• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

  • Chap-1304

Chương 1304 : Chương 1304








QUẺ SIÊU CẤP



Thật ra thì Triệu Ngọc nói không đúng, Miêu Khôn vốn chưa gấp tới độ phải vội vàng kể lại chi tiết bữa tiệc trinh thám lần trước cho hắn nghe, cho nên hắn không thể nào biết được câu trả lời của hai đề trinh thám đó từ trước được.



Tuy nhiên, Triệu Ngọc cũng không phải chỉ dựa hoàn toàn vào bản lĩnh của bản thân để tìm ra được câu trả lời chính xác, mà vào thời khắc mấu chốt, hắn đã sử dụng máy tìm kiếm tàng hình để tra tìm kiểu đề tương tự trên internet, lúc này mới có thể nói ra câu trả lời một cách điêu luyện thành thạo như vậy.



Thật ra thì Triệu Ngọc không hề quan tâm đến loại đề trinh thám này.



Dù sao thì văn hóa của phương Tây và phương Đông cũng có tồn tại sự khác biệt, Triệu Ngọc cho rằng trên thực tế sẽ không thể xuất hiện đề mục trinh thám không có đầu óc như vậy đâu.



Những vụ án lớn và quan trọng mà trước đây hắn đã điều tra phá được cũng không phải chỉ dựa vào một ít mánh khóe nhỏ, hay thông minh vặt mà có thể giải quyết được, mà là cần phải bỏ ra toàn bộ sức lực của bản thân cùng với tính nhẫn nại vượt qua người bình thường mới có thể làm được.



Vì vậy, Triệu Ngọc cảm thấy những đầu đề trinh thám chơi đùa khôn vặt này rất nhạt nhẽo, cũng không thèm để ý tới.



Jacob và Lee Bon Seong gây khó khăn nhằm vào Triệu Ngọc không thành công, khiến cho bầu không khí tại hiện trường cũng dần dần trở nên ngột ngạt. Cũng không lâu lắm, mọi người đã lật xem xong hết rất nhiều tài liệu, không ngoài dự đoán là chẳng có bất kỳ thu hoạch gì cả.



Tiếp đó, nhân lúc trời còn sáng, Miêu Khôn đề nghị đi viếng Grimm một chút, lúc này Molly mới dẫn mọi người đi đến một công viên tưởng niệm nằm ở trên một đảo nhỏ phía Bắc.



Dựa theo thông lệ, đại đa số tổ tiên của Grimm đều được chôn ở trên đảo này. Để tưởng nhớ họ, cứ đến một thời gian đặc biệt thì chính phủ Fiji sẽ phái người tới làm lễ tế.



Phần mộ của Grimm nằm ở phía sau cùng của rất nhiều ngôi mộ, trông có vẻ mới tinh sang trọng, trước bia mộ được trưng bày hoa tươi, vẫn còn có hương thơm tỏa ra...



Sau khi đi viếng mộ xong, mọi người lại theo Molly đi tham quan một số kiến trúc mới xây ở đảo Kỳ Tích, bao gồm mấy cái vườn hoa, sân quần vợt, sân golf đơn giản, còn có một trường đua ngựa, vân vân...



Trời nhanh chóng tối lại, đến giờ cơm tối, Molly tổ chức một bữa dạ tiệc đặc sắc, bữa ăn tối đều là kiểu buffet, như vậy càng tiện cho các khách mời tự do trò chuyện với nhau.



Nhưng mà, tất cả mọi người đều tự biết nhưng không nói ra mà hiểu ngầm với nhau, mặc dù trao đổi vô cùng sôi nổi, trông có vẻ đều đang nghiêm túc nghiên cứu công việc tìm kiếm kim cương, nhưng lại không có ai nhắc tới chuyện mật mã trên thẻ mở cửa phòng cả.



“Nhóc con, con đúng là làm ta nở mày nở mặt đó!” Trong một góc phòng ăn, vẻ mặt Miêu Khôn phức tạp nói với Triệu Ngọc: “Ta khi nào thì nói đáp án cho con chứ? Rõ ràng đều do tự con đoán ra được mà, rõ ràng là kiêu ngạo như vậy mà tại sao không làm màu cho tới bến luôn đi?”



“Hừ, điều này còn chưa rõ ạ?” Triệu Ngọc lấy một con cua, giả vờ giả vịt mà nói: “Mặc dù con rể cha là con đây thông minh cái thế, thần thám vô địch, nhưng con khiêm tốn! Vào thời điểm như thế này thì nhất định không thể quá phách lối được! Nếu không thì... Cây to đón gió lớn, bộc lộ tài năng quá thì trái lại chỉ sẽ chọc phiền toái tới cửa thôi...”



“Con cút đi...” Miêu Khôn siết chặt ly rượu nói: “Tại sao, cho dù là lúc nào thì con cũng đều tự mình cảm thấy hài lòng vậy chứ? Da mặt của con đúng là dày lắm rồi thì phải?”



“Quá khen, quá khen.” Triệu Ngọc cười đểu: “Chỉ cần con cố gắng thêm mười năm nữa thì đoán chừng có thể đuổi kịp một phần ba của cha rồi! Ha ha ha...”



“Thằng nhóc thối...”



Miêu Khôn nâng ly rượu lên, giả vờ muốn đánh, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Molly lại dẫn một đám người đi tới trước mặt hai người bọn họ.



“Thần thám Triệu Ngọc, cho dù cậu có phải là nhận được gợi ý hay không thì tôi vẫn nói được thì làm được!” Molly dùng tiếng Anh nói một câu rồi sau đó mới tự tay đặt một phong bì tới trước mặt Triệu Ngọc: “Tiền thưởng mười nghìn bảng Anh, bây giờ là của cậu rồi!”



“Ồ?” Triệu Ngọc thật sự không đặt mười nghìn bảng Anh đó vào lòng, cho nên vào giờ phút này mới cảm thấy bất ngờ.



“Tôi, đã nhìn thấy ‘sắc nhọn’ của cậu rồi.” Molly dùng tiếng Trung vô cùng không đủ tiêu chuẩn nói: “Tôi vô cùng ‘quánh vá cao’ năng lực của cậu! Mong là cậu có thể ‘dúp đỡ’ nhiều hơn trong chuyện kim cương!”



“Ha ha, nhất định, nhất định!” Triệu Ngọc chắp tay ôm quyền nói.



“Nếu như cậu có thể giúp tôi tìm được kim cương,” Molly lại nói: “Trừ tiền thù lao ra thì sẽ còn có rất nhiều chỗ tốt nữa, chẳng hạn như quyền được miễn ngoại giao* mà người khác đều mong ước, cùng với danh hiệu dân thành phố danh dự vân vân...”




* Quyền miễn ngoại giao: Miễn trừ ngoại giao hay đặc miễn ngoại giao là một hình thức miễn trừ pháp lý chiếu theo quy ước ngoại giao giữa hai chính phủ. Quyền đặc miễn bảo đảm cho các nhà ngoại giao được đi lại tự do, không bị chi phối bởi hình sự tố tụng hay truy tố địa phương của nước chủ nhà. Dù vậy họ vẫn có thể bị trục xuất.



“Này, tôi còn sống đó nhé!” Miêu Khôn mất hứng lườm Molly: “Nếu muốn ‘đào chân tường’ thì ít nhất đừng làm ngay trước mặt của tôi có được hay không?”



“Hừ Fele Miêu.” Molly cười lạnh một tiếng, dùng tiếng Anh nói: “Chú lúc nào cũng ranh mãnh như vậy, xảo quyệt như vậy! Khó trách... Chú sẽ trở thành bạn tốt của cha tôi!”



“Tôi hiểu rồi, có phải cô muốn nói tới cụm từ cá mè một lứa hay không, ha ha ha...”



Trong lúc hai người Molly và Miêu Khôn đang nói chuyện thì Triệu Ngọc đã âm thầm quét mắt một vòng, phát hiện tất cả những người khác đều có vẻ căng thẳng nhìn về phía bọn họ.



Chậc chậc...



Triệu Ngọc không khỏi sinh ra một chút lo âu.



Có thể thấy rằng mọi người đều đang lo lắng hai người Triệu - Miêu nói chuyện mật mã trên thẻ mở phòng ra, một khi Molly biết thì đương nhiên sẽ chọn lựa một ít thủ đoạn, buộc bọn họ phải nói mật mã của từng người ra rồi.



Toàn bộ những người này gần như có nhược điểm ở trong tay Molly, cho nên sợ rằng đến lúc đó sẽ khó mà cắn chặt hàm răng được.



May mà Molly dường như chưa biết chuyện này, sau khi trò chuyện mấy câu với Miêu Khôn thì đã dẫn người của mình đi tới trước sân khấu, chiếu một ít hình ảnh tài liệu liên quan tới lúc Grimm còn sống, cùng với phần di chúc mà ông ta đã để lại cho mọi người xem.



Molly nói, vào khoảng nửa năm trước thì tình trạng sức khỏe của Grimm càng ngày càng xấu đi. Dường như chính ông ta cũng tự cảm thấy tai họa sắp giáng xuống cho nên đã từ bỏ điều trị ở bệnh viện địa phương nước Anh mà cố tình trở về đảo Kỳ Tích.



Trở lại đảo không được bao lâu thì ông ta đã vĩnh biệt cõi đời. Dựa vào báo cáo xét nghiệm của bác sĩ thì Grimm chết do tim suy kiệt, thuộc về chết thọ tại nhà, không bệnh mà tật.



Vào đêm hôm Grimm qua đời, đoàn luật sư của ông ta đã tuyên đọc di chúc của Grimm trước mặt mọi người, lúc này mọi người mới biết chuyện kim cương.



Trong lúc giới thiệu, một đoạn lời nói thản nhiên của Molly cũng đã chứng thực suy đoán của Miêu Khôn.



Cô ta nói, do thân phận của Grimm đặc biệt cho nên biết rất nhiều bí mật, vì thế mà trong quãng đời còn lại của Grimm đã vượt qua trong sự canh gác nghiêm ngặt của quân đội nước Anh, tin tức bị phong tỏa nghiêm mật, người ngoài không thể nào biết được.



Mặc dù Molly nói không rõ ràng nhưng các thám tử có mặt tại đây đều hiểu được hành động của Molly đều là kế hoạch của quân đội nước Anh.



Bọn họ không tiếc giả mạo danh nghĩa Grimm để mời những nhà trinh thám này tham dự buổi họp mặt, mà mục đích chỉ có một chính là muốn mượn sức lực của mọi người để tìm lại số kim cương đã mất tích hơn hai mươi hai năm đó!



Dưới sự giải thích của Molly, mọi người đều dần dần tin tưởng Grimm đã qua đời thật rồi, không cho rằng toàn bộ những thứ này chỉ là một cuộc khảo sát thử thách của Grimm nữa.



Sau bữa ăn tối, mọi người đều tự tản ra, có người muốn đi loanh quanh bên ngoài lâu đài một chút để tìm linh cảm; có người muốn ở lại phòng ăn để tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm; mà Triệu Ngọc vẫn là do ngôn ngữ không thông mà cảm thấy vô cùng không thú vị nên đã lựa chọn trở về phòng nghỉ ngơi.



Mà đáng giận nhất chính là, Miêu Khôn cũng không trở về phòng với Triệu Ngọc, mà nói với Triệu Ngọc rằng Jacob đương nhiên có thể nghĩ ra được ông sẽ trốn tránh trong phòng Triệu Ngọc, cho nên đã quyết định tới tránh một đêm ở chỗ ở Juliet!



“Con đừng có mà suy nghĩ bậy bạ, ta không có khẩu vị nặng như thế đâu.” Miêu Khôn còn làm như thật mà giải thích: “Mà là nhân cơ hội dò xét ý nghĩ của Juliet, nhìn thử xem có thể đoạt chữ cái trên thẻ mở của phòng của cô ta hay không!”



Nói xong, chưa kịp đợi Triệu Ngọc bày ra vẻ mặt khinh bỉ, Miêu Khôn đã biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng nữa rồi.



Chậc...



Triệu Ngọc chỉ có thể khinh bỉ trong lòng.



Thật ra thì, khi hắn đi tới tầng hai, rồi đi ngang qua cửa phòng của Tịch Mộng Na thì lại nảy sinh ý tưởng đi tán gái.



Nhưng mà, Triệu Ngọc cũng không cởi mở được như cha vợ, vừa nghĩ tới Miêu Anh thì hắn đã quyết định từ bỏ ý tưởng tán gái này rồi, đành trở về phòng ngủ ngon thôi!



Không biết là do ngồi chuyến bay quốc tế lâu quá, hay là độ cồn của rượu vang trong nhà Grimm cao quá mà sau khi Triệu Ngọc sử dụng đạo cụ hệ thống để bố trí máy báo động tàng hình xong thì đã nằm trên giường rồi tiến vào mộng đẹp.



Đợi tới khi hắn ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.



Oáp oáp...



Hắn ngáp một cái, khi thấy mặt trời mọc lên ở hướng Đông, ánh mặt trời chiếu lên gò má thì lúc này hắn mới chợt nhớ tới, tối hôm qua mình còn chưa chú ý tới Kỳ Ngộ đâu!



Hắn vội vàng chuyển dời suy nghĩ lên giao diện của hệ thống, mở ra nhìn thử thì quả nhiên Kỳ Ngộ ngày hôm qua đã kết thúc rồi, hắn đạt được độ hoàn thành là 200%, nhận được hai món đạo cụ.



Chậc chậc...



Triệu Ngọc nhớ lại quẻ “Ly Chấn” ngày hôm qua, dường như không phù hợp với cảnh ngộ của bản thân lắm. Bởi vì đột nhiên xuất hiện đầu mối kim cương thì ít nhất phải có một quẻ “Đoài” mới đúng chứ?



Được rồi, nếu đã vậy thì nhìn xem vận may hôm nay là thế nào?



Vì vậy, Triệu Ngọc mang theo mong đợi tràn ngập cõi lòng mà mở một quẻ mới ra.



Hắn cứ tưởng trong quẻ văn hôm nay chắc chắn sẽ xuất hiện các loại quẻ văn như là “Đoài” hoặc là “Cấn”, nếu như căn cứ vào bản tính không ra bài một cách bình thường của hệ thống thì nhiều lắm sẽ xuất hiện một quẻ “Càn” hoặc là một quẻ “Khôn” thì đã xem như nghịch thiên lắm rồi!



Nhưng mà hệ thống vĩ đại rõ ràng muốn tiến hành cách ra đề không bình thường này đến độ tận cùng, cho nên khi quẻ văn vừa mở ra thì Triệu Ngọc đã lập tức ngẩn cả người, cảm thấy trái tim nhỏ bé sắp nhảy từ trong cổ họng ra ngoài rồi!



Chỉ thấy ở giữa giao diện hệ thống thình lình hiện ra hai chữ “Càn - Khôn” thật to!!!!!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom