• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế (1 Viewer)

  • Phiên ngoại 1+2

Phiên ngoại 1:





Sau khi đính hôn, ngoại trừ việc trên tay có thêm một chiếc nhẫn ra thì cuộc sống chẳng có gì thay đổi.


Sau kỳ thi đại học có được hai tháng nghỉ hè, Quý Hòa Hiện cố tình dành ra một tháng, đưa Diệp Vấn Vấn ra nước ngoài du lịch.


Nhân tiện, anh cũng nói chuyện với đạo diễn Kuijt bên Hollywood về nhân vật ông ta cố tình viết cho anh, chuyện đã cách đây nửa năm, nhân vật đã được viết xong, chỉ là vẫn đang thương lượng ngày bấm máy.


Nước ngoài khác với trong nước, Quý Hòa Hiện ra ngoài không cần ngụy trang gì cả, hai người có thể tùy ý đi trên đường không khác gì những đôi tình nhân bình thường.


Khẩu ngữ của Diệp Vấn Vấn không tốt lắm, vì để luyện khẩu ngữ cho cô mà Quý Hòa Hiện cũng không giao tiếp với cô bằng tiếng Trung, mỗi ngày luôn trò chuyện với cô bằng tiếng Anh. Cũng nhờ việc này mà trình độ khẩu ngữ của Diệp Vấn Vấn được tăng lên rõ rệt.


Hôm nay, Diệp Vấn Vấn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng bấm nhận.


“Thức dậy đi.”


Diệp Vấn Vấn mở mắt ra, cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười một giờ trưa.


Cô vươn mình rời giường, cô nhớ sáng nay Quý Hòa Hiện ra ngoài gặp Kuijt, anh có hỏi cô có muốn đi cùng không, lúc đó cô còn ngủ ngon, không muốn động cho nên từ chối.


“Hai người đã bàn việc xong rồi à?” Có lẽ ngủ quá lâu cho nên giờ có hơi mệt mỏi, Diệp Vấn Vấn ngáp một cái. Quý Hòa Hiện bên đầu dây khẽ cười, anh ừ một tiếng: “Anh đang ở dưới lầu.”


Diệp Vấn Vấn ngờ vực: “Sao anh không lên đây?”


Quý Hòa Hiện nghe cô hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Hôm nay anh đi gặp đạo diễn, gặp phải vợ của ông ta, vợ ông ta đang ôm một bó hoa lớn đến đưa cho ông ta.”


Diệp Vấn Vấn bị anh hấp dẫn: “Hôm nay là ngày lễ gì à? Hay là sinh nhật của đạo diễn?”


Nếu là sinh nhật của đạo diễn, có thể tranh thủ chuẩn bị quà.


“Chẳng là gì cả.” Quý Hòa Hiện cười.


“Vậy tại sao lại tặng hoa?”


“Bất ngờ nhỏ, người được cao hứng, người mang tặng cũng vui lây. Có được một ngày tâm trạng tốt, đó là tình thú nhỏ giữa vợ chồng.” Quý Hòa Hiện giải thích như thế.


Diệp Vấn Vấn bừng tỉnh: “Lãng mạn thật đấy.”


Nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện ảnh đế đại nhân chờ dưới lầu?


“Vấn Vấn, anh hy vọng có thể nhìn thấy em ở đại sảnh trong nửa giờ nữa.” Quý Hòa Hiện dịu dàng nói xong bèn cúp máy.


Diệp Vấn Vấn chớp chớp mắt, trong nháy mắt đó trong lòng cô rất chờ mong gặp được Quý Hòa Hiện.


Cô đã hiểu.


Nếu lúc này ảnh đế đại nhân ở trên lầu, chắc chắn cô và anh sẽ lười biếng hệt như mọi ngày, chờ đến khi đủ rồi hai người mới đi ra ngoài.


Bây giờ….


Cô thầm phác họa hình ảnh Quý Hòa Hiện chờ cô ở nơi nào của đại sảnh, chờ đến khi gặp được sẽ thế nào, sau đó họ sẽ đi đâu.


Còn nữa, hôm nay anh ra ngoài đã mặc bộ quần áo nào.


Chắc chắn sẽ là người đẹp trai nhất trong đám người!


A a a a a.


Diệp Vấn Vẫn bỗng ý thức được, dường như chính mình lại bị Quý Hòa Hiện chọc ghẹo.


Cô lắc đầu rồi dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa thay quần áo, sau khi thay đồ xong lại cảm thấy không đúng, cô bèn gửi tin nhắn wechat cho anh: [Anh mặc đồ màu gì thế?]


Quý Hòa Hiện gửi lại cho cô một bức ảnh chụp ống tay áo.


Diệp Vấn Vấn lập tức biết anh mặc bộ quần áo nào, cô cởi chiếc váy đen trên người mình ra, thay một chiếc váy cùng màu với đồ của Quý Hòa Hiện.


Phải mặc đồ tình nhân mới được!


Dọn dẹp xong hết, cô nhìn đồng hồ thì mới chỉ gần hai mươi phút. Diệp Vấn Vấn bèn cầm lấy túi xách rồi chạy như bay xuống lầu.


Cừa thang máy mở ra, cô quét mắt nhìn quanh đại sảnh.


Diệp Vấn Vấn: “……”


Chỉ thấy trước mặt ảnh đế đại nhân cô tâm tâm niệm niệm có hai cô gái cao gầy tóc vàng đang đứng, sau khi cô đến gần thì nghe được hai người họ nói tiếng Anh rất nhanh, dường như đang kích động biểu đạt gì đó.


“Xin lỗi, vị hôn thê của tôi đến rồi.” Quý Hòa Hiện nói, anh nhìn lướt qua hai người kia, đối diện với Diệp Vấn Vấn.


Diệp Vấn Vấn như mở cờ trong bụng, cô nhân lúc hai cô gái kia ngạc nhiên mà chạy tung tăng đến, ôm chầm lấy cánh tay anh, cong môi mỉm cười với hai cô gái kia.


“Ôi, vị hôn thê của anh thật xinh đẹp.”


“Hệt như búp bê vậy.”


“Đáng yêu quá.”


“Xinh đẹp quá.”


Tuy giọng điệu của hai cô gái hơi khoa trương nhưng thái độ rất chân thành, Diệp Vấn Vấn bị khen đến mức có chút ngượng ngùng, có cảm giác mình đang “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”.


Hai cô gái đi rồi.


Quý Hòa Hiện lại cười nói: “Các cô ấy nhờ anh chụp ảnh giúp.”


“Anh không cần giải thích.” Diệp Vấn Vấn nhìn trần nhà, mạnh miệng nói: “Em biết.”


“Vậy tại sao anh lại ngửi được mùi chua thế.”


“……….”


Diệp Vấn Vấn đỏ mặt, cô quyết định không để ý tới anh.


Ai ghen chứ, hừ!


Quý Hòa Hiện mỉm cười.


“Dẫn em đến một nơi.”


“Nơi nào?” Nhất thời Diệp Vấn Vấn bỏ sự “ghen tuông” của mình xuống, lẽ nào đây là bất ngờ của ảnh đế đại nhân dành cho cô.


Quý Hòa Hiện chạm nhẹ vào chóp mũi cô: “Đến đó em sẽ biết ngay.”


Nơi Quý Hòa Hiện đưa Diệp Vấn Vấn đến là một sân khấu kịch, Diệp Vấn Vấn vốn tưởng hai người sẽ xem kịch, cô không hiểu những thứ này, nhưng Quý Hòa Hiện dẫn cô đến, tất nhiên cô sẽ tò mò.


Kết quả Quý Hòa Hiện đưa cô vào thẳng hậu trường.


“Anh muốn lên sâu khấu diễn à?” Diệp Vấn Vấn không nhịn được hỏi.


Quý Hòa Hiện cười không nói, anh ra hiệu cô cứ bình tĩnh.


Trong hậu trường rất ồn ào, có lẽ do Quý Hòa Hiện sắp xếp sẵn từ trước nên rất nhanh đã có một công nhân viên chạy ra đón: “Quý tiên sinh, Quý phu nhân, mời sang bên này, Daisy đang ở phòng trang điểm.”


Đến nước Mỹ đã gần nửa tháng, gần như việc giao tiếp đều do Quý Hòa Hiện đảm đương, người khác nhìn thấy Diệp Vấn Vấn đều sẽ lễ phép gọi một câu mỹ lệ là Đông Phương tiểu thư. Mặc dù Quý Hòa Hiện giới thiệu cô là vị hôn thê của anh, cũng không ai xưng cô là Quý phu nhân cả.


Bởi vậy, giờ phút này Diệp Vấn Vấn đã bị danh xưng “Quý phu nhân” của đối phương dành cho cô bắn trúng tim, cô ngất ngất ngây ngây đến mức không nghe được nửa câu sau.


Mãi đến khi tới phòng trang điểm, nhìn thấy mỹ nhân tóc vàng mắt xanh ở bên trong thì cô mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.


Thế mà lại là nữ minh tinh nổi tiếng Hollywood Daisy!


Sau khi thi đại học xong, Diệp Vấn Vấn và Quý Hòa Hiện có được thời gian rảnh, trước đó cô đã được bạn học An Lợi đề cử cho một series phim điện ảnh Hollywood.


Bộ phim này có đầy đủ các yếu tố như tranh đấu đặc sắc, những pha nguy hiểm mãn nhãn và trình độ diễn xuất của diễn viên được người người tán tụng. cho dù ở trong nước nhưng series điện ảnh này vẫn có được rất nhiều fans. Diệp Vấn Vấn nghĩ bạn học An Lợi đã ra sức như thế, nếu cô không xem thì rất có lỗi với cô nàng.


Cho nên cô bèn quyết định ở nhà xem với Quý Hòa Hiện, kết quả không ngờ Quý Hòa Hiện xem xong lại rất thích.


Ban đầu khi Quý Hòa Hiện mới bắt đầu đóng phim, vì để mài giũa khả năng diễn xuất mà anh đã xem lại rất nhiều bộ phim của những tiền bối, tất nhiên cũng không thiếu mấy bộ phim bom tấn nước ngoài.


Mặc dù anh trời sinh đã ăn chén cơm diễn viên, nhưng cũng phải âm thầm để tâm, bẳng không chỉ có thể trì trệ mãi không tiến lên được.


Cho nên Quý Hòa Hiện cũng thích phim điện ảnh, Diệp Vấn Vấn càng hứng thú hơn, cô xem liên tục mấy bộ, xong rất thích một nam diễn viên và một nữ diễn viên đóng trong phim đó.


Mà nữ diễn viên đó chính là Daisy.


Tuy Diệp Vấn Vấn thích vai diễn đó, thế nhưng cô không đu idol, xưa nay cô cũng không nghĩ đến chuyện sẽ gặp diễn viên thật ngoài đời. Nhưng Quý Hòa Hiện lại dẫn cô đến gặp Daisy, đây không thể chỉ xem là bất ngờ được.


Không chỉ có Daisy, nam diễn viên Conzenl thủ vai nhân vật mà cô thích cũng có mặt trong đoàn kịch này —– Trong phim họ là đối thủ một mất một còn, nhưng ở ngoài lại là một đôi tình nhân ân ái.


Luận về tuổi nghề thì Daisy và Conzenl đều là tiền bối của Quý Hòa Hiện, không chỉ có vậy, họ còn là diễn viên từng đoạt giải Oscar.


“Quý tiểu thư.” Điều khiến Diệp Vấn Vấn kinh ngạc hơn nữa là Daisy có thể nói được tiếng Trung, tuy rằng khẩu âm hơi nặng, nhưng vẫn đủ để giao lưu với nhau.


“Tôi từng đến Đông Phương du học một năm.” Daisy hiểu được sự bất ngờ của Diệp Vấn Vấn, người nước ngoài học tiếng Trung còn khó hơn cả người Trung Quốc học tiếng Anh: “Tôi rất thích Đông Phương.”


“Đặc biệt là…… Gà rang cay.” Daisy hồi tưởng lại hương vị.


Diệp Vấn Vấn không nhịn được hỏi: “Tiểu thư Daisy thích ăn cay à?”


“Không cay không ngon.” Daisy chớp mắt một cái, một sự quyến rũ không diễn tả được bằng lời: “Cô cứ gọi tôi Daisy là được.”


Cô ấy lớn hơn Diệp Vấn Vấn mười tuổi, nhưng khi hai người bắt đầu trò chuyện thì chẳng có khoảng cách gì, họ nói rất nhiều chuyện thú vị về lúc quay phim.


Thế nhưng phải lên sân khấu, không thể ở lại quá lâu được. Lúc Diệp Vấn Vấn rời đi, Daisy có tặng cho cô một cuốn album nhỏ do chính cô ấy thực hiện.


Conzenl là đàn ông, không tiện tặng đồ cho nên chỉ đưa cho cô bức ảnh có chữ ký của mình. Nhưng sau khi Daisy biết Diệp Vấn Vấn thích điệu nhảy của anh ta trong một phân cảnh phim, cô ấy đã yêu cầu anh ta nhảy lại tại chỗ.


Mãi đến khi Diệp Vấn Vấn rời khỏi sân khấu kịch thì cô mới phản ứng lại được —- Nếu cô thuộc phái đu idol, sợ rằng vào giây phút này cô sẽ trở thành cô gái đu idol hạnh phúc nhất thế giới.


Cô thích minh tinh nào, Quý Hòa Hiện đều sẽ sắp xếp cho cô gặp mặt họ.


“Sao anh lại bỗng đưa em đến đây gặp họ vậy?” Diệp Vấn Vấn kéo tay Quý Hòa Hiện, mắt mày cô cong cong: “Anh biết họ từ khi nào thế?”


Trong hậu trường, Diệp Vấn Vấn có thấy Quý Hòa Hiện nói chuyện với Conzenl, rõ ràng hai người rất thân nhau.


“Hôm trước nhờ đạo diễn giúp đỡ mà anh đã gặp mặt họ một lần.” Quý Hòa Hiện xoa đầu cô: “Nghe họ bảo hôm nay sẽ tới nơi này diễn, cho nên anh bèn nói một câu, họ đã thoải mái đồng ý.”


Tối đó hai người đến bờ biển, nằm trên bờ cát. Diệp Vấn Vấn bỗng nhớ đến những bức ảnh chụp những ngôi sao xinh đẹp trên mạng, cô quyết định mình cũng sẽ chụp một bức ảnh trời sao.


Kỹ thuật chụp ảnh của Quý Hòa Hiện không tệ lắm, anh bỏ ra chút thời gian, thành công chụp được vài bức ảnh trời sao lung linh cho cô.


Về đến khách sạn, Diệp Vấn Vấn gửi những bức ảnh đó vào trong nhóm trò chuyện gia đình, vốn cô chỉ muốn để người nhà họ Quý thấy được kỹ thuật chụp ảnh của ảnh đế đại nhân chứ không phải muốn show ân ái, thế nhưng lại bị Dịch Phỉ trêu một trận.


Tôn chỉ của bà là:Bây giờ sinh viên đại học không chỉ có thể kết hôn mà còn có thể sinh con, nhớ lúc bà bằng tuổi Diệp Vấn Vấn thì đã mang thai Quý Hòa Hiện.


Diệp Vấn Vấn ngại ngùng nhanh chóng thoát khỏi nhóm trò chuyện gia đình, không dám lên tiếng nữa.


Nhưng mà, sâu trong lòng vẫn không nhịn được nghĩ: Đứa bé của cô và Quý Hòa Hiện sẽ có dáng vẻ thế nào?


Chỉ nghĩ thôi đã mắc cỡ đến mức nóng cả người, cô không dám nghĩ nữa.


Mà Quý Hòa Hiện nhìn lại những tấm ảnh này, khi đi ngủ có nghĩ: Anh không thể hái được sao thật sự cho cô, nhưng ít nhất anh có thể để cô gặp được diễn viên cô thích.


Cho nên đã có chuyến đi hôm nay.


Cũng may nhóc con thích bất ngờ nhỏ này.


—–


Tác giả có lời muốn nói:


Quý ảnh đế đại nhân: Không thể hái sao thật xuống, vậy cứ để vợ anh đu idol thành công, đây cũng được xem là một kiểu “hái sao” rồi.





















Phiên ngoại 2:





Diệp Vấn Vấn suy nghĩ đắn đo rất nhiều, cuối cùng cô quyết định vào một trong ba trường đại học truyền thông hàng đầu Trung Quốc, chọn ngành phát thanh truyền hình và dẫn chương trình.


Suy nghĩ của cô rất đơn giản, cô chỉ muốn gần với nghề nghiệp của Quý Hòa Hiện hơn một chút, biết đâu sau này cô còn có thể đứng chung sân khấu với anh thì sao.


Cô biết mình không thể đóng phim, vậy nên cô sẽ không đến tham gia cuộc vui đó.


Quý Hòa Hiện và Tông Việt đều tôn trọng quyết định của cô.


Vì thân phận của mình mà ngày đầu tiên Diệp Vấn Vấn vào đại học, tuy Quý Hòa Hiện đã đưa cô đến, nhưng anh không thể vào trường đại học được mà chỉ có thể ngồi trên xe.


“Anh Quý, anh yên tâm đi, có anh Việt ở đây, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Có lúc đầu óc của Kiều Hựu Song rất linh hoạt, cũng có lúc chẳng khác nào đầu gỗ cả. Quý Hòa Hiện lắc đầu một cái, anh nói: “Đi đi.”


Phòng ngủ ở tầng năm, nơi này không có thang máy, đại đa số học sinh mới vừa nhập học đều đi cùng người lớn nhà mình, đâu đâu cũng có người, ồn ào không yên.


Phòng ngủ có tổng cộng bốn người, Diệp Vấn Vấn đến hơi trễ cho nên lúc cô đến thì ba người kia đã có mặt, ngay cả giường cũng đã bày xong và họ đang tụ lại nói chuyện với nhau.


Sau khi Diệp Vấn Vấn và Tông Việt đi vào thì không gian náo nhiệt bỗng yên tĩnh lại.


“Chào mọi người, tôi tên Quý Duyệt Nhĩ, đây là anh trai tôi.” Diệp Vấn Vấn thoải mái chào hỏi, Tông Việt thì lại đưa món quà nhỏ đã được cố tình chuẩn bị trước cho ba cô gái.


“Cảm ơn.” Đối diện với Tông Việt cao lớn anh tuấn, ba cô gái trẻ đều đỏ bừng mặt.


Tông Việt cười cười, anh ta bắt đầu trải giường chiếu thay Diệp Vấn Vấn. Diệp Vấn Vấn bị ba cô gái nhìn mà có chút ngượng ngùng, cô kéo tay Tông Việt: “Anh, để em tự làm.”


“Không sao không sao, giường của tôi cũng do mẹ tôi trải giúp đó.” Cô gái tên Giang Điềm khéo léo nói.


Tông Việt gần như chỉ tốn một phút đã trải giường chiếu xong, chăn cũng được anh ta xếp ngay ngắn chỉnh tề hệt như một miếng đậu hũ, các cô gái nhìn mà sững sờ.


Nhưng vì không quá thân cho nên cũng không tiện hỏi nhiều.


Họ chỉ dồn dập nghĩ thầm trong lòng: Bạn cùng phòng mới không chỉ có dung mạo xinh đẹp, ngay cả anh trai cũng soái gần chết, cả nhà người này đều có giá trị nhan sắc thần tiên!


Chờ đến khi dọn dẹp giường xong, Tông Việt chủ động mở lời: “Sắp trưa rồi, tôi mời các em ăn cơm.”


Tông Việt hiểu cách cho ân tình thế nào hơn Diệp Vấn Vấn, đều là những cô gái xa lạ, tương lai Vấn Vấn phải ở nơi này bốn năm. Đây cũng là lần đầu tiên cô ở ký túc xá của trường, cũng là lần đầu tiên trải qua sinh hoạt tập thể, bước đầu tiên cần làm là thành lập tình hữu nghị với bạn cùng phòng.


Cứ thế, cuộc sống đại học của Diệp Vấn Vấn bắt đầu.


Bạn cùng phòng của cô đều rất dễ làm thân, dựa theo tuổi tác để phân chia thì Diệp Vấn Vấn là người xếp thứ tư, cho nên các bạn cùng phòng đã thân thiết gọi cô là Tiểu Tứ.


Người xếp thứ ba Giang Điềm mỗi ngày đều tranh luận: “Hoặc là các cậu gọi tên tôi, hoặc là gọi tôi là tam muội, không được gọi Tiểu Tam.”


“Tiểu Tứ, em phải gọi chị là tam tỷ đấy.” Cô nàng đứng trên băng ghế, cầm quyển sách được cuộn lại giả làm microphone: “Tam tỷ bảo vệ em.”


Mọi người vui vẻ cười vang.


Tối đến, các cô gái không tránh được nói chuyện trong lòng mình, tất nhiên những tâm sự ấy đều liên quan đến quan hệ nam nữ.


Trong bốn người, ngoại trừ Diệp Vấn Vấn ra, đại tỷ yêu đương với đàn anh cùng trước, trước đây họ từng là bạn học trung học với nhau, cô nàng vì bạn trai mình nên mới thi vào trường này.


Cô nàng nói chuyện của mình xong thì mọi người dồn dập khen ngọt ngào lãng mạn, còn ép đại tỷ lần sau phải để “anh rể” mời khách, đại tỷ thoải mái đồng ý.


Nhị tỷ và tam tỷ là cẩu độc thân.


“Tôi nhất định sẽ yêu đương oanh liệt ở thời đại học này.” Tam tỷ tuyên bố.


Nhị tỷ lại kiên quyết không yêu đương, đồng thời cô nàng này cũng là học sinh giỏi, cho dù ban đêm trò chuyện với nhau cũng không quên đeo kính mắt, cô nàng đẩy kính một cái: “Tôi muốn trở thành người dẫn chương trình ưu tú, yêu đương gì đó lãng phí thời gian lắm, không yêu.”


“Xì.” Đáp lại lời cô nàng là mấy tiếng khinh thường.


“Tiểu Tứ thì sao.” Đại tỷ cười ha ha: “Nói thật mau, đừng nghĩ trốn được nhé.”


Tam tỷ ồn ào: “Đúng vậy, ngày em vừa tới chị đã thấy nhẫn của em rồi!”


Chỉ là khi đó không quen thân cho nên mọi người còn ngại không hỏi.


Lúc này vừa hay Diệp Vấn Vấn nhận được tin nhắn từ Quý Hòa Hiện.


Cô suy nghĩ một chút, nói: “Ừm, em có vị hôn phu.”


“Mẹ nó!”


“Có phải thanh mai trúc mã không?”


“Nếu em không nói thì ai mà biết chứ?”


“Tiểu Tứ, nhìn không ra nha, bình thường em ngoan ngoãn đáng yêu, không ngờ em lại đính hôn rồi! Nếu tin tức này truyền ra ngoài, có khi những nam sinh trong trường chúng ta sẽ đau lòng chết mất.”


—- Sau khi Diệp Vấn Vấn vào trường, rõ ràng cô không hề làm gì hết thế mà lại cứ vinh dự có tên trong danh sách hoa khôi của trường. Chỉ vì tam tỷ vô tình nhìn thấy một bài viết tuyển chọn hoa khôi trường trên diễn đàn, lúc đó cô nàng đã không nhịn được đăng ảnh của Diệp Vấn Vấn lên.


Diệp Vấn Vấn thấy ba cô gái muốn lên giường lấy điện thoại di động của cô cho nên vội vàng giấu điện thoại đi, còn uy hiếp: “Đồ ăn vặt mỗi ngày mấy chị ăn là của anh ấy cố tình gửi đến cho mấy chị, nếu mấy chị dám lên, em sẽ nói anh ấy không gửi nữa.”


Lời uy hiếp này có uy lực quá lớn, ba người đều dồn dập ngừng tay.


Từ khi ngày nào đó đại tỷ nói một câu “A a a, nhớ đồ ăn vặt quá đi, nhưng tiền sinh hoạt tháng này của chị không đủ nữa rồi.”, sau đó, trong lúc vô tình Diệp Vấn Vấn đã chia sẽ chuyện này với Quý Hòa Hiện.


Bởi vì đại tỷ có bao nhiều tiền đều xài hết bấy nhiêu, cô nàng có tính tình phóng khoáng cho nên vui cũng mời các cô ăn cơm, không vui cũng mời các cô ăn cơm, đụng chuyện thú vị lại mời các cô ăn cơm, hơn nữa mỗi lần cô nàng và bạn trai ra ngoài hẹn hò cũng phải tiêu tiền, cho nên thường xuyên có chuyện tiền sinh hoạt không đủ, đến mỗi cuối tháng đều phải ăn ít lại.


Diệp Vấn Vấn chỉ tùy ý chia sẻ chuyện thú vị giữa mấy chị em gái cho Quý Hòa Hiện nghe, hai người yêu xa, có khi cả tháng chẳng gặp nhau được một lần, chỉ có thể gọi điện thoại cho nhau mà thôi. Hơn nữa mỗi lần gọi đều phải nhân lúc mấy chị em gái không có ở trong phòng, sự ngọt ngào và khổ não kia chỉ mỗi mình cô cảm nhận được.


Ngay ngày hôm sau đó, lúc Diệp Vấn Vấn và bạn cùng phòng cùng về phòng thì bị dì ở ký túc xá ngăn lại: “Quý Duyệt Nhĩ đúng không, có người gửi đồ cho cháu.”


Trường học có một hơi nhận hàng riêng, sao lại chuyển kiện hàng đến chỗ dì này được.


Diệp Vấn Vấn rất bất ngờ.


Từ sau khi cô trở thành hoa khôi của trường, sẽ thường xuyên có nam sinh đến đây hỏi xin wechat của cô, hoặc là đưa đồ cho cô, hoặc là muốn mời cô ăn cơm, nhưng đều bị cô từ chối hết.


Còn có mấy người muốn mua chuộc dì ở ký túc xá, để dì ta đưa đồ của mình đến tay Diệp Vấn Vấn — Đây cũng là lý do Diệp Vấn Vấn quen với dì ta.


Nhưng cũng đều bị dì ta từ chối hết.


—- Tất nhên, mãi đến khi Diệp Vấn Vấn học năm ba thì cô mới nghe Kiều Hựu Song tiết lộ rằng, dì ta đã sớm bị Quý Hòa Hiện mua chuộc được.


Dì ở ký túc xá đẩy một cái thùng rất lớn ra ngoài, Diệp Vấn Vấn sợ đây là do những người theo đuổi cô đưa tới cho nên chuẩn bị nói không nhận, thế nhưng khi cô nhìn thấy một bức tranh nhỏ được dán trên mặt thùng thì cô đã hiểu ngay thùng đồ này là của ai đưa tới.


Trên mặt thùng có một bức tranh vẽ rắn trắng bằng nét vẽ hoạt hình.


Các cô gái cùng khiêng cái thùng về phòng ngủ của mình, vừa mở ra đã thấy bên trong thùng đầy đồ ăn vặt. Ba người kia rất hiểu Diệp Vấn Vấn, cô không phải kiểu người thích đồ ăn vặt, cô không thể nào tự mua một thùng đồ ăn vặ được, hơn nữa cũng sẽ không tùy tiện nhận đồ.


Cô có thể nhận, chỉ có thể nói….


“Tiểu Tứ, ai tặng thế!!!”


Diệp Vấn Vấn cười: “Không nói cho mấy chị biết, mấy chị ăn đi, thoải mái nhé.”


Cô trốn vào phòng vệ sinh, gửi tin nhắn wechat cho Quý Hòa Hiện: [Đã nhận được quà! Họ rất thích.]


Sau đó, đồ ăn vặt của cả phòng đều được Quý Hòa Hiện bao hết. Mỗi lần Quý Hòa Hiện đều sẽ vẽ một hình động vật đơn giản theo nét vẽ hoạt hình dán lên mặt thùng.


Tiểu Bạch, Đại Hoàng Nhị Hoàng, vương hậu, Nắm Sữa Vàng, A Xám này nọ, Quý Hòa Hiện đã vẽ lại từng người bạn động vật của Diệp Vấn Vấn để đưa tới cho cô.


…..


Kể từ khi biết được người bạn trai thần bí cũng chính là vị hôn phu của Tiểu Tứ, ba cô gái trong phòng đã rất tò mò về “vị hôn phu” này.


Diệp Vấn Vấn là nữ thần của rất nhiều nam sinh trong trường, nữ thần không chỉ là hoa có chủ, mà còn đã đính hôn, chuẩn bị tốt nghiệp xong sẽ kết hôn nay.


Các cô rất muốn nhìn xem, phải xem cuối cùng là một người đàn ông tài hoa cỡ nào mới có thể bắt cóc được Tiểu Tứ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu lại tri kỷ của các cô.


Một ngày nào đó, bạn trai của đại tỷ xuất hiện, mời các cô đi ăn cơm, sau khi ăn cơm xong, mấy chị em gái bèn cùng trở về.


“Tiểu Tứ à, anh rể của chúng ta đã mời khách rồi, vậy khi nào em rể mới mời chúng ta nhỉ?” Tam tỷ ôm lấy vòng eo nhỏ của Dệp Vấn Vấn, cô nàng treo trên người cô uốn éo tới lui.


Đi ăn mà, Diệp Vấn Vấn cũng uống chút bia, tuy không đến mức say nhưng cũng đã hơi choáng váng, cô ôm mặt nói: “Anh ấy đến mời khách, em chỉ sợ sẽ khiến các chị sợ mất.”


“Sao lại thế được.” Tam tỷ làu bàu: “Anh trai của em đã đẹp trai lắm rồi, chẳng lẽ người kia còn soái hơn cả anh trai em à. Cho dù soái hơn anh trai em thì sao, cùng lắm bọn chị chỉ kêu gào mà thôi, làm gì có chuyện bị dọa chứ hả.”


Nhị tỷ nói chen vào: “Tiểu Tứ, bọn chị đều là người đã trải sự đời.”


Đại tỷ cũng líu ríu: “Tiểu Tứ, anh trai của em đẹp trai thật đó, nếu chị không có chồng chị rồi thì nhất định chị sẽ theo đuổi anh của em.”


Tam tỷ: “Đúng đúng đúng, Tiểu Tứ, từ khi chị thêm wechat của anh trai em, chị và anh ấy mới nói với nhau được có ba câu, nam thẳng, thằng như sắt thép luôn! Ôi tâm hồn thiếu nữ của tôi ~”


Nhị tỷ cười ồ lên mà chẳng hề nể mặt.


Vỗn dĩ chủ đề của các cô đang vây quanh “em rể”, kết quả không hiểu sao lại chạy lên người Tông Việt. Chờ đến khi về đến phòng ngủ thì mọi người mới nhớ đến mục đích ban đầu.


“Cuối cùng thì khi nào mới có thể gặp được em rể hả!”


Diệp Vấn Vấn nằm lỳ trên giường, cô hạ độ sáng màn hình điện thoại xuống, lại đeo tai nghe vào. Quý Hòa Hiện đã gửi một video qua wechat cho cô.


Quý Hòa Hiện ra nước ngoài đóng phim, hai người bị lệch múi giờ với nhau, bây giờ chỗ cô là buổi tối, còn bên anh là ban sáng. Trong video là cảnh mặt trời mọc vô cùng rực rỡ, Quý Hòa Hiện không bước ra trước ống kính, nhưng có tiếng nói của anh vang lên: “Thích không?”


Diệp Vấn Vấn nhắn tin lại cho anh: [Thích lắm!]


Một lát sau, Quý Hòa Hiện lại gửi đến một tấm ảnh, là một đĩa bánh sandwich, một cốc sữa bò và một quả trứng gà.


Là bữa sáng của anh.


Quý Hòa Hiện: [Ăn đến ngán rồi.]


Diệp Vấn Vấn xấu tỉnh gửi bức ảnh bữa cơm mà anh rể mời cho anh xem.


Quý Hòa Hiện: [Ồ…….. Nhìn nó để ăn sáng cũng cảm thấy ngon hơn nhiều.]


Ban đầu Diệp Vấn Vấn còn có chút buồn cười, bây giờ lại đau lòng.


Diệp Vấn Vấn: [Không thể tự nấu à?]


Quý Hòa Hiện: [Không có dụng cụ, cũng không có nhiều nguyên liệu nấu ăn như thế.]


Diệp Vấn Vấn: [Còn bao lâu nữa anh mới về?]


Quý Hòa Hiện: [Có lẽ nửa tháng nữa.]


Diệp Vấn Vấn: [Cố lên.jpg.]


Diệp Vấn Vấn: [Anh muốn ăn gì, em sẽ học, chờ khi anh về em sẽ nấu cho anh ăn.]


Quý Hòa Hiện: [Không cần, anh sợ em làm nổ nhà bếp.]


Diệp Vấn Vấn: [……..]


Quý Hòa Hiện: [Ha ha ha.jpg.]


Mãi đến khi Quý Hòa Hiện chuẩn bị vào làm việc Diệp Vấn Vấn mới chịu đi ngủ, hai người kết thúc cuộc trò chuyện, trước lúc ngủ, Diệp Vấn Vấn chợt nhớ mình đã quên mất một việc.


Rõ ràng cô định hỏi Quý Hòa Hiện có đồng ý gặp bạn cùng phòng của cô không, kết quả hai người trò chuyện một hồi cô lại quên mất mục đích ban đầu của mình.


Bỏ đi, vẫn nên đừng gặp thì hơn.


Đại tỷ và tam tỷ đều là fans của Quý Hòa Hiện, đặc biệt là tam tỷ, ở bên giường của cô nàng còn có treo một tấm poster của Quý Hòa Hiện kia kìa!


Lỡ đâu gặp rồi, dọa thành gì đó gì…..


Cứ từ từ đi.


Thế nhưng cô đã đánh giá thấp quyết tâm gặp em rể của mấy chị em gái phòng mình rồi.


“Đã nói là sẽ mời khách mà, Tiểu Tứ, em không giữ lời.” Lúc ăn cơm, đang ăn thì đại tỷ bỗng nói một câu.


“Tiểu Tứ à, chúng ta đã ăn nhiều đồ ăn vặt của em rể như thế, chúng ta cần phải gặp mặt để bày tỏ lòng biết ơn của mình chứ.” Lúc giặt quần áo, nhị tỷ nói một câu sâu xa.


“Em rể à, hôm nay lại có người tặng hoa cho Tiểu Tứ, còn là vương tử âm nhạc của trường chúng ta nữa chứ, soái lắm luôn. Nếu cậu còn không đến nữa thì Tiểu Tứ sẽ bị người ta cướp đi đó.” Lúc ngủ, tam tỷ nằm trên giường ôm con gấu bông của mình than ngắn thở dài.


Diệp Vấn Vấn: “…………………………..”


Cô phục rồi.


Diệp Vấn Vấn: [Làm sao bây giờ? Các cô ấy đều muốn gặp anh.]


Quý Hòa Hiện: [Em không muốn để anh gặp họ à?]


Thông qua những chia sẻ của Diệp Vấn Vấn, Quý Hòa Hiện biết ba chị em gái cùng phòng với cô khá tốt, tất nhiên anh hy vọng cô có nhiều bạn bè hơn một chút.


Diệp Vấn Vấn: [Đại tỷ và tam tỷ thích anh lắm, em sợ sẽ dọa các cô ấy.]


Quý Hòa Hiện: [Sớm muộn gì các cô ấy cũng sẽ biết thôi.]


Quý Hòa Hiện: [Lẽ nào em định không mời các cô ấy tham dự hôn lễ của em à?]


Khi nhìn thấy hai chữ hôn lễ thì mặt của Diệp Vấn Vấn đỏ bừng lên.


Chuyện này đã được quyết định như thế.


Chỉ mấy ngày nữa thôi Quý Hòa Hiện sẽ về nước, mà cuối tuần vừa hay là sinh nhật của tam tỷ, tam tỷ đã chuẩn bị sẽ mời các cô đến một nhà hàng nổi tiếng.


“Là tiền dành dụm hai tháng trời của tôi đó.” Tam tỷ lắc đầu: “Lần trước Dư Thi Thanh kia dám cười nhạo tôi là con đỗ nghèo khỉ, lần này tôi sẽ vả vào mặt cô ta.”


Dư Thi Thanh là bạn cùng lớp của các cô, nhân phẩm của cô ta không tốt cho lắm, là kiểu người thích chiếm lợi nhỏ, còn hay nói người khác, cả lớp gần như đều không ưa cô ta. Thế nhưng, cô ta lại rất được lòng nam sinh.


Nữ sinh không thích cô ta, nhưng nam sinh lại thích.


Diệp Vấn Vấn là hoa khôi của trường, Dư Thi Thanh cũng tự mình biết mình, biết rằng bản thân không thể so được với cô. Thế nhưng cô ta lại rất thích kích động gây ly gián, luôn vô tình cố ý nói Diệp Vấn Vấn vừa xinh đẹp nhà lại giàu, còn ba người các cô chỉ là một đám cỏ xanh làm nền.


Cũng may tình cảm của bốn chị em rất tốt, chỉ coi lời cô ta như tiếng xì hơi.


Sở dĩ tam tỷ chọn nhà hàng này là vì lần sinh nhật trước đó của Dư Thi Thanh, cô ta đi mời mọc hết người này đến người nọ rồi nói rằng sẽ mời họ đến một nhà hàng. Kết quả khi đến ngày đó, cô ta bỗng gửi tin nhắn nói rằng bạn của cô ta mới mở một quán lẩu, đến quán lẩu của bạn sẽ tốt hơn.


Sau đó có người tuồn ra tin tức, nói không đến nhà hàng là vì trước đó không biết Dư Thi Thanh đã lấy được phiếu giảm giá, nhưng cuối cùng lại không dùng được phiếu giảm giá đó, cô ta nhất thời hoảng hốt cho nên đã chọn một quán lẩu giá rẻ hơn.


Tam tỷ cố tình lan truyền tin tức ra ngoài, thấy Dư Thi Thanh đã tức đến mức lệch cả mũi thì tâm trạng vui vẻ vô cùng.


Cuối tuần, bốn chị em diện quần áo mới đi đến nhà hàng, đại tỷ đã gọi bạn trai A Đỗ của mình đến để làm cu li —- Cậu ta thuê một chiếc xe ô tô, lái xe chở các cô đi.


Bầu không khí rất tốt.


Đến chỗ cần đến, tam tỷ đã đặt chỗ từ sớm, mọi người đang chuẩn bị đi vào thì Diệp Vấn Vấn e hèm một tiếng: “Chờ chút đã, còn thiếu một người nữa.”


“Thiếu người nào?”


Đối diện với bốn đôi mắt ngờ vực, Diệp Vấn Vấn chớp mắt một cái rồi chậm rãi nói: “Không phải các chị vẫn luôn muốn gặp em rể à, anh ấy cũng tới.”


“!!!”


Dứt lời, một chiếc ô tô màu đen chạy lướt qua rồi dừng lại ở nơi cách họ một mét. Sau đó cửa xe mở ra, một bóng người cao gầy rắn chắc bước xuống.


Anh sải bước đến gần rồi bèn tháo kính râm xuống, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là vị hôn phu của Tiểu Tứ.”


Tam tỷ dụi dụi mắt mình, lẽ nào trời đẹp quá nên xuất hiện ảo giác à: “Chuyện này chuyện này…. Dường như tôi nhìn thấy Quý Hòa Hiện thì phải.”


Nhị tỷ cũng tháo mắt kình xuống thổi thối mấy cái, sau đó đeo lên lại, một lát sau cô nàng nói chắc nịch: “Lão tam, tôi có thể khẳng định luôn, anh ta chính là người trong poster cậu treo ngay đầu giường kia.”


Đại tỷ sững sờ cứng cả người, cô nàng tự nhéo mình một cái, bỗng đau đến mức nhăn mặt nhíu mày.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom