• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1282

Chương 1282 : Chương 1282LẠI TRÚNG MƯU MẸO







“Đảo Kỳ Tích là cách gọi của bọn ta...” Trên chiếc ô tô bảy người đi về phía bờ biển, Miêu Khôn đang giải thích nguồn gốc đảo Kỳ Tích cho Triệu Ngọc: “Tên tiếng Anh của nó gọi là Miracle, nhưng trên thực tế, khi phiên dịch ra thì có nghĩa là Kỳ Tích!”



“Mấy trăm năm trước, đảo Fiji cũng không phải là một chỉnh thể, có rất nhiều dân bản xứ chiếm đảo lập thành nước, ở trên đảo Kỳ Tích cũng có một quốc gia nhỏ như thế!”



“Về sau, người Hà Lan đến nơi này đầu tiên, phá vỡ sự yên lặng của nơi này. Cho nên bây giờ cái nhìn thấy được là kiến trúc nguyên thủy nhất trên đảo Kỳ Tích, đều là do người Hà Lan khi đó xây dựng.



“Đến cuối thời kỳ trước trước đó, cũng chính là thời điểm quốc gia chúng ta bộc phát chiến tranh thuốc phiện, người Anh cướp được quyền sở hữu đảo Fiji từ tay người Hà Lan, lúc này đảo Fiji mới chính thức trở thành thuộc địa của nước Anh.



“Từ đó về sau, tổ tiên của Grimm bắt đầu tiến vào chiếm giữ đảo Fiji, an cư lạc nghiệp trên đảo Kỳ Tích, hơn nữa truyền lại cho các thế hệ sau này! Diện tích của đảo này cũng không nhỏ, đông ấm hè mát, bốn mùa như mùa xuân, nếu như tên kia có ý muốn bán ra, ta nghĩ là ta có thể suy nghĩ...”



“Như vậy... Hòn đảo còn cách đây bao xa?”



“Có lẽ cách Suva dưới 200 cây số!” Miêu Khôn trả lời.



“Cũng không quá gần!” Triệu Ngọc suy nghĩ: “Nếu như là hải đảo, vậy thì chờ một lúc nữa chắc phải đi thuyền hả?”



“Đúng thế!” Miêu Khôn gật đầu: “Lần trước đến đây đã phải đi thuyền rất lâu! Cái tên Grimm hóa trang thành thủy thủ trên thuyền, muốn lén lút phá bọn ta, may mắn đã bị một nhân vật ngầu lòi nhìn thấu!”



“Nhân vật ngầu lòi? Ai vậy?” Triệu Ngọc vội hỏi.



“Ha ha...” Miêu Khôn cười không nói.



“Chắc không phải... là cha chứ!?” Triệu Ngọc cảm giác bên tai truyền đến tiếng quạ đen: “Da mặt của cha cũng dày thật! Sắp đuổi kịp con rồi...”



“Tóm lại, Grimm là người luôn bày mưu mẹo!” Miêu Khôn nhớ lại nói: “Trên nhiều khía cạnh đều một mình một kiểu, vô cùng khác biệt. Ví dụ như điện ở trên đảo Kỳ Tích cũng rất đặc biệt, nó sử dụng máy phát điện sử dụng thủy triều.”



“Lúc trước kỹ thuật của máy phát điện sử dụng thủy triều cũng chưa hoàn chỉnh, thông thường chỉ sử dụng cho các hạng mục đặc biệt lớn, giá cả khá đắt đỏ, khác xa với phát điện bằng năng lượng mặt trời và sức gió.”



“Nhưng Grimm lại nói lắp đặt máy phát điện bằng sức gió và năng lượng mặt trời sẽ làm mất đi hương vị cổ xưa của toàn bộ đảo, trở nên không ra gì, cho nên ông ta thà tốn một khoản tiền lớn lắp đặt máy phát điện sử dụng thủy triều!



“Ta thấy tên này cũng mắc bệnh rồi, có tiền lắp đặt máy phát điện từ thủy triều thì lấy cáp điện từ đảo khác qua đã giàu có rồi!”



“Ha... Có cá tính, con thích!” Triệu Ngọc xỉa xói xong, nhìn xung quanh bốn phía rồi hỏi: “Ừm... Chẳng lẽ buổi tiệc lần này chỉ có bốn người chúng ta ư? Có phải hơi thiếu người rồi không?”



“Chắc không chỉ có vậy chứ?” Miêu Khôn phán đoán: “Buổi tiệc tổ chức vào buổi tối hôm nay, ta nghĩ chắc có người tới sớm hơn, hoặc còn có người đến sau?”



Trong lúc hai người nói chuyện, xe bỗng nhiên dừng lại.



Nhìn ra phía bên ngoài, thấy chiếc ô tô không lái về hướng bến tàu, mà đi vào trong khu sân rộng lớn.



Người lái xe chính là người da đen phụ trách đón khách, sau khi xe dừng lại, anh ta mau chóng xuống mở cửa cho mọi người, rồi dùng tiếng Hindi lầm bầm một tràng.



Triệu Ngọc nghe hiểu ý của anh ta, hóa ra người ta để bọn họ ở đây chờ máy bay, anh ta còn phải trở về đón người.



Nhưng mà bọn người Miêu Khôn không có người nào có thể nghe hiểu.



Juliet thấy người da đen muốn đi, vội vàng giơ tay, oán giận nói: “Làm cái trò gì vậy? Người tới đón cũng không tìm được ai có thể nói tiếng Anh à?”



“Không sao, không sao đâu...” Triệu Ngọc lập tức nảy sinh ý nghĩ xấu, nói với Miêu Khôn: “Cha vợ à, cha hiểu tiếng Hindi mà? Anh ta vừa nói cái gì vậy?”



“Ừm... Cậu ta nói... Cậu ta nói...” Miêu Khôn đảo mắt nhìn xung quanh, ấp a ấp úng: “Ý của cậu ta chắc là để chúng ta ở chỗ này chờ một chút, cậu ta đi mua đồ ăn sáng cho chúng ta!”



“Bữa sáng? Không phải chúng ta đã ăn khi ở trên máy bay rồi ư?” Triệu Ngọc xụ mặt, chỉ muốn bật cười.



Kết quả, trong lúc nói chuyện, trên đầu bỗng nhiên vang lên tiếng ong ong, một chiếc trực thăng bất ngờ xuất hiện hạ cánh xuống khu đất rộng.



“Ồ... Hóa ra từ ‘Dát cổ’ không phải có nghĩa là bữa sáng, mà là máy bay! Ha ha ha...” Miêu Khôn nhún vai, tự đánh trống lảng nói: “Không phải ta nói Grimm hay bày mưu mẹo à? Vậy mà để cho chúng ta đi trực thăng qua đó...”



Nhìn thấy máy bay đến, nhân viên tiếp tân là người da đen ra hiệu với mọi người, lúc này mới lái xe đi.



Nhóm người Triệu Ngọc dọn hành lý, mau chóng bước tới phía trước trực thăng.



Cùng lúc đó, có một người đàn ông ngoại quốc mặc vest màu đen bước xuống từ trên máy bay, trên cổ người đàn ông kia còn thắt một chiếc nơ, nhìn giống như nhân viên phục vụ tại phòng ăn.



“Các vị xin lấy vé mời của mình ra, chúng tôi cần xác nhận một chút” Người này dùng giọng London nói.



Nhìn thấy như vậy, bốn người đành phải lấy vé mời có biểu tượng cái tẩu của Holmes ra.



“Cảm ơn đã phối hợp...” Người đàn ông Anh quốc lịch sự nói một câu, sau đó lấy ra một cái Poss, bắt đầu lần lượt kiểm chứng.



Rất nhanh, vé mời của Miêu Khôn, Juliet và Tani Ichiro đều thông qua kiểm chứng, chỉ có duy nhất vé mời của Triệu Ngọc bị trục trặc.



“Ừm?” Người đàn ông người Anh bất ngờ nói: “Ngài... Không phải là Lee Bon Seong ư?”



“Đùa gì vậy?” Triệu Ngọc sững sờ, vội vàng nhìn về phía Miêu Khôn.



“Dĩ nhiên là không phải, Lee Bon Seong đã vào trại giam ở nước chúng tôi, nên không thể tới được!” Miêu Khôn dùng tiếng Anh cùng thái độ kiên quyết nói: “Vé mời của hắn ta đã vào tay của tôi. Cho nên tôi đổi lấy một người, thay thế Lee Bon Seong!”



“À...” Ông chỉ vào Triệu Ngọc: “Người này là một trong số những đại thám tử ở nước chúng tôi - Triệu Ngọc, các cậu có thể điều tra thêm trên mạng, cậu ta hoàn toàn có đủ tư cách thay thế lão Lý!”



“Ừm... Việc này sao...” Người đàn ông người Anh do dự.



“Vậy được rồi...” Miêu Khôn không kiên nhẫn nói: “Đưa số điện thoại của Grimm cho tôi, để tôi nói chuyện với ông ta! Nếu như ông ta cho rằng Triệu Ngọc không có đủ tư cách, vậy thì tôi cũng không tham gia nữa!”



“Chờ một lát, chờ một lát...” Người đàn ông người Anh luống cuống, vội quay người lại, liên hệ với ông chủ của anh ta.



“Này!” Triệu Ngọc kéo Miêu Khôn qua một bên, trừng mắt hỏi: “Đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Lee Hyeon Seong là cái quỷ gì? Không phải cha nói người ta để cha dẫn thêm một người à? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”



“Hả?” Ai ngờ, Triệu Ngọc trừng mắt, Miêu Khôn cũng nôn nóng: “Thằng quỷ như con cũng được lắm! Rõ ràng là con có thể nghe hiểu tiếng Anh mà lại lừa dối ta, lừa gạt cha vợ của con à?”



“Con hỏi cha trước!” Triệu Ngọc nắm chặt nắm đấm: “Cha còn nói không lừa con ư? Cái gì mà Lee Hyeon Seong?”



“Ai lừa con!” Miêu Khôn giận dữ nói: “Lee Bon Seong là đặc công của Hàn Quốc, hắn ta đi qua hải quan thì bị bắt lại, vé mời vào tay ta! Người đầu tiên ta nghĩ đến dẫn qua đây để mở mang tầm nhìn là con đó! Còn lừa con...”



“Ừm... Cha...” Triệu Ngọc im lặng, sau đó oán trách: “Vậy tại sao cha không nói sớm?”



“Ai u...” Miêu Khôn giận tím người nói: “Lần trước đến không ai kiểm tra vé mời cả!”



“Hello, Female Miêu! Không phải tôi bị hoa mắt chứ, thật sự là ông ư?”



Ai ngờ, vào lúc Triệu Ngọc và Miêu Khôn đang tranh chấp, từ phía sau bọn họ bỗng nhiên truyền đến giọng nói như tiếng sấm.



Đám người quay lại nhìn, thấy người đàn ông có vóc dáng khôi ngô vạm vỡ đang bước tới, người kia là một người Đông Âu điển hình, có cánh tay tráng kiện và ánh mắt như sói!”



Chợt nhìn thấy người đàn ông Đông Âu này, Miêu Khôn đột nhiên biến đổi sắc mặt, run rẩy theo bản năng, nhỏ giọng nói: “Chết rồi, tên này... vẫn chưa chết à!?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom