• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (27 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1307

Chương 1307 : Chương 1307NGỜ VỰC







“What?” Nghe thấy kết luận động trời của Triệu Ngọc, mọi người đều trố mắt ra nhìn nhau, tất cả đều hoang mang.



“Này, có phải cậu làm đề trinh thám xong đâm ghiền luôn rồi không hả?” Yusuf không phục chỉ trích Triệu Ngọc: “Trên đời này nào có nhiều vụ tự sát đến vậy chứ?”



“Ông tự dưng chít chít cái gì?” Miêu Khôn đấu tranh thay con rể, chỉ vào mũi Yusuf mà mắng: “Thần thám Triệu Ngọc của chúng tôi nói là tự sát thì chính là tự sát! Ông thì biết cái gì!”



“Vô duyên vô cứ tại sao phải tự sát?” Yusuf không phục, chỉ vào Triệu Ngọc lại hỏi: “Cậu hãy cho tôi một lý do đi?”



“Hà hà hà...” Triệu Ngọc lại cười như điên kinh điển, sau đó nói: “Bởi vì là người mới, cho nên sau khi lên đảo này, tôi và Tịch Mộng Na đã bị yêu cầu tách ra với mấy người cũ các ông! Hai chúng tôi phải tiếp nhận ba vòng khảo nghiệm vô cùng khó khăn: Mê cung, đầm cá sấu và cổng thành. Cuối cùng, nhờ vào tài trí hơn người của tôi và lòng can đảm sáng suốt vượt xa người bình thường mà tôi đã giải được vấn đề được giấu trong ba câu đố đó, nhận được đồng tiền vàng này!”



Vừa nói, Triệu Ngọc vừa lấy tiền vàng ra, đưa cho mọi người xem, rồi hỏi: “Theo tôi nghĩ thì hẳn là các vị không còn xa lạ với loại trò chơi đồng tiền vàng này rồi đúng không?”



“Đúng vậy.” Đợi sau khi nghe được phiên dịch thì người da đen Cisse trả lời: “Đây là trò chơi mà Grimm thích nhất, hạng nhất lần trước là Tịch Vĩ, ông ấy lấy được tổng cộng mười ba đồng tiền vàng, vô cùng lợi hại!”



“Đúng vậy.” Gương mặt Tịch Mộng Na lộ ra vẻ đắc ý: “Cha tôi đã nói với tôi rằng hạng nhì chỉ nhận được bảy đồng tiền vàng mà thôi!”



“Đừng nói như vậy.” Miêu Khôn chen miệng nói: “Đúng là lão Tịch nhận được tiền vàng nhiều nhất, nhưng có rất nhiều vấn đề mấu chốt đều là nhờ tôi gợi ý cho ông ta! Lão Tịch đó sĩ diện hão, chắc chắn không nói cho mấy người biết đâu đúng không?”



“Thần thám Trung Quốc.” Yusuf nói thẳng vào vấn đề chính, hỏi Triệu Ngọc: “Cậu nói như vậy thì có liên quan gì đến chuyện Molly tự sát chứ?”



“Ha ha...” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười: “Mọi người thử nghĩ lại xem, nếu như Grimm đã chết rồi sao còn muốn tôi và Tịch Mộng Na thi vượt ải chứ?”



“Chuyện này...” Mọi người hơi cảm thấy ngoài ý muốn, Yusuf vội hỏi: “Là sao... Ý của cậu là... Grimm còn sống à?”



“Đúng vậy!” Trong lòng Triệu Ngọc như đã có tính toán từ trước mà nói: “Tất cả những chuyện xảy ra cho đến thời điểm này mà chúng ta đã gặp phải đều do một tay Grimm sắp đặt! Mục đích chính là muốn đưa cho mọi người một thử thách đáng ngạc nhiên! Một mặt là để lại cho các ông một vụ án kim cương; một mặt khác lại để cho tiểu thư Molly giả vờ bị giết hại, sắp xếp cho mọi người điều tra một vụ án! Ha ha ha... Những thứ này thì làm sao có thể lừa gạt được đôi mắt thần của thần thám Triệu Ngọc tôi được? Tôi nói này tiểu thư Molly, đừng có giả vờ nữa!” Triệu Ngọc cười nói với xác chết đối diện: “Trò đùa dai của cô và Grimm đã bị tôi nhìn thấu rồi! Mau đứng dậy đi!”



“...”



Thấy Triệu Ngọc nói chuyện với xác chết, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên cực kỳ lúng túng.



“Còn giả vờ?” Triệu Ngọc ngồi xổm người xuống, áp sát tới gương mặt người chết, nói: “Tôi đã đoán được câu trả lời của câu hỏi trinh thám này của cô rồi, cô muốn để chúng tôi phải nghi ngờ lẫn nhau, không tin tưởng lẫn nhau, nhưng thật ra thì đáp án cuối cùng lại là chết vì tự sát để cho chúng tôi không đoán ra được, có đúng không? Còn nữa, cô làm như vậy là còn có một nguyên nhân khác nữa.” Trong ánh mắt kinh dị của tất cả mọi người, Triệu Ngọc vẫn nói đến quên mình: “Cô đã sớm biết chuyện mật mã rồi, cho nên mới muốn lợi dụng cái chết của mình để đi tra mật mã của mỗi người chúng tôi, có phải hay không?”



“...” Triệu Ngọc vừa mới nhắc tới chuyện mật mã nhạy cảm thì tất cả mọi người đều không tự chủ được mà hơi run rẩy một chút, gương mặt cũng tái nhợt đi...



“Cô chết bất thình lình.” Triệu Ngọc vẫn nói một cách tự nhiên như cũ: “Thuộc hạ của cô sẽ nhốt mấy người chúng tôi lại, thẩm vấn từng người, vậy thì đã có thể đường đường chính chính hỏi chuyện mật mã rồi, cho nên...”



“Ừm... Chờ một chút...” Ngay tại lúc Triệu Ngọc nói đến vô cùng nhập tâm thì Juliet đã sờ lên cổ tay Molly mà nói: “Mạch đập đã mất rồi, nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống rõ rệt, sự cứng đờ của xác chết đã lan tới tứ chi, chứng tỏ cô ấy đã chết được ít nhất ba tiếng đồng hồ rồi! Tôi nói này Triệu đại thần thám, cậu thật sự cho rằng Molly đang đùa giỡn với mọi người à?”



“À? Chuyện này... Chuyện này hả...” Triệu Ngọc khẽ nhíu mày lại, lập tức lộ ra vẻ lúng túng.



Lúc này, Juliet lại vươn tay lật mí mắt của Molly rồi nói: “Con ngươi giãn nở, gương mặt có dấu vết co rút lại, da khô nứt trắng bệch, rõ ràng chính là triệu chứng đặc trưng của mất quá nhiều máu...”



“Ừm... Chuyện này hả...” Gò má Triệu Ngọc bắt đầu rịn ra mồ hôi.



“Này, cô đừng có đụng chạm lung tung!” Trung úy Kangteuk quát lên với Juliet.



Nhưng mà, Juliet cũng không để ý tới, vẫn tự nhiên xê dịch thi thể của Molly một chút rồi nói tiếp: “Vết thương ở phần lưng của tiểu thư Molly trông có vẻ như là bị lưỡi dao sắc bén đâm bị thương, vả lại còn trúng một dao đã toi mạng rồi!



“Triệu đại thần thám...” Cô ta ngẩng đầu lên hỏi Triệu Ngọc: “Cậu có thể giải thích cho chúng tôi biết là phải tự sát thế nào thì mới có thể tự đâm một dao vào sau lưng của mình không?”



“Ừm... Chuyện này...” Triệu Ngọc lau mồ hôi, mặt dày cười nói: “Ha ha ha, nói thật cho các vị biết nhé, thật ra thì tôi đã sớm biết tiểu thư Molly là bị người giết hại rồi. Mới vừa rồi tôi nói như vậy là vì muốn hù dọa một chút mà thôi, nghĩ là nhỡ đâu có thể dọa được hung thủ ra thì sao? Một chiêu này gọi là ‘Muốn biết có táo hay không thì cứ chọc mấy phát’, ha ha ha...”



“Mẹ kiếp...” Miêu Khôn che mặt lại, gương mặt tức khắc tràn ngập xấu hổ mà ngồi xổm xuống.



“Anh Triệu Ngọc.” Trung úy Kangteuk nói với Triệu Ngọc: “Để cho người mới thử thách vượt cửa ải là quy tắc do hiệp sĩ Grimm để lại. Tiểu thư Molly không muốn phá vỡ quy tắc cho nên mới yêu cầu anh và cô Tịch tham gia khảo nghiệm! Tôi đã tham dự vào toàn bộ quá trình từ lúc hiệp sĩ Grimm qua đời đến khi chôn cất, cho nên không thể nào là giả được!”



“À... Ha ha... Ha ha...” Triệu Ngọc lúng túng cười, cũng bụm mặt ngồi xổm xuống giống như cha vợ mình vậy...



“Juliet...” Lúc này, Ichiro tiến lên hỏi: “Đã thấy hung khí chưa?”



“Không thấy...” Juliet nghiêm túc quan sát vết thương của Molly rồi nói: “Không nhìn thấy hung khí, nhưng mà... dựa vào vị trí và góc độ vết thương mà xem thì hung thủ là một sát thủ vô cùng chuyên nghiệp! Hung khí hẳn là một con dao găm dài ít nhất ba mươi centimet, đâm thủng lá phổi của nạn nhân từ sau lưng, một đao toi mạng, sạch sẽ gọn gàng, vả lại khiến cho nạn nhân không thể phát ra được âm thanh nào!”



“Vậy thì phải là sát thủ chuyên nghiệp rồi?” Miêu Khôn chợt đứng lên, chỉ vào Lee Bon Seong nói: “Vậy thì không thể chạy đi đâu được, hung thủ chắc chắn chính là ông anh Hàn Quốc này rồi!”



“Này, ông nói cái gì?” Lee Bon Seong hầm hầm nhìn Miêu Khôn: “Dựa vào cái gì mà nói là tôi?”







“Mọi người đều biết ông là sát thủ Hàn Quốc mà!” Miêu Khôn la ầm lên: “Cầm một sợi tóc cũng có thể giết người. Trừ ông ra thì còn có người nào có kỹ thuật giết người cao như vậy nữa?”



“Phì!” Lee Bon Seong thẹn quá hóa giận: “Chẳng phải ông cũng như vậy à? Ngoài mặt là một thương nhân nhưng thật sự là một đặc công, ông đừng có nói là ông không biết loại kỹ xảo giết người này nhé!”



“Tôi không biết, tôi không biết... Cho ông tức chết đi!” Miêu Khôn vô lại trêu chọc.



“Ông...” Lỗ mũi của Lee Bon Seong cũng sắp vì tức giận mà xiêu vẹo rồi, giơ nắm tay định đánh.



“Được rồi, được rồi!” Nhưng mà, Jacob đứng bên cạnh lại chợt ngăn cản hắn ta lại, khuyên nhủ: “Quen là được rồi! Không đáng để tức giận vì cái thứ thấp hèn đê tiện...”



“Ừm...” Lúc này, Tani Ichiro cũng đứng bên cạnh xác chết, vừa quan sát vừa nói: “Dựa vào đặc điểm trên quần áo của người chết mà nói thì xác chết không có dấu vết bị động chạm tới!”



“Nói cách khác...” Trung úy Kangteuk nói: “Nơi này chính là hiện trường xảy ra vụ án? Lạ thật đấy... Tại sao tiểu thư Molly lại phải tới nơi này chứ?”



“Thưa sếp.” Lúc này, có người chạy tới báo cáo với Trung úy Kangteuk: “Chúng tôi đã tra xét camera ở hai cửa trước sau lâu đài rồi, đều không nhìn thấy tiểu thư Molly xuất hiện trước ống kính của lâu đài!”



“Nếu nói vậy thì...” Kangteuk nhíu mày lại, không hiểu nổi: “Tiểu thư Molly cố ý né tránh camera? Tại sao? Cô ấy... tới nơi này để gặp người nào đó sao?”



“Đúng là trùng hợp.” Juliet nói: “Vừa hay vườn hoa nhỏ này là nơi mà camera không quay tới được, cho nên, hung thủ chắc chắn phải hiểu sự phân bố của camera trên đảo Kỳ Tích này vô cùng rõ ràng!”



“Ha ha ha...” Jacob nghe vậy, lập tức chỉ vào Miêu Khôn mà cười nói: “Họ Miêu kia, cuối cùng cũng đã bị tôi bắt rồi nhá! Trong số những người ở đây, không có một người nào hiểu rõ đảo Kỳ Tích này hơn ông cả! Tiểu thư Molly cố ý né tránh camera nhất định là muốn đi gặp một người quen cũ!” Anh ta lại nói: “Quan hệ giữa ông và Grimm tốt như vậy, cho nên người mà tiểu thư muốn gặp rất có thể là ông! Còn nữa, tối hôm qua ông không ở trong phòng mình, mà sáng sớm còn muốn chạy trốn nữa.” Jacob hung tợn cười nói: “Bây giờ, ông còn chưa chịu khai báo ra à, nói mau, tại sao ông lại muốn giết hại tiểu thư Molly?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom