• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế (1 Viewer)

  • Chương 9+10

Chương 9





Gần như ngay lúc Diệp Vấn Vấn vừa ôm lấy ngón tay trỏ của Quý Hòa Hiện, cô còn chưa kịp cảm nhận chút cảm giác gì thì bỗng có một nguồn sức mạnh ập đến —


Cô suýt nữa đã bị Quý Hòa Hiện ném đi! Phi!!!


Cũng may ngay lúc nguy kịch, cô vỗ cánh mới miễn cưỡng bay lên ngay lúc sắp đập xuống đất, trái tim nhỏ của cô xém chút đã nhảy ra khỏi cổ họng rồi.


Cô ngẩng đầu nhìn lên thì Quý Hòa Hiện đã ngồi dậy, Diệp Vấn Vấn không quan tâm được nhiều, cô bay vèo một cái nhào vào thế giới trong tranh, cắn hai miếng nho để an ủi.


Vị nho ngọt lịm khiến trái tim đang đập thùng thùng của cô bình ổn lại, cõi lòng cô vẫn còn sợ hãi mà hướng mắt nhìn ra ngoài bức tranh, quan sát phản ứng của Quý Hòa Hiện.


Người này thuộc kiểu người gì thế.


Đi vệ sinh nhanh như thế, ngủ một giấc cũng thức dậy nhanh như vậy.


Cô vừa mới ôm là đã phát hiện ngay, may là cô có cánh, nếu không thì không biết đã bị anh ném đến chỗ nào rồi, nói không chừng cái mạng nhỏ cũng mất đi.


Diệp Vấn Vấn nghĩ mà sợ, mồ hôi lạnh chảy ra như mưa, cô quyết định: Sau này không được vì ham mê sắc đẹp đôi tay của người ta nữa, cần phải nhớ sắc đẹp sẽ hại người, sắc đẹp nào cũng hại người.


Dù sao thì ảnh đế đại nhân cũng không bật đèn, Diệp Vấn Vấn tiếp tục ngồi trên giàn nho vừa ăn vừa quan sát anh.


Dựa vào ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, Quý Hòa Hiện nâng tay phải lên, anh khẽ co ngón tay lại, trên ngón tay vẫn còn sót lại chút cảm giác mềm mại.


Anh không ngủ, ngay khi Diệp Vấn Vấn ôm ngón tay anh thì anh lập tức cảm giác được ngay, cảm giác mềm mại ấm áp đột nhiên kéo tới, khiến anh hất tay theo phản xạ tự nhiên.


Sẽ là loại động vật gì mới có thể có xúc giác thế này.


Anh loại trừ côn trùng.


Nếu con vật này đã chạy đến tay anh, anh cũng không thể thờ ơ không màn đến nữa. Anh lại bật đèn lên, anh bắt đầu cẩn thận kiểm tra chăn mình, sau khi xác nhận không hề có thứ gì, lúc này mới bỏ qua.


“Rời đi đi, nơi này không phải chỗ ở của mi đâu.” Anh nhàn nhạt nói một câu như vậy rồi lại nằm xuống lần nữa, anh đợi mười phút, không hề có bất kỳ bất ngờ nào xảy ra thì mới dần để mình ngủ thiếp đi.


Lần này Diệp Vấn Vấn sợ hãi gần chết — Cô đi ra đi tắm, nhưng biến cố đột ngột kia đã khiến cô vứt bỏ luôn suy nghĩ ngủ bên ngoài.


Sau khi cô ăn nho đến no căng bụng, cô lại bay xuống mặt đất hái một vài lá bạc hà mọc chen giữa đám cỏ cây rậm rạp — Cô cũng không biết đây có phải lá bạc hà hay không, dù sao nó cũng có mùi hương bạc hà, dùng để chải răng súc miệng là tốt nhất.


Cô không có bàn chải đánh răng, cô chỉ đành dùng tạm thế này.


Thế giới trong tranh rộng lớn mênh mông, nhưng cô chỉ là một cá thể có kích thước nhỏ xíu mà thôi. Thật ra thì không gian cũng không rộng đến mức này, cô có cánh, tối hôm qua cô đã bay hết toàn bộ thế giới trong tranh.


Cô bay dọc theo hai góc trái của bức tranh, cuối cùng cô bay đến một nơi xám xịt, không thể bay nữa.


Cô lại bay dọc theo hai góc phải của bức tranh, nhưng bên đó chỉ có một mảng màu trắng xóa rộng lớn, chẳng có cái gì cả. Cô đoán, chắc là vì ảnh đế đại nhân chưa vẽ xong, nên những nơi này vẫn còn trắng xóa.


Thế giới trong tranh yên tĩnh không một tiếng động, ngoài trừ mùi hoa cỏ ra thì không hề có lấy một chút gió nào, nhưng nhiệt độ vẫn rất ổn. Nếu có thể bổ sung tất cả những đồ dùng hằng ngày vào, thì hoàn toàn có thể gọi nơi này là thế ngoại đào viên.


“Tiểu Thanh.” Cô khẽ gọi một tiếng.


Trước kia khi Diệp Vấn Vấn nói chuyện ở trong tranh thì Đại Hoàng và Nhị Hoàng không hề nghe thấy, điều này nói rõ, âm thanh bên ngoài có thể truyền vào trong tranh, nhưng âm thanh trong tranh lại chẳng thể truyền ra ngoài được.


Nhưng cô vẫn phải nghĩ cách xác nhận lại chuyện này đã, dù sao thì với… Trí thông minh của Đại Hoàng và Nhị Hoàng thì, không thể tin tưởng vào phản ứng của chúng nó được.


Tiểu Thanh là một ngọn cây trong suốt tựa như ngọc trong tranh, cô và nó đã gặp nhau khi nó cứu cô vào lúc nguy hiểm, còn có thể nhắc nhở cô rằng Quý Hòa Hiện đã đến, điều này đại biểu rằng nó đáng tin.


Nếu nó sống, dù nó không thể nói chuyện thì cô cũng sẽ chọn cho nó một cái tên.


Theo sau tiếng gọi khẽ của Diệp Vấn Vấn, một ngọn cỏ nhỏ nhô lên cách cô khá gần, cô hỏi nó: “Ta bẻ một ngọn cỏ nhỏ của mi mi có đau không?”


Ngọn cỏ lắc từ bên này qua bên kia.


Diệp Vấn Vấn đưa tay nắm lấy một cái ngọn nhỏ xíu khác, cô quyết định tự tay làm cô cái bịt mắt — Cô kéo váy lên che mắt, cô vẫn luôn cảm thấy chuyện này không hề lịch sự chút nào.


Đừng thấy ngọn cỏ này nhỏ xíu mong manh, cô đã dùng hết sức lực từ khi còn bú sữa đến nay để bẻ, rồi lại cắn, nhưng vẫn không bẻ được.


Dường như nhận ra được sự bối rối của cô, một ngọn cỏ khác lại nhô lên từ bên cạnh. Sau đó ngay dưới mắt của Diệp Vấn Vấn, hai ngọn của quấn vào nhau, tiếp đó có hai ngọn cỏ rơi xuống, vừa hay rơi vào ngay nhụy hoa.


Một ngọn cỏ lớn và một ngọn cỏ nhỏ, ngọn nhỏ có thể làm bịt mắt, ngọn lớn làm chăn.


Diệp Vấn Vấn: “…” Thật tri kỷ.


Diệp Vấn Vấn: “Cảm ơn người anh em.”


Hai ngọn cỏ mất ngọn rụt về.


Diệp Vấn Vấn nhặt một ngọn cỏ lên đặt ngay trước mắt mình, sau đó cột hai đầu ngọn cỏ lại sau đầu mình, rồi lại lấy một ngọn cỏ khác đắp lên người. Đừng nói, ngọn cỏ mang một mùi hương tươi mát nhẹ nhàng, vừa hay có thể trung hòa được mùi hoa nồng nặc ở xung quanh, giải phóng cho mũi của Diệp Vấn Vấn.


Cũng không cần làm gì khác, vậy thì ngủ thôi.


Ngoài cửa sổ là ánh trăng đang di động, một tia sáng màu bạc rơi vừa hay rơi vào trên giá vẽ, liền thấy bên trong bức tranh có một tinh linh nhỏ khẽ xoay người trong nhụy hoa, cuộn tròn cơ thể nhỏ xíu lại, ngủ ngon lành.





Ngày hôm sau, Diệp Vấn Vấn bị Tiểu Thanh vỗ tỉnh, cô kéo bịt mắt ra, phát hiện Quý Hòa Hiện đã rời giường, nhìn dáng vẻ kia thì dường như đang đi tới chỗ của cô.


Cô vừa định kéo bịt mắt và chăn ném ra ngoài, lại thấy chúng nó dần nhạt đi trước mắt mình, sau đó biến mất.


Còn tự biến mất nữa chứ.


Diệp Vấn Vấn hơi sửng sốt, sau đó cô nhanh chóng bày ra tư thế ngồi ngay ngắn. Lúc này mới phát hiện ảnh đế đại nhân đặt giá vẽ tựa vào cửa sổ, một lát sau lại thấy anh lấy bút vẽ và hộp màu ra. Cô hiểu ngay, ảnh đế đại nhân đang muốn vẽ tranh tiếp.


Hôm nay anh không ra ngoài à? Minh tinh mà lại rảnh rỗi thế, còn nữa, anh đã rời giường khi nào vậy, sao cô lại chẳng hề hay biết.


Cô lại bỗng tò mò, không biết hôm nay ảnh đế đại nhân sẽ vẽ cái gì. Lần trước sau khi ảnh đế đại nhân vẽ xong, cô đã có thêm một giàn nho và một cái xích đu.


Tốt nhất là vẽ một con sông, dù không vẽ sông thì cũng nên vẽ một cái ao nhỏ, hoặc là một rãnh nước nhỏ cũng được.


Diệp Vấn Vấn rất chờ mong.


Cô nghĩ một hồi, cho dù cô có chờ mong đi chăng nữa thì cũng không có cách nào, ai biết ảnh đế đại nhân muốn vẽ cái gì chứ.


Chờ đã — Thật ra có thể ám chỉ được.


Diệp Vấn Vấn sáng mắt, nhưng mà chỉ mới hưng phấn được nửa giây thì cô đã thở dài thườn thượt: Vấn đề là phải ám chỉ thế nào.


Quên đi, đừng giãy giụa nữa.


Vì Quý Hòa Hiện đã điều chỉnh phương hướng của giá vẽ, cho nên bây giờ trước mắt Diệp Vấn Vấn chỉ là bức tường trống trơn màu trắng, cô không thấy gì cả. Giờ phút này, ngoại trừ bút vẽ và màu nước được bày trên bàn ra, còn có một tách cà phê và một miếng khăn giấy nữa.


Hôm nay Quý Hòa Hiện không có lịch trình, sáng sớm khi anh thức dậy, anh vốn đã quên mất chuyện của đêm hôm qua rồi. Thế nhưng anh nhìn thấy trong cốc nước có những cảnh hoa nhỏ vụn trôi bồng bềnh, cùng với mấy vụn khăn giấy nhỏ xíu trên tủ.


Động vật nào sẽ thả cánh hoa vào trong cốc nước, còn xé khăn giấy nữa?


Những vụn khăn giấy nằm khuất sau hộp giấy, nhìn qua thì đã được sử dụng qua.


Anh lại liên tưởng đến cái bóng nhỏ xíu run lẩy bẩy kia, anh đưa ra một kết luận: Có một động vật nhỏ nào đó vô tình bị rơi vào trong cốc nước, sau đó kéo khăn giấy lau người.


Bây giờ Quý Hòa Hiện không nghĩ ra được đó là loài động vật gì. Anh có một đặc điểm, chuyện nào nghĩ không ra thì anh cần phải làm vài việc để mình bình tĩnh lại.


Nhớ đến bức tranh tinh linh anh đang vẽ dở, anh chuẩn bị vẽ tiếp.


Sau khi đã chuẩn bị xong mọi việc, điều chỉnh vị trí của giá vẽ rồi, khi ánh mắt của Quý Hòa Hiện chạm đến tinh linh hoa trên bức tranh thì bỗng dừng lại.






Chương 10





Quý Hòa Hiện mặc một bộ quần áo ở nhà, eo lưng thẳng tắp như tre vậy, cả người lộ ra mấy phần thanh lịch, rất phù hợp với cảnh “xuân” bên ngoài cửa sổ. Vừa hay có một tia nắng chiếu vào dừng lại trên người anh, khiến gương mặt lạnh lùng kia dịu đi một chút.


Mặc dù trong mắt Diệp Vấn Vấn thì gương mặt này là một bản phóng to, nhưng vẫn khiến cô nhìn đến trợn trong mắt, sao trước giờ cô lại không phát hiện anh đẹp trai tới vậy.


Chẳng trách lại có bàn tay đẹp thế.


Ở khoảng cách gần, cô nhìn thấy con ngươi của ảnh đế đại nhân không phải màu đen, mà là một màu nâu nhạt, ở bên ngoài còn có chút màu xanh nhẹ, vừa xinh đẹp vừa trong suốt tựa như một viên đá quý.


Mẹ của anh là con lai, anh có màu mắt như thế cũng là chuyện bình thường. Nhất thời Diệp Vấn Vấn chìm đắm trong sắc đẹp, quên đi sự sợ hãi khi bị một đôi mắt to nhìn chằm chằm, trái lại cô còn say sưa đối diện với Quý Hòa Hiện. Ngược lại, trong mắt anh, cô chỉ là một bức chân dung không hề có sự sống.


Chỉ cần đừng đột nhiên muốn vẽ cho cô chút tàn nhang là được rồi, cô suy nghĩ lung tung.


Quý Hòa Hiện đưa ngón trỏ và ngón cái ra đo đạc lại tinh linh hoa, trong đầu anh bỗng hiện lên một suy nghĩ khiến anh kinh ngạc không thôi.


Nếu thay thế tinh linh hoa thành động vật nhỏ tối qua thì…. rất… phù hợp.


Nhưng đây là do anh vẽ.


Mấy ngày trước Quý Hòa Hiện đã cắt ghép một bộ phim hoạt hình, xuyên suốt bộ phim hoạt hình là một chuỗi sự kiện chữa bệnh của tinh linh hoa.


Sau khi cắt ghép xong, anh bỗng có linh cảm, cho nên đã vẽ ra một bức tranh như thế.


Anh lắc đầu mấy cái, tại sao anh lại chợt có một suy nghĩ hoang đường và ly kỳ như thế. Ánh mắt anh khẽ động, rơi vào tóc của tinh linh hoa, anh im lặng một chút rồi bắt đầu đưa tay vẽ.


Diệp Vấn Vấn: “…”


Cô quyết định thu lại những lời ca ngợi về ảnh đế đại nhân, anh đang vẽ cái gì trên đầu cô vậy!


Cô nhìn không thấy, lại không thể di chuyển, cô chỉ có thể cảm nhận được bút vẽ đang di chuyển liên tục trên đầu cô, khiến cô ngứa ngáy gần chết. Cô thật sự đã dùng hết tất cả sức mạnh của mình mới nhịn không cho cơ thể mình run lên, không nhịn không đưa tay gãi đầu.


Anh sẽ không vẽ thêm chút thứ kỳ quái như sừng hay xúc tu gì đó trên đầu cô đấy chứ?


Diệp Vấn Vấn nghĩ đến hình ảnh trên đầu mình mọc ra hai cái sừng, cô khóc không ra nước mắt.


Loại “vẽ vời” không đau đớn nhưng giày vò người ta này kéo dài nửa giờ đồng hồ, cuối cùng Quý Hòa Hiện thu bút vẽ lại, thỏa mãn liếc mắt nhìn một cái. Rồi anh xoay người bắt đầu dọn dẹp bút vẽ và màu nước.


Diệp Vấn Vân nhân cơ hội này mà bò dậy thật nhanh, cô nhảy tới nhảy lui trên nhụy hoa, hoạt động hai chân và cái mông đã tê rần của mình. Cũng tiện thể cẩn thận từng li từng tí, sờ vào đỉnh đầu mình trong sợ lo sợ.


Ông trời ơi, tuyệt đối đừng là sừng, cô đã có cánh rồi, cô không muốn mình có thêm hai cái sừng đâu, tạo hình đó quá quái dị.


Hả? Mềm quá.


Cô lấy xuống thứ trên đỉnh đầu mình, bỗng ánh mắt sáng lên: Là vòng hoa, hơn nữa còn rất đẹp, gần như cô vừa nhìn đã thích.


Ở viện mồ côi có rất nhiều trẻ con, những bác gái chăm sóc trẻ con ở viện mồ côi không hề xem họ như con như trên tivi hay nói.


Lại không phải con của mình, ai sẽ đau lòng thật cơ chứ. Hơn nữa còn có nhiều trẻ con như thế, cho dù thích thì cũng sẽ thích những đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện lại biết nghe lời thôi.


Ngay từ nhỏ, sức khỏe của Diệp Vấn Vấn không được tốt, cơ thể cũng yếu ớt. Chính vì lý do này đã dẫn đến việc không ai nhận nuôi cô, cô cứ thế ở lại trong sự lúng túng. Mỗi năm đều có trẻ mồ côi được đưa vào viện mồ côi, chúng bắt đầu đổ xô đi giành đồ ăn với những đứa trẻ khác.


Khi còn bé cô rất nhạy cảm, tự ti, không muốn đem đến phiền phức cho người khác, về lâu về dài mà ngay cả lời nói cũng không thể nói một cách hoàn chỉnh được. Hoặc là vì không đủ dinh dưỡng, khiến cho cơ thể cô càng yếu ớt hơn, những đứa bé nhỏ hơn cô cũng có thể cướp đồ của cô được.


Khi đó cô thích nhất là có lãnh đạo đến thị sát, hoặc là những cô dì chú bác hay anh chị tốt bụng nào đó đến, bởi vì khi họ đến, cô mới có thể ăn no, nhưng tiếc rằng cơ hội ấy rất ít.


Mặc dù Diệp Vấn Vấn vẫn ở lại viện mồ hôi, thậm chí sau đó còn có thể đọc sách. Nguyên nhân là vì ở trận hỏa hoạn trước cô đã cứu Trình Viện, sau đó đã khiến tay cô có một vết bỏng đáng sợ.


Viện trưởng thấy cô bảo vệ Trình Viện, đã đồng ý để cô ở lại.


Khi đó cô thật lòng cảm kích, cô là cô nhi, không có gia đình, nếu viện mồ côi không cần cô thì cô không biết mình có thể đi đâu. Sức khỏe của cô không tốt, nói không chừng chẳng bao lâu nữa thì lặng yên chết đi.


Buồn cười nhất là sau đó cô thật lòng coi viện trưởng là mẹ mình, coi Trình Viện là chị gái mình. Mãi đến khi cô chết mới hiểu được, bọn họ để cô lại là vì một mục đích duy nhất, bọn họ muốn lấy một trái thận của cô.


Diệp Vấn Vấn chưa từng ăn được thứ gì ngon, cũng chưa từng được mặc quần áo đẹp nào. Nhưng có một lần, có một anh trai đến viện mồ côi, anh ấy rất giỏi, biết rất nhiều thứ, bọn họ rất thích quấn lấy anh ấy. Cuối cùng, lúc anh ấy rời đi đã tặng cho cô một vòng hoa anh ấy tự bện.


Diệp Vấn Vấn vô cùng kinh ngạc, thật ra cô không hề nói gì với anh trai đó, khi cô nhận được món quà ấy thì có chút sợ hãi vì được yêu thương.


Đáng tiếc là vòng hoa kia không ở lại không tay cô được bao lâu, Trình Viện nói vòng hoa thật đẹp, bảo cô đưa cho cô ta, cô không thể làm gì khác hơn là đưa cho cô ta. Ngày hôm sau cô thấy vòng hoa kia bị vứt trong rãnh nước, trên những bông hoa kia đã dính đầy bùn đất, cánh hoa héo tàn.





Diệp Vấn Vấn lại đội vòng hoa lên, trong lúc nhất thời cô cảm thấy mông không đau, chân cũng không còn tê nữa. Cô ngồi xuống ngay ngắn trước khi ảnh đế đại nhân quay lại, lần này rất cam tâm tình nguyện.


Trước đó cô đã suy nghĩ nhiều, bức tranh này của ảnh đế đại nhân lộ rõ vẻ đẹp đẽ và yên tĩnh, vì thế, chắc chắn anh sẽ không vẽ thêm thứ gì kỳ quái hủy hoại đi cảm giác này.


Nói cách khác, những thứ ảnh đế đại nhân vẽ ra sẽ không liên quan đến mấy thứ xấu xí, cô có thể yên tâm mà chờ.


Lần này ánh mắt Quý Hòa Hiện rơi vào chân của tinh linh hoa, chân không, anh nhanh chóng hạ bút vẽ xuống. Lần này Diệp Vấn Vấn có thể thấy rõ anh vẽ gì — Ảnh đế đại nhân đang vẽ giày cho cô.


Đây là chuyện tốt, nhưng cảm giác này còn khó chịu hơn cả khi anh vẽ vòng hoa trên đầu cho cô, khiến cô sút nữa đã đá chân vào mặt anh.


Diệp Vấn Vấn chỉ đành cắn răng chịu đựng, vì để dời lực chú ý đi mà cô đã chăm chú xem ảnh đế đại nhân vẽ cho cô giày thế nào, nhưng nhất thời cô không nhìn ra được.


Nhìn một hồi, cô không nhịn được đưa mắt tìm đến ngón tay đang cầm bút vẽ của ảnh đế đại nhân, nếu ngón tay này là của cô, cô có thể chơi cả đời!


Sau đó lại nhìn đến hàng mi vừa dày vừa dài của Quý Hòa Hiện, từng sợi từng sợi một, vô cùng rõ ràng, cô bắt đầu đếm.


Bên mắt trái có một trăm sáu mươi lăm sợi lông mi, còn bên mắt phải có một trăm bảy mươi hai sợi.


Không đúng không đúng, hình như ban nãy đã đếm sót mấy sợi, phải đếm lại lần nữa.


Quả nhiên, số liệu thật sự của mắt trái là một trăm sáu mươi tám sợi, mắt phải là một trăm bảy mươi hai sợi.


Sao lại nhiều như vậy, không khoa học chút nào, trước đây khi cô nằm trên giường bệnh cắm ống truyền dịch, chỉ có hai tay là còn hoạt động được. Khi cô buồn chán thì sẽ lấy gương soi đếm lông mi của mình chơi, lông mi của cô chỉ mới hơn một trăm hai mươi sợi.


Chậc, không hổ là ảnh đế đại nhân, lông mi cũng không giống người thường.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom