• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

  • Chap-1252

Chương 1252 : Chương 1252CÒN CÓ VẤN ĐỀ SAO?







Hơn mười phút sau, đoàn người Triệu Ngọc quay trở về phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt.



“Tổ trưởng.” Ngô Tú Mẫn nói trước tiên: “Đã ký phát xong lệnh truy nã, tỉnh Phúc Lai đang điều động lực lượng cảnh sát hợp tác tra xét!”



“Tưởng Dũng không có nhiều người thân.” Thôi Lệ Châu nói: “Nhưng có một người em gái ở huyện Vũ Thanh, anh Đào đã dẫn các nhân viên cảnh sát đi tìm rồi!”



“Ừm...” Triệu Ngọc giơ tay ra hiệu nói: “Tiện thể lấy một chút ADN của em gái gã luôn, sau đó so sánh đối chiếu với mẫu trong móng tay của thi thể nữ số 7, nhìn thử xem Tưởng Dũng có khớp với mẫu của kẻ tình nghi hay không?”



“Vâng!” Thôi Lệ Châu trả lời một tiếng rồi lập tức đi liên lạc Nhiễm Đào.



“Cái hôm mà Tưởng Dũng chạy trốn...” Triệu Ngọc liền cầm bút lên viết viết vẽ vẽ trên bảng trắng rồi nói: “Đúng là hôm thi thể nữ trong quan tài treo bị phát hiện!



Người này biết giấy không gói được lửa cho nên mới chạy trốn trước phải không...



“Chậc chậc...” Triệu Ngọc lại nhìn về phía tài liệu mình viết mà nói tiếp: “Người này không xin phép lãnh đạo nghỉ, tự ý rời khỏi vị trí công tác, điện thoại không bắt, những thứ này đã chứng minh gã ta không chỉ đơn giản là trốn tránh, mà đã xác định chuẩn bị kỹ lưỡng để lẩn trốn lâu dài rồi...”



Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, chắc gã ta đã chạy rất xa rồi nhỉ? Nhưng mà...” Triệu Ngọc xoay lại, lộ ra vẻ mặt vui mừng mà nói: “Chính vì nguyên do như vậy lại chứng minh kế hoạch của người này vẫn chưa ra hình ra dáng gì cả!”



“Chị Ngô...” Triệu Ngọc nhướng chân mày lên, nói với Ngô Tú Mẫn: “Đánh cược không? Nếu như người này không phải đã bị giết người diệt khẩu rồi thì không quá một ngày, Tưởng Dũng sẽ bị bắt về quy án thôi. Chị tin không?”



“Tôi mới không thèm đánh cược với cậu đâu!” Ngô Tú Mẫn hiểu rõ tính tình xấu xa của Triệu Ngọc, cho nên lập tức hỏi sang chuyện khác: “Tổ trưởng, nếu là vậy thì phải làm gì với hội trưởng Bàng Trí Huy đây? Chúng ta có nên thả người ra hay không?”



“Không được!” Không ngờ, Triệu Ngọc lại kiên quyết đưa ý kiến phản đối: “Khó khăn lắm mới xin được lệnh bắt, cứ giam tới tối trước rồi hãy tính sau, tôi còn có lời muốn trò chuyện với ông ta đây!”



“Không phải chứ, chẳng lẽ anh cho rằng vị hội trưởng đại nhân đó còn có vấn đề à?” Lúc này, Thôi Lệ Châu nói, cô ta vừa quay trở lại, vừa đúng lúc nghe thấy cuộc trò chuyện của Triệu Ngọc.



“Không biết...” Triệu Ngọc nói: “Tôi đã xem lại video hiện trường khai quật quan tài rồi, không biết tại sao lại cảm thấy ông già này không hề đơn giản như vậy!”



“Được rồi, nghe theo cậu!” Ngô Tú Mẫn xua tay ra hiệu: “Tôi đi tra định vị trên điện thoại của Tưởng Dũng với cả thông tin thẻ ngân hàng của gã ta đây!”



“Tổ trưởng, tổ trưởng...” Ngô Tú Mẫn mới vừa đi, Tăng Khả ôm máy tính lại vội vã chạy vào, hưng phấn hô lên: “Bà cô của gã ta đúng là thần thánh mà, không sai chút nào luôn! Thi thể nữ số 7 chính là cô con gái đã mất tích hồi đó của Biện Quốc Khánh!”



“Hả?” Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu đều sửng sốt, Triệu Ngọc vội nói: “Nói vậy là... đã xác nhận được thân phận của thi thể nữ số 7 rồi?”



“Đúng vậy!” Tăng Khả mở máy vi tính lên rồi nói: “Em mới vừa lấy được cách liên lạc của người thân của Biện Quốc Khánh, nhưng không may là Biện Quốc Khánh và vợ của ông ta đã qua đời vì bệnh từ rất sớm rồi! Tuy nhiên, các thân thích vẫn chứng thực lời nói của bà cô... À không, cô và dượng của Bàng Trí Huy rồi. Lúc Biện Quốc Khánh còn ở huyện Vũ Thanh, đúng là có một cô con gái mất tích một cách bí ẩn! Người cả nhà họ đều đã từng tìm kiếm trong một thời gian rất dài, vả lại cũng có báo cảnh sát nhưng mãi tới hôm nay vẫn chưa rõ tung tích! Sau đó... Họ gửi lại cho em một tấm ảnh cũ!”



Vừa nói, Tăng Khả thả màn hình máy tính tới trước mặt mọi người, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một tấm ảnh gia đình.



“Oa...” Tăng Khả phóng to gương mặt của một cô gái trong đó lên, lúc này mọi người mới bất ngờ nhận ra cô gái đó đúng là giống y hệt thi thể nữ số 7!



“Cô ấy tên là Biện Như Hinh.” Tăng Khả giải thích: “Thời gian mất tích là ngày 17 tháng 10 năm 85, bởi vì nhà cô ấy cách trường học rất gần cho nên sau mỗi khi tan tiết tự học buổi tối đều sẽ tự đi về nhà.



“Nhưng ngày hôm đó sau khi tan học, lại hoàn toàn không có tung tích của Biện Như Hinh, cảnh sát đã tìm khắp vùng lân cận trường học và nhà cô ấy rồi nhưng đều không phát hiện bất kỳ manh mối nào cả...”



“Biện Như Hinh... Ngày 17 tháng 10...” Triệu Ngọc đọc lại một lần rồi hỏi: “Ban nãy Bàng Trí Huy nói thời gian đóng quan tài là ngày nào vậy?”



“Đúng!” Thôi Lệ Châu vội nói: “Tôi nhớ, cũng là tháng 10 thì phải?”



“Ừm...”



Triệu Ngọc không nói gì cả, nhưng lại chỉ cửa chính của phòng làm việc, Thôi Lệ Châu hiểu ý, lập tức chạy ra cửa: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi sẽ đi hỏi hội trưởng Bàng ngay...”



“Tổ trưởng.” Sau khi Thôi Lệ Châu đi, Tăng Khả tiếp tục giải thích: “Mặc dù đã báo án nhưng vì đã lâu rồi, người thân cũng xuất ngoại, không đổi mới kịp thời cho nên chúng ta mới không so sánh được tài liệu của Biện Như Hinh. Đúng rồi, bọn họ đã gửi tài liệu chi tiết tới rồi.” Tăng Khả lại nói: “Trường học và nhà của Biện Như Hinh cách quan tài treo sao Bắc Đẩu cũng không quá xa, chỉ có chừng hai, ba cây số thôi! Buổi tối hôm đó... Có khi nào cô ấy...”



“Vậy bọn họ biết Tưởng Dũng không?” Triệu Ngọc hỏi.



“Không quen biết...” Tăng Khả trả lời: “Em họ của Biện Quốc Khánh nói với em, bọn họ đã tới Malaysia lâu quá rồi cho nên đã quên mất rất nhiều chuyện liên quan tới quê hương! Bọn họ chỉ biết là nhà họ Tưởng và nhà họ Biện xuất thân từ một mạch, có quan hệ huyết thống gần gũi, hai nhà chưa bao giờ kết hôn...”



“Đúng rồi!” Triệu Ngọc chợt nhớ tới gì đó, vội hỏi: “Tưởng Dũng... Nhà của Tưởng Dũng ở chỗ nào?”



“Để em xem lại...” Tăng Khả mở máy vi tính ra kiểm tra thử, chẳng bao lâu đã tìm thấy câu trả lời rồi: “Đúng, cũng rất gần nhà Biện Như Hinh!”



“Hiểu ra rồi... Hiểu ra rồi...” Triệu Ngọc nói: “Rất có thể là vào cái đêm sắp đậy nắp đưa ra kết luận trong cuộc khảo sát khoa học liên quan tới quan tài treo năm đó, giữa Tưởng Dũng và Biện Như Hinh đã xảy ra chuyện gì rồi!”



“Đúng vậy!” Tăng Khả nói: “Bây giờ nhìn lại, chúng ta chỉ cần bắt được Tưởng Dũng là đã có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề rồi đúng không?”



“Phù...” Tăng Khả vừa dứt lời thì Ngô Tú Mẫn đã chạy như một cơn gió từ ngoài cửa vào: “Tổ trưởng à, may mà tôi không đánh cược với cậu, giống như cậu nói, trước khi chạy trốn, Tưởng Dũng có đến ATM rút tiền! Cảnh sát lần theo video lại phát hiện gã ta mua thẻ card tại một cửa tiệm điện thoại di động, bây giờ đã gần như phong tỏa toàn bộ phương hướng để bắt gã về quy án, chỉ còn lại vấn đề thời gian thôi!”



“Sếp ơi, sếp ơi...” Bên này còn chưa nói hết thì Thôi Lệ Châu cũng hùng hùng hổ hổ quay trở lại phòng làm việc: “Hội trưởng Bàng nói, hôm đậy nắp quan tài năm đó đúng là vào ngày 17 tháng 10, không sai được!”



“Được rồi!” Triệu Ngọc lập tức búng tay tách một cái, nói với Tăng Khả: “Tiểu Tăng, mau gọi điện cho Nhiễm Đào! Chẳng phải anh ta đi gặp em gái của Tưởng Dũng sao? Vậy hãy để cho em gái của Tưởng Dũng xem ảnh của Biện Như Hinh đi, xem xem bà ta có biết chút gì không?”



“Vâng!” Tăng Khả lập tức làm theo, chỉ chốc lát sau đã truyền đến tin nhắn trả lời, báo cáo với hắn: “Anh Đào đã hỏi rồi, em gái Tưởng Dũng xác nhận có biết Biện Như Hinh, vả lại còn nói, lúc còn trẻ vì nhà khá gần nhau cho nên Tưởng Dũng còn từng theo đuổi Biện Như Hinh nữa! Nhưng không biết vì sao, sau đó Biện Như Hinh lại đột nhiên mất tích...”



“OK!” Thôi Lệ Châu hưng phấn vỗ tay: “Chuyện đã rất rõ ràng rồi, vào cái đêm tối đen không gió mà đội khảo sát khoa học đậy nắp quan tài treo năm đó, trên đường về nhà, Tưởng Dũng đã gặp Biện Như Hinh, sau đó thấy sắc nảy lòng tham, cưỡng hiếp rồi giết Biện Như Hinh! Rồi sau đó, trong lúc hốt hoảng, gã ta đã nghĩ ra một biện pháp không bình thường, bởi lẽ giàn giáo trên quan tài treo còn chưa bị tháo dỡ ra, bởi lẽ gã ta cũng biết phải làm cách nào để mở quan tài ra được, cho nên không bằng đặt thi thể vào trong quan tài cho rồi! Nếu mọi người đã biết bên trong quan tài treo là trống rỗng thì chẳng phải giấu thi thể ở nơi đó sẽ không có người nào biết ư? Cho nên, lúc này mới có… thi thể nữ số 7 mà hôm nay chúng ta nhìn thấy! Bộp bộp bộp bộp, xuất sắc không? Đừng vỗ tay, đừng vỗ tay...”



“Hừ hừ!” Thấy Thôi Lệ Châu vênh váo, Triệu Ngọc khẽ mỉm cười, quay lại nói với Tăng Khả: “Tăng Khả, nếu vấn đề của thi thể nữ số 7 đã có đầu mối rồi thì rốt cuộc tôi cũng có thời gian làm một chuyện!”



“Tới đây...” Triệu Ngọc tóm lấy bả vai của Tăng Khả, vô cùng thần bí nói: “Còn nhớ người lắp cột điện trên vách núi đó không? Bây giờ, cậu mau giúp tôi tra gã ta đi!!!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom