• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1220

Chương 1220 : Chương 1220THI THỂ NỮ SỐ 7







“Cậu cũng biết quan tài treo đầu tiên khá là thấp, từ đầu đến cuối, chúng tôi mất chưa đến một tiếng là đã làm xong tất cả.” Lâm Thừa Nghiệp lại nói: “Rồi sau đó, tôi lái thuyền về xưởng đóng tàu một mình, giấu ở một chỗ bí mật, việc này thế là qua!”



“Nhạc Vĩnh Niên bảo tôi rằng hiệu lực giết người của quan tài treo sẽ diễn ra từ từ, giai đoạn đầu sẽ không có thay đổi gì rõ rệt, chỉ khi đến giai đoạn sau mới có hiệu quả.”



“Cho nên ông ta bảo tôi kiên nhẫn chờ...”



“Nói vậy là lúc ấy, ông không nghi ngờ gì à?” Triệu Ngọc hỏi: “Ông chưa bao giờ tò mò mấy cái xác kia từ đâu ra sao?”



“Có tò mò chứ.” Lâm Thừa Nghiệp thừa nhận: “Nhưng dù sao cũng là thi thể rồi mà! Tôi quan tâm nhiều thế để làm gì? Miễn là bọn chúng không giết người là được rồi, đúng không?”



“Ừm...” Triệu Ngọc nhíu mày, hắn vốn định nói ra chuyện Cảnh Nhã Ái bị tai nạn giao thông nhưng không muốn cắt ngang Lâm Thừa Nghiệp đang kể trôi chảy, bèn hỏi tiếp: “Thế... sao đó thì sao?”



“Sau đó...” Lâm Thừa Nghiệp nhớ lại: “Sau đó một xác lại tiếp một xác, cách đó không lâu, Nhạc Vĩnh Niên gọi điện báo cho tôi biết mà hành động.”



“Những lần tiếp theo vô cùng thuận lợi, hơn nữa...” Lâm Thừa Nghiệp chậc lưỡi, nói: “Sau khi sắp xếp xong cái xác thứ ba, chị tôi thật sự mắc bệnh nặng! Chị ta đi khám tại bệnh viện tư nhân ở Hạ Khẩu, nằm viện suốt một tháng trời!”



“Chị ta tuyên bố với công ty là mình không được khỏe, phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh, nhưng tôi thấy, trước đây chị ta rất ít khi nào như vậy, chắc chắn là bệnh rất nghiêm trọng!”



“Tôi cũng có sai người đi tìm hiểu,” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Nhưng chị ta giữ kín như bưng, không sao nghe ngóng được!”



“Có thể các cậu không biết, chị tôi tuy đã 66 rồi nhưng bình thường luôn chú ý tập dưỡng sinh và thể dục, cơ thể phải nói là cực kỳ khỏe!” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Tôi lúc ấy không nghi ngờ chút nào, cứ khẳng định chắc chắn là quan tài treo đã có tác dụng!”



“Thế nên tôi bắt đầu lo lắng, muốn rèn sắt khi còn nóng, vậy là tôi lại đi đốc thúc Nhạc Vĩnh Niên, bảo ông ta kiếm xác nhanh nhanh, giải quyết chị tôi luôn.”



“Nhưng mà ông già đó quá khốn nạn, ông ta mất tăm cả tháng trời, tìm không thấy đâu, lại thấy chị tôi sắp xuất viện, còn dồi dào sức khỏe, khoe khoang quyền lực, đúng là làm tôi tức chết mà!”



“Tôi thúc giục mấy hồi, ông ta mới nói với tôi rằng bên bán xác kiểm tra kĩ quá, nguồn cung cấp khan hiếm, xạo mồm các kiểu.” Lâm Thừa Nghiệp tức giận vung tay: “Thẳng cho đến khi tôi đập bàn nói còn dư cái xác nào thì trả luôn năm triệu, ông ta mới mừng rỡ chấp nhận!”



“Mấy ông thầy phong thủy này lòng dạ ác độc đếch khác gì mấy tên thương nhân, tham lam ăn tươi nuốt sống nhai luôn cả xương người ta! **** (chửi bằng tiếng địa phương)”



“Rồi sau đó nữa thì sao? Cứ thuận lợi như thế mãi sao?” Triệu Ngọc lại hỏi.



“Thuận lợi ư...?” Lâm Thừa Nghiệp nói thẳng một mạch xong, sau đó lại lắc đầu: “Thuận lợi cái gì chứ? Nếu thuận lợi thật thì hai chúng ta còn nói chuyện được như bây giờ à?”



“Tôi muốn biết, cái xác thứ năm và thứ sáu...” Triệu Ngọc hỏi: “Hai cái xác này có phải được đặt vào quan tài cùng một ngày không?”



“Hả?” Lâm Thừa Nghiệp ngạc nhiên: “Sao cậu biết? Chính xác là vậy, nếu không vì thế thì chúng tôi đã không làm việc cả đêm trên con sông Bạch Sa kia đâu, khi xong rồi thì trời cũng sáng, sợ chết đi được...!”



“Ông nói chi tiết hơn đi!” Triệu Ngọc ra lệnh.



“Ngày hôm đó... đáng lẽ ngày hôm đó cũng như những ngày khác, Nhạc Vĩnh Niên báo tôi là đã có xác, bảo tôi nhanh chóng lái thuyền đến Vũ Thanh...” Lâm Thừa Nghiệp nhớ lại: “Thế nhưng lúc thuyền tôi đến chỗ tiếp hàng thì lại chẳng thấy ai cả, chờ một hồi lâu, Nhạc Vĩnh Niên mới gọi điện thoại đến...”



“Ông ta muốn tôi... muốn tôi đưa cho ông ta thêm năm triệu nữa, nói là hôm nay có thêm một cái xác nữa, như thế sẽ có thể đẩy nhanh tiến độ!”



“Cậu cảnh sát, dù gì tôi cũng là người buôn bán mà, nghe xong mấy câu đó, tôi cũng cảm thấy trong đó có thể có vấn đề nên không đưa tiền ngay lập tức, mà hỏi ráng xem rốt cuộc chuyện thế nào!”



“Bọn chúng hết cách, nên đêm đó chúng tôi gặp nhau, bọn chúng cho tôi xem hai cái xác, sau đó lại triển khai theo kế hoạch ban đầu!”



“Bởi vì phải xử lý hai cái xác cùng một lúc nên đêm đó, chúng tôi làm việc rất lâu, thế nhưng...” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Lúc ấy, tôi lại để ý thấy một chuyện, vẻ mặt của nhóm người Nhạc Vĩnh Niên ai nấy đều đen thui, giống như đang lo lắng chuyện gì đó...”



“Vì thế đến lúc đó, tôi mới lần đầu nghi ngờ bọn chúng, lấy cớ là tài khoản ngân hàng có chút vấn đề, không chuyển số tiền năm triệu đó cho họ.”



“Tôi cam đoan với bọn chúng là đợi đến khi mọi chuyện êm xuôi kết thúc, không những trả đủ năm triệu mà thù lao một trăm triệu cũng không thiếu một đồng!”



“Bên cạnh đó, tôi còn để ý hơn, bắt đầu từ hôm đó, tôi đã phái vệ sĩ theo dõi bọn họ để đảm bảo chắc chắn bọn họ không làm những chuyện như ôm tiền chạy trốn...”



“Cứ thế, trong suốt hai tuần sau đó.” Lâm Thừa Nghiệp rầu rĩ nói: “Tôi cứ trông ngóng cái xác cuối cùng, lúc đó, chị tôi cũng nhập viện lần thứ hai!”



“Nếu đại sư Nhạc có thể giúp tôi kiếm được cái xác cuối cùng, chị tôi xong đời là chắc kèo! Thế nhưng... Hầy...” Hắn ta thở dài nói: “Hơn nửa tháng sau, thi thể vẫn chưa đến thì có một tin nghiêm trọng, mấy cái xác trong quan tài treo bị phát hiện ra rồi!”



“Ha ha ha...!” Ông ta cười phá lên như phát điên: “Mạng của chị tôi đúng là cứng thật! Xem ra mấy chuyện cầu thần bái Phật mà chị ta hay làm trước kia lợi hại hơn mấy thứ tà ma của tôi nhiều lắm...! Ha ha...!”



Ông ta chán nản, thất vọng cười gượng vài tiếng rồi lại nói: “Nếu đã vậy thì tôi cũng đành cam chịu số phận!”



“Mà ngay lúc ấy, người của tôi báo rằng Nhạc Vĩnh Niên vừa biết tin đó thì định bỏ trốn, thế nên tôi phái người mời họ lên du thuyền của tôi!”



“Có điều...” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Tôi cũng chẳng định bắt cóc hay gì đâu, tôi thật sự là chỉ muốn mời lên thôi! Mà nói thật thì, tuy chuyện quan tài bị lộ nhưng tôi vẫn không nghi ngờ gì về đại sư Nhạc và quan tài treo sao Bắc Đẩu!”







“Tôi tưởng là số chị tôi lớn, số tôi không tốt mà thôi, thậm chí tôi còn thương lượng với đại sư Nhạc là có cách nào giúp tôi sửa mệnh không, để tôi có thể vượt qua chị tôi!”



“Tất nhiên tôi là một người buôn bán, tôi chưa đạt được mục đích, mà... bọn chúng nuốt của tôi nhiều tiền như vậy rồi, có phải ít nhất cũng nên trả lại tôi không?” Lâm Thừa Nghiệp cười một nụ cười lạnh lẽo: “Thế nên tôi mời bọn chúng lên du thuyền là để thương lượng chuyện này đây!”



“Nếu cậu không tin thì có thể hỏi mấy cậu vệ sĩ kia! Hoặc là... Ừm...” Nói xong, ông ta giơ tay chỉ vào đám người đẹp: “Mấy cô người mẫu này cũng có thể làm chứng đó!”



“Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà! Lão già Nhạc Vĩnh Niên khốn kiếp!” Lâm Thừa Nghiệp chợt to giọng mắng: “Tôi không sao ngờ được, ông ta sai người giả làm cảnh sát, bắt mình đi!”



“Cậu không biết đám cảnh sát đó diễn bao nhiêu trò đâu! Bọn họ nói Nhạc Vĩnh Niên là một tên tội phạm lừa đảo, lúc ở Việt Châu đã bị truy nã, nói cứ như thật vậy... Sau đó... Sau đó thì...”



“...” Nào ngờ nghe đến đó, Triệu Ngọc cuối cùng cũng không nghe nổi nữa, hắn đè tay Lâm Thừa Nghiệp xuống, lớn giọng hỏi: “Nói tiếp đoạn lúc nãy mà ông vừa nói cho tôi, ông cũng coi tôi là tên ngu hả?”



“Trong bảy chiếc quan tài rõ ràng có bảy cái thi thể nữ.” Triệu Ngọc quát lên: “Ông lại nói với tôi rằng ông chỉ đặt có sáu người vào, vậy thì... cái xác cuối cùng từ đâu chui ra?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom