• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-1052

Chương 1052: Ba bức di chúc




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85973.png

Xem ảnh 2
85973_2.png
“Tổ trưởng, nếu như vậy...” Thôi Lệ Châu nhíu mày nói. “Chúng ta hãy quay lại bệnh viện trước rồi nói sau!”



“Đúng đấy...” Vương Xán phụ họa nói: “Nếu đã tìm được hung thủ thì chúng ta không nhất thiết phải đến hiện trường vụ cướp nữa đúng không?”



“Còn nữa...” Thôi Lệ Châu chỉ vào Mã Lão Đán và Tống Mỹ Lệ: “Hai người này đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta, không bằng cứ thẩm vấn trước đã!”



“Hả? Cô có ý gì thế?” Tống Mỹ Lệ nói với vẻ không phục: “Nghe thấy mấy người nói chuyện thì đã làm sao? Không phải là cảnh sát phá án sao? Liên quan cái quái gì đến chúng tôi! Đừng tưởng là cảnh sát mà giỏi nhé, hừ!”



“Này này...” Mã Lão Đán biết rõ tính tình của Triệu Ngọc, vội quát Tống Mỹ Lệ dừng lại, sau đó cung kính giải thích: “Lãnh đạo... anh đừng nghe Thôi Lệ Châu nói linh tinh, vừa rồi hai chúng tôi chẳng nghe thấy gì cả, cho dù có nghe thấy một hai câu thì cũng chẳng hiểu gì đâu. Lần trước ở Tấn Bình, tốt xấu gì thì chúng ta cũng có chút giao tình, mong anh vuốt mặt nể mũi, đừng so đo với hai chúng tôi nhé!”



“Ha ha...” Ai ngờ, sau khi nghiêm túc trầm mặc hơn mười phút, không ngờ Triệu Ngọc mỉm cười, chẳng qua nụ cười này có vẻ sâu xa.



“Mã Lão Đán à, đúng là đã lâu không gặp, hôm nay đúng là khéo quá đi!” Triệu Ngọc giơ tay chỉ vào đầu gã: “Thế nào? Có cần tới bệnh viện khám xem sao không?”



“Không cần, không cần đâu! Người ta có câu gì ấy nhỉ... Đầu rơi máu chảy cũng không bằng tình nghĩa anh em, ha ha ha...” Mã Lão Đán trả lời Triệu Ngọc, vội vàng hất tay Tống Mỹ Lệ ra, cầm chai Lô Châu Lão Diếu rót rượu mời Triệu Ngọc.



“Này, anh có bệnh à?” Thôi Lệ Châu đưa tay hất chiếc cốc đi rồi quát: “Không thấy tổ trưởng của chúng tôi vừa mới phẫu thuật xong à? Mời rượu cái gì chứ!”



“Được rồi, Tiểu Thôi à... Đừng nóng nảy như thế.” Triệu Ngọc phẩy tay, sau đó nói với Mã Lão Đán: “Lão Đán, chuyện gì thế, hai người đến Diệu Danh từ khi nào? Tới đây làm gì?”



“Khụ! Đúng là thế sự vô thường, nói đến chuyện này cũng thật...” Mã Lão Đán tự mình uống cạn chén rượu, sau đó ngồi xuống ghế và nói: “Từ sau lần tạm biệt ở Tấn Bình, thật sự là có nhiều thứ muốn cảm khái quá... Ha ha...”



Sau khi Triệu Ngọc ra hiệu, Thôi Lệ Châu và Vương Xán cùng ngồi xuống ghế, không khí trong phòng cũng dịu đi một chút.



“Sau vụ án mạng ở nhà máy thuốc, cha tôi vẫn còn ở trại tạm giam, tuy rằng chưa kết án nhưng khẳng định là sẽ không được thả. Đứa con nhà giàu như tôi cũng đến ngày kết thúc rồi.” Mã Lão Đán buồn rầu nói: “Gần như chỉ sau một đêm, tất cả đều mất hết, còn bị nợ một khoản lớn nữa chứ... Cho nên, tôi đâu thể ở lại Tấn Bình được nữa!”



“Nhưng... Có đôi khi, đâu ai biết chính xác được đám mây nào sẽ có mưa chứ! Có ai ngờ được, trong họa có phúc... tôi đã tìm được sự nghiệp và hạnh phúc của mình!” Nói xong, gã liếc mắt đưa tình với Tống Mỹ Lệ, ngọt ngào nói: “Lúc trước, tôi và Mỹ Lệ chỉ gặp dịp mà chơi thôi, kết quả gặp phải vụ bắt cóc của bọn cho vay tín dụng Hợp Thắng. Hai chúng tôi bị lột sạch quần áo, còn bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ nữa chứ...”



“Cảnh sát Triệu cũng là người chứng kiến, mà hai chúng tôi thật sự phải cảm ơn anh mới đúng, không riêng gì ơn cứu mạng, còn phải cảm ơn anh đã cho hai chúng tôi cơ hội lại được thấy ánh sáng!”



Lời này...



Triệu Ngọc toát mồ hôi...



“Ài! Đều là cái số cả!” Mã Lão Đán tiếp tục nói: “Bây giờ nhớ lại, dường như tôi đã dự đoán được trước rồi! Lúc ấy, tôi còn vỗ ngực nói với Mỹ Lệ rằng đừng cảm thấy chúng ta bây giờ mất mặt, đảm bảo ngày sau sẽ cực kỳ nổi tiếng. Hơn nữa, dáng người Mỹ Lệ nhà tôi hoàn toàn tự nhiên, không hề can thiệp dao kéo gì cả.”



Nói xong, gã cười liếc mắt đưa tình với Tống Mỹ Lệ, Tống Mỹ Lệ tự nhiên đáp lại một nụ hôn gió.



“Ha ha! Anh đoán xem! Tôi nói trúng rồi! Chỉ cần em thoát được ra ngoài, đảm bảo sẽ có thu hoạch ngoài dự đoán...” Mã Lão Đán ôm bả vai Tống Mỹ Lệ: “Hôm sau, đúng là có rất nhiều công ty quảng cáo, điện ảnh và truyền hình gọi điện thoại cho cô ấy, muốn đàm phán hợp đồng đấy!”



“Sau khi tôi xuất viện, Mỹ Lệ đã phất lên như diều gặp gió. Cho nên, khi vừa thấy tình hình như vậy, tôi liền nhanh chóng tới ôm chân Phật, đổi nghề làm quản lý của cô ấy! Ha ha, không thể ngờ được rằng, Mỹ Lệ của chúng tôi ngày càng lợi hại, còn tham gia một số bộ phim truyền hình nữa đấy!”



“Lần này đến Diệu Danh là để tham gia thử vai. Phía Hải Đô đã xây dựng khu điện ảnh và truyền hình mới, ngày mai chúng tôi sẽ qua đó thử vai, hơn nữa...” Mã Lão Đán chỉ vào tập kịch bản trên bàn mà nói: “Mỹ Lệ của chúng tôi sẽ thử vai nữ chính đấy!”



À...



Triệu Ngọc âm thầm cân nhắc, lúc này mới hiểu được đoạn đối thoại trong phòng vừa rồi có ý gì. Hóa ra hai người này đang học thuộc kịch bản.



Chuyện ầm ĩ này...



“Không đơn giản nhỉ, công tử trộm cắp đổi nghề thành người đại diện?” Thôi Lệ Châu lạnh lùng châm chọc: “Hai người bốc phét vừa thôi, không phải loại phim hạn chế tuổi đấy chứ?”



“Hả? Cô nói cái gì? Tôi nhịn cô lâu rồi đấy nhé, cô còn đập vỡ đầu Lão Đán của tôi nữa...” Tống Mỹ Lệ tức nổ mắt, đứng bật dậy, định liều mạng với Thôi Lệ Châu.



“Thôi Lệ Châu, nói ra thì chỉ sợ dọa chết cô thôi! “ Mã Lão Đán một tay giữ chặt Tống Mỹ Lệ, một tay chỉ vào tập tài liệu trên bàn và nói: “Có từng nghe tới ‘Nữ ma thuật sư’ chưa? Là tác phẩm của đạo diễn lớn A Phong, đầu tư hai triệu đó. Mỹ Lệ của chúng tôi sẽ đóng vai nữ chính, là nữ chính đấy! Đúng rồi, có biết... nam chính là ai không? Nói ra thì cô sẽ bị hù chết đấy...”



Nữ ma thuật sư....



À...



Triệu Ngọc càng hiểu rõ, chẳng trách trong lời kịch vừa rồi nhiều lần nhắc tới phép thuật.



Nhưng mà... Nếu nói như vậy, phó bản Kỳ Ngộ hôm nay có ý gì? Hẳn là... Không phải chỉ khiến mình gặp Mã Lão Đán thôi đấy chứ?



Nhớ lại lúc phó bản Kỳ Ngộ mới bắt đầu, hai người bọn họ chỉ ngồi trong đó đối đáp, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào...



Vậy...



Nhất thời, Triệu Ngọc như nghĩ ra điều gì đó, rồi lại không nghĩ ra được gì cả. Bởi vì vụ án ác ma nên trong đầu hắn rối tinh rối mù, suy nghĩ hỗn loạn.



Tuy rằng phía điều tra vụ án ác ma có sự đột phá, nhưng hắn vẫn cảm thấy vụ án mạng sẽ không kết thúc như vậy! Trong vụ án ác ma này, chắc chắn còn tồn tại bí ẩn nào khác...



Ài...



Triệu Ngọc nhắm mắt lại, gạt bỏ mọi chuyện vừa xảy ra trước đó, lúc này mới cảm thấy bình thản hơn một chút.



Đúng rồi!



Chuyện cho tới giờ, lo lắng suông cũng vô ích, phải đợi cho tới khi có kết quả xét nghiệm rồi tiếp tục phân tích mới đúng.



Cho nên...



Triệu Ngọc nhìn tình hình trước mắt rồi nói: “Được rồi, nếu đã vậy thì hẹn trước không bằng gặp ngẫu nhiên, Trung Quốc rộng lớn như vậy mà chúng ta có thể gặp lại, cũng là một loại duyên phận, không uống rượu được thì cùng nhau ăn một bữa cơm và tâm sự đi. Dù sao tôi cũng đói bụng rồi!”



“Ha ha ha... Vậy thì tốt quá!” Mã Lão Đán tất nhiên vui mừng, vội vàng thu dọn lại bàn, bưng trà rót nước cho mọi người.



Thấy thế, Vương Xán cũng nhanh nhẹn ra ngoài tìm phục vụ, hủy bỏ bàn đã đặt để ngồi chung một chỗ. Tuy rằng Thôi Lệ Châu rất không vui, nhưng cô ta không dám làm trái ý Triệu Ngọc, chỉ đành không vui mà ngồi xuống.



Sau đó, Vương Xán còn mang hộp sơ cứu của nhà hàng tới, giúp Mã Lão Đán xử lý sơ qua vết thương trên đầu. May mà tuy rằng bị chai bia đập vào đầu nhưng không có vết thương nào nghiêm trọng, chỉ cần khử trùng, cầm máu là ổn, không phải khâu.



Không lâu sau, sơn hào hải vị đều được bưng lên đầy bàn, năm người tạm thời quên đi hiềm khích lúc trước, quên đi phiền não, vui vẻ thưởng thức.



Mã Lão Đán lại là một người không chịu ngơi miệng, gã không thèm quan tâm vết thương trên đầu, tiếp tục vận hết công lực để khoa môi múa mép. Gã kể chuyện sau khi trở thành người đại diện đã gặp được những gì mới mẻ, cùng Tống Mỹ Lệ đi quay phim gặp được những đại minh tinh nào, bla bla...



Tuy nhiên, đừng nghĩ Mã Lão Đán nói linh tinh, gã nói chuyện rất cẩn thận, dù nói kiểu gì thì gã cũng không nhắc tới chuyện liên quan tới vụ án, thậm chí ngay cả cái chân bị thương của Triệu Ngọc, một câu cũng không hỏi.



Thật ra, nếu không nói đến các nhân tố khác, ấn tượng của Triệu Ngọc đối với Mã Lão Đán vẫn là một người đàn ông không tồi. Ăn chơi thì ăn chơi, nhưng không phải người gian ác, giảo hoạt, cũng không mất đi bản tính vốn có. Hơn nữa, trong vụ án giết người thần tốc lần ấy, gã quả thực đã giúp đỡ rất nhiều, suýt nữa còn mất cả tính mạng.



Nếu như không phải Triệu Ngọc dùng thuốc cầm máu cứu gã, chỉ sợ lúc ấy, gã khó có thể giữ được tính mạng.



Bởi vậy, Triệu Ngọc không hề nghi ngờ Mã Lão Đán. Theo như tình hình này thì mục đích của phó bản Kỳ Ngộ có lẽ không phải ám chỉ hai người kia, mà là một điều gì khác...



Giống như ngọn hải đăng trên đảo Vĩnh Tiến vậy, thật ra mục đích của phó bản Kỳ Ngộ chỉ là muốn Triệu Ngọc chú ý tới ngọn hải đăng mà thôi, chứ không phải thực sự xảy ra chuyện gì.



Như vậy...



Còn hôm nay?



Triệu Ngọc cố gắng nhớ lại, rất nhanh đã nhớ ra, lúc phó bản Kỳ Ngộ vừa xảy ra, Mã Lão Đán và Tống Mỹ Lệ đang đối đáp lời kịch bản với nhau... Lúc ấy, hình như Tống Mỹ Lệ đã nhắc tới câu gì đó mới khiến mình chú ý tới.



Thật cũng là giả mà giả cũng là thật...



Đúng, chính là câu này!



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc mượn kịch bản của Mã Lão Đán để xem, quả nhiên có thể nhìn thấy hai câu này ở vị trí nổi bật của kịch bản: “Thật cũng là giả mà giả cũng là thật, không tức là có mà có nghĩa là không.”



À...



Chẳng lẽ... Hai câu này mới thực sự là thứ mà phó bản muốn mình chú ý tới?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom