• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

  • Chap-1226

Chương 1226 : Chương 1226THẨM VẤN VÀ PHÁT HIỆN







Tại phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát thành phố Phúc Lai.



Thành phố Phúc Lai là tỉnh lỵ của tỉnh Phúc Lai, cho nên quy mô của Cục Cảnh sát cũng lớn hơn bình thường rất nhiều, cơ sở vật chất thiết bị trong phòng thẩm vấn cũng đầy đủ hết, vô cùng cao cấp.



Vào lúc này, Triệu Ngọc đang đứng trong một căn phòng bên cạnh phòng thẩm vấn, quan sát tình hình qua một lớp kính.



Mà trong phòng thẩm vấn, Thôi Lệ Châu đang tiến hành tra hỏi Nhạc Vĩnh Niên – kẻ bị tình nghi là chủ mưu.



Làm việc trong tổ điều tra đặc biệt lâu như vậy rồi cho nên Thôi Lệ Châu đã học được quy trình thẩm vấn từ Ngô Tú Mẫn, vào lúc này, cô ta đang thẩm vấn rất ra dáng, có trật tự, rất chuyên nghiệp.



Nói đến mới biết, Nhạc Vĩnh Niên năm nay đã hơn năm mươi tuổi rồi, mắt to mày rậm, sạch sẽ tuấn tú, trông đúng là mang theo phong độ đại sư bẩm sinh đã có.



Chẳng trách tại sao nhóm lừa gạt này lại muốn cho ông ta làm “Đại sư phong thủy”!



Tuy nhiên, sau khi vị đại sư ra vẻ đạo mạo này bị sa lưới thì vẫn tỏ ra khá là chật vật, lúc này, ông ta đang chán nản uể oải, ánh mắt không có ánh sáng, miệng vẫn liên tục thanh minh: “Cô cảnh sát à, chúng tôi chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền thôi, ai mà để ý tới thi thể trong quan tài đó có thối rữa hay không chứ?” Ông ta trầm ngâm nói: “Tấm bản đồ kho báu đưa cho Lâm Thừa Nghiệp là do tôi chế ra, chắp vá lung tung mà có được, ở trên đó, trừ cách thức làm thế nào để mở quan tài treo sao Bắc Đẩu ra thì đều là giả cả!”



“Chúng tôi giở mánh khóe lên sứ Thanh Hoa của Lâm Thừa Nghiệp, thứ bị rơi vỡ là hàng nhái, ông ta còn tưởng rằng là do cháu gái mình làm vỡ!”



“À... Nếu nói vậy thì trừ lừa gạt ra, ông còn muốn khai với chúng tôi thêm một cái tội danh ăn trộm nữa à!” Thôi Lệ Châu hớn hở quát hỏi: “Vậy ông mau nói cho tôi biết đi, làm sao mà ông biết được cách thức mở quan tài treo?”



“Hả?” Nhạc Vĩnh Niên sửng sốt rồi đáp: “Chuyện này... Hình như không phải là bí mật gì mà? Chỉ cần đến Viện Bảo tàng huyện Vũ Thanh một chuyến là biết hết ấy mà, trong tủ có trưng bày bản ghi chép cách mở quan tài quan tài treo năm 85!”



“...” Thôi Lệ Châu không nói gì, chỉ ghi chép vào biên bản rồi mới hỏi lần nữa: “Vậy ông hãy nói về mối quan hệ giữa các ông và Bạch lãng đi!”



“Chuyện này... Lúc trước, tôi đã từng nói rồi.” Nhạc Vĩnh Niên nói: “Trước đó, lúc ở Việt Châu thì Bạch Lãng đã đi theo tôi làm việc rồi! Cậu ta đã từng học đại học, nhiều mưu trí, cũng từng giúp chúng tôi sắp đặt rất nhiều kế hoạch hay!”



“Kế hoạch cái đầu ông ý!” Thôi Lệ Châu vỗ bàn một cái: “Lừa gạt mà còn nói đường hoàng như vậy hả! Ông có biết không? Nghề mà bọn tôi xem thường nhất chính là tội phạm lừa đảo!”



Nghe đến đây, Triệu Ngọc lập tức trợn trắng mắt, nói thầm trong lòng, ăn trộm xem thường kẻ lừa đảo, thế này gọi là mâu thuẫn cấp bậc à?



“Đúng, đúng, đúng, đúng, đúng, đúng...” Nhạc Vĩnh Niên bị dọa sợ run bắn người, vội nói: “Đồng chí cảnh sát, cô nói đúng lắm, nói đúng lắm! Tôi nhận sai, đúng là trước đây chúng tôi đã lừa rất nhiều người! Tôi khai báo, tôi đã khai báo hết rồi!”



“Lệ Châu, Lệ Châu...” Lúc này, bỗng nhiên Triệu Ngọc liên lạc với Thôi Lệ Châu qua điện thoại trò chuyện nội bộ, dặn dò nói: “Hỏi thử Nhạc Vĩnh Niên xem ông ta có biết lai lịch của Bạch Lãng không, Bạch Lãng từng có thù oán riêng gì với chị em nhà họ Lâm hay không?”



“Ừm...” Thôi Lệ Châu trả lời một tiếng rồi vội thuật lại lời Triệu Ngọc cho Nhạc Vĩnh Niên nghe.



“Cái này thì thật sự tôi không biết.” Nhạc Vĩnh Niên trả lời: “Tôi chỉ từng nghe Bạch Lãng nói là cậu ta ở khu vực núi Nha Việt Đông, trong nhà đều là người dân miền núi!”



“Còn có thù oán gì với chị em nhà họ Lâm hay không thì tôi càng không biết!”



“Nói!” Không ngờ, Thôi Lệ Châu lại vỗ lên bàn một cái, lớn tiếng quát lên: “Có phải ông đã sai khiến Bạch Lãng lái xe đâm vào Lâm Triêu Phượng hay không?”



“Chuyện này... Chuyện này...” Nhạc Vĩnh Niên vô cùng hoảng hốt giải thích: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, thật sự không phải mà! Tôi bị điên hay sao mà bảo cậu ta đi lái xe đâm Lâm Triêu Phượng? Chúng tôi chỉ đi lừa tiền người ta thôi, chứ từ trước tới nay chưa từng dám giết người!”



“Đó chính là kế hoạch mà các ông đã lên sẵn từ trước rồi.” Thôi Lệ Châu nói tiếp: “Các ông thấy mình bị Lâm Thừa Nghiệp khống chế, không thể chạy thoát được cho nên mới quyết định phái Bạch Lãng đi giết chết Lâm Triêu Phượng. Nếu như vậy thì Lâm Thừa Nghiệp sẽ cho rằng quan tài treo hiển linh, trả cho các ông một trăm triệu tiền công!”



“Đừng... Đừng nói đùa mà cô cảnh sát!” Cả người Nhạc Vĩnh Niên run lẩy bẩy nói: “Thi thể trong quan tài treo đều đã bị lộ ra ánh sáng rồi, làm sao mà chúng tôi còn dám giết người nữa? Làm vậy không phải là tự chuốc lấy họa sao?”



“Tôi thật sự không biết, thật sự không biết tại sao Bạch Lãng lại làm như vậy mà? Ừm...” Nhạc Vĩnh Niên lo lắng nói: “Đúng rồi, tôi có thể hỏi một chút rốt cuộc là Lâm Triêu Phượng bị đâm xe như thế nào không? Có nặng không?”



“Hừ! Đây không phải là chuyện muốn biết là biết được. Tôi hỏi ông cái gì thì ông cứ trả lời cái đó là được...”



Thôi Lệ Châu vừa mới nói tới đây thì Triệu Ngọc lại đưa chỉ thị cho cô ta lần nữa.



“Hả?” Sau khi nhận được chỉ thị, ban đầu Thôi Lệ Châu hơi ngớ người ra, sau đó nghiêm túc hỏi Nhạc Vĩnh Niên: “Tôi hỏi ông, có phải vụ thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân là do các ông gây ra hay không!?”



Câu nói này vừa phát ra thì đừng nói là Nhạc Vĩnh Niên mà ngay cả những nhân viên cảnh sát đang dự thính cũng đều phải sửng sốt.



“Cái... Cái gì? Núi Hoa Vân?” Nhạc Vĩnh niên há to mồm, ngẫm nghĩ mãi mới run lẩy bẩy hỏi một câu: “Núi Hoa Vân mà cô nói đến là núi Hoa Vân nào?”



“Còn có núi Hoa Vân nào nữa?” Thôi Lệ Châu trừng mắt: “Vụ án thảm sát cả gia đình trên núi Hoa Vân chín năm trước, không lẽ ông không biết?”



“Hả?” Nhạc Vĩnh Niên cẩn thận suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Có phải núi Hoa Vân của tỉnh Phúc Lai hay không? Hình như... Hình như tôi đã từng nghe nói tới rồi!”



“Nhưng mà, cô cảnh sát... Vừa rồi cô nói vậy là có ý gì? Tôi không hiểu, tôi... từ trước tới nay tôi chưa từng đi tới núi Bạch Vân gì đó, à không, núi Hoa Vân?”



“Vậy còn Bạch Lãng thì sao?” Thôi Lệ Châu hỏi tiếp: “Bạch Lãng đã từng tới núi Hoa Vân chưa?”



“Ừm...” Nhạc Vĩnh Niên hoang mang: “Tôi đâu biết? Hay là... Hay là các cô đi hỏi cậu ta thử xem? Cậu ta... Cậu ta không sao chứ?”



“Được rồi...” Thấy biểu hiện của Nhạc Vĩnh Niên, Triệu Ngọc lập tức nói với Thôi Lệ Châu: “Chiêu ném đá dò đường của chúng ta đã có kết quả rồi, chắc là không liên quan đến nhóm người này đâu! Cô tiếp tục đi...”



“À... À...” Hai chân mày Thôi Lệ Châu nhíu chặt lại, rõ ràng là hơi kinh ngạc vì hành động của Triệu Ngọc. Cô ta dừng lại mấy giây mới tiếp tục hỏi: “Nhạc Vĩnh Niên, tiếp tục nào, nói về quan tài số 7 đi! Chính là quan tài được treo ở vị trí cao nhất bên phải đó, rốt cuộc thì thi thể bên trong từ đâu mà có?”



“Tôi cũng không biết chuyện này mà!” Nhạc Vĩnh Niên kích động nói: “Trên đời này làm gì có chuyện quỷ quái như vậy được chứ? Tôi... Tôi thật sự không hề động tới, mà trong kế hoạch, chúng tôi cũng đâu có định động tới nó!”



“Hừ! Còn dám giả vờ giả vịt! Đây.” Thôi Lệ Châu mở tấm ảnh thi thể nữ số 7 trong điện thoại di động ra, đưa cho Nhạc Vĩnh Niên xem: “Ông nhìn cho kĩ vào, còn dám nói không quen biết à!?”



“Cái này... Cái này...” Nhạc Vĩnh Niên cẩn thận phân biệt cả buổi, cuối cùng lắc đầu nguầy nguậy mà nói: “Tôi thật sự không biết mà!”



“Thi thể này... vẫn...” Sắc mặt ông ta bỗng nhiên tái nhợt đi, nuốt một ngụm nước miếng rồi mới hạ thấp giọng nói: “Vẫn chưa bị thối rữa à?”



“Sao mà... Sao có thể thế được? Cái quan tài đó bị mặt trời chiếu rọi vào, nhiệt độ lên cao, ắt hẳn phải thối rữa hơn là để bên ngoài mới đúng chứ?”



“Thật... thật quá bất thường!”



Thấy Nhạc Vĩnh Niên đã đổ mồ hôi đầy đầu, vô cùng hoang mang lo sợ, Triệu Ngọc thầm khẳng định xác suất ông ta nói dối không lớn, đương nhiên đều là lời nói thật.



Vì vậy, Triệu Ngọc nói với Thôi Lệ Châu: “Được rồi, Lệ Châu, tôi đã hỏi xong những chuyện muốn hỏi rồi, cô cứ tiếp tục suy nghĩ của mình đi!”



“Ừm...” Thôi Lệ Châu nhìn sổ ghi chép của mình rồi mới hỏi Nhạc Vĩnh Niên: “Lúc trước, ông có nói là các ông lừa được tổng cộng hơn hai mươi triệu từ Lâm Thừa Nghiệp, vậy ông nói xem số tiền này đều đã được phân chia như thế nào? Tại sao bên trong tài khoản của Bạch Lãng lại chỉ có hai triệu...”



“À... Tôi biết, tôi biết chuyện này...” Nhạc Vĩnh Niên vội trả lời: “Chúng tôi đều là kẻ lừa đảo, không ai tin tưởng được ai cả cho nên đã gửi tiền vào tài khoản chung, mật mã cũng là mật mã hai chiều, phải cần tôi và Bạch Lãng đi cùng mới có thể chuyển tiền đi được...”



...



Dù đang xem quá trình tra hỏi trong phòng thẩm vấn, nhưng suy nghĩ của Triệu Ngọc đã bay đến những nơi khác từ lâu rồi, hắn không thể không suy nghĩ tới thi thể nữ số 7 đó lần nữa.



Nếu như nhóm pháp y Cao đoán đúng thì rất có thể thi thể nữ số 7 là một người ra đời giữa năm 80 tới năm 82. Bởi vì vắc xin phòng bệnh đậu mùa đều được tiêm ngừa lúc con người khoảng một, hai tuổi.



Tuy nhiên, ai mà ngờ được, nếu như sống tới hôm nay thì người đó đã là một phụ nữ sắp bốn mươi tuổi rồi! Nhưng người nằm trong quan tài đó rõ ràng là một thiếu nữ vị thành niên, cùng lắm chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi thôi.



Chẳng lẽ... Thi thể này đã được cất giữ trong quan tài treo hơn hai mươi năm rồi sao?



Vào năm 85, quan tài treo sao Bắc Đẩu đã được mở ra một lần, nếu như tính toán theo khoảng thời gian này thì thi thể nữ số 7 hẳn là đã bị người khác đặt vào đó trong những năm 90.



Ở cổ của thi thể nữ có vết bóp rõ ràng, có thể thấy là bị người ta siết cổ chết!



Chẳng lẽ... Đó cũng là một vụ mưu sát sao?



Rốt cuộc thì... cô gái này là ai?



Trong lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ thì một loạt tiếng tít tít vang lên, là điện thoại của hắn. Khi mở ra nhìn, thì ra là pháp y Cao Phát Tài vừa gửi một tin tức tới cho hắn: “Tổ trưởng Triệu, tin tốt đây, chúng tôi vừa mới tiến hành kiểm tra toàn diện thi thể nữ số 7, đã lấy được mảnh da và ADN từ trong kẽ móng tay của thi thể, hiện giờ đang trong quá trình xét nghiệm...”



Ô...



Triệu Ngọc ồ lên một tiếng, cuối cùng cũng có phát hiện quan trọng.



Không ngờ hắn vừa mới ồ xong thì điện thoại di động lại vang lên, pháp y Cao lại bổ sung thêm cho hắn một tin tức: “Còn nữa, chúng tôi còn phát hiện dấu vết tinh dịch đã khô trong thi thể, nghi ngờ rằng khi người chết còn sống đã từng bị xâm hại.”



“Hiện giờ, tinh dịch đã được lấy ra ngoài, cậu có tưởng tượng được không? Đã qua nhiều năm vậy rồi mà vẫn có thể lấy được ADN hoàn chỉnh, đúng là không thể tin nổi!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom