• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (67 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1975-1978

Chương 1975:



Diệp Linh không còn gì để nói, cô hiện tại thật rât ghét người đàn ông Cô Dạ Cần kia, chút hảo cảm có được ngày hôm qua đối với anh hiện tại đã mắt sạch, cô không rõ anh làm sao… có năng lực như thế, luôn để cho cô một lần đã trúng thưởng.



Cô không hề chuẩn bị.



“Quán Quán, chưa chắc, cậu nghĩ đi, tớ bị tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, nếu như tớ mang thai, đã sớm sảy thai rồi…



Lúc đó tớ còn cảm thấy bụng có đau một chút… nói chung, tớ sẽ không mang thai!”



“Linh Linh, cậu bây giờ bình tĩnh một chút!” Hạ Tịch Quán nắm Diệp Linh vai, dịu dàng khuyên lơn: “Không cần phải sợ, trước hết để cho tớ chẩn đoán một cái, để tớ xác định cậu là có mang thai hay không.”



Ánh mắt Diệp Linh có chút tái nhợt trống rỗng, cô kinh ngạc nhìn Hạ Tịch Quán, thõng xuống hai tay.



Hạ Tịch Quán đặt tay lên mạch Diệp Linh.



Ước chừng một phút đồng hồ sau, Hạ Tịch Quán nhìn về phía Diệp Linh, tuyên bố: “Linh Linh, chúc mừng cậu, mặc dù bây giờ hỉ mạch còn yếu, thế nhưng, cậu đã mang thai, cậu lại sắp làm mẹ rồi.”



Cô thực sự mang thai.



Cô lại sắp làm mẹ rồi.



Đầu nhỏ của Diệp Linh “oanh” một tiếng nô tung, tât cả may măn đêu bị đánh nát, khắp thế giới đều vang vọng nói cho cô biết — cô lại mang thai.



Cô vẫn cho là mình cũng không cách nào mang thai nữa, nhưng bây giờ, côlại mang thai.



Cô lại có đứa con của Cố Dạ Cần.



“Linh Linh, lát nữa tớ kiểm tra máu cho cậu, hiện tại cậu sắp làm mẹ rồi, vốn cơ thể của chính mình còn chưa hồi phục, hiện tại trong bụng lại dựng dục một sinh mệnh nhỏ khác, có thể tưởng tượng được mười tháng hoài thai này cậu sẽ rất khổ cực đó.”



“Song không cần sợ đâu, trong khoảng thời gian này tớ đều sẽ ở cùng cậu, trước giúp cậu chữa trị khỏi thân thể, xác định bé con phát triên bình thường.”



Diệp Linh thật lâu không hoàn hồn được, đầu của cô đều rối loạn, không biết bước tiếp theo mình nên làm cái gì.



Lúc này Hạ Tịch Quán cầm tay cô, chậm rãi đặt trên bụng còn bằng phẳng của cô: “Linh Linh, cậu thử cảm nhận đi, nơi đây đã có bé con của cậu.”



“Bé con này vô cùng kiên cường, cho dù cùng mẹ gặp nạn cũng không rời bỏ, sức sống của bé cũng vô cùng ngoan cường, Linh Linh, bescon này nhất định rất muốn đến thế giới này đó.”



Diệp Linh vuốt bụng của mình, đầu ngón tay hơi run rấy, nơi đây lại có một sinh mệnh nhỏ, bé còn chưa sinh ra đã theo mẹ trải qua vô vàn kiêp nạn rồi.



“Quán Quán, chuyện tớ mang thai này tạm thời không cần nói cho Cố Dạ Cẩn, tớ còn không nghĩ thông, chuyện mang thai này chỉ có thể tự tớ nói cho anh ấy biết.” Diệp Linh kéo lại tay Hạ Tịch Quán.



Hạ Tịch Quán gật đầu: “Được, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, tớ đi đến nhà ăn bệnh viện làm cho cậu tô mì.”



Hạ Tịch Quán rời đi, đi nấu mỳ cho Diệp Linh, Diệp Linh về tới trong phòng bệnh, lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.



Là Cố Dạ Cần gọi.



Diệp Linh không tiếp, cô hiện tại hoàn toàn không muốn nghe giọng anh, đều tại anhl Tiếng chuông reo một lần lại một lần, sau đó“keng” một tiếng, WeChat của cô liền vang lên.



Điện thoại không gọi được, Cô Dạ Cân liền nhắn tin WeChat, Diệp Linh mở WeChat ra, anh gửi — nhóc con, vì sao không để ý tới anh?
CHương 1976:



“Ding” một tiếng, WeChat anh lại đến nữa rồi — anh bảo người làm nữ hâm cho em chút canh, có muốn ăn chút bánh ngọt không, đến tiệm em thích mua nhé? Có muốn ăn snack không?



Đây đại khái là tin nhắn dài nhất mà Cố Dạ Cần từng gửi, anh biết rõ cô thích gì, không thích cái gì.



Diệp Linh câu môi sau đó để điện thoại xuống, vẫn không trả lời anh.



Diệp Linh ở trong phòng bệnh cảm thây rất buồn bực, cho nên cô mở cửa đi ra ngoài.



Trên hành lang cô đi ngang qua một căn phòng bệnh, cửa phòng bệnh có mắy hộ vệ áo vóc người hung hãn đen tay nắm chốt cửa, màn này làm cho những người đi đường trên hành lang nhượng bộ lui về sau, tựa như sợ dây đến phiền toái.



Diệp Linh đi tới, nhìn thoáng qua bên trong, bên trong trên giường bệnh có một cô gái đang ngồi, cô gái đó cũng mang quần áo bệnh nhân giống cô, mái tóc đen thanh thuần xõa dài trên vai, lộ ra nửa khuôn mặt mỹ nhân nho nhỏ.



Hiện tại khuôn mặt đó bị một bàn tay giữ trong lòng bàn tay, trước giường bệnh đứng nghiêm một người đàn ông cao lớn, tiếng nói người đàn ông trầm thấp âm lạnh nói: “Tô Tiểu Đường, tiếp theo em còn dám nhảy lầu chạy trốn, tôi sẽ sai người chặt chân eml”



Diệp Linh không muốn xem chuyện riêng của người khác, cho nên cô bước nhanh hơn, muốn rời khỏi nơi đây.



Thế nhưng rất nhanh bước chân cô cứng đờ, ánh mắt rơi vào trên người đàn ông kia.



Người đàn ông kia đứng ở trước giường bệnh, anh quá cao, khoảng 1m9, trên người anh mặc áo thun đen, bên trong mơ hồ chứng kiến lồng ngực thật dày, tám khối cơ bụng săn chắc, phía dưới là chiếc jogger đen, ôm chặt đôi chân dài to, phôi thêm đôi boots đen, thực sự là cuồng vô cùng, Vóc người kia vừa nhìn chính là loại hình hàng to không lo chết đói, làm cho phụ nữ vừa nhìn đã muốn thét chói tai.



Con ngươi Diệp Linh đột nhiên co rút, ánh mắt của cô rơi vào trên người đàn ông kia si ngốc nhìn.



Lúc này người đàn ông kia dùng sức hất mặt của tiểu mỹ nhân kia ra, nhắc chân dài bỏ đi.



Phía ngoài hộ vệ áo đen nhanh chóng cung kính kêu một tiếng: “Thành gia.”



Người đàn ông kia mang theo bảo vệ thủ hạ nghênh ngang mà đi.



Diệp Linh cứng đờ tại chỗ vài giây, đợi bóng người đàn ông kia biên mât trong tầm mắt của cô, cô mới phản ứng được, cô chạy đến đuôi theo ngay.



Diệp Linh đuổi tới dưới lầu, bảo vệ kéo ra cửa xe, người đàn ông kia lên xe ngồi phía sau, xe sang trọng liền phóng đi.



“Chờ một chút!”



Diệp Linh đuổi theo chiếc xe sang trọng kia, thế nhưng hai chân khó địch bốn bánh, cô trơ mắt nhìn chiếc xe đó lái đi.



Diệp Linh đứng tại chỗ thở dốc từng ngụm, cô si ngốc nhìn hướng chiếc xe đó biến mắt.



Lúc này bên tai liền truyền đến một tiếng nói thấp thuần từ tính: “Cố thái thái, anh tât bật chuân bị một đông đô chuẩn bị vào đút cho em ăn, chỉ sợ em đói bụng, em thì hay rồi, đuổi theo xe người đàn ông khác?”



Là giọng Cố Dạ Cần.



Diệp Linh nhanh chóng xoay người, cô nhìn thấy dáng người cao to kia của Cố Dạ Cần, anh tới, mặc trên người áo khoác ngoài mỏng màu đen, bên trong là áo may-ô, trên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ đến không thể kén chọn kia đeo đôi mắt kiếng gọng vàng, nâng tay nhấc chân đều tràn ngập khí chất nam Sĩ tỉnh anh nho nhã lịch sự và đạm mạc lạnh lùng.



Hiện tại anh đứng bên cạnh xe, trong tay mang theo một đống đồ, đang lẳng lặng nhìn cô.



Anh không biết từ lúc nào đã tới rồi, chắc là thấy được dáng vẻ cô lảo đảo đuôi theo xe.



Diệp Linh không hiểu sao chột dạ: “Anh… sao anh lại tới đây?”
Chương 1977:

Cố Dạ Cần nhắc chân dài đi tới trước mặt cô: “Điện thoại đâu? Gọi điện thoại cho em vì sao không tiếp, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Cố Thái Thái, em là mặt đổi xấu chứ không phải biến thành câm điếc.”

“,.” Diệp Linh thực sự không biết anh làm sao ở dưới tình huống không biến sắc mặt lại nói ra lời nói… ác độc như thế!

“Tôi chính là không muốn để ý đến anh, lý do này đủ chưa?” Diệp Linh xoay người rời đỉ.

Cô Dạ Cân nhíu lên mày kiêm, anh xem hướng chiếc xe sang trọng kia biến mắt, sau đó cũng đi vào.

Hai người về tới trong phòng bệnh, Cố Dạ Cần để đồ đạc trong tay xuống, anh hờ hững hỏi: “Vừa rồi người đàn ông trong chiếc xe kia em quen à?”

“Không quen…”

“Vậy em đuổi theo hắn làm cái gì, anh thấy em từ trong bệnh viện đuổi theo ra, đuổi một đường.”

Con ngươi đen thanh bằn của anh rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô trong tìm tòi nghiên cứu lại lộ ra sắc bén, ghi rõ — vừa rôi anh đêu tận mắt thây rôi, em tôt nhất cho anh một lời giải thích hợp lý.

Trong lòng Diệp Linh có chút loạn, đây là chuyện chính cô cũng chưa xác định, cô lúc này chau mày, đảo khách thành chủ nói: “Cố Dạ Cần, anh có phải đến kỳ mãn kinh rồi không?”

“Cái gì?” Cố Dạ Cần tức đến cười, anh câu đôi môi mỏng: “Mấy thứ kỳ mãn kinh này không phải là dành riêng cho phụ nữ các em à? Cố Thái Thái, em chột dạ, chột dạ đến mức vu oan kỳ mãn kinh đều đến trên đầu của anh?”

Diệp Linh đúng là có chút chột dạ, nhưng cô nhướng mày liễu tinh xảo: “Ah, anh không phải đến kỳ mãn kinh, vậy anh càn quấy, nghi thần nghi quỷ như thế làm cái gì?”

Nói rôi Diệp Linh đi tới trước mặt anh, ngón tay rơi trên áo khoác anh, một đường đi lên trên, cuối cùng cô bả kéo lại cà- vạt bên trong cổ anh, hạ thấp thân thể anh tuấn ấy xuống: “Cố tổng, anh sẽ không phải là hiện tại không thể làm người nữa rồi, cho nên không thể thấy tôi cùng bắt kỳ người đàn ông nào có một chút tiếp xúc gì à!?”

Không thể làm người…

Lúc môi của cô phát ra bốn chữ này, ánh mắt Cố Dạ Cần liền đột nhiên tối xuống, bên trong còn bùng lên ngọn lửa nguy hiểm, cà- vạt mặc cho cô kéo, anh phát động môi mỏng: “Cố Thái Thái, đừng nói sang chuyện khác, chúng ta đang bàn luận chuyện của người đàn ông kia, ngày hôm nay em phải cho anh một câu trả lời.”

Diệp Linh nghỉ ngờ nhìn anh, cô thực sự không biết rốt cuộc người nào đang chuyển dời trọng tâm câu chuyện, anh dường như… không muốn đàm luận với cô tình trạng huống cơ thể của anh.

Đêm hôm đó cô hạ thủ quá ác, không biết có phải đã thực sự phế anh đi rồi không.

Nhìn dáng vẻ anh giữ kín như bưng, chắc là bây giờ còn chưa hồi phục.

Trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần không có tâm tình gì lớn: “Anh mới nhìn biển số xe của người đàn ông kia, biển số xe kia không đơn giản, là Tiêu gia của Hồng Kông, nghe nói những năm trước đây Tiêu gia đột nhiên nhận một đứa con, tên là Tiêu Thành. Tiêu Thành này hết sức khó lường, hắn từ từ tiếp quản mọi công việc kinh doanh của Tiêu gia hết, thủ đoạn rất đáng sợ, trên tay đã dính kha khá máu, người trong giới rất sợ hắn, người người đều phải kính gọi một câu Thành gia.”

“Cố Thái Thái, vừa rồi người đàn ông em đuổi theo kia chính là Tiêu Thành nhỉ!?”

Tiêu Thành?

Lúc Diệp Linh ở ngoài cửa có nghe được những thủ hạ kia kêu một câu “Thành gia”.

Người đàn ông kia nhất định là Tiêu Thành.

Tiêu Thành…

Diệp Linh ở trong lòng đọc thầm cái tên này.

Cố Dạ Cần quan sát sắc mặt Diệp Linh, thấy cô nghe được cái tên “Tiêu Thành” này xong liền có chút hồn không nỡ xa, rõ ràng tâm tư đều chạy đến trên người Tiêu Thành kia, anh đột nhiên nheo lại cặp đồng tử đen nguy hiểm.
Chương 1978:



Cố gia cũng coi là thương nhân nghiêm chỉnh, không qua lại gì với Tiêu gia Hồng Kông bên kia, nên anh và Tiêu Thành cũng không quen.



Cố Dạ Cần liền hiếu kỳ rồi, Cố thái thái của anh sao lại dây đến Tiêu Thành này.



Trong tròng mắt đen thanh bần bắt đầu khởi động vài phần âm lãnh không vui, Cố Dạ Cần khắc chế tính khí của mình một chút: “Em không nói cũng chẳng sao, anh sẽ phái người đi thăm dò, Có thái thái, em tốt nhất đừng để cho anh bắt được nhược điểm gì, bằng không…



em biết thủ đoạn của anh rồi, nhỉ?”



Diệp Linh không đáo, chính cô cũng muốn tra rõ chuyện Tiêu Thành.



Cố Dạ Cẩn đặt tay trên vòng eo nhỏ mềm của cô, ôm cô ngồi trên vùng đùi bền chắc của mình: “Có phải đói bụng rồi không? Ăn chút canh trước đi.”



Lại là canh.



Hiện tại vừa nói đên chữ “canh” Diệp Linh liền có chút buồn nôn.



Cố Dạ Cần mở canh ra, bên trong là cá hấp bào ngư, không dầu mỡ, hương vị thơm ngon, là món khoái khẩu của cô lúc bình thường.



Cầm muỗng nhỏ múc một ngụm, Cố Dạ Cần tự tay đút tới bên miệng cô: “Há miệng.”



Diệp Linh không muốn ăn, nhưng không dám trực tiếp cự tuyệt, anh chính là Cố Dạ Cần khiến ai cũng không thể cự tuyệt: “Thật nóng, anh thổi một cái đi.”



Cô đẩy bàn tay của anh một cái, có chút nhõng nhẽo.



Cô Dạ Cân thây cô có chút ý nũng nịu, cũng liền dung túng cô, anh nếm thử một miếng: “Không nóng mà, bớt nói nhảm, nhanh há miệng.”



Diệp Linh nhìn anh chớp hàng mi như lông vũ: “Vừa rồi… anh đã ăn muỗng đầu tiên rồi đúng không?”



“Muỗng đầu tiên không phải nên để cho tôi ăn sao?”



Ai?



“Trong lòng anh quả nhiên không có tôi, hứ, tôi không ăn nữa, tự anh ăn đi.”



Diệp Linh đầy anh ra muốn đi.



Cô Dạ Cân quân chặt lây vòng eo mêm của cô trực tiếp túm cô về trong lòng, anh bá đạo đút thìa canh tới trong miệng cô: “Em bị nhập vai quá đó, thu hồi lại đi, anh không dễ gạt đâu!”



“…” Diệp Linh bị bất ngờ lắp đầy miệng đã cảm thấy anh thật đúng là… tổng tài phách lối mà.



Diệp Linh vốn khẩu vị không tốt, cộng thêm mang thai bắt đầu nôn nghén, mắy ngày này còn chưa ăn miếng cơm ngon lành nào, cô tuy không muốn ăn canh, nhưng cái bụng kêu vài tiếng, bé con bên trong dường như đang nhắc nhở cô — mẹ, mẹ nên ăn cơm rồi đó.



Diệp Linh ăn một miếng, Cố Dạ Cần lại đút tới muông thứ hai, Diệp Linh đặt tay mình trên vùng bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái.



Động tác vô thức này lúc này của cô hấp dẫn ánh mắt Cố Dạ Cần, anh thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, bụng lại đau?”



Bàn tay rộng lớn của anh phủ lên, rơi trên bụng cô, nhẹ nhàng xoa.



Đáy lòng Diệp Linh tạo nên một vòng lại một vòng sóng rung động, dịu dàng và thương yêu của anh như ném một cục đá vào mặt hồ tĩnh lặng, cô chậm rãi giơ hai tay lên, ôm lấy cổ Cố Dạ Cần.



Cô dán khuôn mặt nhỏ trong cổ anh, cà cà giống như mèo con mới vừa sinh vậy.



Cố Dạ Cẩn cứng đờ, anh đã rất lâu không thấy Diệp Linh như vậy, ngoan ngoãn mềm mại, dán vào anh, cọ xát anh, dáng vẻ mềm mại mà nũng nịu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom