• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (16 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1277

Chương 1277 : Chương 1277CẢNH SÁT QUỐC TẾ







Chín giờ tối, trong một quán vỉa hè trên đường Thuận Phong.



“Nào, nào, nào... Lại uống thêm ly nữa!” Triệu Ngọc đứng lên, rót cho cha vợ Miêu Khôn thêm một cốc bia lớn nữa rồi nói: “Thật sự không ngờ rằng một người đã quen uống rượu vang như cha mà uống bia cũng lợi hại như vậy!”



“Bia quê hương đã lâu không uống cho nên rất là nhớ!” Miêu Khôn nói: “Hình như mỗi lần về nước thì dù thế nào cũng phải đến Ôn Tây nếm một chút lẩu gà vậy!”



“Còn nhắc tới những chuyện này nữa...” Triệu Ngọc cầm cốc bia lên, cụng một cái với Miêu Khôn: “Hình như con đã từng làm chút chuyện không hay với cha thì phải?”



“Phải không? Trí nhớ không được tốt lắm!” Miêu Khôn bưng cốc bia lên nói: “Nhưng ta vẫn luôn tò mò, lúc ấy ta đã ép gãy cánh tay của con rồi, mà vì cái gì con vẫn còn nguyên lành vậy? Có phải kiểu như... Súc cốt công hay không?”



“Ừm...” Triệu Ngọc nói dối là không cần phải viết nháp trước cho nên không cần nghĩ ngợi gì mà đã lập tức giải thích: “Khi còn bé, con hay bị trật khớp nên đã quen rồi!”



“À... À...” Miêu Khôn vừa uống rượu, vừa chớp mắt, tựa như đang có điều suy nghĩ vậy.



“Đúng rồi.” Triệu Ngọc uống ừng ực mấy ngụm rồi hỏi: “Bình thường cha luôn xuất quỷ nhập thần mà sao hôm nay bỗng nhiên chạy tới chỗ con vậy? Con còn thấy cha đi loanh quanh bên chiếc xe Phaeton của con nữa, có phải cha cần dùng xe hay không?”



“Không, không!” Miêu Khôn cười nói: “Hôm nay vừa đúng lúc làm ít việc ở Tần Sơn! Cha nghe Miêu Miêu nói con đã trở về Tần Sơn rồi cho nên làm xong việc mới tiện thể tới xem con chút thôi. Cha cũng chưa từng đi tới chỗ ở của con, đi tới dưới tầng thì nhìn thấy chiếc xe đó trông có vẻ quen mắt cho nên mới đi qua xem thử. Nào biết tính cảnh giác của con cao đến vậy, nhìn thử xem siết đỏ cổ ta luôn rồi...”



“Vậy à?” Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn cha vợ rồi buồn bực nói: “Sao cha cũng không gọi điện thoại cho con chứ? Hửm...” Triệu Ngọc chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Cái gì mà đến thăm con chứ! Hay cho ông già này, nhất định là cha sợ Triệu Ngọc con đây lăng nhăng bừa bãi bên ngoài cho nên mới muốn tập kích bất ngờ con có đúng không? Cha hay lắm!”



“Nói cái gì vậy hả! Cha là một người LOW như vậy à?” Miêu Khôn quệt miệng: “Cha chỉ ngẫm nghĩ tới thăm chút thôi, nếu như con ở đây thì chúng ta sẽ tụ tập với nhau! Còn nếu không ở đây thì coi như thôi đi vậy, dù sao thì đại thám tử như con rất là bận rộn cho nên ta không muốn quấy rầy con!”



“Thôi đi cha! Lừa ma quỷ ạ?” Triệu Ngọc híp mắt nói: “Cha nằm bò nhìn vào trong xe hơi là muốn xem xem bên trong xe có đồ vật của phụ nữ hay không, có đúng không?”



“Ừm... Chuyện này... Con...” Miêu Khôn đỏ mặt, thật đúng là bị Triệu Ngọc nói trúng tim đen rồi.



“Cha đã nói con là đại thám tử thì còn giả vờ cái gì nữa?” Triệu Ngọc bĩu môi.



“Lợi hại, lợi hại!” Miêu Khôn vội vàng bưng cốc bia lên: “Uống, uống, tới đi tới đi tới đi, cạn!”



Nói xong, ông bóp cái mũi, uống hết một cốc bia đầy vào, khó chịu cỡ nào thì khỏi cần phải nói.



Đương nhiên là Triệu Ngọc không cạn, híp mắt lại quở trách cha vợ: “Cha đúng là hay lắm, Triệu Ngọc con đây chính là người gánh theo đền thờ trinh tiết mà đi khắp nơi đó, sao có thể làm chuyện có lỗi với Miêu Miêu được chứ? Nhớ lại lúc trước, hàng xóm nhà con có bốn người đẹp ở, mỗi ngày đều tranh nhau đập cửa phòng con, thế mà con chẳng hề để ý đến các cô ấy đâu! Khụ khụ...”



Không biết là do chột dạ hay là thế nào mà còn chưa nói dứt câu Triệu Ngọc đã bị sặc rồi.



“Được rồi, được rồi, được rồi, lần này là do cha không đúng...” Miêu Khôn vuốt vuốt ngực mình rồi nói: “Đúng rồi, con rể hiền à! Chuyện mà lần trước ta đã bàn với con ở Phụng Bình đó, con đã nghĩ thế nào rồi? Có định tới chỗ cha không?”



“Chuyện này à...” Trong một chốc lát, Triệu Ngọc cảm thấy khó xử: “Thành thật mà nói thì còn chưa chuẩn bị xong! Nhiệm vụ của mọi người đều rất cao cấp, cùng với chuyện tụi con phá án là hai chuyện khác nhau, con chỉ sợ với trình độ văn hóa, còn có cấp bậc cuộc sống của mình sẽ không theo kịp!”



“Khụ khụ!” Miêu Khôn đã hơi say, choáng váng mà nói: “Cấp bậc có tác dụng đặc biệt gì à? Con cho là trình độ học vấn của cha rất cao à? Cái hồi mà ta mới vừa vào nghề chỉ học mấy năm thạc sĩ ở đại học Bắc Kinh thôi...”



“Ừm... Chuyện đó...” Triệu Ngọc lải nhải trong lòng, cha là đang an ủi con hay là chế nhạo con vậy?



“Dù sao thì... Ta xem trọng con!” Miêu Khôn mặt đỏ lự, nói: “Nhìn dọc nhìn xuôi gì thì ta cứ cho rằng giao cho con vụ ở Landing Island... Còn có kho báu ở thành phố Hoàng Kim kia thôi là con sẽ xong đời nhà ma rồi, ấy thế mà không ngờ con còn có thể xoay chuyển được tình hình! Thành thật mà nói thì ngay cả ta cũng phải tự thấy không bằng!”



“Cái gì chứ! Số hên mà thôi...” Triệu Ngọc nói: “Nếu như toàn bộ lựu đạn trong cứ điểm quân sự đều phát nổ thì dù con làm gì cũng vô ích thôi!”



“Sai rồi! Sai rồi!” Miêu Khôn giơ một ngón tay ra rồi nghiêm túc nói: “Số hên cũng là một loại biểu hiện của năng lực! Không phải tất cả mọi người đều có vận may, con nói có đúng không? Ha ha ha...”



“Ừm...” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy còn chuyện kho báu Hoàng Kim thì bây giờ đã sao rồi?”



“Cũng xong hết rồi!” Mặc dù Miêu Khôn đã hơi say nhưng vẫn cảnh giác nhìn xung quanh như trước, rồi mới nói với Triệu Ngọc: “Tất cả kẻ chủ mưu chân chính ở phía sau màn đều giận điên lên, phải gọi là vô cùng thoải mái! Bọn ta nhận được tin tức đáng tin, bởi vì bọn ta bắt được người sống cho nên nội bộ bọn họ buộc phải tiến hành một cuộc thanh trừng lớn, vả lại còn không thể tránh khỏi xảy ra lục đục nội bộ nghiêm trọng. Cuối cùng, chẳng những toàn bộ Sí thiên sứ đều sụp đổ tan tành mà một ít gián điệp chuyên mua đi bán lại tư liệu cũng đều bị sập bên trong, rất khó làm nên trò trống gì nữa! Thế nên chẳng khác nào khu vực Thái Bình Dương của Đông Nam Á lại bị thanh trừng thêm một lần nữa, chuyện này mang đến lợi ích rất lớn cho sự phát triển của bọn ta!”



“À...” Triệu Ngọc gật đầu, thật sự không ngờ tới phía sau vụ án kho báu ở thành phố Hoàng Kim trông có vẻ không quá phức tạp lại có nhiều ảnh hưởng đến vậy.



“Không phải là con không có công lao đâu nhé! Mấy ngày trước, các lãnh đạo còn thường hay nhắc tới con nữa đấy! Nói ý tưởng thối của con đúng là độc địa quá mà, ha ha ha...” Vừa nói, Miêu Khôn lại giơ cốc bia lên rồi nói: “Cho nên, con cũng không thấp hơn mấy, cứ tới đây giúp cha đi! Quốc gia cần nhân tài như con! Vả lại, có ta dẫn con vào đó thì cũng giúp con tiết kiệm được rất nhiều đường quanh co lòng vòng mà!”



“Theo con thấy thì... Hay là thôi đi!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Con phá án cũng có thể cống hiến cho quốc gia mà, vất vả lắm mới lăn lộn thành thần thám, bỗng nhiên đổi thành làm 007, cảm thấy cứ là lạ sao đó!”



“Con lại sai rồi!” Bỗng nhiên Miêu Khôn sáp tới gần Triệu Ngọc, nói vô cùng chân thành: “Ai nói vào phòng Đặc Cần thì không thể lại làm thần thám chứ? Con không biết chứ thật ra có rất nhiều vụ án quốc tế, trái lại càng cần thần thám như con ra tay hơn đấy!”



“Hả? Vụ án quốc tế?” Vừa mới nghe tới vụ án quốc tế, Triệu Ngọc đã tỉnh táo lại ngay lập tức: “Còn có công việc này nữa ạ? Nhưng mà, đó là vụ án nước ngoài, mà chúng ta là người Trung Quốc...”



“Không phải, con hiểu sai rồi!” Miêu Khôn vội vàng giải thích: “Ý của ta là phòng Đặc Cần chúng ta thường xuyên nhận được một ít vụ án quốc tế đặc biệt. Trong mấy vụ án này, do liên quan đến người hoặc lợi ích của người nước ta, cho nên, vì để được công khai và sáng tỏ có đôi lúc cảnh sát địa phương cũng sẽ mời nhân viên điều tra phía chúng ta đến hợp tác điều tra! Ừm... Chẳng lẽ con chưa từng nghe tới một danh từ chuyên môn đó à?”



“À...” Triệu Ngọc vội vàng gật đầu, trong lòng không khỏi trào dâng gợn sóng: “Cái danh từ đó có phải là… cảnh sát quốc tế hay không!?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom