Full TRỰC TIẾP LAO VÀO LÒNG BOSS PHẢN DIỆN (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 5

Sau này ta mới biết, ngày đó không phải Triệu “Tăm” tới, cũng không phải hoàng tử nào khác, mà chính là hoàng đế đích thân cải trang vi hành giá lâm.

Đỗ gia luôn được sủng ái, hoàng đế đến thăm như này cũng không phải một hai lần, cho nên Đỗ Nguyệt Nga rất có kinh nghiệm, đã sớm chuẩn bị, nhân lúc hoàng đế và lão gia tử đang có tâm tình tốt thì nàng ta đi lên nhảy một điệu.

Ngày đó, nàng ta quả thực rất đẹp.

Sau ngày đó, Đỗ gia thiếu đi một tiểu thư Nguyệt Nga, trong cung lại có thêm một Đỗ Lệ phi.

Tuyệt, thật là tuyệt!

Muốn làm hoàng hậu, gả cho hoàng tử nào? Lỡ như tranh đấu kế vị thất bại thì sao?

Hoàng đế mới hơn bốn mươi tuổi, tiến cung tự mình sinh một hoàng tử, khi hoàng đế chết sẽ làm thái hậu, không tốt hơn sao?

Nàng ta hẳn là có tình cảm với Triệu Uyên nên thay vì chọn đường thẳng, thì lại chọn con đường gấp khúc.

Bây giờ đã hiểu rõ bộ mặt thật của Triệu “Tăm”, tội gì phải đi đường gấp khúc gì chứ, đoạn thẳng ngắn nhất giữa hai điểm mới là ý nghĩa chân lý của nhân sinh mà.

Còn ta?

Sống ẩn dật, ta vẫn đang ở trong hoàng thành, tùy ý tìm một trạm xá để ở.

Ta cũng biết trang điểm, chỉ có điều không giống với con đường của Đỗ Nguyệt Nga.

Ta học điêu khắc, chuyên ngành mỹ thuật đơn thuần không dễ tìm việc, sau khi tốt nghiệp đã tốn 2 vạn học một lớp trang điểm đặc biệt, vừa định nhảy vào giới showbiz phức tạp để trang điểm cho minh tinh, thì đã xuyên không rồi.

Lúc này ta vẽ bản thân mình thành một bà cô già, quấn miếng bông dày quanh eo như cái thùng phi, tướng mạo thay đổi, đắp mũi thành cái mũi khoằm, vẽ các nếp nhăn rất sinh động, như vậy mà ai còn nhận ra được thì ta gọi người đó là ba luôn.

Vấn đề duy nhất đó là chiều cao của ta (cao hơn nam tử bình thường) không dễ che dấu, nếu vẽ thành nam nhân thì phải học cách đổi giọng nói, phiền phức. Thế là ta tìm một cái xe lăn, đóng giả là một bà cô tàn tật.

Những bà cô trong kinh thành, mọi người đều hiểu mà.

Không có ai biết thông tin nhanh hơn bọn họ trên thế giới này cả.

Ta đang sống yên bình, bỗng một ngày đẹp trời tự nhiên phun ra một ngụm máu độc.

Là cổ trùng.

Ta thấy chắc là tên Triệu “Tăm” tìm không thấy ta nên đã nổi giận rồi.

Ta đã sớm biết sẽ có ngày này.

Sau khi ta chạy hắn chưa hạ thủ ngay lập tức là vì Hiên Hiên dẫn đầu Diệt Hỏa Giáo xông lên tấn công, hắn không có thời gian chú ý đến ta.

Hắn đột nhiên ra tay hạ thủ ta, vậy Hiên Hiên đã xảy ra chuyện rồi, hay là bản thân hắn không ổn?

Chưa được một lúc, hội tỷ muội tốt của ta, nhóm bà cô kinh thành toàn năng đã truyền đến một tin tức đầu tiên khiến trong lòng ta có chút suy đoán.

Triệu “Tăm” đột nhiên điên cuồng, e là vì Đỗ Lệ phi trong cung có hỷ rồi.

Đã từng có hai nữ nhân vì tranh giành hắn mà hận không thể đánh não người thành não chó, vậy mà bây giờ cả hai đều vứt bỏ hắn sang một bên, người đuổi theo tự do, người đuổi theo phú quý, hắn không chịu nỗi đả kích, tinh thần sụp đổ rồi.

Triệu “Tăm” hạ cổ trùng bọn ta, là loại biến chủng của Tử Mẫu Cổ, gọi là Quân Thần Cổ.

Loại cổ trùng này so với Tử Mẫu Cổ càng tuyệt hơn, càng độc hơn.

Nếu hạ loại cổ trùng Tử Mẫu Cổ này xuống, chẳng qua là Mẫu chết Tử tuẫn táng.(*)

(*) Nếu người hạ cổ chết thì người bị hạ cũng phải chôn theo.

Còn sau khi hạ loại Quân Thần Cổ, ký chủ của “Quân” lại có thể nắm chắc hai tuyệt chiêu “Quân muốn Thần chết, Thần không thể không chết” và “Quân sầu Thần khổ, Quân nhục Thần chết”. (*)

(*) loại này độc hơn, có thể dùng công lực hay gì đó đại loại, người hạ cổ muốn người trúng cổ chết thì người đó nhất định phải chết, người hạ cổ đau buồn người trúng cổ khổ sở, người hạ cổ nhục nhã người trúng cổ phải chết.

Ta không biết liệu hắn phát động tuyệt chiêu đầu tiên để buộc ta phải xuất hiện, hay là khuấy động tuyệt chiêu thứ hai khiến ta có cảm ứng, hoặc là đủ cả hai luôn.

Nói tóm lại nếu ta cứ tiếp tục cứng rắn, trong vòng 12 canh giờ, không còn nghi ngờ gì nữa ta nhất định sẽ chết.

Ta cởi bỏ lớp ngụy trang vướng víu, nuốt máu xuống, thay bộ y phục gọn gàng và lao nhanh ra khỏi cửa.

Triệu “Tăm” không ở Vương phủ, mà ở trại hưu ngoại thành phía Tây.

Kể từ khi đưa một đám con cháu quý tộc đi thư giãn săn nai, vì Liệt Hỏa Giáo mà hắn bị mắc kẹt bên trong không thể ra ngoài.

Hắn cầu cứu hoàng cung, hoàng đế cũng phái binh lính đến, nhưng hầu hết những binh lính đó đều bị chặn trên đường, đi rất chậm.

Hoàng tộc của bọn họ, thứ không thiếu nhất chính là loại huynh đệ muốn hắn chết.

18.

Lúc ta đuổi đến, trại hươu ngoại thành phía Tây đã bị phong tỏa đến kiến chui không lọt, các huynh đệ Diệt Hỏa Giáo canh gác nghiêm ngặt, ngăn không cho ta vào.

Nếu nói muốn đánh vào, thật ra ta cũng đánh được.

Nhưng rốt cuộc vẫn là có một đoạn tình duyên ngắn ngủi với Hiên Hiên, ta không muốn làm đến cùng, nên không tiến công, chống nạnh, một tay chỉ trời, nổi giật đùng đùng: “Kêu chỉ huy của các người ra đây!”

Có người đi báo tin, đưa qua một lúc, dòng người tách thành hai bên, Hiên Hiên tới rồi.

Đi sau huynh ấy còn có một người, một đầu trang sức bạc đẹp đẽ, một thân y phục vải dệt thêu hoa, là Miêu nữ(*).

(*)Miêu nữ: Nữ nhi tộc Miêu.

Nhìn kỹ một chút, ồ, đây không phải là vị hôn thê của huynh ấy lần trước gặp đó sao?

Vừa nhìn thấy ta, Hiên Hiên liền cười, nụ cười đó thật giống như ánh mặt trời sau cơn mưa, dường như có thể làm cho cầu vồng hiện lên ngay lập tức, thần sắc sáng bừng, làm cho trời đất trở nên nhạt nhòa.

Là ta không xứng.

Ngay lập tức, huynh ấy đi như bay đến, kéo lấy tay của ta: “Muội đến thật đúng lúc, ta đang muốn phái người đi gọi muội. Có cách giải cổ trùng đó rồi!”

Lại nhìn Miêu nữ đó, hình như ta hiểu cái gì rồi.

Miêu Cương cổ thuật, độc nhất vô nhị…

Lúc đó huynh ấy tự mình có thể mở khóa thì việc gì phải gọi viện binh?

Vì vậy viện binh này, huynh ấy…huynh ấy không phải gọi cho mình, mà là…

Ta cảm thấy ngại ngùng, vội vàng chuyển chủ đề: “Thập Tứ đâu? Vì sao hai người muốn bắt Thập Tứ?”

Hiên Hiên ngừng lại, trong đôi mắt đào hoa đẹp đẽ hiện lên tia ấm ức: “Muội vừa đến liền hỏi hắn?”

“Cố Trác Trác! Cái tên ngốc này! Huynh vừa nhìn thấy nàng ta liền sờ tay sờ chân, trong lòng còn có vị hôn thê là ta không hả?!”

Miêu nữ tức giận rồi, nhào qua tách hai cánh tay của hai bọn ta.

Hiên Hiên lại kéo ta di chuyển nhẹ nhàng, vô cùng mượt mà tránh đi: “Vị hôn thê đó của muội, vốn dĩ không phải là tự phong sao?”

Hả?

“Huynh nói bậy! Nương nương nói rồi, nếu ta đuổi kịp huynh, huynh sẽ để ta ấy ấy ấy (ý chỉ hai người quan hệ)! Đó không phải chỉ sự hứa hôn của huynh với ta sao?”

Mặt Hiên Hiên không cảm xúc: “Bà ấy biết muội không đuổi kịp.”

Miêu nữ tức đến nỗi đỏ mắt rồi, chỉ tay vào ta: “Nàng ta đuổi kịp?”

Hiên Hiên quay đầu nhìn ta, mím môi, yết hầu chuyển động: “Muội ấy không cần đuổi.”

Đừng…đừng như vậy chứ…

“Huynh…” Miêu nữ tức đến rơi lệ rồi “Thì ra huynh là lừa ta đến đây, để giải cổ trùng cho nàng ta, có phải không!”

Hiên Hiên thở dài: “Không phải muội nợ ta một ân tình, nhất định muốn trả sao? Ta không lừa muội.”

“Vậy sao huynh không nói cho ta biết huynh thích nàng ta!”

“Tại sao ta phải nói tất cả mọi chuyện cho muội?”

Miêu nữ trừng mắt tròn xoe, trên đó viết đầy “Ta không hiểu.”

Lúc này ta đã đoán ra nguyên nhân của huynh ấy rồi, nhưng có chút không dám tin.

Huynh ấy không nói với cô nương kia bọn ta có quan hệ gì, mà vừa nhận lời Miêu nữ, vừa bắt Thập Tứ về nghiên cứu giải cổ trùng, là sợ trong lòng nàng ấy nảy sinh ghen ghét, lúc tự tay giải cổ trùng cho ta, giở trò hại ta.

Lúc này, ta đoán ra, Miêu nữ này cũng đoán ra rồi.

Miêu nữ nước mắt mơ màng ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi huynh ấy: “Trác Trác, huynh không thích ta, không sao cả. Nhưng chúng ta quen nhau mười mấy năm, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, trong mắt huynh, ta chỉ có lòng dạ ghen ghét đố kị thôi sao?”

Hiên Hiên thở dài: “Nếu muội không phải người như vậy, ta đền tội với muội. Nhưng nếu phải, hậu quả này, ta không thể gánh nổi.”

Miêu nữ sững sờ.

Cái bản lĩnh này, khiến ta sốt ruột rồi.

“Không phải chứ, có phải huynh nói hơi sớm rồi không?” Ta lén giật giật tay áo của huynh ấy, “Cổ độc của ta còn chưa giải mà, huynh đã đắc tội với nàng ấy rồi, ta sống không qua hôm nay đâuuu!”

“Đừng gấp, cổ trùng này muội ấy giải không được đâu.” Hiên Hiên an ủi ta.

Đây mà gọi là an ủi?

Cái hôm nay huynh mất đi chẳng qua là sinh mạng, huynh nhìn nàng ấy không giống vậy, thứ nàng ấy mất chính là ái tình!

Để ta chết đi…

19.

Miêu nữ khóc chạy đi.

“Quân sầu Thần khổ, Quân nhục Thần chết,” Hiên Hiên dáng vẻ không để ý, kéo tay ta, từng bước từng bước vào giữa trại hưu, đi đến nơi đóng quân của bọn Triệu Uyên, “Muội đã từng nghĩ qua, Quân chết, Thần sẽ có kết cục gì không?”

Ta sững sờ.

Quân chết rồi, Thần…

Tình huống Thần chết theo, hình như…không nhiều?

Nếu không thì lấy đâu ra nhiều Tam triều nguyên lão, Tứ triều nguyên lão(*) như vậy.

(*)Các cận thần được trọng dụng trong ba đời vua, bốn đời vua.

Ta và Hiên Hiên nhìn vào mắt nhau, trong lòng đã có đáp án.

Quân chết rồi, thì lập Quân mới, đó mới là lẽ phải.

Huynh ấy lấy một viên thuốc nhỏ trong túi ra, rồi đưa cho ta.

“Uống nó đi, cổ trùng trong cơ thể muội sẽ phát triển nhanh chóng, chỉ cần muội tự tay giết Triệu Uyên, nó sẽ thay thế vị trí cổ trùng của Triệu Uyên, lúc đó muội sẽ là tân Quân.”

…Tuyệt như vậy sao?

“Đây là thuốc của muội muội vừa nãy nghiên cứu ra sao?”

Hiên Hiên cười: “Muội yên tâm, muội ấy tưởng thuốc này là cho Thập Tứ, làm rất nghiêm túc, sẽ không động tay động chân gì đâu.”

Vấn đề là, huynh có tin trong lòng ta cũng không rõ không…

Bịch...

Thật xấu xa!

Viên thuốc nhỏ màu vàng kim trước mặt ta, tròn tròn sáng sáng, thoạt nhìn giống như được khắc từ gỗ Hoàng Dương, cũng không biết sao nhìn rất thèm. Ta là con người, thèm thịt thèm rau cũng không đến mức thèm cái thứ này, vì vậy vừa nhìn thấy nó liền thấy thèm thì chính là do cổ trùng trong người ta!

Bản năng động vật nói với nó rằng, đây là thứ có thể làm nó trở nên mạnh hơn, khiến cho nó sẽ không bị khống chế bởi cổ trùng Quân nữa, làm cho nó có cơ hội phản khách làm chủ, thăng cấp làm chủ của vạn con cổ trùng, vì vậy nó đã bộc phát khát vọng mãnh liệt đối với viên thuốc nhỏ này!

Ta khó khăn nuốt nước miếng, cố gắng không xông lên uống nó, hỏi ngược lại: “Cô nương đó, rốt cuộc đến từ đâu?”

Hiên Hiên vuốt vuốt mũi: “Muội ấy là Thánh nữ Miêu Giang. Ta thật sự không cố ý giấu muội, cũng không phải cố ý lừa muội ấy, là do tính cách nữ tử Miêu Giang quá khiến người khác không thể lường trước được, lúc nắng lúc mưa, vô cùng tùy hứng, không kiêng kị gì cả, ta sợ muội ấy…sợ muội ấy nhìn muội không thuận mắt, sẽ ngáng chân muội.”

Ta giật viên thuốc nuốt xuống, sau đó quét thử một vòng từ trên xuống dưới: “Có chịu thiệt gì không?”

Hiên Hiên trợn tròn mắt: “Hả?”

“Huynh có vì làm thuốc cho ta mà hy sinh gì không đó?”

Hiên Hiên tức đến nỗi mũi lệch luôn: “Ta là loại người đó sao?”

Ta làm dáng vẻ hiểu biết: “Thì ra huynh không nỡ làm vật hy sinh vì ta.”

Hiên Hiên sắp bùng nổ rồi, tức đến nổi vòng quanh người ta. Cuối cùng ta quả thực nhịn không nổi, bật cười: “Được rồi được rồi, bàn chính sự thôi. Đi đi đi, nếu không đi xử Triệu Uyên thì ngày hôm nay ta phải chết ở đây đó.”

“Đi,” Huynh ấy lại kéo tay ta lên, “Ta giúp muội.”

“Vương gia~” Vừa đến cổng lều, ta đã vòng tay khoác lên cánh tay của Hiên Hiên, õng ẹo hét lên: “Thập Thất đưa phu quân mới cưới của mình đến gặp ngài đây ạ!”

Dựa theo nguồn thông tin mà Hiên Hiên cung cấp, trong lều còn có A Đại, A Tam, A Thất và A Cửu, còn có một lão Thập Tam nữa.

Trong này nhất định có mai phục, nên ta mới không trực tiếp xông vào.

Đúng như dự đoán, ta vừa thăm dò một tiếng, sau đó ngay lập tức tấm màn mạnh mẽ vén lên, Triệu Uyên mắt đỏ au, bị A Đại và A Thất liều mạng giữ lại, bộ dáng điên cuồng xông ra: “Nàng dám!”

Ta kéo tay Hiên Hiên lùi lại mấy bước, làm ra dáng vẻ sợ hãi: “Vương gia bị sao vậy?”

Nước mắt trong đôi mắt đỏ rực của Triệu Uyên lăn xuống, giọng nói đột nhiên dịu đi, run rẩy hỏi ta: “Nàng giận ta, đúng không, Thập Thất? Nàng hận ta phụ nàng, cố y tìm một nam nhân đến đóng giả, khiến ta tức giận ghen tuông, để chứng minh nàng trong lòng ta mới là quan trọng nhất, có phải không?”

Không phải ngươi có đại bệnh đó chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt ta giống như người già xem điện thoại trên tàu điện ngầm, Triệu Uyên nóng lòng: “Có phải ả kỹ nữ Đỗ Nguyệt Nga đó nói bậy bạ cái gì với nàng rồi không? Ả đã nói gì khiến nàng đột nhiên thay đổi thái độ với ta như vậy?”

Ta: “...Nàng ta nói ngài nhỏ.” =)))))

Hiên Hiên choáng váng, lặng lẽ quay đầu nhìn ta, đôi mắt đào hoa so với chú chó con còn vô tội hơn, giống như đang nói, muội thấy của ta to nên mới chọn ta phải không?

Vớ vẩn, ta là vì thấy huynh anh tuấn.

Bên này Triệu Uyên rốt cuộc đã tức giận: “Nàng nói bậy! Ta vốn dĩ chưa hề động nào ả ta! Nàng không tin, ta chứng minh cho nàng xem!”

Nói rồi hắn vén áo bào lên.

Ngươi đừng có qua đây!

A Đại và A Thất thấy vậy, gắng sức lên trước liều mạng đè hắn lại, giữ chặt quần của hắn.

Khá lắm, hóa ra người sốc không chỉ có mình ta.

“Thập Thất,” Hai giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên đôi mắt đỏ hoe của Triệu Uyên, “Ta thật sự sai rồi, hoàng vị cũng không quan trọng bằng nàng, nàng đừng giận ta nữa. Ta sẽ không mua vui với nữ nhân khác nữa, cũng sẽ không để nữ nhân khác ức hiếp nàng nữa, sẽ không để người khác giết đứa con trong bụng nàng, càng không để nàng vì người khác mà chắn đao chắn kiếm nữa. Nàng quay về đi, ta cầu xin nàng!”

20.

Hắn…nhớ ra mọi chuyện của kiếp trước!

Từ khi ta đến thế giới này, ta không ngoan ngoãn sống theo cách mà nguyên chủ sống, cốt truyện khiến ta phải phá tan tành, nếu như hắn không phải cũng biết được tình tiết của nguyên tác, thì không thể nói ra những lời kì lạ này.

Ta thở dài, cười: “Vì vậy ngươi còn không nhìn ra, ta là Thập Thất giả sao? Thập Thất của ngươi, nữ ngốc nghếch yêu ngươi, xem ngươi như sinh mạng của mình, đã chết từ lâu rồi. Những lời ngươi nói đó, đều là chuyện của kiếp trước, không có xảy ra, cũng sẽ không bao giờ xảy ra.”

Bộ dạng Triệu Uyên điên cuồng lắc đầu: “Sẽ không đâu, nàng hận ta đúng không? Ta biết, ta biết tất cả những điều này không giống nữa, là vì nàng cũng nhớ được chuyện kiếp trước. Nàng thất vọng về ta, nên mới không muốn nhận ra ta đúng không? Thập Thất, chúng ta ân ái như vậy, chúng ta vốn có thể có hai đứa con dễ thương…”

“Sau đó, lần thứ nhất, vì Đỗ Nguyệt Nga không thể chấp nhận mình sinh con thứ, mà bị người mẹ tốt của ngươi Văn quý phi phái một mama đến dùng gậy gỗ đánh. Thập Thất võ công giỏi, nội công thâm hậu, không thể bị đánh chết trong chốc lát, nên bị bắt uống thuốc phá thai, lăn lộn trên đất đau đớn ba tiếng đồng hồ, sinh ra một đứa bé đỏ rực chết yểu trông giống như một con chuột nhỏ. Lúc đó ngươi cũng đang ở vương phủ, ngay cả ngăn cản một chút cũng không ngăn, quăng một câu “Quy củ như vậy, bản vương cũng không có cách gì” liền bỏ mặc nàng ấy. Sau chuyện đó, nàng ấy chưa kịp nghỉ ngơi tốt, ngươi đã ép nàng ấy thị tẩm, chuyện này có phải ngươi làm không?”

Triệu Uyên “huỵch” một tiếng quỳ trên đất, cả người run rẩy: “Ta cũng là bất đắc dĩ…”

“Lần thứ hai, ngươi rõ ràng biết nàng ấy lại mang thai con của ngươi, nhưng vẫn phái nàng ấy giả mạo Đỗ Nguyệt Nga mặc giá y ngồi kiệu hoa đi trong con đường nhỏ, bị quân đảo chính bắn thành con nhím gai. Lần thứ hai lúc đứa nhỏ chết đã rất lớn rồi, biết đạp rồi, bị một mũi tên bắn chết, còn vùng vẫy thêm hai cái, Thập Thất muốn dùng tay bảo vệ nó, nhưng tay cũng bị bắn xuyên rồi, tiếp đó mặt cũng bị bắt trúng, mắt cũng bị bắn mù, não chảy ra ở phía sau đầu, máu chảy khắp nơi, chết không nhắm mắt. Chuyện này ngươi không hề làm?”

Triệu Uyên đập đầu xuống đất, khóc không thành tiếng: “Lúc đó sau khi đưa ra quyết định này, ta đã hối hận rồi…”

Ta cười.

“Bây giờ, ngươi vẫn còn mặt mũi cầu xin ta quay về bên cạnh ngươi? Ngươi nhìn ta giống kẻ đần độn sao?”

“Ta đã báo thù cho nàng rồi!” Triệu Uyên mạnh mẽ ngẩng đầu, hắn lết tới ôm lấy chân ta, “Ta đã tịch thu tài sản giết hết Đỗ gia, còn giam lỏng mẫu phi của ta, là bọn họ xúi giục ta đoạt vị trí chính tông, ta mới không thể không hi sinh nàng… Lần trước, lần trước ta cũng là gặp mộng, nhớ ra toàn bộ chuyện của kiếp trước, nên mới không động vào Đỗ Nguyệt Nga, chỉ cho ả ta mấy cái bạt tai, coi như xả giận cho nàng!”

Thấy hắn càng dựa càng gần, ta còn chưa động thủ, Hiên Hiên đã một cước đạp lên ngực hắn, trực tiếp đá hắn ra xa, phun ra một ngụm máu tươi.

Ta bị logic của tên cướp này làm cho huyết áp tăng cao.

“Nhìn xem, Thập Thất thật hữu dụng nha. Lúc sống thì chắn đao kiếm cho ngươi, làm ấm giường cho ngươi, còn làm thế thân cho ngươi; chết rồi còn làm cái cớ để ngươi hại người. Chẳng trách ngươi luyến tiếc nàng ấy. Không phải ngươi muốn tìm một cái cớ giết công thần để tránh bọn họ công cao chấn chủ(*) sao? Không phải muốn khống chế mẫu thân của mình để tránh cho bà ta buông rèm nhiếp chính(*) sao? Ngươi có thể có chút mặt mũi được không? Thủ phạm đã giết hết đồng phạm, còn nói là đòi lại công đạo cho ta, mọi người nói xem có buồn cười không?”

(*)Công cao chấn chủ: Ẩn dụ cho những thần tử có công lao quá lớn mà không biết che giấu sự sắc bén, khiến bậc quân vương bị uy hiếp, sinh lòng nghi ngờ.

(*)Buông rèm nhiếp chính: là người thay thế vua, một chức vụ tạm thời để giúp vua quản lý, điều hành, giải quyết các công việc trong triều đình khi có sự kiện của đất nước xảy ra như vua phải ra trận, vua còn nhỏ tuổi, chưa có kinh nghiệm hoặc không đủ sức khỏe, lâm trọng bệnh...

A Đại, A Thất trầm mặc không nói.

Những người khác vốn dĩ mai phục bên trong, tay cầm cung nỏ, lúc này cũng đều ra ngoài hết, im lặng nhìn Triệu Uyên lăn tới lăn lui trên đất, không có người nào muốn đỡ dậy, ngược lại ai ai cũng mang vẻ mặt do dự.

Triệu Uyên thở một hồi lâu, mới từ từ bò dậy, máu ở khóe miệng rơi lộp bộp, nhưng vẫn ngoan cố bò về phía ta: “Ta thừa nhận ta đáng chết, ta cầu xin nàng, tha thứ cho ta…”

“Được rồi,” Ta giơ đao trong tay lên, “Ta cũng không có tay nghề lăng trì đó, cũng lười nhìn ngươi chết đẫm máu ghê người. Cho ngươi chết một cách dứt khoát được.”

Ta không phải là Thập Thất thật, tất cả những điều vừa nãy nói, cũng không phải thật sự xảy ra trên người ta, ta cũng vì chuyện này mà tức giận, do đó ghê tởm hắn, nhưng ta sẽ không hận hắn thay cho Thập Thất, đồng thời ta càng không thể thay Thập Thất tha thứ cho hắn.

Chỉ mong sau khi hắn biến thành quỷ, đừng đi dây dưa với Thập Thất nữa, những thống khổ đời này của nàng ấy, tất cả đều do tên khốn này mang đến.

Ngay thời khắc này, mấy tử sĩ vừa rồi còn không quan tâm đến hắn thì đều đã phòng bị trở lại.

Ta hiểu.

Bọn họ bảo vệ Triệu Uyên, vốn dĩ cũng vì tính mạng của bản thân.

Bị bao vây ba ngày, sắc mặt ai cũng xanh đen, môi nứt nẻ, Triệu Uyên là người duy nhất, ngoại trừ đôi mắt có chút đỏ, trên miệng cũng không có lấy một mảnh da chết.

Bọn họ cũng không nguyện ý làm như vậy, nhưng bọn họ tưởng bản thân không có sự lựa chọn.

“Quân sầu Thần khổ, Quân nhục Thần chết. Triệu Uyên bây giờ đã chịu nhục nhã, chúng ta đều phải chết theo, nhưng mọi người ghi nhớ kĩ, nếu Quân chết đi rồi, chính là đổi một triều đại mới, chúng ta là Thần của triều đại trước, nhưng có một tia cơ hội sống sót. Trên người ta cũng có cổ trùng, ta cũng sợ chết, nhưng hôm nay ta phải giết hắn, mọi người theo hay không?”

Ánh mắt của mỗi tử sĩ đều thay đổi.

Trên mặt Triệu Uyên đột nhiên hiện lên vẻ kinh hoàng: “Người, người đâu! Có kẻ muốn tạo phản, có kẻ muốn…”

Lời còn chưa nói xong, đã bị một đao xuyên qua yết hầu.

Phản ứng của ta còn chưa kịp nhanh như vậy, là Hiên Hiên ở sau lưng vỗ vỗ vai ta.

Động tác huynh ấy vỗ ta rất nhẹ, nhưng nội lực truyền đến thì không gì so sánh được, hùng hồn rộng lớn như biển, tay của ta theo lực đạo của huynh ấy phóng về phía trước, bảo đao bắn ra, ghim Triệu Uyên ngay tại chỗ.

Nếu đao đâm vào cổ họng, người đó sẽ không chết ngay lập tức, nhưng bị đâm vào xương cột sống, người đó sẽ bị liệt ngay lập tức. Cổ họng Triệu Uyên phát ra âm thanh như ống bô gãy, ánh mắt đấu tranh nhìn về phía ta, môi hé mở dường như muốn nói điều gì đó.

Hiên Hiên bắt lấy hai lá liễu bay qua, phế đôi mắt của hắn: “Ngươi không xứng được nhìn muội ấy.”

Thực lực của Ma giáo giáo chủ, thật đáng sợ.

Chẳng trách bị xích xương bả vai mà vẫn có thể thoát khỏi chạy ra ngoài.

“Này này, các người tưởng như vậy là xong rồi sao?” Một tiếng chuông bạc và giọng cười đáng yêu của thiếu nữ truyền đến, chỉ thấy Miêu nữ một tay nắm phía sau cổ của Thập Tứ, xem huynh ấy giống như một con búp bê lớn đưa qua đưa lại; một tay rải thuốc, ném những viên thuốc nhỏ ra ngoài, “Quân chết rồi, cửu tử đoạt quyền kế vị bắt đầu! Tất cả các người đều bị trồng sâu độc “Thần”, nghe kĩ đây, bây giờ ai uống thuốc này, người đó sẽ có tư cách làm tân Quân! Tất cả đều uống thuốc, vậy thì xem ai có thể sống đến cuối cùng! Nhanh đến giành thuốc đi nào!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom