• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

  • Chap-1204

Chương 1204 : Chương 1204ĐẠI SƯ Ở ĐÂY







Thành phố Phúc Lai là thành phố trực thuộc tỉnh Phúc Lai, một thành phố phồn hoa và đông dân cư.



Hai giờ mười lăm phút chiều, ba người Triệu Ngọc, Tăng Khả và Thôi Lệ Châu đã xuất hiện ở nhà hàng đối diện tòa cao ốc của tập đoàn Vân Hải.



Bọn họ ngồi ở một bàn ăn sát cửa sổ, qua cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm vào cửa chính của cao ốc tập đoàn Vân Hải, dường như đang chờ đợi một người nào đó đến.



“Lâm Xảo, 42 tuổi, thư ký trưởng của Lâm Triêu Phượng, cũng là em họ của bà ta.” Tăng Khả đối chiếu với những tư liệu trong máy tính và nói: “Đây chính là người mà chúng ta muốn tìm. Toàn bộ kế hoạch hành trình của Lâm Triêu Phượng đều do người này sắp xếp!”



“Cho nên, chỉ cần thông qua bà ta là chúng ta đã có thể lấy được lịch công tác của Lâm Triêu Phượng. Và chúng ta có thể biết được vị đại sư phong thủy mà bà ta không muốn để lộ danh tính kia là ai rồi!”



“Ừm…” Thôi Lệ Châu cầm một ly nước lạnh giải khát, nói: “Tôi đã hỏi anh công tử con nhà giàu cho tôi xem ảnh rồi, anh ta nói chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Vân Hải chính là Lâm Triêu Phượng, không có người thứ hai!”



“Đây là ảnh của Lâm Xảo.” Tăng Khả chuyển màn hình máy tính qua cho Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu xem: “Bởi vì Lâm Triêu Phượng đang nằm viện nên hiện giờ, một vài công việc nội bộ của công ty đều là do bà ta xử lý!”



“Phòng làm việc của bà ta ở tầng chín. Tôi cảm thấy lịch công tác chắc hẳn là đang ở trong phòng làm việc của bà ta!”



“Không, tôi không nghĩ như vậy.” Thôi Lệ Châu nói: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi hả? Tôi thấy chỉ cần có thể lấy được điện thoại của Lâm Xảo là được, lịch công tác chắc chắn là có trong điện thoại!”



“Điện thoại à… Vậy không phải là rất dễ sao?” Tăng Khả liếm kem, nói với Thôi Lệ Châu: “Chẳng phải là nghề của cô à? Chỉ cần lướt qua người Lâm Xảo một cái thì điện thoại đã vào tay rồi nhỉ?”



“Điện thoại thì đương nhiên là dễ trộm rồi, nhưng mà sau khi trộm xong thì đằng nào bà ta cũng biết! Tiểu Tăng…” Thôi Lệ Châu khoanh tay, nhướng mày hỏi: “Không phải những người làm kỹ thuật bọn anh có loại thiết bị chỉ cần tiện tay vụt qua một cái là đã có thể copy tất cả tin tức trong điện thoại của đối phương sao? Chi bằng cứ giao việc này cho anh làm đi!”



“Đừng đùa nữa mà!” Tăng Khả nhíu mày: “Cô tưởng tôi là 007 à? Ở đâu mà có được thứ khoa trương như vậy chứ? Thế này đi…” Cậu ta chỉ xuống máy tính của mình: “Cô lấy điện thoại của bà ta trước, chỉ cần có thể kết nối với máy tính của tôi là tôi có thể copy văn bản, sau đó… Cô trả lại chỗ cũ, như vậy có được không?”



“Vậy cũng không được đâu! Chỉ cần bà ta vừa bước vào cao ốc là bên trong đã có rất nhiều camera rồi!” Thôi Lệ Châu chớp chớp đôi mắt to, đáng yêu nói: “Như vậy đi, hai chúng ta cùng vào đi! Tôi tìm cơ hội ra tay, anh chuẩn bị copy văn bản, thế nào hả?”



“Việc này…” Tăng Khả mở phần mềm theo dõi trên máy tính ra, nói: “Được rồi, vậy chúng ta chuẩn bị đi! Lâm Xảo sẽ đến công ty ngay thôi!”



“Sao hả sếp?” Thôi Lệ Châu hỏi Triệu Ngọc: “Ý kiến của chúng tôi thế nào? Ủa?”



Ai ngờ, sau khi Thôi Lệ Châu hỏi xong mới phát hiện Triệu Ngọc biến mất rồi!



“Hả?” Tăng Khả vội vàng kiểm tra khắp nơi, miệng hừ hừ: “Tổ trưởng chạy đi đâu rồi? Không nhìn thấy anh ấy rời khỏi à?”



“Này! Ở kia kìa! Bên ngoài, mau nhìn kìa!”



Vẫn là đôi mắt sắc bén của Thôi Lệ Châu tìm thấy tung tích của Triệu Ngọc trước tiên, không biết Triệu Ngọc đã rời khỏi nhà hàng đi đến cửa cao ốc bên đường đối diện từ lúc nào.



Lúc này, một chiếc Volvo màu xám bạc đang chạy đến, muốn vòng qua cửa cao ốc tiến vào bãi đỗ xe ngầm.



Ai ngờ, Triệu Ngọc lại bỗng nhiên đưa tay chặn chiếc xe đó lại, sau khi chiếc xe dừng lại, hắn không nói câu nào mà kéo cửa xe ra và xông vào trong!



“Trời ạ!” Bên phía nhà hàng, Thôi Lệ Châu và Tăng Khả đứng vụt dậy, Tăng Khả hét thầm: “Đó là xe của Lâm Xảo, tổ trưởng… Tổ trưởng đang muốn làm gì vậy chứ?”



“Đúng đấy…” Thôi Lệ Châu vò đầu nói: “Nếu như muốn chơi cứng thì cảnh sát cả Phúc Lai đều phải nghe theo mệnh lệnh hành động của chúng ta! Để cho mấy người bên tỉnh trực tiếp lục soát điều tra không phải là được rồi sao?”



“Tổ trưởng…” Tăng Khả cũng đầy nghi ngờ, lẩm bẩm nói: “Không phải tổ trưởng đã nói là phải khiêm tốn sao? Anh ấy… Đây mà gọi là khiêm tốn á?”



“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Vừa rồi anh có thấy cái tay đó của tổ trưởng không? Đang cầm súng đấy! Anh ấy đang chơi trò gì vậy hả?”



Trong lúc Tăng Khả và Thôi Lệ Châu đang lo lắng những chuyện này thì Triệu Ngọc đã đi ra khỏi xe.



Hắn cúi chào người trong xe, sau đó vẫn luôn đưa mắt nhìn theo chiếc xe Volvo đang lái đi xa. Lúc này mới nghênh ngang trở về nhà hàng, ngồi xuống trước mặt hai người một lần nữa.



“Ê này, sếp ơi! Anh điên rồi hả? Cứ trực tiếp như vậy á?” Thôi Lệ Châu sửng sốt nói một câu, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.



“Dáng vẻ của Lâm Xảo cũng không tệ, không giống một người hơn bốn mươi tuổi một chút nào cả!” Triệu Ngọc cười hì hì, lấy điện thoại ra, mở một văn bản nói: “Đây chính là hành trình của Lâm Triêu Phượng, nhưng mà chỉ có của năm nay thôi! Hai người xem thử đi…”



“Cái này… Nhanh như vậy á?” Tăng Khả khen một câu, vội vàng nhận lấy điện thoại, chuẩn bị phân tích.



“Sếp ơi…” Thôi Lệ Châu vỗ Triệu Ngọc một cái, vội hỏi: “Không phải lúc trước anh bảo phải khiêm tốn, phải âm thầm điều tra à? Vừa rồi chẳng lẽ anh đã chĩa súng vào đầu của Lâm Xảo để lấy danh sách?”



“Không phải!” Triệu Ngọc cười: “Tôi đã cho bà ta xem thẻ cảnh sát trước, sau đó bà ta cứ không chịu, nhất định bắt tôi phải thông qua giấy hẹn chính thức mới được, còn muốn gọi điện thoại xác định thân phận của tôi là gì nữa! Dưới tình huống bất đắc dĩ, tôi mới cho bà ta xem súng của tôi, sau đó nói cho bà ta nghe một chút về tổ điều tra đặc biệt của chúng ta!”



“Anh…” Thôi Lệ Châu cạn lời: “Nếu như anh đã sớm nghĩ đến chuyện chơi cứng rồi thì sao lại không đưa theo cả cảnh sát hình sự của Phúc Lai hả?”



“Bởi vì anh đây thích làm màu đấy…” Triệu Ngọc chững chạc đàng hoàng trả lời một câu, sau đó dùng tay gõ vào máy tính của Tăng Khả nói: “Được rồi Tăng Khả, không cần tìm nữa! Lâm Xảo đã nói với tôi rồi, số 508 cao ốc Nhân Phòng, đường Phúc Tường, ở đó có một đại sư phong thuỷ tên là Diêu Hồng!”



“Gần như là mỗi tháng, Lâm Triêu Phượng đều phải đi tìm hắn ta xem một lần, tờ ngày sinh tháng đẻ trong quần áo của thi thể nữ trong quan tài treo và tờ ngày sinh tháng đẻ mà Tiểu Thôi nhìn thấy đều được lấy từ trong tay người này!”



“Người này chính là vị đại sư mà chúng ta muốn tìm!!!”







“Hả? Nhanh đến vậy à!” Hai người giật mình, Thôi Lệ Châu vội nói: “Sếp ơi, anh làm như vậy không sợ là quá liều lĩnh sao? Cái bà Lâm Xảo ấy có thể trở thành thư ký của Lâm Triêu Phượng thì tất nhiên sẽ là một nhân vật cực kỳ thông minh rồi. Nếu như bọn họ đều cùng một bọn thì nói không chừng đã mật báo cho nhau rồi!”



“Cho nên…” Triệu Ngọc xấu xa cười, lấy một cái máy nghe trộm ra rồi nói: “Chiêu vừa rồi của tôi không phải rung cây dọa khỉ đâu, mà là… Dẫn rắn ra khỏi hang! Ô ha ha…”



“Ồ… Anh quá độc rồi!” Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Thôi Lệ Châu ra sức tâng bốc Triệu Ngọc, khen ngợi: “Gừng càng già càng cay! Hóa ra anh nói khoác làm màu là có mục đích cả!”



“Đúng!” Triệu Ngọc mở máy thu tín hiệu ra, nói với Tăng Khả: “Tăng Khả, nhanh nghe thử xem, xem ai là người mà Lâm Xảo gọi điện đầu tiên! Chúng ta có thể biết được rõ ràng rốt cuộc thì ai là người, ai là ma ngay lập tức rồi!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom