• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

  • cuong-tham-1054

Chương 1054: Ý định ngu ngốc của triệu ngọc




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85975.png

Xem ảnh 2
85975_2.png
Nửa tiếng sau.



Trong phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt Cục Cảnh sát Phụng Bình.



Toàn bộ nhóm của Triệu Ngọc đều đang tụ tập tại đây, còn Thôi Lệ Châu đang đẩy vài nhân viên y tế ra bên ngoài.



“Trời ơi! Không sao, không cần!!” Thôi Lệ Châu xua tay nói: “Không bị hôn mê, cả quá trình tôi đều rất tỉnh táo, thật sự không hề tiêm thuốc hay là cho tôi uống thuốc gì hết! Tôi không sao...”



“Được rồi... Được rồi...” Triệu Ngọc thấy cô ta cố chấp như vậy, cho nên đành phải mời mấy nhân viên y tế chuẩn bị khám sức khỏe cho cô ta ra ngoài trước.



Trong đầu Triệu Ngọc có máy thăm dò tàng hình. Hắn cũng có thể xác định được trên người Thôi Lệ Châu có bị người ta đặt máy theo dõi hay máy nghe lén hay không.



“Tổ trưởng, tổ trưởng!” Lý Bối Ni chạy nhanh đến để báo cáo: “Anh nói đúng, sau khi chiếc xe đó rẽ phải ở đường Đinh Hương thì không còn thấy bóng dáng nữa! Đã tìm ra được biển số xe nhưng biển số đó là giả!”



Hóa ra, lúc Triệu Ngọc lái xe đuổi theo, mặc dù hắn đã tìm được hướng đi của chiếc xe tình nghi qua đạo cụ sao chép camera, nhưng sau khi đuổi theo cả quãng đường thì cuối cùng vẫn không tài nào đuổi kịp. Chiếc xe thương vụ đó cứ biến mất như vậy không còn thấy tăm hơi nữa.



“Là xe Mercedes Benz V class, rõ ràng có dấu vết đã cải tiến.” Lưu Chiêm Binh cầm lấy tấm ảnh của chiếc xe đó nói: “Săm lốp của bánh xe rất sâu, chứng tỏ tải trọng khá lớn!”



“Không thể nào, trong xe ngoại trừ vài máy vi tính ra thì chẳng còn gì khác nữa!” Thôi Lệ Châu trả lời.



“Không... Không bịt mắt của cô lại sao?” Triệu Ngọc lắc đầu.



“Hiểu rồi!” Bỗng nhiên lúc này Lê Tịnh xen vào nói: “Chắc chắn là xe chống đạn rồi! Cho nên tải trọng mới có thể lớn như vậy!”



“Xe chống đạn?” Mọi người đều kinh ngạc.



“Có... Có nghĩa là gì?” Hứa Hải cảm thấy ngu ngơ: “Hung thủ cũng quá ngông cuồng nhỉ?”



“Không phải là ngông cuồng mà là chuyên nghiệp!” Lưu Chiêm Binh chỉnh đốn.



“Tiểu Thôi!” Triệu Ngọc vịn vào vai của Thôi Lệ Châu nói: “Nói như vậy là cô thấy hết cả quá trình vụ việc sao? Mau kể lại một cách chi tiết đi! Bọn họ có mấy người? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



“Chỉ có hai người!” Thôi Lệ Châu xoa nắn vào chỗ bị đứt của ngón tay út, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Một người lái xe, một người giữ chặt tôi! Khi đó, tôi đứng ở trước cổng khu chung cư gọi điện thoại cho anh, sau đó chuẩn bị đón xe về Cục Cảnh sát để tập hợp với anh.



“Nhưng tôi mới vừa đi tới làn đường dành cho xe đạp thì đã thấy chiếc xe van màu xám bạc đó chạy tới!” Thôi Lệ Châu nhớ lại: “Lúc ấy, tôi chẳng kịp phản ứng gì cả thì đã bị họ bắt lên xe rồi. Sức lực của người đó rất mạnh, tôi không thể nào phản kháng lại, sau đó còn bị anh ta bịt miệng lại, để không thể hô to. Tiếp đó, anh ta còn còng tay tôi lại và hỏi tôi một vài vấn đề!”



“Tổ trưởng.” Lý Bối Ni giải thích: “Còng tay này không phải là loại chuyện dụng của cảnh sát, nhưng được làm rất khéo léo, chắc là mua trên mạng...”



“Thấy rõ mặt người đó không?” Triệu Ngọc hỏi Thôi Lệ Châu.



“Thấy rõ.” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Gương mặt rất đẹp trai, đội mũ lưỡi trai, nói chuyện tao nhã lịch sự, nhưng sức lực rất mạnh! Tôi... Ừm... Tôi nhớ rõ mặt mũi của anh ta, lát nữa tôi có thể phác họa lại!”



“Đệch!” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Dám dể lộ mặt mũi à! Đúng là phách lối!”



“Em gái Thôi Lệ Châu...” Lê Tịnh nhát gan hỏi: “Cô chắc bọn họ không hề làm gì với cô chứ? Chẳng hạn như... Ừm... Thuốc nói thật gì đó?”



“Không, không phải tôi đã nói rồi sao! Họ không cho tôi uống thuốc, cũng không tiêm thuốc gì hết. Trừ lúc nãy anh ta đẩy tôi xuống xe ra thì những chuyện khác đều đối xử với tôi cũng coi như rất dịu dàng!” Thôi Lệ Châu nghiêm túc nhìn Lê Tịnh, trợn to hai mắt hỏi: “Cô... Cô là ai vậy?”



“Đây là tổ trưởng Lê Tịnh mới tới!” Triệu Ngọc giới thiêu.



“Woa! Lại là một người đẹp!” Thôi Lệ Châu bỗng nhiên giở trò tinh nghịch: “Sếp của chúng ta có phải lại phạm phải số đào hoa rồi không? Lần này, cô Miêu lại phải ghen tuông nữa rồi?”



“Đừng nói nhảm nữa!” Triệu Ngọc thúc giục: “Mau nói xem bọn họ đã hỏi cô cái gì?”



“Không phải bọn họ, là anh ta!” Thôi Lệ Châu nói: “Từ đầu đến cuối đều là anh đẹp trai đội mũ lưỡi trai nói chuyện với tôi. Còn anh tài xế là một người béo để râu quai nón, không nhìn thấy rõ mặt mũi thế nào, mà anh ta cũng không lên tiếng.”



“Còn anh đẹp trai, chủ yếu hỏi tôi vài vấn đề, ừm... Hỏi tôi Đào Hương có phải đã chết rồi không? Tôi nói đúng!”



“Sau đó, anh ta lại hỏi tôi, có phải Đào Hương đã để lại thứ gì cho tôi không? Tôi liền nói có để lại, để lại một hũ tro cốt!”



“Rồi sau đó, anh ta lại hỏi tôi, sổ ghi chép của Đào Hương đang ở đâu? Có ở chỗ của tôi không?” Thôi Lệ Châu hơi khựng lại: “Nghe thấy vấn đề này, tôi đành phải giả ngu! Nói tôi nghe không hiểu...”



“Chậc chậc...” Triệu Ngọc nhíu mày lại. Rất rõ ràng, hai vấn đề trước của tên bắt cóc là biết rõ còn hỏi, mục đích thật sự của anh ta chính là sổ ghi chép của Đào Hương.



May mà... Triệu Ngọc nhìn Lý Bối Ni, may mà cái thùng của Đào Hương đang để ở Cục Cảnh sát, nếu để ở chỗ Thôi Lệ Châu thì phiền phức rồi.



“Sau đó nữa thì sao?” Lê Tịnh thúc giục hỏi.



“Sau đó, anh đẹp trai đó hỏi tôi nội dung cụ thể trong sổ ghi chép, còn đe dọa rằng nếu tôi không hợp tác thì sẽ lấy mạng tôi ngay!” Thôi Lệ Châu trả lời.



“Vậy cô trả lời thế nào?” Lê Tịnh lại hỏi.



“Tôi bị dọa đến mức đầu óc cũng rối loạn, nhất thời căng thẳng đã nói...” Thôi Lệ Châu nói: “Tôi nói, đúng là cha tôi đã để lại một quyển sổ, trong đó đều là kỹ thuật ăn trộm tiên tiến, đốc thúc tôi thừa kế sự nghiệp của ông ấy, trở thành vua trộm thứ hai!”



“Kết quả, vừa nghe thấy câu nói này, anh ta liền không thể nhẫn nhịn được nữa! Bắt đầu... Ừm... Bắt đầu rút dao ra, bảo nếu tôi không nói thì anh ta sẽ chặt đứt nốt mấy ngón tay của tôi!”



Vừa nói xong, Thôi Lệ Châu đưa hai tay của mình lên cho mọi người thấy rõ, bây giờ cô ta chỉ còn tám ngón tay.



“Sau... sau đó thì sao nữa?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Cô nói ra rồi sao?”



“Tôi đã định khai ra rồi nhưng lúc này bỗng dưng người đó nhận được một cuộc điện thoại, rồi sau đó... Anh ta không đụng gì đến tôi rồi đưa về vị trí cũ! Sếp...” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Rõ ràng anh đẹp trai đó chỉ là kẻ làm việc thôi, phía sau anh ta còn có ông chủ nữa!”



“Ối...” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ sự tình trong đó, cảm thấy chuyện này rất kỳ hoặc.



Sự thật đã chứng minh, mục đích mà bọn họ bắt cóc Thôi Lệ Châu là vì muốn có được tin tức của Đào Hương, nhưng mà... Tại sao nhận điện thoại xong lại thả người về chứ?



“Tổ trưởng!” Trương Cảnh Phong chỉ về phía cửa nói với Triệu Ngọc: “Nhân viên phác họa của Phụng Bình đã tới rồi! Có thể bắt đầu rồi!”



“Ồ...” Triệu Ngọc lại vỗ lên vai Thôi Lệ Châu, ra hiệu cho cô ta đi phác họa hình ảnh trước.



“Không đúng...” Sau khi nhìn thấy Thôi Lệ Châu đi ra, Lê Tịnh liền đi tới bên cạnh Triệu Ngọc, khẽ nói với hắn: “Tổ trưởng Triệu, đám người ban nãy bắt cóc Thôi Lệ Châu chắc không phải người bên trong thể chế gì đó sao?”



“Hả?”



Triệu Ngọc đờ đẫn, lời nói của Lê Tịnh trùng khớp với suy nghĩ của hắn. Xét từ cách làm việc của đám người bắt cóc, Triệu Ngọc cũng có suy nghĩ như vậy, có lẽ bọn họ không phải là bọn sát thủ vô cùng tàn ác gì, cách làm việc này giống với cách thẩm vấn của cảnh sát hơn. Bên trong xe thương vụ có để bộ máy vi tính, rất phù hợp với đặc điểm của xe chỉ huy.



Chẳng lẽ... Còn có một nhóm người khác cũng đang điều tra chuyện này sao?



Nhưng mà...



Triệu Ngọc suy nghĩ lại, cũng không đúng lắm?



Dù sao mình cũng là tổ điều tra đặc biệt của Tổng cục Hình sự, vả lại còn là thông qua quá trình xin thủ tục bình thường. Nếu như còn có một nhóm người khác đang điều tra thì không thể nào mà phía trên lại không thông báo cho hắn biết!



“Tổ trưởng Triệu.” Lê Tịnh dường như có thể hiểu được suy nghĩ của Triệu Ngọc, nói: “Hay là như vậy đi! Bây giờ tôi sẽ đi báo cáo với lãnh đạo, nói rõ tình hình cho bọn họ. Nếu như nhiệm vụ thật sự trùng với bộ phận khác thì cũng có thể tránh nảy sinh hiểu lầm!”



“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lê Tịnh đã có sự thay đổi lớn.



Hắn nhận ra cô gái xinh đẹp trông có vẻ yếu đuối này không hề đơn giản như hắn nghĩ. Rõ ràng suy nghĩ và sự quan sát của cô ta còn cao siêu hơn mình nữa!



Ồ...



Hắn từ từ thưởng thức mùi vị trong đó. Xem ra dưới tay tướng giỏi thì không có binh yếu. Sở trưởng Tiêu phái người này tới không phải để cho cô ta làm bình bông.



Ngay vào lúc Lê Tịnh đi sang một bên gọi điện thoại, quẻ bói trong đầu Triệu Ngọc cũng thông báo đã kết thúc. Quẻ “Khôn Đoái” lần này, hắn nhận được 291% độ hoàn thành, đạt được gấp đôi điểm tích lũy, cùng với phần thưởng là mười món đạo cụ.



Tuy là quẻ bói đã kết thúc nhưng tất cả những thứ mới vừa xảy ra lại khiến Triệu Ngọc càng thêm thận trọng hơn. Hắn cảm thấy đằng sau vụ án kho báu và vụ án giết người theo danh sách, dường như có một mạch nước ngầm đang dâng trào dữ dội, chỉ cần hơi sơ sẩy sẽ dấy lên một trận… gió tanh mưa máu!!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom