• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full TRỰC TIẾP LAO VÀO LÒNG BOSS PHẢN DIỆN (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 4

“Huynh đây là đang muốn làm gì thế?” Nhìn thấy dáng vẻ đó của huynh ấy, ta đột nhiên bật cười, “Lo lắng cho ta vậy sao?”

Hiên Hiên quay đầu đi: “Nếu bản thân cô tự nguyện thì chẳng ai thèm lo chuyện bao đồng.”

Ta đưa tay qua cửa sổ cào nhẹ mu bàn tay của huynh ấy: “Vậy huynh đoán xem ta tự nguyện hay không tự nguyện?”

Hiên Hiên hừ lạnh một tiếng: “Có gì mà không tự nguyện đâu, Vương gia vàng ngọc tôn quý, nếu cô đi theo hắn, sinh một đứa con, vậy thì không cần phải dầm mưa dãi nắng, làm những công việc tầm thường đó nữa.”

Ta gật đầu: “Ừm, nói có lý, vậy thì ta đi.”

Tay ta vừa rút lại một nửa, thì bị huynh ấy nắm chặt, trừng mắt nhìn ta một cách giận dữ: “Cô dám!”

Ta cười, xòe tay đan mười ngón tay với huynh ấy: “Sau ba ngày, cá chết lưới rách, ta có thể sẽ chết.”

Nghe ta nói như vậy, huynh ấy ngược lại có chút chần chừ: “Cô…thật sự phải như vậy?”

Vì sự trong sạch, có đáng không?

Không đáng.

Vì vậy ta không phải vì cái trinh tiết chết dẫm đó.

“Ta thà kháng cự mà chết chứ không muốn sống như một tên nô lệ. Huynh biết đó, ta là tử sĩ của Triệu Uyên, lúc này ta chưa chết, trong tương lai sẽ có vô số việc bẩn thỉu, giết người cướp của chờ ta làm, đến cuối cùng nếu làm không tốt vẫn sẽ chết như thường.”

Hiên Hiên vỗ tay cười vang, vô cùng hào hứng: “Được! Ta giúp cô!”

Ta phì cười: “Huynh giúp ta? Huynh đã bị người ta đóng đinh vào tường rồi, giúp kiểu gì?”

Mặt của Hiên Hiên ngay lập tức đỏ lên: “Ta…”

“Ôi, huynh đừng nói,” Có một vầng hào quang sáng lên, “Ta thật sự có chuyện cần huynh giúp đây.”

Hiên Hiên mặt đầy sự hoài nghi: “Việc gì?”

Mắt của ta đảo một vòng trên người huynh ấy với ý đồ xấu xa: “Đời này của ta chỉ có một điều nuối tiếc, đó chính là chưa được nếm trải mùi vị của nam nhân, chi bằng huynh hãy làm Bồ Tát sống, ban thân xác này của huynh cho ta đi.”

Mặt của Hiên Hiên đỏ bừng lên: “Cô nói bậy cái gì thế!”

“Bỏ đi bỏ đi,” Ta cũng chỉ đùa huynh ấy thôi, “Ăn lợn quay nè! Lát nữa nguội rồi sẽ không thơm nữa. Còn có ngỗng, lát nữa nguội sẽ tanh mất.”

Hiên Hiên lắc đầu: “Ta nuốt không trôi.”

Ta xé một cái đùi ngỗng gặm một miếng: “Cái tố chất tâm lý này của huynh cũng thật là! Ta còn chưa nuốt không trôi mà huynh đã nuốt không trôi trước rồi.”

Hiên Hiên tức sôi máu: “Tim của cô cũng lớn thật.”

Ta uống ừng ực nửa ly nước: “Ta sớm biết sẽ có ngày này.”

Hiên Hiên ngẩng đầu nhìn ta, ta cũng quay đầu nhìn huynh ấy.

Lần này huynh ấy không tránh đi.

Huynh ấy nói: “Cô qua đây đi.”

Vẻ mặt ta lộ ra một tia nghi hoặc.

Huynh ấy nói: “Cô đến đây, đều cho cô.”

Hạnh…hạnh phúc đến đột ngột vậy sao?

Ngủ hay không ngủ, không ngủ hay ngủ! Nếu bỏ lỡ lần này, có lẽ cả đời ta cũng không còn cơ hội được ngủ với soái ca đẳng cấp này!

Ta nhanh chóng làm cho cái lỗ trở nên to hơn, “uỵch” một tiếng chui qua đó.

Trên khuôn mặt trắng bóng của mỹ nhân Hiên Hiên, đôi mắt đào hoa ngận nước mơ màng nhìn ta.

Ta đến gần, nhưng lại rụt rè, hơi thở của ta dần nặng hơn, luôn cảm thấy rằng nếu ta đến gần thêm chút nữa, thì sẽ không kiềm chế được.

Huynh ấy ngược lại duỗi tay ra, vuốt vuốt mặt của ta.

Bàn tay của huynh ấy không giống như người học võ, không có vết chai, ẩm và mịn màng, nhẹ nhàng lướt qua má ta, lướt qua tai và dừng lại ở động mạch chủ của cổ, các đầu ngón tay nảy lên theo nhịp đập của ta.

Huynh ấy vừa cúi đầu xuống, chóp mũi của ta vô tình chạm vào chóp mũi của huynh ấy, ta nhanh chóng rụt lại, nhìn sang chỗ khác, đặt tay lên ngực huynh ấy, cổ họng lại cuộn trào, hai chân không ngừng run rẩy, mềm nhũn.

“Hay là…hay là thôi đi nhỉ!” Ta dùng đầu gối đi lùi lại, “Sau này huynh còn phải…ưm???”

Hiên Hiên một tay kéo ta lại gần, đảo khách thành chủ.

“Không được đi.”

Ta không đi còn chưa được sao? Huynh chậm chút, đau.

Lúc này ta giống như đang ăn thịt dê xiên nướng, loại vừa mới ra lò ấy.

Thơm thật là thơm, khiến bạn phải gào thét lên.

Vừa đau tê tê vừa thật là thơm, ta khổ quá mà.

Môi của Hiên Hiên vô cùng mềm, vô cùng trơn bóng, vô cùng ngon, ta thử rồi lại thử nhưng vẫn cảm thấy không đủ.

Vui nhất là lúc ta thả môi huynh ấy ra, nhìn vào đôi mắt đen như ngọc của huynh ấy, thấy bản thân mình trong đó, dường như rất đẹp.

Ta cười, huynh ấy cũng cười.

Bọn ta người đầy mồ hôi ôm lấy nhau, lúc này vô cùng thỏa mãn, không muốn nghĩ nhiều đến ngày mai.

……

Ngày hôm sau, thịt heo quay ăn hết rồi, ngỗng quay cũng bị hai bọn ta gặm sạch sẽ.

Ta lấy một miếng da heo đã nấu chín từ dưới đáy hộp thuốc mà Thập Tứ mang tới, cẩn thận chia đôi, làm mỏng ngoài viền, lại lấy ra hai khúc xương đùi của ngỗng quay, mỗi bên một miếng, buộc da heo lên đó, dán keo, nhón chân, dùng tro đen của ngọn đuốc trên tường vẽ nơi chảy máu sâu nhất theo vết sẹo trên xương quai xanh của mỹ nhân, sau đó đặt những thành phẩm này sang một bên, đi tới trước, duỗi tay gỡ móc sắt trên xương quai xanh của mỹ nhân, nhưng huynh ấy đột nhiên lùi lại.

“Đừng căng thẳng, tay nghề rất giỏi đó.”

Ta tháo móc cong trên xương quai xanh của huynh ấy, dựa theo vị trí trên người huynh ấy vừa rồi đắp da heo lên, móc xương đùi ngỗng quay vào bên trong, sau đó nhúng đầu ngón tay vào máu trên xương quai xanh của huynh ấy, chạm vào gần nơi móc cong đâm vào.

Lúc đầu ngón tay ta động vào vết thương của huynh ấy, huynh ấy còn run hơn so với lúc lấy móc cong ra, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ta.

Dưới cái nhìn chăm chú của huynh ấy, ta lấy cây kim cong và miếng bông tẩm cồn mạnh:

“Sẽ hơi đau, huynh ráng nhịn.”

Huynh ấy ngại ngùng nặn ra một nụ cười khô khan: “Không sao, ta không sợ đau.”

Ta chỉ coi huynh ấy đang rụt rè trước mặt ta, ghét mất mặt, không nghĩ nhiều.

Kim cong xuyên qua da, ta thành thục may vết thương cho huynh ấy, băng bó kĩ càng, sau đó đặt xương chân ngỗng quay được bọc trong da heo có móc sắt dán lên bên ngoài vết thương của xương bả vai đã được băng bó xong, dùng y phục và tóc che đi, bảo đảm không bị phát hiện, sau đó dặn dò:

“Vết thương chạm nước không tốt, luôn giữ như vậy cũng không thích hợp nhưng phải luôn che đậy đó. Đợi vết thương huynh tốt rồi, hồi phục công lực, muốn đi đâu thì đi…”

Một tiếng xích sắt giòn giã cắt ngang những lời còn dang dở của ta.

Phần dây xích gắn ở tường, lẽ ra được chêm rất chắc chắn, không hiểu vì sao lại bất ngờ rơi xuống đất.

Ta ngẩng đầu nhìn Hiên Hiên, huynh ấy lại quay đầu, tránh đi ánh mắt của ta.

14.

Đây là do Hiên Hiên giật ra.

Huynh ấy…căn bản không bị hai xích sắt này khóa lại.

Vậy phải đạt đến công lực như thế nào?

Huynh ấy chính là BOSS đã giết nguyên chủ của ta, trong nguyên tác nguyên chủ không quản chuyện bao đồng như ta, huynh ấy cũng không phải trốn ra ngoài mà ngược lại giết Triệu Uyên và Đỗ Nguyệt Nga.

Khó cho huynh ấy vì diễn mà phải gắn chúng vào lại, vừa nãy làm này làm nọ mà vẫn không bị lộ tẩy.

Lại nhìn lên người huynh ấy, cái xương quai xanh giả mà ta đang cố che đi, nhìn thế nào cũng thấy thật buồn cười.

“Huynh sớm đã khỏe rồi, tại sao lại không đi?” Ta ngẩng đầu hỏi huynh ấy.

Yết hầu của Hiên Hiên động đậy: “Ta muốn…thăm dò tình hình.”

Được, còn ở đây chơi đùa với ta nữa cơ.

“Thăm dò được gì rồi? Phát hiện Tề Vương Triệu Uyên là que tăm, nữ nhân hầu hạ bên cạnh chưa từng trải sự đời, trong lòng chắc là đắc ý lắm nhỉ?”

Hiên Hiên mặt trắng bệch: “Muội đừng nói như vậy, ta không có ý muốn lừa muội đâu.”

Cũng không có gì để truy cứu cả, hai chúng ta đều chưa từng quen biết nhau, ai mà không dè dặt chứ.

Ta cũng không nói được lời nghiêm túc gì, ta không trách huynh ấy được.

Hai bọn ta đang căng thẳng không ngớt, thì cửa sổ trên mái nhà vốn được dùng để đưa bữa ăn vào giỏ treo của Hiên Hiên đột nhiên mở ra, ánh sáng và một bóng đen chiếu xuống.

“Cục cưng Các Lão Tử, đã nói bao nhiêu lần, có việc phải tìm muội, mà huynh lại không tìm. Lần này tốt rồi, cuối cùng huynh biết điểm tốt của muội rồi nhỉ? Nói đi, huynh muốn san bằng nơi này hay là đốt? Huynh yên tâm, muội làm việc rất chắc chắn!”

Một tiểu cô nương 15 16 tuổi từ trên nhảy xuống, vừa tiếp đất đã chống hông, bi bi bô bô nói một tràng.

Ta ôm cánh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hiên Hiên: “Huynh gọi viện binh?”

Hiên Hiên cúi đầu không nhìn ta, gật đầu: “Đây là…”

“Vị hôn thê,” cô gái tiếp lời, “Ta là vị hôn thê của huynh ấy, tỷ là ai thế?”

Ta không trả lời, nhướng mày nhìn Hiên Hiên, miệng huynh ấy mở ra khép lại rất lâu mới ngại ngùng bật ra hai chữ: “Bạn bè.”

Ta cười.

“Bạn gì nhỉ, để ta cân nhắc xem...,” Ta cụp mắt, cố gắng nhếch khóe miệng, “Bạn tù, ta là tù nhân phòng bên cạnh.”

Tiểu cô nương thanh tú xinh xắn với đôi mắt tròn như quả hạnh đang nhấp nháy: “Tù nhân phòng bên cạnh?”

“Đúng vậy, tù nhân phòng bên cạnh,” Ta trực tiếp phá tường trở về, thuận tay bắt đầu xây lại, “Rảnh rỗi không việc gì thì ghé qua đây. Bây giờ thì mau đi đi, người theo dõi ta sắp đến rồi.”

Cô gái nhỏ bò đến miệng lỗ xem một chút, sau khi lòng hiếu kỳ đi qua, kiêu ngạo vỗ ngực: “Vậy Trác Trác nhà chúng ta mấy ngày nay may mà có tỷ chăm sóc! Tỷ đừng quay về, bọn ta đưa tỷ đi, coi như là báo đáp tỷ!”

Ta chất hết gạch lên, chỉ chừa lại ô cửa sổ nhỏ như ban đầu, nhìn cô gái nắm lấy cánh tay của Hiên Hiên như một lẽ đương nhiên, mà huynh ấy cũng không chút né tránh, chỉ cười: “Ta có lý do không đi, hai người cứ tùy ý đi.”

Nói xong, thuận tay “cạch” một tiếng đẩy viên gạch lại.

Thật tốt, ngay cả “Hiên Hiên” cũng chỉ là một nghệ danh.

Những chuyện xảy trong hai ngày này, ta sẽ coi như mình nằm mơ, quên đi là được.

“Đây là mùi gì vậy? Thật kì lạ…”

Mặc dù bị mùi của ngỗng quay heo quay với đủ thử mùi thức ăn khác trộn lẫn rồi nhưng căn phòng tràn đầy hơi trở dâm đãng vẫn chưa giảm bớt, cô gái nhỏ hẳn là chưa có kinh nghiệm gì, nhất thời không phản ứng kịp.

“Làm gì có mùi gì!” Ta có thể nghe ra khuôn mặt đỏ bừng của Hiên Hiên qua bức tường, “Đừng lề mề nữa, đi nhanh thôi!”

Còn ngại ngùng vì làm chuyện mờ ám nữa cơ.

“Thập Thất, muội thật sự không đi?” Hiên Hiên một tay bị tiểu cô nương kéo đi không vững, còn quay đầu hỏi ta.

Mặt ta không cảm xúc: “Thật sự không đi.”

“Đối phó hắn, muội có cách thật sao?”

Ta lạnh lùng trả lời: “Tất nhiên rồi.”

Có cái rắm…

Chỉ có kiên cường, chứ có thể có cách gì tốt đâu.

“Nếu có việc, muội…gọi một tiếng.”

“Đúng, nếu tỷ có việc gì khó khăn thì gọi bọn ta một tiếng, bọn ta đến cứu tỷ.”

Tiểu cô nương bên cạnh phụ họa.

“Cảm ơn ý tốt.”

Nhưng không cần nữa.

Hai người thì có thể làm gì chứ? Đừng đến trước mặt ta chọc tức ta là được rồi.

……

Ta gần như ngồi đó cả đêm.

Ngày hôm sau, có hai mama đến hầu hạ ta tắm gội thay y phục. Ta muốn tắm, nhưng lại không muốn bọn họ hầu hạ, biết rõ phản kháng cũng không có tác dụng, dứt khoát đi vào “ầm” một tiếng.

Trong lúc gà bay chó chạy, mama vẫn nhìn là những dấu vết trên cơ thể ta không đúng, vô cùng kinh hoảng, muốn nói lại thôi.

Ta cười lạnh nhìn bà ta: “Sao, muốn đến trước mặt Vương gia cáo trạng?”

Bà ta không dám nhìn ta, cúi đầu: "Lão nô không có ý này..."

Ta cười nhạo: "Muốn cáo tự nhiên có thể cáo, có điều nên tự nghĩ kỹ đây có chắc là công lao hay không."

Đương nhiên chuyện này sẽ không thành, đập vỡ đầu Triệu Uyên cũng không tin ta đã vào tới địa lao rồi mà còn có thể mới chớp mắt tìm được nam nhân mua vui như vậy, cho nên cũng sẽ không tin bà ta.

Nếu họ kiểm tra thân thể ta, lại vạch trần việc ta không còn trinh trắng, ngoại trừ bị mắng còn có kết quả nào tốt hơn sao?

Ma ma cũng không muốn rướt họa, nhanh chóng hầu hạ ta mặc y phục, thu dọn xong đồ đạc liền bỏ chạy.

Các ma ma chân trước vừa rời đi, chân sau cửa lại mở ra.

Ta biết tắm rửa trước khi hành sự là đúng, nhưng nếu như dựa theo quy trình của các ma ma, vậy hiện tại ta cũng mới tắm được có một nửa, biết đâu chừng còn đang ngâm trong bể nước, chẳng lẽ tên Triệu Uyên này thích cảm giác mạnh?

Có điều bộ y phục ta đang mặc này cũng đủ mát mẻ, nhưng so với thân thể trần truồng cũng đỡ hơn một chút.

Kết quả người bước vào lại làm ta ngây dại.

15.

Đỗ Nguyệt Nga?

Cô bị sao vậy, bị ai ăn hiếp à?

Xanh một mảng tím một mảng, ai đánh vậy trời?

Trên mặt ta hiện một dấu chấm hỏi to đùng, nàng ta đột nhiên nhào vào lòng ta: “Thập Thất, ta cầu xin cô, đưa ta đi đi!”

Hả?

Cô cũng đừng úp mặt vào 34C của ta chứ!

Ngoài việc tát ta và bị ta phản đòn, chúng ta chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi như vậy đâu!

“Đỗ tiểu thư, cô đây là…bị sao vậy?”

“Hắn đánh ta!” Đỗ Nguyệt Nga khóc đến nỗi thở không ra hơi, “Lần đầu tiên không để lại vết đỏ, hắn nói ta là cái giẻ rách, nói ta sớm bị người khác chơi thảm rồi, hắn muốn đánh chết ta!”

Hả?

“Cô sẽ giúp ta phải không?” Nàng ta túm lấy ta như túm lấy ngọn cỏ cứu mạng, “Ta có thể nhìn ra, cô cũng ghét hắn, cô đối với hắn bằng vẻ giả vờ và thờ ơ, giống như ta, những biểu hiện tình yêu dành cho hắn đều là giả vờ. Về điểm này, cô có thể lừa người khác, nhưng không thể lừa được ta.”

Thật hài hước, đối thủ của bạn lại là người hiểu rõ bạn nhất.

“Cho hỏi một vấn đề, cô thật sự không có…”

“Ta không có! Ta từ nhỏ ở trong khuê phòng, nhìn thấy nam nhân bên ngoài nhiều nhất chỉ có hắn, làm sao ta có thể cùng nam nhân khác này nọ được…”

Đó lại là điều bình thường, lần đầu tiên của con gái không nhất định phải chảy máu nếu kỹ thuật của người nam nhân tốt một chút hoặc cái đó hơi nhỏ, hoặc là trước đó do vận động quá mức mà bị rách màng trinh, hoặc do sinh ra đã không có màng trinh, thì sẽ không chảy máu.

Có điều người cổ đại chỉ tin cái này.

Nhìn Đỗ Nguyệt Nga cái người gầy gầy trắng trắng này, làm sao giống dáng vẻ vận động quá sức được, theo như bản tính đánh đập của Triệu Uyên thì dịu dàng là điều không thể, sau khi loại trừ hai khả năng này...

“Hắn to như nào?”

Đỗ Nguyệt Nga khóc nấc lên, lại gượng gạo áp xuống, nghẹn một hồi, mới duỗi ngón giữa ra: “Khoảng như này…”

Ô! Thật sự là que tăm á! =))))))))))

Cuốn sách “Tiểu Hoàng Văn”(*) 20 vạn chữ mà ta đọc thì ra lại là cẩm nang châm cứu 20 vạn chữ sao?

(*)Tiểu Hoàng Văn: cuốn sách mô tả sự mây mưa mập mờ + quan hệ tình dục (không liên quan đến cơ quan sinh dục), xoay quanh tình cảm nam nữ.

Vô lý!

Ta vỗ nhẹ vai của cô ấy: “Đừng căng thẳng, chắc là hắn quá nhỏ rồi, cô quay về tìm một mama kiểm tra một chút, đoán chừng vẫn có thể gả được.”

Đỗ Nguyệt Nga giương mắt tròn xoe: “Vậy…bình thường là to như nào?”

Cô đừng nhìn ta như vậy chứ! Nhìn ta rất giống kẻ có kinh nghiệm phong phú sao?

Có quỷ mới biết của Hiên Hiên là bình thường hay không bình thường á!

Có điều lúc ánh mắt Đỗ Nguyệt Nga nhìn theo ta rơi trên cổ tay ta, đột nhiên hiểu ra gì đó, bụm chặt miệng, mắt trừng lên như chuông đồng.

Chết tiệt, bại lộ rồi…

“Không được, lát nữa hắn sẽ đến, chúng ta mau chạy!”

Đỗ Nguyệt Nga vẫn quyết tâm bỏ chạy.

Đổi lại ta ta cũng không muốn treo cổ tự tử trên que tăm, cảm giác này ta có thể hiểu được.

“Hay là… đường ai nấy đi đi?” Đây không phải đang kéo theo của nợ sao.

Đỗ Nguyệt Nga cười: “Đi theo ta về nhà, còn có thể bảo vệ cho cô một mạng, nếu không, cô muốn trốn ở đâu?”

Cũng đúng…

“Nhưng mà, chuyến này của chúng ta, phải vượt nóc băng tường.”

Đỗ Nguyệt Nga nghi hoặc: “Có nguy hiểm gì không?”

Ta: “...Ta đang mặc quần thủng đáy.”

Đỗ Nguyệt Nga: “...Ta cũng vậy.”

Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng nhau đồng thanh: “Thật biến thái!”

Ta tức tốc xé một mảnh váy, nhanh chóng cột lại tạo thành một cái quần hình chữ T giống như đấu sĩ Sumo, dù gì thì có ít còn hơn không.

Thấy ta trang bị như vậy, Đỗ Nguyệt Nga gấp gáp: “Ta cũng muốn.”

Ta liền làm cho nàng ta một cái.

Nàng ta không biết làm, cứ nhất quyết muốn ta giúp.

Ta đã thấy hết những thứ không nên thấy, không khí khó hiểu trở nên kì lạ…

“Đi thôi đi thôi,” Ta đẩy nàng ta, phá vỡ cục diện bế tắc, “Lát nữa thật sự sẽ có người đến đó.”

Nàng ta nằm sấp trên lưng ta, ta lao ra cửa nhà giam, trốn khỏi đó.

Ta quen thuộc với lính gác của Vương phủ, hoàn toàn vượt qua bọn họ có thể hơi khó, nhưng nếu may mắn, cũng có thể ra đi mà không gặp trở ngại.

Kết quả một đường thuận lợi, mắt nhìn ra cổng lớn của Vương phủ, thế mà ta lại có thể nhìn thấy Hiên Hiên và tiểu cô nương kia.

Oan gia đụng đầu, tránh đi là được, ta vừa quay đầu định đi, thì nhìn thấy phía trước tiểu cô nương đó còn có một người, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, giống như một cái xác biết đi vậy.

Nhìn kĩ một chút, má nó, Thập Tứ!

Nhìn thấy ta đến, tiểu cô nương nở một nụ cười quỷ dị, vẫy tay nói: “Cô đến rồi à, chơi cùng bọn ta đi!”

Chơi cái rắm! Thập Tứ sao vậy? Sống hay chết? Cô bắt huynh ấy làm gì? Huynh ấy có xích mích gì với hai người?

Ta cõng Đỗ Nguyệt Nga định nhào tới, kết quả là Hiên Hiên và cô nương, còn có Thập Tứ rõ ràng đang đi chậm rì rì, ta lại không thể nào đuổi kịp được, chớp mắt đã tiến vào rừng trúc.

Rừng trúc ẩm ướt nhiều chướng khí, sương mù dày đặc, ba người bước chân lơ lửng, trong sương mù như ma như quỷ, không thể nhìn thấy rõ ràng.

“Hai người làm gì Thập Tứ rồi! Thả huynh ấy ra!”

Ta thấy khoảng cách càng ngày càng xa, hét lên đứt hơi khản tiếng.

“Hắn sẽ không có việc gì đâu,” Người trả lời ta là Hiên Hiên, “Muội…yên tâm đi.”

Ta yên tâm cái đầu quỷ huynh á!

Nhưng trong chớp mắt, bóng hình của ba người không thấy đâu cả.

“Chúng ta đi nhanh lên, hình như bọn chúng đuổi theo rồi!” Đỗ Nguyệt Nga ôm cổ ta bắt đầu khóc.

Ta quay đầu, quả nhiên có một đội binh mã, càng ngày càng gần.

16.

Lúc này nếu như ta vứt Đỗ Nguyệt Nga lại, khẳng định có thể chạy nhanh hơn.

Một mình ta, còn cõng thêm một người, làm sao có thể chạy nhanh hơn ngựa.

Lẻn vào nhà nàng ta có thể tránh được tên Triệu Uyên tìm thấy, nhưng ngẫm nghĩ một hồi ... Ta lẻn vào nhà của quan chức cấp cao khác cũng không có gì khác biệt.

Hơn nữa lúc trước nàng ta luôn chửi ta, bây giờ chẳng qua là gặp khó khăn rồi mới đến cầu xin ta.

Ta theo lý nói rằng lương tâm của mình có thể làm được, nhưng lúc này, cơ thể mỏng manh mềm mại của nữ nhân đang dính chặt vào người ta, ta mềm lòng, không thể bỏ nàng ta lại được.

Người đến, dẫn đầu là A Tam.

A Tam này, võ công thật ra cũng được, có điều tính cách hơi kì lạ, vô cùng mê tín.

Không cần biết là đạo quán, miếu hòa thượng hay nhà thờ Cơ Đốc giáo, huynh đệ này sẽ bái ngay khi hắn bước vào, vô cùng thành kính.

Đương nhiên hắn thích bái nhất chính là am ni cô, vào một lần, khuôn mặt làm người ta khó chịu một lần, vậy cũng bái.

“Vạn loài hoa sen, giữa chúng sinh nảy mầm, đợi vạn câu trả lời đến từ chốn hồng trần…”(*)

(*)Bà chị đang hát bài “Mang chủng”.

Ta bày ra bộ dạng “Ta có gì không dám nhìn Quan Âm”, dựa vào bộ y phục thú vị này, trông giống như bay trên bầu trời, xuyên qua lớp sương mù dày đặc, ta bắt đầu màn trình diễn của mình.

A Tam thúc ngựa dừng lại, biểu tình dần dần nghiêm túc.

Đỗ Nguyệt Nga cũng ngẩn ra, nhưng thấy bộ dạng ta bày ra khá đẹp, để không làm hỏng bầu không khí, nàng ta cũng học theo giống đến tám phần, ở sau lưng làm phông nền cho ta.

Bốn bề âm u, tia sáng lờ mờ, sương mù dày đặc, xung quanh đều là tiếng vọng.

Ta cố ý nhéo cổ họng, là người luyện võ, đủ trung khí, nội lực mạnh mẽ, một tiếng có thể truyền khắp rừng trúc, hiệu quả diễn xuất có thể đạt điểm tối đa.

Sau đó A Tam xuống ngựa, quỳ “phịch” xuống, dập đầu với ta: "Bồ Tát!"

Sau hắn là A Ngũ, A Lục, A Thất, A Cửu đều ngây người, sau đó lặng lẽ che mặt.

……

Ta đã trải nghiệm qua cơn đau khổ này rồi, lần trước vì cái tật này của A Tam, ta đã sợ hãi đến nỗi gần như mất đi hai chiếc răng.

Bản thân mình không muốn bị như vậy nhưng bây giờ ta lại làm với người khác. Mặc dù lương tâm của ta cắn rứt, nhưng nó có tác dụng.

“Hận tình ngắn ngủi, vùi chôn trong bể sầu…” Ta vừa hát vừa trượt lui, còn phải cõng một người, còn phải đẹp.

Đêm hội mùa xuân năm tới mà không có ta là không được! Thật đó!

Thấy ta dần đi xa, mấy vị đằng sau A Tam mới phản ứng lại có điều không đúng, thúc ngựa đuổi theo, kết quả một trận mưa lớn rơi xuống ngăn bọn họ lại.

Vẫn có một nhóm người đang mai phục trong khu rừng này!

Trực giác cho thấy là bạn chứ không phải địch, ta không quan tâm nữa, chạy trước rồi tính!

……

Ta cõng Đỗ Nguyệt Nga, thuận lợi vào phủ Thừa Tướng.

Vừa tiến vào, nàng ta lại nhờ ta âm thầm đưa vào phòng của bản thân, nói là đợi dưỡng thương đỡ hơn rồi mới chờ cơ hội gặp Đỗ Thừa tướng.

“Nếu như để kế mẫu và hai muội muội thấy dáng vẻ này của ta, thì ta tiêu đời rồi.”

…Nàng ta cũng không dễ dàng gì.

Có cơ hội được sống yên bình, thì có ai mong mỗi ngày đều phải trạch đấu đâu.

Bọn ta nấp trong Đỗ gia mấy ngày, Đỗ Nguyệt Nga lưu lại trong nhà mấy nha đầu quê mùa nhưng rất trung thành và tận tụy, mỗi ngày đều đưa khẩu phần ăn đến cho bọn ta.

Lúc Đỗ Nguyệt Nga không có ở đây, kế mẫu và hai muội muội của nàng ta cũng lười kiếm chuyện, chỉ là hạ nhân của bọn họ sẽ bắt nạt hai nha đầu này một chút mà thôi.

Ta ghét nhất người khác bắt nạt những đứa trẻ lương thiện, ta đã lén dùng một số thủ đoạn nhỏ, xử lý mấy tiểu nha xấu xa thích bắt nạt người khác, nhân tiện để hai nha đầu quê mùa này trở thành tiểu muội của ta.

Đỗ Nguyệt Nga thì rất kỳ lạ, bản thân mặt mũi bầm dập mỗi ngày phải bôi thuốc mà luôn nói bài hát lúc trước ta hát nghe rất hay, bảo ta dạy cho nàng ta.

Mọi người cũng đừng coi thường mấy bài hát trên mạng nha.

Đa số những thứ được sàng lọc ra, đằng sau nó chưa biết trình độ nghệ thuật cao thâm như thế nào nhưng chúng nhất định phù hợp với tính cách của con người.

Người cổ đại làm sao thấy được cái này.

Ta liền dạy cho nàng ta.

Nàng ta rất thông minh, ca hát nhảy múa rất có thiên phú.

Nếu đặt ở thời hiện đại, nha đầu này lớn lên rất đẹp, lại biết hát, biết nhảy, biết trang điểm, tuy lập một nhóm nhạc nữ có lẽ sẽ hơi khó, nhưng làm một người dẫn chương trình chắc không có vấn đề gì!

Đặt ở thời đại này thì sao?

Dù xuất thân có tốt đến đâu thì cũng là cuộc sống tranh đấu chốn cung đình, tính mạng của cả nhà đều dồn hết lên người nam nhân.

Trước khi xuất giá dựa vào cha, sau khi xuất giá dựa vào tướng công, đúng rồi, còn phải tranh giành tướng công với những nữ nhân khác nữa.

Tin vui duy nhất là nàng ta đã nhờ nãi ma ma kiểm tra lại thân thể của mình, vẫn nguyên vẹn, thay đổi diện mạo thì vẫn có thể gả cho người khác.

Ta vừa nghĩ đến cuốn cẩm nang động tác châm cứu 20 vạn chữ đó, ta liền hoài nghi nhân sinh.

Cho đến một ngày, canh gác ở phủ Thừa Tướng đột nhiên tăng gấp một trăm lần.

Triệu “Tăm” tới rồi?

Ta đang cân nhắc nên chạy đường nào, Đỗ Nguyệt Nga đột nhiên trang phục lộng lẫy xuất hiện, một thân hoa lệ, hệt như nàng tiên trong cung điện mặt trăng.

“Qua ngày hôm nay, cho dù ta thành hay bại, cô chỉ có thể tìm một nơi để đi, phủ Thừa tướng không phải là nơi để ở lâu dài.”

“Lời này của cô có ý gì?”

“Cảm ơn cô.”

Nàng ta cười, kéo tay của ta, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, sợ ảnh hưởng tới lớp trang điểm, chỉ có thể kìm lại, nhưng rốt cuộc vẫn không kìm được, cúi thấp đầu, giọt nước mắt như hạt đậu rơi “lộp bộp” trên đất, quay người đi, được mấy nha hoàn dìu, đi một cách uyển chuyển.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom