• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-1056

Chương 1056: Bí kíp gia truyền




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85977.png

Xem ảnh 2
85977_2.png
11 giờ rưỡi trưa, Cao Bằng - ông chủ của công ty điện ảnh Quán Quân bị cảnh sát dẫn vào một phòng thẩm vấn tạm thời trên thuyền chỉ huy.



Phòng thẩm vấn ở bên trong khoang thuyền, nơi này không những không thể nhìn thấy ánh mặt trời mà ánh đèn còn tối mờ, vô cùng thích hợp để tra hỏi tội phạm.



Vừa đi vào phòng thẩm vấn, Cao Bằng đã cảm giác được điều này, cho nên sắc mặt thoắt cái trở nên vô cùng khó coi, mái tóc vốn đã thưa thớt giờ trông càng thêm rối bời, trông cực kỳ chật vật, nhếch nhác.



Lúc này, Ngô Tú Mẫn còn chưa về từ bệnh viện tới, để bảo đảm cuộc thẩm vấn sẽ diễn ra suôn sẻ, Triệu Ngọc không thể làm gì hơn là tự mình ra trận, cùng Tăng Khả thẩm vấn Cao Bằng.



Không ngờ, sau khi Triệu Ngọc ngồi xuống, vừa mới ném xấp tài liệu lên trên bàn thì Cao Bằng đã sợ run lên, sau đó nhanh chóng nói: “Anh cảnh... cảnh sát... Tôi sai rồi! Tôi đã không nói thật, Lý Thiến... ừm... Lý Thiến cho tôi một chút lợi ích nên tôi mới cho cô ta vai diễn nhân vật nữ chính trong phim ‘Hải đăng’!”



“Mẹ nó...” Triệu Ngọc nuốt nước miếng một cái, trăm triệu lần không nghĩ tới Cao Bằng lại bỗng dưng nói ra một câu như thế?



“Lợi ích gì?” Tăng Khả ngồi một bên đang sửa sang lại máy vi tính liền tò mò hỏi một câu.



“Ừ... cái này...” Cao Bằng quanh co.



“Thôi!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại khoát khoát tay, tỏ ý Tăng Khả đừng hỏi. Cái vấn đề này, hiển nhiên không liên quan đến vụ án.



“Vậy... được rồi!” Cao Bằng dùng ngón tay mập mạp đẩy gọng kính vàng trên mũi rồi nói: “Tôi sai rồi! Tôi không nên giấu giếm các anh, nhân vật chính ban đầu được chọn của bộ phim ‘Cô gái chuyển phát nhanh điên cuồng’ chính là Kiều Như Tuyết! Hơn nữa, vì muốn có được khoản tài trợ, Tiền Tiến quả thực đã dẫn Kiều Như Tuyết đi gặp gỡ nhà đầu tư.”



“Xin anh nhất định phải tin tôi.” Cao Bằng chắp tay nói: “Chuyện này thật sự không hề liên quan gì đến tôi hết! Vì khoản tiền tài trợ hai triệu năm trăm năm mươi nghìn, mà chi phí thực tế của bộ phim này còn chưa tới một triệu, cho nên Tiền Tiến mới có thể làm ra chuyện như vậy. Sau khi quay xong bộ phim này, công ty chắc chắn sẽ thu được một khoản lợi nhuận rất cao, cho nên... cho nên... chúng tôi không thể làm gì khác hơn là mở một mắt nhắm một mắt!”



“Cái gì mà mở một mắt nhắm một mắt? Cứ nói thẳng hai chữ ‘cổ xúy’ không phải sẽ tốt hơn biết bao nhiêu sao?” Tăng Khả chán ghét, châm chọc một câu.



“Vâng vâng vâng...” Cao Bằng không dám phản bác lại: “Nhưng mà lại không ngờ rằng ngay sau đó, Trương Mỹ Vi bỗng nhiên đứng ra, khăng khăng nhìn trúng bộ phim này, đòi phải có được vai nữ chính trong phim bằng được!”



“Mặc dù Trương Mỹ Vi là người mới nhưng các mối quan hệ của cô ta rất cứng, chúng tôi không dám đắc tội!” Cao Bằng bất đắc dĩ nói: “Cho nên sau khi bàn bạc với Tiền Tiến, Tiền Tiến ngay lập tức bảo sẽ tự giải quyết chuyện này. Nhưng mà... tôi không ngờ Tiền Tiến lại làm ra chuyện quá đáng đến vậy! Tôi còn tưởng rằng ông ta sẽ bồi thường chút tiền cho Kiều Như Tuyết chẳng hạn, nhưng lại không nghĩ tới ông ta lại sử dụng cái thủ đoạn rác rưởi đó, hơn nữa còn kéo theo Tần Hảo vào chuyện này nữa... Ài!”



“Hừ, tất cả đều không phải là kẻ tốt lành gì!” Tăng Khả tức giận mắng một câu.



“Haiz! Không lợi lộc không dậy sớm nổi!” Triệu Ngọc thổn thức thở dài một tiếng rồi nói: “Chắc hẳn người đứng sau hậu thuẫn cho Trương Mỹ Vi cũng đã cho ông cùng với Tiền Tiến không ít ‘tiền trà nước’ đúng không?”



“Chuyện này...” Nghe vậy, cả người Cao Bằng sợ run lên, dường như sắp tiểu ra quần tới nơi.



“Được rồi, tôi thấy chúng ta vẫn nên bắt đầu nói vào chuyện chính đi!” Triệu Ngọc bình tĩnh ngồi xuống, sau đó nghiêm nghị nói: “Cao Bằng, hiện tại tôi đã nắm được một ít tài liệu trong tay, toàn thể nhân viên của tất cả các đoàn làm phim thuộc công ty điện ảnh và truyền hình Quán Quân các ông đều được đóng bảo hiểm tai nạn đúng không?”



“Cái gì? Bảo... bảo hiểm?” Cao Bằng hơi sửng sốt, không nghĩ tới Triệu Ngọc lại bỗng nhiên nhắc tới chuyện bảo hiểm, liền vội vàng nói: “Hình như... có thì phải?”



Triệu Ngọc ra dấu cho Tăng Khả, Tăng Khả ngay lập tức nói: “Đầu năm nay, công ty các ông bất ngờ đóng bảo hiểm tai nạn cho nhân viên, tỷ lệ bồi thường của bảo hiểm cao hơn mức tiêu chuẩn rất nhiều, nhất là mức bồi thường đối với người chết ngoài ý muốn còn cao đến mức thái quá! Hơn nữa, điểm thú vị nhất chính là loại bảo hiểm mà các ông chọn là bảo hiểm hai phía, cũng có nghĩa là đối tượng được lợi chính là người nhà và công ty, mỗi bên năm mươi phần trăm!”



“Nói cách khác, một khi một nhân viên nào đó bất ngờ bỏ mạng ngoài ý muốn, công ty bảo hiểm ngoài việc phải bồi thường cho người nhà nạn nhân ra, còn phải bồi thường cho công ty các ông một khoản giá trị tổn thất ngang nhau! Tôi đã thử tính qua...” Tăng Khả lạnh lùng nói: “Có sáu người chết trên đảo, nếu như dựa theo điều khoản bồi thường của công ty bảo hiểm thì số tiền bồi thường mà công ty các ông có thể nhận được lên đến tám mươi triệu!”



“Con... con mẹ nó! Nhiều như vậy sao?” Cao Bằng sửng sốt một lúc, sau đó mới lắc lắc đầu, ra sức giải thích: “Oan uổng quá anh cảnh sát, chuyện... chuyện này sao lại có liên quan tới bảo hiểm chứ? Đó là... đó là... À... Công ty bảo hiểm An Lục Mỹ, chủ tịch công ty bọn họ tên gì nhỉ?”



“Ừm... thật ra mọi chuyện là như thế này, anh hãy nghe tôi nói đã...” Cao Bằng lắp bắp giải thích: “Công ty bảo hiểm của bọn họ nợ tiền công ty chúng tôi, cho nên không thể không lấy bảo hiểm nhân viên ra để trừ nợ, do đó mới nâng mức bồi thường bảo hiểm lên cao như thế! Tôi... tôi cũng là bên bị thua thiệt mà! Nhưng bọn họ lại nói không có tiền, không có tiền, tôi có thể làm được gì chứ? Ài…”



Trong giây lát, cuối cùng Cao Bằng không còn bực bội mà vội vàng xua xua hai tay, sốt ruột nói: “Ấy kìa anh cảnh sát, các anh đừng đùa tôi kiểu này chứ! Đây chính là sáu mạng người đấy, không phải trò đùa đâu, đừng nói cái gì mà tám mươi triệu, dù cho tám trăm triệu, tám tỷ, tôi cũng đâu dám vì tiền bảo hiểm mà ra tay giết người chứ!?”



“Vậy sao? Tôi đã điều tra qua tình hình tài chính của công ty các ông, số vào chẳng bằng số ra đã nhiều năm rồi đúng không?” Tăng Khả lạnh lùng nói: “Còn nữa, số tiền mà cá nhân ông đã vay cũng không ít đâu! Có trả nổi không thế?”



“Làm... làm gì có...” Cao Bằng vội vàng chắp tay: “Dù tôi thiếu tiền cũng không thể đi giết người chứ! Còn nữa... Nếu như tôi nhớ không lầm thì chúng tôi đăng ký loại bảo hiểm tai nạn cá nhân mới được bồi thường, còn đằng này là bị người ta giết chết, hẳn sẽ xếp vào trường hợp mưu sát, vậy thì công ty bảo hiểm đâu phải bồi thường?”



“Hừ, chúng tôi đã sớm cân nhắc tới vấn đề này rồi!” Tăng Khả cười nói: “Muốn chứng minh đây là một vụ mưu sát thì cần phải điều tra phá án, bắt được hung thủ thì mới được xem là vậy! Nhưng mà hiện tại nghi phạm đang mất tích, nếu như vẫn không tìm được anh ta thì chúng tôi sẽ không có cách nào buộc tội được! Cho nên, nếu vụ án bị kéo dài mà không có kết quả thì bên phía các ông có quyền buộc công ty bảo hiểm bồi thường!”



“Vụ kiện cáo này, các ông không phải không thể nắm chắc được phần thắng, nếu như không có hung thủ thì những người đã chết trên đảo đều có thể bị cho rằng là chết ngoài ý muốn! Nhảy xuống biển, treo cổ, chết đuối... Đến lúc đó, dù công ty bảo hiểm không bồi thường nổi thì lợi nhuận mà các ông thu được cũng khá khả quan. Số tiền này, chỉ sợ các ông đã nhìn trúng từ lâu rồi!” Tăng Khả nói rất nặng nề: “Toàn bộ vụ án mạng trên đảo đều là một màn mưu sát với quy mô lớn mà công ty các ông đã dàn dựng ra! Quách Nhất Hàng chẳng qua cũng chỉ là một con dê gánh tội thay các người mà thôi! Cao Bằng, nói mau, rốt cuộc Quách Nhất Hàng đang ở chỗ nào?”



“Hả!?” Nghe thấy lời này, cả người Cao Bằng giống như đang dần dần chìm vào bùn lầy vậy, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Anh cảnh sát à, tôi thật sự bị oan uổng mà, oan uổng quá, chuyện này... không thể nào xảy ra mà? Dù chúng tôi có ác độc, không phải là người, dù thiếu tiền đến mức nào cũng không dám làm ra loại chuyện giết người này đâu!”



“Nói đi, khuya ngày hôm trước, ông đang ở đâu? Có ai làm chứng cho ông không?” Vẻ mặt Tăng Khả nghiêm nghị, cậu ta hỏi một câu.



“Ngày hôm trước? Tôi... ừm... ừm...” Cao Bằng quanh co hồi lâu, lại bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, vội vàng nói: “Đúng rồi, đúng rồi! Anh cảnh sát, các anh hãy tra kĩ một chút, theo như tôi biết thì công ty bảo hiểm An Lục Mỹ rách nát kia đã sắp dẹp tiệm tới nơi rồi, làm sao mà chúng tôi có thể đi đòi bọn họ bồi thường chứ? Dù bọn họ bán toàn bộ công ty cũng không bồi thường nổi khoản tiền bảo hiểm lớn như vậy đâu?”



“Ồ?” Nghe thấy vậy, Tăng Khả lại cảm thấy ngoài ý muốn, vội vàng nhìn Triệu Ngọc một cái, sau đó mới vội vàng gõ bàn phím. Mấy chục giây sau, cậu ta nhìn về phía màn ảnh máy vi tính mà thì thầm: “Ông nói đúng, công ty bảo hiểm An Lục Mỹ thật sự sắp phá sản rồi, nhưng công ty bảo hiểm Hải Bình Dương đã thu mua và sát nhập lại rồi!”



“Dựa theo điều khoản liên quan thì chỉ cần là đơn hàng của công ty An Lục Mỹ thì công ty Hải Bình Dương cũng phải thanh toán cho đơn đó!” Tăng Khả nói như trút được gánh nặng: “Hải Bình Dương là công ty bảo hiểm lớn nhất trong nước! Thì ra các ông nhắm vào con cá lớn này, cho nên mới dàn dựng nên một vở kịch giết người quy mô lớn trên đảo Vĩnh Tiến! Ông chủ Cao, chuyện cho tới bây giờ, ông còn lời gì để nói nữa không?”



“Hả? Sao lại... như vậy!?” Cao Bằng ngây ngẩn cả người, ngay cả hai mắt cũng trừng to trân trân.



“Nói mau, khuya hôm trước, rốt cuộc ông đang ở nơi nào? Nói!!!” Tăng Khả quát to, Cao Bằng sợ hãi, cả người bắt đầu run lên.



“Tăng Khả...” Nhưng mà ngay lúc này, Triệu Ngọc chợt khoát tay với Tăng Khả, sau đó mới lắc đầu nói: “Sai rồi, là chúng ta đã lầm! Chuyện này... không liên quan đến bảo hiểm!”



“Cái gì? Tổ trưởng, anh...” Tăng Khả hoàn toàn không hiểu nổi, vội vàng hỏi một câu: “Tại sao?”



Nhưng Triệu Ngọc lại không đáp lời mà cầm lấy xấp tài liệu trước mặt, yên lặng rời khỏi phòng thẩm vấn...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom