• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

  • Chap-1223

Chương 1223 : Chương 1223SỰ CỐ ĐỘT NGỘT







“Em có gặp và thẩm vấn bà ta một lần...” Trong điện thoại, Miêu Anh nói với Triệu Ngọc: “Hóa ra, Lâm Triêu Phượng bị bệnh khó nói, là một loại bệnh phụ khoa, nếu nói ra thì không được dễ nghe lắm ấy!”



“Thế nên bà ta không thể nói cho ai nghe được? Ồ... Là thế à?” Triệu Ngọc cũng thấy ngạc nhiên. Thảo nào Lâm Triêu Phượng đến bệnh viện tư nhân khám, hơn nữa còn cần một thời gian để dưỡng bệnh...



“Cũng chính vì lý do này…” Miêu Anh nói tiếp: “Mà gây ra mâu thuẫn lớn giữa Lâm Triêu Phượng với bạn trai bà ta, bà ta cho rằng bệnh này là do Thôi Nhất Văn lây sang!”



“Trùng hợp là lúc em thẩm vấn Lâm Triêu Phượng, Thôi Nhất Văn cũng có mặt, hai người đó đang ăn tại một nhà hàng Tây, chắc là để bàn về chuyện này, không khí không được vui vẻ cho lắm...”



Ừm...



Triệu Ngọc nghiêm túc lắng nghe, trong đầu lại đang suy nghĩ, căn bệnh Lâm Triêu Phượng mắc phải rất trùng hợp, có khi nào... đây cũng là chiêu thâm hiểm của đám người Nhạc Vĩnh Niên?



Hay là... có thể Lâm Triêu Phượng đã giả bệnh?



“Về chuyện quan tài treo sao Bắc Đẩu, em đã bảo Thôi Nhất Văn tránh đi để thẩm vấn riêng Lâm Triêu Phượng!” Miêu Anh nói tiếp: “Lâm Triêu Phượng nghe xong thì rất ngạc nhiên, bày tỏ mình chưa nghe chuyện như vậy bao giờ!”



“Ồ?” Triệu Ngọc vội hỏi lại: “Vậy em thấy sao?”



“Em đã quan sát phản ứng của bà ta một hồi, không hề thấy một kẽ hở nào!” Miêu Anh trả lời chắc nịch: “Hoặc là bà ta không liên quan gì đến vụ án quan tài treo, hoặc là tố chất tâm lý bà ta quá mạnh, đã có chuẩn bị từ trước!”



“Em còn cho bà ta xem tờ giấy ngày sinh tháng đẻ kia.” Miêu Anh nói: “Bà ta không hề phủ nhận là người tên Diêu Hồng nọ viết giúp, ngày sinh tháng đẻ trên giấy vàng chính xác là của bà ta.”



“Thông tin giống với bên anh có được, bà ta bảo Diêu Hồng viết cho bà ta rất nhiều tờ ngày sinh tháng đẻ giống y hệt nhau, viết xong thì bà ta bỏ hết vào trong phòng sách, tất cả những người thân cận đều có cơ hội lấy được.”



“Với lại, về Diêu Hồng, Lâm Triêu Phượng rất tin tưởng người này.” Miêu Anh nói tiếp: “Bà ta nói với em, tuy Diêu Hồng bề ngoài là một thầy phong thủy, nhưng trên thực tế thì chỉ là bạn thân của bà ta thôi.”



“Mỗi lần bà ta tìm Diêu Hồng bói chữ xem quẻ, thật ra thì giống một cách trị liệu tâm lý hơn, chỉ nói luyên thuyên mấy chuyện vặt vãnh để giảm stress...”



“Ừm.” Triệu Ngọc vội nói: “Bọn anh từng điều tra Diêu Hồng, ông ta không có gì đáng nghi cả!”



“Em cũng đã hỏi chuyện về thầy phong thủy ngự dụng!” Miêu Anh lại nói: “Lâm Triêu Phượng bảo, thông thường trước khi bà ta có quyết định gì quan trọng thì đều đến miếu Tổ Mẫu của Phúc Lai, tìm một hòa thượng Tĩnh Di để hỏi quẻ. Có lẽ bọn anh nên đi tìm hiểu người này xem sao...”



Ồ...



Nghe Miêu Anh nói vậy, Triệu Ngọc mới chợt nhớ ra, hắn vẫn chưa nói chuyện của Lâm Thừa Nghiệp và Nhạc Vĩnh Niên cho Miêu Anh!



Thông tin mà bên Miêu Anh nắm được vẫn dừng ở đoạn Diêu Hồng.



Có điều, chuyện này cũng không trách Triệu Ngọc được, từ sau khi phát hiện ra Nhạc Vĩnh Niên, hắn vẫn luôn chênh vênh giữa sự sống và cái chết, Tăng Khả và Thôi Lệ Châu cũng không rảnh phút nào, làm gì có thời gian gọi điện thoại cho Miêu Anh?



Theo lý mà nói, bây giờ chuyện đã kết thúc được một phần rồi, Triệu Ngọc nên nhanh chóng báo tin mới nhất cho Miêu Anh biết.



Song, đến lúc này, suy nghĩ của Triệu Ngọc lại chuyển sang hướng khác, hắn lại nhớ đến cảm giác bất thường lúc trước.



Về vụ án quan tài treo, có khi nào còn có một khả năng khác không?



Hắn luôn có cảm giác, âm mưu trong vụ quan tài treo sao Bắc Đẩu này tinh vi quá mức, tinh vi đến nỗi không thể nào mà chỉ với một đám lừa đảo là đã có thể khống chế tình hình cả vụ án.



Lâm Thừa Nghiệp khôn khéo như thế, sao có thể đâm đầu vào lửa mà không một chút nghi ngờ được?



Trừ phi, kẻ đầu têu phải hiểu Lâm Thừa Nghiệp vô cùng rõ.



Vậy thì trên thế giới này, ai là người hiểu Lâm Thừa Nghiệp rõ nhất?



E rằng... chỉ có bà ta mà thôi?



Do đó, Triệu Ngọc không thể không chuyển sự chú ý lên người Lâm Triêu Phượng.



Người phụ nữ này có thể tạo dựng nên cả một tập đoàn Vân Hải thì tất nhiên chẳng phải là người đơn giản. Bà ta hô mưa gọi gió trên thương trường, tất nhiên đã gặp nhiều vụ anh lừa tôi gạt, hiểu rõ cái gì gọi là cơ hội.



Vậy có khi nào...



Cả cái vụ án quan tài treo này có liên quan đến Lâm Triêu Phượng.



Ví dụ như, Lâm Triêu Phượng cảnh giác, đã phát hiện ra bí mật của Lâm Thừa Nghiệp từ sớm, sau đó cố ý làm lộ ra chuyện quan tài treo, lấy việc này ra để uốn nắn ông ta?



Mà cũng có khi, kẻ chủ mưu của vụ này là chính Lâm Triêu Phượng, bà ta đã lập ra cái âm mưu vừa tinh vi vừa khổng lồ này?



Đám người Nhạc Vĩnh Niên là gián điệp, mà chủ thuê chân chính là Lâm Triêu Phượng?



Lâm Triêu Phượng giở trò với em trai mình?



Hoặc là...



“Triệu Ngọc... Triệu Ngọc...” Lúc này, tiếng Miêu Anh đột nhiên vang lên trong điện thoại: “Anh không sao chứ? Sao không nói gì nữa thế?”







“Miêu... Miêu Miêu này...” Triệu Ngọc vội hỏi: “Em có đem theo máy nghe trộm trên người không? Cái loại mà lúc trước anh đã bảo Tăng Khả làm, có thể dán được ấy?”



“Ừm... Hình như em có đem đấy, anh...” Miêu Anh lập tức hiểu được ý đinh Triệu Ngọc: “Đừng nói là anh bảo em gắn vào người Lâm Triêu Phượng nhé?”



“Ừ đúng rồi đó!” Triệu Ngọc gật đầu.



“Tuy... Chúng ta không thể xác định được thực hư Lâm Triêu Phượng như thế nào, nhưng dùng thứ này...” Miêu Anh có vẻ hơi khó xử.



“Bây giờ em đang ở đâu đấy? Vẫn ngồi cùng Lâm Triêu Phượng chứ?” Triệu Ngọc hỏi: “Nếu em thấy bứt rứt lương tâm thì bảo Nhiễm Đào làm!”



“Nhiễm Đào không ở đây.” Miêu Anh trả lời: “Em đang ở cửa nhà hàng! Anh đợi chút, em... em nghĩ cái lý do để quay lại đó đã, sau đó nhân lúc... nhân lúc... hả?”



Nào ngờ, Miêu Anh nói một hồi thì âm thanh bỗng thay đổi.



“Hả? Sao thế em?” Triệu Ngọc vội hỏi.



Dường như bên Miêu Anh đã xảy ra chuyện gì đó, cô không hề trả lời, cũng không cúp điện thoại.



Triệu Ngọc chỉ nghe được tiếng nổ đinh tai đột nhiên vang lên trong ống nghe, xen lẫn trong đó còn có tiếng bước chân gấp gáp cùng với tiếng thở dốc của Miêu Anh...



Hả?



Xảy ra chuyện gì?



Triệu Ngọc hoảng hốt, vội gào vào loa điện thoại: “Miêu Miêu, rốt cuộc là làm sao thế, nói đi em, nói đi...”



Kết quả, điện thoại vẫn không có tiếng Miêu Anh trả lời, mà ngược lại còn đột ngột vang lên tiếng nổ vang trời.



Kíttt...



Ầm...



Sau đó là tiếng thủy tinh vỡ cùng với tiếng kêu thất thanh...



“Không phải chứ?” Triệu Ngọc lo lắng vội vàng hét vào ống loa: “Miêu Miêu, Miêu Miêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



“Không được động đậy... giơ tay lên...” Mấy giây sau, trong điện thoại chợt vang lên tiếng hét to của Miêu Anh, có lẽ là đang chĩa súng vào ai đó.



Sau đó, điện thoại truyền đến tiếng ầm ĩ, hình như bên Miêu Anh đang hỗn loạn lắm, có tiếng la hoảng sợ, có tiếng đồ vật vỡ và có cả tiếng cầu cứu...



Roẹt rẹt...



Vài chục giây sau, theo vài tiếng roẹt rẹt, điện thoại cuối cùng cũng truyền đếm âm thanh rõ ràng của Miêu Anh, hình như cô đang kêu lên với ai đó: “120, còn đứng ngây đó làm gì? Mau gọi xe cứu thương đi... A lô... A lô...” Miêu Anh nhanh chóng quay lại loa điện thoại, hỏi dồn dập: “A lô, Triệu Ngọc, anh còn nghe không? Điện thoại không bị hỏng đấy chứ?”



“Còn nghe, còn nghe!” Triệu Ngọc vội vã hỏi lại: “Anh ở đây, Miêu Miêu, mau nói đi, bên em rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Em không sao chứ?”



“Em không sao!” Miêu Anh thở hổn hển, nói: “Một chiếc xe hơi... vừa xông vào nhà hàng, tông trúng Lâm Triêu Phượng!”



“Phù... phù... Người lái xe đã hôn mê rồi, đó là... đó là... Bạch Lãng!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom