• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (61 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1983-1986


Chương 1983:

Diệp Linh đã đã nhận ra không khí vi diệu, dường như vị “Tứ ca” này đến thăm làm cho bầu không khí nhất thời khẩn trương, cô không muốn thêm phiền cho anh trai, cho nên nhanh chóng đi qua một bên, ẩn trong đám người.

Lúc này tiếng cười của Tiêu Tứ đã truyền tới: “Ha ha Thành gia, mày làm sao đột nhiên từ Hồng Kông tới Trung Quốc thế, mày thật chẳng tinh tế, qua đây chơi cũng không báo cho anh em một tiếng.”

Nghe tiếng nói đó, hai tay xuôi ở bên người của Tô Tiểu Đường nhanh chóng siết thành quyên, trong đôi mắt thanh lạnh cũng lóe lên vẻ lạnh lùng.

Lúc này cô ây cảm thây bàn tay trên vai kia đột nhiên buộc chặt rồi, đỉnh đầu truyền đến giọng Tiêu Thành: “Đi vào đi, đừng ra ngoài.”

Tô Tiểu Đường ngắng đầu nhìn Tiêu Thành, người đàn ông quá cao, cô phải nhìn lên, hiện tại thần sắc anh lười biếng không chịu gò bó như ngày thường, thế nhưng, lại dường như có chút khang khác.

Bàn tay Tiêu Thành xoay lại, đẩy cô ấy vào trong phòng bệnh: “Làm sao, nghe không hiểu lời của tôi?”

Đúng là bá đạo, bá đạo khiến người ta không phản kháng được, Tô Tiểu Đường nhìn cái gáy của anh, sạch sẽ gọn gàng lại lạnh thâu xương.

Tô Tiểu Đường từ trên người Tiêu Thành thu hồi ánh mắt, sau đó lại lạnh lùng nhìn thoáng qua hướng Tiêu Tứ, cô xoay người vào phòng bệnh.

Rất nhanh, Tiêu Tứ đã xuất hiện trong tầm mắt, Tiêu Tứ cũng cao to lực lưỡng, so sánh với vẻ tà khí của Tiêu Thành, Tiêu Tứ cả người đều lộ ra khí thế hung ác khát máu, quan trọng là…

mắt trái của Tiêu Tứ đã mù, là kẻ chột mắt.

Tiêu Tứ đã đi tới, cười hì hì: “Thành gia, tao đột nhiên qua đây mày chắc sẽ chào đón tao nhỉ.”

“Sao lại chào đón?” Tiêu Thành hai tay đút trong túi quần híp mắt, sau đó như cười như không nói: “Mày đi theo tao như vậy, tao đi chỗ nào mày liền đến chỗ đó, người biết cho là chúng ta huynh đệ tình thâm, không biết còn tưởng rằng… mày thầm mến tao, muốn ngủ cùng với tao ấy chứ?”

Ha ha ha…

Những thủ hạ kia của Tiêu Thành phá lên cười.

Trên mặt Tiêu Tứ có chút khó coi, thế nhưng không dám phát tác, chỉ có thể thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Thành gia, tao còn không phải là vì tìm đứa con gái kia của Hà gia sao?”

Nói đến con gái Hà gia, Tiêu Tứ đổi thái độ, còn lộ ra mấy phần ngoan ý hung ác: “Hà Tắn kia gì là tài xế lâu năm của Tiêu gia chúng ta, thê nhưng ai ngờ hắn lại cảnh sát nằm vùng, tao giải quyết hắn tại chỗ rồi, ai ngờ con gái của hắn vừa lúc về nhà, con gái của hắn thật con mẹ nó mạnh, thân thủ hoàn hảo, cầm một cây bút máy liền đâm mù mắt trái của tao!”

Tiêu Tứ sờ sờ con mắt trái bị mù của mình, lại lấy ra cây bút máy kia, hắn biến thái đặt cây bút máy kia dưới mũi mình ngửi một cái, sau đó mê say không dứt cảm thán nói: “Wow, thật thơm a, đêm hôm đó lúc tao và con gái của hắn giao thủ đã ngửi thấy được mùi hương trên người ả, giống như đúc mùi lưu lại trên cây bút này, Hà Tắn ẩn núp quá sâu, tao trước đó cũng không biết con mẹ nó hắn còn giấu một đứa con gái.”

“Tao nhât định phải bắt được con gái hắn, ả phế đi con mắt của tao, tao sẽ…

làm thịt ả, thế nào, ha ha ha.”

Tiêu Tứ càn rỡ cười to.

Tiêu Thành nhướng mày kiếm anh khí, gật đầu phụ họa nói: “Tứ ca vậy mà lại ngã xuống người một đứa con gái, nỗi nhục này nhất định phải báo, song, Tứ ca cũng phải cẩn thận một chút, con gái Hà gia mạnh mẽ như vậy, cần thận cô ta đâm mù con mắt còn lại của mày.”

*..” Nụ cười trên mặt Tiêu Tứ liền biến mắt, Tiêu Thành đây là đã giẫãm vào chỗ đau của hắn, trước mặt mọi người làm hắn khó chịu.

Song rất nhanh ánh mắt Tiêu Tứ liền rơi trên cửa phòng bệnh đóng chặt trước mắt: “Thành gia, nghe nói tân sủng mới của mày bị thương, thế nào, nghiêm trọng không, tao vào xem.”

Tiêu Tứ bỉ ổi xoa xoa tay, sau đó đi lên trước muốn đầy ra cửa phòng bệnh.

CHương 1984:

Thế nhưng tốc độ Tiêu Thành nhanh hơn, thân hình 1m9 lúc này ngăn ở trước cửa, cơ thể to lớn giống như bức tường chặn Tiêu Tứ, tay anh còn đút trong túi quần, tắm lưng phẳng dày lười biếng tựa lên trên ván cửa sau lưng, nâng mắt liếc Tiêu Tứ: “Muốn làm gì, hả?”

Tiêu Tứ đụng phải con ngươi đen của Tiêu Thành, Tiêu Thành không cười, càng có vẻ thâm trầm lạnh lùng, không ai có thể biết trong lòng anh suy nghĩ cái gì.

“Thành gia, mày cũng quá nhỏ nhenl!

Tao chỉ vào xem một chút.” Tiêu Tứ cười nói.

Tiêu Thành: “Người phụ nữ của tao, mày xứng để xem?”

IIGD0I0 0715 Hai người kia vốn chính là ngoài mặt hợp trong không hợp, bình thường Tiêu Thành cũng phối hợp diễn kịch, ai ngờ anh hôm nay vì một người phụ nữ ở trước mặt mọi người trở mặt với Tiêu Tứ, không khí nhất thời giương cung bạt kiếm.

Lúc này thủ hạ nhanh chóng đi ra hoà giải: “Tứ ca, đây chính là anh không đúng rồi, Thành gia chúng em trước đây có bạn gái người nào không cho anh xem qua, nhưng tân sủng này không giống với, Thành gia chúng em rất cưng, ai cũng không cho xem, kim ốc tàng kiều giấu kỹ lắm, chỉ muốn độc hưởng.”

Lời nói không suy nghĩ này lại khiến đám thủ hạ khác cũng cười theo lên, Tiêu Tứ miễn cưỡng nở nụ cười, theo bậc thang đi xuống: “Thành gia, tao không hiểu chuyện rồi, tao không xem, không xem nữa.”

Tiêu Thành híp mắt cũng câu môi mỏng: “Người ở bên trong sợ người lạ, các ngươi đừng hù chạy cô ấy.”

“Chậc chậc, xem ra tân sủng rất được Thành gia quan tâm nhỉ, ấy, tao còn có việc, đi trước nhé.” Tiêu Tứ cáo từ, mang thủ hạ rời đi.

Tiêu Tứ quẹo vào khúc cua, đến chỗ Tiêu Thành không thấy được, nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng biến mắt, vẻ mặt hung ác phun một bãi nước miếng: “Mẹ, là cái thá gì, dám làm ta quê mặt.”

Ai cũng biết hắn mắng Tiêu Thành.

Thủ hạ nhanh chóng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tứ ca, chúng ta trước nhịn một chút, thân phận Tiêu Thành bí ần, đặc biệt khả nghi, chỉ cần chúng ta bắt được kẽ hở của hắn lại, vạch trần thân phận của hắn, đến lúc đó lão gia tử là người đầu tiên không tha cho hắn, Tiêu gia vẫn là của Tứ ca anhl”

Tiêu Tứ đè lại cơn tức: “Ta phái người tra xét lâu như vậy, chính là không tra được bí ân của Tiêu Thành, lân này nó mang theo tấn sủng đột nhiên đi đến trong nước, tao vẫn luôn cảm thấy nó lén lén lút lút muốn làm chuyện gì, nhìn chăm chú nó cho tao, tao thấy tao đã cách bộ mặt thật của nó rất gần.”

“Vâng, Tứ ca.”

Tiêu Tứ đi, Tiêu Thành mặt không thay đổi thu hồi ánh mắt, anh xoay người vào phòng bệnh.

Thủ hạ nhanh chóng xua đuổi người qua đường vây xem: “Tản đi đi, tất cả mọi người giải tán đi!”

Diệp Linh vẫn ẩn ở trong đám người, nỗ lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình, từ khi Tiêu Tứ đên đê cô mơ hô đoán được tình cảnh hiện tại của anh trai, anh trai tất nhiên là như đi trên lớp băng mỏng, không thể bại lộ thân phận.

Trái tim Diệp Linh cũng sắp nhảy ra ngoài, nơi này là chốn cũ, còn có một chút người xưa quen biết anh trai, cô có thể nhận ra anh trai, nói không chừng những người khác cũng có thể.

Anh trai một khi bại lộ thân phận, hậu quả khó mà lường được, cô không muốn lại mắt đi anh trai một lần nào nữa.

Anh trai lúc này mạo hiểm trở về, nhất định là vì cô.

Đôi mắt Diệp Linh đột nhiên hồng hồng, chia cách nhiều năm như vậy, khi gặp nhau bọn họ cũng không dám liêc nhiêu trong đám người.

Vừa rồi cô ở bên tai anh trai nói vài câu, kỳ thực cô không nói gì, mà là nói… một chuỗi số điện thoại, số di động của cô.

Cô chờ anh trai liên hệ cô.
CHương 1985:



Trong phòng bệnh.



Tiêu Thành đi vào, anh liếc mắt liền thấy được thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt đứng lặng ở bên cửa sổ đạo kia , Tô Tiểu Đường đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía anh, mái tóc đen thanh thuần nhu thuận tản mát sau vai, trông cô như một cô gái nhỏ rất mềm yếu mới chỉ 19 tuổi.



Thế nhưng ai có thể ngờ chính cô gái này nhìn bố mình ngã chết trước mắt của mình sau đó từ trong bọc sách của chính mình lấy ra một câybút máy, đâm mù con mắt trái của Tiêu Tứ.



Cô càng giống như cọng cỏ nhỏ là đung đưa trong gió, cứng cỏi, ngoan cường, lại dũng cảm.



“Tô Tiểu Đường.” Tiêu Thành gọi.



Tô Tiểu Đường không xoay người, bình tĩnh nói: “Tôi không phải họ Tô, tôi họ Hà.”



“Ah, Tô Tiểu Đường.” Tiêu Thành thản nhiên nói.



Tô Tiêu Đường: “…”



Hai người im lặng vài giây, Tô Tiểu Đường mở miệng: “Anh cùng cô gái xinh đẹp nhưng trên mặt có sẹo bên ngoài là quan hệ như thế nào?”



Tiêu Thành đi tới, tủng một cái vai: “Không biết, chắc lại là người nào bị mỹ mạo của tôi mê hoặc đó, làm sao, Tô Tiểu Đường, em ghen à?”



Tô Tiểu Đường quay người sang, đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu rơi trên gương mặt anh tuấn ấy: “Vừa rồi chị đó nói gì với anh, số điện thoại, đúng không?”



Lần này Tiêu Thành không nói chuyện, đồng tử đen sâu hút nhìn Tô Tiểu Đường chằm chằm.



“Tôi từng học đọc môi một ít cùng với bố, chị gái kia nói chắc là số di động của chị ấy, muốn anh gọi cho chị ấy.”



“Hơn nữa, vừa rôi anh ôm vai của tôi, khi nhìn đến vết sẹo trên mặt chị kia, ngón tay của anh vô ý thức cuộn tròn một cái, cái này trên tâm lý học là một loại phản xạ có điều kiện, chị gái kia nhất định là người anh quan tâm.”



Tiêu Thành nhìn cô gái nhỏ trước mắt này, cũng không trả lời, chỉ là buông tuồng nói lảng: “Rất tốt, em những thứ này đều là học với bố em?”



Tô Tiểu Đường gật đầu: “Có một ít là đúng, nhưng còn có một ít là tôi đọc sách, tôi rất hâm mộ bố tôi, bố tôi là người vĩ đại nhất, tôi muốn làm cảnh sát giống bố, nhưng bố tôi không đồng ý, bố tôi nói mẹ đã bỏ đi, không quan tâm đến hai bố con tôi cũng là bởi vì công việc này quá nguy hiểm, mẹ không muôn sông trong lo sợ.”



Hà Tấn là một người bố hoàn mỹ, ông không thẹn với nghề nghiệp, còn hướng con gái của mình bảo lưu lại tư tâm mềm mại nhất, ông hy vọng con gái của mình có thể giống như các cô gái bình thường, bình an vô sầu trưởng thành.



Tiêu Thành gật đầu, nhéếch môi mỏng, anh cười đến mức vô cùng xán lạn, lộ ra hàm răng trăng: “Tô Tiểu Đường, em thực sự nên nghe lời bố nói.”



Tô Tiểu Đường gặp qua rất nhiều người, nhưng là cho tới nay chưa thấy qua ai giống như Tiêu Thành, anh mặt ngoài điên cuồng không chịu gò bó, tà khí tận xương, thế nhưng cô biết những thứ này đều là mặt ngoài của anh, anh là một người đàn ông cực độ thâm trâm mà nguy hiểm, anh am hiểu ngụy trang, có đôi khi giữa lông mày lộ ra vẻ lạnh lùng nhưng mắt lại nhập nhèm, còn có mấy phần nghiêm nghị cao thâm hoàn toàn khiến người ta không đoán ra, anh tựa như một ẩn só.



“Tiêu Thành, vì sao anh cứu tôi?” Tô Tiểu Đường hỏi.



Đêm hôm đó bố ngã xuống trong vũng máu, cô mất kiểm soát, dùng cây bút máy đâm mù con mắt trái của Tiêu Tứ, thế nhưng thể lực và thân thủ của cô cũng không sánh nỗi Tiêu Tứ, lúc sắp bị Tiêu Tứ bắt được đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát, Tiêu Tứ hoảng hốt, cô liền nhân cơ hội bỏ chạy.



Lúc đến bên ngoài hai người mặc đồ đen bắt được cô, nói một câu: “Thành gia chúng tôi muốn gặp cô.”



Rồi, cô trở thành tân sủng của Tiêu Thành.



Tiêu Tứ giăng lưới truy tìm cô, nực cười Tiêu Tứ còn không biết con gái của Hà gia lại đang lắc lư dưới mắt hắn.

Chương 1986:

Nơi nguy hiểm nhất, lại là nơi an toàn nhất.

Tô Tiểu Đường vẫn không biết, anh tại sao muốn cứu cô.

Tiêu Thành không thay đổi ý cười, anh đột nhiên nhấc đôi chân dài to, từng bước một lắn đến gần Tô Tiểu Đường: “Em thực sự muốn biết nguyên nhân tôi cứu em?”

Thân hình anh cao lớn lúc này bao phủ xuống trước mặt cô một cái bóng lớn áp bách, Tô Tiểu Đường chưa sợ người nào, thế nhưng chẳng biết tại sao, cô luôn cảm thấy con người Tiêu Thành khiến lòng người ta mang theo…kính nễ.

Tô Tiểu Đường phòng bị lui về phía sau, đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu chống lại: “Đúng, tôi muốn biết.”

Rất nhanh, lưng cô chống lên tường, không thể lui được nữa.

Tiêu Thành ép tới gần, đôi giày giày dừng lại trước mặt cô, anh vươn tay, ngón tay thon dài nắm được chiếc cằm cô xinh xăn, tà tứ cười nói: “Em cũng biết tôi và Tiêu Tứ không hợp, thay vì để hắn bắt được em ở đây trước mặt lão gia tử tranh công, không bằng đùa hắn chút, xoay hắn vòng vòng chơi càng vui hơn.”

“Hơn nữa, em biết Tiêu Tứ bắt được em có hậu quả gì mà! Hắn nhất định sẽ giết em trước, à không đúng, là cưỡng hiếp trước…”

“Con gái Hà gia mạnh mẽ như vậy, rất dễ dàng khơi mào lòng chỉnh phục của đàn ông, tôi cũng muốn chinh phục em, nếm thử em rốt cuộc có tư vị gì.”

Anh càng nói càng không đứng đắn, còn có ý dùng lòng bàn tay vuốt ve cằm cô, Tô Tiểu Đường cảm giác được tay anh rất thô ráp, lòng bàn tay to lớn mang đên xúc cảm như ma sát, đã vuôt đến mặt cô đỏ lên.

“Buông ra, ông chú!” Tô Tiểu Đường cố ý đè mạnh giọng trên hai chữ “ ông chủ”

Tiêu Thành biết cô đang nhắc nhở tuổi của anh, anh năm nay ba mươi mấy rồi, cô mớ chỉ có 19 tuổi, so sánh ra thật sự có cảm giác trâu già gặm cỏ non.

Tiêu Thành muốn buông tay ra, thế nhưng lúc này lỗ tai của anh đột nhiên giật giật, bên ngoài có người tới.

Là Tiêu Tứ đi mà quay lại.

Tiêu Tứ tới, thủ hạ ngoài cửa nhanh chóng lên tiếng: “Tứ…”

Tiếng “Tứ ca” này còn chưa kịp nói hết, Tiêu Tứ nhanh chóng đặt ngón tay ở bên môi làm động tác “suyt”.

Những thủ hạ kia im bặt.

Tiêu Tứ lặng lẽ đứng ở cạnh cửa, hắn xuyên thấu qua khe cửa nhìn lén vào bên trong.

Tiêu Thành đã nhận ra, nhưng Tô Tiêu Đường chưa phát hiệ ran, cô chỉ muốn kéo khoảng cách ra, cách anh xa một chút.

“Đi ra… ưml”

Miệng Tô Tiểu Đường trực tiếp bị Tiêu Thành chặn lại.

Hai người cũng không nhắm mắt, trong mắt Tiêu Thành không có tình dục mê ly, có chỉ khắc chế cảnh giác lạnh lẽo, anh nhìn cô gái trong ngực, cô bị dọa, đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu ươn ướt chuyển động, cô gái 19 tuổi lộ ra phần thanh thuần kia quả thực không cách nào so sánh.

Môi của cô còn rất mềm, thơm thơm, giông như hoa quả đông lạnh, khiên người ta không nhịn được muốn nếm nhiều hơn.

Bét mặt anh tuấn của Tiêu Thành lóe lên từng tia mắt tự nhiên, anh giơ bàn tay to lên, che kín đôi mắt cô: “Kêu ra.”

Cái gì?

Tô Tiểu Đường ngây người, hoàn toàn không hiểu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom