• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (11 Viewers)

  • Chap-1330

Chương 1330 : Chương 1330THẦM THÁM KHÔNG CÓ LƯƠNG TÂM







Nghe thấy lời của Triệu Ngọc, bầu không khí tại hiện trường đột nhiên hưng phấn.



“Cậu trai trẻ.” Yusuf nhịn không được nói: “Không phải cậu mới vừa nói, ngay cả cậu cũng không biết hung thủ giấu hung khí ở đâu à? Giờ sao bỗng nhiên biết rõ vậy?”



“Có phải ông nghe nhầm rồi hay không?” Triệu Ngọc không nhanh không chậm biện minh: “Ý của tôi là tôi chỉ biết vị trí đại khái mà hung thủ giấu hung khí chứ không biết vị trí cụ thể, không thể lấy hung khí ra ngay!”



“Là vấn đề phiên dịch sao?” Sevan Barker châm chọc: “Vì sao tôi nghe mấy lời ông ta nói có cảm giác không nghiêm túc lắm nhỉ?”



“Phiên dịch cái rắm!” Miêu Khôn vừa nghe vậy thì nóng nảy: “Không nghe được còn đổ tội cho tôi à? Rõ ràng năng lực nghe hiểu của ông quá kém!”



“Ông...” Sevan Barker tức giận đến nghiến răng.



“Được rồi, được rồi!” Tani Ichiro gắt gao cau mày, oán giận nói với hai người: “Đã đến lúc này rồi, nói ít vài câu thì hơn! Nghe cậu ta nói hết đã rồi mới phát biểu ý kiến của mình cũng không muộn!”



Tani Ichiro nói xong, cuối cùng hiện trường cũng yên tĩnh.



Lúc này Triệu Ngọc mới hắng giọng, tiếp tục nói: “Sau khi hung thủ giết người xong, cũng nhận ra vấn đề của hung khí, hung thủ chắc chắn phải giấu hung khí vào một chỗ có tính an toàn tạm thời! Cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận thì hung thủ không giấu hung khí ở gần hiện trường vụ án mà là mang thẳng về… phòng của mình!”



“Không thể nào!” Vừa nghe lời này, Kangteuk vội nói: “Chúng tôi đã cẩn thận lục soát phòng của từng người rồi! Không có!”



“Đương nhiên là không có rồi!” Triệu Ngọc bỗng nhiên đẩy nhanh tiết tấu: “Bởi vì hung thủ chỉ đặt hung khí ở trong phòng một thời gian rất ngắn, sau đó thì mang ra ngoài, hơn nữa còn... trắng trợn mang đi!”



“Hả? Lấy ra ngoài?” Miêu Khôn nhịn không được hỏi: “Làm sao mang đi? Còn... Còn trắng trợn nữa...”



Trong lúc nói chuyện Miêu Khôn căng thẳng quét mắt nhìn mọi người, giống như hung khí đang giấu trên người ai đó đang có mặt tại đây. Những người khác cũng bất giác lộ ra vẻ mặt dị dạng, càng chăm chú lắng nghe.



“Hung thủ trắng trợn mang hung khí ra khỏi lâu đài, sau đó giấu ở một chỗ khác, một chỗ hoàn toàn trái ngược với nơi xảy ra vụ án.” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Như vậy ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn chúng ta không có cách nào tìm ra hung khí!”



“Chuyện này...” Yusuf chau mày thúc giục hỏi: “Cậu nói trắng trợn rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẻ hung thủ mang hung khí ra ngoài mà chúng ta không biết được à?”



“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng nói đến trọng điểm: “Các vị, buổi sáng hôm nay khi chúng ta bị nhóm Trung úy Kangteuk đột nhiên đánh thức, chỉ có một người không ở trong phòng của mình.”



“Mọi người hãy nhớ lại thử xem, người này… là ai vậy?”



“Miêu Khôn! Female Miêu!” Jacob chỉ vào Miêu Khôn, hưng phấn mà kêu to: “Chính là ông ta, chẳng những ông ta không có mặt trong phòng của mình, lại còn nhảy ra cửa sổ chạy trốn.”



“Thì ra... Ông ta đi giấu hung khí!”



“Giấu bà nội gấu nhà cậu!” Miêu Khôn mắng: “Tôi nghĩ là chúng ta bị tấn công! Đó là muốn chạy đi cứu cậu đó, cháu trai!”



“Không phải ông ấy!” Triệu Ngọc nhanh chóng nói: “Female Miêu mới vừa nhảy ra cửa sổ thì đã bị bắt lại, nếu như có mang theo hung khí, không phải chui đầu vào lưới à?”



“Tôi... Tôi nhớ ra rồi...” Lúc này, gương mặt Juliet lộ vẻ kinh dị nhìn về phía Tịch Mộng Na, kích động nói: “Nếu nói lúc ấy ai không có mặt tại phòng của mình, vậy thì chỉ có cô ta!”



“Ôi chao...”



Juliet vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tịch Mộng Na.



“Đúng rồi!” Tani Ichiro vội nói: “Lúc ấy cô Tịch trở về từ bên ngoài, cô ta... Dáng vẻ lúc ấy của cô ta chắc là đi chạy bộ vào buổi sáng! Chẳng... Chẳng lẽ...”



“Chuyện này còn ‘chẳng lẽ’ gì nữa?” Triệu Ngọc cắt ngang Tani Ichiro, chỉ vào Tịch Mộng Na nói: “Mục đích chạy bộ buổi sáng của cô ta vốn không phải vì rèn luyện sức khỏe, mà là đi giấu hung khí!”



“Ái chà...”



Nghe thấy những lời ấy, những người đang đứng gần Tịch Mộng Na không hẹn mà cùng đứng cách xa cô ta vài bước.



“Anh... Anh ngậm máu phun người!” Tịch Mộng Na kích động bác bỏ: “Tôi có thói quen chạy bộ vào buổi sáng từ trước đến giờ, sao anh lại nói tôi đi giấu hung khí chứ? Đây là phỉ báng!”



“Tôi phỉ báng cô à?” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ ra ngoài lâu đài nói: “Nếu sáng sớm cô thức dậy chạy bộ, vậy thì chạy qua phía vườn hoa nhỏ nơi cô Molly bị hại là thích hợp nhất, nhưng cô lại chọn một con đường hoàn toàn ngược lại, chạy đến một phía khác của lâu đài! Tại sao lại vậy?



“Dù sao cô cũng chỉ là chạy bộ buổi sáng, cho dù có bị camera ghi lại thì cũng sẽ không khiến mọi người nghi ngờ!” Triệu Ngọc híp mắt nói: “Cho nên sáng sớm cô đã đi ra ngoài chạy bộ, thuận tiện tìm một nơi thích hợp để giấu hung khí.



“Bởi vì nơi đó cách hiện trường vụ án khá xa, cho nên tạm thời chúng tôi sẽ không sang bên đó lục soát!”







“Anh... Anh nói bậy!” Tịch Mộng Na biện giải: “Tôi không rành địa hình trên đảo, những điều này chỉ là suy luận chủ quan của anh, là anh tự suy đoán vốn không phải sự thật!”



“Ừm, mấu chốt là...” Sevan Barker nói như đang lầm bầm một mình: “Lúc ấy, cô Tịch ăn mặc gợi cảm, là quần áo bó người, sao mà giấu hung khí được?”



“Hừ!” Triệu Ngọc không đợi Miêu Khôn phiên dịch, lập tức nói: “Đây là chỗ cao minh nhất của cô ta! Cô ta cố tình ăn mặc lộ liễu, gợi cảm như thế là để khiến mọi người dồn mọi sự chú ý của mình vào chỗ hấp dẫn trên người cô ta, bỏ sót việc trên người cô ta có thể giấu thứ gì. Cho nên mọi người có thể lấy băng ghi hình chạy bộ buổi sáng của cô ta ra quan sát kĩ một chút, xem thử chỗ nào trên người cô ta có thể giấu được con dao găm? Đương nhiên...” Triệu Ngọc lại nói: “Ngoại trừ hung khí, chắc là còn bộ bao tay. Dù sao đêm đó cô ta muốn trộm đồ nên chắc chắn rất quan tâm đến vân tay của mình! Nếu tôi đoán không sai không chừng trên bao tay còn có vết máu, máu của cô Molly...”



Nghe thấy lời này, mọi người cũng không phát biểu ý kiến, tất cả đều nghiêm túc suy nghĩ về phần suy luận của Triệu Ngọc.



Lúc này, Trung úy Kangteuk và Scott liếc nhau, Kangteuk vội vàng ra hiệu cho cấp dưới của anh ta, cử người đi lấy băng ghi hình!



“Đề xuất cho mọi người nè.” Triệu Ngọc vội dặn: “Nên phái người đi dọc theo con đường cô Tịch chạy bộ lục soát một lần, tôi dám chắc các người sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!”



“Nếu như là... rời xa mục tiêu!” Tani Ichiro bổ sung thêm: “Vậy tốt nhất nên lục soát ở những khu vực xa nhất, hơn nữa còn là những chỗ không có camera theo dõi!”



Sau khi Trung úy Kangteuk nghe vậy thì lập tức ra hiệu cho cấp dưới, sắp xếp người tiến hành lục soát.



“Các người... Các người...” Sắc mặt Tịch Mộng Na tỏ ra khó coi, tức giận đến mức giậm chân: “Các người thật là quá đáng! Các người vì muốn mình được thoát thân an toàn, cho nên vu oan một thiếu nữ vô tội như tôi là tội phạm giết người! Các người... Các người sẽ gặp báo ứng!”



“Cô nói sai rồi!” Triệu Ngọc đứng lên, chỉ vào Tịch Mộng Na ra sức nói: “Từ đầu đến cuối tôi không hề vu oan cô! Cô chính là tội phạm giết người! Những vết chai trên tay cô, chứng minh cô chẳng những giỏi leo trèo, hơn nữa còn thường xuyên xạ kích. Vị trí ô mô út bên tay phải của cô rộng hơn tay trái, chắc chắn đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Hơn nữa vào lúc chúng ta cùng nhau đi qua hồ cá sấu thì tôi phát hiện bản lĩnh của cô hết sức nhanh nhẹn, sức lực cũng mạnh hơn tôi tưởng tượng, chắc chắn là một cao thủ khiêm tốn! Còn nữa, cô có biết vì sao tôi lại tin tưởng cô chính là hung thủ giết người không?”



“Vì sao?” Tịch Mộng Na nắm chặt quả đấm, giận không kiềm chế hỏi một tiếng.



“Bởi vì lúc chúng ta đi vào đường hầm bí mật khám xét…” Triệu Ngọc thần tốc nói: “Trên bếp lò có dấu tay không quá rõ ràng, tôi còn chưa kịp đến xem thì cô đã cố tình đặt tay lên đó, xóa bỏ dấu tay đó! Điều này có thể chứng minh, dấu tay kia chắc chắn là của cô để lại, cô sợ chúng tôi phát hiện dấu tay đó là của cô, cho nên mới cố tình xóa bỏ nó!”



“Anh! Anh ngậm máu phun người, ăn nói xằng bậy!” Cuối cùng Tịch Mộng Na chịu đựng không nổi, to giọng quát: “Tôi vốn dĩ... Tôi... Tôi...”



“Cô vốn dĩ cái gì?” Triệu Ngọc cười lạnh nói: “Cô muốn nói, cô vốn dĩ không hề để lại dấu tay ở đó sao?”



“Anh... Anh lừa tôi?”



Tịch Mộng Na tức giận đến mức lông mày dựng đứng, run rẩy hết cả người, nhưng sau đó cô ta chưa kịp ra tay, Triệu Ngọc đã nhanh chóng chạy đến trước mặt cô ta hung hăng hôn lên môi cô ta!



“Này... Hu hu hu...” Tịch Mộng Na bị Triệu Ngọc cưỡng hôn đến nói không ra lời. Trong lúc sợ hãi lập tức giơ tay lên hung mãnh đánh thẳng vào mặt Triệu Ngọc.



Đòn đánh này của Tịch Mộng Na nhanh như sét đánh, phát ra tiếng gió vù vù, sức mạnh cực lớn.



May mà Triệu Ngọc đã sớm có chuẩn bị, nhanh chóng dùng hai tay che trước mặt, chỉ nghe “bốp” một phát, Triệu Ngọc nhất thời bị văng ra vài bước, lảo đảo ngã trên bàn trà!



Wow...



Lúc Triệu Ngọc ngã xuống, tất cả những người khác đều đứng lên, nhìn thẳng về phía Tịch Mộng Na, muốn hỗn loạn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom