• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (22 Viewers)

  • Chap-1312

Chương 1312 : Chương 1312MẬT THẤT ĐÁNG NGỜ







“Này, làm gì vậy hả?” Trong mật thất đột nhiên vang lên tiếng quở trách của Yusuf: “Female Miêu, ông bị chứng mất trí tuổi già rồi hả? Là nhựa đấy, cái này là nhựa mà? Có đến mức phải ngạc nhiên như vậy không?”



“Ông cút bà nó đi…” Vẻ mặt của Miêu Khôn khó chịu, đáp lại: “Ông cũng không phải là người đầu tiên đi xuống! Ai mẹ nó lại đặt một bộ xương khô ở cửa vào vậy hả? Vừa rồi tối như vậy, suýt chút nữa là tôi đụng đầu vào rồi!”



Lộc cộc…



Tani Ichiro dùng tay chạm vào cái đầu lâu ở cầu thang rồi nói: “Đây là tiêu bản bộ xương người theo tỉ lệ 1:1, quả thật là được làm bằng nhựa, hơn nữa còn là cái loại polystyrene khá là cũ rồi…”



“Đúng thế.” Sevan Barker dùng đèn pin chiếu vào bộ xương, nói: “Mọi người xem, bộ xương này trông y như thật vậy, ở trên có chú thích bằng tiếng Anh, ngay cả những chỗ xương lõm vào cũng rõ nét như vậy, một tác phẩm tinh xảo như thế này không giống như thứ đồ bán trên mạng có thể sản xuất ra được, đây chắc là một món đồ cổ nhỉ?”



“Tôi nói này, chúng ta có thể tranh thủ thời gian làm chuyện nghiêm túc được không?” Jacob sốt ruột nói: “Đừng khoe khoang kiến thức của mấy người nữa có được không hả? Tôi công nhận là mấy người đều rất lợi hại, nhưng đừng quên là chúng ta đến đây để làm gì, được chứ?”



“Ở đây có đèn này!”



Lúc này, Lee Bon Seong đã đi vào mật thất và tìm thấy một cái công tắc nguồn điện đã cũ trên vách tường.



Sau khi hắn ta bật công tắc nguồn điện, theo sau tiếng xẹt xẹt của dòng điện, vài bóng đèn màu vàng bỗng chốc sáng lên, trong nháy mắt đã chiếu sáng cả căn mật thất tối tăm.



“Ối đệch…” Miêu Khôn trợn to mắt quan sát mật thất, trong miệng lầu bầu lẩm bẩm: “Đây là chỗ quái nào vậy hả?”



Trước mắt chỉ thấy một căn phòng vuông vức không có một cái cửa sổ nào, vừa đủ 60 mét vuông, trong căn phòng hình chữ nhật, chất đầy những thứ linh tinh đủ mọi loại hình.



Đúng là xứng với cái tên linh tinh của nó, quả thật là đủ mọi chủng loại, cần cái gì là có cái đó, hơn nữa còn có rất nhiều thứ mà mọi người khó có thể hiểu được.



Ví dụ như một cái bếp lò rất lớn được đặt ngay chính giữa căn phòng, nhưng vì bếp lò đã rỉ sắt nghiêm trọng cho nên đã trở thành một đống đồng nát sắt vụn…



Trên vách tường bên trái treo một tấm bia phóng tiêu, trên tấm bia cắm những cái phi tiêu làm từ lông gà theo kiểu cũ…



Phía dưới tấm bia rải rác vài loại nhạc cụ, có đàn accordion, đàn violon còn có những loại đàn dương cầm không gọi tên được, trên đàn phủ một lớp bụi dày, hẳn là bị phủ bụi đã lâu rồi…



“Đây là... một nơi giữ đồ nhỉ?” Tịch Mộng Na đi vài bước đến phía trước, giống như đang tự hỏi chính mình: “Ở đây có phải là phòng giữ đồ như trong lời của cô Molly không?”



“Không phải, không phải...” Trung úy Kangteuk vội vàng giải thích: “Chúng tôi lấy tư liệu của phòng giữ đồ ở tầng hầm, ở đó còn có nước ngập, không phải là ở đây đâu...”



“Ôi!” Yusuf hơi thất vọng: “Tôi còn tưởng rằng nếu như là mật thất của Grimm thì chắc là sẽ có gì đặc biệt nữa chứ! Không ngờ rằng chỉ là một đống phế phẩm!”



“Đúng đấy, nơi này... Chắc là đã rất lâu rồi chưa có ai đến nhỉ?” Tịch Mộng Na dùng tay lau cái bếp lò rất lớn kia, trên tay lập tức dính một tầng bụi.



“Mọi người nhìn cái bàn kìa...” Cisse đi đến một góc trong phòng, chỉ vào một cái bàn to bằng sắt nói: “Lúc trước, nơi này chắc là nơi mà Grimm dùng để nghiên cứu gì đó nhỉ?”



“Sở thích của Grimm cũng hỗn tạp thật!” Miêu Khôn một tay thì bắt lấy một cây gậy bóng chày, tay còn lại đụng vào một tượng thạch cao chưa hoàn thành: “Chẳng trách ông ta hiểu biết nhiều thứ như vậy nhỉ?”



“Tôi còn tưởng rằng... Grimm có đam mê đặc thù gì nữa chứ!” Tani Ichiro bỗng dưng cười hai tiếng ha ha rồi nói: “Loại pháo đài trên đảo ngăn cách với thế giới như thế này chính là nơi thích hợp để làm vài chuyện thú vị nhất đấy!”



“Làm cho tôi...” Ông ta rút một thanh kiếm ra từ một bao kiếm nào đấy, âm u nói: “Có linh cảm để viết sách mới!”



“Hừ, cái tên biến thái này...” Miêu Khôn nhẹ giọng mắng bằng tiếng Trung: “Chắc chắn là không nghĩ đến chuyện gì hay ho cả!”



“Tôi cho ông một tư liệu sống đáng tin này!” Lee Bon Seong nói: “Tòa pháo đài này được xây dựng đầu tiên bởi người Hà Lan đấy!”



“Lúc ấy, vì để xây dựng pháo đài, bọn họ đã nô dịch rất nhiều thổ dân bản xứ.”



“Sau khi xây xong pháo đài, những tên xâm lược còn bắt rất nhiều cô gái có gương mặt xinh đẹp đến pháo đài để bọn họ hưởng thụ, mà những cô gái đó chưa từng được rời khỏi đây, toàn bộ đều chết trên hòn đảo Kỳ Tích này!”



“Hừ.” Miêu Khôn nhỏ tiếng chế nhạo: “Giặc lùn Nhật Bản biến thái, những tên Hàn Quốc cũng chẳng kém gì!”



“Chuyện này là do chính miệng Grimm đã nói với tôi.” Lee Bon Seong cười nói: “Nói không chừng còn có thể tìm thấy vài thi thể của những cô gái đó trên đảo nữa đấy!”



“Thú vị, thật là thú vị...” Tani Ichiro cười ha ha: “Xin cảm ơn phần tư liệu sống của ông! Tôi sẽ ký tên lên quyển tiểu thuyết cho ông!”



“Oh, wow!”



Ai ngờ, Tani Ichiro vừa nói xong, Jacob lại thét một tiếng kinh hãi ở nơi phía xa.



Mọi người nhìn theo hướng tiếng phát ra, nhưng chỉ thấy Jacob đã vén một tấm bạt lên, mà thứ tấm bạt đậy lên là một chiếc xe máy kiểu cũ!



“Còn có cả xe máy nữa à!?” Dưới sự kinh ngạc, Jacob cẩn thận đánh giá chiếc xe máy, nói: “Đây... Chắc hẳn là chiếc Norton 500, là một nhãn hiệu xe máy lâu đời của Anh, là đồ cổ thật này!”



“Tôi biết.” Miêu Khôn phụ họa theo: “Có phải năm đó Che Guevara đã chạy một chiếc cùng kiểu dáng không?”



“Đúng vậy, không sai, không sai đâu!” Jacob vuốt ve chiếc xe, kích động nói: “Động cơ OHV đã không còn sản xuất nữa, âm thanh đó thật sự là làm cho người ta hoài niệm, thật là muốn kéo nó ra ngoài chạy vài vòng mà!”



“Sao hả?” Miêu Khôn hỏi: “Chiếc xe này còn chạy được nữa không?”



“Không biết nữa!” Jacob kiểm tra chiếc xe một chút rồi nói: “Các bộ phận chủ yếu đều còn cả, nhưng có thể chạy hay không thì tôi không biết!”



“Đúng vậy, tôi đoán là chiếc xe đặt ở đây ít nhất cũng đã hơn ba mươi năm rồi.” Miêu Khôn vuốt ve thân xe nói.



“Có thể còn có nhiều thứ hơn nữa không?” Jacob nói xong, lúc này mới đột nhiên ý thức được bản thân vậy mà lại ăn ý nói những thứ này với kẻ thù không đội trời chung là Miêu Khôn, lập tức nổi giận đùng đùng vung tay, xoay người xem những thứ khác.



Trong lúc mọi người đang kiểm tra vật phẩm thì Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na đều không rảnh rỗi, bọn họ dạo một vòng quanh mật thất, phát hiện trong căn phòng bí mật cũng có rất nhiều giá sách, kệ sách và rất nhiều văn phòng phẩm theo kiểu cũ.



Trong lúc đó, bọn họ còn phát hiện ra một máy đánh chữ, máy in ronéo và máy phát tín hiệu theo kiểu cũ... Những thứ lộn xộn ở đây làm cho người ta không đoán ra được quy luật.



“Nhiều đồ như vậy...” Sevan Barker lắc đầu nói: “Nếu muốn kiểm kê hết tất cả thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì đâu! Tôi cảm thấy ở chỗ như thế này chắc là không giấu kim cương đâu nhỉ?”



“Ở đây cũng đã rất lâu rồi chưa có ai đến.” Jacob nhận xét: “Lại chỉ là những thứ không quan trọng gì lắm, tôi thấy có thể là ngay cả chính cô Molly cũng không biết là có căn mật thất này đâu nhỉ?”



“Tôi nghĩ rằng...” Tani Ichiro suy xét nói: “Nếu như cô Molly mất tích từ phòng sách, có lẽ cũng không thoát khỏi có liên quan với căn mật thất này đâu!”



“Cái chết của cô ấy và mục đích của hung thủ rất có thể có liên quan với căn mật thất này!”



“Đợi đã...” Bỗng nhiên Triệu Ngọc chỉ vào chiếc motor rồi nói: “Nếu như ở đây có một chiếc motor, như vậy thì... Ít nhất là ở đây cũng phải có lối ra mới đúng chứ?”



“Đúng, đúng, đúng!” Miêu Khôn vội vàng gọi mọi người: “Nhanh lên, mọi người tìm thử xem nào! Tôi biết bản lĩnh của Grimm, nói không chừng, căn mật thất này chỉ là một quả đạn mù thôi, mà trong căn mật thất này còn có một căn phòng bí mật nữa, như vậy thì cũng đỉnh lắm đấy!”



Miêu Khôn vừa nói như vậy, mọi người lại hưng phấn lên, vội vàng tản nhau ra bốn phía, bắt đầu tìm kiếm lối ra có thể tồn tại kia...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom