• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1225

Chương 1225 : Chương 1225PHÁT HIỆN KHÔNG THỂ TƯỞNG TƯỢNG NỔI







“Mẹ kiếp, đừng nói anh ta cho rằng bản thân cứ cắn chặt răng không thừa nhận là có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì nhé?” Triệu Ngọc nói: “Bên phía Nhạc Vĩnh Niên đã thú nhận toàn bộ tội lỗi rồi, chẳng lẽ anh ta còn muốn chống chế sao?”



“Em cũng đã nói với anh ta rồi.” Tâm trạng của Miêu Anh cũng phức tạp, nói: “Nhưng Bạch Lãng vẫn khăng khăng nói rằng Cảnh Nhã Ái không phải do anh ta đụng chết!”



“Anh ta nói khuya hôm đó lúc lái xe đến thị trấn Bạch Bình thì anh ta đã phát hiện Cảnh Nhã Ái bị xe đụng ở ven đường, anh ta xuống xe kiểm tra thì phát hiện Cảnh Nhã Ái đã chết rồi.”



“Ban đầu, do trên xe có chở thi thể vừa trộm được cho nên đương nhiên là anh ta không dám báo cảnh sát, chỉ định bỏ đi thôi.”



“Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại thì sợ mình gặp rắc rối. Bởi vì một khi nơi này xảy ra chuyện gây tai nạn bỏ trốn thì thế nào cảnh sát cũng sẽ dựa vào camera an ninh để kiểm tra nghiêm ngặt mỗi chiếc xe đi ngang qua đó.”



“Mà khi ấy, trời đã rất khuya rồi, xe cộ trên đường thưa thớt, rất có khả năng là cảnh sát sẽ tra ra được anh ta. Anh ta lo sợ chuyện mình chở thi thể trái phép sẽ bị bại lộ, cho nên mới đặt thi thể của Cảnh Nhã Ái lên trên xe mình.”



“Đương nhiên, anh ta làm như vậy cũng là bởi vì Cảnh Nhã Ái là một cô gái vị thành niên, vừa khéo phù hợp với yêu cầu quan tài treo sao Bắc Đẩu.”



“Nếu làm vậy thì anh ta đã có thể đòi thêm năm triệu từ Lâm Thừa Nghiệp rồi!”



“Nói vớ vẩn!” Triệu Ngọc lắc đầu bác bỏ: “Người đó chắc chắn là do anh ta đụng chết! Em thử suy nghĩ kĩ mà xem, đổi thành người nào khác thì liệu có ngu đến mức đặt thi thể của một cô gái bị người khác đụng chết vào xe mình không?”



“Cho dù có năm triệu cũng không có khả năng phải không?”



“Vả lại, năm triệu cũng đâu chỉ của riêng mình anh ta!”



“Còn nữa, nếu như không phải do anh ta đụng thì anh ta không cần phải lo sợ chuyện cảnh sát điều tra, cho dù có tra được anh ta thì thi thể đã không còn trên xe nữa rồi, có thể làm gì được anh ta chứ? Chắc chắn là anh ta đang trợn mắt nói láo!”



“Nhưng Bạch Lãng có thể không cần phải nói như vậy.” Miêu Anh nói: “Anh ta nói, suy nghĩ lúc đó của anh ta là cho dù lấy được thi thể bằng cách nào thì cuối cùng cũng sẽ bị bỏ vào quan tài treo, mà quan tài treo cao như vậy, ai có thể phát hiện ra được chứ?”



“Cho nên, anh ta tin chắc cô gái đó sẽ hoàn toàn biến mất, vì thế mới dùng một thi thể không ai có thể phát hiện ra được để đối lấy thù lao năm triệu, anh ta cho rằng đáng giá để mạo hiểm!”



“Ngoài ra, anh ta còn nói với em một chuyện nữa.” Miêu Anh nói tiếp: “Bạch Lãng nói, lúc ấy anh ta vô cùng luống cuống, bởi vì anh ta loáng thoáng cảm nhận được Lâm Thừa Nghiệp đã bắt đầu nghi ngờ và lung lay rồi!”



“Anh ta lo sợ Nhạc Vĩnh Niên không kìm giữ được Lâm Thừa Nghiệp, cuối cùng sẽ dẫn đến thất bại trong gang tấc. Cho nên mới quyết định bí quá hóa liều, gia tăng tiến độ kế hoạch!”



“Điều thú vị nhất chính là…” Miêu Anh giải thích: “Kế hoạch ban đầu của bọn họ là sau khi bỏ sáu thi thể vào trong quan tài treo thì sẽ cầm tiền bỏ chạy, vốn không có kế hoạch tìm kiếm thi thể thứ bảy!”



“Hả?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Cho nên, anh ta mới gấp gáp muốn lấy thi thể thứ sáu như vậy?”



Miêu Anh nói: “Nhưng không ngờ là Lâm Thừa Nghiệp vẫn nảy sinh nghi ngờ, cuối cùng không trả tiền thi thể thứ sáu cho bọn họ. Chẳng những không giao tiền mà còn phái người khống chế bọn họ, không cho bọn họ chạy trốn nữa!”



“Nhưng mà, không phải Bạch Lãng đã chạy rồi sao?” Triệu Ngọc nói: “Với lại, anh đã hỏi Lâm Thừa Nghiệp rồi, Lâm Thừa Nghiệp nói là ông ta chưa từng gặp Bạch Lãng!”



“Đúng vậy, đây chính là điểm thông minh của Bạch Lãng.” Miêu Anh nói: “Từ lúc đầu, Bạch Lãng chưa từng công khai ra mặt trong nhóm Nhạc Vĩnh Niên.”



“Trong chuyện quan tài treo, anh ta chỉ chịu trách nhiệm chỉ đạo phía sau màn và công việc lấy trộm thi thể thôi, chứ không tham gia đặt thi thể vào quan tài treo, cho nên, anh ta chưa từng gặp mặt Lâm Thừa Nghiệp cũng là chuyện bình thường.”



“Cũng chính vì vậy cho nên Bạch Lãng mới có thể tránh được theo dõi và khống chế của Lâm Thừa Nghiệp, có thể sớm chạy trốn!” Miêu Anh nói: “Trong tài khoản của anh ta có hơn hai triệu, mặc dù không tính là quá nhiều nhưng vẫn đủ dùng để chạy trốn rồi!”



“Vì vậy, anh ta lái xe của Nhạc Vĩnh Niên chạy tới Hạ Khẩu để trốn, nhưng bởi vì uống nhiều rượu dẫn đến mất khống chế cho nên mới xảy ra chuyện trước đó.”



“Chính anh ta đã nói rằng anh ta không hề biết người bị đụng trong phòng ăn chính là Lâm Triêu Phượng!”



“Hừ, rõ ràng anh ta coi chúng ta là đồ ngốc bẩm sinh đây mà!” Triệu Ngọc mắng: “Trên đời này sao mà có chuyện trùng hợp như vậy được, chỉ cần tùy tiện gây tai nạn xe cộ là có thể đụng ngay vào Lâm Triêu Phượng sao?”



“Đúng vậy.” Miêu Anh nói: “Ban nãy, lúc em thẩm vấn anh ta, mặc dù khắp người đều là mùi rượu, nhìn thoáng qua có vẻ như không tỉnh táo lắm nhưng em có thể nhìn ra được anh ta đang giả vờ, tính logic khi nói chuyện rất bình thường!”



“Em nhớ tới một bộ phim điện ảnh trước đây đã từng chiếu, nam diễn viên chính cố ý uống rượu đụng chết người, mặc dù mục đích rõ ràng là mưu sát nhưng kết quả tuyên án cuối cùng là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, vì vậy anh ta tránh thoát được án tử hình!”



“Theo em thấy, rất có thể Bạch Lãng muốn mô phỏng theo đó để nhân cơ hội thoát thân. Chắc chắn sau lưng anh ta có tồn tại một mối quan hệ lợi hại, hoặc là có người muốn lợi dụng Bạch Lãng khiến Lâm Triêu Phượng phải chết! Hoặc chính là tự Bạch Lãng muốn Lâm Triêu Phượng phải chết!”



“Đúng!” Triệu Ngọc đồng ý nói: “Cho nên, chúng ta phải điều tra bối cảnh của bọn họ cho kỹ càng, xem xem rốt cuộc là bọn họ có khúc mắc gì?”



“Còn chuyện núi Hoa Vân... Có lẽ cũng đã đến lúc lên chương trình rồi!” Triệu Ngọc vui đùa nói: “Cho nên, tiểu thư Miêu à, e rằng tối nay lại phải tăng ca rồi, rất lấy làm tiếc!”



“Được thôi, những việc này cứ giao lại cho em đi!” Miêu Anh thẳng thắn đồng ý.



“Đúng rồi, nói cả buổi trời, suýt chút nữa đã sót một chuyện rồi! Còn chiếc xe thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Camera giám sát ở Bắc Cảng cho thấy đêm hôm đó, Bạch Lãng đã lái một chiếc xe tải nhỏ để dời thi thể đi, chứ không phải là Audi A6 của Nhạc Vĩnh Niên.”



“Mà sau đó, khi kiểm tra camera thì lại không thể nào tìm thấy chiếc xe đó đâu cả, phải giải thích chuyện này thế nào đây?”



“Em đã hỏi Bạch Lãng rồi.” Miêu Anh nói: “Bạch Lãng nói, chiếc xe tải nhỏ đã bị anh ta thả chìm xuống sông Bạch Sa rồi!”



“Cái gì? Chìm rồi?” Triệu Ngọc vỗ tay: “Nhìn kìa! Còn nói là không phải do anh ta đâm! Đã dìm chiếc xe rồi mà còn mặt dày nói dóc, anh thật sự rất muốn tát anh ta một cái!”



“Không phải.” Miêu Anh nói: “Bạch Lãng cho xe vào chìm trong lòng sông là vì muốn đám người Nhạc Vĩnh Niên tin tưởng cô gái đó là do anh ta lái xe đâm chết!”



“Cái gì? Hơi rối rồi nhỉ?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Tại sao Bạch Lãng phải lừa nhóm Nhạc Vĩnh Niên?”



“Bởi vì nhóm Nhạc Vĩnh Niên không muốn dùng thi thể đó đổi tiền.” Miêu Anh đáp: “Những thi thể trước đây bọn họ dùng đều là lừa được từ thân nhân của người chết, có thể đảm bảo không có chuyện bất ngờ gì xảy ra.”



“Nhưng cô gái gặp tai nạn xe cộ rất có thể sẽ bị cảnh sát truy xét, bọn họ sợ phiền toái!”



“Cho nên Bạch Lãng chỉ có thể khiến bọn họ tin rằng cô gái đó là do anh ta đụng chết mới có thể lấy này uy hiếp bọn họ, ép bọn họ đi vào khuôn khổ!” Miêu Anh giải thích: “Ban nãy, Bạch Lãng đã nói địa điểm chính xác Cảnh Nhã Ái gặp tai nạn cho em, đợi lát nữa, em sẽ gửi cho anh rồi sẽ bảo bên phía Bắc Cảng điều tra xem!”



“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu: “Chúng ta đã có thời gian và địa điểm chính xác rồi thì sẽ không khó tìm ra chiếc xe gây tai nạn thật sự! Cho nên, nếu như Bạch Lãng nói dối thì chẳng bao lâu nữa sẽ bị chúng ta vạch trần thôi!”



“Còn nữa... Anh ta cũng nói địa điểm xe chìm cho em biết.” Miêu Anh lại nói: “Đợi vớt chiếc xe của anh ta lên rồi lại tra xét sẽ biết ngay!”



“Được, vậy bây giờ anh sẽ đi làm chuyện này! Vất vả rồi em yêu.” Triệu Ngọc dịu giọng nói: “Đợi chuyện này kết thúc, anh sẽ mời em đi ăn một bữa thật ngon!”



“Ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, chỉ mong Triệu đại thần thám đừng làm ra chuyện gì lớn nữa là em đã thắp nhang khấn bái rồi!” Miêu Anh cười khẽ rồi lập tức cúp điện thoại.



Chưa tới nửa phút, Miêu Anh đã gửi hai vị trí chính xác tới cho Triệu Ngọc.



Không ngờ, Triệu Ngọc còn chưa kịp thông báo với cảnh sát Bắc Cảng thì điện thoại lại vang lên trước, mở ra xem thử thì mới biết pháp y Cao Phát Tài gọi tới.



“Tổ trưởng Triệu.” Cao Phát Tài có vẻ kích động nói: “Bọn tôi mới vừa tiến hành nghiệm xác của thi thể nữ số 7 lại một lần nữa, đúng là lần này đã phát hiện ra một chỗ kỳ lạ!”



“Hả?” Triệu Ngọc biết pháp y Cao rất hiếm khi kích động cho nên vội hỏi: “Chỗ nào?”



“Bọn tôi phát hiện trên cánh tay trái của thi thể nữ số 7 có một dấu vết bị tiêm, sau khi kiểm tra đối chiếu và phán đoán ban đầu thì đó chính là dấu vết tiêm vắc xin phòng ngừa bệnh đậu mùa, chứng tỏ lúc người chết còn nhỏ đã từng đi tiêm chủng vắc xin phòng bệnh đậu mùa!”



“Hả? Vắc xin phòng bệnh đậu mùa à...” Triệu Ngọc không hiểu lắm, phát hiện này có thể chứng minh được cái gì?



“Trong đại hội y tế vào năm 80, tổ chức WHO đã tuyên bố virus đậu mùa đã không còn xuất hiện trên Trái đất nữa! Bởi vì tin tức lạc hậu cho nên đến tận năm 82, nước ta mới ngừng công tác tiêm chủng bệnh đậu mùa trên diện rộng...”



“Hả!?” Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng đã hiểu ra rồi. Cả người hắn lập tức nổi lên một tầng da gà, sửng sốt nói: “Nói cách khác, thi thể nữ số 7 này ít nhất là một người ra đời từ trước năm 82!?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom