• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (4 Viewers)

  • Chương Điện Chủ và Thiên Vương cùng ra tay

Chương 420: Thuần sát

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!

Thái Sơn tuy thân hình to lớn nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ trong vòng chưa đầy mười giây, ít nhất hắn đã tung ra hàng trăm đòn nặng nề lên Sử Nam Bắc!

Từ âm thanh như sấm sét này, không khó để biết được mỗi đòn tấn công của Thái Sơn ẩn chứa lượng lực lớn nhường nào.

Tuy nhiên, Sử Nam Bắc vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, ung dung đút hai tay vào túi quần, mặc cho những đòn chí mạng của Thái Sơn rơi xuống mình như những hạt mưa.

Đối với hắn dường như cuộc tấn công tàn bạo của Thái Sơn thực sự chỉ là một cơn mưa phùn.

Gầm--

Thái Sơn lại gầm lên một tiếng như dã thú, nhưng không giống như vừa rồi, tiếng gầm của hắn bắt đầu xen lẫn lo lắng và sợ hãi.

Hắn không thể tin rằng trên đời này lại có người có thể chịu được đòn tấn công dữ dội như thế của hắn.

Điều khiến hắn bất an và khiếp sợ là người kia dường như không có phản ứng gì, cứ như thể hắn chỉ đang cù người kia vậy.

Trong lúc cuống quýt, Thái Sơn đột nhiên lên gối và đập mạnh vào một bộ phận nào đó trên cơ thể Sử Nam Bắc.

Nhưng lần này đòn tấn công không tạo ra tiếng động lớn như sấm sét vừa rồi.

Thái Sơn cảm thấy đầu gối của mình đột nhiên bị chặn lại bởi một thứ gì đó, và dù cố gắng đến đâu, hắn cũng không thể lên gối tiếp được.

Khi nhìn xuống, khuôn mặt hắn đột nhiên biến sắc mang đầy vẻ sợ hãi!

Thứ chặn đầu gối của hắn với lực mạnh kia chỉ là một bàn tay trắng, mềm và mập mạp!

"Đầu to, chỗ này không được đâu, tối còn phải dùng chứ".

Sử Nam Bắc cười tinh nghịch, trong mắt chợt lóe một tia lạnh lẽo, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Mày vui thế đủ rồi, giờ đến tao!"

Nói xong, liền ra một đòn móc dưới nhanh như chớp đấm vào bụng Thái Sơn.

Bùm!

Có một tiếng sấm vang dội hơn trước gấp mấy lần, và cơ thể to lớn của Thái Sơn bị cú đấm này đập thẳng vào bầu trời!

Tuy nhiên, Sử Nam Bắc vẫn không dừng tay, ngón chân chạm nhẹ xuống đất, thân hình mập mạp sau đó nhẹ nhàng trôi lên trên như thể đã mất đi trọng lượng.

Ngay khi cơ thể của Thái Sơn bay lên độ cao bảy tám mét và chuẩn bị rơi xuống, Sử Nam Bắc đột nhiên vặn eo của mình giữa không trung, một tay bóp vào vai Thái Sơn, tay kia nắm thành nắm đấm tận dụng lức xoáy tròn ra sức đập tới tấp vào ngực Thái Sơn!

Thụp thụp thụp!

Trong khi cả hai đang rơi xuống, Sử Nam Bắc tung một loạt cú đấm nhanh vào ngực Thái Sơn giữa không trung.

Bùm!

Hai giây sau, thân hình to lớn của Thái Sơn nặng nề rơi xuống đất, cơ thể đầy đặn của Sử Nam Bắc cũng giống như một chiếc lá, nhẹ nhàng đáp sang một bên, sau đó xoay người, hai tay tiếp tục cho vào trong túi quần, vẻ mặt ung dung, lắc lư đi về phía Diệp Vĩnh Khang, không thèm quay đầu lại.

Tĩnh lặng!

Sự tĩnh lặng đến chết người!

Không khí xung quanh yên lặng đến mức dường như đông cứng lại!

Cơ thể khổng lồ của Thái Sơn nằm trên mặt đất thật yên tĩnh và bất động.

Mất hàng chục giây.

"Thái Sơn!"

Sư Tử Hà Đông là người đầu tiên phản ứng lại, gầm về phía Thái Sơn đang nằm trên mặt đất.

Tuy nhiên, Thái Sơn vẫn không trả lời.

Trán Sư Tử Hà Đông đã bắt đầu chảy ra một ít mồ hôi lạnh, trong lòng có dự cảm chẳng lành dâng lên khiến ông ta vô cùng bất an.

"Mày đi xem xem!"

Thái Sơn nói với một đệ tử bên cạnh.

Người đàn ông lùi lại hai bước và nói với vẻ sợ hãi: "Sư Gia... Tôi không dám …"

Mặc dù lúc này Thái Sơn đã nằm bất động trên mặt đất, nhưng vẫn không ai dám tùy tiện lại gần hắn.

Bởi không ai có thể đoán trước được liệu con quái vật này có đột ngột bật dậy rồi điên cuồng giết chóc hay không.

Bốp!

Rắc!

Không nói lời nào, Sư Tử Hà Đông đột nhiên đấm mạnh vào bụng đối phương, trong lúc đối phương đang cúi người, một lòng bàn tay tóm lấy gáy đối phương nhanh như chớp, sau đó vặn mạnh, ngay lập tức bẻ gãy đốt sống cổ của người đàn ông kia!

"Dám trái lệnh, giết!"

Sư Tử Hà Đông ném xác người đàn ông đi, sau đó quay đầu nói với hàng chục đệ tử phía sau đang kinh hãi nói: "Tao ra lệnh cho chúng mày đi xem chuyện gì đang xảy ra!"

Tuy nhiên, ngay cả khi bị đe dọa, nhóm đệ tử vẫn không ngừng lùi lại.

Ngay cả khi có nguy cơ bị giết bởi Sư Tử Hà Đông, họ cũng không dám đến gần Thái Sơn khi chưa rõ tình hình.

"Chúng mày......…"

Sư Tử Hà Đông tức giận: "Không muốn chết thì đi theo tao!"

Sau khi nghiến răng nói ra một câu, Sư Tử Hà Đông hạ quyết tâm và đi về phía Thái Sơn.

Mấy chục đệ tử phía sau nhìn thấy Sư Tử Hà Đông dẫn đầu, sau một lúc do dự, bọn họ cũng cẩn thận đi theo.

Bản thân Sư Tử Hà Đông cũng rất căng thẳng.

Bởi vì ông ta biết rất rõ nếu lúc này quái vật Thái Sơn trở dậy rồi trở nên điên cuồng, hắn sẽ không quan tâm đến cái gì hết.

Cẩn thận đi đến bên cạnh Thái Sơn đang nằm trên mặt đất, Sư Tử Hà Đông nhìn Thái Sơn một chút trước, nhưng sau vài lần hạ quyêt tâm, ông ta vẫn không có dũng khí đến gần.

"Mày, đi xem xem!"

Sư Tử Hà Đông quay đầu lại và nói với một tên gần mình nhất.

"Sư Gia, tôi ... a!"

Người đàn ông lộ vẻ sợ hãi, nhưng chưa kịp nói hết lời, Sư Tử Hà Đông đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ áo anh ta, sau đó ném anh ta về phía cơ thể của Thái Sơn.

Bịch!

Thân thể của người nọ đập mạnh vào thân thể to lớn của Thái Sơn, anh ta sợ tới mức hồn bay phách tán.

Tuy nhiên, sau một vài giây, người đàn ông đột nhiên thấy mình không bị làm sao cả, mà lại thấy hơi kì kì.

Sao cơ thể của Thái Sơn lại mềm đến vậy?

Người đàn ông cả gan quay đầu lại nhìn, vô cùng kinh ngạc phát hiện bên phải của Thái Sơn, chính là bộ phận vừa rồi cơ thể anh ta va vào, đã bị trũng xuống một mảng lớn!

Sau khi sửng sốt một hồi, sắc mặt của người đàn ông đột nhiên biến sắc, trong lòng dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó!

Sau khi lấy thêm dũng khí, anh ta thận trọng nghiêng người, sau một hồi xem xét chỗ lõm trên thân thể Thái Sơn, anh ta đột nhiên nghiến răng, đạp nhẹ lên người Thái Sơn một cái.

Khi lòng bàn chân vừa chạm vào thân thể Thái Sơn, anh ta đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn, anh ta dễ dàng giẫm thành một vết lõm lên người Thái Sơn!

"Sư Gia, Thái Sơn hắn.....".

Khuôn mặt của người đàn ông biến sắc trầm trọng, anh ta không biết đó là cảm xúc gì, anh ta thậm chí không thể nói lưu loát được.

"Có chuyện gì?”

Sư Tử Hà Đông hét lên vì quá lo lắng.

"Thái Sơn hắn….hắn chết rồi!"

Người đàn ông cuối cùng đã nói được cả câu: "Sư….sư ...Gia tự mình xem đi".

"Cái gì, chết rồi!"

Sư Tử Hà Đông bị sốc, mặc dù vừa rồi ông ta cũng đoán như vậy, nhưng ông ta đã nhanh chóng bác bỏ, bởi vì ông ta cảm thấy cho dù Thái Sơn có thua thì cũng không thể bị đánh chết.

Thân hình mập mạp không gì sánh được của hắn có thể so sánh với vỏ bọc chống đạn của xe tăng, ngay cả kiếm, thậm chí cả đạn cũng bất khả xâm phạm, một người như vậy mà bị đánh hai ba phát đã chết ư?

"Rác rưởi, cút!"

Thái Sơn đá người đàn ông đó đi, sờ vào cơ thể của Thái Sơn.

Ầm ầm!

Vừa chạm vào Sư Tử Hà Đông bỗng nhận ra điều gì đó, ông ta cảm thấy đầu mình như nổ tung vậy!
Thái Sơn không chỉ chết hoàn toàn, mà xương và cơ của hắn đều đã tan tành hết!

Lúc này thân thể Thái Sơn giống như một bao cát chứa đầy cát, nhìn bề ngoài không có gì dị thường, nhưng dưới lớp da của hắn, xương cốt đã nát thành thịt muối rồi!

"Rốt cuộc mày là ai?”

Tâm lý Sư Tử Hà Đông lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, ngẩng đầu rống về phía Diệp Vĩnh Khang.

Cho dù sự thật đang ở trước mắt, ông ta vẫn không thể tin được trên đời này có người có thể biến Thái Sơn, một kẻ gần như vô địch thiên hạ thành một đống thịt muối trong thời gian ngắn như vậy.

Sử Nam Bắc dửng dưng bình tĩnh, như thể vừa mới làm chuyện bình thường như ăn cơm đi ngủ vậy.

"Muốn biết tôi là ai à, ông không xứng, cho dù nói ra ông cũng không hiểu".

Sử Nam Bắc nheo mắt, cười đáp lại, nói với giọng cợt nhả.

Trên thực tế, Sử Nam Bắc thật sự không phải cố ý ra vẻ như vậy, mà là vì giết một kẻ như Thái Sơn, đối với hắn mà nói, chẳng khác nào giẫm phải con kiến, không có gì to tát.

Hắn là một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần tôn nghiêm, những đối thủ đấu với hắn, chọn đại một kẻ ra cũng hơn vạn tên to con này.

Trong số những người bình thường, Thái Sơn quả thực có thể được coi là cao thủ, nhưng trong mắt một cường giả có thực lực cao cường, với năng lực ít ỏi của hắn, chả có cửa đâu.

"Mày nghĩ chỉ vậy mà có thể ngăn được tao à?”

Sư Tử Hà Đông chỉ vào ít nhất một ngàn người sau lưng mình, tức giận nói: "Nghe lệnh của tao, nếu hôm nay có kẻ nào giết được Diệp Vĩnh Khang và thằng béo kia, tao sẽ phong cho người đó làm Tịnh Kiên Vương, sánh ngang với tao!"

"Giết!"

Theo mệnh lệnh của Sư Tử Hà Đông, hàng ngàn người phía sau ông ta như thể máu nhồi lên não, họ rút vũ khí ra và điên cuồng lao về phía bên này.

Mặc dù họ cũng sợ hãi trước sự ra tay của Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc vừa rồi, nhưng có trọng thưởng tất có dũng khí, mà điều kiện mà Sư Tử Hà Đông đưa ra quá hấp dẫn!

Tịnh Kiên Vương, ngang hàng với Sư Tử Hà Đông, quả là một bước lên mây!

Hơn nữa, cho dù đối phương rất có năng lực, nhưng bên họ là hơn nghìn người đấy!

"Nhất Minh, chú đưa Trần Tiểu Túy lùi về phía sau đi".

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh chỉ huy: "Tần Phong, Mê Long, Yến Vĩ Điệp, đề thi hôm nay dành cho các người là làm mọi cách để giết chết Sư Tử Hà Đông".

"Nếu không thể vượt qua bài kiểm tra này, cái giá các người phải trả là bị Sư Tử Hà Đông giết chết, Sử Nam Bắc và tôi chắc chắn sẽ không đi cứu mấy tên phế vật đến bài thi mà cũng không vượt qua được!"

"Vâng!"

Đám người Tần Phong đồng thanh đáp lại, nhưng giọng nói của họ rõ ràng có chút chột dạ, không ngừng nuốt nước bọt vì căng thẳng.

Trong lòng bọn họ nghĩ chỉ cần bên kia chỉ có mình Sư Tử Hà Đông thì không sao, nhưng phía sau còn có hàng nghìn người, còn đánh đấm gì nữa!

Chưa nói tới giết chết Sư Tử Hà Đông, đến việc đến gần ông ta còn khó nữa là, có khi sẽ bị ngàn nhát chém chém chết cũng nên ấy.

Nhưng ngay cả với tâm lý như vậy, biết trước kết quả cuối cùng, ba người vẫn nghe lệnh mà lao về phía đối diện!

Bởi vì trong sách hướng dẫn của trại huấn luyện, quy tắc đầu tiên là tuân thủ tuyệt đối.

Chỉ cần là mệnh lệnh, bọn họ nhất định phải hoàn thành, cho dù mệnh lệnh đó có thể khiến bọn họ chết ngay lập tức, bọn họ cũng sẽ không làm còn rùa rụt cổ.

Tuy nhiên, vừa mới bước được hai bước, họ đột nhiên nghe thấy cuộc đối thoại giữa Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc từ phía sau.

"Đại ca, hôm nay trước khi ra ngoài tôi có xem lịch. Bên trái hợp với tôi hơn, nên để tôi phụ trách bên trái cho".

Sử Nam Bắc nói.

"Cút đê, bên trái nhiều hơn bên phải, cậu cho rằng tôi không biết à, còn xem với chả lịch, nãy đã được một lần rồi, cút qua bên phải đi!"

Diệp Vĩnh Khang tức giận nói.

Ngay lập tức, Tần Phong cùng những người khác cảm giác được hai luồng gió lớn đột nhiên thổi qua, nhìn kỹ lại, hai đạo dư ảnh đã quét về phía đám người đối diện nhanh như chớp!

Bốp bốp bốp-

Một loạt âm thanh nặng nề gần như dày đặc hơn cả tốc độ bắn của súng máy.

Tần Phong cùng những người khác lập tức ngẩn ra.

Mặc dù họ vẫn biết anh Sử và Diệp Vĩnh Khang rất trâu, cũng đã bị sốc bởi những kỹ năng đáng sợ của họ vừa rồi.

Nhưng sức mạnh cả hai thể hiện vào lúc này đã một lần nữa nâng nhận thức của họ lên một tầm cao mới!

Cho dù dùng hết trí tưởng tượng, bọn họ cũng không thể tưởng tượng được cảnh tượng kinh hãi tột độ trước mắt này!

Mặc dù là hai người đối mặt với hàng nghìn người, nhưng trận chiến vừa bắt đầu, hàng nghìn người lập tức bị hai người áp chế!

Cơ thể đầy đặn của Sử Nam Bắc giống như một chiếc xe bọc thép đang lao tới với tốc độ cao, bất cứ nơi nào cơ thể của hắn đi qua, kẻ thù đều đổ gục xuống như ngả rạ.

Còn phía Diệp Vĩnh Khang còn kinh khủng hơn!

Toàn bộ cơ thể của anh biến thành một dư ảnh khó có thể bắt được bằng mắt thường, lao qua đám người với một tốc độ đáng kinh ngạc.

Bất cứ nơi nào dư ảnh truyền đến, đều giống như gợn sóng trên mặt nước, đoàn người lập tức ngã ra hai bên.

Hơn nữa, không thể nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đã ra tay như thế nào!

"Làm việc chính của chúng ta đi!"

Tần Phong là người đầu tiên định thần lại, sau khi hét lên giận dữ, cậu ta lao về phía Sư Tử Hà Đông cùng với Mê Long và Yến Vĩ Điệp.

Mấy chục giây sau.

"Đại ca, ai lại chơi thế, đã nói tôi bên phải, anh bên trái, sao lại chạy đến tranh với tôi vậy?"

Sử Nam Bắc nhìn những xác chết trên mặt đất với vẻ mặt không vui.

Vừa rồi hắn đang giết chóc vui vẻ, còn chưa kịp thưởng thức thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhảy tới, dọn dẹp sạch sẽ những người còn lại trong tích tắc.

Điều này làm cho Sử Nam Bắc cảm thấy không hài lòng, như thể bị ai đó cướp đồ chơi vậy.

"Ai bảo cậu chậm thế làm gì, tôi đây giúp cậu, không nói cám ơn thì thôi, còn ở đó mà la lối như mấy bà cô vậy, không bị đá mông thấy ngứa hả?"

Diệp Vĩnh Khang trợn mắt đáp.

"Được, được rồi, anh là đại ca, anh nói gì cũng đúng".

Vẻ mặt của Sử Nam Bắc vô cùng đau khổ, nhưng hắn không dám tiếp tục phàn nàn.

Bởi vì mỗi lần Diệp Vĩnh Khang đá vào mông hắn đều là đá thật, có khi đá hắn hai ba ngày cũng chưa ngồi xuống được, thậm chí ngủ còn phải nằm sấp.

"Này, ba người các người lề mề quá đấy, tôi cho các người năm phút nữa, nếu còn không làm được là tôi đánh trượt đấy!"

Sử Nam Bắc trong lòng cảm thấy tủi thân, nhưng hắn không dám gây sự với Diệp Vĩnh Khang, vì vậy hắn không còn cách nào khác, đành phải trút ngọn lửa giận của mình lên đám người Tần Phong đang đánh nhau với Sư Tử Hà Đông.

Vào lúc này, cuộc chiến giữa ba người Tần Phong và Sư Tử Hà Đông đã trở nên gay cấn.

Sư Tử Hà Đông sử dụng một quyền pháp khốc liệt, có sức công phá và phát lực mạnh.

Mà lúc này, ông ta đã bị đẩy đến tình thế tuyệt vọng, mọi tiềm năng trong cơ thể đã được giải phóng, và sức mạnh của ông ta cũng tăng lên theo cấp số nhân so với bình thường.

Mặc dù đám Tần Phong là ba chọi một, nhưng ngay từ đầu đã không chiếm được thế thượng phong, ngược lại còn luôn bị Sư Tử Hà Đông chèn ép.
 
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Huyền Thoại Trở Về
THIÊN KIM TRỞ VỀ
  • Chá Bút Tiểu Tửu
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom