• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full TRỰC TIẾP LAO VÀO LÒNG BOSS PHẢN DIỆN (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 2

Đúng như dự liệu Triệu Uyên đã ngăn ta lại.

Phí lời, hắn có thể để ta chết sao?

Trong mắt hắn, ta là tử sĩ của hắn, thuộc về tài sản riêng, không tính là người. Tài sản sao có thể tự quyết định quyền đi hay ở của bản thân được? Tài sản sao có thể tự làm tổn thương mình, tạo thành tổn thất cho chủ nhân?

Nếu như muốn giết ta, cũng phải do hắn quyết định lúc nào xuống đao, làm gì đến lượt ta quyết định!

Huống chi, võ công của ta có thể một đấu một trăm, ta lại có một khuôn mặt trang nhã, một cơ thể eo ngực mông chân không thiếu gì cả, nghiêm túc mà nói ta là một trong những điểm mạnh trong gia tài hắn có trong tay, sao hắn có thể để ta chết được.

Hai người bọn ta đứng đó lôi qua kéo lại thanh dao găm giống như lúc người thân nhét bao lì xì vào túi trẻ con trong dịp Tết vậy, tiểu thư Nguyệt Nga ở một bên cuối cùng cũng không thể xem tiếp, hét lớn “Đủ rồi”, rồi bưng bát thuốc giải đã chuẩn bị sẵn trên bàn, ngửa cổ uống cạn một hơi.

Ngay lập tức, tay nàng ta buông thõng, bát sứ rơi trên bàn, quay vòng một hồi lâu, người ngã xuống cái giường nhỏ, ôm chặt bụng, khuôn mặt đau khổ tột cùng.

Được đó, không hổ danh là nữ phụ độc ác cười haha đến cuối cùng mới bị BOSS phản diện một đao giết chết, tiểu thư Nguyệt Nga của chúng ta thật là một người mạnh mẽ quá đi!

Nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nga đau đớn ngã ở đó, Triệu Uyên ngay lập tức hoảng hốt, buông bàn tay đang giằng co với ta, phi thân đến bên giường, ôm Đỗ Nguyệt Nga lên, siết chặt vào lòng nhẹ nhàng an ủi, thấy nàng ta nắm chặt tà áo không nói gì mà rơi lệ, hắn đột nhiên cầm lấy bát thuốc ném về phía ta:

“Như này ngươi đã vừa lòng chưa?”

Khoảnh khắc đó, ta nhìn Đỗ Nguyệt Nga, trong lòng nảy sinh một tia hổ thẹn khó hiểu, nhìn khuôn mặt trắng nhỏ này…

Ủa khoan! Ngay lập tức ta phản ứng lại.

Vừa lòng cái đầu của ngươi á!

Bạn gái của ngươi trúng độc, vốn dĩ cần tự mình uống thuốc giải, tự mình chịu sự đau đớn khi giải độc, kết quả là ta không ngoan ngoãn hứng thay, để nàng ta tự chịu trách nhiệm cho bản thân, mà sao giống như sự đau đớn này do ta hại thành vậy?

Dám hỏi hai vị là linh hồn đầu thai của công ty Dịch vụ Tài chính Ant (đòi nợ thuê) à, cả thế giới đều nợ hai người sao?

Nhìn thấy kỹ năng diễn xuất điêu luyện của Đỗ Nguyệt Nga ở trên giường, cuối cùng ta cũng không chịu nỗi được nữa, quỳ xuống nhích về phía trước hai bước, lo lắng nói: “Vương gia, nhanh gọi thái y đến khám cho tiểu thư Nguyệt Nga đi ạ! Vừa nãy thuộc hạ cho tên tử tù kia thử thuốc, hắn uống xong sau một lúc mới bắt đầu đau bụng, nhưng tiểu thư Nguyệt Nga vừa uống xong đã đau như thế này rồi, đừng nói là uống nhầm thuốc chứ?”

Đỗ Nguyệt Nga đang ôm bụng kêu “aiya aiya” ở trên giường cả người đột nhiên cứng lại.

Cô nhóc, giả vờ hơi sớm rồi nhỉ?

06.

Triệu Uyên nhìn vào hai mắt ta thật sâu, không lập tức gọi thái y.

Ta biết rồi, thật ra hắn biết Đỗ Nguyệt Nga là loại người gì, đã nhìn ra nàng ta đang diễn rồi.

Hắn chỉ đơn thuần muốn nuông chiều nàng ta mà thôi.

Ta nhất quyết muốn vạch trần, hắn chỉ cảm thấy chán ghét.

Kết quả là thái y Vương Viện Phán căng thẳng nói: “Hồi bẩm Vương gia, phương thuốc tiểu thư Nguyệt Nga uống quả thực không phải phương thuốc đã thử qua… Giữa nó và phương thuốc đã thử, khác biệt chính là vị thuốc mà lão phu do dự đó ạ…”

Mặt của Triệu Uyên và Đỗ Nguyệt Nga đều hiện lên vẻ sợ hãi, ngay lập tức bụng của Đỗ Nguyệt Nga lại giống như đau thật, ôm bụng sợ tới mức đồng tử giãn ra.

Mấy người tì nữ hoảng loạn cả lên, nào là bưng chậu nhổ, nào là bưng nước.

Đỗ Nguyệt Nga vừa ôm chậu nhổ vừa móc vào cổ họng, sau đó bắt đầu nôn ọe ọe.

Triệu Uyên vừa ngửi thấy mùi nôn mửa đã tránh ngay ra phía sau, biểu cảm đã dần dần mất kiểm soát, kết quả là bên này lão thái y run rẩy nói hết nửa câu còn lại: “Vị thuốc không giống đó, không khác biệt lớn so với vị thuốc trong bát kia, nhưng dược tính nhẹ hơn một chút thì vi thần nghĩ rằng có lẽ phản ứng giải độc sẽ ít hơn vị thuốc đã thử kia…”

Đỗ Nguyệt Nga đang nôn đến nỗi nước mắt giàn dụa, vừa nghe thấy những lời này liền nâng mắt lên, trong ánh mắt mơ màng lộ ra ba phần tuyệt vọng, chắc là ngay lúc này rất muốn cào xé Vương Viện Phán và gào thét một tiếng: “Ngươi nói ra hết một lần sẽ chết sao?”

Bên này Triệu Uyên nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nga cứ xoa cái miệng đầy dầu mỡ, móc trên đó là nửa cọng mì trưa nay mới ăn, hoàn toàn mất đi kiểm soát biểu cảm, vừa cách xa nàng ta vừa bình tĩnh hỏi thái y: “Vậy phải làm sao?”

Thái y than thở một câu: “Nôn cũng nôn rồi, vậy thì làm lại một bát khác là được ạ.”

Ta thật sự nhịn không nổi, hơi thô lỗ bật cười.

Đỗ Nguyệt Nga được ba a hoàn nâng lên giường, cả người run cầm cập, không khóc cũng không lăn lộn nữa, ước chừng đã hoàn toàn kiệt sức.

Lúc đó, nàng ta quay đầu nhìn Triệu Uyên.

Ta luôn cảm thấy, những giọt nước mắt đó hình như là thật.

Triệu Uyên lúc này căn bản không nhìn nàng ta, mà lại lạnh lùng nhìn ta, thật tình cờ bắt gặp nụ cười mà ta chưa kịp rút lại trên khóe miệng, sa sầm mặt:

“A Bát, Thập Tứ! Thập Thất hôm nay nhiều lần cãi lệnh bản vương, hai ngươi giam nó vào địa lao để nó tự suy ngẫm lại xem mình đã sai ở đâu!”

Ngoài ta ra, Lão Bát và Lão Thập Tứ là hai tử sĩ mà Triệu Uyên trọng dụng nhất ở trong cung, vừa nghe chủ tử ra lệnh, đã nhanh chóng ra khỏi hàng ngũ, mặc dù là bắt ta - người đồng sinh cộng tử với bọn họ, nhưng họ cũng không dám có chút chậm trễ, cả hai nhìn nhau, bước lên trước, nửa dìu nửa khống chế đưa ta đi.

Đúng vậy, hình như mỗi nữ chính tử sĩ cực khổ, đều có một người nam phụ thanh mai trúc mã. Trong câu chuyện của chúng ta, Thập Tứ, chính là người nam phụ này.

Ta cũng không biết nguyên nhân gì, có lẽ là tính khí hài hước dễ gần của ta? Xuyên tới đây chưa được mấy ngày, người huynh đệ này đã mạnh dạn bày tỏ một cách khéo léo với ta rồi.

Không phải ta nói chứ, cái thứ bậc của huynh cũng không thuận lợi gì, nếu không bỏ chữ Thập đằng trước đi thì làm sao huynh có thể thăng cấp được?!

Nam phụ mà, về cơ bản có hai đặc điểm, thâm tình + nhu nhược.

Cũng không còn cách nào khác, đều là do cổ trùng khống chế, làm gì có ai có cản đảm để cứng rắn với chủ nhân đâu.

Nhưng huynh ấy can tâm làm tôi tớ, còn ta thì không, tam quan khác nhau, không thể cưỡng cầu, làm bạn bè thì có thể, còn những chuyện khác miễn bàn, ta khéo léo kiên quyết từ chối huynh ấy.

Tuy nhiên, người này tính tình rất tốt, trong nguyên tác, nữ chính đã trở thành người hầu ngủ cùng của Vương gia, trong lòng huynh ấy chỉ là có chút để ý, nhưng vẫn như thường không nói gì với nữ chính. Ta khéo léo từ chối, huynh ấy cũng không để trong lòng, vẫn đối xử rất tốt với ta.

Lúc này, huynh ấy phát hiện tư thế đi của ta hơi khác thường, cúi đầu xuống nhìn, liền phát hiện bụng nhỏ của ta có vết máu khó nhìn thấy ẩn dưới y phục màu đen.

Không sai, lúc đó vốn dĩ ta không tính đâm thật, kết quả lúc Triệu Uyên đến ngăn cản ta, không biết ngăn kiểu gì mà lại khiến cho dao găm đâm vào nửa tất, ta nghi ngờ là do hắn cố ý, đáng tiếc ta không có chứng cứ.

“Muội sao vậy? Bị thương có nặng không?” Ra khỏi cửa, Thập Tứ nói nhỏ.

“Lát nữa mang hộp thuốc đến giúp ta.”

Huynh ấy hiểu ngay, cũng không nhiều lời, cùng lão Bát đưa ta đến địa lao, khóa cửa xong liền phi thân đến phòng ta.

Địa lao hình như cũng ở góc Đông Bắc của Vương phủ, không biết cách đại mỹ nhân có xa không. Cả căn phòng tối đen như mực, chỉ có một ngọn đuốc lập lòe trên tường.

Nhận được hộp thuốc Thập Tứ mang tới, ta cảm kích nắm lấy tay huynh ấy lắc lắc, sau đó thả ra, huynh ấy ngại ngùng không dám ngẩng đầu, chỉ nói nếu có việc gì có thể phát tín hiệu gọi huynh ấy đến, gần đây đừng làm cho Vương gia tức giận để tránh phải chịu khổ, rồi đi luôn.

Chàng trai, chính câu nói cuối cùng của huynh, thì huynh không có mệnh nam chính rồi.

Ta bất lực lắc đầu, cởi y phục, bắt sau xem xét vết thương của mình.

Sao cơ? Huynh hỏi ta đau không?

Có thể không đau sao? Không phải tại vì từ lúc xuyên đến đây cứ động một phát là bị thương, đau đớn riết quen rồi hay sao?

Với cả tử sĩ từ nhỏ uống thuốc, ai cũng không được thông minh, nhưng cảm giác đau đớn thì yếu hơn người bình thường, nếu là ta của lúc trước, lúc một đao này mà đâm xuống là ta về chầu ông bà chắc luôn.

Vết thương này dài khoảng nửa tấc, sâu nửa tấc, máu chảy ào ào, da thịt lẫn lộn.

Mẹ nó, phải may rồi.

Ta vừa run rẩy vừa lấy cái kim cong trong hộp thuốc ra, dùng nhíp kẹp lại rồi hơ qua ngọn đuốc phía trên, luồn chỉ qua, cắn một miếng vải trắng, dùng rượu mạnh thấm qua miếng bông gòn rồi lau sạch vết thương, sau đó cắn chặt răng may vết thương lại.

Trong nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình đều dùng kim may quần áo khâu da thịt, điều này là hoàn toàn sai lầm. Cây kim thẳng rất dễ đâm vào, nhưng xuyên vào trong rồi làm sao lấy ra? Chẳng lẽ xuyên từ trong xuyên ra? Khâu đế giày à?

Bác sĩ khâu đều dùng kim cong, hình dáng là một nửa hình tròn.

Cái thứ này vô cùng khó cầm, dùng để may vải đã rất tốn sức, chứ nói gì là may da thịt của bản thân. Thân thể của ta dù có không sợ đau đi chăng nữa, nhưng thật sự quá là đau rồi, hai tay run run lẩy bẩy, ta quyết tâm, đâm vào một nửa, mồ hôi đã ướt đẫm y phục.

Ta thở hổn hển, cả người giống như mới được vớt lên khỏi nước, gạt mồ hôi và nước mắt trên mặt, gian nan tìm chính xác đầu mũi kim, một hồi lâu mới cầm được đuôi kim, dùng sức lực toàn thân, đâm toàn bộ cây kim vào trong.

Ngay lúc mà cây kim xuyên qua da thịt, suýt chút nữa ta đã cắn nát miếng vải trắng trong miệng, rên lên một tiếng, mềm nhũn ngã dưới đất.

Từng mũi từng mũi kim rút ra đâm vào, sau khi cột chỉ xong, trong miệng ta đã có vị máu tanh, lợi gần như bị ta cắn chảy máu.

Trước mắt tối đen, hình như ta đã hôn mê một lúc. Sau khi tỉnh lại, cảm thấy cả người nhớp nháp vô cùng khó chịu. Bên cạnh có thức ăn và nước, còn có bộ y phục để thay — Không cần nói, chắc chắn là bút tích của Thập Tứ của chúng ta rồi.

Ta bò dậy, uống ngụm nước, ăn chút đồ để lấy lại sức, sau đó duỗi tay bắt đầu cởi y phục.

Một thân ta toàn máu, lại dính dính, không muốn mặc luôn.

Kết quả ta vừa cởi y phục ngoài để lộ áo yếm bên trong, bên tai đột nhiên có một tiếng ho truyền đến.

Ai?

07.

Có một viên gạch ở bên tường, dưới cái nhìn của ta, một vết nứt từ từ được kéo ra.

Ta nâng cao cảnh giác, lặng lẽ tiếp cận, một phát kéo hẳn viên gạch ra, đối diện lộ ra khuôn mặt trắng đến phát sáng của đại mỹ nhân.

Tác động thị giác từ khoảng cách gần như vậy khiến ta kinh ngạc há to mồm, một lúc lâu không nói nên lời.

Ta theo thói quen ngửa người ra sau, huynh ấy đã nhìn thấy toàn bộ mặt, eo cùng với ngực và vai của ta, ngay lập tức quay mặt đi, vành tai dần dần đỏ lên.

Thật dễ thương!

Ta bấu vào miệng cái lỗ lại gần huynh ấy: “Huynh muốn gọi ta sao? Huynh đói không? Bên ta vẫn còn đồ ăn, ăn chút không?”

Huynh ấy muốn nói gì đó rồi lại do dự: “Ta không phải…”

“Hơi nguội rồi,” Ta rờ rờ đáy bát, “Cái màn thầu nhỏ này ta chưa ăn miếng nào, có điều hơi nát. Ta không để huynh ăn đồ thừa đâu!”

Đại mỹ nhân nghẹn lời: “Cô mặc y phục vào trước đã.”

Đúng rồi, mặc ít như vậy có hơi lạnh.

Ta cởi nút thắt lưng: “Huynh đợi ta cởi bộ y phục bẩn này đã, bị dính máu rồi.”

Mỹ nhân sợ đến nỗi nhắm mắt lại: “...Cô muốn làm gì thì làm đi!”

Góc độ này của huynh, cái lỗ nhỏ to bằng bàn tay thì huynh có thể nhìn thấy được gì? Tên nhóc này còn căng thẳng nữa chứ.

Tuy nhiên vừa nghĩ đến trong phòng này có thể không chỉ có một cơ quan, ta nghĩ ngợi, khoác y phục được thay ở bên ngoài rồi mới cởi nội y, thay toàn bộ y phục một cách rất thuần thục.

Sau khi thay xong ta đến gần cái lỗ kia, mạnh dạn duỗi tay chọt chọt vào mặt huynh ấy: “Mỹ nhân, ta thay xong rồi nè, mặt huynh đỏ cái gì vậy? Chưa từng thấy nữ nhi thay y phục sao?”

Mỹ nhân giống như bị bỏng tránh đi, động đến xiềng xích trên xương bả vai, đau đến co rút lại, nhưng không quan tâm những điều đó, huynh ấy trừng thẳng mắt phẫn nộ nói: “Sao ta có thể xem trộm những cái này được chứ!”

“Huynh chưa thành thân à?”

“Ta…”

“Định thân rồi sao?”

“Chưa…”

“Huynh đẹp như vậy, không có cô nương nào nhào vào người huynh, khóc nói muốn gả cho huynh hả?”

Huynh ấy đứng hình: “Cô nói bậy bạ gì đó?”

Ta cũng đứng hình: “Không có ai nói với huynh, huynh rất đẹp sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, mặt của mỹ nhân hiện lên hai tầng đỏ đỏ, mắt quay đi chỗ khác, không dám nhìn ta nữa: “Ta chỉ nghe người khác nói ta là tên mặt trắng ẻo lả. Còn mỹ nhân kế, khổ nhục kế, bây giờ còn ra sức lôi kéo làm quen rồi khen ta, tất cả đều được chuẩn bị từ trước chứ gì? Triệu Uyên không phải muốn biết báu vật được giấu ở đâu sao? Ta cũng không biết. Hắn từng nhát từng nhát đao đâm ta, ta cũng không nói ra, nên đừng phí sức nữa.”

Ôi chao ơi, ngó cái tính cộc cằn này này!

“Tên khốn nào nói huynh mặt trắng ẻo lả vậy? Hả? Hắn có bị mù không thế?”

Mỹ nhân được ta đặc biệt quan tâm nên ngây cả người.

“Nghe ta nói!” Ta duỗi hai tay ra, quay mặt của huynh ấy qua đối diện với ta, ép huynh ấy nhìn thẳng ta, “Khuôn mặt này của huynh, đặc trưng nam tính rất rõ ràng. Xương mày cao, lông mày rậm, rất nam tính; Mũi to cao thẳng, rất nam tính; Hàm dưới rộng, khuôn mặt góc cạnh, cằm hơi vuông, các đường nét rõ ràng, càng nam tính hơn. Lại nhìn dáng người của huynh đi, hình tam giác ngược, cơ bắp săn chắc, đôi chân dài miên man…” Ta cố gắng nuốt nước miếng xuống, “Huynh không ẻo lả, chỉ là môi hồng răng trắng, quá đẹp mà thôi.”

Mỹ nhân bị ta khen đến nỗi không được tự nhiên, lúng túng cố gắng thoát ra khỏi nanh vuốt của ta.

“Đừng động!” Ta trừng mắt.

Huynh ấy ngẩn người, đang muốn xem ta làm trò gì tiếp, thì liền nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của ta: “Những vết thương này phải làm sao đây? Nhìn máu này, chậc chậc, ta thật đau lòng quá đi.”

Mỹ nhân bị ta xoay vòng vòng như vậy đã hoàn toàn choáng váng, đôi mắt đào hoa ngận nước mơ màng nhìn ta.

A! Ta chết mất!

Có thể được chiêm ngưỡng nhan sắc tuyệt đẹp ở khoảng cách gần như vậy, đời này không gì hối tiếc nữa! Đời này ta không hối tiếc gì nữa!

“Ta có thể hôn huynh một cái không?” Ta lại bắt đầu nuốt nước miếng, “chỉ một cái, một cái thôi…”

Ta không tham lam đâu, chỉ hôn lên má là được rồi!

Mặt mỹ nhân đã đen lại cùng với biểu cảm chấm hỏi, sau khi nhịn một lúc lâu, cuối cùng nói một câu: “Cô buông ta ra!”

Ò.

Ta tém miệng bước sang một bên, nhìn nhan sắc của huynh ấy mà cổ họng khô khan.

“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Huynh ấy nghẹn lời.

Ta thật thà thú nhận: “Ta thật sự chẳng muốn làm gì, chỉ là… chỉ là có chút thấy sắc nổi ý thôi.”

Biểu cảm của huynh ấy khá sốc.

“Ay ya, đừng nói mấy thứ vô dụng này nữa,” Ta kết thúc chuyện này, “Bên ta vẫn còn cái màn thầu nhỏ, miễn cưỡng còn chút hơi ấm, với có một cái đùi gà chưa động đến, huynh ăn không?”

Một tiếng “ọc” phát ra bán đứng huynh ấy, cuối cùng huynh ấy tuy ngại ngùng nhưng vẫn không thể vượt qua sức hút của đồ ăn được.

Mỹ nhân chậm rãi ăn hết đồ trên tay ta, vết máu trên môi mỏng không còn, bóng dầu hồng hào, cực kì thu hút người, ta lặng lẽ thở dài, nếu có thể hôn một cái…

“Huynh tên là gì thế? Võ công rất tốt nhỉ? Nếu không thì chỉ cần tùy ý cột lại là được, chứ đây thậm chí còn xích vào xương bả vai nữa?”

Huynh ấy thong dong chậm rãi chớp mắt: “Chủ tử của cô trước khi sai cô đến gài bẫy ta không nói cho cô biết sao?”

Ta trợn mắt trắng: “Ta gài bẫy huynh rồi à?”

Huynh ấy nghẹn họng.

“Được được được, thích hoài nghi thì cứ hoài nghi đi! Thích nói thì nói, dù gì huynh nói ta gài huynh thì ta chính là như vậy, thế huynh đừng nói chuyện với ta nữa, đừng để ta gài huynh.”

Đối diện với soái ca tính khí ta có thể tốt một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, ai cũng đều là tâm can đại bảo bối của ba mẹ, đều là lần đầu làm người, việc gì ta cứ phải nhường huynh.

Ta thuận tay cầm viên vạch đó “cạch” một tiếng đóng kín lỗ lại, trực tiếp dựa vào tường chợp mắt, vết thương ở bụng vẫn còn đau đây này, ta nghỉ ngơi một chút không tốt hơn sao?

Chưa được bao lâu, viên gạch bên tường đã bắt đầu động từng chút từng chút.

Ta quả thực không nhịn được, bật cười.

08.

Viên gạch nhỏ đó động một lúc lâu, mới mở ra một kẽ hở, sau đó ta “cạch” một tiếng đẩy về lại.

Sau một lúc im lặng xấu hổ, viên gạch lại động đậy, ta lại “cạch” một tiếng đẩy về.

Ta đoán là bên kia đã tức giận, mới “cạch” một tiếng kéo cả viên gạch ra, đối diện với gương mặt tràn đầy cau có và bất lực của đại mỹ nhân:

“Huynh đẩy cái này, xương bả vai không đau à?”

Huynh ấy ngại ngùng cúi đầu, sau đó lại nhìn về phía khác: “Không sao.”

“Rốt cuộc vì sao huynh lại vào đây?”

Huynh ấy: “Tạo phản.”

“Huynh tạo phản, vì sao hắn lại nhốt huynh trong vương phủ?”

Mỹ nhân cười châm biếm: “Chờ được giá rồi bán đó, ta là công trạng mà hắn chuẩn bị dùng để tranh quyền vào thời khắc mấu chốt. Với cả, hắn luôn hoài nghi trong tay ta có báu vật của vua tặng, nhất định không để người khác được lợi.”

Ta: “Huynh không sợ ta gài bẫy huynh à? Sao cái gì cũng nói cho ta thế?”

Mỹ nhân ngẩn người.

Nhân lúc huynh ấy không chú ý, ta lại “Cạch” một tiếng đóng lại.

Vừa đóng lại, ta dựa vào tường trượt xuống.

Gay go rồi.

Vị đại mỹ nhân này, sao càng nhìn lại càng giống như BOSS phản diện đã lấy mạng nguyên chủ của ta trong nguyên tác thế?

Đáng để Triệu Uyên kiêng dè như thế, người mà phải đeo xích trên xương bả vai và nhốt trong địa lao đen kịt của vương phủ để thẩm vấn tra tấn, sợ là không có nhiều người đâu…

Trong nguyên tác, người mà BOSS muốn giết thật ra là Đỗ Nguyệt Nga, nhưng lúc phát hiện nguyên chủ của ta chỉ là người thay thế thì cũng không nương tay, lạnh lùng nói một câu “Tay sai của Triệu Uyên, đáng chết”, một tay phất xuống đã khiến nàng ấy trở thành con nhím gai, có thể nói là vô cùng tàn khốc.

Giờ phút này ta lại muốn tát vào miệng mình mấy cái quá.

Ta chỉ xem thịt của huynh, tình tiết trong truyện đều lướt qua, giờ thì tốt rồi, không nhớ nổi chứ gì?

BOSS này xuất thân từ đâu?

Có bối cảnh gì?

Có ý đồ gì?

Nhớ không ra…

Nghiêm túc nhớ lại nguyên tác, trong đầu ta chỉ đầy cảnh không phù hợp cho trẻ em…

Ta có tội…

Bên này ta đang bối rối không biết phải đối mặt với mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, bên kia cửa của ngục tối có tiếng động. Trong tiềm thức ta đứng trước che cái lỗ nhỏ lại, lại sợ quá lộ liễu, còn sợ mỹ nhân bên kia mở ra, vội vàng hét lớn: “Vương gia!”

Triệu Uyên vừa bước một chân vào, đã nghe thấy tiếng ta nóng vội gọi hắn, ngay lập tức hắn nhếch miệng lên.

Ta: “…” Được thôi, ngươi vui là được.

Ta cảm thấy mỹ nhân không ngốc như vậy, nghe thấy hắn đến, tự nhiên sẽ không sơ ý, nhắc nhở như vậy chắc cũng đủ rồi.

“Biết sai chưa?” Triệu Uyên thư thả tiến vào, cằm hướng lên trên, đắc ý hạ mắt nhìn ta.

Ta sai cái đầu ngươi á.

Ta cũng rất muốn biết, rốt cuộc ta đã làm sai việc gì, bị ông trời phái đến hay bị tên khốn xấu xa này làm cho kinh tởm? Chẳng qua chỉ là xem mấy cuốn sách “da thịt” chút thôi mà? Ta cũng không có xem công khai, chỉ lén xem một mình cũng không được à?

Ngay lập tức, ta ra vẻ tỉnh ngộ, gật đầu liên tục: “Thuộc hạ biết sai rồi.”

Triệu Uyên ngược lại khá bất ngờ: “Sai ở đâu?”

Ta nói một cách nghiêm túc: “Thuộc hạ sai ở chỗ là thuộc hạ không nên còn sống.”

Triệu Uyên tức giận đang muốn nổi trận lôi đình, thì lại nghe thấy ta tự trách móc: “Chỉ cần thuộc hạ còn sống, khiến cho tiểu thư Nguyệt Nga nhìn thấy, liền cảm thấy có đinh trong mắt, có gai trong thịt, cả người không thoải mái. Làm cho nữ nhân Vương gia yêu thương nhất đau đớn như vậy, là lỗi của thuộc hạ.”

Cái này nếu mà đang đứng trước mặt Đỗ Nguyệt Nga, Triệu Uyên đã sớm mắng rồi. Ngươi là cái tên đầy tớ xấu xa không biết điều, tiểu thư Nguyệt Nga là người mà ngươi có thể nói như vậy sao? Tiểu thư Nguyệt Nga mà hẹp hòi vậy sao? Tương lai là người mà bản vương chọn để duy trì dòng dõi hoàng tộc, ngươi xem tiểu thư Nguyệt Nga của chúng ta sẽ để ý sao?

Nhưng lúc này hắn lại cười một cách mờ ám.

“Ghen rồi?”

Ghen cái đầu nhà ngươi á.

Triệu Uyên khoanh tay, tâm tình thoải mái: “Bản vương đã xin một ân điển cho ngươi trước mặt mẫu phi, chỉ cần ngươi chịu ngoan ngoãn nhận sai, thì sẽ để ngươi làm cung nữ giáo dưỡng của bản vương, hầu ngủ cho bản vương. Điều này vốn dĩ không hợp quy củ, bản vương đã từ chối đại cung nữ Uyển Lăng bên cạnh mẫu phi, cố gắng đấu tranh mới giành được vị trí này cho ngươi. Ngươi sẽ là nữ nhân đầu tiên của bản vương, bất luận thế nào cũng không ai có thể thay thế được, trước mặt Nguyệt Nga, bản vương cũng sẽ bảo vệ ngươi, được không?”

Sao cơ?

Trong nguyên tác vị vương gia này bị người ta hạ thuốc mới tạm thời bắt nữ chính XXOO, đoạn này có “thịt”, ta xem rất kĩ, lúc đó còn châm biếm hành động hạ thuốc thối nát nữa.

Sau đó, hắn tỏ vẻ hối hận, lúc đó nữ chính cảm thấy mình là kẻ dư thừa, nam chính và tiểu thư Nguyệt Nga mới là yêu nhau thật.

Kết quả, tên khốn này thì ra đã sớm mê cơ thể của nữ chính rồi, thật hèn hạ!

Ta làm ra dáng vẻ hân hoan: “Vương gia, đây là thật sao? Nếu như thuộc hạ thành người trong phòng của vương gia, sau này sẽ có một đứa con, có phải sẽ không cần phải dãi nắng dầm mưa, đánh đánh giết giết, giống như mấy người thô kệch như lão Bát, lão Thập Tứ?”

Triệu Uyên cứng người.

Quý phi nương nương sẽ không để cho vợ lẽ của hắn sinh con trưởng, phủ thừa tướng cũng sẽ không chịu được việc hắn để vợ lẽ sinh con trưởng.

Những chuyện này, trong lòng hắn rất rõ, thực ra ta cũng biết rất rõ, hắn có thể lừa ta, nhưng muốn lấp liếm, tự nhiên sẽ khó hơn một chút so với lừa một tiểu nha đầu trói gà không chặt.

“Ngươi tạm thời… đợi mấy năm. Đợi Nguyệt Nga sinh hạ con trưởng, tự nhiên ngươi cũng có thể có con của mình.

Ta “ồ” một tiếng, chớp mắt: “Vậy vương gia, chuẩn bị bảo thuộc hạ uống thuốc tránh thai, hay là xong việc trực tiếp phá đi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom