• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1332

Chương 1332 : Chương 1332TÔI THẬT SỰ LÀ CON GÁI CỦA TỊCH VĨ (1)







“Tôi là con gái của Tịch Vĩ.” Tịch Mộng Na run rẩy nói: “Nếu như các ông dám bắt nạt tôi, cha của tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các ông! Lời tôi nói là thật đấy!”



“Hừ...” Jacob ở phía sau nhỏ giọng mắng, rõ ràng xem thường Tịch Mộng Na.



“Cô Tịch, chẳng lẽ cô vẫn chưa hiểu hay sao?” Trung úy Kangteuk khuyên: “Vào lúc này, thân phận của cô đã không còn quan trọng nữa! Điều quan trọng là cô là nghi phạm giết người! Cô đã giết người!”



“Bây giờ, cô cần phải lập tức nói cho tôi biết, vì sao cô lại giết người? Là ai đã cử cô đến? Mục đích của cô rốt cuộc là gì?”



“Tôi nói lại lần nữa, là cha của tôi bảo tôi đến, mục đích của tôi là thay ông ấy tham gia cuộc họp mặt trinh thám do hiệp sĩ Grimm tổ chức!” Tịch Mộng Na lẩm bẩm: “Còn về chuyện vì sao tôi giết người... Tôi không giết người mà? Là các ông vu cáo hãm hại tôi!”



“Sao đây, còn muốn giảo biện nữa hay sao?” Juliet nói: “Bản thân cô cũng là thám tử, sao lại không hiểu được chứ, bây giờ đã có chứng cứ xác thực rồi! Mau nói, cô lẻn vào mật thất có phải vì kim cương hay không?”



“Cũng phải...” Scott suy nghĩ một chút, lập tức nói với một thuộc hạ của mình: “Các cậu tranh thủ tổ chức một số người, đến mật thất đó tìm kĩ lần nữa, có lẽ bên trong thật sự có thứ gì đó quan trọng đấy!”



“Vâng!” Thuộc hạ nhận lệnh rời đi.



“Tôi bảo.” Lúc này Yusuf hăng hái lên, vội nhướng mày nói với Scott: “Nhờ phúc của thám tử Trung Quốc của chúng ta mà sếp Scott, nếu hung thủ thật sự đã bắt được rồi, vậy chúng tôi... có thể trở về nhà rồi đúng không?”



“Không được!” Cisse giành nói trước: “Tuyệt đối không được! Người ta còn chưa nhận tội! Hơn nữa, cho dù nhận tội rồi, không chừng còn có đồng bọn nữa đúng không?”



“Chậc chậc... rốt cuộc là thế nào đây?” Sevan Barker bĩu môi nói: “Tôi biết đám người Anh giỏi làm ra vẻ nhất mà! Nước tôi có câu ngạn ngữ, nếu như đám người Anh nói lời giữ lời, vậy thì heo nái cũng biết leo cây!”



“Ông cút qua một bên đi, đây rõ ràng là ngạn ngữ của Trung Quốc chúng tôi!” Miêu Khôn cười nói: “Chắc chắn là các ông đạo văn rồi!”



Miêu Khôn nói như vậy khiến mọi người đều cười, rõ ràng là đang chế giễu đám người Scott mà.



“Sao đây? Sao đây?” Cisse đối mặt với Scott, nói: “Bây giờ rốt cuộc các ông có đồng ý để tôi thôi miên họ không?”



“Được thôi.” Yusuf nói: “Nếu như ông biết thôi miên, vậy thì thôi miên cô Tịch đây đi, ít nhất để cô ấy nhận tội trước nhỉ?”



“Đừng, đừng!” Tịch Mộng Na căng thẳng nói: “Tôi không lừa gạt các ông, tôi thật sự là con gái của Tịch Vĩ, cha tôi... Ông ấy nhất định sẽ không tha cho các ông đâu!”



“Lần thứ hai rồi...” Jacob nói nhỏ: “Cô gái này có phải là chịu kích thích rồi không? Lần trước tôi bị bom tập kích, lão già Tịch Vĩ kia cũng có phần đấy, tôi còn chưa tìm ông ta tính sổ đâu!”



“Cô Tịch.” Giọng điệu của Kangteuk trở nên cương quyết: “Chứng cứ đã rõ đến vậy rồi, đừng tiếp tục kháng cự vô ích nữa! Nếu như cô tiếp tục không chịu phối hợp, vậy tôi cũng chỉ có thể dựa vào trình tự mà giải quyết thôi!”



“Không được...” Tịch Mộng Na phản đối: “Trước khi thẩm vấn, các ông nhất định phải để tôi gọi điện thoại, đây là quyền lợi mà tôi nên có!”



Khi nói chuyện, Tịch Mộng Na ngày càng kích động, co rút người lại, rõ ràng bày ra tư thế tấn công, binh sĩ thuộc hạ của Kangteuk thấy thế, vội vàng ghìm súng tiến đến, bao vây cô ta ở giữa.



“Chậc chậc...” Kangteuk nhíu mày: “Không phải tôi đã nói rồi à? Chuyện điện thoại...”



Trong lúc Kangteuk giải thích với Tịch Mộng Na, Miêu Khôn chợt chút ý đến một tình huống, đó chính là Triệu Ngọc ngồi bên cạnh ông đã lâu không nói gì cả.



Lúc này, Triệu Ngọc vốn không chú ý đến Tịch Mộng Na, mà hơi lim dim mắt, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng.



“Tiểu Triệu, Tiểu Triệu... Con không sao chứ?” Miêu Khôn thấy vậy, vội quan tâm hỏi thăm bằng tiếng Trung: “Ta thấy dáng vẻ của con không được ổn cho lắm thì phải?”



“Ồ, không có gì...” Triệu Ngọc nhíu chặt mày nói: “Chỉ là con đang suy nghĩ chút chuyện mà thôi!”



“Nghĩ gì đấy?” Miêu Không biết cách nghĩ của Triệu Ngọc rất đặc biệt, vội vàng lén lút hỏi: “Có phải là... Con đã nghĩ ra cách giải mật mã kim cương rồi không? Con nhất định đừng nói lung tung đấy, chỉ nói cho mình ta nghe là được...”



“Không phải...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Con chỉ là cảm thấy... hành vi của Tịch Mộng Na... hơi kỳ lạ! Hình như... có chỗ nào đó không hợp lý lắm!”



“Kỳ lạ? Không hợp lý?” Miêu Khôn nhìn Tịch Mộng Na ở phía xa, lo lắng hỏi: “Con tuyệt đối đừng nói với ta là con bắt nhầm người rồi nhé!”



.



“Không phải...” Vẻ mặt Triệu Ngọc phức tạp, nói: “Con chỉ là cảm thấy, hành vi giết người của Tịch Mộng Na hơi không hợp lẽ thường! Cô ta rõ ràng biết rằng giết người ở nơi hoang đảo thế này... nhất định không thể trốn thoát được! Cho dù cô ta giấu hung khí xa đến đâu, sớm muộn gì cũng bị chúng ta tìm được! Cô ta tuy trẻ tuổi, nhưng mà thời gian dấn thân vào nghề thám tử cũng không phải là ngắn, đạo lý dễ hiểu như vậy, cô ta đâu thể nào không hiểu?”



“Nếu như đổi lại là con...” Triệu Ngọc nói: “Bất kể nhiệm vụ con cần hoàn thành có quan trọng đến đâu, khi con bị cô Molly bắt gặp, con thà rằng mạo hiểm bỏ trốn cũng sẽ không tùy tiện giết người!”



“Càng đừng nói đến chuyện giết người rồi, còn ở tại chỗ đợi, còn xem chúng ta phá án như thế nào, bắt cô ta như thế nào... chuyện này có hơi... phách lối đúng không?”



“Cũng phải...” Miêu Khôn suy nghĩ hồi lâu, lại nói lời thoại kinh điển: “Vậy Tiểu Triệu, con thấy thế nào?”



“Con cảm thấy... Nếu như Tịch Mộng Na dám giết người ở đây, giết xong rồi còn không chạy trốn thì nhất định là cô ta có lý do gì đó có thể khiến cô ta không phải lo ngại gì! Chẳng lẽ.. chẳng lẽ...”



“Không phải chứ? Ý của con là...” Miêu Không đè thấp giọng, gần như không nghe thấy: “Cô ta thật sự có đồng bọn sao?”



“Con không biết nữa, có điều...” Triệu Ngọc quét mắt nhìn các thám tử một lượt, nói: “Cho dù còn có đồng bọn, nhưng cũng không đến mức phách lối đến thế chứ? Trên đảo của Grimm, giết con gái của Grimm, đây không còn là việc đảo khách thành chủ nữa rồi... chậc chậc...”



Trong lúc Triệu Ngọc và Miêu Khôn bàn luận, phía Tịch Mộng Na ở phía bên này lại nảy sinh biến đổi mới.



Trung úy Kangteuk vẫn đang nhẫn nại chất vấn Tịch Mộng Na, nhưng Scott đang bình tĩnh ngồi lại đột nhiên đứng dậy, nói với Kangteuk: “Trung úy, tôi vừa mới nhận được thông tin, mạng lưới phục vụ bên phía phòng quan sát đã được phục hồi rồi.” Scott kéo lê bước chân mệt mỏi đến trước mặt hai người, nói: “Như vậy đi! Chuyện giết người tạm thời đặt qua một bên, tôi dẫn Tịch Mộng Na đi gọi điện thoại cho cha cô ta trước, chí ít... cần phải lấy được mật mã trước rồi tính sau!”



“Chuyện này...” Kangteuk có hơi bất ngờ, anh ta sờ bộ đàm của mình, nói: “Sao bên này của tôi không nhận được tin tức vậy?”



“Tôi không biết.” Mặt Scott không biểu cảm mà đi đến trước mặt Tịch Mộng Na, một tay kéo cánh tay của Tịch Mộng Na, mặt khác nói với Kangteuk: “Mật mã của Tịch Vĩ cực kỳ quan trọng, cho nên cần tôi đích thân xử lý!”



“Đợi chút...” Mắt thấy Scott muốn dẫn Tịch Mộng Na đi, Kangteuk nhanh chóng ngăn cản: “Sếp à, không được, ông hãy nghe tôi nói, lúc này tuyệt đối không thể để hai cha con họ nói chuyện! Ông nghĩ thử xem… Tịch Mộng Na là nghi phạm, lỡ như lúc gọi điện thoại, cô ta dùng ám hiệu gì đó thông báo cho Tịch Vĩ để Tịch Vĩ biết thì rắc rối rồi!”



“Yên tâm đi! Tôi tự có chừng mực, công việc của tôi còn chưa đến phiên anh chỉ trỏ...” Scott không khách sáo lườm Kangteuk, kéo Tịch Mộng Na muốn đi.



“Không được, không được! Ông đợi tôi xác nhận một chút...” Ai ngờ, Kangteuk ngăn cản họ lần nữa, vội vàng nói: “Scott, không phải là tôi chống đối ông! Nhưng mà, thông tin chậm trễ chưa được hồi đáp, chúng ta không thể không cẩn thận!”



“Cho nên...” Anh ta quay người ra hiệu cho hai thuộc hạ, nói: “Vẫn nên để người của tôi xác nhận an toàn đường mạng một chút rồi các ông hẵng gọi điện thoại!”



“Hơ hơ...” Nhìn thấy Kangteuk gắng sức ngăn cản, Scott thoải mái cười, nói: “Được thôi, động tác của các anh phải nhanh chút, nhất định phải giải quyết chuyện kim cương trong hôm nay đấy!”



“Được!” Kangteuk dùng sức gật đầu, sau đó dẫn theo hai thuộc hạ của anh ta, quay người muốn đi.



Chẳng ngờ, ngay lúc họ vừa quay người, Scott lại nhanh như chớp mà rút súng ra, nổ súng về phía ba người Kangteuk!



Pằng, pằng, pằng!



Ba tiếng súng chát chúa vang lên, nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh trong lâu đài Grimm...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom