• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

  • Chap-1214

Chương 1214 : Chương 1214TÔI MUỐN BÁO CẢNH SÁT!







“Ôi trời! Nhiều cảnh sát vậy...” Thôi Lệ Châu vừa nhìn thấy du thuyền có cảnh sát xuất hiện lập tức hoảng sợ tới độ hồn vía lên mây, lo lắng nói: “Thôi xong, thôi xong, xem ra sếp đã nói đúng rồi, thật sự đã xảy ra chuyện lớn liên quan đến mạng người rồi! Nếu không thì chẳng thể nào có nhiều cảnh sát tới đây như vậy được!”



“Ừm... Kỳ lạ nhỉ?” Triệu Ngọc quay đầu nhìn một chiếc ca nô khác cùng mình tới đây, trên chiếc ca nô đó có ba cảnh sát điều tra đang ngồi, cũng đều là nhân viên điều tra từ Cục Cảnh sát tỉnh Phúc Lai tới.



Nếu quả thật có người báo cáo nơi này có án mạng thì chí ít bọn họ cũng phải biết chứ?



Chẳng lẽ... Cảnh sát trên du thuyền đều là các phân cục phía dưới, hoặc là cảnh sát biển? Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột cho nên hai bên còn chưa kịp trao đổi tin tức với nhau?



Lúc này, Triệu Ngọc vốn định bảo nhân viên điều tra đi theo gọi điện thoại cho trụ sở hỏi thăm thử xem sao. Nhưng ca nô lái quá nhanh, chẳng mất bao lâu đã chạy đến bên cạnh rồi.



Vì vậy, hắn quyết định đợi tới khi đến bên cạnh rồi lại hỏi rõ sau...



Nhưng khiến Triệu Ngọc bất ngờ chính là cảnh sát bên kia cũng không ở lại trên chiếc du thuyền đó quá lâu mà nhanh chóng đeo còng tay vào cho bốn, năm người, rồi chia bọn họ ra đẩy lên ba chiếc ca nô, sau đó mới vội vã mở động cơ, chạy về phía một phương hướng khác!



“Này?” Thôi Lệ Châu hô lên: “Sao mà... Sao mà đi rồi còn để người lại? Chẳng lẽ... Không phải là vụ án giết người? Làm cái gì vậy chứ?”



Lúc này, dưới sự giúp đỡ của ống nhòm tàng hình, Triệu Ngọc đã thấy được rõ ràng tình huống trên du thuyền. Hắn chỉ thấy trên du thuyền đang có khá nhiều người đang tụ lại, đều đang dõi nhìn theo mấy chiếc ca nô đó rời đi.



Trong số đó, có một người đàn ông trung niên đang được mọi người vây xung quanh trên boong, chính là… Lâm Thừa Nghiệp!



Hả?



Lâm Thừa Nghiệp... Không phải vẫn còn ở đó sao?



Triệu Ngọc đã từng nhìn ảnh chụp của Lâm Thừa Nghiệp, tự cho rằng mình sẽ không nhận sai người được, nhưng mà... Như vậy hắn lại càng cảm thấy khó hiểu với lai lịch của những cảnh sát vừa rồi hơn.



“Tổ trưởng, tín hiệu của điện thoại Nhạc Vĩnh Niên đã di chuyển!” Tăng Khả vội báo cáo: “Nếu đoán không sai thì nhóm cảnh sát đó đã dẫn Nhạc Vĩnh Niên đi rồi!”



Há?



Triệu Ngọc nhìn ra xa, chỉ thấy mấy chiếc ca nô đó chạy rất nhanh, cách du thuyền một khoảng xa.



Triệu Ngọc vội đưa mắt nhìn sang những nhân viên điều tra ở chỗ mình. Lúc này, không cần hắn ra lệnh cũng đã có người sốt ruột gọi điện thoại cho trụ sở dò hỏi tình huống rồi!



Có vẻ như bọn họ cũng không biết. Vậy thì ba người cảnh sát ban nãy là thuộc về đơn vị nào?



Chẳng mấy chốc, ca nô của nhóm Triệu Ngọc đã chạy đến bên cạnh du thuyền. Khi chợt thấy lại có hai chiếc ca nô nữa tới, mấy người Lâm Thừa Nghiệp trên du thuyền rõ ràng cũng vô cùng bất ngờ, tất cả đều đứng im trên boong không hề động đậy mà nhìn.



Lúc này, mấy người Triệu Ngọc nhìn thấy trên du thuyền ngoài Lâm Thừa Nghiệp và một ít vệ sĩ của ông ta ra thì còn có mấy người đẹp có vóc dáng yểu điệu, mặc đồ bơi sexy nữa!



Các người đẹp ấy có người đang thưởng thức rượu vang, có người đang thoa kem chống nắng lên người. So với mấy người Lâm Thừa Nghiệp vô cùng căng thẳng thì các người đẹp này lại tỏ ra khá là bình thản.



Lúc ca nô đến gần, trên du thuyền không có một người nào nói chuyện cả, tất cả đều lặng lẽ nhìn chăm chú mấy người Triệu Ngọc, vẻ mặt ai cũng hoang mang.



“Cảnh sát đây!” Với tư cách là lãnh đạo, Triệu Ngọc đi đầu lấy giấy chứng nhận cảnh sát của mình ra, hỏi Lâm Thừa Nghiệp một câu: “Ông chính là Lâm Thừa Nghiệp của tập đoàn Vân Hải phải không?”



“Hả? Làm gì vậy?” Không ngờ sau khi nghe như vậy thì Lâm Thừa Nghiệp lại lập tức nhíu mày lại, ông ta chỉ mấy chiếc ca nô mới vừa chạy đi rồi nói với Triệu Ngọc: “Không phải mới vừa nói xong rồi sao? Thế nào mà mới chưa được bao lâu đã giở quẻ rồi?”



“Hả?” Chỉ một câu nói đã đủ khiến mấy người Triệu Ngọc hoang mang theo.



“Này, cậu trừng mắt cái gì?” Lâm Thừa Nghiệp mặc trang phục bãi biển sặc sỡ, khoa tay múa chân với Triệu Ngọc: “Đồng nghiệp của các cậu bảo tôi khi trở về tự đến Cục Cảnh sát các cậu lấy khẩu cung mà! Các cậu không trao đổi với nhau sao?”



“Đúng vậy!” Vệ sĩ bên cạnh Lâm Thừa Nghiệp nói: “Có phải các anh muốn lấy khẩu cung ngay trên du thuyền của bọn tôi không?”



“Từ từ... Từ từ...” Triệu Ngọc vội xua tay hỏi: “Các anh có bệnh đúng không? Tôi không tới để lấy khẩu cung gì cả, tôi là muốn gặp Lâm Thừa Nghiệp hỏi chút chuyện! Tôi hỏi ông, những cảnh sát ban nãy đã làm gì?”



“WTF...” Lần này, toàn bộ người trên du thuyền đều mờ mịt.



“Này! Có phải các người thấy tôi dễ bắt nạt quá nên muốn chơi tôi không hả?” Lâm Thừa Nghiệp nổi giận đùng đùng gào lên: “Đừng nói nhảm nữa, lấy phù hiệu cảnh sát của các người ra đây, tôi muốn xác định cho rõ, đừng nói các người đều là giả mạo hết đó nhé?”



“Mẹ kiếp!” Triệu Ngọc vỗ lên cây súng lục ở bên hông: “Cái này còn có thể giả nữa hả? Bọn tôi là tổ điều tra đặc biệt của Tổng cục Hình sự trung ương!”



“Hả?”



Kết quả, vừa nghe thấy lời này, ban đầu mấy người Lâm Thừa Nghiệp đều sửng sốt, sau đó... Sau đó tất cả đều phụt cười, cười đến mức ngã nghiêng ngã ngửa, mỗi người một kiểu riêng!



“Cảnh sát à, cậu buồn cười quá đi!” Lâm Thừa Nghiệp ôm bụng nói: “Nhóm cảnh sát vừa rồi bắt khách của tôi đi cũng là tổ điều tra đặc biệt của Tổng cục Hình sự trung ương đó! Các người thật sự là một cái đơn vị đó, sao lại không ăn ý như vậy chứ?”



“Cái gì!?” Lần này đến lượt mấy người Triệu Ngọc càng kinh ngạc hơn, Triệu Ngọc vội nhìn ra phía xa xa, chỉ thấy mấy chiếc ca nô đó đã xa tới nỗi sắp không còn nhìn thấy được nữa rồi.



“Sao có thể thế được?” Tăng Khả túm tóc nói: “Không phải chị Miêu đang ở Hạ Khẩu sao? Đó không phải là người của chúng ta à?”



“Đây sẽ không phải là... câu chuyện Lý Quỳ và Lý Quỷ chứ?” Thôi Lệ Châu ngổn ngang trong gió.



“Lãnh đạo, lãnh đạo...” Lúc này, nhân viên điều tra theo Triệu Ngọc tới lên tiếng: “Vừa rồi tôi có hỏi rồi, bên Phúc Lai không hề có bất kỳ nhóm cảnh sát nào tới đây cả, mà nếu đám người ban nãy không phải là người của các anh thì chính là kẻ giả mạo!”



“Hả? Cái gì!?” Không ngờ, sau khi nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Lâm Thừa Nghiệp chợt đông cứng lại, ông ta run rẩy nói: “Giả... Giả mạo... Đúng rồi... Sao mình lại không nghĩ tới bọn nó mới là nhóm giả mạo chứ!”



“Ôi trời ơi!” Vừa nói, Lâm Thừa Nghiệp vừa tát cho mình một bạt tai thật mạnh, quát to với đám thuộc hạ: “Nhanh... Nhanh, đuổi theo cho tôi! Lừa gạt! Lừa gạt! Một nhóm lừa gạt! Chúng ta bị lừa rồi!”



“A...” Một tên thuộc hạ của ông ta lập tức chui lên boong thuyền, chạy về phía buồng lái.



“Lâm Thừa Nghiệp, nói mau!” Triệu Ngọc quát lên: “Rốt cuộc thì đây là chuyện gì?”



“Tôi bị lừa rồi!” Lâm Thừa Nghiệp nghiến răng, giậm chân, vô cùng ảo não mà nói: “Tôi... Tôi, vậy mà tôi lại bị bọn chúng xem như đồ ngu ngốc đùa bỡn! Nếu như...” Ông ta chỉ vào Triệu Ngọc: “Nếu như các cậu là cảnh sát thật thì bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, tôi cầu xin các cậu, mau bắt đám lừa gạt cháu trai tôi lại đi, tất cả mọi chuyện đều do bọn chúng làm đó!”



“Á... Tôi tức chết mà...”



Brừm...



Đúng lúc này, động cơ của du thuyền đã được khởi động, mặt nước dập dềnh dưới thuyền tạo ra một cơn sóng to lớn, có vẻ như sắp chạy đi rồi!



“Sếp ơi...” Thôi Lệ Châu vội xua tay: “Chúng ta đuổi theo mau đi! Nếu trễ nữa thì sẽ không kịp đâu!”



Lúc Thôi Lệ Châu nói chuyện, mấy nhân viên điều tra cũng đã khởi động ca nô, chuẩn bị lái thuyền bám theo.



Triệu Ngọc nhìn chiếc du thuyền, rồi lại liếc nhìn ca nô, trong thời khắc mấu chốt, hắn bèn phi thân nhảy lên cái thang treo bên kia của du thuyền!



“Này, này, này?” Thôi Lệ Châu không phản ứng kịp, định bắt lại nhưng đã trễ rồi.



“Đuổi theo! Đuổi theo mau!” Triệu Ngọc vẫy tay ra hiệu cho mấy người Thôi Lệ Châu: “Cho dù thế nào cũng phải bắt đám Nhạc Vĩnh Niên lại!”



“Nhạc Vĩnh Niên?” Lâm Thừa Nghiệp hoảng sợ: “Các người cũng biết Nhạc Vĩnh Niên sao! Đúng! Chính là tên này đã lừa tôi đó, mà nhóm cảnh sát ban nãy cũng là do Nhạc Vĩnh Niên thuê tới diễn trò! Người thuê tự vạch trần tội của mình, còn tự bắt mình đi, đúng là thất đức quá mà...”



“Lái thuyền, lái thuyền!” Lâm Thừa Nghiệp điên cuồng quát nói: “Tôi muốn tự tay bắt tên lừa gạt này, đánh gã tới nỗi không thể tự lo liệu sinh hoạt luôn!”



Trong lúc Lâm Thừa Nghiệp điên cuồng la to thì du thuyền cũng đã tăng nhanh tốc độ, đuổi theo chiếc ca nô phía trước mặt.



“Đuổi theo mau!” Triệu Ngọc cũng ra hiệu cho người của mình: “Gọi cảnh sát biển, bao vây chặn đường, nhất định không để lọt lưới một người nào cả!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom