• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (62 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1979-1982

Chương 1979:



“Cố thái thái, có phải em có chuyện gì gạt anh hay không?”



Diệp Linh ngắng đầu, con ngươi mềm mị ngây thơ nhìn anh: “Cái gì?”



“Anh cảm thấy em là lạ, em nhất định lại làm chuyện gì xấu.” Cố Dạ Cần cau mày nói.



“…” Diệp Linh nhanh chóng buông lỏng anh , một nắm đấm đập vào đầu vai anh, sai bảo nói: “Em muốn ăn chua, anh đi mua chút ô mai về đi.”



Cô Dạ Cân vươn tay bóp khuôn mặt nhỏ của cô: “Ăn chua cái gì, anh nhớ kỹ em không thích ăn chua, Cố thái thái, em có phải cố ý bới móc hay khôn , anh là người em có thể sai bảo sao?”



“Em mặc kệ, em chỉ muốn ăn chua, anh mau mau đi mua đi!” Diệp Linh tùy hứng nói.



Cố Dạ Cần thấy cô không giống nói đùa, hình như thật sự muốn ăn chua, anh lúc này quên vừa rồi mình vừa vênh váo tự đắc nói không thể bị cô sai bảo, anh cò kè mặc cả: “Vậy em trước tiên ăn hết canh anh mới đi.”



Diệp Linh ngoan ngoãn ăn nửa bát canh, sau đó đầy canh còn dư lại tới bên môi anh: “Em no rôi, còn dư lại anh ăn đi.”



Cố Dạ Cần không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày luân lạc tới tình trạng này, ăn đồ dư lại của người khác.



Dưới sự giám thị của Diệp Linh, Cố Dạ Cần bắt đắc dĩ ăn hết số canh còn dư.



Ôm Diệp Linh trong ngực đặt ở trên giường bệnh, Cố Dạ Cẩn cầm chìa khóa xe của mình: “Bà cố nội của anh ơi, ngoại trừ muốn ăn chua, còn có gì khác không, có muốn anh cay chút không?”



Diệp Linh ngồi nghiêm chỉnh, nhướng tinh xảo mày liễu nhìn anh một cái: “Tạm thời muốn ăn chua trước, đợi em muốn ăn cay rồi sẽ nói cho anh biết.”



“,.” Suy nghĩ muôn đè cô xuông dưới thân nghiêm khắc dạy dỗ một trận của Cố Dạ Cần cũng có: “Được, bà cố nội vui vẻ là được rồi.”



“Ừm, anh đi đi, đi nhanh về nhanh.”



Thật sự xem mình là “bà cố nội ” Diệp Linh ra lệnh nói.



CO 0a cảm: ˆ Lúc này“cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đây ra Hạ Tịch Quán bưng tô mỳ đến: “Linh Linh, mỳ nấu xong rồi, tớ bảo đầu bếp làm trứng chần nước sôi và chút món rau, khẩu vị thanh đạm một ít…”



Nói rồi Hạ Tịch Quán hơi ngừng lại, bởi vì cô thây được Cô Dạ Cân: “O… Cô tổng, thì ra anh đã ở đây à.”



Cố Dạ Cần nâng mi nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hạ Tịch Quán: “Bác sĩ Hạ, lần sau vào cửa trước có thể gõ cửa trước hay không, cô không cảm thấy cô hay quấy rối hai vợ chồng chúng tôi à?”



Hạ Tịch Quán: “…” Đây là bệnh viện đó cha nội!



Hạ Tịch Quán nỗ lực duy trì nụ cười: “Linh Linh, đói bụng rồi nhỉ! Ăn mỳ trước nè.”



“Cô ấy đã ăn rồi, vừa rồi tôi đút.” Cố Dạ Cần thả một câu.



Hạ Tịch Quán khựng lại, cô nhìn canh Cố Dạ Cần mang tới, bên trong đã trông không, lại nhìn một chút tô mỳ trên tay mình,…



Diệp Linh đã đã nhận ra không khí vi diệu, cô hung dữ liếc mắt Cố Dạ Cẩn: “Anh có thể đi rồi đó.”



Cố Dạ Cần lúc này mới rời đi.



Trong phòng bệnh chỉ còn sót hai cô gái, Hạ Tịch Quán đặt mông ngồi bên người Diệp Linh: “Linh Linh, chuyện gì xảy ra thế?”



“Cái gì mà chuyện gì xảy ra?”

Chương 1980:

“Đã nói là không đói bụng mà? Vì sao Cố Dạ Cần đút cậu, cậu liền ăn?”

Diệp Linh đánh lản mắt, không nói gì.

“Còn có Cô Dạ Cân này bị gì thê, tại sao tớ cảm giác anh ta đối với tớ tràn đầy ác ý và địch ý? Tớ rõ ràng là bạn tốt của cậu, lại có cảm giác thành tình địch của anh ta. ” Hạ Tịch Quán một lời nói chuẩn ra tình cảnh của mình.

Diệp Linh chớp hàng mi như lông vũ, Cố Dạ Cần cái bình dắm kia, anh ngay cả Quán Quán cũng ghen.

Mùi dắm chua quá rõ ràng, Quán Quán cũng nhận ra được.

“Aiya Quán oản, cậu đừng hỏi nhiều như vậy, cậu đi làm việc đi! Tớ muốn đi ngủ rồi.” Diệp Linh trốn tránh nói.

“Vậy được rồi Linh Linh, tớ đi trước, tô mì này cậu không ăn, vậy tớ ăn.” Hạ Tịch Quán bưng tô mỳ đi.

Hạ Tịch Quán đi rồi, Diệp Linh ở trên giường bệnh lăn lộn một hồi, đầy đầu cô đêu nghĩ đên Tiêu Thành kia, cô nhanh chóng ngồi dậy, đi ra ngoài.

Diệp Linh đi tới phòng bệnh cách vách, cửa phòng bệnh có rất nhiều hộ vệ áo đen canh gác, một con con ruồi cũng không lọt vào được.

Cố Dạ Cẩn nói Tiêu gia làm ăn phát đạt, hiện tại các bến tàu, tụ điểm ăn chơi … của Hong Kong đều do một nhà Tiêu gia độc quyền, Tiêu Thành tuyệt đối là một tên sừng sỏ tàn nhẫn, cũng là một lão đại.

Diệp Linh không chắc, cô không chắc Tiêu Thành này đến cùng là có đúng là… anh trai của cô hay không!

Ngày hôm qua cô nhìn thấy Tiêu Thành, cô đối với anh trai là quen thuộc tận xương, dù cho mười năm không gặp, cô cũng có thể liếc mắt nhận ra anh trai.

Đứng ở cửa phòng bệnh, ánh mắt đầu tiên nhìn Tiêu Thành cô đã biết, đó là anh trai của côi Nhưng là, anh trai sao lại trở thành Tiêu Thành con nuôi của Tiêu gia 2 Thân phận anh trai đặc thù, vì sao lại thành Thành gia Diêm La của hắc đạo mà người người sợ hãi?

Diệp Linh có quá nhiều nghi vấn, cô rất muốn chứng thực.

Thế nhưng cô lại không dám biểu lộ quá rõ ràng, bởi vì anh trai Diệp Minh và các đồng đội xương máu của anh đêu đã biên mật ở rôi trong truyên thuyết, Diệp Minh một khi hiện thế, không biết sẽ nhắc lên bao nhiêu gió tanh mưa máu.

Lúc Diệp Linh đang rất loạn: “cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Tô Tiểu Đường đi ra.

Diệp Linh nhanh chóng ngắng đầu nhìn lại, ánh mắt của cô rơi trên người cô gái Tô Tiểu Đường này, Tô Tiểu Đường năm nay chỉ mới 19 tuổi, vẫn còn học đại học, cô ấy có khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ mà tinh xảo, đôi mắt tựa như mặt hồ ngày thu. 19 tuổi còn quá nhỏ, da thịt cô ấy trắng mịn như lông chim hoàng oanh, xinh đẹp lại trong trẻo lạnh lùng.

“Tô tiểu thư, thật ngại quá, Thành gia đã có phân phó, cô không thê bước ra cửa phòng bệnh này nửa bước.” Thủ hạ nhanh chóng nói.

Tô Tiểu Đường nhìn những thủ hạ này: “Vậy các anh gọi điện thoại cho anh ta, tôi sẽ không bỏ chạy, nhưng tôi còn muốn đi học.”

Thủ hạ do dự một chút, Tô Tiểu Đường trước mắt là người mà lão đại kim ốc tàng kiều, nếu như bọn họ đắc tội cô, vậy nếu cô ở bên gối lão đại thủ thỉ cái gì đó, bọn họ cũng chẳng sống dễ chịu.

Một tên thủ hạ nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Được Tô tiểu thư, ngay bây giờ tôi gọi điện thoại xin chỉ thị Thành gia.”

Tô Tiểu Đường đi ra ngoài.

“Tô tiêu thư, cô không thê đi ra ngoài.”

“Tôi không đi xa, đứng ở đó hóng gió một chút, các anh có thể đi theo.” Tô Tiểu Đường đi ra ngoài.

Diệp Linh nhanh chóng đi theo, đi theo phía sau Tô Tiểu Đường.
Chương 1981:



Tô Tiểu Đường đi tới trước một cửa sổ liền dừng bước, cô ấy xoay người, cặp mắt trong lạnh kia rơi trên người Diệp Linh: “Cô vì sao vẫn đi theo tôi?”



Bị phát hiện rồi!



Diệp Linh có chút xui xẻo, mười năm không gặp, anh trai cũng đã là một người người đàn ông rồi, cô cũng có thê đoán được Tô Tiêu Đường này là người phụ nữ của anh trai, đại khái cũng là chị dâu của mình.



Diệp Linh biết mình sớm muộn sẽ có ngày mình có chị dâu, nhưng chỉ dâu còn nhỏ hơn mình nhiều như vậy, Diệp Linh thực sự bất ngờ.



“Cái kia… tôi không đi theo cô, tôi cũng là ra ngoài hít thở không khí.” Diệp Linh nỗ lực biểu thị thiện ý của mình.



Tô Tiểu Đường nhìn Diệp Linh: “Cô cảm thấy hứng thú với Tiêu Thành?



Muốn từ chỗ tôi biết nhiều tin tức về Tiêu Thành hơn?”



Diệp Linh hơi khựng kaji, cô có chút hoài nghi, cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?



Khuôn mặt Tô Tiểu Đường lành lạnh, cặp mắt như nước mùa thu lóe ra tia cảnh giác: “Ngày hôm qua lúc cô đứng ở cửa phòng bệnh tôi tôi đã thấy cô rồi, nhưng cô không nhìn tôi, mắt chăm chú dán vào trên người Tiêu Thành, rất rõ ràng cô là vì Liêu Tiêu Thành mới tiêp cận tôi.”



*… Ngày hôm qua cô thấy tôi?”



“Đúng vậy, dung mạo ngươi đẹp như vậy, rất khó để làm người ta không chú ý”



Đột nhiên được khen Diệp Linh: “…”



“Nếu như cô là vì Liễu Tiêu Thành mà đến, vậy tôi khuyên cii một câu, anh ta không phải một người tốt, cô tốt nhất cách anh ta xa một chút, ngàn vạn lần đừng bị bề ngoài của anh ta mê hoặc.”



“Có rất nhiều người phụ nữ thích anh ta, nhào về người anh ta, anh ta hình như cũng không cự tuyệt, sinh hoạt cá nhân vô cùng hỗn loạn, cô đừng thích anh ta.” Tô Tiêu Đường nói thật, cô ây còn chau mày.



Diệp Linh một bụng chữ hiện tại lại chẳng nói ra được chữ nào, cô không biết anh trai nhà mình mấy năm nay là làm cái gì, lại Tô để lại ấn tượng kém với Tiểu Đường như vậy.



Nhưng Diệp Linh là tuyệt đối không tin anh trai sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, chơi đùa tình cảm, cô tin tưởng nhân phẩm của anh trai.



Lúc này sau lưng truyền tới một giọng nói trầm thấp giàu từ tính: “Tô Tiểu Đường, tôi lần đầu tiên nghe em nói nhiều lời như vậy, vậy mà lại ở sau lưng tôi múa mép, nói xấu tôi!”



Diệp Linh nhanh chóng xoay người, Tiêu Thành tới.



Tiêu Thành còn dẫn theo một nhóm thủ hạ trùng trùng điệp điệp đi tới, người qua đường trên hành lang đã sợ lui ra nhường đường, hai tay anh đút trong túi quần bước chân tản mạn lại chắc chắn, người đàn ông cao 1m9, mặt mày phong thần tuần lãng, một thân khí tức điên cuồng tà mị khiến người ta vừa sợ vừa không nhịn được nhìn lén.



Lúc này một người đi đường từ ngõ cua chạy tới được, không thấy đường, lập tức đụng vào trên người Tiêu Thành, giấy tờ trong tay đều rơi trên mặt đất, anh ta sợ đến run lẫy bẩy: “Xin… xin lỗi, tôi không phải cố ý…”



“Này, bị gì thế hả?” Một thủ hạ nhanh chóng tiến lên đầy người qua đường kia một cái, còn chỉ vào mũi măng: “Mày dám đụng Thành gia chúng ta, đôi mắt này của mày mọc ra để trưng à?



Xin lỗi, nói xin lỗi mà có tác dụng còn cần cảnh sát làm cái gì?”



Thủ hạ phách lối không gì sánh được ở trên hành lang mắng um lên rồi, vừa nhìn chính là dáng vẻ lưu manh không chút cố ky nào.



Tiêu Thành hai tay đút trong túi quần, anh nhướng mày kiếm, lúc này giơ đôi chân dài lên đạp mông thủ hạ kia một cước: “Làm cái gì là làm cái gì, hiện tại là xã hội văn minh, lịch sự cho tao một chút.”
Chương 1982:



Thủ hạ kia nhanh chóng sờ sờ cái mông bị đá đau, chê cười nói: “Vâng, Thành gia nói rất đúng, đều là tôi không tôt.”



Tiêu Thành: “Còn không mau nhặt giấy tờ trên đất lên.”



“Vâng.” Thủ hạ kia tay chân lanh lẹ nhặt giấy tờ rơi tán lạc lên, đưa cho Tiêu Thành.



Tiêu Thành đi lên trước, kéo lại tay người qua đường kia, đưa giấy tờ qua, anh ôn hòa cười nói: “Đừng sợ, chúng tôi không phải là lưu manh, chúng tôi đều là người làm ăn đàng hoàng!”



Tiêu Thành nói rất thành khẩn, anh cười rộ lên khóe mắt có chút nếp nhăn, đôi mắt đen mà sáng rực nổi chút đào hoa, lại tà khí tận xương không nói ra được.



Người qua đường kia nhanh chóng bị dọa muốn tè ra: “Tôi… tôi đi trước…”



Người qua đường chạy như bay.



Tiêu Thành nhìn một chút bóng lưng người qua đường kia, sờ soạng khuôn mặt tuấn tú của mình một cái, hỏi thủ hạ: “Mặt của tao rất đáng sợ sao?”



Thủ hạ lúc này nịnh nọt nói: “Thành gia là người đàn ông đẹp trai nhất vũ trụ.”



Diệp Linh: “…”



Tô Tiểu Đường: “…”



Tiêu Thành đi lên trước, đi tới bên người Tô Tiểu Đường, anh vươn tay, thô lỗ kéo Tô Tiểu Đường vào trong ngực mình: “Đồ dê con mất dịch, tôi cho em ăn uống đàng hoàng, còn bỏ tiền ra để em học đại học, em báo đáp tôi như vậy à, bôi đen tôi?”



Tô Tiểu Đường nhanh chóng giãy gia, thế nhưng cánh tay anh như thép không chút sứt mẻ, dễ dàng giam cầm cô, cô ngắng đầu trừng mắt anh một cái: “Anh đen còn muôn tôi tới chùi sao?”



“Lời này, tôi còn chưa kết hôn, yêu đương vài người, ngủ vài người thì làm sao, đây là tự do của tôi.” Tiêu Thành nói xằng nói bậy.



Tô Tiểu Đường: “…”



Diệp Linh nhìn hai người, nhanh chóng ho nhẹ một tiếng, lấy lại sự tồn tại của mình: “Khụ khụ!”



Lúc này Tiêu Thành ngắng đầu, ánh mắt rơi trên mặt cô, dường như mới nhìn đến cô.



Diệp Linh nhìn Tiêu Thành trước, gương mặt Tiêu Thành không giống với mặt của anh trai, như là hai người khác nhau, thê nhưng trái tim Diệp Linh lập tức liền thình thịch nhảy loạn, chắc là do máu mủ tình thân! Cô đã chắc chắc, Tiêu Thành chính là Diệp Minh, chính là anh trai của côi Tiêu Thành ôm Tô Tiểu Đường, rất tùy ý liếc mắt nhìn Diệp Linh: “Cô là ai, thoáng nhìn là một mỹ nhân, thế nhưng đáng tiếc, má phải đã bị hủy.”



Ánh mắt Tiêu Thành từ vết sẹo trên má phải Diệp Linh nhàn nhạt liếc qua, tựa như thờ ơ, thế nhưng đáy mắt đã xẹt qua tia u ám.



“Thành gia, tôi muốn nói với anh vài câu.” Diệp Linh đi lên trước, nhón chân lên che ở bên tai Tiêu Thành nói nhỏ.



Tiêu Thành không có biểu cảm gì.



“Thành gia,” Lúc này thủ hạ vội vã đã đi tới: “Tứ ca tới.”



Tiêu Tứ tới.



Tiêu gia tổng cộng có hai đứa con nuôi, Tiêu Tứ và Tiêu Thành, trước khi Tiêu Thành đến, Tiêu Tứ này hết sức được cưng chiều, thế nhưng Tiêu Thành tới rồi, hắn liền thất sủng, hiện tại đa số quyền lợi đều vào trong tay Tiêu Thành, một người Thành gia, một kẻ Tứ ca, nghe từ “gia” và “ca” đã thấy khác biệt, cũng biết Tiêu Thành thủy chung đè ép Tiêu Tứ.



Nhưng Tiêu lão gia tử chắc chắn sẽ không để Tiêu Thành một mình độc quyền, Tiêu Tứ và Tiêu Thành là quan hệ kiêm chê lân nhau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom