• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Trầm Tịch Thần Đế (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11: Vạch trần

Hạ Linh Lăng được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân Cửu Châu Thành, nhưng bây giờ, cho dù có bảo nàng là đệ nhất mỹ nhân của đế quốc Vân Nam thì cũng không có gì để nghi ngờ, Tiêu Viễn không thể tưởng tượng ra được còn có sự tao nhã thanh lịch nào có thể vượt qua phong cảnh tuyệt mỹ ngay trước mắt mình lúc này.

Mà người thiếu nữ ấy còn đồng trang lứa với mình, vừa tròn mười sáu tuổi, ở độ tuổi này đóa hoa kia còn chưa nở rộ hết được vẻ đẹp mỹ miều của nó, nếu không có gì bất ngờ, qua vài năm nữa, chẳng biết nhan sắc của Hạ Linh Lăng sẽ đạt tới cảnh giới nào đây...

Có lẽ, vẻ đẹp của nàng sẽ đẹp đến nỗi tưởng nó không thuộc về nhân gian này chăng.

Cái Cửu Châu Thành nho nhỏ này thế mà lại xuất hiện một cô gái tuyệt mỹ, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của nàng đều đủ để khuynh đảo thế gian, mà giờ đây, cô gái này lại còn trở thành thê tử của hắn... Tiêu Viễn có cảm giác như mọi việc không chân thật lắm.

"Ngươi cũng không giống với những gì ta tưởng tượng qua lời đồn".

Hạ Linh Lăng đứng dậy, đường cong lộ ra, quyến rũ đến lạ thường, nàng đi lại gần Tiêu Viễn, đôi mắt tĩnh lặng như nước, cánh môi khẽ hé mở:

"Nghe người ngoài đồn rằng huyền mạch của ngươi đã tàn phế, cả đời chỉ có thể dừng chân ở cảnh giới Sơ Huyền cấp một. Bởi vậy mà thể chất ngươi gầy yếu, tính cách cũng vì thế mà tự ti yếu đuối, hiếm khi ra cửa chào hỏi người khác, có vẻ như người bạn duy nhất cũng chỉ có cô nhỏ của ngươi là Tiêu Linh Tịch và đệ đệ của ta, Nguyên Bá, cả người ngươi, thứ được cho là ưu điểm thì cũng chỉ có mỗi gương mặt kia thôi".

"Huyền khí của ngươi chẳng những mỏng manh, mà còn xen lẫn rất nhiều tạp chất, cực kỳ vẩn đục, đây quả thật là huyền mạch tàn phế không có gì để nghi ngờ cả. Nhưng lời đồn đại về tính tình của ngươi hình như lại sai hết".

Hạ Linh Lăng đi lại gần, đến khi cách Tiêu Viễn khoảng ba bước thì ngừng lại, đôi mắt lấp lánh nhìn thẳng vào mắt Tiêu Viễn:

"Tuy ngươi cố gắng che dấu, nhưng thần thái sâu bên trong mắt ngươi lại toát lên một sự kiêu ngạo, từ lần đầu tiên ta gặp ngươi cho đến bây giờ nó vẫn luôn như vậy, hoàn toàn tương phản với cái gọi là tự ti trong lời đồn.

Trước kia, khi ở nhà ta, ta đã dùng huyền lực đóng băng cánh tay của ngươi, ngươi tỏ ra rất bình tĩnh, điều đó khiến ta rất bất ngờ, nếu không phải do tay ngươi cứng đờ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thì thậm chí ta còn hoài nghi lẽ nào huyền công của ta vô dụng rồi sao.

Lúc nãy, khi vừa ở trên lễ đường, ngươi với ông nội của mình, Tiêu Liệt, bị người ta chê cười khiêu khích ngay trong trường hợp quan trọng như vậy, khi ấy, trên người ngươi thoáng xuất hiện sự tức giận tột độ, nhưng nó lập tức biến mất, từ biểu cảm đến nhịp tim của ngươi đều không có chút dị thường nào... cho dù là cường giả cảnh giới Linh Huyền kinh nghiệm lâu năm cũng khó lòng mà giữ vững được tâm trạng của mình như thế đâu!"

"Thậm chí, đến cả ánh mắt si mê của ngươi khi nhìn ta cũng không quá đắm đuối!"

"Huyền mạch của ngươi tàn phế là sự thật, nhưng tính cách và lòng dạ chân thật của ngươi lại giấu được mọi người", Hạ Linh Lăng nhẹ nhàng nói, đôi mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viễn, đôi mắt ấy thâm thúy và sâu sắc hệt như vực sâu vô tận.

Tiêu Viễn chợt giật mình.

Hạ Linh Lăng tới gần, một mùi hương mê đắm lòng người tỏa ra từ nàng quanh quẩn nơi đầu mũi, nhưng Tiêu Viễn chẳng có lòng dạ nào thưởng thước, lòng hắn giờ đã bị nỗi khiếp sợ lấp đầy.

Đúng vậy, hiện tại hắn quả thật kiêu ngạo, đối diện với bất kỳ ai cũng đều như vậy cả, bởi vì khi ở đại lục Thương Khung, hắn đã là một người ngạo mạn đối với quần hùng trong thiên hạ rồi, mà mỗi một người trong những quần hùng ấy đều là những sự tồn tại tối cao mà cả Cửu Châu Thành đều không thể chống lại, tuy lực lượng bây giờ của hắn vô cùng dở tệ, nhưng tính cách sẽ không vì thế mà thay đổi, sự kiêu ngạo ấy không phải do hắn cố tình bày ra, mà chúng tự có sẵn trong người hắn. Thể chất và hoàn cảnh bây giờ buộc hắn phải cất giấu thật kỹ sự kiêu ngạo ấy.

Nhưng ngay giờ phút này, Hạ Linh Lăng lại một lời nói toạc cõi lòng của hắn ra!

Trên đường từ nhà họ Hạ đến nhà họ Tiêu, hắn vẫn luôn nghĩ Hạ Linh Lăng khinh thường hắn, dù sao một bên cũng là viên ngọc trên trời cao, còn một bên là cái đích cho vô số người khinh rẻ coi thường, đây là chuyện quá đỗi bình thường. Nhưng ai ngờ rằng, nàng vẫn luôn quan sát từ đầu tới cuối, vậy mà hắn chưa từng nhận ra.

Ánh mắt Tiêu Viễn nhìn về phía Hạ Linh Lăng bỗng thay đổi, đôi mắt trước mặt hắn bây giờ chẳng những vô cùng xinh đẹp, mà còn trong vắt như thể soi thấu được tâm gan con người, còn tâm tư của nàng cũng kín đáo tinh tế khiến hắn không thể không kinh ngạc...

Phải biết rằng, Tiêu Viễn có được ký ức của hai đời, có kinh nghiệm sống của cả hai đời, có được tâm tình bất biến dẫu có đối mặt với quần hùng trong thiên hạ lẫn tử vong dần ập tới! Ấy vậy mà lại bị người thiếu nữ ấy nhìn thấy tất cả!

Nàng chỉ là một thiếu nữ vừa tròn mười sáu tuổi thật sao?

Một cô gái mới mười sáu tuổi sao có được ánh mắt và tâm tư tỉ mỉ như vậy được chứ!

Thậm chí Tiêu Viễn còn hoài nghi Hạ Linh Lăng cũng xuyên không giống hắn!

"Ngươi đang âm thầm nhẫn nhịn ư?", Hạ Linh Lăng chậm rãi nói.

"Nhẫn nhịn sao?", Tiêu Viễn cười tự giễu: "Nói vậy cũng được. Nhưng chuyện huyền mạch của ta tàn phế là sự thật, ở đại lục Huyền Thiên này, huyền mạch tàn phế có nghĩa là cả đời cũng chỉ có thể ở tầng chót xã hội, bị người người cười cợt kinh thường mà thôi, cho dù là tự ti hèn nhát thật hay là âm thầm nhẫn nhục có gì khác nhau đâu?"

Nhẫn nhịn hả? Nhẫn nhịn cái bíp! Tiêu Viễn của ngày hôm qua giống hệt với những gì mà Hạ Linh Lăng nghe đồn!

Nhưng dẫu cho Hạ Linh Lăng có thông minh đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không thể ngờ tới việc Tiêu Viễn hôm nay có nhiều hơn một phần ký ức so với Tiêu Viễn hôm qua! Do vậy, tính tình của hắn cũng theo đó mà thay đổi.

Hạ Linh Lăng híp đôi mắt đẹp lại, bàn tay ngọc ngà bỗng nâng lên, vương ra hai ngón tay, chỉ vào hướng khoảng không trước ngực của Tiêu Viễn.

Bỗng nhiên, một luồng khí tức lạnh lẽo nhưng không quá rét lan ra trước ngực Tiêu Viễn, rồi khuếch tan ra khắp cơ thể hắn.

Ngay khi Tiêu Viễn đang định hỏi nàng đang làm gì thì giá lạnh trên người bất chợt biến mất, Hạ Linh Lăng cũng thu tay về, nàng khẽ mấp máy cánh môi xinh:

"Huyền mạch của ngươi quả thật đã tàn phế, nhưng cũng không phải là tàn phế bẩm sinh, chắc là thuở nhỏ ngươi đã chịu công kích gì đó mới khiến huyền mạch bị hủy diệt!"
Chương 12: Tứ đại tông môn

"Bị người phá hủy?", Tiêu Viễn chợt giật mình.

Từ nhỏ đến lớn, bất kể là nghe từ miệng ông nội hay bên ngoài truyền lưu thì đều nói huyền mạch của hắn trời sinh tàn phế. Ngay cả chính hắn, sau khi "sống lại" và thừa nhận trí nhớ từ truyền nhân y thánh ngày hôm nay mới đột nhiên phát hiện huyền mạch không trọn vẹn của mình chắc chắn không phải do trời sinh.

Nhưng Hạ Linh Lăng có thể lập tức nói ra huyền mạch bị hủy của hắn không phải do bẩm sinh mà vì sau khi sinh bị sức mạnh từ bên ngoài gây thương tích.

Sự thật này toàn bộ Tiêu Môn không ai nhìn ra, Hạ Linh Lăng lại thấy rõ trong khoảng thời gian ngắn.

Nữ nhân này....

"Không sai", Hạ Linh Lăng cụp lông mi, dịu dàng mà kiên định nói ra: "Hơn nữa bởi vì bị thương nặng từ thời điểm còn sơ sinh, cộng thêm lúc đó có lẽ người nhà của ngươi không hề phát hiện, nên không tiến hành chữa trị kịp thời. Thân thể dần trưởng thành, xu thế tàn phế của huyền mạch cũng hoàn toàn thành hình... tuyệt đối không thể chữa khỏi!"

Câu nói sau cùng, Hạ Linh Lăng vô cùng tự tin và kiên quyết. Nếu huyền mạch bị tổn thương lúc trưởng thành thì sẽ tạo thành tình trạng huyền lực bị xói mòn nhanh chóng, nhưng vẫn còn có nhiều loại phương pháp có thể chữa trị.

Nhưng thời kỳ sơ sinh là giai đoạn trưởng thành đầu tiên, nếu huyền mạch tàn phế, như vậy khi huyền mạch trưởng thành cũng lấy tàn phế làm điểm xuất phát, trưởng thành càng tàn phế hoàn toàn, đến tuổi này của Tiêu Viễn đã cơ bản định hình, không có khả năng chữa khỏi.

Vẻ mặt Tiêu Viễn vẫn không thay đổi, rất bình thản nói: "Cũng không nhất định".

Hạ Linh Lăng nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái: "Xem ra, ngươi vẫn luôn nghĩ cách chữa trị huyền mạch của mình?"

"Ta nhất định sẽ chữa khỏi", Tiêu Viễn kiên định đáp.

Hạ Linh Lăng nhìn hắn thật sâu, từ trong ánh mắt hắn, nàng không chỉ nhìn thấy vẻ ngạo nghễ và tự tin mà còn có sự lạnh lẽo sâu thẳm. Trong lòng nàng lặng lẽ thở dài, nhẹ nhàng nói tiếp:

"... Diện tích của đại lục Huyền Thiên cực kỳ rộng lớn, có vô số kỳ nhân dị sĩ, có lẽ thật sự thật tồn tại kỳ nhân có thể chữa khỏi huyền mạch của ngươi, vừa rồi quả thực ta không nên khẳng định như vậy, ngươi cứ cho là ta vô tri ngu muội đi".

Mấy câu nói đó khiến ấn tượng của Tiêu Viễn về Hạ Linh Lăng lập tức đổi mới trên phạm vi lớn. Hắn chần chờ, do dự hỏi:

"Lúc trước ta thấy cô sử dụng huyền lực băng lãnh, đó là chuyện gì vậy? Ta chưa từng nghe nói trong Cửu Châu Thành có người sử dụng được loại huyền lực đó, sư phụ của cô hẳn không phải là người Cửu Châu Thành đúng không... Đương nhiên, đây có lẽ là chuyện riêng tư của cô, cô có thể không nói".

Hạ Linh Lăng yên lặng hồi lâu, ngay khi Tiêu Viễn cho rằng nàng sẽ không nói ra thì nghe thấy giọng nói bình tĩnh của nàng: "Băng Vân Quyết".

"Băng Vân Quyết?", cái tên này khiến Tiêu Viễn nao nao, trong lòng sinh ra cảm giác quen thuộc mơ hồ. Khi hắn đột nhiên nhớ đến ý niệm cái tên này đại biểu cho, sắc mặt lập tức thay đổi, mất khống chế thốt ra: "Băng Vân Tiên Cung?"

Đôi mắt đẹp của Hạ Linh Lăng hơi đổi, khẽ kinh ngạc nhìn Tiêu Viễn. Lúc thốt ra bốn chữ "Băng Vân Tiên Cung", Tiêu Viễn rõ ràng đã không kiềm chế được tâm trạng, nhưng dưới góc nhìn của nàng, hắn vẫn có vẻ quá bình tĩnh, bởi vì cho dù là thành chủ Cửu Châu Thành bỗng dưng nghe thấy cái tên này thì cũng sẽ kinh sợ đến mức hai chân run lên, toàn thân nhũn ra.

Nàng nhẹ giọng nói: "Sư phụ của ta đích thật là người của Băng Vân Tiên Cung, ta cũng xem như đệ tử của Băng Vân Tiên Cung... Chuyện này, toàn bộ Cửu Châu Thành chỉ có phụ thân ta biết, ngươi là người thứ hai biết. Ta nói cho ngươi biết... bởi vì ít nhất trên danh nghĩa, ngươi đã là phu quân của ta, xem như sự tôn trọng cơ bản nhất của ta đối với ngươi đi".

"...", sự khiếp sợ trong lòng Tiêu Viễn hồi lâu không bình phục được. Bốn chữ "Băng Vân Tiên Cung" này tựa như một tiếng sầm rền vang nổ tung trong đầu hắn. Bởi vì đây là một trong Tứ Tông Môn mạnh mẽ nhất đế quốc Vân Nam, là thánh địa tất cả huyền giả hướng tới và ước mơ, là tồn tại siêu nhiên mà ngay cả hoàng thất đế quốc Vân Nam đều phải tiến hành cung phụng hàng năm!

Thiên Kiếm Sơn Trang, Băng Vân Tiên Cung, Tiêu Tông, Phần Thiên Môn.

Đế quốc Vân Nam là nước nhỏ nhất trong bảy nước tại đại lục Huyền Thiên, thực lực tổng hợp cũng thấp nhất, nhưng cho tới nay vẫn không bị các quốc gia khác chiếm đoạt do nguyên nhân rất lớn từ Tứ đại tông môn này. Những nước lớn kia có thể không kiêng kỵ thực lực của cung đình đế quốc Vân Nam, nhưng không thể không kiêng kỵ Tứ đại tông môn.

Thực lực của Tứ đại tông môn không thể nghi ngờ là cực kỳ mạnh mẽ. Bọn họ thu nhận đệ tử cũng vô cùng nghiêm ngặt, không nặng xuất thân, nặng nhất thiên phú. Gần như tất cả huyền giả của đế quốc Vân Nam nằm mơ cũng ao ước có thể vào Tứ đại tông môn. Mà có thể trở thành một trong số người được nhận vào Tứ đại tông môn, dù chỉ là đệ tử tầng chót nhất, cả nhà đều sẽ vinh quang theo, gà chó lên trời, ngay cả triều đình cũng sẽ tôn làm khách quý, thậm chí phong hầu thêm tước.

Mà trong Cửu Châu Thành nho nhỏ này, chưa từng nghe nói có ai có thể vào Tứ đại tông môn, cũng không có ai dám ảo tưởng.

Đối với Tiêu Viễn của quá khứ, tên của Tứ đại tông môn này gần như sấm bên tai, đồng thời cũng xa như cung điện trên trời, chưa từng dám hi vọng có một ngày chạm vào...

Nhưng không ngờ, thê tử mình vừa cưới về lại là đệ tử của Băng Vân Tiên Cung xếp hạng gần với Thiên Kiếm Sơn Trang, một trong Tứ đại tông môn!

Tiêu Viễn bình tĩnh trở lại bằng tốc độ nhanh nhất, hỏi ngược lại: "Nếu cô là đệ tử Băng Vân Tiên Cung, vậy vì sao nhà họ Hạ các cô lại không công khai chuyện này? Với thân phân của cô, nhà họ Hạ hoàn toàn có thể đi ngang Cửu Châu Thành, tuyệt đối không ai dám gây rối. Tất cả người phú quý, kể cả nhà thành chủ đều sẽ tới cửa nịnh bợ, tốc độ phát triển của nhà họ Hạ cũng sẽ tăng lên gấp mấy lần".

"Bởi vì ngươi", Hạ Linh Lăng trả lời.

"Bởi vì... ta?", Tiêu Viễn khẽ giật mình, lập tức im lặng...

Ba chữ này đã khiến hắn nghĩ tới nguyên nhân.

"Chỉ dùng thân phận con gái nhà họ Hạ gả cho ngươi đã khiến toàn bộ Cửu Châu Thành xôn xao, nếu như lại dùng thân phận đệ tử Băng Vân Tiên Cung gả cho ngươi, vậy thì không chỉ Cửu Châu Thành nho nhỏ này xôn xao. Bất luận đối với ngươi, hay đối với nhà họ Hạ chúng ta đều sẽ có thể gây ra rất nhiều hậu quả không thể nào đoán trước. Dù sao, chênh lệch giữa ngươi với ta thực sự quá xa vời", giọng nói Hạ Linh Lăng nhẹ nhàng, ánh mắt trong sáng. Mặc dù chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó cũng đã tươi đẹp chói mắt.

Tiêu Viễn chậm rãi thở phào: "Vậy tại sao cô còn muốn gả cho ta?"
Chương 13: Sư phụ của Hạ Linh Lăng

"Nguyên nhân thì trong lòng ngươi rất rõ ràng... bởi vì mạng của ta là do Tiêu bá phụ cứu, ông vì cứu ta nên mới không có sức chống cự lúc bị ám sát, từ đó ngã xuống, cũng bởi vì ngày ta sinh ra phụ thân đã chỉ hôn ta cho ngươi.

Bất luận là để báo đáp ân tình của Tiêu bá phụ, hay vì thuận theo hứa hẹn của phụ thân, ta không có lý do gì không gả cho ngươi".

Hạ Linh Lăng ngước mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như băng hoa liễm diễm: "Sở dĩ ta nói cho ngươi việc ta thuộc Băng Vân Tiên Cung, cũng muốn cho ngươi biết, muốn tu Băng Vân trước tiên phải Băng Tâm. Băng Vân Tiên Cung chỉ lấy nữ tử, cả đời không thể dính vào chuyện phòng the, cũng sẽ không sinh sắc dục. Mặc dù ta gả cho ngươi, nhưng cả đời này ta cũng không thể yêu bất luận kẻ nào. Điểm này ngươi phải biết".

"... Cho dù cô không phải người Băng Vân Tiên Cung, ta cũng không cho rằng cô sẽ yêu ta", Tiêu Viễn tự giễu cười.

Hạ Linh Lăng chậm rãi lắc đầu: "Có lẽ ngươi hiểu lầm, ta tuyệt đối không phải đang xem thường ngươi, cũng chưa từng xem thường ngươi...

Sư phụ cũng rất nhiều lần nói với ta, một người dù cho ở độ cao tới đâu, cũng chỉ có thể nhìn xuống, không thể khinh thường. Huống chi ta cũng chỉ ở điểm xuất phát mà thôi.

Tuy đại lục Huyền Thiên lấy huyền lực vi tôn, nhưng đồng dạng y sư, đan sư, khí sư được thế nhân khen ngợi cũng nhiều vô cùng, huyền mạch tàn phế không đại biểu cho cả đời hủy hết".

Tiêu Viễn lộ vẻ xúc động. Cửu Châu Thành chỉ truyền lưu về dung nhan và thiên phú của Hạ Linh Lăng, có lẽ vốn chẳng có ai biết bên dưới vẻ phong hoa của nàng là tâm cảnh mà đại đa số người trung niên cũng khó có được.

Mà nàng, mới chỉ có mười sáu tuổi... Trải qua mấy năm nữa, quả thực khó mà tưởng tượng nổi. Khó trách nàng sẽ bị người Băng Vân Tiên Cung nhìn trúng!

Hơn nữa một nữ tử bất luận tướng mạo, thiên phú, tâm cảnh đều có thể xưng là yêu nghiệt cứ thế trở thành thê tử của hắn, thật sự có cảm giác như đang nằm mơ!

Nếu không phải là hiện tại hắn có trải nghiệm và ký ức của hai đời thì khi ở trước mặt nàng hắn chắc chắn sẽ tự ti đến mức nhìn nàng chính diện một lần cũng không dám.

"Cám ơn cô đã nói với ta những thứ này...", Tiêu Viễn cảm thán nói, sau đó chợt thay đổi, ánh mắt ngưng lại: "Như vậy, cô có thể nói cho ta bây giờ huyền lực của cô rốt cuộc là cảnh giới gì không?"

Mười sáu tuổi có thể bước vào cảnh giới Sơ Huyền cấp mười, đây tuyệt đối là thiên phú kinh người đủ để làm chấn động toàn bộ Cửu Châu Thành.

Nhưng bây giờ, Tiêu Viễn không tin Hạ Linh Lăng thật sự chỉ có cảnh giới Sơ Huyền cấp mười, bởi vì thiên phú ở Cửu Châu Thành không người có thể so này còn chưa xứng nhập mắt Băng Vân Tiên Cung.

Tiêu Viễn đột nhiên hỏi vấn đề này khiến Hạ Linh Lăng lập tức yên lặng, không có trả lời. Nhưng sự yên lặng của nàng cũng đã cho thấy thực lực của nàng hoàn toàn không chỉ dừng ở cảnh giới Sơ Huyền cấp mười.

"Ngươi nên đi mời rượu", Hạ Linh Lăng nghiêng người đi, chậm rãi nói.

Giọng của nàng vừa mới rơi xuống, tiếng bước chân ngoài cửa chậm rãi tới gần, đồng thời truyền đến giọng nói già nua bình thản của Tiêu Hồng: "Thiếu gia, nên đi mời rượu".

"Hồng gia, ta đi ngay đây", Tiêu Viễn trả lời một tiếng, cuối cùng nhìn thoáng qua Hạ Linh Lăng, tiện tay sửa sang lại quần áo, đi ra khỏi phòng.

Tiêu Viễn vừa mới rời đi, trong phòng liền chợt hiện lên một mảnh băng hoa sáng ngời, bên trong băng hoa, một bóng người trắng như tuyết dùng cách thức như mộng ảo xuất hiện ở trước mặt Hạ Linh Lăng.

Hạ Linh Lăng nhìn về phía trước, khẽ cúi người, mềm nhẹ mà cung kính gọi: "Sư phụ".

"Linh Lăng, con đã xong sở nguyện rồi, nên cùng ta về Băng Vân Tiên Cung chứ?"

Giọng nói này rất nhu hòa và đẹp đẽ, mờ ảo như mây, dịu dàng như gió, đủ để hòa tan trái tim lạnh lẽo nhất trên đời.

Hạ Linh Lăng lại khẽ lắc đầu: "Sư phụ, Linh Lăng muốn ở lại thêm một đoạn thời gian. Vừa mới đại hôn liền rời đi, hắn chắc chắn sẽ lọt vào sự trào phúng vô tận chói tai hơn. Xin sư phụ lại cho ta thêm thời gian một tháng, ta sẽ rời đi bằng cách không tổn thương hắn, cũng không để người khác lại tiếp tục tổn thương hắn".

Nữ tử áo trắng dùng ánh mắt hòa nhã nhìn nàng, chốc lát sau chậm rãi gật đầu, cười khẽ: "Cũng được. Đã phá lệ để con trở thành đệ tử Băng Vân Tiên Cung đầu tiên kết hôn trong vòng trăm năm qua, nếu vậy lại chậm một tháng cũng không sao".

"Tạ sư phụ thành toàn", Hạ Linh Lăng lần nữa cúi người, do dự một chút, khẽ nói: "Sư phụ, huyền mạch của hắn thật sự không thể chữa trị sao?"

Nữ tử áo trắng gần như không hề do dự lắc đầu: "Trên thế giới này có lẽ không có chuyện gì là tuyệt đối... Nhưng ít nhất trong mắt của ta là không có khả năng.

Linh Lăng, con có một tấm lòng thiện lương, từ bi, biết cảm ơn, như vậy rất tốt. Chỉ là, lần này vi sư thật sự không giúp được con".

Hạ Linh Lăng không hỏi nữa, với độ cao và thân phận của nữ tử áo trắng còn khẳng định "không có khả năng" như vậy, quả thực là một chút xíu khả năng cũng không có.

"Linh Lăng, ta biết con nóng lòng báo ơn, muốn trước khi trở về Băng Vân Tiên Cung hết sức báo đáp ân cứu mạng lúc ra đời, nhưng con gả cho hắn, như vậy đã đủ rồi. Lúc con trở về Băng Vân Tiên Cung, thân phận của con sẽ được công khai.

Về sau có lẽ hắn sẽ nhận thêm càng nhiều chế giễu, nhưng dù thế nào đi nữa, thân phận phu quân của đệ tử Băng Vân Tiên Cung còn đó. Có thân phận này, ít nhất trong Cửu Châu Thành nho nhỏ này sẽ không có người dám thực sự tổn thương hắn", nữ tử áo trắng an ủi.

Hạ Linh Lăng nhẹ nhàng gật đầu: "Hy vọng sẽ như vậy".

"Huyền mạch của hắn tàn phế, lại không có thiên phú khác, cả đời không có khả năng có thêm hành động gì. Mà con không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, trí tuệ thông minh, ngay cả thiên phú tại Băng Vân Tiên Cung cũng là trăm năm khó gặp, nếu không cung chủ cũng sẽ không phá lệ cho phép con thành hôn với hắn chỉ để con yên tâm.

Hắn có thể lấy được con đã là điều may mắn và tạo hóa lớn nhất đời này của hắn. Con làm đến bước này đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho dù phụ thân Tiêu Ưng của hắn sống lại, nếu ông ta đủ thông minh, ta tin tưởng sẽ nhất định sớm đã chủ động giải trừ hôn ước trước...

Ta đi trước, một tháng sau ta lại đến đón con. Trong thời gian này, ta sẽ không đi xa, nếu như gặp phải chuyện gì không thể giải quyết thì dùng bùa truyền âm báo cho ta bất cứ lúc nào".

"Cung tiễn sư phụ".
Nữ tử áo trắng gật đầu, quay người lại, một gương mặt tuyệt mỹ mà trong trẻo và lạnh lùng tức thì hiện ra.

Cô ấy không trang điểm nhưng làn da trắng sáng và mượt mà như tuyết khiến người ta bất giác nghĩ đến mấy cụm từ như "ngọc ngà thanh cao", "chim sa cá lặn". Đường nét khuôn mặt sắc sảo, trong nét xinh đẹp tuyệt trần thấp thoáng sự thánh khiết đầy cao sang làm người ta không dám nhìn thẳng, tựa như một nàng tiên trên chín tầng mây, không nhiễm bụi trần.

Nữ tử mở cửa sổ, người hơi lắc lư, ánh băng lay động rồi biến mất như một làn khói.

Đại sảnh nhà họ Tiêu hiện rất đông người.

"Liễu thất thúc, mời thúc uống rượu", Tiêu Viễn cung kính cầm ly rượu đến trước một người trung niên có tướng mạo nho nhã.

Người được gọi là "Liễu thất thúc" cười ha a đứng lên, nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch rồi cười nói: "Hiền chất, năm đó ta và phụ thân cháu cũng thân thiết như ruột thịt, giờ cháu đã thành thân, thê tử còn là một cô gái tuyệt vời như thế, ta vui lắm".

"Cảm ơn Liễu thất thúc".

"Đại trưởng lão, mời uống rượu".

Tiêu Ly, đại trưởng lão Tiêu Môn cầm ly rượu lên uống một ngụm rồi đặt mạnh lên bàn, cả quá trình không nói một lời trừ việc "hừm" một cách khinh thường, thậm chí ông ta còn không thèm nhìn Tiêu Viễn. Bộ dáng này rõ ràng là cho rằng uống rượu mời của hắn là đã nể mặt lắm rồi.

Tiêu Viễn không nói gì, đi tới bàn tiếp theo. Nhưng hắn mới đi được hai bước thì Tiêu Ly phun một bãi nước miếng xuống đất rồi hừ lạnh, nói với âm lượng đủ để Tiêu Viễn nghe thấy: "Đóa hoa tươi tắn biết bao lại bị cắm trên bãi phân chó. Gớm ghiếc!"

Tiêu Viễn vẫn bình tĩnh như thường và tiếp tục bước đi như thể không nghe thấy, có điều sâu trong mắt đã lạnh như băng.

Đến bên cạnh nhị trưởng lão Tiêu Bác, Tiêu Viễn hơi cúi người bảo: "Nhị trưởng lão, Tiêu Viễn xin kính trưởng lão một ly".

Tiêu Bác cũng không thèm nhìn hắn lấy một lần, chỉ quay khuôn mặt già cả đi, hờ hững nói: "Dương Nhi, uống thay ta".

"Dạ, ông nội”, Tiêu Dương không phản đối, cầm ly rượu trong tay Tiêu Viễn lên nốc một hơi.

Kính rượu cho trưởng bối mà trưởng bối đó lại bảo cháu mình uống thay, đây đã không còn là khinh thường nữa mà là lăng mạ luôn rồi. Uống rượu xong, Tiêu Dương đặt ly xuống và trở lại chỗ ngồi với ánh mắt hiện rõ sự miệt thị và chế nhạo.

Tiêu Viễn im lặng, nhẹ gật đầu rồi đi tới bàn tiếp theo. Tương tự như vừa rồi, hắn vừa đi hai bước thì có tiếng chế giễu vang lên: "Hừ, rác rưởi vẫn hoàn rác rưởi, cho dù vớ được nhà họ Hạ thì vẫn là rác rưởi thôi. Bộ lão già Tiêu Liệt kia tính nhờ cậy cháu dâu để có cơ hội vươn lên hay gì? Thấy mà ghét!"

Giọng điệu Tiêu Bác đầy khinh thường và trào phúng, đương nhiên cũng có ghen tị. Tạm thời bỏ qua gia sản nhà họ Hạ, chỉ bàn đến thiên phú xuất sắc của Hạ Linh Lăng thôi, nếu nàng làm lễ thành thân với cháu trai ông ta Tiêu Dương mà không phải Tiêu Viễn thì có khi ông ta cười trong mơ luôn quá.

Tiêu Viễn vẫn làm lơ, rời đi với nụ cười mỉm trên môi.

Sau khi hắn mời rượu và tiễn khách xong thì trời đã tối mịt. Trong suốt hôn lễ diễn ra, có người thật lòng vui mừng và chúc hắn hạnh phúc một cách chân thành nhưng rất ít ỏi, đến nỗi Tiêu Viễn có thể đếm trên đầu ngón tay.

Hầu như ai cũng tỏ ra khách sáo với hắn vì dù gì hôm nay cũng là lễ thành hôn của hắn, nhưng Tiêu Viễn vẫn thấy rõ vẻ khinh bỉ trong mắt họ. Có kẻ thở dài, có kẻ đố kỵ và không cam tâm, cũng có vài kẻ lộ hẳn vẻ miệt thị như khi nhìn rác rưởi bên đường.

Vì huyền mạch của Tiêu Viễn đã bị tàn phế, cả đời sẽ không bao giờ làm nên tích sự gì nên bọn họ không cần phải làm quen hay ăn nói lịch sự gì cả, thậm chí thích là gây hấn với hắn thôi, bởi lẽ cho dù hai bên có thù oán đi nữa thì một kẻ huyền mạch bị tàn phế như hắn cũng đâu làm gì được họ. Ngược lại, bọn họ có thể dùng tên rác rưởi này làm bàn đạp để thể hiện sự ưu việt của bản thân một cách tự nhiên, nhìn kẻ yếu không bao giờ có thể vượt qua họ bằng ánh mắt của một người cao cao tại thượng đầy quyền lực.

Đây là hiện thực và cũng là mặt tối tăm có sẵn trong tâm hồn con người.

"Đi nghỉ sớm đi", Tiêu Liệt vỗ vai Tiêu Viễn, nở nụ cười hiền từ.

Đương nhiên hắn biết ông nội đang cất giấu điều gì đằng sau nụ cười ấy.

Tiêu Liệt càng lớn tuổi tính cách càng ôn hòa, nhưng khi còn trẻ tính cách ông ấy y hệt như tên, hễ châm là bùng lên ngay, ai bảo ông ấy khó ở một phần thì ông ấy khiến đối phương khó ở gấp mười, không sợ bất cứ ai.

Tiêu Viễn biết rõ một điều rằng sở dĩ tính tình của ông nội ngày càng hiền từ hoàn toàn không phải vì sự trưởng thành, điềm tĩnh qua thời gian mà là vì mình...

Vì đứa cháu trai tầm thường cần mình cố gắng bảo vệ, Tiêu Liệt phải bỏ thói nóng tính của mình đi và trở nên khiêm tốn, cho dù bị sỉ nhục hay chèn ép, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng thì ông ấy sẽ nhẫn nhịn bằng mọi giá.

Nếu vậy thì dù còn sống hay đã chết thì Tiêu Liệt sẽ không gây thù chuốc oán với gia tộc nào nữa, nếu không, những kẻ ông ấy đã đắc tội lúc trước mà muốn trả thù đứa cháu không có huyền lực thì thật sự là dễ như trở bàn tay.

Từ ngũ trưởng lão sở hữu huyền lực mạnh nhất Cửu Châu Thành, không ai dám trêu chọc, Tiêu Liệt trở thành một người thường xuyên bị những trưởng lão khác chèn ép và cười nhạo một cách tùy tiện, đến vãn bối cũng chẳng kính trọng và vâng lời ông ấy là bao.

Nhìn bóng lưng Tiêu Liệt rời đi, từng gương mặt nhếch mép một cách khinh miệt thoáng hiện về trong đầu, Tiêu Viễn chậm rãi nắm chặt hai tay, khớp ngón tay dần trở nên trắng bệch, đôi mắt lạnh ngắt như đao. Sau đó, hắn nhoẻn môi thành một cái nhếch mép khiến người ta sởn tóc gáy.


Chương 14: Nỗi hận thù trong lòng Tiêu Viễn
Chương 15: Lòng tự tôn của một người đàn ông

Tiêu Viễn là một người thù dai, trong những năm tháng cuối đời ở đại lục Thương Khung, trong lòng hắn chỉ chất chứa thù hận. Người nào đối xử tốt với hắn thì hắn nhớ kỹ, ai không tốt thì khắc cốt ghi tâm tới lúc chết... Tới mức phải gọi là bị trừng mắt tí thôi cũng trả thù.

"Các ngươi... sẽ hối hận..."

Tiêu Viễn chậm rãi cất giọng nói trầm thấp như một lời nguyền rủa ác độc nào đó.

Nếu ông trời đã cho ta cơ hội đầu thai một lần nữa thì ta nhất quyết không để ông nội và bản thân bị bắt nạt nữa!

Khi trở về tiểu viện của mình thì trăng tròn đã dâng thật cao trên màn đêm. Tiêu Viễn đi tới góc sân rồi đưa tay trái về phía trước, một mũi tên nước lập tức bắn ra từ lòng bàn tay.

Trong buổi yến hội hôm nay hắn phải uống rất nhiều rượu nên đến phút cuối lễ thành hôn, Tiêu Viễn tỏ ra say khướt, đi đứng tưởng chừng sắp ngã tới nơi nhưng thật ra vô cùng tỉnh táo.

Không phải tửu lượng hắn rất cao mà vì tất cả chỗ rượu đã uống đều bị hắn lập tức chuyển tới không gian trong Trầm Tịch châu. Trầm Tịch châu đã hòa làm một với cơ thể, Tiêu Viễn có thể thao túng nó dễ dàng như chính thân thể của mình.

Tiếng "róc rách róc rách" vang lên một lúc lâu, cuối cùng cũng tống hết toàn bộ rượu trong Trầm Tịch châu ra ngoài.

Tiêu Viễn giơ bàn tay trái dính đầy rượu lên, bỗng nhiên nhếch mép, vỗ thẳng rượu vào mặt sau đó nín thở khiến mặt đỏ kè, thế rồi hắn lảo đảo mở cửa phòng ra đi vào.

Cửa phòng mở ra làm mùi rượu ập vào trong, lúc vào Tiêu Viễn đứng không vững, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.

Hắn vùng vẫy, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Linh Lăng. Lúc này nàng đang ngồi ngay ngắn trên giường, đôi mắt đẹp nhắm lại trông rất điềm tĩnh.

Ánh sáng từ cây nến đỏ hiu hắt chiếu rọi dung nhan tuyệt mỹ làm tăng thêm sự ảo mộng và kiều mỵ tưởng chừng không ai có thể kháng cự.

Hai mắt Tiêu Viễn sáng ngời, hắn vừa nở nụ cười kệch cỡm vừa loạng choạng tiến về phía Hạ Linh Lăng: "Khà khà khà khà, vợ à... để nàng... đợi lâu rồi... giờ... chúng ta... động phòng thôi..."

Hạ Linh Lăng chợt mở mắt, tay phải nhẹ nhàng vung lên.

Hơi lạnh khủng khiếp tức khắc ập đến và hất văng Tiêu Viễn ra ngoài cửa. Hắn rơi bệt xuống mảnh đất trong sân, suýt thì đập vào chiếc bàn đá duy nhất ở đó.

Tiêu Viễn kêu đau om sòm, xoa mông, loay hoay cả buổi mới ngồi dậy nổi.

Hắn tức giận gào thét: "Đậu má! Ta chỉ đùa chút thôi mà, sao cô ra tay ác thế! Ta chẳng có chút sức mạnh nào mà cô còn tàn nhẫn như thế... muốn giết phu quân à!"

Rầm!

Cánh cửa bị đóng lại một cách mạnh bạo.

Tiêu Viễn đẩy thử, phát hiện cửa phòng bị khóa.

Hắn ấm ức quá trời quá đất... Nữ nhân này đúng là, đùa cũng không cho luôn chứ đừng nói là trêu ghẹo! Giờ thì sao hai người chung sống hòa bình với nhau được chứ?

"Ta thật sự chỉ đùa chút thôi mà... Vả lại ta chỉ có cảnh giới Sơ Huyền cấp một, muốn làm gì cô cũng có được đâu".

Hạ Linh Lăng không trả lời.

Tiêu Viễn chờ trước cửa phòng cả buổi cũng không thấy cửa có dấu hiệu mở ra. Trong tiểu viện của hắn chỉ có một gian phòng, đừng nói phòng bên cạnh, đến nhà kho hay chuồng ngựa cũng không có nữa là.

Nếu là bình thường thì Tiêu Viễn còn có thể lén lút đến chỗ cô nhỏ ngủ chứ đây là đêm tân hôn, sao mà hắn đi đâu được.

Một làn gió đêm thổi đến khiến Tiêu Viễn run run, hắn lại gõ cửa, giọng mềm đi:

"Này, đừng nói tối nay cô muốn ta ngủ ở ngoài thật đấy chứ? Cô phải biết là trong Tiêu Môn có nhiều người muốn có được cô lắm, đây là đêm động phòng của chúng ta, thể nào mấy người đó cũng ghen ăn tức ở cho mà xem.

Cơ mà chắc chắn bọn họ đều tin rằng một viên ngọc quý như cô sẽ không bao giờ để ý một tên rác rưởi như ta nên cho dù là buổi thành hôn cũng không cho ta chạm một đầu ngón tay vào cô, ngủ dưới cùng một mái nhà cũng không được, do đó lát nữa nhất định sẽ có người lén lút sang đây chê cười ta.

Nếu như bị bọn họ thấy ta bị cô nhốt ở ngoài, danh tiếng của ta sẽ đi tong mất".

"Nói thế nào thì bây giờ ta cũng là phu quân của cô, lẽ nào cô thật sự nhẫn tâm mặc kệ ta bị họ đem ra làm trò đùa?"

Trong phòng vẫn yên ắng không một tiếng động, ngay lúc Tiêu Viễn sắp sửa đạp cửa thì cửa phòng bị khóa từ từ mở ra.

Tiêu Viễn lao vụt vào trong với tốc độ nhanh như chớp, sau đó đóng sầm cửa lại.

Hạ Linh Lăng vẫn giữ tư thế ngồi ở mép giường, mặc dù chỉ là tư thế bình thường nhưng lại toát lên sự cao quý và trang nhã.

Nàng đưa mắt nhìn dáng vẻ có hơi chật vật của Tiêu Viễn, hờ hững lên tiếng: "Cách xa ta năm bước".

"...Vậy thì ta ngủ ở đâu?", Tiêu Viễn khó chịu bĩu môi.

Căn phòng này rất nhỏ, những thứ chiếm diện tích chỉ là một cái giường, một tủ sách, một bàn ăn nhỏ và hai cái tủ. Cả căn phòng đi từ đông sang tây nhiều lắm là dài khoảng bảy, tám bước.

Cách xa năm bước thì... chắc phải ngồi co ro ở chân tường đối diện giường quá.

"Ngươi nằm trên giường ngủ đi", Hạ Linh Lăng xuống giường.

"Thôi khỏi!", Tiêu Viễn quả quyết từ chối rồi ngồi xuống góc tường xa nàng nhất, nhắm mắt lại.

Mặc dù bàn về thực lực thì Hạ Linh Lăng mạnh hơn hắn cả trăm lần nhưng lòng tự tôn của một người đàn ông không cho phép hắn để nữ nhân nằm dưới đất, còn mình thì nằm trên giường.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom