• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1192

Chương 1192 : Chương 1192PHÁT HIỆN KHIẾN NGƯỜI TA SỞN GAI ỐC







Huyện này vốn lấy du lịch làm ngành nghề chủ yếu để phát triển, tuy thị trấn nhỏ nhưng lại có rất nhiều khách sạn và nhà khách. Để chiêu đãi nhóm Triệu Ngọc nên Cục Cảnh sát địa phương đã sớm sắp xếp cho họ ở tại khách sạn tốt nhất.



Nhưng mà bây giờ, nhân viên cảnh sát khắp nơi đã lục tục ra quân, bất cứ lúc nào cũng sẽ có tin tức mới truyền về, Triệu Ngọc lại làm tổ trưởng chỉ huy cho nên không thể đi quá xa.



Cho nên cuối cùng hắn quyết định chấp nhận ngủ một đêm trong phòng trực ban rồi tính sau.



“Hừ! Mấy tên thần côn này...” Trong phòng trực ban, lúc Triệu Ngọc kể lại việc mình đụng phải ma nữ hôm nay cho Miêu Anh nghe, cô đầy căm phẫn nói: “Anh làm rất đúng, phải trừng trị bọn chúng thích đáng! Những người này thật là quá đáng, vì lừa tiền của người ta mà lại có thể nghĩ ra nhiều thủ đoạn đê hèn như vậy!”



“Những kẻ đó... cũng chỉ là một vài kẻ lừa đảo bình thường thôi!” Trong phòng không có ai, Triệu Ngọc kéo bàn tay ngọc của Miêu Anh, nói: “Kẻ dám động đến quan tài treo sao Bắc Đẩu kia mới là nhân tài cao cấp thật sự!”



“Lợi dụng thi thể của các cô gái để nghịch thiên nối mạng? Chuyện này đúng là tà ác.” Miêu Anh lắc đầu thở dài: “Người bình thường sao có thể tin tưởng chuyện này được chứ?”



“Anh cho rằng, người muốn nghịch thiên nối mạng này nhất định là kẻ vô cùng có tiền!” Triệu Ngọc nói: “Bằng không... Những kẻ lừa đảo cao cấp này chắc cũng không thèm để mắt tới hắn ta đâu nhỉ?”



“Ài! Chúng ta vừa nhìn đã biết là giả, nhưng mà nếu nhìn từ góc độ của một người sắp chết, vậy thì khác hoàn toàn!” Triệu Ngọc nói: “Có lẽ những kẻ có tiền thế này thật sự cho rằng có thể dùng tiền bạc để mua tuổi thọ cho mình?”



“Chỉ mong sớm tìm ra người này, như vậy là có thể thuận lợi phá án rồi!” Miêu Anh hy vọng.



“Có điều...” Triệu Ngọc nằm trên giường, ôm lấy eo thon của Miêu Anh, lười biếng mệt mỏi nói: “Chuyện thi thể đến từ đâu thì anh vẫn không nghĩ ra!”



“Đúng vậy! Nếu như bọn họ cố ý hại người thì ít nhất chúng ta phải tìm thấy tin tức mất tích tương ứng mới đúng!” Miêu Anh phụ họa: “Nhưng mà cho tới lúc này, chúng ta chỉ tìm được duy nhất một người là Cảnh Nhã Ái mà thôi!”



“Anh có bảo Tăng Khả đi điều tra hồ sơ vụ án mà cảnh sát ghi lại.” Triệu Ngọc nói: “Xem xem có phải những cô gái khác cũng là thi thể liên quan tới vụ án nào đó hay không? Nhưng mà... Dù có liên quan tới vụ án hay không thì dân bản xứ đều hoả táng hết rồi, anh thật sự nghĩ không ra mấy thi thể này đến từ đâu?”



“Ừm...” Miêu Anh trầm ngâm một chút, nắm lấy bả vai Triệu Ngọc, nghiêm túc nói: “Anh yêu, như vậy... Đề nghị lúc trước của em... Có phải anh nên suy nghĩ về nó hay không? Phải biết rằng, lúc anh vận động toàn dân Bắc Thiên tìm ác ma, có thể nói là dựng sào thấy bóng, cực kỳ hiệu quả!”



“Một khi đã như vậy, vì sao chúng ta không sớm công khai tin tức của các thi thể này, để công chúng nhận dạng giúp?”



“Không được đâu...” Triệu Ngọc khó xử nói: “Nếu không phải bất đắc dĩ, anh không muốn sử dụng cách thức thế này! Không phải anh lo lắng phản ứng của công chúng quá mãnh liệt, mà là làm như vậy sẽ khiến quá trình điều tra sau này của chúng ta vô cùng khó khăn...”



“Lúc những kẻ mua bán thi thể phát hiện chúng ta thả tin tức này ra, phản ứng đầu tiên sẽ là bỏ trốn mất dạng, hoặc là hủy diệt chứng cứ phạm tội!”



“Như vậy thì chúng ta sẽ mất nhiều hơn được!”



“Nhưng mà...” Miêu Anh nhíu mày: “Bây giờ, vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu đã không còn là bí mật nữa, nếu như bọn chúng muốn bỏ trốn thì chỉ sợ đã sớm chạy thoát rồi đúng không?”



“Khác chứ... Nhiều thi thể như vậy mà!” Triệu Ngọc nói: “Có lẽ những kẻ có liên quan đến vụ án không phải chỉ mới phạm tội lần đầu tiên. Tuy anh chưa từng tiếp xúc với loại hình mua bán thi thể, nhưng chắc cũng không khác gì mua bán hàng cấm đâu.”



“Nếu như anh là một kẻ trung gian phân phối hàng cấm, như vậy anh có để cho tuyến trên và tuyến dưới biết mặt anh không?”



“À...” Miêu Anh hiểu ra: “Ý của anh là, cho dù kẻ mua bán thi thể biết tới vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu, cũng chưa chắc đã biết thi thể bên trong quan tài được mua từ tay mình?”



“Đúng vậy... Nhưng một khi truyền tin tức của thi thể ra ngoài thì...” Triệu Ngọc khoát tay, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, giọng nói càng ngày càng nhỏ...



“Em hiểu rồi, hiểu rồi! Vậy được, chỉ có thể đến lúc vạn bất đắc dĩ mới dùng cách này! Ừm... Đúng rồi...” Miêu Anh lại nói: “Hôm nay, pháp y Cao phát hiện niềng răng trong khoang miệng thi thể số hai, loại niềng đó là một loại chất liệu đặc biệt, không phải loại sản xuất đại trà mà có tính đặc biệt nhất định!”



“Cho nên... Em đã phái người đến các phòng khám nha khoa gần đây để xác nhận rồi... Nói không chừng, ừm...”



Ai ngờ, Miêu Anh chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng ngáy của Triệu Ngọc.



Cô cúi đầu mới nhìn thấy Triệu Ngọc đã ngủ thiếp đi...



“Ừm... Nghỉ ngơi cho tốt nhé, yêu anh!” Miêu Anh khom lưng nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Triệu Ngọc, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng.



Thật ra Triệu Ngọc đã hai ngày một đêm không ngủ, còn Miêu Anh làm sao lại không phải? Nhưng mà Triệu Ngọc đang nghỉ ngơi thì cô không thể không đi làm.



Vì thế, sau khi giúp Triệu Ngọc nằm xuống đàng hoàng, cô chỉnh lại quần áo rồi trở lại văn phòng làm việc...



...



Tám giờ sáng hôm sau, Triệu Ngọc đã khôi phục tinh thần, đi đến hiện trường quan tài treo sao Bắc Đẩu kia từ rất sớm để tiến hành xem xét hiện trường một lần nữa.



Chuyện tới nước này, ba vấn đề mà hắn đặt ra lúc trước, có một vấn đề đã được giải quyết cơ bản, một cái thì vẫn đang điều tra trong phạm vi lớn.



Cho nên, mục đích hắn trở lại hiện trường hôm nay là muốn giải quyết vấn đề thứ ba: Rốt cuộc thì tội phạm đã dùng cách nào để vận chuyển bảy thi thể lên vách núi?



Cho tới bây giờ, đội kỹ thuật vẫn chưa phát hiện ra dấu vết dựng giàn giáo hoặc dấu vết của trang bị leo núi cố định trên vách đá treo mấy cỗ quan tài kia.



Nếu không phải từ trên thả xuống dưới, cũng không phải tự dưới leo lên trên, chẳng lẽ... Thật sự có thể bay hay sao?



Tổng hợp đủ loại thăm dò trước đó, Triệu Ngọc di chuyển quanh vách đá hơn một giờ, trong đầu lại đặt ra mấy khả năng, nhưng cuối cùng, tất cả đều bị mình phủ định.



Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc đang trầm tư suy nghĩ thì dưới vách núi bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào.



Triệu Ngọc vội vàng nhìn xuống dưới, chỉ thấy dưới vách núi chẳng biết từ lúc nào đã có một chiếc thuyền kéo, nó dừng tại vị trí cách vách đá khoảng bốn, năm mét, sau đó chĩa đuôi thuyền ngay vách đá.



Sau đó, vài thủy thủ trên thuyền đang thả dây thừng trong tay, vươn mình nhảy vào trong nước...



Hửm... Đây là...



Triệu Ngọc quỳ rạp trên mặt đất để cẩn thận quan sát, nhìn chằm chằm mặt nước sông trước vách đá, quả đúng như lời hội trưởng Bàng Trí Huy nói, ở đây là chỗ nước cạn đầy cát bùn, nước cao không quá cẳng chân người.



“Triệu thần thám...” Lúc này, Hùng Văn Đống thấy Triệu Ngọc, vội vàng chạy qua giải thích: “Bọn họ tới đây để mò cột điện! Công ty công trình đô thị cũng thật keo kiệt, cây cột điện đã gãy thành hai nửa mà còn nhặt về! Ha ha...”



“À, cột điện hả!”



Triệu Ngọc nghiêm túc trầm tư một phen, ánh mắt lại nhìn chằm chằm chiếc thuyền kéo phía dưới.



Hả?



Bỗng nhiên, một suy nghĩ đáng ngạc nhiên bắn ra trong đầu hắn, có khi nào... Việc tội phạm chôn thi thể vào quan tài treo có liên quan tới thuyền không?



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng nói với Hùng Văn Đống: “Nhanh lên! Mau dẫn tôi đi xuống đó, nhanh lên!”



“Hả...”



Nhìn thấy Triệu Ngọc hưng phấn khác thường, Hùng Văn Đống không dám thất lễ, vội vàng bảo cấp dưới chuẩn bị xe.



Vách đá trông có vẻ rất gần, nhưng phải đi đến dưới vách núi rồi vòng một đoạn đường rất xa mới đến được.



“Ừm...” Mãi đến lúc ô tô khởi động, Hùng Văn Đống mới nhân cơ hội mở miệng hỏi: “Triệu thần thám, có phải anh đã phát hiện ra gì điều mới hay không?”



Ai ngờ, Triệu Ngọc đang muốn nói thì di động bỗng nhiên vang lên.



Hắn mở ra xem thì thấy là Tăng Khả gọi điện thoại tới.



“Tổ trưởng! Tổ trưởng...” Vừa mới nghe máy, tiếng thở dốc dồn dập của Tăng Khả đã vang lên rõ ràng: “Tìm được, tìm được rồi!”



“Tìm được cái gì?” Triệu Ngọc vội hỏi.



“Vừa mới so sánh thông qua hình ảnh Wechat, bọn em đã tìm được thân phận của thi thể số 6!” Tăng Khả nói nhanh: “Tên của cô bé là Tô Lan, là một học sinh trung học, nhà ở thành phố Bắc Cảng!”



“Vậy à!” Triệu Ngọc vội vàng hỏi lại: “Tình huống cụ thể thì sao? Là người mất tích à?”



“Không... Không không không... Không phải!”



Ai ngờ, vừa nghe lời này, Tăng Khả bắt đầu nói lắp. Hơn nữa, Triệu Ngọc có thể nhận ra không phải Tăng Khả nói lắp bởi vì quá hưng phấn mà là sợ hãi!



“Tổ trưởng ơi!” Quả nhiên, Tăng Khả run rẩy trả lời: “Bọn em vừa mới tìm hiểu được thông qua người nhà Tô Lan, cô bé bị bệnh trầm cảm, năm ngoái đốt than tự sát, đã chết rồi!”



“À... Đã chết sao...”



“Không... Không, đây không phải trọng điểm!” Tăng Khả vừa dồn dập vừa hoảng sợ nói thêm một câu: “Trọng điểm là... Người nhà của cô bé nói cho bọn em biết rằng di thể của Tô Lan đã bị hoả táng, cha mẹ của cô bé tận mắt nhìn thấy cô bé bị đẩy vào lò hoả táng!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom