• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (22 Viewers)

  • Chap-1254

Chương 1254 : Chương 1254CHƯA CHẮC ÔNG TRỜI MỞ MẮT







“Sau khi giết người xong, Tưởng Dũng đã hối hận ngay lập tức!” Ngô Tú Mẫn tiếp tục kể lại: “Gã biết nhất định không thể để cho người khác tìm thấy thi thể, nếu như tìm thấy thi thể thì chẳng bao lâu cảnh sát sẽ có thể tra được tới gã thôi! Vì vậy, gã mới muốn tìm một nơi đáng tin để chôn thi thể. Nhưng nếu như đào hố chôn thi thể thì đương nhiên là sẽ phải mất rất nhiều thời gian. Vả lại, trường học cách nhà Biện Như Hinh rất gần, cho dù có thể tìm được nơi thích hợp để chôn thi thể thì thể nào cảnh sát cũng đi tìm kiếm và cũng sẽ rất dễ bị bại lộ. Cho nên, gã mới định buộc đá vào thi thể rồi ném xuống sông Bạch Sa. Nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy cũng không được, gã biết sông Bạch Sa cũng không sâu lắm, thuyền bè hay tới lui, không bao lâu sau sẽ bị người phát hiện ra thôi! Vả lại, lúc cảnh sát đi điều tra cũng có khả năng sẽ thử trục vớt ở nơi đó...”



“Nghĩ tới nghĩ lui, gã cũng là chó cùng rứt giậu cho nên mới nghĩ ra được một biện pháp vô cùng to gan, đó chính là đặt thi thể… vào trong quan tài treo sao Bắc Đẩu!” Ngô Tú Mẫn nói đến cảm xúc dào dạt khiến mọi người đều phải nín thở tập trung lắng nghe: “Lúc ấy, giàn giáo và xe cáp đều còn đang ở trên vách núi, mà gã đã nắm giữ được kỹ xảo khai quật và đậy nắp quan tài một cách thành thạo rồi, tự nhận một mình cũng có thể thoải mái hoàn thành.



“Vả lại, trong lòng gã hiểu rất rõ, bởi vì các chuyên gia khảo cổ đã chứng minh bên trong quan tài treo sao Bắc Đẩu là trống rỗng cho nên đậy nắp xong lần này thì e là vĩnh viễn cũng không mở ra nữa!”



“Tuy nhiên, Tưởng Dũng cũng còn giữ lại một chiêu cuối cùng, sau khi đã hạ quyết tâm, gã cũng không gấp rút đem thi thể của Biện Như Hinh tới vách đá, mà là giấu thi thể của Biện Như Hinh ở trên xe ba gác trước tiên, dùng vải bọc lại rồi sau đó về nhà một chuyến!”



“Gã làm như vậy là vì muốn để lại một chứng cứ khớp với lời khai có thể dùng được, ít nhất thì người nhà của gã cũng có thể chứng minh gã có về nhà lấy đồ thật, chứ không hề bịa chuyện với nhân viên kia! Ngoài ra...” Ngô Tú Mẫn giương mắt nhìn mọi người rồi nói: “Trong tài liệu của chúng ta cũng không có ghi chép, hóa ra nhà của Tưởng Dũng trước đây là làm mai táng. Tưởng Dũng biết một ít quy định trong việc làm tang lễ, gã cho rằng mình hại chết Biện Như Hinh, cảm thấy rất có lỗi với cô ấy cho nên mới cầm một bộ áo liệm từ nhà theo, dùng áo liệm thay quần áo cho Biện Như Hinh!”



“Hừ!” Triệu Ngọc không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, chen miệng nói: “Cái gì mà thẹn với lương tâm chứ, gã dùng áo liệm thay cho quần áo của người chết, còn cởi giầy vớ chỉ là sợ sau nhiều năm, thi thể sẽ bị phát hiện ra thôi! Đến lúc đó, thi thể đã bị phân hủy toàn bộ không dễ nhận ra được, gã lo sợ cảnh sát sẽ nhìn ra manh mối từ trên quần áo!”



“Ừm...” Ngô Tú Mẫn từ chối cho ý kiến, tiếp tục kể lại: “Rồi sau đó, Tưởng Dũng bèn đánh bạo, dùng xe ba gác đẩy thi thể tới trên vách đá. Lúc ấy, trên vách đá còn có một nhân viên tạp vụ nữa, cho nên gã dùng lời giả dối khuyên đồng nghiệp về nhà nghỉ ngơi, khăng khăng để một mình mình canh đêm.”



“Đồng nghiệp của gã đương nhiên chỉ mong được về nhà ngủ cho nên lập tức rời đi, chỉ còn lại một mình Tưởng Dũng thôi!” Ngô Tú Mẫn nói: “Sau đó, Tưởng Dũng vẫn đợi tới nửa đêm, lúc này mới lặng lẽ đem thi thể của Biện Như Hinh xuống vách đá, đặt vào bên trong quan tài thứ bảy!



Lúc ấy, quan tài treo thứ bảy là chiếc quan tài được khai quật sớm nhất cho nên đã được đậy nắp lại rồi! Tưởng Dũng dùng kỹ thuật của mình để mở quan tài ra lần nữa. Sau khi đã đặt thi thể vào rồi thì lập tức đậy nắp lại lần nữa!”



“Tưởng Dũng còn nói, vào ngày hôm sau, lúc mọi người xử lý mấy cái quan tài khác, gã vẫn luôn trong tình trạng mất hồn mất vía, lo sợ sẽ lộ chân tướng, bị người khác phát hiện. Lúc làm việc, thậm chí gã còn cảm thấy hốt hoảng một hồi, suýt chút nữa đã ngã từ trên xe cáp xuống! Cuối cùng, vẫn luôn đợi tới khi toàn bộ quan tài đều được đậy nắp lại, giàn giáo và xe cáp được dời khỏi vách đá thì trái tim bị treo lên của gã mới xem như buông xuống!”



“Thật đáng hận... Ác độc quá đi!” Thôi Lệ châu tức giận hỏi: “Chị Ngô ơi, trước đây lúc cảnh sát đi điều tra Biện Như Hinh mất tích cũng không tìm hỏi gã sao?”



“Vấn đề này thì tôi không biết! Chỉ có thể chờ áp giải Tưởng Dũng về rồi lại nói... Nhưng mà...” Ngô Tú Mẫn không khỏi thấy tiếc nuối nói: “Năm đó không có camera an ninh ở khắp nơi giống như bây giờ, kỹ thuật và thiết bị cũng không tiên tiến như hiện tại! Vả lại, vách đá, quanh trường học và chỗ ở của bọn họ đều là núi rừng, người thưa thớt, vô cùng tĩnh mịch. Mà vụ án lại xảy ra vào lúc nửa đêm cho nên độ khó khi điều tra vẫn là rất lớn!”



“Đúng vậy!” Tăng Khả nói: “Điều không thể nói nổi chính là không ai ngờ hung thủ sẽ giấu thi thể vào trong quan tài treo trên vách đá đúng không? Không tìm thấy thi thể cũng là một sự khó khăn vô cùng lớn đối với cảnh sát!”



“Căn cứ vào lời khai của Tưởng Dũng.” Ngô Tú Mẫn nói tiếp: “Sau khi giết người giấu xác, bản thân Tưởng Dũng cũng phải chịu đựng kích thích không nhỏ, từ đó không dám nói chuyện với phụ nữ, tính cách cũng càng khép kín hơn, vì vậy mới chưa lập gia đình, một mình cô độc hết quãng đời còn lại. Gã còn nói, qua nhiều năm vậy rồi mà gã vẫn thường xuyên bị ác mộng quấy nhiễu. Thời điểm nghiêm trọng nhất, thậm chí buổi tối cũng không dám ngủ, cho nên vẫn luôn sống rất đau khổ...”



“Đáng đời!” Thôi Lệ Châu mắng: “Cái này gọi là tự làm bậy không thể sống! May mà ông trời mở mắt đem quan tài mở ra! Chứ nếu không... Còn không biết phải chờ đến năm nào tháng nào mới có thể giúp cho Biện Như Hinh được nhìn thấy ánh mặt trời đây! Nghĩ lại mới thấy…” Cô ta căm phẫn trào dâng nói: “Lúc sắp chết, cha mẹ Biện Như Hinh cũng không biết tung tích của con gái mình, đáng thương quá! Hừ! Cưỡng hiếp giết người, còn giấu thi thể vào trong quan tài, kẻ như vậy cũng ghê tởm quá đi, đúng là đáng chết!”



“Không làm chuyện trái lương tâm thì sẽ không sợ quỷ gõ cửa!” Triệu Ngọc cũng thở dài một hơi: “Ai cũng nói nông nổi là ma quỷ, lời này chẳng sai chút nào cả. Chính là do quyết định trong lúc kích động của Tưởng Dũng năm đó mà chẳng những đã phá hủy cả nhà Biện Như Hinh, mà cũng phá hủy luôn cuộc đời tốt đẹp của bản thân gã luôn rồi! Ài! Tội gì phải như vậy chứ?”



“Sếp ơi, anh nói chuyện càng ngày càng có triết lý!” Thôi Lệ Châu nói: “Nhưng tiếc là trên đời này không có bán thuốc hối hận, tốt cũng được, xấu cũng được, con người đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của bản thân! Không phải chỉ cần đậy nắp quan tài lại là đã có thể che giấu hết tất cả tội ác của mình được!”



“Hừ hừ...” Triệu Ngọc hừ lạnh hai tiếng rồi nói: “Còn nói tôi nói triết lý hả! Đây là hành động biến tướng của việc cô tự khen bản thân đúng không! Tuy nhiên, ban nãy cô có nói may mà có người mở quan tài ra nhưng chưa chắc là ông trời mở mắt gì đó đâu! Bây giờ tôi cũng không biết chúng ta nên cảm ơn người đó hay là phải trừng phạt người đó mới được đây!”



“Người đó... Người nào?” Thôi Lệ Châu nhíu mày trong mấy giây, lúc này mới lập tức nghĩ tới: “Người anh nói là hội trưởng Bàng đó sao?”



“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu, nhìn đồng hồ đeo tay của mình trước, rồi sau đó mới nói: “Được rồi, nếu như nhóm Nhạc Vĩnh Niên, Bạch Lãng, Lâm Thừa Nghiệp còn có Tưởng Dũng đều đã bị bắt về quy án rồi thì cũng đến thời gian đi ngả bài với hội trưởng đại nhân của chúng ta thôi... Nếu như có thể làm sáng tỏ chuyện của ông ta thì xem như vụ án quan tài treo đã có thể tuyên bố được phá rồi!” Vừa nói, hắn vừa cầm tài liệu đã chuẩn bị sẵn đi ra cửa: “Bây giờ tôi sẽ đi nói chuyện với ông ta!”



“Tôi cũng đi, tôi cũng đi!” Thôi Lệ Châu vội đuổi theo: “Tôi cũng muốn nhìn thử rốt cuộc thì vị hội trưởng Bàng này còn có mờ ám gì...”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom