• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (22 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1221

Chương 1221 : Chương 1221THI THỂ NỮ NÀY LÀ AI?







“Này... Mọi người có xuống được không đấy?” Đúng lúc này, một vài nhân viên cứu hộ phòng cháy đã đứng dưới chiếc du thuyền, hỏi hai người trên boong thuyền: “Thang ở đâu?”



Lâm Thừa Nghiệp chỉ vào chỗ du thuyền va chạm với căn biệt thự, ý bảo thang ở bên kia, giờ không còn cách xuống đâu.



“Thế hai anh xem thử chỗ nối với các phòng, có đường nào ra ngoài được không?” Người bên dưới lại hỏi.



“Đợi lát nữa... Đợi lát nữa đi...” Lâm Thừa Nghiệp chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ chuyện khác nữa, vội vàng hỏi Triệu Ngọc: “Cậu cảnh sát, cậu nói rõ hơn đi, bảy thi thể nữ là sao? Rõ ràng chỉ có sáu cái xác thôi mà!”



“Ui cha, tôi lừa ông được gì?” Triệu Ngọc ngạc nhiên bảo: “Phòng liệm xác của Cục Cảnh sát có bảy thi thể nằm trong đó, mỗi một người đều được chuyển từ trong quan tài treo ra, chuyện này đùa sao được?”



“Không... Không thể nào?” Lâm Thừa Nghiệp giơ ngón tay lên đếm, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Sao có thể chứ? Cái xác thứ bảy, bọn họ không nói gì với tôi cả!”



“Tôi hỏi ông, trình tự của mấy cái xác mà các ông đặt vào quan tài là gì?” Triệu Ngọc vội hỏi.



“Trình... trình tự à...” Lâm Thừa Nghiệp ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Theo hướng từ trái sang phải, cuối cùng... cuối cùng chỉ còn thiếu chiếc quan tài treo cao nhất, hòm cuối cùng của chòm Bắc Đẩu Thất Tinh!”



“Hòm quan tài cao nhất... Thiên Xu...” Triệu Ngọc giơ ngón tay vẽ lên không khí, nói: “Đó chính là thi thể nữ số 7! Lẽ nào... thi thể nữ số 7 không phải là do bọn ông bỏ vào?”



“Thi thể nữ số 7 là cái gì chứ...?” Lâm Thừa Nghiệp rối rắm: “Tôi chỉ biết là lúc chúng tôi mở mỗi hòm quan tài ra, hòm nào cũng trống rỗng cả. Nhưng hòm cao nhất đó, chúng tôi chưa kịp mở ra mà!”



“Trước đó, chúng tôi chẳng qua chỉ thử nghiệm bằng thang di động, ước chừng độ cao nhưng không chạm đến...”



“Cậu thử nghĩ đi, Nhạc Vĩnh Niên lừa tôi, quan tài treo sao Bắc Đẩu là âm mưu của ông ta, nếu như gom đủ bảy thi thể thì ông ta đã ôm tiền chuồn mất rồi còn gì! Tôi còn đi đâu tìm ông ta nữa?”



Đúng vậy...



Lúc này, Triệu Ngọc mới nhớ ra, lúc trước hắn cũng có suy nghĩ như vậy, nếu như bảy thi thể đó đã được sắp đặt xong xuôi, chẳng phải mấy tên lừa đảo đã chạy trốn hết rồi sao?



Cớ gì mà đến lúc chuyện thi thể trong quan tài treo bị phát hiện rồi mới chạy chứ?



Chẳng lẽ, những gì mà Lâm Thừa Nghiệp vừa nói đều là thật, không sự có thi thể thứ bảy?



Thế... thi thể nữ số 7 này là ai mới được?



Thoáng chốc, Triệu Ngọc đã nhớ lại những chi tiết nhỏ về thi thể này:



Thi thể nữ số 7 đến nay vẫn chưa được xác nhận thân phận, người này không có tên trong danh sách hỏa táng.



Thi thể nữ số 7 không có dấu vết trang điểm, màu sắc quần áo mặc trên người có sự chênh lệch với những thi thể khác.



Quan trọng nhất là trong quần áo thi thể nữ số 7 không có ngày sinh tháng đẻ của Lâm Triêu Phượng. Vả lại, sáp thi thể của cô gái này là nhiều nhất...



Ồ...



Liệt kê lại những chi tiết này làm Triệu Ngọc càng thêm tin rằng thi thể nữ số 7 không nằm trong hàng ngũ của sáu thi thể khác!



Vậy thì... Cô gái này rốt cuộc là ai?



Cô ấy bị đặt vào quan tài treo lúc nào?



“À...! Thì ra... Thì ra không phải là mơ...” Đến lúc này, ông chú tắm rửa cuối cùng mới như tỉnh lại trong mộng, kêu lên với mấy cô người đẹp: “Nói vậy là... nhà... nhà tôi... ôi trời ơi!!! Nhà của tôi...!”



Kêu xong, ông ta lảo đảo trèo ra khỏi bể bơi, tay vịn lan can nhìn xuống phía dưới, lúc này mới chợt nhìn rõ mình đang trên một chiếc du thuyền cực lớn.



Xôn xao...



Những người đến hóng hớt phía dưới thấy trên du thuyền xuất hiện một ông chú không mảnh vải che thân thì lập tức nhốn nháo.



“Đây... Đây là du thuyền ư...?” Ông chú vẫn hoàn toàn không nhận ra, mặt ngơ ngác như con nai vàng: “Du thuyền mắc cạn rồi à? Nhưng mà... biển ở phía trước mà! Nó được lái vào, hay là...”



Ông chú ầm ĩ như vậy, trên du thuyền và cả những người xung quanh cũng bắt đầu ồn ào.



Lâm Thừa Nghiệp đành phải đến bên cạnh Triệu Ngọc, gào lên: “Cậu cảnh sát, các cậu phải điều tra cho kĩ, tôi thật sự không biết gì về thi thể thứ bảy cả.”



“Cứ đợi đến khi bắt được Nhạc Vĩnh Niên rồi hỏi con rùa này thôi nhỉ!?” Hắn lắc đầu, nhíu mày: “Ai biết được ông ta đang âm mưu kế hoạch gì!”



“Có phải thuật Yếm Thắng sắp xong xuôi cả rồi nên ông ta muốn lợi dụng cái xác cuối cùng để làm chuyện gì đó không?”



“Ví dụ như, khi chúng tôi chuẩn bị đặt cái xác cuối cùng vào, một khi mở hòm quan tài ra và phát hiện trong đó đã có xác rồi. Ông ta sẽ lừa tôi rằng tất cả là số trời rồi, bảo tôi không làm được mấy chuyện tà ma này với chị tôi đâu, thu tay lại đi các kiểu như thế?”



“Ông già này không những gian xảo mà còn âm hiểm nữa...” .



Vậy ư?



Triệu Ngọc suy nghĩ cẩn thận một hồi, lại thấy không phải như Lâm Thừa Nghiệp nghĩ. Hòm quan tài thứ bảy cao hơn 40 mét, nếu không có thang di động và thuyền hàng của Lâm Thừa Nghiệp, bọn chúng xử lý thế nào được?



Nhỡ đâu cái xác thứ bảy không liên quan gì đến Nhạc Vĩnh Niên thì chuyện này sẽ lại một vụ án khác...



“Ừm... Cậu cảnh sát!” Lâm Thừa Nghiệp lo lắng nói: “Bây giờ tôi biết sai rồi, tôi nói cho cậu những gì tôi biết hết rồi, tôi chỉ muốn hỏi một câu về chuyện quan tài treo sao Bắc Đẩu, tội của tôi có nặng lắm không?”



“Tôi có phải ngồi tù không vậy?” Lâm Thừa Nghiệp căng thẳng lục lọi lên xuống một hồi, hình như đang tìm điện thoại, nói: “Nếu vậy, tôi phải tranh thủ liên hệ với luật sư mới được!”



“Có chuyện này mong cậu hiểu cho, tôi cũng là người bị hại mà...! Tôi bị ông già Nhạc Vĩnh Niên khốn nạn kia lừa, kẻ đầu têu là bọn chúng...”



“Lời của ông vẫn nên để dành đến Cục Cảnh sát rồi nói!” Não Triệu Ngọc vẫn đang suy nghĩ về thi thể nữ số 7, lúc này không kiêng kỵ gì nữa mà nói thẳng ra với Lâm Thừa Nghiệp: “Mấy thi thể đó không phải là Nhạc Vĩnh Niên mua được, mà là trộm từ nhà hỏa táng! Với tư cách người mua, ông chắc chắn không thể không có tội!”



“Cái gì? Nhà hỏa táng?” Lâm Thừa Nghiệp hoảng sợ: “Đùa gì thế, làm sao mà trộm xác từ nhà hỏa táng được? Không sợ bị cảnh sát phát hiện ra à? Người nhà của thi thể bị đần hết rồi à?”



“Cậu cảnh sát, cậu cảnh sát...” Ông ta vội đan hai tay lại, năn nỉ: “Cậu phải làm chứng cho tôi..., tuy tôi dùng tiền mua xác nhưng tôi không biết mấy cái xác đó từ đâu ra cả, người có tội... là mấy người Nhạc Vĩnh Niên kia kìa...”



“Đừng ồn ào nữa, bây giờ nói chuyện này thì có ích gì?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Đến giờ mà ông vẫn không biết hối cải à? Nếu như không phải lương tâm của ông bị chó cắn thì sao có thể xảy ra nhiều chuyện đến vậy được?”



“Tôi không dọa ông đâu!” Triệu Ngọc trợn mắt: “Chỉ với hành động của ông, chúng tôi đã có thể kiện ông tội mưu sát rồi! Với lại, ông có biết cái xác thứ sáu đột nhiên có được ngày hôm đó là ở đâu ra không?”



“Rất có thể là Nhạc Vĩnh Niên sốt ruột muốn lấy tiền, cố ý lái xe tông vào một cô gái vô tội!”



“Hả?” Nghe Triệu Ngọc nói thế, Lâm Thừa Nghiệp như bị sét đánh ngang tai, chụp lấy tim mình, ngồi phịch xuống boong thuyền, miệng thì thào: “Không thể nào... Không thể nào... Không thể nào...”



Tít tít...



Vào đúng lúc này, điện thoại của Triệu Ngọc đổ chuông, hắn nhận cuộc gọi, trong loa lập tức truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Tăng Khả:



“Tổ trưởng, đám người Nhạc Vĩnh Niên đã bị chúng em bắt được rồi! Tính cả mấy người giả mạo cảnh sát, tất cả là mười tên!”



“Được! Tốt quá rồi!” Có được tin này, Triệu Ngọc lập tức thở phào một hơi.



“Có điều...” Tăng Khả lại nói tiếp: “Vừa nãy em đã đi xác nhận, Bạch Lãng ở nhà hỏa táng không nằm trong số những người đó.”



“Ừ...” Triệu Ngọc nhanh chóng phân phó: “Thế thì mau đi hỏi Nhạc Vĩnh Niên, có thể ông ta biết Bạch Lãng đang trốn ở đâu? Nhân tiện hỏi cả chuyện ông ta còn đồng lõa không, có thì lập tức truy bắt!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom