chạy đi nơi nào thế...” Juliet chậc lưỡi xong, nói: “Cậu có thấy chỗ phanh tay không?”



“Ừm? Để làm gì vậy?” Triệu Ngọc vẫn thấy khó hiểu: “Nhìn chỗ đó làm gì?”



“Đẩy xe chứ làm gì nữa!” Juliet nói: “Cầu xin Thượng đế ban sức mạnh cho cậu đi! Coi xe như tấm mộc, đẩy nó đi! Cứ đẩy đuôi xe lên chỗ cách song song với tay súng bắng tỉa là súng của hắn ta không thể bắn tới vị trí người điều khiển nữa rồi!



“Như vậy là cậu có thể lái xe đi rồi!”



“Wow! Thông minh!” Triệu Ngọc nghiêm túc cân nhắc lời của Juliet, cảm thấy rất hữu dụng. Nhưng mà sau khi hắn cẩn thận quan sát địa hình thì không khỏi cúi đầu, buồn bực nói: “Không được đâu chị đại! Địa hình ở chỗ rất dốc! Hơn nữa, chỗ này chỉ có một người sống là tôi thôi!”



“Cái gì?” Ai ngờ, Juliet nghe xong cũng không thất vọng, còn hưng phấn hỏi: “Chỉ có một người sống là cậu, nói cách khác, còn có người chết đúng không?”



“Ừm... Chuyện này...” Triệu Ngọc không dám xác định có phải Juliet đang moi lời của mình hay không, cho nên không dám nói lung tung.



Nhưng mà Juliet là người thông minh cỡ nào, vỗ tay một cái, la lớn: “Đã đến lúc nào rồi mà còn băn khoăn cái gì nữa, dùng người chết làm đệm đi! Đệm này không tệ đâu...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom