• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

  • Chap-1276

Chương 1276 : Chương 1276QUẺ TỐN ỨNG NGHIỆM







“Lợi hại! Lợi hại!” Triệu Ngọc gật đầu: “Tuy nhiên, tên tội phạm này cũng trung thực thật đấy, ông ta hoàn toàn có thể nói dối, nói rằng đêm hôm đó đã đi ngang qua buồng ong cho nên vô tình bị con ong đốt mà!”



“Không thể nào!” Tô Kim Muội phản bác: “Trong lời khai, ông ta đã từng nói rằng cả đêm đó, ông ta đều ở yên trong nhà, không hề đi ra ngoài! Nhà ông ta cách buồng ong rất xa thì làm sao có thể bị con ong đốt được chứ?”



“Vậy thì... Chẳng phải vợ ông ta dan díu với người nuôi ong à? Ông ta có thể nói dối rằng vợ ông ta mang theo con ong vào nhà, rồi vô tình đốt phải ông ta mà!” Triệu Ngọc đưa ý kiến.



“Lại bịa!” Tô Kim Muội mắng: “Sau khi ông ta phát hiện ra vợ mình ngoại tình thì bà vợ đã về nhà mẹ đẻ rồi!”



“Vậy thì... Ông ta cũng có thể thà sống thà chết không chịu thừa nhận, bảo là không biết vì sao lại bị đốt!” Triệu Ngọc lại nói: “Bằng chứng kiểu này chắc hẳn không hề có tác dụng quan trọng trên tòa án đâu đúng không?”



“Hừ, đậu xanh rau má!” Không ngờ, Tô Kim Muội lại mắng một câu dễ thương rồi quát lên: “Sư phụ à, có phải anh phá vụ án lớn xong gặp phải ma chướng rồi không? Tội phạm trên đời này nào có thể lợi hại được như anh nghĩ chứ? Nói trắng ra là, dù tội phạm có xảo quyệt đến đâu thì cũng chỉ là con người, mà người giết người thì sẽ chột dạ, thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, còn không mau thành thật khai báo thì còn chờ cái gì nữa?”



“Ừm...”



Một câu nói đã nhắc nhở Triệu Ngọc.



Cũng đúng... Đạo lý dễ hiểu như vậy... Mà sao trước đây mình không nghĩ ra nhỉ?



Dù sao thì tội phạm giống như Hàn Khoan và Trình Lăng Phỉ cũng chỉ là số ít mà thôi! Cho dù là trên sổ bìa da màu vàng cũng vẻn vẹn ghi chép về năm vụ án lớn đó thôi.



Vả lại, do đều là vụ án chưa được giải quyết cho nên mới cảm thấy rất khó, cảm thấy những tội phạm đó đều rất là lợi hại.



Nhưng nếu đổi lại những vụ án đó xảy ra vào hôm nay, cho dù hung thủ có xảo quyệt đến cỡ nào đi nữa thì đương nhiên cũng không thể chạy thoát sự trừng phạt của pháp luật.



Xem ra...



Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy buồn bực mà nghĩ, từ sau khi cuốn sổ bìa da màu vàng về hưu thì rất có thể cơ hội để mình gặp được một vụ án lớn đặc biệt sẽ không lớn!



Cho nên, có phải loại trạng thái vô cùng buồn chán này của mình vẫn sẽ cứ vậy mà kéo dài tiếp hay không? Nếu thế thì... chẳng lẽ bản thân đã bị phế rồi à?



Phải làm gì đây?



“Này? Đúng rồi...” Triệu Ngọc như chợt nhớ tới cái gì mà vội hỏi: “Kim Muội à, bên phân cục các cô có vụ án nào chưa được giải quyết hay không?”



“Không có, chẳng lẽ anh còn không biết phân cục của bọn em nhỏ cỡ nào à?” Tô Kim Muội uống sạch Coca rồi nói: “Khu bọn em mới thành lập được bao nhiêu năm chứ, cho dù có án chưa được giải quyết thì cũng đều ở bên phân cục Huệ Dương rồi!”



“À... Vậy cô có nghe nói tới một số vụ án thú vị mà đến nay chưa được phá hay không?” Triệu Ngọc lại hỏi.



“Anh làm sao vậy...” Tô Kim Muội nhíu mày nói: “Sư phụ à, anh muốn phá án đến như vậy à? Toàn bộ những vụ án lớn ở Trung Quốc đều bị anh giải quyết cả rồi, anh còn ngại ít vụ án nữa hả?”



“Giờ thế này đi...” Triệu Ngọc dặn dò: “Đợi sau khi về, cô giúp tôi hỏi thăm thử xem còn có vụ án nào khó giải quyết hay không, nếu có thì đừng quên nói với tôi nhé!”



Nói xong, Triệu Ngọc lập tức đọc số điện thoại mới cùng với số Wechat của mình cho Tô Kim Muội luôn.



Hai người lại nói chuyện cũ trong phòng ăn một lúc, do Tô Kim Muội còn phải đi ăn cùng với các bạn bè của cô ấy cho nên sau khi trò chuyện xong thì mỗi người một ngả.



Qua cuộc trò chuyện với Tô Kim Muội thì Triệu Ngọc không còn tâm tình nào để đến phòng tập thể hình mà rèn luyện thân thể nữa rồi. Hắn cảm thấy nếu như mình vẫn không thể tìm được vụ án nào để phá thì thể nào cũng sẽ bị ngột ngạt tới nỗi sinh bệnh cho mà xem.



Vì vậy, hắn lập tức lái xe đi trở về căn nhà trên phố Thuận Phong.



Mặc dù tài sản của Triệu Ngọc bây giờ đã hơn trăm triệu rồi, có thể mua được một căn hộ ở Tần Sơn nhưng hắn chẳng có chút xíu hứng thú nào để đi mua nhà cả, mỗi lần từ nơi khác trở về, hắn đều sẽ trở lại căn phòng nhỏ ở phố Thuận Phong.



...



Tám giờ tối, Triệu Ngọc đang gọi điện thoại với pháp y Cao Phát Tài.



“Pháp y Cao, sao rồi, cuối cùng thì ông có nghiên cứu được bí ẩn của quan tài treo không? Làm sao mà chúng có thể giúp cho thi thể không bị thối rữa vậy?” Triệu Ngọc thoải mái hỏi.



“Làm gì mà dễ dàng được như vậy chứ! Trí tuệ của người xưa rất đáng gờm, chỉ nhìn từ quan tài treo sao Bắc Đẩu thôi đã thật sự khiến người ta phải khen ngợi, sáng mắt, không thể tưởng tượng được rồi!” Pháp y Cao nói: “Mặc dù tôi đã trở về thủ đô nhưng tất cả các chuyên gia đứng đầu Viện Khoa học và cả nước đều chạy tới nghiên cứu. Nếu muốn thật sự giải đáp được sự huyền bí của quan tài treo thì tôi cho rằng, ít nhất phải vận chuyển quan tài treo đến một nơi tiện bề nghiên cứu, dùng nhiều loại dụng cụ khoa học để tiến hành kiểm nghiệm mới được. Với lại, hạng mục chống phân hủy đều rất hao tổn thời gian, tôi cảm thấy phải mất không dưới ba, năm năm đâu, rất là quá sức!”



“Ồ! Cao cấp đến vậy à...” Triệu Ngọc ngạc nhiên than thở: “Ông nói thử xem, có khi nào quan tài treo sao Bắc Đẩu đó có liên quan tới người ngoài hành tinh hay không! Ha ha ha...”



“Khụ khụ...” Pháp y Cao ho khan mấy tiếng, thử dò hỏi: “Triệu Ngọc, cậu vừa mới nói như vậy thì trong lòng tôi lại cảm thấy dường như không nắm chắc lắm! Tôi hỏi cậu, có phải cậu muốn thúc giục tôi để tôi mau chóng đi tìm cha mẹ Bồi Bồi nói chuyện của Tăng Khả hay không hả?”



“Cho tôi nhờ đi, bạn già của tôi mới vừa bình phục, đúng là thời điểm cần phải chú ý chăm sóc đấy!” Pháp y Cao năn nỉ: “Đợi qua hai ngày, đợi qua hai ngày có được không? Ít nhất thì tôi cũng phải đi mua ít đồ, tự mình tới cửa thăm hỏi mới đúng chứ?”



“Không phải, không phải!” Triệu Ngọc vội làm sáng tỏ: “Không phải tôi thúc giục ông! Nghe ông nói kìa, Triệu Ngọc tôi đây là một người chính trực đó! Ừm... Tôi ấy mà... Tôi chỉ muốn hỏi ý kiến của ông một chút thôi, dù gì thì ông cũng đã làm pháp y nhiều năm như vậy rồi thì ông hãy suy nghĩ lại cho thật kỹ càng xem, trong những năm tháng huy hoàng đó của ông, có từng trải qua một vụ án cao cấp gì đó mà cho đến nay vẫn chưa phá được hay không? Giống như năm vụ án lớn ấy?”



“Hả? Sao vậy... Sao lại đột nhiên hỏi tới chuyện này? Cậu rảnh rỗi lắm à?” Pháp y Cao tò mò hỏi một câu rồi nói tiếp: “Hễ là vụ án mà có tôi tham dự thì hình như đều đã kết án rồi... Thế này đi, cậu cho tôi chút thời gian, nếu như có thể nhớ ra được cái gì thì tôi sẽ lập tức gửi tin tức cho cậu, có được không?”



“Được rồi!”



Tuy miệng Triệu Ngọc nói ra từ “được” nhưng trên mặt đã lật tròng trắng rồi. Bởi vì hắn có thể nghe ra được Cao Phát Tài qua loa lấy lệ biết bao. Nếu quả thật có vụ án khắc sâu ấn tượng thì sao mà ông ta cần phải suy nghĩ thật kỹ càng chứ?



Ài!



Cúp điện thoại, Triệu Ngọc cảm thấy trong lòng vắng vẻ.



Trước khi gọi điện thoại cho pháp y Cao thì hắn đã gọi điện thoại cho Lý Lạc Vân ở Tấn Trung, cùng với Vương Xán ở Diệu Danh, hỏi xem ở chỗ bọn họ có vụ án gì thú vị hay không rồi.



Nhưng tiếc là hai vị đội trưởng đội cảnh sát này đều nói với Triệu Ngọc rằng vụ án ở chỗ bọn họ đều là vụ án nhỏ, vốn không cần Triệu đại thần thám phải đích thân ra tay, chính bọn họ cũng có thể giải quyết được.



Ài, ài, ài...



Triệu Ngọc bèn thở dài ba tiếng, thầm nói trong lòng, nếu không có vụ án thì có thể làm cái gì chứ? Những phần tử phạm tội đó thật sự đã chết hết cả rồi sao? Lý tưởng vĩ đại của “Quỹ hỗ trợ Quý Khải” đã có thể thực hiện được trước thời hạn rồi?



Dưới cơn buồn rầu, Triệu Ngọc đành phải chuyển mắt hướng vào hệ thống trong đầu, chỉ thấy quẻ “Tốn Khảm” vẫn chưa kết thúc!



“Khảm” đại biểu cho phụ nữ, rõ ràng là tương ứng với Tô Kim Muội. Vậy thì... còn quẻ “Tốn” thì sao? Quẻ “Tốn” đại biểu cho người nhà, người nhà...



Vừa nghĩ tới đây, Triệu Ngọc bước ra ngoài ban công, định xem thử người nhà trong quẻ văn có phải đại biểu cho con gái nuôi Khương Hiểu Tình hay không?







Mặc dù hôm nay vẫn còn trong kỳ nghỉ hè nhưng lịch học của Khương Hiểu Tình đã chật cứng, như vậy thì chắc là còn đang đi học chứ nhỉ?



Nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy cửa hàng trái cây của anh Đại Phong đã đóng cửa từ lâu rồi, đừng nói là Khương Hiểu Tình, ngay cả bóng dáng của anh Đại Phong cũng không thấy đâu.



Này?



Không ngờ, bên phía cửa tiệm trái cây tuy là không thấy gì nhưng Triệu Ngọc vừa mới nhìn xuống phía dưới đã phát hiện bên trái dưới tầng có một bóng người đang đi loanh quanh bên chiếc Phaeton của mình.



Mẹ kiếp!



Định trộm xe à?



Triệu Ngọc không kịp suy nghĩ nhiều đã đi dép, chạy như bay ra ngoài rồi.



Hắn nhìn rất chuẩn, quả nhiên dưới tầng có một người đang thậm thà thậm thụt dùng tay sờ lên chiếc xe hơi Phaeton của Triệu Ngọc.



Người nọ nhoài người trên kính xe, dường như là đang quan sát xem bên trong có đồ vật quý giá gì hay không.



Triệu Ngọc thấy vậy, không hề nghĩ ngợi thêm nữa mà bước nhanh xông tới, trực tiếp siết lấy cổ của người nọ từ phía sau, lớn tiếng quát lên: “Tên trộm này tìm đường chết! Đừng động đậy!”



“Hả!?” Người nọ giật cả mình, vội vàng vỗ lên cánh tay của Triệu Ngọc hô to: “Triệu Ngọc, Triệu Ngọc, là ta! Là ta đây!”



“Hửm?” Triệu Ngọc nghe thấy một giọng nói quen tai, lúc này mới hùng hổ ấn đối phương lên trên xe, xoay người đi tới trước mặt người nọ.



“Hả? Tại sao... Tại sao lại là cha...” Một giây kế tiếp, Triệu Ngọc đã ngây dại rồi. Chỉ thấy người bị hắn bắt được này không phải ai khác mà chính là - Miêu Khôn, cha vợ của hắn!!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom