• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1296

Chương 1296 : Chương 1296CÒN THIẾU NGƯỜI KHÔNG?







“Nhưng mà, cho dù nói thế nào đi nữa...” Miêu Khôn tự an ủi bản thân: “Bọn họ không dám động tới mạng sống của chúng ta đâu, cùng lắm chỉ là hạn chế chút tự do mà thôi! Vả lại, ta hiểu rõ phong cách làm việc của bọn họ, nói chuyện vẫn rất giữ lời, nếu thật sự có thể tìm được kim cương thì chắc chắn sẽ không thiếu tiền thù lao đâu!”



“Không phải chứ?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Cha tin tưởng chuyện kim cương là có thật à?”



“Trước khi nhìn thấy Lee Bon Seong thì chắc chắn không tin, nhưng bây giờ thì có tin một chút, nói thật ra thì…” Miêu Khôn xoa mặt: “Ta và Grimm vẫn có chút qua lại, mà ông ta lại đi như vậy đúng là trong lòng có hơi... không thoải mái lắm... Chậc chậc... Hay là buổi chiều đi tới viếng mộ ông ta một lúc đi! Con có biết không?” Miêu Khôn suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Mặc dù trông thì thấy chuyện kim cương có hơi hoang đường, nhưng nếu như chuyện đó là do lão Grimm này làm thì vẫn rất có khả năng! Ta cũng từng nghe ông ta nói dông dài rằng ông ta luôn có khúc mắc với cách làm việc của Cục Tình báo nước Anh, vả lại đã từng vì hành động sai lầm nào đó mà khiến ông ta mất đi một người anh em tốt... Cho nên, để trả thù, rất có khả năng ông ta thật sự đi cướp số kim cương đó đấy! Đừng quên, người cướp kim cương đi đã đốt rụi đống đô la Mỹ luôn rồi. Đó là một số tiền lớn đấy, thử hỏi xem có tên cướp nào thấy tiền mà không sáng mắt cơ chứ?”



“Được rồi! Hai vấn đề.” Triệu Ngọc vươn hai ngón tay ra, nghiêm túc hỏi: “Thứ nhất, rốt cuộc thì Grimm đã để lại đầu mối gì cho mọi người trong bữa tiệc trinh thám năm đó? Thứ hai, rốt cuộc thì tin nhắn mà cha đã thủ tiêu là cái gì? Cha có nhược điểm gì bị bọn họ nắm trong tay?”



“Làm sao mà ta biết chứ?” Miêu Khôn xua tay: “Bữa tiệc trinh thám lần trước chỉ đơn giản là ăn uống đánh bạc thôi, à... À không, là ăn uống, à không đúng, là ăn uống đánh cược, còn có xem biểu diễn, ai biết là ông ta để lại đầu mối rách nát gì chứ?”



“...” Triệu Ngọc vô cùng khinh bỉ, hỏi: “Xem biểu diễn? Xem biểu diễn cái gì?”



“Ôi trời, không phải là loại biểu diễn mà con nghĩ tới đâu có được không? Đều là... Mời vũ đoàn địa phương tới, biểu diễn vũ điệu dân tộc... Làm ơn đi, bên trong bọn ta có nữ đó có được không...” Miêu Khôn giải thích.



“Vậy... tin nhắn đó thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi tiếp.



“Ài, về tin nhắn thì con đừng có hỏi! Chắc chắn không phải là chuyện tốt, là nhược điểm của ta, là nhược điểm không thấy ánh sáng được...” Miêu Khôn giang hai tay ra, ảo não nói: “Biết đó là nhược điểm là được rồi.”



“Không được!” Triệu Ngọc nói lý do của mình ra: “Ít nhất thì con phải biết được tình hình nghiêm trọng tới cỡ nào chứ? Nếu như nhược điểm này đủ để cha lấy thân mạo hiểm, không để ý tới mặt mũi mà khom lưng thì chúng ta phải nghĩ ra kế hoạch khác rồi!”



“Ừm... Chuyện này...” Rõ ràng là Miêu Khôn có hơi khó xử.



“Nếu là nhược điểm thì đơn giản chỉ có hai khả năng, một là cha dùng tiền của công, tiền thuế của dân làm chuyện rất có lỗi với quốc gia!” Triệu Ngọc suy đoán nói: “Một cái khác, chính là phương diện đời sống riêng tư, có phải cha đã làm chuyện gì rất có lỗi với mẹ vợ rồi hay không? À, đương nhiên, còn có một khả năng nữa, đó chính là… giết người rồi!”



“Đây không phải là ba khả năng hay sao? Con biết đếm không vậy?” Miêu Khôn mắng.



“Theo con thấy thì ba khả năng này, chỉ có đời sống riêng tư là nhẹ hơn một chút...” Triệu Ngọc nhướng mày lên: “Cha cảm thấy thế nào, cha vợ?”



“Được rồi...” Miêu Khôn không biết phải làm sao đành thở dài, thừa nhận nói: “Lại bị thằng nhóc nhà con đoán trúng rồi! Tin nhắn mà ta vừa mới nhận được chính là ảnh giường chiếu của ta và Đại Công tước Bá tước phu nhân!”



“Mẹ kiếp...” Triệu Ngọc sững sờ.



“Con đừng có suy nghĩ dơ bẩn quá, có đôi lúc, người trong giang hồ đều thân bất do kỷ!” Miêu Khôn thở dài: “Lần đó là vì nhận được một tình báo quan trọng. Vả lại, ta phải nhấn mạnh một điểm, lúc đó Bá tước phu nhân đã ly dị với Bá tước, rồi trở về Milano làm người mẫu, không phải là người phụ nữ hư hỏng! Vả lại... Này... Này... Con cười cái gì? Chuyện này có gì buồn cười? Ta cảnh cáo con, con cũng biết hậu quả rồi đó, con không thể đi ra ngoài nói bậy bạ đâu! Còn cười?”



“A ha ha... Ha ha ha...” Triệu Ngọc ôm bụng cười, một hồi lâu sau mới nói với Miêu Khôn: “Cha vợ à, bây giờ con... chỉ còn lại một vấn đề thôi!”



“Làm ơn đi, ta đã nói hết những thứ ta biết cho con nghe rồi, con còn có vấn đề gì nữa hả?” Miêu Khôn tức giận.



“Con chỉ muốn biết phòng Đặc Cần của cha còn thiếu người không?” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Con nghĩ, con đã chuẩn bị sẵn sàng để thừa kế cha rồi!”



“Fuck!” Miêu Khôn chửi ầm lên: “Con không thể học theo ta được, ta chỉ có một đứa con gái là Miêu Miêu thôi, nếu như con dám học điều xấu thì xem ta dạy bảo con thế nào! Ta làm tất cả những chuyện này đều là vì quốc gia, không thể tránh được phải hy sinh! Vả lại, mẹ vợ của con cũng không phải không biết, nhưng bà ấy hiểu và tha thứ cho ta, cho nên ta không có gì phải sợ cả... Còn nữa, ta đâu phải là kẻ lăng nhăng bừa bãi, vẫn có nguyên tắc...”



“Được rồi, được rồi! Chỉ đùa một chút thôi! Ha ha...” Triệu Ngọc cười xấu xa rồi lúc này mới đứng đắn nói: “Nếu nhược điểm của cha không phải là nhược điểm thì được rồi! Tiếp theo, chúng ta không cần phải mạo hiểm chạy trốn, chỉ cần yên lặng theo dõi biến hóa là được, nhìn thử xem tình hình sẽ phát triển như thế nào?” Triệu Ngọc nói: “Vả lại, chúng ta cũng có thể thử xem, nhỡ đâu thật sự có thể tìm được kim cương thì đó cũng là một số tài sản không nhỏ đâu, đúng không?”



“Hừ, nói thì đơn giản, nhưng nào có dễ như vậy chứ?” Miêu Khôn rầu rĩ nói: “Con có biết hòn đảo này lớn cỡ nào không? Nếu dễ tìm thì Molly còn triệu tập chúng ta đến đây à? Nước trong nhưng quá sâu! Ta hối hận quá, không nên dẫn con lên đảo Kỳ Tích này! Ta chỉ cho rằng, con là thám tử, dẫn con tham gia bữa tiệc trinh thám, xông pha một chút, gặp cảnh đời chút, nhưng lại không ngờ tới... lại biến thành như vậy! Cũng không biết cuối cùng thì trong hai chúng ta ai là sao chổi đây nữa? Có lẽ... tìm kim cương còn không tốt bằng tìm đường ra ngoài đâu!” Miêu Khôn lo lắng nói: “Năm đó, kim cương Nam Phi vừa mới mất thì trên giang hồ đã lập tức nổi lên gió tanh mưa máu đếm không hết, chết vô số người. Hôm nay, kim cương lại xuất hiện trong giang hồ, không biết sẽ tạo ra tai vạ bao lớn nữa đây!”



“Cũng đúng!” Triệu Ngọc đồng ý: “Giá trị kim cương đã tăng lên gấp mười lần rồi, đây chính là một số tài sản vô cùng to lớn! Con không hiểu, tại sao Molly lại phải tuyên bố tin tức này ra ngoài chứ? Nếu như tìm được kim cương thì cô ta thật sự cho rằng mình có thể cho vào túi mà không cần phải lo nghĩ gì à?”



“Không, công ty là của nước Anh!” Miêu Khôn phân tích rồi nói: “Theo ta nghĩ thì Molly dám ăn nói phách lối như vậy chắc chắn không phải muốn làm của riêng. Bây giờ cô ta đại diện cho chính phủ, thế nên một khi tìm được kim cương thì nhất định sẽ thuộc về chính phủ nước Anh. Nếu là vậy thì người khác sẽ không dám tính toán với số kim cương đó!”



“Nhưng lại xuất hiện một tiền đề, đó chính là phải tìm được kim cương mới được!” Triệu Ngọc nói đến điểm chính: “Nếu như không tìm ra được thì e là mấy người chúng ta đều phải gặp phiền phức to rồi!”



“Đương nhiên tìm kim cương là quan trọng, thế nhưng cũng không thể không để ý đến Lee Bon Seong!” Miêu Khôn lo lắng nói: “Chắc chắn là người này đã biết ta gài bẫy hắn ta rồi! Cho nên, sau này chắc chắn hắn ta sẽ tìm cơ hội trả thù ta... Tên này lòng dạ độc ác, nhất thiết phải cẩn thận mới được... Được rồi...” Miêu Khôn nhìn lên cửa kính rồi thúc giục: “Chúng ta đi lâu quá rồi, mau trở về đi thôi! May mà ta còn có một người như con giúp đỡ, sau khi trở về, chúng ta cứ quan sát tình hình mà làm thôi...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom