• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (7 Viewers)

  • Chương 436: Tôi muốn hỏi một câu

Chẳng trách vừa rồi sau khi bóp cò Lý Phi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Điều ớn lạnh nhất là không một thành viên tinh nhuệ nào trong năm nghìn thành viên của chiến đội Sấm và sáu chỉ huy của sáu đại đội, bao gồm cả anh ta, nhận ra một loạt hành động vừa nãy của hầu quân tướng!

Không chỉ Lý Phi, mà chỉ huy của các đại đội khác sau khi nhận ra cũng không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, liên tục nuốt nước bọt.

Bọn họ có thể giữ chức tổng chỉ huy của sáu chiến đội thiết vệ Thiên Hải, đương nhiên không phải người tầm thường.

Nhưng cảnh tượng vừa rồi thực sự khiến bọn họ kinh ngạc, khái niệm nhận thức hình thành trong quá khứ lập tức bị phá hủy tan thành mây khói!

Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng trên đời này lại có người có thể bắn súng đến một cảnh giới đáng sợ khiến người khác không thể tin như vậy!

"Quân hầu!"

Đúng lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên giọng nói hùng hồn của một người đàn ông.

Một người đàn ông với cơ thể lực lưỡng, gương mặt kiên nghị đột nhiên chạy ra khỏi hàng ngũ, quân hàm trên vai cho thấy cậu ta chỉ là lính mới.

"Quân hầu, tôi có một chuyện muốn hỏi!"

Người này la lớn phía sau lưng Diệp Vĩnh Khang.

"Trần Quảng, câm miệng cho tôi, cậu có tư cách nói chuyện ở đây sao?"

Lý Phi tức giận mắng, hành động này của cậu ta đã vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.

"Báo cáo, tôi chỉ muốn hỏi quân hầu một câu!"

Trần Quảng đứng thẳng, nói lớn.

"Lập tức trở về cho tôi!"

Lý Phi hét lớn.

"Báo cáo!"

Không ngờ, người tên Trần Quảng này lại tỏ vẻ kiên quyết, lớn tiếng lặp lại: "Báo cáo, tôi chỉ muốn hỏi quân hầu một câu thôi!"

"Chết tiệt cậu tạo phản phải không, người đâu, kéo xuống cho tôi!"

Lý Phi cũng sốt ruột, từ khi anh ta đảm nhận vị trí tổng chỉ huy chiến đội Sấm, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

"Chờ đã”.

Diệp Vĩnh Khang đi được một đoạn, cũng quay lại.

Lý Phi nhanh chóng giải thích: "Tôi xin lỗi quân hầu, cậu ta tên là Trần Quảng, là trung sĩ của chiến đội Sấm chúng tôi, năng lực không tệ, nhưng thỉnh thoảng não cậu ta bị chập mạch, nếu có mạo phạm mong quân hầu... "

Lúc này, Lý Phi đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục Diệp Vĩnh Khang nên lúc nói chuyện hoàn toàn mất đi sự khiêu khích lúc trước.

Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên, ánh mắt quét qua người Trần Quảng đánh giá vài giây, cảm thấy rất có hứng thú với cậu ta nói: "Không tệ, có chút bản lĩnh, được, vậy cậu hỏi đi, có gì muốn hỏi tôi?"

Trần Quảng phấn khích đến mức khóe miệng giật giật vài cái, cung kính chào lại một cách tiêu chuẩn, cất cao giọng hỏi: "Tôi muốn biết quân hầu đã làm bằng cách nào?"

Diệp Vĩnh Khang sững sờ: "Ý của cậu là vừa nãy tôi đã làm những viên đạn đó bắn lệch đi bằng cách nào sao?"

"Không phải!"

Trần Quảng nói lớn: "Tôi muốn biết quân hầu đã đạt được cảnh giới như ngày hôm nay như thế nào, anh có thể cho tôi biết phương pháp không, bởi vì tôi cũng muốn trở thành một cường giả như quân hầu!"

"Láo xược!"

Lý Phi tức giận trách mắng: "Trần Quảng, cậu mất não rồi à? Quân hầu là ai? Ai có thể so sánh với quân hầu chứ?"

"Cậu còn muốn trở thành một cường giả như quân hầu, tôi thấy cậu đêm qua ngủ còn chưa tỉnh phải không?"

Lý Phi vừa nói, vừa quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang cười ha ha nói: "Quân hầu, anh đừng để bụng, tên nhóc này chưa biết trời cao đất dày ra sao, tính hiếu kỳ khá cao”.

"Nhưng nếu tiện thì anh cứ trả lời bừa với cậu ta vài câu, nếu không tên nhóc này rất để tâm mấy chuyện vụn vặt, đến lúc đó việc huấn luyện của chiến đội Sấm chúng tôi sẽ bị tên nhóc này làm liên lụy mất”.

Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười khi nhìn thấy bộ dạng của Lý Phi, vấn đề mà Trần Quảng hỏi rõ ràng cũng là điều anh ta muốn biết, lại còn ra vẻ đang quan tâm tới người khác.

Thật ra không chỉ Lý Phi, câu hỏi của Trần Quảng là câu hỏi mà tất cả mọi người có mặt đều muốn biết câu trả lời.

Trong số đó có cả Nhậm Thiên Nguyên.

Họ đều rất muốn biết, làm thế nào mà một người trẻ tuổi như vậy lại có được cảnh giới như ngày hôm nay?

Có phải có tuyệt chiêu độc môn nào không?

"Im mồm hết đi!"

Nhậm Thiên Nguyên trầm giọng nói: "Các cậu vẫn không chịu để yên đúng không? Quân hầu mới đến còn chưa kịp uống một ngụm nước”.

"Tôi cảnh cáo các cậu, hôm nay tâm trạng của quân hầu tốt, đợi cậu ấy chỉ dạy cho các cậu một chút, về sau không được phép như thế này nữa!"

Diệp Vĩnh Khang nghe xong những lời này lại càng dở khóc dở cười, tuy rằng Nhậm Thiên Nguyên ra vẻ thành thật như vậy, nhưng trong đầu cũng không khác gì bọn họ.

Ông ấy cũng chỉ là thay đổi cách thức muốn anh truyền lại phương pháp cho mọi người.

Chỉ là Diệp Vĩnh Khang thấy được nhưng không nói ra, anh rất hiểu hành động của đám người Nhậm Thiên Nguyên và Lý Phi, hơn nữa cũng rất tán thành và đồng ý cách làm này.

Một người chỉ khi liên tục duy trì tấm lòng ham học hỏi vươn lên mới có thể không ngừng mạnh mẽ, không ngừng trưởng thành.

Có người kiêu ngạo dốt nát lại tự cho mình là đúng, cũng có người ham ăn lười làm tình nguyện tầm thường cả một đời, những người như vậy mới là những người bị coi thường nhất.

"Ừ, cũng không thể gọi là chỉ dạy được, coi như thảo luận thôi”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh sân huấn luyện, sau đó khẽ sờ cằm, trầm ngâm một hồi rồi nói với Trần Quảng: "Cậu muốn biết tôi làm như thế nào, đúng không? Cậu bước lên trên mười lăm bước trước đi”.

Trần Quảng không hiểu thế nào, nhưng vẫn làm theo như lời Diệp Vĩnh Khang nói, tiến lên mười lăm bước, khoảng cách ước chừng hai mươi mét.

"Cậu cảm thấy tôi rất mạnh sao?"

Diệp Vĩnh Khang hỏi Trần Quảng đang ở cách đó hai mươi mét.

Trần Quảng hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu nói: "Quân hầu là người mạnh nhất mà tôi từng gặp”.

"Còn mọi người thì sao? Đều cho rằng tôi mạnh à?"

Diệp Vĩnh Khang lại quay đầu nhìn Lý Phi và những chỉ huy của chiến đội khác đứng ở bên cạnh, cũng như năm nghìn thành viên chiến đội Sấm phía sau.

"Mạnh!"

Tất cả các thành viên đều đồng thanh trả lời, Lý Phi từ trước đến nay kiêu căng ngạo mạn nhưng bây giờ đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, anh ta còn chân thành nói thêm: "Nếu như quân hầu không được coi là mạnh thì trên đời này cũng không có cường giả nữa”.

"Rất tốt”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu, ngẩng đầu nhìn Trần Quảng đang đứng cách đó hai mươi mét: "Bây giờ, cậu dùng bất cứ cách nào để lại gần tôi, chỉ cần có thể lại gần tôi trong vòng ba mét thì coi như cậu thắng!"

Thấy Trần Quảng còn hơi do dự, Diệp Vĩnh Khang tiếp tục nói thêm: "Tôi chỉ có thể đứng tại chỗ, không sử dụng bất kỳ vũ khí nào, chỉ cần cậu có thể tới gần tôi trong bán kính ba mét thì tôi thua!"

Hả?

Ngay khi những lời này thốt ra, mọi người có mặt đều thấy khó hiểu.

Đứng yên tại chỗ, không sử dụng bất kỳ vũ khí nào?

Cũng có nghĩa là có thể loại trừ hết tất cả các phương pháp có thể thực hiện tấn công tầm xa như súng hay ám khí.

Nhưng nếu như vậy, cho dù thực lực rất mạnh, cũng làm sao có thể ngăn cản đối thủ đến gần bản thân trong vòng ba mét chứ?

Tất cả mọi người nghĩ nát óc cũng thực sự không thể đoán ra được hầu quân tướng định làm gì.

"Trần Quảng, cậu nghe rõ chưa? Nếu như nghe rõ thì mau hành động đi!"

Lý Phi không đợi được mà hét vào mặt Trần Quảng.

Mặc dù lúc này anh ta tin tưởng tuyệt đối Diệp Vĩnh Khang, không cần biết dùng cách nào, anh cũng không thể thua.

Nhưng anh ta thực sự muốn biết làm thế nào mà hầu quân tướng đứng yên, không cần sử dụng bất kỳ vũ khí gì mà lại ngăn cản đối phương đến gần mình được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom