• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1310

Chương 1310 : Chương 1310TRỌNG ĐIỂM Ở CHỖ NÀY







“Tìm thấy rồi! Nhìn xem, có phải là cái này hay không?” Chẳng mất bao lâu, Triệu Ngọc đã tìm được một tập tài liệu màu hồng từ trên bàn làm việc.



“Đúng, đúng!” Tani Ichiro gật đầu: “Mau nhìn thử xem, bên trong còn có đồ không?”



Triệu Ngọc vội vàng mở tập tài liệu ra tìm kiếm, ngay lập tức lấy một xấp bản thảo đầy chữ từ bên trong ra. Trên bản thảo trừ chữ cái tiếng Anh chằng chịt ra thì còn vẽ rất nhiều tranh minh họa nữa.



“Đây là...” Triệu Ngọc nhíu mày lại, vẻ mặt bất thường: “Đây là...”



“Tiểu Triệu, rốt cuộc là cái gì?” Miêu Khôn vội vàng thúc giục: “Đừng có thừa nước đục thả câu!”



“Đây là...” Triệu Ngọc ngước mắt nhìn mọi người, vô cùng nghiêm túc trả lời: “Tôi không biết chữ!”



Bó tay...



Triệu Ngọc không nói dối, máy phiên dịch tàng hình chỉ có thể phiên dịch cuộc trò chuyện của người khác thôi, chứ không thể phiên dịch chữ viết.



“Mau lên, để tôi xem một chút...” Yusuf nóng lòng bất chấp những người khác, dẫn đầu xông vào trong phòng sách, đi tới bên cạnh Triệu Ngọc kiểm tra tài liệu.



Những người khác thấy vậy, cũng không để ý tới giao hẹn trước đó mà cũng lập tức ùa vào.



Kangteuk không biết phải làm sao, nhất thời không kịp ngăn cản.



“Không phải chứ?” Người da đen Cisse nhanh mắt, chỉ nhìn mấy lần là đã ngạc nhiên chỉ vào bản thảo rồi nói: “Đây... Đây sẽ không phải là bản thảo của Conan Doyle chứ?”



“Dường như... Dường như thật sự bị anh nói trúng rồi!” Tani Ichiro nói: “Là ‘Chiếc nhẫn tình cờ’, tác phẩm giai đoạn đầu của Conan Doyle!”



“Ôi chúa ơi!” Sevan Barker cầm bản thảo nói: “Grimm đúng là có hàng riêng này! Làm sao mà từ trước tới nay không thấy ông ta lấy ra khoe khoang vậy chứ?”



“Mấy người nhìn này.” Tani Ichiro chỉ vào bản thảo nói: “Trên bản thảo có rất nhiều chú thích bằng vòng tròn, hình như mấy chú thích vòng tròn này là do Grimm tự tay làm thì phải?”



“Hơn nửa đêm.” Miêu Khôn suy nghĩ nói: “Tiểu thư Molly cầm tập bản thảo đầu tiên của Conan Doyle lén la lén lút đi vào phòng sách... Không lâu sau đó thì cô ấy đã bị giết hại ngay trong vườn hoa bên ngoài lâu đài! Điều này có thể nói lên cái gì đây?”



“Chắc chắn không phải là cướp bóc và ăn trộm rồi!” Jacob nói: “Bản thảo vẫn còn được đặt y nguyên ở chỗ này mà!”



“Mấy ông nói xem... Có khi nào...” Tani Ichiro vận động não rồi hỏi: “Tiểu thư Molly chợt nhớ tới cái gì đó, chỉ là định đến phòng sách để kiểm tra phần bản thảo này thôi không?”



“Sau đó... Cô ấy nghe thấy bên ngoài có tiếng động cho nên bèn đi ra ngoài? Rồi bị giết hại?” Jacob nói theo dòng suy nghĩ của Tani Ichiro: “Vì lẽ đó mà cô ấy không mặc quần áo nghiêm chỉnh?”



“Không đúng!” Miêu Khôn chỉ vào Triệu Ngọc nói: “Tiểu Triệu vừa mới hỏi rồi đó, đèn phòng sách vốn đang tắt!”



“Chuyện đó cũng có thể vì tiểu thư Molly tắt đèn phòng sách trước rồi đi ra đúng không?” Jacob phản bác.



“Không phải, ý của tôi là...” Tani Ichiro chỉ vào bản thảo, nói: “Có khi nào bên trong tập bản thảo này có cất giấu bí mật gì hay không? Có liên quan đến chuyện tiểu thư Molly bị hại?”



“Cũng hoặc là...” Yusuf nói: “Bên trong tập tài liệu thì trừ bản thảo ra, còn có những thứ khác nữa, nhưng đã bị hung thủ lấy đi rồi?”



“Mọi người nhìn xem video này đi...” Tịch Mộng Na cầm máy tính bảng nói: “Tôi cũng cho rằng, hình như tiểu thư Molly không phải là đi gặp người nào, mà ánh mắt của cô ấy rất ngay thẳng, không giống dáng vẻ chột dạ giấu giếm chuyện gì trong lòng!



Nếu như cô ấy có vấn đề thì vào lúc mở cửa phòng ra, ít nhất cũng phải nhìn ngó xung quanh một chút mới đúng chứ, đằng này cô ấy lại trực tiếp mở cửa phòng ra, mắt luôn nhìn thẳng!”



“Ý của cô là... tiểu thư Molly bị tấn công bất ngờ bên trong phòng sách?” Lee Bon Seong nói: “Nhưng mà đồ vật trong phòng sách vô cùng ngay ngắn, không có dấu vết đã từng có đánh nhau!”



“Không phải mới vừa rồi đã nói tiểu thư Molly không biết kỹ xảo vật lộn à?” Tịch Mộng Na nói: “Có lẽ, cô ấy bị tên giết người chế ngự trong phòng sách, rồi sau đó lại bị tên giết người kéo ra vườn hoa rồi mới hành hung!”



“Không thể nào!” Miêu Khôn lắc đầu: “Cửa chính có camera, tiểu thư Molly nặng sáu mươi cân, nơi này lại là tầng hai thì làm sao di chuyển được một người còn sống nặng đến sáu mươi cân ra vườn hoa ở bên ngoài chứ? Vả lại, dưới tầng cũng không phát hiện ra dấu chân!”



“Điểm quan trọng là làm như vậy không hợp lý lắm?” Cisse xua tay nói: “Nếu đã giết người rồi thì giết ở phòng sách và giết người trong vườn hoa thì có gì khác nhau chứ?”



“Đúng vậy!” Miêu Khôn gật đầu đồng ý: “Đây chính là cởi quần đánh rắm mà! Cho nên chỉ có thể là tiểu thư Molly đã chủ động đi ra vườn hoa mới đúng!”



“Ừm...” Kangteuk bị mỗi người chêm một câu đâm ra bối rối, mãi đến lúc này mới có cơ hội nói rõ một chuyện: “Tiểu thư Molly quả thực có thói quen thức đêm làm việc! Dựa vào video thì tôi cho rằng hẳn là cô ấy muốn đến phòng sách lấy tài liệu gì đó, hoặc là tìm thứ gì đó!”



“Trung úy Kangteuk, tôi nói này...” Yusuf vô cùng trịnh trọng nói: “Các anh cũng nên tiến hành điều tra mới đúng chứ! Chính bởi vì tiểu thư Molly là lãnh đạo của các anh, lại là con gái của hiệp sĩ Grimm, cho nên các anh đã buông lỏng phòng bị với cô ấy...”



“Này! Ông đây là có ý gì hả?” Kangteuk tức giận nói: “Ông nói tiểu thư Molly là gián điệp à? Cô ấy đã làm việc ở Cục Tình báo sắp hai mươi năm rồi, thậm chí còn được nữ hoàng khen thưởng nữa thì làm sao có thể có vấn đề chứ? Còn ông, ông xem Cục Tình báo của chúng tôi là cái gì? Xem 007 nhiều quá rồi à?”



“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, tôi chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, nêu ý kiến cũng là vì để sớm phá được vụ án mà thôi! Ha ha...” Cả gương mặt Yusuf tràn ngập ý cười, vô cùng lúng túng.



“Tôi nói này, mấy người đừng tưởng rằng tiểu thư Molly bị giết hại thì sẽ bỏ mặc chuyện kim cương nhé!” Kangteuk sừng sộ lên nói, không hề khách sáo với mọi người chút nào: “Thật ra thì chúng tôi đã sớm biết chuyện mỗi một người trong các ông đều có mật mã rồi!”



Thịch...



Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà hơi run lên một cái.



“Tiểu thư Molly chọn lựa im lặng chỉ là để thử xem các ông vì để lấy được kim cương, có thể trình diễn được tiết mục đặc sắc gì mà thôi!” Kangteuk cắn răng nói: “Cho nên, tôi mong các ông hãy chuẩn bị sẵn sàng, mau chóng khai mật mã ra cho tôi, đỡ cho sau này sẽ tổn thương đến tình hữu nghị của chúng ta!”



“...”



Sau khi nghe thấy đề tài mẫn cảm nhất này thì mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không có ai lên tiếng phụ họa đáp lại cả.



“Không sao cả, tôi chỉ là thức tỉnh mọi người thôi!” Kangteuk kiêu căng ngạo mạn nói: “Các ông cứ suy xét cho thật kỹ lưỡng đi! Nếu như có ai cho rằng có thể cắn chặt hàm răng, chống cự không chịu khai ra mà có thể an toàn rời khỏi đào Kỳ Tích thì cứ việc thử xem!”



Nghe nói như vậy, sắc mặt của mọi người không thể nghi ngờ đều trở nên càng lúng túng hơn...



Lúc này, Yusuf hơi há miệng ra, dường như muốn ngửa bài với Kangteuk. Nhưng mà, Miêu Khôn nhanh nhẹn đã vội vàng tươi cười đầy mặt ngăn cản giành trước ông ta rồi nói: “Ha ha ha... Trung úy nói đúng lắm, chúng tôi cũng đều suy nghĩ kĩ lắm rồi! Nhưng mà...” Ông quay lại nhắc nhở: “Hai mươi bốn tiếng sau khi vụ án xảy ra chính là thời gian vàng bạc để phá án. Sự thật chứng minh hung thủ là một cao thủ giết người!” Ông không tự chủ nhìn về phía Lee Bon Seong, có hơi “chửi chó mắng mèo” mà nói: “Cho nên, chúng ta vẫn nên tiến hành điều tra sớm, tìm ra hung thủ trước rồi hãy nói sau! Chứ nếu không thì tất cả mọi người đều có nguy hiểm đến tính mạng đó!”



“...” Lee Bon Seong giận đến độ phải hung ác trừng mắt nhìn Miêu Khôn.



“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy!” Những người khác cũng luôn miệng phụ họa theo, Sevan Barker nói: “Female Miêu nói đúng đấy, tôi cảm thấy chúng ta đang đến rất gần với chân tướng của vụ án rồi, chắc chẳng bao lâu nữa thôi là hung thủ sẽ nổi lên mặt nước rồi!”



“Tôi cho rằng...” Tani Ichiro cầm bản thảo nói: “Trọng điểm chắc ở bên trong bản thảo này này, có lẽ bên trong có giấu bí mật gì đó, chúng ta nên thử phá giải nó mới đúng!”



“Ừm...” Kangteuk khẽ gật đầu.



“Tôi cho rằng, lời khai cũng rất quan trọng!” Lee Bon Seong ngẩng đầu nói: “Ít nhất thì chúng ta biết vào tối ngày hôm qua thì mỗi một người đều đang ở nơi nào, đều đang làm cái gì?”



Lúc nói chuyện, Lee Bon Seong không hề nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào Miêu Khôn, ý là muốn đặt mạnh điều tra Miêu Khôn.



“Đã hiểu!” Kangteuk đồng ý: “Về chuyện này thì tôi sẽ sắp xếp sớm.”



“Còn nữa, chúng ta cần phải hiểu rõ tình hình phân bố xung quanh hiện trường xảy ra vụ án.” Tịch Mộng Na nói: “Chỉ có như vậy thì mới có thể hiểu rõ được quỹ tích hành động của hung thủ và người bị hại!”



“Được!” Kangteuk tiếp tục gật đầu: “Tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô!”



“Đừng quên hung khí gây án đó!” Sevan Barker nhắc nhở: “Đảo Kỳ Tích không phải quá rộng lớn gì, dù sao thì phạm vi hoạt động của hung thủ cũng có hạn cho nên chắc chắn là không có cách nào xử lý hung khí ổn thỏa được! Cho nên, Trung úy Kangteuk, tốt nhất là anh nên phái nhiều người chút, đi tìm kiếm xung quanh hiện trường xảy ra vụ án hoặc là bên trong lâu đài!”



“Ừm...” Kangteuk có vẻ đáp ứng không xuể.



“Này, Triệu đại thần thám của tôi, con làm gì vậy hả?” Lúc này, Miêu Khôn chợt thấy Triệu Ngọc đang gõ gõ bên cạnh một tủ sách, cho nên vội vàng hỏi: “Người ta đều đã hành động rồi mà con vẫn không muốn nói cái gì à?”



“Có chứ!” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười, dùng tay chỉ tủ sách trước mắt rồi nói: “Con cho rằng, vụ án này còn có một trọng điểm nữa, đó chính là… nơi này!”



Vừa nói, dưới ánh mắt của mọi người, Triệu Ngọc dùng sức hai cánh tay chợt kéo tủ sách ra phía bên ngoài!



Kết quả, tủ sách đung đưa kịch liệt một trận, có rất nhiều sách và hàng thủ công mỹ nghệ đều bị rơi xuống...



Sách thì còn khá hơn một chút, nhưng toàn bộ hàng thủ công mỹ nghệ thì đều rơi rớt xuống đất vỡ loảng xoảng...



Sau khi mọi thứ rơi xuống hết, lại nhìn chiếc tủ sách đó, nó không hề động đậy dù chỉ một chút, cũng không hề có biến hóa gì...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom