• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Trầm Tịch Thần Đế (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Đoàn rước dâu xuất phát

"Lão đại, tiểu tử kia mới ra ngoài thôi mà, chúng ra có rất nhiều cơ hội để ra tay trên đường rước dâu... Mặc dù chúng ta không thể lộ mặt nhưng hoàn toàn có thể dạy dỗ mấy người Vũ Văn gia mà, mấy tay công tử của phủ thành chủ cũng thèm thuồng Hạ Linh Lăng lắm, ghét cay ghét đắng chuyện Tiêu Viễn cưới nàng ta đấy, chỉ cần châm ngòi thổi gió chút thôi, lại thêm cùng nhau ra ngoài nữa là nhất định có thể..."

"Nếu đơn giản như thế thì ta còn dành nhiều công sức chế tạo ra Thí Tâm Tán làm gì!", Tiêu Ngọc Long lạnh lùng ngắt lời Tiêu Dương: "Tiêu Viễn đúng là một tên vô dụng đấy nhưng ông nội Tiêu Liệt của hắn lại có cảnh giới Linh Huyền cấp mười, không ai trên Cửu Châu Thành chống lại được ông ta đâu, ai dám chọc hắn? Phụ thân của Hạ Linh Lăng từ đó đến giờ cũng chả ý kiến gì về hôn sự này, dám công khai gây hấn đồng nghĩa với việc sẽ đắc tội Tiêu Liệt và nhà họ Hạ cùng một lúc, cho dù Vũ Văn gia và đám tiểu tử phủ thành chủ dám thì gia đình bọn họ sẽ hết lòng ngăn cản cho mà xem... Hơn nữa, ngươi không thấy lão già Tiêu Hồng đó đích thân đi theo à? Có ông ta ở đó, ai quậy phá gì được!"

Tiêu Ngọc Long vừa nói vừa siết chặt nắm đấm thật mạnh làm phát ra tiếng rắc rắc vì trật xương. Lần đầu gặp Hạ Linh Lăng, hắn ta đã rung động bởi sắc đẹp trời cho ấy, một người lúc nào cũng thản nhiên, điềm tĩnh như hắn ta lúc đó lại như bị hớp hồn. Từ đó trở đi, Tiêu Ngọc Long thề đời này phải khiến Hạ Linh Lăng trở thành nữ nhân của mình bằng được.

Không ngờ bây giờ Hạ Linh Lăng bị trưởng bối gả cho Tiêu Viễn bị người người trong Tiêu Môn khinh thường, sao hắn ta cam tâm được chứ!

"Lão đại à, thật ra... thật ra huynh không cần lo lắng quá đâu", Tiêu Dương liếc mắt nhìn vẻ mặt của Tiêu Ngọc Long rồi cẩn thận phân tích: "Huynh nghĩ lại xem, từ trước tới giờ Hạ Linh Lăng có thèm đoái hoài gì tới đám thanh niên tài tuấn trong Cửu Châu Thành đâu, tính cách như thế thì làm gì có chuyện thích tiểu tử Tiêu Viễn đó chứ? Sở dĩ nàng ta và Tiêu Viễn thành hôn chẳng qua là vì lời hứa mười sáu năm trước mà thôi. Đệ nghĩ cho dù nàng ta làm dâu nhà này thì cũng nhất quyết không cho phép một kẻ vô dụng như Tiêu Viễn chạm vào một ngón tay... Sau khi nàng ta vào Tiêu Môn chúng ta, lão đại sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với nàng ta hơn. Lão đại vừa có ngoại hình vừa có thiên phú, lại có tên vô dụng Tiêu Viễn để so sánh thì thời gian sau sợ gì không thuyết phục được Hạ Linh Lăng? Đến lúc đó..."

Nghe Tiêu Dương nói, khuôn mặt âm trầm của Tiêu Ngọc Long mới bắt đầu thoải mái đôi chút, đôi mắt hẹp dài chậm rãi híp lại. Hắn ta vừa đặt tay lên mũi vừa thì thầm: "Ngươi nói cũng có lý... Xem ra đầu độc tên vô dụng đó không chết cũng là một chuyện tốt".

Cửu Châu Thành là thành trì nhỏ nhất của đế quốc Vân Nam, nhỏ đến mức không phù hợp với danh xưng "thành", có lẽ gọi là trấn sẽ thích hợp hơn. Cửu Châu Thành không chỉ có diện tích bé nhất mà vị trí địa lý cũng xa xôi nhất, số dân, kinh tế và cấp bậc huyền lực tổng quan ở đây đứng bét cả đế quốc Vân Nam, thậm chí cư dân Cửu Châu Thành còn thường tự giễu rằng đây là nơi bị đại lục Huyền Thiên lãng quên. Một thế lực như Tiêu Môn chẳng có tiếng tăm gì ở đế quốc Vân Nam nhưng lại là người cầm trịch thứ thiệt của Cửu Châu Thành.

Hôm nay Cửu Châu Thành náo nhiệt vô cùng, nguyên nhân đương nhiên là đám cưới của Tiêu Viễn và Hạ Linh Lăng rồi. Tiêu Viễn lấy vợ thì lấy vợ thôi, ai quan tâm đâu, nhưng việc Hạ Linh Lăng xuất giá lại là sự kiện trọng đại gây náo động toàn bộ Cửu Châu Thành.

Nhà họ Hạ không phải gia tộc tu huyền thuần túy mà có mấy đời làm buôn bán, mặc dù tài sản chưa được gọi là nổi trội trên đế quốc Vân Nam nhưng nếu tính trên Cửu Châu Thành thì chắc chắn là nhà giàu số một. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa rằng lực lượng nhà họ Hạ yếu kém, tài sản hùng hậu thì mời được nhiều cao thủ bảo vệ tài sản thôi. Hạ Hoằng Nghĩa - gia chủ đương thời của nhà họ Hạ - có một con trai và một con gái, Hạ Nguyên Bá và Hạ Linh Lăng. Cả hai người con đều không hứng thú với kinh doanh nhưng rất thích tu huyền, Hạ Hoằng Nghĩa thấy vậy cũng mặc kệ, chưa bao giờ phản đối, sau khi Hạ Linh Lăng bộc lộ thiên phú gây chấn động toàn bộ Cửu Châu Thành lại càng không. Các gia tộc lớn trong Cửu Châu Thành thường xuyên thể hiện ý tốt vì thiên phú xuất sắc của nàng... Dù gì Hạ Linh Lăng cũng được công nhận là có thể đạt tới cảnh giới Địa Huyền thậm chí cảnh giới Thiên Huyền, lúc đó nhà họ Hạ sẽ xưng bá Cửu Châu Thành không chỉ về tài sản nữa mà cả về thực lực.

Nhưng chính nhà họ Hạ lại phải gả thiên chi kiêu nữ tỏa sáng nhất thành cho một kẻ phế nhân không có tương lai như Tiêu Viễn, không biết bao nhiêu người tiếc rẻ... Đương nhiên ghen tỵ nhiều hơn.

Con gái trong nhà họ Hạ đã xuất giá thì tất nhiên lễ cưới sẽ không sơ sài. Tiêu Viễn mới vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy một chiếc thảm đỏ hoành tráng được trải ở cổng. Chiếc thảm đó này xuất phát từ cổng nhà họ Tiêu kéo dài ngoằn ngoèo về phía nhà họ Hạ. Nhà họ Hạ và nhà họ Tiêu cách nhau không quá xa nhưng chắc chắn không gần, khoảng mười mấy dặm. Nói cách khác, chiếc thảm đỏ này dài ít nhất cũng phải mười mấy dặm... Không gia tộc trong Cửu Châu Thành làm được điều đó trừ nhà họ Hạ.

Đoàn rước dâu của nhà họ Tiêu vừa xuất hiện thì đường phố Cửu Châu Thành lập tức trở nên ầm ĩ, những người vây xem chen chúc kín mít ở hai bên đường. Đoàn người đi tới, những lời bàn tán cũng lọt vào tai Tiêu Viễn.

"Nhìn kìa! Tiêu Viễn cháu trai của ngũ trưởng lão nhà họ Tiêu Tiêu Liệt đấy, nghe nói huyền mạch bị hỏng từ khi sinh ra, cả đời cũng không thể đột phá Sơ Huyền cấp một".

"À, lần đầu thấy".

"Người chưa thấy hắn lần nào cũng bình thường thôi, có ông nội quyền lực lớn trong khi mình chỉ là một đứa vô dụng, nếu ngươi là hắn thì ngươi còn mặt mũi nào lộ mặt không? Ôi, không thể tin được Hạ Linh Lăng phải làm thê tử của một người như thế, ông trời mù rồi!"
Chương 7: Gặp lại Hạ Nguyên Bá

"Nghe nói năm đó phụ thân hắn Tiêu Ưng và Hạ Hoằng Nghĩa kết nghĩa huynh đệ, Hạ Linh Lăng lúc ra đời suýt thì sảy thai, nhờ Tiêu Ưng dùng một lượng lớn huyền lực mới cứu được. Lúc ấy Hạ Hoằng Nghĩa hứa khi Hạ Linh Lăng được mười sáu tuổi sẽ gả nàng ta cho con trai Tiêu Ưng, không lâu sau Tiêu Ưng bị ám sát, vì mất quá nhiều huyền lực nên không cầm cự nổi, mất mạng. Hạ Hoằng Nghĩa vô cùng tự trách vì điều đó... Bây giờ Hạ Linh Lăng đã mười sáu tuổi, tuy con trai Tiêu Ưng là củi mục nhưng Hạ Hoằng Nghĩa là người trọng tình trọng nghĩa, không muốn thất hứa, chứ không thì tên này đâu có cửa cưới được Hạ Linh Lăng".

"Ôi! Hạ Linh Lăng là viên ngọc quý của Cửu Châu Thành chúng ta, Tiêu Viễn này mà không có thân phận cháu trai ngũ trưởng lão Tiêu Môn thì còn chẳng bằng vũng bùn nữa. Ta hơn hắn gấp mấy lần luôn này! Thế giới này quá không công bằng!"

"Nữ thần trong mộng của ta phải làm thê tử của một tên vô dụng như thế, ta không cam tâm trời ơi!"

Tiêu Viễn ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt như hồ nước sâu thẳm phản chiếu bầu trời đầy sao, thần thái sáng láng, tác phong nhanh nhẹn, mặc bộ hỷ phục đỏ thẫm, mái tóc dài tung bay sau lưng, toàn thân toả ra khí chất phiêu dật xuất trần. Đủ thứ âm thanh văng vẳng bên tai, tiếng nói chuyện rôm rả, là trung tâm của những ánh nhìn ghen tị, không cam lòng đến trào phúng, ghét hận, hâm mộ, khinh thường nhưng dường như hắn không cảm giác được gì, từ đầu đến cuối luôn giữ nụ cười điềm tĩnh trên môi làm hớp hồn không biết bao nhiêu thiếu nữ.

Mặc dù Tiêu Viễn không có huyền lực nhưng ngoại hình hoàn toàn không kém cỏi, so với Tiêu Ngọc Long cũng chỉ có hơn chứ không hề lép vế. Lại thêm hắn rất ít khi ra ngoài, lượng huyền lực quá ít ỏi khiến hắn trông vừa trắng trẻo vừa yếu ớt... Chẳng khác gì một tên trai tơ!

Thế nên cho dù ghen ăn tức ở Tiêu Viễn đến ngứa răng, vô số thanh niên tài tuấn vẫn không thể không thầm thừa nhận rằng, chỉ bàn về tướng mạo thì Tiêu Viễn nom cũng xứng đôi với Hạ Linh Lăng đấy.

"Ta cứ tưởng hôm nay tên Tiêu Viễn này sẽ ngồi kiệu chứ, không ngờ cưỡi ngựa luôn, mà nhìn khí chất, vẻ mặt xem... Không thấy giống lời đồn mấy nhỉ".

"Gớm! Thứ củi mục bị tất cả mọi người xem thường như hắn mà hôm nay được rước Hạ Linh Lăng viên ngọc quý của Cửu Châu Thành chúng ta về làm dâu, đắc ý quá trời, phải lộ mặt ra cho thiên hạ biết chứ?", có người nói với giọng căm tức.

"Nghe nói mấy đại thiếu gia Vũ Văn gia và công tử phủ thành chủ theo đuổi Hạ Linh Lăng đó giờ, ngươi có nghĩ họ sẽ tới cướp dâu không?"

"Không đâu! Tiêu Viễn chẳng là cái thá gì nhưng ông nội hắn lại là Tiêu Liệt, đệ nhất cao thủ của Cửu Châu Thành ta, thành chủ mà thấy ông ấy còn phải kính lễ nữa là. Con trai ông ấy qua đời, chỉ còn một thằng cháu, đương nhiên phải nuông chiều, người nào dám gây chuyện là Tiêu Liệt nổi cơn thịnh nộ ngay, ai mà muốn rước phiền toái vào mình chứ! Huống gì đây có phải ép cưới đâu, làm loạn kết thù với cả nhà họ Hạ luôn. Chắc giờ này công tử mấy gia tộc kia bị nhốt trong nhà cả rồi".

Đoàn rước dâu đi không nhanh không chậm, mất gần nửa giờ để đi hết hơn mười dặm.

"Tỷ phu!"

Mới đến gần cổng nhà họ Hạ thì tiếng hét to vang lên, một bóng người cường tráng, cao lớn chạy như bay về phía Tiêu Viễn. Người này trông vẫn còn nhỏ nhưng lại cao ít nhất là hai mét, cơ thể còn vạm cỡ như trâu, chạy rầm rầm đến mặt đất cũng hơi chấn động. Tiêu Viễn nhìn cậu ta chạy tới, nuốt nước miếng, mở to hai mắt nói: "Nguyên Bá! Chúng ta mới không gặp nhau gần một tháng thôi mà, sao đệ cao nhanh thế!"

Người đàn ông này... Chính xác hơn, cậu bé này chính là Hạ Nguyên Bá, đệ đệ Hạ Linh Lăng, năm nay mười lăm tuổi... Không sai, mới mười lăm tuổi thôi! Nhưng chỉ nhìn vào vóc dáng thì không ai nghĩ năm nay cậu ta vừa tròn mười lăm với chiều cao hơn hai mét... đây là chiều cao mà Tiêu Viễn phải cưỡi ngựa thì đỉnh đầu mới xem như ngang bằng, đã thế cậu ta còn nặng hơn 150kg. Nhưng ở cân nặng này mà Hạ Nguyên Bá không béo phì, cơ bắp của cậu ta gồ lên rất rõ, thấp thoáng sáng bóng như kim loại cho thấy chúng ẩn chứa sức mạnh lớn khủng khiếp. Huyền lực của Hạ Nguyên Bá chỉ mới ở cảnh giới Sơ Huyền cấp bốn, khá bình thường nhưng lại có sức lớn, cho dù giao thủ với người ở cảnh giới Sơ Huyền cấp sáu cũng không thành vấn đề.

Hạ Nguyên Bá là đồng bạn duy nhất của Tiêu Viễn, từ nhỏ cậu ta luôn gọi Tiêu Viễn là tỷ phu, hai người chơi với nhau từ bé đến lớn. Trước năm tám tuổi, Hạ Nguyên Bá còn da ngăm, người gầy còm, rất hay bị bắt nạt, sau tám tuổi thì như uống nhầm thuốc, chiều cao và cân nặng đột ngột tăng, lượng cơm ăn và sức mạnh cũng càng lúc càng đáng sợ, giờ đã mười lăm tuổi... Nhìn mặt thì còn thấy có đôi nét non nớt chứ dáng người thì... không khác gì quái thú!

Nghe Tiêu Viễn nói vậy, Hạ Nguyên Bá gãi đầu, bối rối đáp: "Cái này... đệ cũng hết cách rồi. Ngày nào cha cũng bắt đệ giảm cân cả nhưng đệ đói bụng thì đau khổ còn hơn chết nữa".

"...", Tiêu Viễn cạn lời. Mới mười lăm tuổi mà đã thế này thì trưởng thành... không dám tưởng tượng luôn!

Hắn từng thấy lượng cơm của Hạ Nguyên Bá rất nhiều lần, may mà sinh ra tại nhà họ Hạ, chứ cậu ta mà sinh ra tại gia đình bình thường thì chắc ăn tới táng gia bại sản luôn quá.

"Há há, tỷ phu, hôm nay huynh chính thức trở thành tỷ phu của đệ rồi", Hạ Nguyên Bá nở nụ cười thật thà. Cậu ta rất vui vì tỷ tỷ trở thành thê tử của Tiêu Viễn, đến nỗi cứ mong ngày này tới thật nhanh. Vì đối với cậu ta, có một người vợ lợi hại như tỷ tỷ thì sẽ không ai dám khinh thường Tiêu Viễn nữa.

"Vào thôi, bên tỷ tỷ đã chuẩn bị xong rồi", nói tới đây, Hạ Nguyên Bá vỗ trán: "À quên, đệ đi mở cổng nữa chứ".

Dứt lời cậu ta chạy vào cổng nhà họ Hạ, lúc chạy nhanh giống y hết một ngọn núi thịt núng na núng nính.

Đoàn rước dâu đi vào nhà họ Hạ, vừa vào cửa thì Tiêu Viễn đã thấy Hạ Hoằng Nghĩa nhìn mình với nụ cười mỉm trên môi. Hắn vội vàng xuống ngựa, đi tới trước mặt ông ta rồi cung kính hành lễ: "Hạ thúc thúc".

"Haha, đã lúc này rồi còn gọi ta là thúc thúc à?", Hạ Hoằng Nghĩa cười nhân ái. Vóc dáng ông ta không cao, đã tuổi trung niên nên ít nhiều cũng hơi phát tướng, thậm chí trông khá thật thà chất phác nhưng cả Cửu Châu Thành không ai dám khinh thường ông ta.
Chương 8: Nghiêng nước nghiêng thành

Tiêu Viễn nhìn xuống dưới, kính cẩn sửa lời: "Nhạc phụ đại nhân".

Hắn rất kính trọng Hạ Hoằng Nghĩa vì ông ấy là huynh đệ kết nghĩa của phụ thân. Từ thuở bé đến giờ, hắn phải chịu biết bao sự ghẻ lạnh nhưng Hạ Hoằng Nghĩa luôn quan tâm đến hắn. Dù Tiêu Viễn bị hư hại huyền mạch từ khi sinh ra nhưng Hạ Hoằng Nghĩa vẫn giữ lời hứa năm đó với phụ thân khi Hạ Linh Lăng mười sáu tuổi đã chủ động gả nàng cho Tiêu Viễn.

"Haha, tốt lắm!", Hạ Hoằng Nghĩa gật đầu, đưa tay vỗ vai Tiêu Viễn: "Viễn Nhi, từ hôm nay trở đi, ta giao Linh Lăng cho con đấy. Tuy con không phải đại anh hùng, không phải người quyền quý nhưng vì con là con trai của Tiêu Ưng nên ta rất yên tâm khi giao phó con gái ta cho con. Phụ thân Tiêu Ưng của con là một người tài giỏi, trọng tình trọng nghĩa, kết nghĩa huynh đệ với ông ấy là chuyện ta sẽ không bao giờ hối hận. Con là con của Tiêu Ưng, cho dù huyền mạch bị hư hại thì ta cũng không tin mai này con chỉ là một người bình thường".

"Đối xử với con gái ta thật tốt, mấy tin đồn nhảm kia cứ mặc kệ".

Tròng mắt Tiêu Viễn hơi đảo qua, hắn từ từ gật đầu đầy chắc nịch: "Nhạc phụ đại nhân đừng lo, bây giờ ai cũng khinh thường con nhưng rồng ẩn dưới đáy biển tất sẽ có ngày thức tỉnh, đến lúc đó, con sẽ khiến tất cả những người xem thường con và chế giễu nhà họ Hạ có đứa con rể vô dụng ngoan ngoãn câm miệng".

Hạ Hoằng Nghĩa ngẩn người... Ông ấy đã quen với dáng vẻ yếu đuối, nhu nhược, cách nói năng nhỏ nhẹ và sự tự ti thường xuyên bất giác lộ ra của Tiêu Viễn rồi, vậy mà giờ đây hắn hùng hồn nói ra những lời như thế với mình, đã thế ánh mắt còn sắc bén, vẻ mặt thản nhiên, đôi mắt sâu đến nỗi khiến ông ấy không thấy rõ được... Khác hẳn dáng vẻ nhu nhược trước đây.

"Tốt!", Hạ Hoằng Nghĩa gật đầu, lại vỗ vai Tiêu Viễn: "Ta tin rằng con trai của Tiêu Ưng không phải người tầm thường, ta sẽ chờ đến ngày con rồng ấy bay xa. Được rồi phía Linh Lăng đã chuẩn bị xong, đi thôi".

Được hai phù dâu đỡ, cuối cùng Hạ Linh Lăng cũng bước ra trước mắt Tiêu Viễn. Nàng đội phượng quan màu đỏ thẫm, từ phượng quan rũ xuống một bức mành châu che phủ toàn bộ gương mặt, không ai có thể thấy rõ dung nhan và vẻ mặt của nàng lúc này. Mái tóc đen dài buông lơi sau lưng, mặc hỉ bào đỏ thẫm thẳng thớm may bằng vải gấm, in hoa văn Tứ Hỉ Như Ý, buộc đai ở eo để lộ vòng eo thon thả, bên hông đeo đai ngọc linh lung rũ tua rua gắn ngọc đầy tinh tế xuống, chân đi giày tơ vàng, trang phục hoa lệ và lộng lẫy.

Hạ Linh Lăng được phù dâu đỡ chậm rãi tiến về phía Tiêu Viễn đang ở bên cạnh kiệu hoa, mỗi một bước đi đều nhẹ nhàng và trang nhã như đi trên mây. Cùng là đi, nữ tử bình thường là đi bộ còn nàng thì như tiên tử giữa mây trắng, dáng đi quá đỗi thường thấy lại đẹp không thể tả, Tiêu Viễn nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Cuối cùng, Hạ Linh Lăng tới trước kiệu hoa, hai phù dâu buông tay lùi lại. Theo tập tục tổ chức hôn lễ của đế quốc Vân Nam, tân lang sẽ đỡ tân nương vào kiệu hoa. Tiêu Viễn tiến lên chìa tay với Hạ Linh Lăng, nàng cũng nhẹ nhàng đưa tay lên... Sau đó, ngay khoảnh khắc tay Hạ Linh Lăng sắp sửa đặt lên tay Tiêu Viễn, hắn bỗng cảm nhận được cơn lạnh thấu xương khiến bàn tay thậm chí cả cánh tay phải vừa nhức nhối vừa cứng ngắc, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Tay Hạ Linh Lăng chỉ che tay Tiêu Viễn chứ không chạm, nàng nhẹ nhàng ưu nhã cất bước vào trong kiệu hoa... Còn trong mắt những người bên cạnh thì nàng vẫn đặt tay lên tay Tiêu Viễn rồi được hắn đỡ vào.

Cảm giác rét lạnh trên tay chậm rãi biến mất, cánh tay Tiêu Viễn rủ xuống, khuôn mặt dửng dưng, không nói một lời. Trừ lúc chân mày khẽ chau lại có cái lạnh ập đến đột ngột ra thì không còn biểu cảm nào khác, cũng không hề phát ra một chút âm thanh nào.

Nếu lúc này vén mành châu trên đầu Hạ Linh Lăng lên sẽ thấy đôi mắt đẹp của nàng thoáng qua vẻ ngạc nhiên, chốc lát sau lạnh nhạt trở lại.

Tiêu Viễn lên ngựa, đoàn rước dâu trùng trùng điệp điệp di chuyển, đoàn đưa dâu của nhà họ Hạ cũng theo sát đằng sau, đi thẳng tới Tiêu Môn.

Lại qua nửa giờ, đoàn người trở lại cổng nhà họ Tiêu. Họ đã đi một quãng đường khá lâu nhưng xuôi buồm thuận gió, sóng yên biển lặng, hoàn toàn không xảy ra màn kịch nhiều người tới cướp dâu làm không ít người thấy bất bình thất vọng.

Tiêu Liệt đứng ở cổng đón khách từ sớm. Lẽ dĩ nhiên, hầu như khách mời đều đến vì Tiêu Liệt và nhà họ Hạ, còn đến vì Tiêu Viễn thì đếm trên đầu ngón tay. Với danh tiếng của Tiêu Liệt ở Cửu Châu Thành cùng với việc nhà họ Hạ có nhiều mối quan hệ thì khách đông là chuyện dễ hiểu. Người đứng xem ngoài cổng chính nhà họ Tiêu thì nhiều không kể xiết khiến đường đi chật cứng và lộn xộn. Hiển nhiên mục đích của những người này đều là chứng kiến cảnh mỹ nhân đẹp nhất Cửu Châu Thành xuất giá.

Kiệu hoa của Hạ Linh Lăng từ từ dừng lại, một góc rèm được vén lên trong tiếng huyên náo, thị nữ của nàng Hạ Đông Linh nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, đến rồi ạ".

Sau đó, một bàn tay chìa ra được Hạ Đông Linh đỡ lấy, rồi chậm rãi đi xuống. Khoảnh khắc Hạ Linh Lăng ra ngoài kiệu hoa, âm thanh ầm ĩ đau tai xung quanh bỗng nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng hít hơi vang lên hết lần này đến lần khác.

Giờ đã gần trưa, ánh mặt trời dịu nhẹ và đẹp đẽ đến lạ. Dưới ánh nắng, mũ phượng và khăn quàng vai của Hạ Linh Lăng lấp lánh và rực rỡ làm người ta chói mắt. Nàng đội mũ phượng tứ bình, mái tóc mây được búi lên và điểm xuyết bằng cây trâm vàng tuyệt mỹ, kim bộ diêu khắc hình loan phượng rủ xuống, lắc lư. Bộ áo cưới đỏ thẫm may bằng vải gấm có hoa văn Như Ý, vòng eo được buộc đai gấm rộng cùng màu cùng hoa văn, đi giày tơ vàng, những sợi tua gắn ngọc dài và mảnh rũ ở dưới mũ phượng đỏ thẫm viền vàng, nhẹ nhàng lay động. Hàng lông mày dày, làn da trắng như tuyết, thấp thoáng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời và bờ môi đỏ thắm, đẹp đến tuyệt vời. Dù chưa hoàn toàn lộ mặt nhưng đã tựa tiên nữ giáng trần chứ không giống một người phàm tục nữa.

Từng tiếng hít thở chồng lên nhau, không biết bao nhiêu người nhìn say đắm một lúc lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Đây chính là sức hấp dẫn của Hạ Linh Lăng, không lộ mặt, chỉ dựa vào khí chất và dáng người xuất trần thoát tục thôi là đã như tiên nữ bước ra từ trong tranh, đẹp đến nỗi tưởng chừng không ai có thể rời mắt...
Chương 9: Nghi thức thành hôn

Một đầu của dải lụa đỏ được Hạ Đông Linh đặt trên tay Hạ Linh Lăng, một đầu khác tất nhiên là đặt trên tay Tiêu Viễn. Tiêu Viễn mỉm cười, nhẹ nhàng tiến về phía trước, dắt Hạ Linh Lăng bước qua chậu than, vượt qua yên ngựa, dẫm lên ngưỡng cửa nhà họ Tiêu, tiến thẳng đến đại sảnh.

Sau khi bước vào cửa Tiêu Môn, âm thanh náo nhiệt truyền đến bên tai vẫn không giảm. Sắc mặt Tiêu Viễn không chút thay đổi, bước chân không ngừng, tất nhiên là hắn muốn buổi hôn lễ này kết thúc sớm một chút.

Đại sảnh này là trung tâm nghị sự của Tiêu Môn, có thể nói, người có tư cách dùng nơi này tổ chức hôn lễ cũng chỉ có dòng họ của môn chủ Tiêu Môn hoặc trưởng lão. Vì buổi hôn lễ này, bên trong được trang hoàng với quy mô lớn, mắt thường có thể nhìn thấy, xà nhà được khảm thạch anh màu vàng kim, vách tường bốn phía vẽ song long hí châu, phía trên khảm những viên minh châu quý hiếm, tấm thảm màu đỏ thẫm được trải xuyên qua giữa đại sảnh, kéo dài đến tận bậc thang bằng vàng phía trước, ánh sáng nhẹ nhàng tản ra, chiếu rọi những vật trang trí xanh vàng rực rỡ trong đại sảnh, khiến cho chúng càng thêm loá mắt. Đương nhiên, Tiêu Môn sẽ không nguyện ý tiêu phí một món tiền của lớn như vậy vì Tiêu Viễn, tất cả những thứ này đều đến từ nhà họ Hạ. Đối với hôn lễ của con gái, Hạ Hoằng Nghĩa không chút keo kiệt.

Ở vị trí cao nhất của đại sảnh, Tiêu Liệt và Hạ Hoằng Nghĩa đã ngồi xuống, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ nhìn Tiêu Viễn và Hạ Linh Lăng đang đi vào. Trên những chiếc bàn tiệc được làm bằng gỗ tử đàn, phủ lên tấm lụa đỏ, hai bên trái phải có ba hàng, bây giờ đã ngồi đầy người, môn chủ Tiêu Môn Tiêu Vân Hải và bốn trưởng lão khác của Tiêu Môn cũng đã có mặt ở đó. Khi Tiêu Viễn vui vẻ bước vào, biểu cảm trên mặt bọn họ vẫn không thay đổi, nhưng sâu trong đôi mắt lại ẩn ẩn sự khinh thường.

Tiêu Môn là thế gia tu huyền, nhưng lại có huyền mạch trực hệ là Tiêu Viễn, trời sinh huyền mạch tàn phế, đây quả thực là nỗi sỉ nhục của Tiêu Môn. Nếu như hắn không phải là cháu đích tôn của ngũ trưởng lão Tiêu Liệt, thì sớm đã bị đuổi đến sản nghiệp nào đó của Tiêu Môn, không có khả năng ở lại trung tâm …Mà nếu người hắn cưới không phải là thiên kim nhà họ Hạ vạn người chú mục trong Cửu Châu Thành thì đừng nói đến việc bọn họ tự mình đến dự, ngay cả hỏi thăm cũng lười.

Đối với Tiêu Viễn, mỗi khi nhắc đến hay nghe đến cái tên của hắn, bọn họ chỉ nghĩ đến hai chữ “vô dụng”, đừng nói là chú ý, ngay cả khuôn mặt họ cũng không nhớ rõ lắm. Ở đại lục Huyền Thiên, không có thực lực sẽ không có tôn nghiêm, cho dù là ở bên trong một gia tộc…Đây là sự thật.

Mà biểu cảm của thế hệ trẻ nhà họ Tiêu cũng thống nhất một cách thần kỳ. Khi ánh mắt bọn họ dừng trên người Hạ Linh Lăng đều không tự chủ được mà lộ ra vẻ si mê, còn khi chuyển dời sang người Tiêu Viễn, trong mắt lại tràn đầy sự đố kỵ như muốn phun trào ra bên ngoài…

Trong nhà họ Tiêu, ngay cả đệ tử ngoại hệ cũng khinh thường cái tên cả đời tàn phế, vậy mà lại có thể cưới được người mà bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, viên minh châu sáng nhất Cửu Châu Thành, nhìn thấy hai người nắm lụa đỏ, cùng nhau rảo bước tiến vào điện đường thành hôn, loại cảm giác này, quả thực là so với nuốt phải ruồi còn khó chịu hơn.

Người chủ trì buổi lễ là chủ quản hậu cần nhà họ Tiêu, chủ quản Tiêu Đức, dưới tiếng gào của ông ta, nghi thức đại hôn chính thức bắt đầu.

Người chủ trì buổi lễ bắt đầu giới thiệu về tân lang, tân nương, sau đó đọc tên các vị khách quý…

Biểu cảm của Tiêu Viễn vẫn một mực như trước, tâm lặng như nước, về phần những lời mà người chủ trì buổi lễ nói, hắn cũng lười nghe, trong lòng chỉ lặp đi lặp lại một vấn đề mà hắn chú ý…

Ở nhà họ Hạ, khi Hạ Linh Lăng sắp chạm tay vào tay hắn, trong tay đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo là có chuyện gì? Chẳng lẽ đó là huyền công nào đó? Nhưng trong Cửu Châu Thành, chưa hề nghe nói có loại huyền công như vậy.

Hạ Linh Lăng là người tài năng, mới mười sáu tuổi đã đạt tới cảnh giới Sơ Huyền cấp mười, là thiên tài khiến cho người ta không khỏi kinh hãi…

Nhưng dựa vào cấp bậc mà nói thì dù sao cũng mới chỉ là cảnh giới Sơ Huyền vô cùng căn bản, dưới cảnh giới này mà lại có thể lặng im không tiếng động phóng ra khí lạnh như vậy, làm cho toàn bộ cánh tay của hắn không thể nào nhúc nhích…

Đến tột cùng là loại huyền công nào có thể dưới cấp bậc không cao phát huy được uy lực khủng khiếp như thế!

Có lẽ…Hạ Linh Lung mười sáu tuổi đạt được cảnh giới Sơ Huyền cấp mười…Hay là còn ẩn giấu thực lực?

Âm thanh như niệm kinh của người chủ trì hôn lễ dừng lại. Sau một thời gian tạm ngừng ngắn ngủi, âm thanh cao quãng tám đấy lần thứ hai vang lên:

“Nhất bái thiên địa!”

Tiêu Viễn tập trung tinh thần trở lại, hắn liếc mắt nhìn Hạ Linh Lăng bên người, thân thể nàng và hắn đồng thời cúi xuống, bái đất trời.

“Nhị bái cao đường!”

Thân hình hai người di chuyển, cung kính cúi đầu hành lễ với Tiêu Liệt và Hạ Hoằng Nghĩa. Tiêu Liệt mỉm cười gật đầu, hiền từ nhìn cháu dâu mà Tiêu Viễn cưới vào cửa, khuôn mặt Hạ Hoằng Nghĩa cũng tràn đầy sự vui vẻ, không hề có chút bất mãn nào với mối hôn sự này.

“Phu thê giao bái!”

Thân hình Tiêu Viễn quay về phía Hạ Linh Lăng, gần như là cùng một lúc, Hạ Linh Lăng cũng xoay người lại, đứng đối diện với hắn…

Động tác không chút do dự hay chậm chạp. Điều này làm cho hầu hết những người trẻ tuổi của Tiêu Môn âm thầm cắn răng. Trong lòng bọn họ luôn nghĩ, Hạ Linh Lăng chắc chắn không có khả năng tự nguyện gả cho cái tên Tiêu Viễn tàn phế mười phần này, đi đến bước đường ngày hôm nay, tất nhiên là do nhà họ Hạ ép buộc.

Nhưng điều làm cho bọn họ vô cùng thất vọng đó là, mãi cho đến giờ phút này, Hạ Linh Lăng vẫn thể hiện rất quy củ, không một ai nhìn thấy được sự mâu thuẫn trên người nàng.

Hai người khom lưng giao bái, trong nháy mắt khi thân thể hạ xuống, xuyên qua lớp khăn lụa, Tiêu Viễn bắt gặp một ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng…Đúng là trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như là không có một tia cảm xúc nào.

Giờ phút này, đáng lẽ nên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng cười lớn, tiếng hoan hô. Nhưng trong đại sảnh chỉ có vài tiếng vỗ tay thưa thớt, tình cảnh vô cùng xấu hổ.

“Haha, ngũ trưởng lão, còn có Hạ lão đệ, chúc mừng chúc mừng”, Tiêu Vân Hải đứng dậy nói, năm nay ông ta hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ ôn hoà.

“Quả thực là nên chúc mừng ngũ trưởng lão”, bên cạnh Tiêu Vân Hải, đại trưởng lão Tiêu Ly không mặn không nhạt tiếp lời, ai cũng có thể nghe ra được giọng điệu quái gở trong lời nói của ông ta.

Nhị trưởng lão Tiêu Bác cũng cười, chậm rãi nói: “Ngũ trưởng lão có được một cháu dâu như vậy, cả Tiêu Môn chúng ta đều cảm thấy nở mày nở mặt. Nhà họ Hạ chủ yếu làm ăn buôn bán, tìm một người con rể như thế này cũng không tồi. Chúc mừng chúc mừng”.

Không khí trong đại sảnh trở nên lạnh lẽo hơn vài phần, trong miệng bọn họ nói “Chúc mừng”, nhưng lại ẩn chứa ý tứ trào phúng trong đó, chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều có thể nghe ra rõ ràng.
Chương 10: Mỹ nhân tuyệt thế Hạ Linh Lăng

Lúc trước, khi Tiêu Ưng còn sống, địa vị của Tiêu Liệt ở Tiêu Môn có thể nói là không người nào sánh bằng, ngay cả môn chủ cũng cung kính với ông ấy.

Nguyên nhân rất rõ ràng, đó là do Tiêu Ưng thể hiện ra thiên phú kinh người, trong tương lai, ông nhất định sẽ trở thành người mạnh nhất một thế hệ Tiêu Môn, hơn nữa, đây còn là thế giới tôn sùng huyền lực, làm phụ thân Tiêu Ưng, tất nhiên là Tiêu Liệt được trên dưới Tiêu Môn tôn sùng.

Nhưng sau khi Tiêu Ưng gặp chuyện mà chết, cháu trai duy nhất lại có huyền mạch tàn phế, tuy rằng trước mắt Tiêu Liệt vẫn là cường giả đứng đầu Cửu Châu Thành, nhưng con trai chết sớm, cháu trai tàn phế, không người nối nghiệp, vậy thì có ai còn sợ ông ấy nữa? Địa vị ở Tiêu Môn cũng xuống dốc không phanh.

Tiêu Liệt không tức giận, bình thường ông ấy đã quen với sự châm chọc, khiêu khích của đám người này, ông ấy cười nhạt nói: “Cảm ơn các vị đã đến dự hôn lễ, lát nữa trong bữa tiệc phải uống nhiều thêm vài chén”.

“Xin nhận lời cảm ơn nhưng uống rượu thì không cần. Cháu đích tôn Tiêu Thừa Chí của ta vừa đột phá cảnh giới Sơ Huyền cấp bảy, ở lại đây cũng trì hoãn không ít thời gian, bây giờ ta phải tự mình giúp nó củng cố một chút”, tam trưởng lão Tiêu Trạch nói, đồng thời đứng lên.

“Tiêu Thừa Chí đã đột phá cảnh giới Sơ Huyền cấp bảy rồi ư? Mới mười bảy tuổi mà đã có được thành tựu như vậy, trong tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn, tam trưởng lão, khó trách hôm nay sắc mặt ngươi lại hồng hào như vậy, đây quả thực là chuyện đáng mừng!”, tứ trưởng lão Tiêu Thành cũng đứng dậy theo, ngạc nhiên nhìn về phía tam trưởng lão, chúc mừng nói.

Cho dù Tiêu Liệt biết kiềm chế đến mức nào thì lúc này, trên khuôn mặt đã lộ ra vẻ giận dữ.

Năm đó, bốn người này cùng ông ấy xưng huynh gọi đệ, còn như có như không lộ ra vẻ cung kính, nịnh bợ, nhưng từ khi Tiêu Ưng mất, Tiêu Viễn được xác nhận là huyền mạch tàn phế, sắc mặt của bọn họ đối với ông ấy trực tiếp thay đổi, hiện giờ, căn bản là đã không để vào trong mắt.

Ngày thường, vô số lần khoe con trai, cháu trai của mình giỏi như thế nào, mà nay, ngay trong lễ đường của cháu trai ông ấy, bọn họ vẫn không chút kiêng dè gì, châm chọc, khiêu khích như trước, dùng thành tựu của cháu trai mình xé ra vết sẹo mà ông ấy không muốn chạm vào nhất trong lòng.

Bỗng nhiên, biến cố làm cho người chủ trì buổi lễ Tiêu Đức đổ mồ hôi đầy đầu, ông ta vội vàng bỏ qua hết những quy trình dư thừa, trực tiếp cao giọng hét: “Tân lang tân nương vào động phòng…Mời các vị khách quý nhập tiệc!”

Bên tai không ngừng vang lên tiếng chiêng trống đám cưới, sau khi hoàn thành lễ bái, Tiêu Viễn và Hạ Linh Lăng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đi vào tiểu viện của Tiêu Viễn.

Phòng tân hôn chính là căn phòng mà Tiêu Viễn bình thường vẫn ở, giờ đây đã được trang hoàng thành một màu đỏ thẫm, thảm đỏ thêu hình rồng phượng cùng mây bay, trên tường dán chữ hỷ thật to, cả phòng toàn là lụa đỏ, dây đỏ, hai cây nến màu đỏ được thắp trên đài vàng tản ra ánh sáng loá mắt, rực rỡ không khí ngày cưới, trên thân đèn cầy còn được khắc hình rồng phượng bay lượn, dưới ánh nến phát ra ánh sáng lấp lánh như ngọc lưu ly, cả phòng tràn đầy vẻ lung linh mộng ảo, khiến cho phòng cưới như được ngăn cách với thế giới bên ngoài, rực rỡ đến mức làm cho người ta hoa cả mắt.

Hạ Linh Lăng được thị nữ Hạ Đông Linh của mình đỡ đến bên giường, sau đó, Hạ Đông Linh lặng im không tiếng động rời khỏi đây, đóng cửa phòng lại.

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở mơ hồ của mình.

Hạ Linh Lăng im lặng ngồi đó, không phát ra tiếng động nào. Tiêu Viễn cũng không tới gần nàng, hắn đứng ở cửa, mắt nhìn ra phía ngoài tràn đầy vẻ lo lắng.

“Ông nội mình bị bắt nạt như thế, thậm chí là ngay tại hôn lễ của mình, trong lòng hẳn là không dễ chịu đúng không?”

Bên tai, một âm thanh mềm mại, trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến…

Tiêu Viễn giật mình, Hạ Linh Lăng vậy mà lại chủ động nói chuyện với hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng lời nói tương đối chói tai.

Tiên Viễn rời ánh mắt, do dự một chút rồi nói: “Cô tháo mũ phượng ra đi, thứ này quá nặng, đội lâu sẽ thấy không thoải mái”.

Dựa theo tập tục thành hôn của đại lục Huyền Thiên, mũ phượng của tân nương phải do tân lang tháo xuống, nhưng trước đó chỉ đỡ nàng thôi đã bị “lạnh” như vậy rồi, một Tiêu Viễn kiêu ngạo tuyệt đối sẽ không tự đi tìm xui xẻo lần nữa.

Đương nhiên, hắn cũng không cho rằng Hạ Linh Lăng thật sự nguyện ý để hắn giúp nàng tháo mũ phượng ra.

Hạ Linh Lăng ngừng lại một chút, sau đó bàn tay trắng nõn nâng lên, chiếc mũ phượng gắn trân châu tua rua kia lặng im không tiếng động bị nàng tháo xuống.

Nhất thời, nhan sắc tuyệt đẹp khiến cho người ta hít thở không thông lộ ra, chiếu thẳng vào mắt Tiêu Viễn. Đôi mắt đẹp của nàng khẽ nâng lên, ngay khoảnh khắc chạm vào ánh mắt của nàng, trong mắt Tiêu Viễn nhất thời ngây dại…

Đây là một đôi mắt đẹp đến mức không thể miêu tả thành lời, phảng phất như sóng nước xanh biếc trong thiên hạ đều ngưng tụ tại đôi con ngươi, ngay cả người hoạ sĩ tài giỏi nhất trên đời, từ ngữ hoa lệ nhất cũng không thể nào miêu tả được vẻ đẹp này.

Làn da của nàng như cao như ngọc, trắng như tuyết như sương, ngay cả ở không gian mờ ảo thiếu sáng trong căn phòng, khuôn mặt vẫn trắng đến phát sáng, đôi môi như một đoá hoa mềm mại nhất thế gian, chiếc mũi được tạc ra từ viên ngọc đẹp nhất thiên hạ, sống mũi cao thẳng, lộ ra sự cao quý và kiêu ngạo.

“Quả nhiên…là danh bất hư truyền…”, Tiêu Viễn thì thầm nói, hắn nhìn thấy đôi mắt của nàng từ đầu đến cuối vẫn không đi chuyển sang chỗ khác, hai tròng mắt như vực sâu có lực hấp dẫn vô tận.

Hấp dẫn ý thức và suy nghĩ của hắn không ngừng rơi vào trong đó, khó mà kiềm chế.

Tuy rằng hắn và Hạ Linh Lăng có hôn ước từ nhỏ, nhưng ngoại trừ mấy lần ngẫu nhiên gặp mặt thời thơ ấu, sau mười tuổi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhan sắc chân thực của Hạ Linh Lăng…

Bởi vì Hạ Linh Lăng rất ít khi ra cửa, mà hắn tự biết huyền mạch của bản thân tàn phế, cho nên trong lòng vẫn luôn tràn ngập sự tự ti và oán trách, Tiêu Viễn lại càng ít khi ra khỏi cửa Tiêu Môn, chỉ là ngẫu nhiên nghe được vài lời từ cuộc trò chuyện của người khác, nghe nói Hạ Linh Lăng sau khi trưởng thành thì vô cùng tao nhã, trong lòng hắn cũng khát khao vẽ nên một bóng hình xinh đẹp mơ hồ.

Mà lúc này được nhìn thấy Hạ Linh Lăng chân thực, bóng hình xinh đẹp mà hắn tưởng tượng ra trong lòng kia nháy mắt tan thành mây khói.

Bởi vì sự xinh đẹp của Hạ Linh Lăng hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn, không thể nào hình dung ra được đây là vẻ đẹp tao nhã như thế nào, ngay cả khi có ký ức của cả hai kiếp, đối diện với nhan sắc này, tâm hồn Tiêu Viễn cũng không nhịn được mà xuất hiện sự say mê ngắn ngủi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom