• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1305

Chương 1305 : Chương 1305TÌNH HUỐNG KHẨN CẤP







Mẹ kiếp!



Triệu Ngọc chợt bật người từ trên giường ngồi dậy, giường đệm mềm mại vô cùng đàn hồi, đợi tới khi hắn nặng nề đè xuống thì lại lập tức bắn ngược ra ngoài, té ngã trên thảm.



Đã từng bao nhiêu lần Triệu Ngọc không chỉ một lần suy tưởng rằng một ngày nào đó hắn mở ra được quẻ “Càn Khôn” thì sẽ là một trường hợp như thế nào?



Nhưng mà, dù thế nào thì hắn cũng không nghĩ tới, một quẻ trâu bò như thế này mà lại được mở ra ở trên đảo Kỳ Tích.



Chỉ là một bữa tiệc trinh thám thì làm sao... Làm sao có thể mở ra được loại quẻ văn cao cấp như thế này chứ?



Rốt cuộc thì chuyện này...



Không ngờ tới, Triệu Ngọc còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì bên ngoài phòng đã có một trận gây gổ ồn ào bất ngờ truyền vào rồi.



Đầu tiên là tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, sau đó lại truyền tới tiếng hò hét bằng tiếng Anh của người nào đó...



Tiếng Anh...



À, lúc này Triệu Ngọc mới nhớ tới, máy phiên dịch vạn năng mà ngày hôm qua mình sử dụng đã hết tác dụng rồi. Đạo cụ này có rất nhiều cho nên Triệu Ngọc không cần suy nghĩ mà lập tức mở cột đạo cụ ra sử dụng một cái mới.



“Làm gì vậy? Mới sáng sớm đã xảy ra chuyện gì?” Bên ngoài có tiếng của Juliet vang lên: “Này, các người làm gì vậy? Này...”



Rầm...



Cùng với tiếng hỗn loạn dữ dội ở bên ngoài thì cùng lúc đó, cửa phòng của Triệu Ngọc cũng bị người đập vang.



Điều buồn bực chính là cửa phòng không có tấm kính thủy tinh cho nên Triệu Ngọc không thể nào thấy được rốt cuộc là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?



Rầm rầm rầm...



Cửa phòng bị đập đến độ phải run lẩy bẩy, làm người ta sợ mất hồn mất vía.



“Tất cả đều đi ra, tất cả đều đi ra!” Ngoài cửa bất ngờ vang lên một tiếng gào thét của đàn ông: “Trên đảo phát sinh chuyện khẩn cấp, mong các vị phối hợp một chút!”



Hả?



Triệu Ngọc buồn bực, chuyện khẩn cấp?



Chuyện khẩn cấp gì?



Vào giờ phút này, Triệu Ngọc cảm thấy trong đầu mình vô cùng hỗn loạn, để đảm bảo an toàn, hắn bèn lấy một cái áo chống đạn tàng hình ra, chuẩn bị có thể sử dụng bất kỳ lúc nào.



Nhỡ đâu người ngoài cửa có ý đồ gây hại cho hắn thì ít nhất sẽ không bị người dùng một phát bắn nổ đầu!



Két két, Triệu Ngọc mở cửa phòng ra một cái khe hở, ngoài cửa lập tức có tiếng người nói chuyện vang lên: “Vị khách quý này, mời ngài mặc quần áo rồi lập tức đi ra ngoài một lúc, trên đảo phát sinh chuyện khẩn cấp...”



Mặc dù bên ngoài vô cùng hỗn loạn, nhưng người này nói chuyện vẫn khá là khách sáo cho nên lúc này Triệu Ngọc mới mở hết cửa phòng ra, cuối cùng nhìn thấy được tình huống bên ngoài.



Chuyện này...



Chỉ thấy có một nhóm người ngoại quốc quen thuộc đang đứng ở ngoài cửa, tất cả đều là những thuộc hạ của Molly. Tuy nhiên, trên người bọn họ đã không còn mặc quần áo của người giúp việc và quản gia nữa, mà đã đổi thành quần áo rằn ri đồng bộ nhau, tất cả đều là khuôn mẫu quân đội khí thế bức người.



Vào giờ phút này, bọn họ đang gõ cửa từ phòng này đến phòng khác, gọi hết toàn bộ những khách khứa khác ra ngoài.



“Rốt cuộc... Đã xảy ra chuyện gì?” Sevan Barker người Latinh để tay trần hỏi: “Chuyện khẩn cấp gì, có thể nói rõ một chút hay không?”



“Đợi lát nữa thì các vị sẽ biết thôi, mong tất cả mọi người đều hợp tác một chút!” Người nói chuyện chính là người lớn giọng đó, người này ngày hôm qua còn mặc quần áo đầu bếp, giờ phút này lại đổi thành một nhân viên đặc công vóc người vạm vỡ, hình thể dũng mãnh.



Triệu Ngọc thấy tay phải của người này luôn đè lên bao súng ở bên hông, có thể nhìn thấy rất rõ khẩu súng lục màu đen như mực. Anh ta nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mỗi người, dáng vẻ hoàn toàn như gặp phải kẻ địch vậy.



Ôi!



Triệu Ngọc chợt cảm thấy vô cùng đau đầu, không cần phải nói, nhất định là trên đảo đã xảy ra chuyện lớn gì rồi. Chứ nếu không thì sẽ không đột nhiên mở ra được một quẻ “Càn Khôn” như vậy đâu.



Không nghi ngờ gì, quẻ “Khôn Càn” trước đây đã khiến cho Triệu Ngọc phải chống đỡ trầy trật lắm rồi, còn uy lực của quẻ “Càn Khôn” này thì càng không cần phải nói tới nữa!



Được thôi...



Triệu Ngọc thấy tình thế còn chưa rõ ràng cho nên tức thì từ bỏ chống cự, về phòng thay quần áo trước rồi sau đó hợp tác, đi ra hành lang.



“Này? Xảy... Xảy ra chuyện gì vậy?”



Triệu Ngọc mới vừa đi ra thì đã thấy một người đẹp mang vẻ vô cùng kinh ngạc xuất hiện trước cửa hành lang, chính là tiểu thư trinh thám Tịch Mộng Na.



Tịch Mộng Na mặc một bộ quần áo thể thao bó sát người, trên đầu buộc dây cột tóc, gò má ửng hồng, mồ hôi nhễ nhại, rõ ràng là mới vừa chạy bộ buổi sáng về.



Thấy Tịch Mộng Na xuất hiện, đặc công lớn giọng lặp lại lời nói vừa rồi một lần.



“Tình huống... Tình huống khẩn cấp gì?” Tịch Mộng Na cũng là vô cùng hoang mang, sau đó nói: “Vậy thì... Tôi có thể về phòng tắm trước hay không?”



“Không thể!” Đặc công lớn giọng, không hề khách sáo nói: “Tình hình bây giờ rất khẩn cấp, không người nào có thể tự tiện rời đi được, mời đi theo chúng tôi một chuyến đi!”



Người này vừa nói hết câu thì một đặc công đang kiểm kê nhân số bỗng nhiên báo cáo với đặc công lớn giọng: “Trung úy, thiếu một người! Không nhìn thấy người Trung Quốc đó!”



“Ai?” Lớn giọng được gọi là “Trung úy” hỏi: “Female Miêu hả?”







“Đúng.” Đặc công ở phía xa xa nói: “Trong phòng ông ta không có ai cả!”



“Ừm... Tôi...” Lúc này, Juliet chỉ chỉ căn phòng của mình, muốn khai báo gì đó.



Nhưng mà, điện thoại vô tuyến của lớn giọng lại bỗng nhiên vang lên, có người báo cáo với anh ta: “Trung úy, chúng tôi đã tìm thấy Female Miêu ở tầng một, ông ta mới vừa định nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn! Đã bị chúng tôi khống chế rồi!”



“Tốt lắm.” Trung úy lớn giọng ra lệnh về phía điện thoại vô tuyến: “Vậy thì hãy đưa ông ta tới hiện trường xảy ra vụ án đi!”



Cái gì?



Trong lòng Triệu Ngọc hồi hộp một chút, vốn là hắn nhìn thấy chiến trận trước mắt như vậy còn tưởng là chuyện mật mã trên thẻ phòng đã bại lộ, cho nên Molly muốn tra hỏi mật mã của bọn họ chứ!



Nhưng mà, trung úy trước mắt này lại bỗng nhiên nhắc tới “Hiện trường xảy ra vụ án”, đây... đây là tình huống gì vậy?



Chẳng lẽ... Có người chết rồi?



“Các vị.” Trung úy ngẩng đầu lên nói với mọi người: “Mời đi theo chúng tôi! Chẳng mất bao lâu là mọi người sẽ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thôi!”



Nói xong, trung úy đi phía trước dẫn đường, tất cả những đặc công khác thì đều đứng bên cạnh mọi người, giống như là đang canh giữ phạm nhân vậy, còn thúc giục mọi người đi xuống lầu nữa.



“Ừm... Tôi có thể giải thích một chút không?” Juliet vươn tay ra bất đắc dĩ nói: “Female Miêu không phải cố ý chạy trốn đâu, ông ta chỉ cho rằng có người muốn trả thù mình mà thôi! Ông ta tưởng các anh là Jacob...”



“Shhh...” Jacob đi phía sau hừ lạnh một tiếng: “Tiểu nhân có tật giật mình!”



Triệu Ngọc âm thầm quét mắt nhìn mọi người, phát hiện vẻ mặt của mọi người đều rất phức tạp, giống như tất cả đều có tâm sự của riêng mình vậy.



“Triệu Ngọc...” Lúc này, Tịch Mộng Na đi nhanh tới bên cạnh Triệu Ngọc, kéo lấy cánh tay hắn hỏi: “Đây rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bọn họ đã gặp phải chuyện phiền phức gì rồi?”



“Đừng lo lắng, đừng lo lắng...” Triệu Ngọc an ủi: “Đợi xem tình huống trước rồi hãy nói sau, có tôi ở đây, không sao đâu...”



Dưới sự hướng dẫn của rất nhiều đặc công, đoàn người Triệu Ngọc đi ra khỏi lâu đài, thẳng tới một vườn hoa phía sau lâu đài.



Khi bọn họ tới nơi thì Triệu Ngọc vừa liếc mắt đã nhìn thấy Miêu Khôn quần áo xốc xếch rồi.



Nhưng mà, Miêu Khôn không chật vật như trong tưởng tượng của Triệu Ngọc, trái lại ông còn vô cùng kích động mà lớn giọng hô to về phía đặc công đang giam giữ ông ấy: “Không thể nào! Chuyện này vốn là không thể nào! Tại sao lại có thể như vậy chứ?” Trong lúc kích động, ông túm lấy cổ áo đối phương: “Mau đi điều tra thử xem, nhất định là trong nội bộ của các người có nội gián rồi, có kẻ muốn giết người diệt khẩu đó!”



“Ngài Miêu.” Trung úy sau khi nghe thấy vậy thì lập tức tiến tới giải thích: “Người của chúng tôi chắc chắn không có vấn đề gì, những người này đều là do tiểu thư Molly tự mình chọn lựa, chứ không phải là người của tước sĩ Grimm!”



“Sao vậy? Rốt cuộc là thế nào?” Yusuf không thể nhẫn nại được mà bước tới bên cạnh, nhưng còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đã bất ngờ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc, rồi không thể phát ra được chút âm thanh nào.



Những người khác nhận thấy tình huống bất thường cho nên cũng nhanh chân đi đến gần kiểm tra thử, lúc này mới nhìn thấy trên cái ao bên cạnh suối phun của vườn hoa nhỏ có một người ngã chết trong vũng máu, có vẻ đã chết được một thời gian rồi.



“Không phải chứ?” Tịch Mộng Na bị dọa sợ: “Đây... Đây không phải là tiểu thư Molly sao? Cô ấy... Cô ấy, sao cô ấy lại chết chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom