• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế (3 Viewers)

  • Phiên Ngoại 3+4

Phiên ngoại 3:





Chuyện Quý Hòa Hiện là em rễ khiến phòng ngủ dậy sóng cả một tuần liền, sau đó cơn giông bão này mới dần bình lặng lại.


Hôm nay, Diệp Vấn Vấn thấy tam tỷ cẩn thận tháo tấm poster trên đầu giường mình xuống, cô ngơ ngác hỏi: “Tam tỷ, chị làm gì thế?”


Tam tỷ quay đầu lại, nói một cách sâu xa: “Chồng của bạn, không thể chọc vào.”


“Đây là thần tượng của chị, cũng là em rể của chị, chị có thể để thần tượng trên đầu nhưng không thể dán em rể lên được.” Cô nàng nén đau thương tháo tấm poster xuống, đưa cho Diệp Vấn Vấn: “Em cất đi.”


Đại tỷ cũng chạy vèo qua, cô nàng mở điện thoại lên, chuyển hết ảnh đẹp của Quý Hòa Hiện trong điện thoại mình qua cho Diệp Vân Vấn: “Lý do giống với tam muội.”


Sau đó lại vọt đi.


Diệp Vấn Vấn dở khóc dở cười.


Sau khi Quý Hòa Hiện biết chuyện này, anh đã vẽ cho hai người hai bức tranh chân dung kiểu chibi rồi để Diệp Vấn Vấn gửi cho hai người, hai người nhận được không nhịn được gào thét không yên.


Sau khi nhị tỷ biết, có một ngày nhân lúc Diệp Vấn Vấn đi giặt quần áo cô nàng đã ngượng ngùng đi tới: “Tiểu Tứ…”


Dáng vẻ muốn nói lại thôi.


“Nhị tỷ sao thế?”


Nhị tỷ e hèm một tiếng rồi hít sâu: “Chuyện kia…. Liệu em có thể nhờ em rể xin giúp chị chữ ký của Đường Triết không?”


Đường Triết là một người dẫn chương trình nổi tiếng, là anh cả trong ngành dẫn chương trình, tiếng tăm không hề thấp hơn nghệ sĩ.


Trong bốn người các cô, nhị tỷ vẫn luôn giữ hình tượng mọt sách, càng đừng nói đến chuyện đu idol.


Mỗi lần trong phòng ngủ thảo luận đến minh tinh nào đó, Diệp Vấn Vấn thỉnh thoảng sẽ tham dự vào nhưng chỉ có nhị tỷ là vẫn kiên trì đọc sách, học tập, luyện thanh.


Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của tứ muội, nhị tỷ đỏ bừng mặt.


“Chị, chị chỉ sùng bái năng lực của thầy Đường mà thôi.” Cô nàng giấu đầu lòi đuôi nói: “Người tương lai sẽ làm người dẫn chương trình như chúng ta phải học tập anh ấy mới đúng.”


Diệp Vấn Vấn sợ nhị tỷ sẽ biến thành quả táo đỏ mất, cho nên cô nhịn cười, đưa tay vỗ vỗ vai cô nàng: “Em biết rồi, chuyện này cứ giao cho em.”


Sau buổi trưa.


Diệp Vấn Vấn: [Anh có biết Đường Triết không?]


Quý Hòa Hiện: [Có biết, sao thế?]


Diệp Vấn Vấn: [Nhị tỷ thích anh ta (cười trộm)]


Quý Hòa Hiện: [Đã hiểu!]


Một ngày nào đó, Quý Hòa Hiện được mời đến tham gia một hoạt động có tầm cỡ, người dẫn chương trình là Đường Triết.


“Hiếm khi đụng phải cậu trong hoạt động đấy.” Ở hậu trường, Đường Triết mỉm cười ôm vai Quý Hòa Hiện.


Trong nghề Đường Triết có nhân duyên rất tốt, có một lần, trong một phỏng vấn Quý Hòa Hiện đã bị phóng viên làm khó dễ. Tất nhiên anh có thể ứng phó được, nhưng Đường Triết nhìn không nổi, anh ta đã khéo léo giải vây cho anh. Tuy hai người không gặp nhau nhiều, nhưng quan hệ không tệ.


Quý Hòa Hiện: “Tôi đến đây vì cậu mà.”


Đường Triết: “?”


Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đường Triết, Quý Hòa Hiện lấy ra vài tấm ảnh của anh ta: “Ký tên đi.”


Đường Triết: “???”


Quý Hòa Hiện muốn xin chữ ký của anh ta?


Đầu óc Đường Triết mơ hồ, anh ta vừa ký tên vừa hỏi theo bản năng: “Xin giúp ai thế?”


“Một cô gái nhỏ.”


Đường Triết nhìn xung quanh, cũng may chỉ có hai người bọn họ, anh ta vừa ngạc nhiên vừa cười nói: “Yêu đương à?”


“Hết cách rồi, chị em của phu nhân có chút yêu cầu nhỏ, chung quy vẫn phải giúp.”


Đường Triết bay phất phơ trong gió: “……………. Phu nhân?”


Quý Hòa Hiện không thể không biết mình vừa nói gì, anh khẽ nhướng mày: “Biết đâu được đến lúc đó còn phải mời cậu đến làm người chủ trì nghi thức hôn lễ.”


Đường Triết suýt quỳ xuống rồi.


Diệp Vấn Vấn nhận được chữ ký, cô đã âm thầm lặng lẽ đưa cho nhị tỷ dưới sự dặn đi dặn lại của nhị tỷ.


—– Nhị tỷ không muốn để đại tỷ và tam tỷ biết cô nàng cũng đu idol, nếu không thì hình tượng học sinh giỏi lạnh lùng của cô nàng sẽ sụp đổ!


“Thầy Quý nhà em đẹp trai nhất!!!” Nhị tỷ nhận được chữ ký vui đến mức nhảy lên.


Trước đó, tất nhiên Đường Triết là người đẹp trai nhất trong lòng cô nàng.


Diệp Vấn Vấn cười đến mức mắt mày cong cong, rất thoải mái.


—–


“Tiểu Tứ! Em mau đến xem nè, có con hồ ly tinh quấn lấy em rể nhà chúng ta.” Trong phòng ngủ, tam tỷ hét ầm lên một tiếng, sau đó lại tức đến mức vỗ bàn ầm một cái rồi vọt vào toilet, kéo Diệp Vấn Vấn vừa gội đầu xong đang lau tóc ra ngoài.


Diệp Vấn Vấn luống cuống tay chân nhìn vào màn hình điện thoại của tam tỷ, trên màn hình là một đoạn video phỏng vấn, người được phỏng vấn là một cô gái, còn nói mình là đàn em của Quý Hòa Hiện, trên màn hình livestream đều là những bình luận nói coi chừng có duyên.


Sau đó có lẽ phối hợp với những lời hoan hô của fans mà cô ta nói sẽ cùng làm một vài biểu tượng cảm xúc với Quý Hòa Hiện, cô ta nói vì fans, lại là đàn em, hơn nữa đang ở trước ống kính cho nên Quý Hòa Hiện không tiện từ chối.


Cứ thế, cô gái kia kề sát người mình vào người Quý Hòa Hiện một cái “trong sáng không chút giả trân”, trên màn ảnh livestream đều đầy những bình luận khen Quý Hòa Hiện đẹp trai lại quá đáng yêu, tất cả sự chú ý đều dồn hết vào người Quý Hòa Hiện mà đã quên đi những cái khác.


“Con hồ ly tinh này cố ý chắc luôn, mượn buổi phỏng vấn để quyến rũ em rễ nhà chúng ta! Tức chết chị rồi! Đi, Tiểu Tứ, chúng ta đi đăng ký vài tài khoản phụ cùng mắng chết ả ta.” Tam tỷ chống nạnh, hào khí vạn phần.


Diệp Vấn Vấn bị lây cảm xúc của tam tỷ, cô đăng ký tài khoản phụ mà chẳng chút nghĩ ngợi nào, rồi hai người cùng “giết” tới weibo của cô gái kia. Hôm nay cô gái kia vừa đăng tải một weibo mới, là một tin thông báo kết hôn.


Bên dưới có hơn một trăm ngàn bình luận, tất cả đều là lời chúc phúc.


Tam tỷ: “……….”


Diệp Vấn Vấn: “….”


Tam tỷ: “Còn mắng không?”


Diệp Vấn Vấn: “Thế thì không hay lắm.”


Hai người hai mặt nhìn nhau rồi ôm thất bại quay về.


Đêm đó, Diệp Vấn Vấn nằm trên giường lăn qua lăn lại như lật bánh rán, trong đầu cô hiện lên hình ảnh trong đoạn video phỏng vấn cô đã xem vào ban ngày, sau đó lại bỗng nhớ đến cô bạn học thời trung học Bạch Thanh Uyển của anh.


Có quá nhiều người mơ ước ảnh đế đại nhân.


Đáng ghét!


Cô trở mình, nằm lỳ trên giường, lại yên lăng mở điện thoại lên, sau đó chọn một góc độ chụp ảnh lại gửi cho Quý Hòa Hiện.


Quý Hòa Hiện: [Góc này thấy mặt hơi mập.]


Diệp Vấn Vấn: […………………]


Thông báo từ hệ thống: Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.


Diệp Vấn Vấn: “Em đã thấy rồi!!!”


Quý Hòa Hiện: [Thế nên anh mới thu hồi lại.]


Diệp Vấn Vấn: [Tức giận.jpg]


Quý Hòa Hiện: [ [Hình ảnh] ]


Vừa mở ảnh lên hình thì đó là một tấm ảnh trong phim của Quý Hòa Hiện, không biết đã được chụp lại từ góc độ nào, dù là nhan sắc thần tiên như Quý Hòa Hiện cũng không chịu được góc độ đó.


Xấu đến mức khiến người ta …. Thất thần.


Thông báo từ hệ thống: Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.


Diệp Vấn Vấn: [Ha ha ha ha, em đã lưu lại rồi!!!]


Quý Hòa Hiện: [………]


Mãi cho đến lúc ngủ Diệp Vấn Vấn mới mơ màng nhớ lại: Hả? Rõ ràng cô gửi ảnh cho anh là vì muốn hỏi anh, có phải cô xinh đẹp hơn cô nàng bạn học thời trung học của anh hay không mà.


Sao đến cùng lại bị lạc đề thế?


—–


Ở trường học, có không ít người theo đuổi Diệp Vấn Vấn, nhưng dưới sự từ chối thẳng thắn của cô, họ đều dồn dập chuyển sang một đối tượng khác. Nhưng chỉ có một người, gió kệ gió, mưa mặc mưa, dù Diệp Vấn Vấn có từ chối thế nào thì cậu ta vẫn nói một câu: “Cậu có bạn trai cũng không sao, chỉ cần cậu chưa kết hôn thì tôi vẫn có cơ hội cạnh tranh công bằng.”


“Hơn nữa tôi biết, cậu chỉ bịa ra lý do mình có bạn trai mà thôi.” Cậu ta nói chắc như đinh đóng cột: “Không thì đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa từng thấy có một người con trai nào xuất hiện bên cạnh cậu cả. Cậu yên tâm, tôi sẽ dùng sự thật lòng của mình khiến cậu rung động, đến một ngày nào đó cậu sẽ đón nhận tôi thôi.”


Diệp Vấn Vấn nhìn mà than thở.


Đại tỷ: “Nếu không thấy cậu ta đẹp trai thì chị đã đánh cậu ta rồi.”


Nhị tỷ: “Tính ra cũng còn tốt, tuy rằng cậu ta không từ bỏ, nhưng cách cậu ta theo đuổi Tiểu Tứ cũng không phản cảm, dù sao cũng tốt hơn kiểu dính chặt lấy mà.”


Tam tỷ: “Như thế mà còn không gọi là dính chặt lấy à? Mấy người đừng vì gương mặt kia mà thư thả với cậu ta, nếu so sánh cậu ta với em rể, nhìn thôi đã thấy khác nhau một trời một vực rồi!”


Đại tỷ nhị tỷ vừa nghe bỗng cảm thấy xấu hổ.


Các cô đã ăn nhiều đồ ăn vặt của em rể như thế, quyết định sẽ giúp em rể quét sạch “tình địch”.


Cho nên ở lúc Diệp Vấn Vấn không hay không biết gì, vào một đêm đen gió lớn, ba người các cô đã tìm đến người bạn học nam này, chặn cậu ta lại ở một góc nào đó của trường học,


Tam tỷ cười gằn: “Nghe nói cậu cứ dính chặt lấy hoa khôi trường chúng ta, đuổi cũng đuổi không đi hả.”


Nam sinh mạnh miệng: “Tôi thật lòng thích Quý Duyệt Nhĩ, quang minh chính đại theo đuổi cô ấy, không được à?”


Đại tỷ ở bên cạnh bẻ tay kêu răng rắc, không nói một lời mà chỉ chực chờ xông lên tẩn cho cậu ta một trận.


Nhị tỷ lấy poster đã được chuẩn bị từ trước ra: “Muốn theo đuổi Quý Duyệt Nhĩ cũng được, nhưng đầu tiên cậu phải soái hơn anh ấy đã.”


Nam sinh nhìn thấy Quý Hòa Hiện trong tấm poster thì ngẩn người: “Có ý gì thế?”


“Ý là………” Tam tỷ nói tiếp: “Người Quý Duyệt Nhĩ thích là Quý Hòa Hiện, cô ấy đã nói chỉ cần cậu soái hơn Quý Hòa Hiện thì cô ấy sẽ suy nghĩ một chút.”


Nam sinh: “Cô ấy đã nói thế thật à?”


Tam tỷ và nhị tỷ liếc mắt nhìn nhau, trịnh trọng gật đầu.


Nam sinh cúi thấp đầu, nhìn qua thì thấy ủ rủ và suy sụp lắm. Cậu ta đúng là một anh chàng đẹp trai, ở trong trường cũng thuộc hàng ngũ hotboy, tiếc rằng không thể nào so được với Quý Hòa Hiện, họ không cùng đẳng cấp với nhau.


Tam tỷ thấy cậu ta đã bị đả kích bèn tự cảm thấy thành công, cô nàng âm thầm ra dấu OK với đồng bọn của mình rồi tay trong tay rời đi.


Kết quả chỉ mới mấy ngày sau, trên diễn đàn của trường bỗng xuất hiện một topic, chủ topic đã đăng tải một bức ảnh tự chụp của mình rồi hỏi: “Mọi người xem thử xem, thế này có giống Quý Hòa Hiện không?”


Chỉ trong nháy mắt mà bên dưới đã có đến trăm bình luận.


“Mịa nó, ngoại trừ ánh mắt ra thì rất giống!”


“Đây chẳng lẽ không phải là Quý Hòa Hiện à?”


“Mới nhìn thấy rất giống, nhưng nhìn kỹ thì thấy không giống.”


“Có sao nói vậy, tuy không giống một trăm phần trăm nhưng cũng đã được ít nhất bảy mươi phần trăm, bức ảnh đẹp đến mức khiến người xem đổ gục hàng loạt.”


“Đẹp trai quá đi! Chó liếm màn hình.”


“…………. Đây không phải Triệu Mộc Xuân, người đã thề sẽ theo đuổi được Quý Duyệt Nhĩ à?”


“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, đúng là cậu ta, cậu ta phẩu thuật thẩm mỹ à?”


………


Rất nhanh sau tam tỷ đã nhìn thấy cái topic đang hot hừng hực trên diễn đàn trường, sau khi cô nàng click vào xem thì tay cũng run run: Xong xong xong xong rồi.


Bởi vì cô nàng hơi mệt cho nên đã xin nghỉ học nghỉ ngơi trong phòng, Diệp Vấn Vấn, đại tỷ và nhị tỷ đều đã đi học, cô nàng cuống cuồng gửi tin tức này đến cho đại tỷ và nhị tỷ.


[Phải làm sao bây giờ! Chúng ta tạo nghiệt rồi! Triệu Mộc Xuân lại phẩu thuật thẩm mỹ cho giống với mặt của em rể!]


Đại tỷ kinh ngạc sợ hãi đến mức rơi điện thoại xuống sàn, còn nhị tỷ thì suýt đã làm vỡ cả mắt kính, các cô phát hiện hướng đi của chuyện này đã lệch khỏi dự liệu của mình.


Các cô tìm đến Triệu Mộc Xuân là vì để cậu ta hết hy vọng, không theo đuổi Diệp Vấn Vấn nữa, sao có thể ngờ cậu ta đi phẩu thuật thẩm mỹ kia chứ.


[Không đúng.] Nhị tỷ phản ứng lại: [Cho dù là đi phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng bây giờ mới qua mấy ngày mà cậu ta đã cắt chỉ rồi à?]


Đại tỷ: [Đúng vậy.]


Tam tỷ: [Đúng nhỉ.]


Vì thế tiếp tục xem topic, ở bình luận thứ ba trăm bốn mươi lăm, Triệu Mộc Xuân đã trả lời lại: [Không phải phẫu thuật thẩm mỹ, đây là trang điểm giả, tôi giả Quý Hòa Hiện!]


Ba người: “…………………………..”


Diệp Vấn Vấn thấy đại tỷ nhị tỷ lén lén lút lút nên không nhịn được nhỏ giọng nhắc: “Hai người đang làm gì thế? Giáo viên Lưu đã nhìn hai người mấy lần rồi đó.”


Có lẽ đại tỷ và nhị tỷ chột dạ nên từng người đều cắn ngón tay không dám nhìn thẳng vào cô.


Các cô đang có cảm giác chính mình đã nâng đá lên đập chân mình.


Sau khi tan học đại tỷ nhị tỷ hai bên trái phải kéo tay Diệp Vấn Vấn: “Tiểu Tứ này….. Bọn chị có chuyện này muốn nói với em.”


Diệp Vấn Vấn vừa định mở miệng nhưng cô bỗng nhíu mày, chỉ thấy đoàn người trước mặt mình tách ra, Triệu Mộc Xuân mặc đồ tây trang điểm giả Quý Hòa Hiện chậm rãi đi tới.


Cậu ta cầm trong tay một bó hoa, sau khi đến gần thì mỉm cười nói với Diệp Vấn Vấn: “Quý Duyệt Nhĩ, trưa nay cậu có thể ăn cơm với tôi không?”


Người xung quanh dồn dập lấy điện thoại ra, hưng phấn quay lại cảnh tượng này.


Diệp Vấn Vấn nhìn chằm chằm gương mặt được trang điểm giả Quý Hòa Hiện kia, lại nhìn sang đại tỷ và nhị tỷ đang chột dạ bên cạnh. Cô hít sâu một nơi rồi chợt nở nụ cười, gọi thẳng tên của người ở đối diện: “Triệu Mộc Xuân.”


Ánh mắt của Triệu Mộc Xuân sáng lên, thường ngày Diệp Vấn Vấn chỉ gọi cậu ta là “Bạn học Triệu” đầy xa cách.


Người xung quanh càng kích động hơn, lẽ nào Quý Duyệt Nhĩ đã bị Triệu Mộc Xuân làm rung động, chuẩn bị đồng ý ăn cơm với cậu ta?


“Kỹ thuật trang điểm giả của cậu rất tốt, tôi kiến nghị cậu có thể phát triển theo hướng này, đừng làm lãng phí thiên phú của cậu.”


Cùng với ——


Diệp Vấn Vấn kéo một chiếc nhẫn trong cổ áo mình ra —- Đây là nhẫn đính hôn của cô và Quý Hòa Hiện.


Vốn dĩ Diệp Vấn Vấn luôn đeo nhẫn trên tay, nhưng có một lần khi cô giặt quần áo thì vô tình làm tuột ra ngoài, rơi vào ống dẫn nước, khiến cô gấp gần chết.


Tay cô lại không với vào không được, cuối cùng cô đã triệu hoán một con nhện nhỏ đến, nhờ nó vào đường ống nhặt nhẫn về cho cô.


Từ đó về sau, cô sợ sẽ lại có tình huống như thế xảy cho nên cô đã tháo nhẫn ra dùng dây đỏ xỏ vào, đeo lên cổ.


Mỗi lần cô gặp Quý Hòa Hiện thì mới lấy nhẫn xuống đeo vào tay.


“Tôi đã nói tôi có bạn trai rồi, chúng tôi cũng đã đính hôn, dù cậu tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Đây là lần cuối tôi giải thích với cậu, hy vọng sau này cậu không đến tìm tôi nữa, cảm ơn.”


“Vị hôn phu của cậu mặt mũi thế nào? Lẽ nào người đó còn đẹp trai hơn tôi? Soái hơn cả Quý Hòa Hiện?” Triệu Mộc Xuân gần như hồn bay phách lạc hỏi.


Diệp Vấn Vấn không hề đáp lại.


Trên diễn đàn trường lại nổi lên một trận bàn tán xôn xao, mọi người đều cảm động bởi sự si tình của Triệu Mộc Xuân, ngược lại đã khiến cậu ta nổi danh trong trường.


Nhưng cậu ta vẫn không cam lòng, cậu ta chuẩn bị đi tìm mấy người đại tỷ hỏi cho rõ. Rõ ràng các cô đã nói chỉ cần cậu ta soái hơn Quý Hòa Hiện thì cậu ta sẽ có cơ hội, cậu ta trang điểm giả theo dáng vẻ của Quý Hòa Hiện, lại chẳng hề kém chút nào mà!


Các bạn cùng phòng của cậu ta thấy cậu ta suy sụp như thế bèn không nhịn được khuyên: “Cậu bình tĩnh chút đi, Quý Duyệt Nhĩ người ta đã có vị hôn phu rồi, người ta không thể quen thêm cậu nữa.”


“Anh em, trường của chúng ta có rất nhiều người đẹp, cậu cần gì phải treo cổ trên một cái cây chứ hả.”


“Tôi nói này, cậu như thế thật chẳng đàn ông chút nào, có thể thoải mái chút được không?”


Triệu Mộc Xuân oan ức gần chết.


cậu ta chỉ thích một người thôi mà, cậu ta cũng chẳng làm chuyện thương thiên hại lý gì.


Nhưng bạn cùng phòng của cậu ta đã khiến cậu ta suy nghĩ lại, cậu ta quyết định ra ngoài để tỉnh táo chút.


Đi đến sân trường, bỗng có một chiếc xe dừng lại bên cạnh cậu ta. Triệu Mộc Xuân mờ mịt ngẩng đầu lên, cửa xe mở ra, cậu ta thấy có một người đàn ông mặc âu phục mang giày da bước xuống, nói với cậu ta: “Cậu là bạn học Triệu, Triệu Mộc Xuân đúng không. Tôi tên Kiều Hựu Song, nghe nói cậu đang theo đuổi hoa khôi Quý Duyệt Nhĩ của trường mình.”


Nhất thời Triệu Mộc Xuân có hơi hoảng hốt, lại có chút xấu hổ. Cậu ta nghĩ thầm người trước mặt mình rõ ràng là một tinh anh, sao kiểu người tinh anh thế này lại biết được chuyện của cậu ta ở trường học chứ.


Kiều Hựu Song mỉm cười, lịch sự nói: “Không phải cậu muốn biết vị hôn phu của Quý Duyệt Nhĩ là ai à, tôi dẫn cậu đi.”


Triệu Mộc Xuân không nói hai lời, lập tức lên xe.


Xe chạy ra khỏi trường học, dừng lại ở một con đường bên cạnh trường. Triệu Mộc Xuân nhìn thấy đằng trước có một chiếc xe bảo mẫu đang đỗ, ở ngoài chiếc xe bảo mẫu ấy còn có hai người mặc áo đen vóc người cao lớn đứng gác, họ đeo kính đen, mặt mũi không chút cảm xúc.


Kiều Hựu Song mở cửa xe cho cậu ta, ra hiệu cậu ta lên xe bảo mẫu.


Đến cùng Triệu Mộc Xuân chỉ là một học sinh đại học, là một thiếu niên choai choai mà thôi, cậu ta đã bị tình cảnh này làm cho hơi lo sợ. Nhưng nghĩ lại thì nơi này ở ngay bên cạnh trường học, những người này sẽ không dám làm điều xằng bậy. Trong lòng cậu ta thầm tiếp thêm sức mạnh cho mình, cất bước lên xe bảo mẫu.


Vùa bước lên xe, nhìn thấy rõ người ngồi trong xe là ai thì cậu ta đần người ra tại chỗ. Cậu ta hơi nhếch miệng lên, đến nửa ngày mới phản ứng lại được: “Quý, Quý, Quý Hòa Hiện?!”


Quý Hòa Hiện mặc một bộ quần áo bình thường đơn giản, gần đây anh phải nhìn quá nhiều cho nên Diệp Vấn Vấn đã cố ý mua cho anh một cái mắt kính không độ, có thể giảm được sự kích thích đến mắt.


Quý Hòa Hiện mang kính mắt nên ngũ quan của anh cũng nhu hòa và nho nhã hơn mấy phần, ánh sáng trong xe khá yếu, lúc anh ngẩng đầu lên thì khóe môi cũng khẽ cong cong, ánh mắt ôn hòa, hệt như vừa bước ra từ trong tranh.


“Xin chào, tôi là Quý Hòa Hiện, là vị hôn phu của Duyệt Nhĩ, mời ngồi.” Anh ra hiệu Triệu Mộc Xuân ngồi xuống.


Triệu Mộc Xuân như mất hồn mất vía, vô thức nghe theo anh.


Quý Hòa Hiện lấy một cái ly đã được chuẩn bị trước ra, rót cho cậu ta một ly nước trái cây, rồi lại nói chuyện hệt như đang nói chuyện phiếm với bạn mình: “Tôi thường nghe Duyệt Nhĩ nhắc đến cậu, vẫn luôn muốn tìm thời gian gặp gỡ cậu nhưng vẫn không tìm được lúc thích hợp.”


Triệu Mộc Xuân hoàn hồn, lời này của anh khiến cậu ta đứng ngồi không yên. Sắc mặt cậu ta thay đổi liên tục rồi bỗng đột ngột đứng dậy chạy vội xuống xe chẳng khác nào đang chạy trốn, cậu ta dùng hai chân mình, dùng tốc độ chạy xa tám trăm mét chạy vù đi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.


Kiều Hựu Song đi tới, cậu ta hơi bất ngờ: “Anh Quý, còn chưa tới ba phút nữa mà cậu ta đã chạy rồi, anh nói gì với cậu ta thế?”


Quý Hòa Hiện cầm ly nước trái cây kia lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thuận miệng nói: “Nói một câu thật lòng mà thôi.”


Kiều Hựu Song ngồi xuống, cảm thán: “Em còn tưởng cậu ta là một tên tình địch khó đối phó chứ, không ngờ…. Chậc.”


Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn cậu ta một chút, Kiều Hựu Song xì một tiếng rồi quay lại vẻ nghiêm túc: “Một nam sinh nhỏ bé mà thôi, sao có thể xem là tình địch được.”


Khóe môi Quý Hòa Hiện cong lên: “Đi thôi, về trường quay.”


“Không gặp Tiểu Hoa sao?”


“Chỉ đi được ba tiếng.”


Kiều Hựu Song: “……”


Cậu ta suýt nữa đã quên, ông chủ cố ý xin nghỉ ba giờ đồng hồ vì “tình địch” này.


Kết quả chưa được ba phút đã giải quyết xong tình địch.


Diệp Vấn Vấn hoàn toàn không biết chuyện này, từ đó về sau Triệu Mộc Xuân cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa, cô còn tưởng rằng lời cảnh cáo cuối cùng của mình có hiệu quả.


Sau đó Diệp Vấn Vấn nghe đại tỷ nói, Triệu Mộc Xuân lập một tài khoản weibo rồi đăng tải video trang điểm giả của mình lên, thu về không ít người hâm mộ, trở thành một nửa người nổi tiếng, cũng có nhiều nữ sinh trong trường thích cậu ta hơn.


Ngày lễ tình nhân, đại tỷ gửi vào nhóm chat của cả đám hai tấm ảnh, một là ảnh chụp màn hình A Đỗ gửi cho cô nàng lì xì 1314 tệ, một là ảnh chụp bó hoa hồng đỏ.


Đại tỷ: [Đêm nay tôi sẽ không về nhé, ha ha ha ha.]


Gần đây tam tỷ cũng nhắm trúng một đàn em, hai người đang nằm trong giai đoạn mập mờ, cô nàng cũng gửi vào nhóm chat một tin nhắn: Đàn em đáng yêu quá đi, hệt như một chú cún con tri kỷ vậy.


Đính kèm là một tấm ảnh chụp đàn em khom lưng mang giày cho cô nàng.


Tam tỷ: [Tôi có nên về không nhỉ???]


Diệp Vấn Vấn và nhị tỷ đều ngầm hiểu nhau kéo đen nhóm chat.


Nhị tỷ ở trong phòng đọc sách.


Diệp Vấn Vấn cũng giống thế.


Nhị tỷ hết chuyện để nói: “Tiểu Tứ, em không ra ngoài chơi với em rể à?”


Diệp Vấn Vấn nhìn cô nàng bằng ánh mắt oán niệm, như thể muốn cắn nát quyển sách trước mặt: “Anh ấy đóng phim rồi.”


“Nhóc con đáng thương.” Nhị tỷ sờ đầu cô, đưa cho cô một quả táo: “Ăn đi cho ngọt chút.”


Diệp Vấn Vấn đáng thương cắn một miếng táo, đầu óc cô lóe lên, cô ôm sách và táo tự chụp một bức ảnh sau đó đăng lên vòng bạn bè. Cô cài đặt chỉ một mình Quý Hòa Hiện thấy được tin này.


[Tối nay chỉ có nó bầu bạn với tôi.]


Cô đăng tải xong bèn yên lặng chờ đợi, Quý Hòa Hiện sẽ nhấn thích hoặc bình luận cho cô!


Kết quả, đợi cả nửa giờ cũng chẳng thấy gì, Diệp Vấn Vấn suy nghĩ một chút, có lẽ anh vẫn còn đang bận. Mắt thấy đã sắp qua lễ tình nhân rồi, cô quyết định gửi cho Quý Hòa Hiện một lì xì 520 tệ.


Lại qua thêm nửa giờ, điện thoại di động của cô vang lên, hệ thống thông báo Quý Hòa Hiện đã nhận lì xì của cô.


Diệp Vấn Vấn vui vẻ, chờ anh trả lời lại.


Hai giây sau, Quý Hòa Hiện gọi điện tới: “Xuống dưới đi, anh ở dưới lầu.”


Diệp Vấn Vấn: “!!!”


Nhị tỷ: “Tiểu Tứ, chúng ta luyện tập cái này…..”


Còn chưa nói dứt thời cô nàng đã thấy Diệp Vấn Vấn sải bước thẳng đến ban công, làm ra dáng vẻ muốn nhảy xuống dưới, nhị tỷ sợ đến mức tim đập ầm ầm, mặt mũi trắng bệch.


“Ôi trời, đi nhầm hướng rồi.” Diệp Vấn Vấn thu lại đôi cánh suýt đã lộ ra, cô quay đầu lại cười cười với nhị tỷ rồi kéo cửa phòng chạy ra ngoài.


Nhị tỷ phất phơ trong gió: “Trễ rồi mà em định đi đâu thế?”


“Em rể của chị tới rồi ~~” Giọng nói đầy vẻ sung sướng của Diệp Vấn Vấn vang vọng trong phòng ngủ trống trải.


—–


Tác giả có lời muốn nói:


Nhị tỷ trầm tư: Có phải tôi cũng nên suy nghĩ đến chuyện phá vỡ quy tắc không???





















Phiên ngoại 4





Thời gian trôi qua vội vã, vừa đảo mắt đã đến năm tư đại học, Diệp Vấn Vấn trở thành một học sinh sắp tốt nghiệp, chuẩn bị thực tập rồi.


Nhưng cũng không biết có phải vận may khá tệ hay không, đại tỷ tam tỷ và nhị tỷ đều đã tìm được công việc thực tập của mình, chỉ có cô, đã đến vài công ty rồi mà vẫn chưa được nhận.


Mấy năm qua trong đại học, trường học có hoạt động cỡ lớn nào, dù là hoạt động văn nghệ hay hoạt động gì khác thì Diệp Vấn Vấn đều tham gia hết, theo lý thuyết thì hẳn cô phải dễ tìm được công việc thực tập hơn mới đúng.


Đại tỷ không khỏi cảm thấy kỳ quái, cô nàng an ủi: “Là do ánh mắt họ không tốt, không sao, Tiểu Tứ của chúng ta giỏi thế này chắc chắn có thể tìm được công việc tốt!”


“Đúng vậy.” Tam tỷ cũng đau lòng cho Diệp Vấn Vấn khi phải chạy nhiều như thế giữa mùa hè, nhưng chẳng có lấy lần nào thành công, cô nàng nắm vai cô: “Là họ bị mù rồi.”


Cô nàng suy nghĩ một chút: “Không thì em nhờ em rễ lặng lẽ giúp đỡ xem sao?’


“Không muốn.” Diệp Vấn Vấn không gục ngã, cô siết chặt nắm tay: “Đã lên đại học năm tư rồi, lẽ nào tìm một công việc cũng cần nhờ thầy Quý giúp đỡ à? Đó không phải sẽ thấy em thật ngốc sao.”


Tam tỷ cảm thấy cô nói rất có lý, cô nàng sờ sờ gương mặt trắng mịn của cô: “Nhìn Tiểu Tứ bảo bối của chúng ta này, mới mấy ngày đã gầy rồi.”


Đại tỷ nhị tỷ tam tỷ thuận lời tìm được công việc thực tập đến kỳ lạ, tuy rằng các cô nàng không nổi tiếng ở trường học như Diệp Vấn Vấn nhưng cũng rất giỏi, đặc biệt là nhị tỷ, ở đại học năm ba cô nàng đã nhận được lời mời thực tập từ một đài truyền hình nào đó.


Sau đó lại ước ao ghen tỵ nói: “A a a a, em đi phơi nắng mấy ngày trời mà mặt chẳng hề bị đen!”


Sự chú ý của đại tỷ cũng bị kéo tới, cô nàng vuốt gương mặt bị đen cho phơi nắng của mình mà kêu gào thảm thiết/


Diệp Vấn Vấn: “……”


Đề tài câu chuyện bị tam tỷ kéo lên tận trời, họ bắt đầu thảo luận bí quyết bảo vệ da.


“Tôi biết rồi tôi biết rồi.” Nhị tỷ hấp tấp chạy vào, cô nàng bưng ly nước trên bàn uống một hơi cạn sạch: “Tiểu Tứ, chị đã hỏi mấy công ty phỏng vấn em rồi, em có biết tại sao họ lại không muốn nhận em không?”


“Là gì thế, nhị tỷ nói mau đi.” Tam tỷ còn kích động hơn cả Diệp Vấn Vấn: “Nếu không có một lý do hợp lý em sẽ thả đại tỷ đi cắn họ!”


Đại tỷ: “???”


“Giang Điềm!” Đại tỷ nhào tới bóp cổ tam tỷ: “Cái gì mà thả chị ra ngoài cắn họ hả! Hả!!!”


“Ví dụ! Ví dụ thôi!”


Nhị tỷ lườm một cái, không thèm quan tâm tới họ, cô nàng nói với Diệp Vấn Vấn: “Bởi vì họ cảm thấy em quá ưu tú, công ty không giữ được em cho nên mới thẳng tay không cho em cơ hội.”


“Ở công ty chị có một người đồng nghiệp, người đó giao lưu rộng rãi, người đó còn có bạn trong những công ty em đã đến phỏng vấn. Chị đã nhờ người đó hỏi thử một chút, đáp án chính là vậy.”


Diệp Vấn Vấn: “……”


Đại tỷ và nhị tỷ trăm miệng một lời: “Mẹ nó, thời buổi này còn có người sợ người mới quá ưu tú à, đầu óc bị nước vào à!”


Đêm đó, Diệp Vấn Vấn căm giận phỉ nhổ chuyện này với Quý Hòa Hiện.


Quý Hòa Hiện: [Nản chí rồi?]


Diệp Vấn Vấn: [Không có!]


Quý Hòa Hiện: [Thật ra cách làm của những công ty này rất đúng, bởi vì họ biết mình không chứa nổi em, tất nhiên sẽ không hào phóng biến mình thành bàn đạp cho em. Tuy thao tác này khiến người ta khó chịu, nhưng cũng không đáng trách.]


Diệp Vấn Vấn: [Em biết.]


Quý Hòa Hiện: [Vậy tiếp đó em định làm thế nào?]


Diệp Vấn Vấn: [Tiếp tục tìm, em không bị đánh bại như thế đâu.]


Diệp Vấn Vấn: [Tôi là người giỏi nhất.jpg]


Quý Hòa Hiện bên kia màn hình mỉm cười, anh đặt điện thoại xuống rồi hỏi Kiều Hựu Song: “Bên chỗ đài Thanh Mộc chuẩn bị thế nào rồi?”


Kiều Hựu Song mở máy tính bảng lên: “Trong hai ngày nay sẽ có kết quả.”


Trên màn hình máy tính bảng là một poster, ở giữa có năm[1] ký tự mạ vàng: Ai là người dẫn chương trình.


[1] Tính theo tiếng Trung thì câu này chỉ có 5 chữ.


Đây là một chương trình tổng hợp do đài Thanh Mộc chuẩn bị, họ sẽ mời đến những người dẫn chương trình nổi tiếng từ những đài truyền hình lớn tham gia với tư cách là người hướng dẫn. Và những người nghiệp dư sẽ đăng ký tham gia chương trình [Ai là người dẫn chương trình], họ sẽ vượt qua những vấn đề khó mà người hướng dẫn đặt ra, thể hiện sự ưu tú của mình. Nếu trong chương trình ấy được người hướng dẫn vừa ý, lập tức có thể có được một cơ hội thực tập làm người dẫn chương trình.


Đài Thanh Mộc vẫn luôn muốn cho ra mắt chương trình này, thế nhưng cấp trên lại không coi trọng. Người dẫn chương trình không phải là nghệ sĩ, lựa chọn người dẫn chương trình khác với lựa chọn nghệ sĩ. Người trẻ tuổi bây giờ, nào sẽ tốn thời gian xem tiết mục như thế.


Đặc biệt là bây chương trình tổng hợp rất đa dạng, còn có cả show tình nhân chia một chén canh. Một khi chương trình phát sóng, tỉ lệ người xem không cao thì tương đương với việc làm không công, tốn tiền tốn sức tốn thời gian, quá lãng phí.


Không ai đồng ý đầu tư.


Đang lúc đạo diễn Ngô của chương trình này định chuẩn bị từ bỏ thì, Quý Hòa Hiện lại xuất hiện đúng lúc như một cơn mưa giữa hè. Anh và nhà lãnh đạo ăn một bữa cơm với nhau, sang ngày thứ hai thì đạo diễn Ngô lập tức nhận được thông báo từ cấp trên, nói rằng có thể chuẩn bị chương trình này.


Vừa nghe đã hiểu, Quý Hòa Hiện là người đầu tư lớn nhất.


Nói cách khác, nếu không có Quý Hòa Hiện đầu tư, chương trình này sẽ không được khởi động.


Đã có đầu tư, chuyện mời những người dẫn chương trình cũng có thể mời được. Chỉ cần tỉ lệ người xem tăng cao thì tiết mục này sẽ không đổ, như thế sẽ không bị thiệt.


Đại diễn Ngô đến tìm Quý Hòa Hiện , ông ta không nhịn được hỏi tại sao anh lại đầu tư vào chương trình này, bởi vì không có ai coi trọng cả.


Quý Hòa Hiện cười cười: “Có lẽ là vì tò mò, muốn nhìn thử xem có thể tìm thêm được một ít người dẫn chương trình giỏi thông qua chương trình này không.”


Đây cũng là ý định ban đầu đạo diễn Ngô muốn làm chương trình này.


Tại sao lại có những chương trình tuyển chọn tài năng để những nghệ sĩ có cơ hội ra mắt, còn có những chương trình liên quan đến diễn viên hành động, để diễn viên hành động có thể phô bài kỹ xảo của mình trên chính chương trình ấy, để diễn viên chân chính được lọt vào mắt khán giả nhiều hơn, không bị lu mờ đi. Còn có những chương trình dành cho ca sĩ, để những ca sĩ có thực lực phô bày giọng háy của chính mình, mang đến nhiều ca khúc tốt hơn….


Nhiều chương trình tổng hợp như thế, tại sao lại không có chương trình nào để những người dẫn chương trình trẻ có thêm cơ hội chứ?


Cho nên, ông ta đã có suy nghĩ này.


….


Chỉ có Kiều Hựu Song biết tại sao Quý Hòa Hiện lại đầu tư cho chương trình này.


Anh đồng ý với Diệp Vấn Vấn sẽ buông tay để cô tự mình đi tìm giấc mơ của cô, tạo nên giá trị của bản thân. Nhưng anh không đồng ý không làm thay cô bất cứ thứ gì.


Mà điều anh có thể làm đó là khiến sân khấu của cô rộng lớn hơn.


Kiều Hựu Song thường xuyên nghĩ rằng, ông chủ của mình sẽ không thường làm ra mấy chuyện lãng mạn giống với những nam sinh nhỏ ngoài kia. Mà một khi anh muốn lãng mạn, sẽ không có bất cứ ai so sánh được với anh.


Mấy ngày sau, chương trình ai là người dẫn chương trình bắt đầu khởi động, cũng bắt đầu tuyển người khắp nơi, mà tam tỷ mãi là người nhận được tin tức nhanh nhất.


Sau khi cô nàng nhìn thấy tin này đã hưng phấn không yên: “Tiểu Tứ Tiểu Tứ, em đi tham gia chương trình ai là người dẫn chương trình này đi!”


Diệp Vấn Vấn ngơ ngác.


Tam tỷ vội vàng nói lại tình hình cụ thể và mở trang tin tuyển người lên cho cô xem: “Trời ạ, thầy hướng dẫn có Đường Triết, Từ Hân Hòa, Đàm Thế Khôn, Thời Giai, đúng là tổ hợp thần tiên mà!”


“Không phải em đang không tìm được việc à, em tham gia chương trình này, chắc chắn những thầy hướng dẫn sẽ thích em, đến lúc đó em còn có thể vào được đài của những thầy hướng dẫn này nữa. Những người này đều ở đài lớn, đặc biệt là Từ Hân Hòa, cô ấy ở đài trung tâm đó! Nói không chừng không lâu nữa em sẽ có thể xuất hiện trên màn ảnh, một mình dẫn một chương trình cũng nên.”


Tam tỷ vừa nói vừa tưởng tượng, hệt như đã nhìn thấy Diệp Vấn Vấn biến thành người dẫn chương trình ngay trước mắt, có vô số người chen lấn mời cô đến dẫn đủ loại chương trình, cô nàng kích động đến không chịu được.


Đại tỷ cũng nhanh chóng biết được tin này, cô nàng cũng hệt như tam tỷ, các cô đều thay nhau cổ vũ Diệp Vấn Vấn ghi danh tham gia chương trình này.


Nhị tỷ nhìn thấy Đường Triết là thầy hướng dẫn cho nên quyết định từ chức, cũng chuẩn bị đi tham gia.


“Tiểu Tứ, chúng ta cùng đi đi mà.” Nhị tỷ ôm ngực: “Chương trình này thật tốt, cuối cùng chị cũng có cơ hội nhìn thấy thầy Đường rồi, nếu có thể trở thành học trò của anh ấy…… A a a a.”


“Nhưng em không muốn đi.”


Dứt lời, nhị tỷ nhìn cô đầy kinh ngạc.


“Tại sao? Chương trình này rất thích hợp với chúng ta mà.”


Diệp Vấn Vấn buồn rầu: “Lỡ đâu không được chọn, đến lúc chương trình lên sóng khán giả cũng không xem được.”


Nhị tỷ ngơ ngác: “Tiểu Tứ, từ khi nào em lại để ý ánh mắt người khác như thế?”


Diệp Vấn Vấn cắn đầu ngón tay, cô không lên tiếng. Nhị tỷ đã gấp đến mức tháo cả mắt kính: “Đã xảy ra chuyện gì thế?!”


“Em sợ khiến thầy Quý mất mặt.” Diệp Vấn Vấn nói ra lo lắng của mình: “Nếu em tham gia chương trình này, lỡ đâu sau này chuyện của em và thầy Quý lộ ra ánh sáng, em lại có biểu hiện không tốt trong chương trình, bị loại, đến lúc đó không phải sẽ liên lụy đến anh ấy à.”


Cô biết có một số lời nói sẽ gây tổn thương thế nào, cô không muốn có một ngày Quý Hòa Hiện bị mắng vì chính cô.


“Ôi bảo bối nhỏ của tôi, có phải em suy nghĩ nhiều rồi không.” Nhị tỷ đã nghĩ đến rất nhiều lý do, thế nhưng chưa hề nghĩ đến lý do này: “Tiểu Tứ, em tưởng mỗi ngày bọn chị khen em là khen cho vui à?”


“Em tưởng những ước ao đố kỵ em của bọn chị cũng là giỡn cho vui à?” Nhị tỷ thoải mái: “Em ưu tú như thế, chúng ta làm chị em nên cảm thấy vui thay em. Nhưng song song đó cũng sẽ ước ao, đố kỵ em.”


“Thường xuyên có người so sánh hai chúng ta, nói chị không thể sánh được với em ở mọi mặt. Nhị tỷ của em là một người bình thường, nghe quá nhiều trong lòng cũng có chút khó chịu. Nhưng ngoại trừ chút khó chịu ấy ra thì chị cảm thấy vui vẻ nhiều hơn, em là Tiểu Tứ của phòng chúng ra, là em gái của bọn chị, là NO.1 được người người công nhận, em còn sợ gì nữa chứ.”


Nhị tỷ cười đến ấm áp vô cùng, nếu so với đại tỷ và nhị tỷ thì cô nàng là một người khá kiệm lời. Bình thường cô nàng đều im lặng mà làm, lúc này lại thoải mái thừa nhận mình đố kỵ Diệp Vấn Vấn mà chẳng có chút khó chịu nào.


“Chương trình này, nếu chỉ có một người có thể đi tới cuối cùng, ở lại trên sân khấu, Tiểu Tứ, chắc chắn người đó là em.” Ánh mắt của nhị tỷ trông nghiêm túc hơn bao giờ hết.


Ai không có lòng ghen tị?


Cô nàng cũng không giấu làm gì.


Đố kỵ cũng là một động lực, có thể khiến chính mình càng ưu tú hơn.


Nhị tỷ chưa bao giờ muốn vượt qua Diệp Vấn Vấn, mặc dù khi nhìn thấy Diệp Vấn Vấn ngày càng giỏi hơn, cô nàng cũng càng có động lực hơn.


Diệp Vấn Vấn đỏ vành mắt, cô ôm lấy nhị tỷ: “Được, em và chị cùng tham gia.”


Nhị tỷ xoa xoa đầu cô, nở một nụ cười ấm áp.


—-


Diệp Vấn Vấn nói chuyện cô định tham gia chương trình ai là người dẫn chương trình cho Quý Hòa Hiện biết, anh khá bất ngờ: “Hai hôm nay anh bận quá, anh vẫn chưa nghe được tin gì, có cần anh bảo Tiểu Kiều hỏi chút tình hình cho em không?”


Anh diễn đến mức không thể thật hơn.


Diệp Vấn Vấn chẳng hề nghi ngờ chút nào: “Tất nhiên là có rồi.”


Cô muốn dùng năng lực của mình đi về phía trước, nhưng không có nghĩa cô sẽ không đi cửa sau: Ví dụ như hiểu rõ tình hình hơn nhờ Quý Hòa Hiện.


Như thế cũng có thể để cô và nhị tỷ hiểu rõ chương trình này hơn, từ đó làm tốt khâu chuẩn bị.


Diệp Vấn Vấn và nhị tỷ qua được buổi thử giọng đầu tiên, hai người vào thẳng vòng trong, bước vào phòng thu và gặp được thầy hướng dẫn.


Tất cả thí sinh vào được vòng này đều có năng lực dẫn chương trình hơn người.


Có thể nói đây là cuộc quyết đấu của những người ưu tú.


Đồng thời, ở vòng này, một khi thí sinh lên sân khấu thì sẽ xuất hiện trước mắt khán giả và đi vào tầm nhìn của công chúng.


Thứ tự lên sân khấu của Diệp Vấn Vấn được sắp xếp ở phía sau, nhị tỷ lên sân khấu trước cô, đại tỷ và tam tỷ cũng tới cổ vũ cho hai người — Diệp Vấn Vấn đã hỏi xin Quý Hòa Hiện vé khán giả cho hai cô nàng.


Bốn thầy hướng dẫn lần lượt ra câu hỏi cho nhị tỷ, độ khó không giống nhau, họ cũng đều công nhận năng lực dẫn chương trình của nhị tỷ, trong những người mới, cô nàng đã giỏi lắm rồi.


….. Điều khiến người ta vui mừng nhất là, Đường Triết đã bật đèn cho nhị tỷ!!!


Lúc đèn trước mặt Đường Triết sáng lên cũng là lúc đại tỷ và nhị tỷ hét ầm lên dưới ghế khán giả — Hai cô đều biết thần tượng của nhị tỷ là Đường Triết.


Trước đó biểu hiện của nhị tỷ rất bình tĩnh tự nhiên, chẳng hề có chút căng thẳng nào. Thế nhưng sau khi đèn của Đường Triết sáng lên, cô nàng lại bối rối không yên. Lúc Đường Triết bước lên sân khấu ôm cô nàng, cô nàng cảm thấy mình không phải mơ, mà là linh hồn xuất khiếu rồi.


Cô nàng cũng không biết sao mình xuống sân khấu được.


Cuối cùng chỉ biết cười khúc khích không ngừng.


Vốn dĩ Diệp Vấn Vấn muốn hỏi cô nàng mấy câu, nhưng nào ngờ thí sinh xếp trước cô bỗng xảy ra chút bất ngờ cho lên ngay sau đó đã đến lượt cô, cô chỉnh đành điều chỉnh tâm trạng, đi lên sân khấu.


Đâu đâu cũng có máy quay, khắp sân khấu là những ánh đèn sáng ngời, ngồi ở đối diện là bốn người dẫn chương trình nổi tiếng. Người dẫn chương trình của chương trình [Ai là người dẫn chương trình] cũng là người dẫn chương trình tuyến một, tất cả người ở nơi này đều là tiền bối của cô, đều là những người ưu tú trong ưu tú.


Thử thách bắt đầu, sắc mặt của Diệp Vấn Vấn chẳng chút thay đổi, cô bình tĩnh ứng đối, nhưng bỗng trong lòng thầm có cảm giác không đúng. Không chỉ có cô cảm giác được, ngay cả khán giả dưới sân khấu cũng cảm thấy.


—– Những đề mà thầy hướng dẫn đưa ra càng lúc càng khó!


Phần lớn khán giả dưới sân khấu là công nhân viên của đài Thanh Mộc, nhưng cũng có một phần là khán giả thật. Sau khi chương trình quay mấy tập, cho dù là người không hiểu giới dẫn chương trình cũng đã có được chút kinh nghiệm. Mọi người cũng có thể cảm nhận được thầy hướng dẫn bên trên ra đề có khó hay không.


“Có chuyện gì thế?” Đại tỷ không cười được nữa: “Đàm Thế Khôn cố ý làm khó dễ Tiểu Tứ của chúng ta à.”


Tam tỷ siết tay, rất cạn lời: “Đề càng lúc càng khó còn không nói, tại sao còn muốn Tiểu Tứ nhận diện được năm mươi sáu chữ hiếm gặp trong phòng ba mươi giây hả!”


Tuy Diệp Vấn Vấn trên sân khấu đã nhận diện được toàn bộ số chữ trong thời gian quy định, cũng đọc được hết. Nhưng thầy hướng dẫn Thời Giai ra đề càng khó hơn nữa!


“Tại sao tôi lại có cảm giác họ đã ngầm thương lượng với nhau, cố ý nhằm vào Tiểu Tứ thế.” Sắc mặt của tam tỷ khó coi đến mức có thể vắt ra nước.


Cô nàng nhìn Diệp Vấn Vấn trên sân khấu, chợt cảm thấy Tiểu Tứ nhà mình hệt như một chiếc thuyền lá giữa đại dương mênh mông, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mưa to gió lớn nhấn chìm.


Đại tỷ cũng lo lắng, có nhiều người nhìn như thế, đến lúc chương trình được phát sóng, nếu Tiểu Tứ không trả lời được hoặc trả lời không tốt thì phải làm sao.


Những cư dân mạng không hiểu, họ chỉ cảm thấy Diệp Vấn Vấn ngay cả một đề thi cũng không trả lời được, trình độ này sao có thể làm người dẫn chương trình chứ?


Trong sự lo lắng của hai người, Diệp Vấn Vấn đã hoàn thành đề khó của Thời Giai đưa ra một cách vô cùng tốt đẹp. Trong nháy mắt hiện trường ở nên im lặng, ngay sau đó lại vang lên một tràn tiếng vỗ tay nhiệt liệt.


“Quá đẹp!” Đại tỷ và tam tỷ nhảy dựng lên, các cô nghe xung quanh có người khen Diệp Vấn Vấn không dứt miệng thì tự hào không thôi.


Đến cảnh quay bốn vị thầy hướng dẫn có bật đèn của mình không thì, ngay lúc các thầy hướng dẫn khác còn chưa kịp phản ứng thì Từ Hân Hòa, anh cả của đài trung tâm đã nhấn nút bật đèn của mình một cách nhanh chóng và gọn gàng.


Chương trình đã đến tập bốn rồi nhưng vẫn chưa thấy đèn sáng lần nào, bốn vị thầy hướng dẫn đều là người giỏi nhất trong giới dẫn chương trình. Thế nhưng Từ Hân Hòa là anh cả của đài trung tâm, xét từ địa vị thì ông ta cao hơn hẳn ba thầy hướng dẫn khác.


Với khán giả mà nói, họ tin ba thầy hướng dẫn khác sẽ có khả năng sáng đèn, ngàn vạn lần không ngờ từ đầu chương trình đến giờ, ánh đèn đầu tiên là từ tay Từ Hân Hòa.


Tất nhiên, vừa nãy ông ta cũng là người ra đề khó nhất trong thử thách của Diệp Vấn Vấn.


Từ Hân Hòa đứng lên, so sánh với ba thầy hướng dẫn khác, ông ta có ngũ quan đoan chính, giọng nói đầy từ tính, cho dù tuổi tác không còn nhỏ nữa những quanh người ông ta lại có một sức hấp dẫn không tê,


“Hiếm khi gặp được người mới vừa mắt, mọi người đừng giành với tôi.” Ông ta nhìn Diệp Vấn Vấn: “Đã rất nhiều năm rồi không nhận học trò, cháu có muốn trở thành học trò thứ ba của tôi không?”


Học trò thứ hai của Từ Hân Hòa đang đứng ngay bên cạnh Diệp Vấn Vấn, cũng chính là người dẫn chương trình của chương trình [Ai là người dẫn chương trình].


Bầu không khí tại hiện trường đã nóng đến đỉnh điểm, dù Diệp Vấn Vấn có bình tĩnh đến đâu, lúc này gương mặt cô cũng đã đỏ lên, đó là sự kích động khi chính mình được thừa nhận.


Đứng trên sân khấu này, nhìn xuyên qua ánh mắt của Từ Hân Hòa, Diệp Vấn Vấn dường như thấy được tương lai bao la rộng lớn của chính mình.


Cô trịnh trọng gật đầu.


Phần thử thách kết thúc, Diệp Vấn Vấn trở lại hậu trường —- Đồng thời cô cũng là thí sinh cuối cùng của tập này, bốn thầy hướng dẫn cùng cùng về lại hậu trường.


Nhị tỷ vừa nhìn thấy Đường Triết thì mặt đã đỏ lên, ăn nói lắp ba lắp bắp. Bây giờ Từ Hân Hòa là thầy của Diệp Vấn Vấn, tất nhiên cô cần phải gặp mặt chào hỏi ông ta.


Không ngờ Thời Giai và Đàm Thế Khôn cũng bước lại đây, hai người nhìn Diệp Vấn Vấn đầy thâm ý. Thời Giai là thầy hướng dẫn nữ duy nhất ở đây, chị ta nháy mắt với Diệp Vấn Vấn một cái.


“Cố lên, thật chờ mong ngày nào đó có thể đứng cùng sân khấu dẫn chương trình chung với em.” Chị ta vỗ vai Diệp Vấn Vấn rồi mỉm cười rời đi.


“Bỏ qua cho tôi khi ra đề hơi khó cho em, cũng không phải nhằm vào em đâu, chỉ là muốn nhìn xem năng lực của em thế nào thôi. Có người nói cho tôi biết, mặc kệ tôi ra đề khó cỡ nào, chắc chắn em sẽ có cách giải quyết tốt nhất. Ban đầu tôi còn không tin, bây giờ tôi tin rồi.” Đàm Thế Khôn cười cười, cũng đi mất.


“Có phải rất ngờ vực không?” Đường Triết nhìn ra được sự mờ mịt của Diệp Vấn Vấn, anh ta chủ động khui chuyện: “Có người cố ý căn dặn chúng tôi, không chỉ không thể tạo thuận lợi cho em, mà phải làm khó em gấp bội, chúng tôi cũng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi.”


Còn lại Từ Hân Hòa, ông ta nhìn vào mắt Diệp Vấn Vấn rồi bỗng nói: “Lúc cháu vừa lên đại học năm nhất tôi đã biết cháu rồi.”


“Có người tới tìm tôi, nói rằng cô gái nó yêu đã ghi danh vào chuyên ngành phát thanh, tương lai muốn làm người dẫn chương trình, còn dò hỏi tôi phải chuẩn bị những gì. Nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là lời nói trên đầu môi, cho nên tôi đã đưa tài liệu học tập tôi từng dùng qua cho nó.”


Diệp Vấn Vấn cắn môi, sấp tài liệu này đã được mở ra hơn mười lần trên bàn học của cô.


“Bắt đầu từ năm nhất đại học, nó đã thuyết phục tôi, hy vọng tôi có thời gian dẫn dắt cháu, tôi đã từ chối.” Từ Hân Hòa nói: “Thứ nhất, tôi quá bận, thời gian trống rất ít, một khi có thời gian trống tôi cũng muốn dành cho người nhà của mình, không muốn dẫn dắt thêm học trò nữa. Thứ hai, một cô gái nhỏ mới vào đời, chưa thể xác định liệu có thể chịu được khổ trong nghề dẫn chương trình này hay không.”


“Trong mắt khán giả, làm người dẫn chương trình rất dễ dàng, chỉ cần há miệng nói chuyện là được, nhưng có thật là vậy không?”


Diệp Vấn Vấn lắc đầu.


Từ Hân Hòa lại nói: “Kiểm tra của ngày hôm nay dành cho cháu chỉ là một trong số đó mà thôi. Một khi cháu trở thành người dẫn chương trình thật sự, cháu sẽ phải đối mặt với đủ loại chuyện khẩn cấp khác nhau. Dù là cháu đang phát sóng trực tiếp, hoặc là cháu đang dẫn chương trình cho một hoạt động tầm cỡ cũng được. Mỗi một tiếng nói mỗi một động tác của cháu đều bị vô số con mắt nhìn chằm chằm, mỗi một sai lầm đều sẽ bị phóng to lên. Mà, hậu quả của mỗi một sai lầm mang đến, cháu nhất định phải gánh chịu một mình.”


“Vì thế, cháu đã chuẩn bị xong tâm lý để bước từ vườn trường vào xã hội chưa?”


Diệp Vấn Vấn đỏ vành mắt, trong lồng ngực cô xao động không yên. Cô thẳng lưng, nhìn lại Từ Hân Hòa, nói từng câu từng chữ: “Thầy, cháu đã chuẩn bị xong.”


Trên gương mặt nghiêm túc của Từ Hân Hòa lóe lên ý cười rồi biến mất ngay, ông ta gật đầu, khi gần lướt qua Diệp Vấn Vấn thì lại thoáng dừng bước: “Có lẽ cháu không biết, tôi còn một cái tên khác nữa, là Quý Thúc Nguyên.”


Diệp Vấn Vấn ngơ ngác.


Cha ruột của Quý Hòa Hiện tên Quý Trọng Nguyên.


Quý Thúc Nguyên…..


Sau đó, Diệp Vấn Vấn rưng rưng cầu một quyển gia phả nhà họ Quý từ Quý Hòa Hiện…..





 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom