• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

  • Chap-1206

Chương 1206 : Chương 1206CÓ PHẢI ÔNG KHÔNG?







“Diêu Hồng là tên giả, tên khai sinh của ông ta là Diêu Triệu Long, người ở Hương Giang, năm nay năm mươi tám tuổi...” Trên xe cảnh sát đang lao vùn vụt với tốc độ cao, Tăng Khả đọc tài liệu về vị đại sư kia: “Diêu Triệu Long tự xưng là đệ tử cuối cùng của Bạch Hạc Thiên, trước đây rất có tiếng ở Hương Giang, đã từng xem phong thủy cho rất nhiều nhà giàu có!”



“Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà hơn mười năm trước bỗng nhiên rời khỏi Hương Giang, không biết tung tích đâu! Không ngờ, sau nhiều năm như vậy đã đổi tên đổi họ mà chạy tới Phúc Lai!”



“Bạch Hạc Thiên?” Thôi Lệ Châu nhíu mày: “Đúng là một cái tên khí phách!”



“Ừm... Cái này á hả...” Tăng Khả giải thích nói: “Cô có thể xem nó như ‘Bạch Hạc chân nhân’ mà nghe, tóm lại là một nhân vật truyền kỳ trong giới phong thủy bọn họ đó...”



“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chờ mà xem, người này chắc chắn là một tên dựa vào lừa gạt để lập nghiệp, không biết chơi lần nào bị lộ, không thể làm ăn ở Hương Giang nữa cho nên mới chạy đến nơi này!”



“Ồ!” Thôi Lệ Châu lo lắng nói: “Nếu thật là như vậy thì không chừng đám đồng bọn của ông ta đều đang ở đây đấy! Nếu chúng ta cứ liều lĩnh chạy tới đó như vậy thì không tốt đâu nhỉ?”



“Đương nhiên là không tốt rồi!” Triệu Ngọc đã mở được quẻ “Khôn Càn”, đương nhiên hắn tự biết mỗi bước đi của bản thân đều nguy hiểm, cho nên hắn vội vàng vẫy tay ra lệnh cho Tăng Khả: “Tăng Khả, liên lạc với đội cảnh sát hình sự Phúc Lai, bảo bọn họ mau chóng tới tiếp viện!”



“Nhưng mà... Bảo tất cả bọn họ đều phải mặc quần áo bình thường, đừng lái xe cảnh sát cũng đừng mở còi báo động, khống chế căn nhà của vị đại sư Diêu này trước rồi hãy tính sau! Chúng ta không thể bỏ sót bất kỳ một tên đồng bọn nào của ông ta được!”



“Vâng!” Tăng Khả vội buông máy vi tính xuống, bắt đầu liên lạc với cảnh sát Phúc Lai.



“Nơi này...” Triệu Ngọc thì vừa lái xe, vừa nhìn bản đồ trên điện thoại di động mà nói: “Hình như đã tới rồi thì phải? Đây chẳng phải là đường Phúc Tường sao?”



“Đúng! Đến rồi mà nhỉ?” Thôi Lệ Châu chỉ ra ngoài cửa sổ: “Cao ốc Nhân Phòng! Mẹ kiếp!” Nhìn tòa cao ốc đã có tuổi, Thôi Lệ Châu nói: “Thật không thể ngờ được, căn nhà này rách nát quá đi. Tại sao một đại sư có thể xem tướng coi bói cho nhân vật như Lâm Triêu Phượng lại sống ở một nơi như thế này chứ? Khiêm tốn quá nhỉ?”



“508...” Triệu Ngọc đọc thầm một câu, hắn đỗ xe ở ven đường trước, sau đó mới đeo tai nghe bluetooth lên, nói với Tăng Khả và Thôi Lệ Châu: “Tôi đi lên đó xem tình huống thế nào trước, hai người gọi tiếp viện, chúng ta phải giữ liên lạc điện thoại bất kỳ lúc nào, toàn bộ đều phải nghe theo lệnh tôi mà làm việc!”



“Hả?” Thôi Lệ Châu lo lắng nói: “Vậy không được đâu sếp, anh quên là anh đã hứa gì với chị Miêu rồi à? Tại sao đã biết rõ có nguy hiểm mà vẫn một mình đi vào chứ? Chờ thêm mười phút nữa là tiếp viện đến rồi! Nếu không được thì... tôi đi với anh, có được không?”



“Không được!” Triệu Ngọc đè lên khẩu súng lục bên hông, không cho cô ta cãi lại mà nói: “Tôi đâu phải là đứa ngốc, tôi chỉ đi lên đó xem thử tình hình thế nào trước thôi mà! Khi tiếp viện còn chưa tới thì tôi sẽ không hành động bừa bãi đâu, hai người ở đây chờ lệnh là được!”



Thôi Lệ Châu không nói lại được Triệu Ngọc cho nên đành phải ngoan ngoãn ở lại trong xe.



Triệu Ngọc xoay người xuống xe, trước tiên là sửa sang lại quần áo rồi sau đó mới đi tới cửa chính của tòa cao ốc Nhân Phòng.



Hắn muốn đi thăm dò tình hình trước là vì lo lắng sẽ xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng, lo rằng sẽ liên quan đến an nguy của các đồng đội.



Mặc dù “Khôn Càn” vô cùng xấu nhưng dù sao hắn cũng có rất nhiều đạo cụ cao cấp có thể sử dụng, nhưng nếu có đồng đội đi theo thì trái lại sẽ vô tình cản tay cản chân hắn.



Tòa cao ốc này thật sự đã khá lâu năm rồi. Trong tòa cao ốc mấy chục tầng có mấy chục phòng, những người ra vào ở cửa chính, hạng người gì cũng có cả!



Có quý ông quần tây giầy da, cũng có bác gái xách theo giỏ mua thức ăn...



Cửa chính có bảo vệ nhưng lại đang gác hai chân lên bàn, thong dong đọc báo, có vẻ hoàn toàn không coi ai ra gì cả.



Tầng năm...



Triệu Ngọc đi về phía thang máy nhưng lại phát hiện toàn bộ cửa thang máy đều có người xếp hàng rồi.



Thôi vậy, leo cầu thang đi, dù sao năm tầng lầu cũng không cao.



Sau khi tới tầng năm, Triệu Ngọc đi vòng xung quanh một vòng, nhưng bất chợt gặp phải một vấn đề nan giải. Hắn nhìn thấy toàn bộ tầng năm này giống như một nơi dành riêng cho việc xem tướng coi bói vậy.



Trên tất cả cửa chính của các cửa hàng ở đây đều có đôi câu đối được viết có liên quan đến phong thủy, không phải “Trai” thì là “Các”, toàn bộ tên được đặt đều mang theo cảm giác có tiên khí lượn quanh.



Bên trong cửa đều bày bàn thờ Phật và bàn thờ cùng màu, trên bàn thờ có đốt nhang, bày đồ cúng, ánh sáng từ bên trong tỏa ra có vẻ mờ tối âm u, trông vô cùng thần bí.



Mẹ kiếp... Nhiều đến vậy sao?



Cứ như là đến trung tâm xem tướng bán sỉ vậy, không biết bọn họ có bằng cấp gì chưa?



Vì để tiết kiệm thời gian, Triệu Ngọc tùy tiện tìm một người hỏi thử, cuối cùng mới tìm được một căn phòng nhỏ nằm phía trong góc. Đó là một căn phòng nhỏ không có tên, đôi câu đối trước cửa cũng đã cũ nát tới nỗi không còn nhìn ra được chữ gì nữa!



Không thể nào, ở nơi như thế này mà cũng có đại sư sao?



Một bà chủ lớn như Lâm Triêu Phượng mà mỗi tháng đều tới nơi này gặp Diêu Hồng xem bói sao?



Chậc chậc...



Thế giới lớn, chuyện kỳ lạ gì cũng có!



Để tìm kết quả, Triệu Ngọc lén sờ khẩu súng lục một cái, sau đó nghênh ngang đi vào.



Căn phòng bên trong không lớn, có một người đàn ông để râu quai nón ngồi trên ghế salon giữa phòng. Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc đi vào, ông ta đã vội đứng lên chào đón, cười nói: “Ôi, vị tiên sinh này đúng là tinh mắt, vị trí của tôi rất khuất mà ngài vẫn có thể tìm tới nơi này, rõ ràng là... ngài và tôi có duyên mà! Ha ha ha...”



Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát người này một lúc, giống y hệt ảnh trong tài liệu, đúng là Diêu Hồng.



Hừ!



Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, ông đây tới để bắt ông, cũng là có duyên đấy nhỉ?



“Vị tiên sinh này...” Diêu Hồng cẩn thận quan sát Triệu Ngọc rồi nói: “Rất tốt, rất tốt! Mũi thẳng, vành tai kề sát vào đầu, vừa nhìn là biết anh là một người thông minh, sự nghiệp thành công, mà còn là một người đàn ông tốt và hiền lành nữa!”



Ừng ực...



Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, lại thầm nói, lão Triệu đây có thể nhận hai ưu điểm trước nhưng “hiền lành” và “đàn ông tốt” thì là cái quỷ gì thế?



Tuy nhiên, người này tâng bốc một phen đã xóa đi sự ngang ngược của Triệu Ngọc, hắn cười ha ha mấy tiếng rồi nói: “Vị đại sư này nói đúng quá đi!”



“Ha ha ha... Giờ thế này nha...” Vừa nói, hắn vừa lấy một nghìn đồng đặt lên bàn rồi nói tiếp: “Nếu ông có thể xem được tôi làm nghề gì, đến tìm ông vì cái gì thì một nghìn đồng này xem như là quà gặp mặt của chúng ta!”



“Thấy thế nào, có thể tính ra được không?”



“Chuyện này...” Con ngươi đại sư Diêu xoay chuyển nhanh chóng, cười lấy lòng nói: “Ha ha ha, vị tiên sinh này, kẻ hèn tôi bày sạp xem bói ở chỗ này chỉ hiểu được một ít thuật phong thủy thôi!”



“Ngài là người thông minh. Nếu như cái gì tôi cũng có thể tính ra được thì tôi đâu bất lực như bây giờ?”



“Ồ?”



Triệu Ngọc chỉ cho rằng người này thấy tiền sáng mắt nhưng lại không ngờ đối phương lại nói thản nhiên như vậy.



“Ha ha ha...” Đại sư Diêu chống gậy đi hai bước về phía Triệu Ngọc rồi nói: “Vị tiên sinh này, chúng tôi xem tướng bói quẻ đều học được từ ‘Kinh dịch’ mà thôi, tin thì có mà không tin thì không có!”



“Ừm... Chân của ông...” Lúc này, Triệu Ngọc mới phát hiện chân phải của đại sư Diêu bị khập khiễng.



“Khụ! Thôi đừng nhắc tới nữa!” Diêu Hồng vuốt râu, thở dài nói tiếp: “Vài năm trước ở Hương Giang còn trẻ tuổi nên nông nổi, thấy mình đã có chút tên tuổi liền tự cho rằng mình có thể giống như đám nhà giàu kia!”



“Nhưng kết quả là, cá cược đua ngựa bị thua hết sạch, còn bị bọn cho vay nặng lãi đánh gãy chân, buộc lòng phải rời khỏi quê hương, tinh thần sa sút rồi thành ra như bây giờ đây!”



Ồ?



Sau khi nghe thấy lời này, Triệu Ngọc lại nhìn chân què của ông ta, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác khác thường. Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc, rồi mới đi thẳng vào vấn đề chính: “Đại sư khiêm tốn quá rồi chăng? Ngay cả chủ tịch Lâm của tập đoàn Vân Hải cũng thường tới chỗ ông xem tướng coi bói mà ông còn nói mình không có bản lĩnh gì sao?”



“Hả?” Diêu Hồng sửng sốt, rồi mới nói với vẻ hoang mang: “Vị tiên sinh này, tôi thật sự không rõ rốt cuộc ngài...”



“Ha ha ha...” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười thành tiếng: “Đại sư Diêu, tôi thấy ấn đường của ông đã biến thành màu đen rồi, có phải sắp gặp tai họa gì hay không? Nào, nào, nào...” Vừa nói, Triệu Ngọc vừa lấy tờ giấy màu vàng có viết ngày sinh tháng đẻ ra rồi nói: “Ông nhìn thử xem, có phải chữ này là do ông viết không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom