• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 422: Ba đánh một

Pằng! Pằng! Pằng!

Khi ba tiếng động vang lên, đám người Tần Phong đã bị Sư Tử Hà Đông đánh ngã xuống đất lần thứ n.

“Lên đi, tiếp tục đi chứ!”

Sư Tử Hà Đông rống lên một cách điên cuồng, lúc này tâm trí của ông ta đã hoàn toàn rối bời.

Với ông ta mà nói, những gì xảy ra hôm nay càng lúc càng khó tin hơn, gần như mỗi một giây đều đang thử thách giới hạn thần kinh của ông ta.

Phóng bài giết người, ném một chiếc ô tô nặng mấy tấn ra xa tới bảy tám mươi mét bằng một tay, đánh Thái Sơn - người gần như bất bại trong mắt ông ta thành một đống thịt nát.

Ông ta vốn muốn tận dụng ưu thế số người đông hơn đối phương gấp hàng trăm lần để cứu vãn tàn cuộc, nhưng hoàn toàn không ngờ chỉ với hai người bên phía đối phương lại giết hết tất cả hàng ngàn người mà ông ta dẫn theo bằng tay không trong ba phút!

Dây thần kinh của Sư Tử Hà Đông vốn đã co giật ở giới cực hạn, cuối cùng cũng sụp đổ một cách hoàn toàn!

Lúc này ông ta như biến thành một con dã thú thật sự!

Ba người Tần Phong đã hứng chịu vô số đòn mãnh liệt của Sư Tử Hà Đông, cả người đều bê bết máu.

Nhưng họ vẫn dùng hết sức mình để gắng gượng đứng dậy từ dưới đất, sau đó lại tấn công về phía Sư Tử Hà Đông, rồi bị đánh ngã xuống đất lần nữa, cảnh tượng trước mắt này cứ thế tiếp diễn một cách hết sức tàn khốc và đẫm máu.

“Vĩnh Khang, anh mau đi giúp bọn họ đi, cứ tiếp tục như vậy ba người bọn họ sẽ mất mạng đấy”.

Trần Tiểu Túy siết chặt cánh tay Diệp Vĩnh Khang, cảnh tượng trước mắt khiến cô ấy không khỏi lo lắng.

Ý của cô ấy rất rõ ràng, cô ấy đang cầu xin Diệp Vĩnh Khang ra tay cứu giúp ba người họ.

“Không được”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Đây là bài kiểm tra đánh giá của bọn họ, thắng được thì thông qua, thua thì coi như thất bại, mà sự trả giá của thất bại chính là cái chết, vì vậy đã là bài kiểm tra đánh giá, nếu như anh ra tay thì chẳng khác gì bọn họ gian lận?”

“Nhưng… Đây là ba mạng người đấy, làm như vậy có phải hơi máu lạnh không…”

Trần Tiểu Túy bất giác thả lỏng bàn tay đang nắm chặt cánh tay Diệp Vĩnh Khang, cảm thấy Diệp Vĩnh Khang làm như vậy quá vô tình.

“Máu lạnh?”

Khóe miệng Diệp Vĩnh Khang nhếch lên một nụ cười suy ngẫm, nhưng ánh mắt lại thoáng hiện lên vẻ thê lương bất lực, hờ hững nói: “Trước đây ba người bọn họ cũng đã từng trải qua cảnh ngộ vô cùng máu lạnh và tàn khốc ”.

“Bây giờ bọn họ có được một cơ hội tái sinh, không ai muốn thế giới này tiếp tục vô tình và máu lạnh với bọn họ”.

“Nhưng thế giới này chưa từng là một thế giới dịu dàng, muốn được đối xử một cách dịu dàng, ngoài việc khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn thì không còn sự lựa chọn nào khác!”

“Anh có thể đối xử bọn họ một cách dịu dàng, nhưng thế giới này thì không, nếu ngay cả cửa ải này bọn họ cũng không vượt qua được, thì cái chết có lẽ là số mệnh tốt nhất của bọn họ”.

“Nhưng…”

Trần Tiểu Túy không hiểu những lời Diệp Vĩnh Khang nói cho lắm, nhưng vẫn cảm thấy cho dù là bài kiểm tra đánh giá như thế nào cũng không thể dùng tính mạng để đánh cược.

"Không nhưng gì hết”.

Sử Nam Bắc bên cạnh nói tiếp lời, lấy một điếu xì gà ra ngậm trên miệng, vừa châm bật lửa chống gió vừa mở miệng nói: "Cô Trần, tôi có thể hiểu suy nghĩ lúc này của cô”.

"Nhưng có rất nhiều chuyện cô chưa từng trải qua, cho nên có giải thích như thế nào cho cô đi nữa cô cũng không thể nào hiểu được”.

"Cô chỉ cần biết một điều là được, nếu không có chút cơ hội sống sót nào thì chúng tôi cũng sẽ không đẩy ba anh em họ đi vào chỗ chết một cách vô ích”.

"Thật ra, bọn họ chắc chắn có cơ hội, chẳng qua là phải xem bản thân bọn họ có thể phát hiện và nắm bắt được hay không”.

"Hơn nữa cho dù có thất bại, bọn họ cũng tuyệt đối không hy vọng có người giúp họ, không tin để tôi chứng minh cho cô xem”.

Sử Nam Bắc nói xong, ngẩng đầu hét lên với ba người Tần Phong đã dính máu đầy người: "Nếu không chịu nổi thì nói một tiếng”.

"Không cần, vẫn chịu được”.

Tần Phong lại bị Sư Tử Hà Đông đánh gục, dốc hết sức gắng gượng bò dậy khỏi mặt đất lần nữa, cắn chặt răng nói: "Đây là bài kiểm tra đánh giá, tôi không muốn gian lận để vượt qua bài kiểm tra này, nếu như thế, thà để tôi chết còn hơn!"

"Đúng thế, ai cũng không được giúp, đây là chuyện của chúng tôi!"

Mê Long lau vết máu trên mặt mình, cũng nói hùa theo.

Tuy rằng Yên Vĩ Điệp không lên tiếng, nhưng ánh mắt của cô ấy đã nói rõ tất cả.

Rõ ràng, ba người họ cũng giống như những gì Diệp Vĩnh Khang nói, bọn họ thà chiến đấu đến chết cũng không muốn có người ra tay giúp đỡ vào lúc này.

"Nhưng… các anh…"

Trần Tiểu Túy sốt sắng giậm chân, trong lòng nghĩ những người này bị sao thế, đây là việc này liên quan đến mạng sống, sao lại chẳng quan tâm chút nào vậy?

Hơn nữa thể diện thật sự quan trọng hơn mạng sống ư?

Lần này Diệp Vĩnh Khang và Sở Nam Bắc cũng không giải thích gì với Trần Tiểu Túy nữa.

Bởi vì bọn họ biết rằng cho dù có giải thích thì Trần Tiểu Túy chắc chắn cũng không thể nào hiểu được.

Cái nhìn của một người đối với một sự vật xuất phát từ quan niệm nhận thức của người đó.

Mà quan niệm nhận thức của Trần Tiểu Túy về phương diện này chắc chắn không cùng một tần số với đám người Diệp Vĩnh Khang và Tần Phong.

Cô ấy lớn lên trong một xã hội hòa bình, trong mắt cô ấy sống là chuyện đương nhiên.

Tuy nhiên trong mắt những người đã từng trải qua thời kỳ thấp kém nhất của cuộc đời như Diệp Vĩnh Khang, Sở Nam Bắc và mấy người Tần Phong thì việc sống còn tuyệt đối không phải là lẽ đương nhiên.

Đây là một thứ xa xỉ phải dùng chính mạng sống của mình mới có thể giành lấy được.

Trên chiến trường, mạng sống của con người còn hèn mọn hơn đàn kiến trong bùn đất.

Đối với chiến tranh mà nói, cái chết chẳng qua là một dãy số lạnh lùng.

Đám người Tần Phong tuy rằng chưa từng trải qua chiến tranh, nhưng bọn họ cũng đã trải qua những khoảng thời gian trong bờ vực sâu nhất, tối tăm nhất, tuyệt vọng nhất, chịu đựng những loại đau khổ còn đáng sợ hơn cái chết mà người thường không thể nào hiểu được.

Cho nên sự hiểu biết của bọn họ về hai chữ sống còn cũng khác với những người khác.

Ý nghĩ của sự sống còn không phải để được sống.

Câu nói này có vẻ như hơi hoang đường, nhưng đây là cách hiểu về sự sống còn của bọn họ.

Chỉ có người đã thật sự từng trải mới có thể thật sự hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

“Vậy cơ hội của bọn họ là gì?”

Trần Tiểu Túy hỏi với vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Cô ấy biết rằng vào lúc này khuyên như thế nào cũng vô dụng, nhưng cô ấy cũng không thấy đám người Tần Phong có bất kỳ dấu hiệu xoay chuyển nào.

Mặc dù khi cuộc chiến mới bắt đầu, Sư Tử Hà Đông đã chiếm ưu thế, nhưng đám người Tần Phong ít nhất còn có thể miễn cưỡng đối phó với đối phương, tỷ lệ cục diện được tính là ba bảy.

Nhưng khi cuộc chiến kéo dài, đám người Tần Phong sau một hồi bị Sư Tử Hà Đông đánh những đòn mãnh liệt hết lần này đến lần khác, cảnh tượng trước mắt đã không còn có thể miêu tả một cách đơn giản như cuộc chiến nữa.

Ngược lại nó giống như cuộc nghiền nát từ một phía, đám người Tần Phong chẳng khác nào đã trở thành một tấm bia hình người.

“Nếu chỉ nói về kỹ năng, cho dù có cho bọn họ thêm một trăm cơ hội nữa e rằng cũng chẳng có ích gì”.

Sử Nam Bắc thờ ơ nói.

“Vậy…”

“Nhưng mà!”

Sử Nam Bắc đột nhiên ngắt lời, chậm rãi xoay đầu lại, chỉ một ngón tay vào ngực trái của mình: “Cơ hội của bọn họ không phải ở kỹ năng, mà là ở đây”.

Trần Tiểu Túy sững sờ: “Trái tim?”

Sử Nam Bắc nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nói tiếp.

“Vĩnh Khang, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Trần Tiểu Túy cảm thấy đầu óc mình rất choáng váng, tự hỏi có phải hôm nay ra ngoài đã bỏ quên não ở nhà rồi không, nếu không thì tại sao cô ấy lại nghe không hiểu bọn họ đang nói gì.

“Tiểu Túy, em có biết trái tim dùng để làm gì không?”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hỏi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Huyền Thoại Trở Về
THIÊN KIM TRỞ VỀ
  • Chá Bút Tiểu Tửu
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom