• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Trầm Tịch Thần Đế (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Thân phận thật sự

Ý thức của Vân Viễn dần dần thức tỉnh.

Sao lại thế này…Chẳng lẽ ta còn chưa chết! Rõ ràng ta đã rơi xuống vách núi Tuyệt Châu, sao có thể còn sống! Hơn nữa, trên người vậy mà lại không có cảm giác đau đớn… Ngay cả một chút khó chịu cũng không có? Đây là chuyện gì?

Vân Viễn lập tức mở ra hai mắt, vội vàng ngồi dậy, hắn nhanh chóng phát hiện ra bản thân mình đang ngồi trên giường lớn mềm mại, phía trên đầu giường là chiếc rèm lụa màu đỏ buông xuống, nhuộm đẫm không khí vui mừng.

“A! Tiểu Viễn! Ngươi…ngươi tỉnh rồi!”

Giọng nói của một thiếu nữ vang lên, mang theo sự vui vẻ truyền đến tai hắn, sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện trong tầm mắt.

Đó là một cô gái có vẻ ngoài tầm mười lăm, mười sáu tuổi, một thân váy dài xanh biếc, làn da trắng nõn xinh đẹp, đôi môi hồng hồng kiều diễm ướt át, chiếc mũi thanh tú vểnh vểnh, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ vui sướng như một hồ nước trong suốt, sạch sẽ mà trong trẻo, khiến cho người khác động lòng. Cả khuôn mặt dịu dàng ôn nhu, ngây thơ trong sáng. Còn nhỏ tuổi mà đã có phong thái như thế, có thể tưởng tượng được sau này lớn lên sẽ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào.

Nhìn cô gái đang đứng gần trong gang tấc, Vân Viễn cảm thấy có chút mơ hồ, theo bản năng thốt ra ba chữ: “Cô nhỏ?”

Cô gái nâng cổ tay trắng nõn lên, bàn tay bé nhỏ như ngọc dịu dàng đặt lên trán Vân Viễn, vẻ mặt cô ấy cũng thả lỏng hơn đôi chút, sau đó cô ấy mỉm cười nói: “Nhiệt độ cơ thể cũng đã khôi phục bình thường rồi, thật tốt quá, vừa rồi suýt chút nữa ta đã bị doạ chết. Tiểu Viễn, trong người ngươi có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Đối diện với đôi mắt tràn đầy thân thiết của cô gái, Vân Viễn có chút đờ đẫn lắc đầu…Tinh thần rơi vào trạng thái mông lung.

“Trước hết ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã, ta đi thông báo cho ông nội. Hôm nay chính là ngày vui của ngươi, ngươi lại đột nhiên té xỉu, ông nội ngươi suýt chút nữa đã phát điên, lúc nãy đã tự mình ra cửa mời Tư Đồ đại sư rồi”.

Dưới sự vội vàng, cô gái không phát hiện ra biểu cảm khác thường của Vân Viễn, cô ấy ấn bả vai, để cho hắn quay trở lại giường nằm, sau đó nhanh chóng rời đi.

Cửa bị đóng lại, Vân Viễn lần thứ hai ngồi dậy từ trên giường, hai tay ôm lấy đầu mình.

Nơi này là Cửu Châu Thành – một tòa thành nhỏ nằm ở phía đông của đế quốc Vân Lam, một trong bảy đế quốc của đại lục Huyền Thiên, mà hắn chính là cháu trai duy nhất của ngũ trưởng lão Tiêu Môn, Cửu Châu Thành – Tiêu Viễn! Năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.

Đây là thân phận hiện tại của hắn.

Ký ức về hơn hai mươi năm ở đại lục Thương Khung kia nhất thời xuất hiện trùng điệp, làm cho hắn không khỏi giật mình.

Ta là Tiêu Viễn…Vậy ký ức về đại lục Thương Khung kia là như thế nào?

Chẳng lẽ, sau khi ta chết đi ở đại lục Thương Khung, lại xuyên vào thân thể này?

Không đúng! Rõ ràng hắn chính là Tiêu Viễn! Hắn vô cùng quen thuộc căn phòng này, từ nhỏ đến lớn, tất cả ký ức đều rõ ràng rành mạch, tất cả đều là tự hắn trải qua, tuyệt đối không có khả năng đánh cắp ký ức của người khác!

Chẳng lẽ, tất cả mọi thứ ở đại lục Thương Khung kia đều là một giấc mộng? Sau khi mình rơi xuống vách núi Tuyệt Châu thì bản thân bỗng nhiên tỉnh mộng?

Nhưng ký ức về đại lục Thương Khung cũng vô cùng rõ ràng… ân oán tình thù suốt hai mươi tư năm đó, sao có thể là mộng?

Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Vân Viễn…Bây giờ hắn là Tiêu Viễn, một lúc lâu sau hắn mới bừng tỉnh, cuối cùng ánh mắt chậm rãi bình tĩnh trở lại, suy nghĩ cũng dần dần trở nên rõ ràng.

Lúc này đang là tờ mờ sáng, bầu trời bên ngoài còn chưa sáng rõ, hôm nay, là ngày thành hôn của hắn và Hạ Linh Lăng, ba mươi phút trước, hắn bị cô nhỏ đánh thức, thay bộ hỷ phục màu đỏ thẫm, ăn một bát cháo do cô nhỏ tự tay hầm, sau đó, hắn liền cảm thấy toàn thân không có sức lực…Tiếp đó, cái gì hắn cũng không biết.

Cho tới bây giờ mới tỉnh lại.

Giờ phút này, một hương vị từ bên môi hắn truyền đến, Tiêu Viễn khẽ mím môi, sắc mặt lập tức thay đổi.

Đây là…Thí Tâm Tán!

Những năm ở đại lục Thương Khung, có Trầm Tịch Châu trong người, Vân Viễn nắm rõ vạn độc thiên hạ trong lòng bàn tay, có thể nói, trên đời này không có loại độc nào mà hắn không biết, cho dù là độc gì, hắn chỉ cần nhẹ nhàng ngửi một chút là có thể lập tức nói ra tên và thành phần của nó. Đồng thời, có được Trầm Tịch Châu, không loại độc nào có thể xâm nhập vào cơ thể hắn, cho dù là loại độc lợi hại đến mấy cũng không thể gây thương tổn.

Thí Tâm Tán được điều chế từ Tuyệt Hồn Thảo và Tử Văn Hải Đường, hoà tan được trong nước, không màu không vị, khi nó xâm nhập vào cơ thể, hơn mười giây sau có thể cướp đi mạng sống của người đó, trực tiếp mất mạng, thậm chí, trên thi thể còn không xuất hiện bất kỳ dấu vết trúng độc nào.

Ánh mắt Tiêu Viễn tối lại, phút chốc đã hiểu ra.

Thì ra không phải là hắn vừa mới hôn mê, mà là ăn cháo có Thí Tâm Tán, rồi bị trúng độc mà chết! Sau khi luân hồi chuyển thế, sinh ra ở đại lục Thương Khung, rơi xuống vách núi Tuyệt Châu…Vậy mà hắn lại trọng sinh trở về kiếp trước của mình, khi thân thể này của hắn vừa mới chết!

Tuy rằng loại chuyện này nghe có vẻ viển vông, không chân thực, nhưng đây là khả năng duy nhất Tiêu Triệt có thể nghĩ đến!

Từ từ…Nếu nói như vậy thì thân thể hiện tại của hắn không có năng lực kháng độc mới đúng, nhưng vì sao lúc nãy, khi hắn tiếp xúc với Thí Tâm Tán trên môi, bây giờ vẫn bình yên vô sự?

Một cảm giác khác thường rất nhỏ truyền đến từ lòng bàn tay trái, Tiêu Viễn nâng tay lên, lập tức phát hiện ra trong lòng bàn tay mình có một ấn ký hình tròn màu xanh biếc.

Hình dạng, màu sắc, kích thước của ấn ký này…rõ ràng là giống Trầm Tịch Châu y như đúc!

Trước khi rơi xuống vách núi Tuyệt Châu, đi đến bước đường cùng hắn đã trực tiếp nuốt Trầm Tịch Châu vào trong bụng, hoàn toàn không biết làm như vậy sẽ dẫn đến hậu quả gì. Mà lúc này, ấn ký lại xuất hiện trên tay, dường như Trầm Tịch Châu cũng xuyên đến nơi này cùng hắn!

“Trầm Tịch Châu…”, ngẩn người nhìn ấn ký rất giống Trầm Tịch Châu trước mặt, Tiêu Viễn theo bản năng mặc niệm một tiếng.

Âm thanh của hắn vừa dứt, ấn ký màu xanh trong lòng bàn tay bỗng nhiên phóng ra một luồng ánh sáng xanh biếc, hai mắt hắn bất chợt trở nên cứng đờ không rõ lý do, một cơn choáng váng nhẹ trong não khiến hắn vô thức nhắm mắt lại, khi mở mắt ta, thế giới xung quanh hắn đã biến thành một màu xanh bao la.

Thế giới màu xanh biếc này vô cùng trống trải, nhìn không thấy giới hạn, xung quanh chỉ tràn đầy hơi thở mỏng manh của Trầm Tịch Châu, sau một hồi run sợ Tiêu Viễn mới hiểu được, tinh thần của mình đã tiến vào thế giới bên trong Trầm Tịch Châu.
Chương 2: Một kẻ vô dụng

Hóa ra trong Trầm Tịch châu lại có một thế giới rộng rãi như vậy! Điều càng khó tin hơn là mình bất chấp hậu quả nuốt Trầm Tịch châu, thế mà lại khiến nó xuyên qua theo mình, hình như còn trở thành một bộ phận trong cơ thể!

Nếu đã có thể đi vào, vậy chắc chắn cũng có thể ra ngoài.

Tiêu Viễn nhắm mắt lại khẽ suy nghĩ, ngay sau đó thế giới màu xanh lục xung quanh nhanh chóng tán loạn, đến khi mở mắt ra lần nữa, trong tầm mắt đã là gian phòng quen thuộc kia.

Nhìn ấn ký màu xanh nhạt trong lòng bàn tay, Tiêu Viễn chậm rãi nở nụ cười… Mặc dù không biết vì sao lại xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế, nhưng mình chẳng những chết đi sống lại, còn có được ký ức cả hai đời. Có lẽ là ông trời cũng không cam lòng khiến vận mệnh cả hai đời của hắn đều bi thảm, từ đó sinh lòng từ bi cho hắn cơ hội thêm cuộc đời mới lần nữa!

Vân Viễn đã từng nhìn thấy vô số cường giả trong đại lục Thương Khung bị đuổi giết, mặc dù cuối cùng vẫn bị giết, nhưng một mình hắn có thể tạo ra sóng gió cho thiên hạ này đã là chuyện oai phong cỡ nào chứ! Nhưng cơ thể của hắn bây giờ lại rất bình thường… Nếu nói một cách không khách khí thì còn là cặn bã.

Trong đại lục Huyền Thiên, huyền lực đứng đầu. Mặc dù Tiêu Viễn sinh ra ở Tiêu Môn, còn là cháu trai của ngũ trường lão Tiêu Liệt có thực lực mạnh nhất, nhưng hắn đã mười sáu tuổi mà huyền lực vẫn chỉ ở cảnh giới Sơ Huyền cấp một, hắn đã bắt đầu tu luyện từ năm bảy tuổi rưỡi, tám tuổi tiến vào cảnh giới Sơ Huyền cấp một, về sau trong tám năm ròng rã huyền lực vẫn không hề tiến bộ, luôn bị chế giễu trong Tiêu Môn. Về sau Tiêu Liệt đã mời y sư đứng đầu Cửu Châu Thành là Tư Đồ Doãn đến kiểm tra thân thể cho hắn, và nhận được đáp án như sấm sét giữa trời quang - huyết mạch Thiên Thánh của hắn bị hao tổn, hơn nữa còn bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, gần như không có khả năng chữa trị. Với tình hình này, có khi cả đời Tiêu Viễn cũng chỉ có thể dừng ở cảnh giới Sơ Huyền cấp một, cho dù có cố gắng như thế nào cũng không có khả năng tiến triển thêm.

Cho dù có liều chết tu luyện, cả đời cũng chỉ có thể là cảnh giới Sơ Huyền cấp một. Người như vậy ở trong đại lục Huyền Thiên chắc chắn sẽ xếp tầng dưới chót, hoàn toàn trở thành một chuyện cười lớn của Tiêu Môn, nếu như không phải ông nội của hắn Tiêu Liệt là cường giả số một Tiêu Môn thậm chí là toàn bộ Cửu Châu Thành, căn bản sẽ không có người nào thèm nhìn hắn một cái.

Tiêu Môn là một trong ba gia tộc tu huyền đứng đầu Cửu Châu Thành, có vô số cường giả, nhân tài thế hệ trẻ tuổi xuất hiện lớp lớp, Tiêu Viễn có thể nói hoàn toàn là một kẻ có cũng được mà không có cũng không sao trong đó, cho dù có một ngày nào đó hắn chết thì căn bản cũng không có mấy người quan tâm, nhưng hôm nay lại có người không tiếc dùng loại độc mạnh độc nhất vô nhị như Thí Tâm Tán để hạ độc chết hắn, đương nhiên bây giờ Tiêu Viễn đã biết rõ được nguyên nhân rồi.

Bởi vì hôm nay là ngày kết hôn của hắn và Hạ Linh Lăng.

Hạ Linh Lăng cùng tuổi với hắn, cũng chỉ có mười sáu tuổi. Nhưng ở độ tuổi như thế mà nghe nói huyền lực của nàng đã đạt đến cảnh giới Sơ Huyền cấp mười, sắp đột phá Sơ Huyền, bước vào cảnh giới Nhập Huyền. Có thể đến cảnh giới như thế vào năm mười sáu tuổi, nàng là người đầu tiên của nhà họ Hạ trong vòng trăm năm qua, trong thế hệ trẻ tuổi của toàn bộ Cửu Châu Thành cũng không ai có thể so sánh được với nàng. Thậm chí còn có lời đồn rằng nếu như nàng cứ tiếp tục tăng cấp như vậy thì mấy chục năm sau, rất có khả năng sẽ trở thành người đầu tiên từ trước đến nay của nhà họ Hạ bước vào cảnh giới Địa Huyền... Thậm chí, còn có thể đạt tới cảnh giới Thiên Huyền mà trong Cửu Châu Thành trăm năm qua chưa có ai dám hy vọng tới!

Càng quan trọng hơn chính là, chẳng những thiên phú kinh người, nàng còn có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, được công nhận là người đẹp nhất Cửu Châu Thành. Gần như tất cả thanh niên tài tuấn có chút bản lĩnh trong thành đều cảm mến thèm nhỏ dãi nàng, nếu như nhà họ Hạ chọn rể, chắc chắn số người đến có thể xếp hàng từ cửa bắc Cửu Châu Thành tới cửa nam.

Có điều một cô gái có thể xưng là thiên tài số một Cửu Châu Thành, vừa có thiên phú vừa có sắc đẹp như thế lại phải gả cho tên vô dụng nhất nhà họ Tiêu thế hệ này, hơn nữa còn chẳng có tí tiền đồ nào, không biết có bao nhiêu người trong Cửu Châu Thành phải đấm ngực oán giận… Chuyện này đúng là một đóa hoa sen kiêu ngạo phải cắm vào bãi phân trâu mà người khác còn chẳng muốn nhìn một cái mà!

Những người mê luyến Hạ Linh Lăng vô cùng ghen ghét Tiêu Viễn, nhưng không cam lòng vẫn nhiều hơn… Sẽ có người hạ độc chết hắn, bây giờ Tiêu Viễn nghĩ lại cũng chẳng cảm thấy kỳ quái chút nào.

"Quả nhiên là hồng nhan họa thủy", Tiêu Viễn xuống giường, lẩm bẩm. Nhưng nghĩ đến sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Hạ Linh Lăng, hắn lại nhếch miệng nở nụ cười: "Nhưng mà có thể lấy được thê tử như vậy, đúng là khởi đầu không tệ".

Lúc này, hắn mặc bộ hỷ bào đỏ chót, khắp nơi trong phòng cũng treo đầy chữ "Hỷ" và lụa đỏ. Đây là đêm qua ông nội của hắn Tiêu Liệt và cô nhỏ Tiêu Linh Tịch tự tay bố trí. Nơi này là căn phòng hắn hay ở ngày thường, cũng là căn phòng tân hôn lần này của hắn.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người thướt tha vội vã đi vào. Tiêu Viễn lập tức đứng lên, mỉm cười gọi: "Cô nhỏ, là ông nội đã trở về rồi sao?"

Tiêu Linh Tịch là con gái Tiêu Liệt có ở độ tuổi trung niên, mặc dù là cô nhỏ của Tiêu Viễn, nhưng năm nay vừa mới đầy 15 tuổi, còn nhỏ hơn Tiêu Viễn tới một tuổi. Tuy còn nhỏ nhưng đã xinh đẹp động lòng người, huyền lực cũng đã bước vào cảnh giới Sơ Huyền cấp sáu, mặc dù không thể so sánh với Hạ Linh Lăng, nhưng cũng coi như không tệ, rất được coi trọng trong Tiêu Môn.

"Ha ha, Viễn, cháu tỉnh rồi sao".

Một giọng nói dịu dàng truyền đến, Tiêu Liệt chậm rãi đi vào, nhìn Tiêu Viễn đã xuống giường, sắc mặt cũng coi như không tệ, vẻ mặt của ông ấy lập tức thả lỏng mấy phần. Phía sau ông có hai người, một là quản gia chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của hắn - Tiêu Hồng, một người khác là y sư đứng đầu Cửu Châu Thành ai nấy cũng biết - Tư Đồ Doãn.

"Tỉnh thì tốt, nhìn sắc mặt cũng không có việc gì lớn, chỉ là vẫn nên để Tư Đồ đại sư kiểm tra một chút cho cháu, hôm nay là ngày thành hôn, không thể để xảy ra sai sót. Tư Đồ đại sư, làm phiền", Tiêu Liệt nói rồi tránh sang một bên.

Tư Đồ Doãn đặt hòm thuốc vẫn luôn xách trong tay lên bàn, sau đó ngồi xuống đối diện Tiêu Viễn, ngón tay đặt lên mạch đập của hắn, một lát sau liền dịch tay lên trên người.
Chương 3: Ta cũng muốn sống một cuộc đời oanh liệt

“Tư Đồ đại sư, tình trạng thân thể của Tiểu Viễn thế nào rồi? Có nghiêm trọng lắm không?”, Tiêu Linh Tịch vội vàng hỏi, trong lời nói ẩn chứa sự lo lắng, căng thẳng.

Ánh mắt Tiêu Liệt nhìn về phía Tư Đồ Doãn, tuy rằng không nói gì nhưng trên mặt lại mang vẻ nghiêm trọng…Sao ông ấy có thể không phát hiện ra, lúc trước, Tiêu Viễn bỗng nhiên hôn mê là có chuyện không bình thường.

Tư Đồ Doãn chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng cười nói: “Tiêu đại sư không cần lo lắng, tình trạng thân thể của cháu trai ông rất tốt, đừng nói là bệnh nặng, ngay cả bệnh nhẹ cũng không có. Vừa nãy hôn mê, có lẽ do tâm tình quá mức kích động nên khí huyết lên đầu, dù sao thì hôm nay cháu trai ông cũng thành hôn với thiên kim nhà họ Hạ, đệ nhất mỹ nhân của Cửu Châu Thành chúng ta mà, haha”.

Tuy rằng Tư Đồ Doãn cố gắng che giấu, nhưng trong lời nói vẫn để lộ ra chút cảm xúc tiếc hận. Một thiên chi kiêu nữ như vậy mà lại gả cho một tên không làm nên trò trống gì, là kẻ vô dụng không ai bằng, thật sự khiến cho người ta không thể nào tiếp thu được.

“Vậy thì tốt rồi”, Tiêu Liệt thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Thật sự là vất vả cho Tư Đồ đại sư rồi, mới sáng sớm đã bị ta kéo qua đây, lão Hồng, dẫn Tư Đồ đại sư đến phòng khách nghỉ ngơi”.

“Không cần”, Tư Đồ Doãn khoát tay chặn lại, hắn ta nhấc hòm thuốc lên: “Nếu cháu trai ông không có việc gì thì ta cũng không cần ở lại nữa, chúc mừng Tiêu trưởng lão. Đón được cháu dâu ưu tú nhất Cửu Châu Thành về nhà, không biết là có bao nhiêu người hâm mộ đấy, haha, tạm biệt”.

“Nhớ phải đến uống rượu mừng đấy. Lão Hồng, tiễn Tư Đồ đại sư”.

“Viễn Nhi, thân thể của con thực sự không sao chứ? Có thấy chỗ nào không khoẻ không”, Tư Đồ Doãn vừa mới rời đi, Tiêu Liệt lập tức nhíu mày, trong lòng vẫn lo lắng như trước. Vừa nãy, Tiêu Viễn bỗng nhiên té xỉu, nhiệt độ cơ thể đột ngột hạ xuống, sức sống tán loạn, đây chắc chắn không phải là do quá mức kích động. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình yên vô sự lúc này của Tiêu Viễn, trong lòng ông ấy không khỏi nghi hoặc.

“Ông nội yên tâm, cháu thực sự không sao cả”, Tiêu Viễn thoải mái nói. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và một đầu tóc bạc của Tiêu Liệt, hắn không kìm lòng được mà cay cay sống mũi.

Tiêu Môn có năm vị trưởng lão, tuy rằng Tiêu Liệt là ngũ trưởng lão nhưng lại là người có huyền lực mạnh nhất Tiêu Môn, từ năm năm trước đã bước vào cảnh giới Linh Huyền cấp mười, bây giờ đã đạt đến cảnh giới Linh Huyền cấp mười đỉnh phong, chỉ cần một cơ hội là có thể đột phá, tiến vào cảnh giới Địa Huyền mà vô số huyền giả thiết tha mơ ước.

Năm nay, Tiêu Liệt chỉ mới năm mươi lăm tuổi, lại có thực lực cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong, nhưng mái tóc đã trắng muốt. Mỗi lần nhìn thấy mái đầu bạc của ông ấy, trong lòng Tiêu Viễn lại cảm thấy chua xót.

Nguyên nhân khiến Tiêu Liệt mới trung niên đã bạc đầu, cả Cửu Châu Thành này không ai không biết. Đứa con trai duy nhất của ông ấy, cũng chính là phụ thân Tiêu Ưng của Tiêu Viễn, năm đó, có thể nói là thiên tài số một Cửu Châu Thành, mới mười bảy tuổi đã đột phá cảnh giới Sơ Huyền, hai mươi tuổi tiến vào cảnh giới Nhập Huyền cấp năm, hai mươi ba tuổi trực tiếp đột phá cảnh giới Nhập Huyền, đạt tới cảnh giới Chân Huyền, chấn động cả Cửu Châu Thành, trở thành niềm kiêu ngạo của Tiêu Môn, niềm kiêu ngạo của Tiêu Liệt. Dường như tất cả mọi người đều cho rằng, sau khi Tiêu Ưng đến tuổi trung niên sẽ trở thành người có tư cách kế thừa chức vị môn chủ của Tiêu Môn nhất.

Nhưng đáng tiếc, có lẽ trời cao đố kỵ anh tài, một tháng sau khi Tiêu Viễn được sinh ra, Tiêu Ưng bỗng nhiên gặp phải ám sát, mà đúng lúc mấy ngày trước Tiêu Ưng vì cứu con gái nhà họ Hạ mà hao tổn lượng lớn huyền lực, khi gặp phải ám sát, ngay cả thực lực bằng một nửa bình thường cũng không thể phát huy được, cuối cùng bỏ mạng. Thê tử của ông vì đau thương mà cũng cắt tay tự vẫn. Dưới sự đả kích to lớn ấy, Tiêu Liệt bạc đầu trong một đêm, chín tháng sau, Tiêu Linh Tịch được sinh ra, nhưng thê tử của ông ấy dưới sự tra tấn của nỗi đau mất đi con trai, cũng hậm hực mà chết sau khi Tiêu Linh Tịch được một tháng.

Con trai chết, sau đó thê tử cũng vĩnh viễn rời xa, có thể tưởng tượng ra được những năm đó Tiêu Liệt đã trải qua như thế nào. Trong mái tóc bạc trắng ấy, ẩn chứa nỗi khổ sở, đau thương không nói thành lời và còn có nỗi hận thù.

Mà cho đến tận hôm nay, Tiêu Liệt vẫn không điều tra ra được, kẻ năm đó giết chết Tiêu Ưng rốt cuộc là ai.

Sau đó, ông ấy đem tất cả hy vọng đặt lên người Tiêu Viễn…Nhưng sự thật tàn khốc, hắn trời sinh bị hao tổn huyền mạch, tin tức đó lại lần nữa trở thành sấm sét giữa trời quang trong cuộc đời ông ấy.

Thế nhưng, khi đối mặt với cháu trai không có chút hy vọng này, từ trước đến nay Tiêu Liệt không bao giờ lộ ra vẻ thất vọng hay oán hận. Ngược lại còn quan tâm tới hắn nhiều hơn, dường như đạt đến trình độ cưng chiều. Bởi vì trong mắt ông ấy, hắn trời sinh bị tổn thương huyền mạch đã là sự bất công của vận mệnh đối với hắn, không nên bị trách móc, coi thường, hay cười nhạo, mà bù lại phải nhận được sự yêu thương, ưu ái nhiều hơn. Mấy năm nay, ông ấy vẫn luôn nghĩ cách tìm kiếm tất cả các loại đan dược có thể chữa trị huyền mạch, nhưng huyền mạch bị tổn hại giống như bẻ gãy mạch máu huyền lực, sao có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy.

Có một người ông như vậy, tuy rằng Tiêu Viễn bị người khác coi thường, thậm chí là lớn lên trong ánh mắt trào phúng của người khác, hắn vẫn như trước cảm thấy bản thân mình rất may mắn.

Nhìn thấy mái đầu bạc phơ của Tiêu Liệt, ánh mắt hắn dần dần trở nên đông cứng…Nếu như trời xanh cho ta một cơ hội sống lại, còn để cho ta có được ký ức của cả hai kiếp, cho dù là để ông nội vui thêm một chút, ta cũng muốn sống một cuộc đời oanh liệt! Huyền mạch bị tổn thương thì như thế nào! Ta chính là truyền nhân của y thánh, chỉ cần tìm được dược liệu thích hợp, trong ba tuần ngắn ngủi, ta có thể khiến cho huyền mạch của mình khôi phục hoàn toàn.

“Không sao là tốt rồi”, thấy dáng vẻ của hắn, cuối cùng Tiêu Liệt cũng yên tâm, ông ấy nhìn thoáng qua những tia sáng bên ngoài, nói: “Sắp đến giờ rồi, Viễn Nhi, chuẩn bị cho tốt, ta đi sắp xếp đội ngũ đón dâu…Đúng rồi, cháu muốn cưỡi ngựa đi trước, hay là…ngồi kiệu?”

Nếu như là Tiêu Viễn của ngày hôm qua, tất nhiên hắn sẽ trả lời là “ngồi kiệu”. Tuy rằng hắn là cháu của trưởng lão, nhưng ngoại trừ thân phận này, có thể nói hắn không có điểm nào tốt, chênh lệch một trời một vực với Hạ Linh Lăng. Trên đường đón dâu, không có gì phải nghi ngờ việc hắn sẽ bị vô số người ghen tị, trào phúng, tiếc hận, chỉ chỉ trỏ trỏ, nếu như lộ mặt ra ngoài, cảm giác đó có thể tưởng tượng được. Nhưng bây giờ, Tiêu Viễn mỉm cười nói: “Đương nhiên là cưỡi ngựa rồi! Ông nội yên tâm, cho dù Hạ Linh Lăng cao quý tới đâu thì cũng đã được ấn định là con dâu của nhà họ Tiêu chúng ta từ lâu rồi, cháu sẽ quang minh chính đại, đường đường chính chính cưới nàng về, tuyệt đối sẽ không làm cho Ông nội mất mặt đâu”.
Chương 4: Vậy thì ngươi cưới ta đi

Vẻ mặt Tiêu Liệt cứng lại một lúc, dường như không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, vậy thì tuỳ ý hắn đi, trên mặt ông ấy xuất hiện một nụ cười ôn hoà, gật đầu nói: “Được”.

Một chữ ngắn ngủi, nhưng lại lộ ra sự vui vẻ mà rất lâu rồi không thấy được, Tiêu Liệt rời khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tiêu Liệt vừa mới rời đi, Tiêu Linh Tịch đã lập tức đứng trước mặt Tiêu Viễn, đôi môi vểnh lên, ánh mắt mang theo vẻ mất hứng: “Thì ra là kích động đến mức trực tiếp hôn mê, bỗng dưng hại ta lo lắng, sợ hãi lâu như vậy. Rõ ràng là ngươi và Hạ Linh Lăng cũng chưa gặp nhau được mấy lần, vậy mà đã thích người ta như vậy rồi…Cũng đúng, nàng chính là mỹ nhân số một trong Cửu Châu Thành chúng ta mà, hừ!”

Tiêu Viễn vội vàng khoát tay nói: “Sao có thể như thế! Tuy rằng Hạ Linh Lăng nhìn rất được, nhưng cô nhỏ còn đẹp hơn nhiều so với nàng! Nếu như ta vì nàng mà té xỉu, vậy thì cô nhỏ ở bên cạnh ta mỗi ngày, đời này của ta không biết đã hôn mê bao nhiêu lần”.

“Hi…”, Tiêu Linh Tịch khó khăn lắm mới thay đổi vẻ mặt suy sụp, cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Ngươi chỉ biết nói những lời này dỗ ta vui. Thế nhưng, cho dù Tiểu Viễn vì chuẩn bị kết hôn với nàng mà kích động đến mức té xỉu cũng không sao, dù gì thì Hạ Linh Lăng cũng xinh đẹp như thế, còn được công nhận là thiên tài đệ nhất Cửu Châu Thành, nhà họ Hạ lại là nhà giàu số một, không biết có bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn cười nàng làm vợ đâu. Có điều, cuối cùng nàng vẫn gả cho Tiểu Viễn nhà ta”.

Nói đến đây, trên mặt Tiêu Linh Tịch lộ ra vẻ tự hào, sau đó, ánh mắt cô ấy dần dần trở nên rời rạc, âm thanh cũng nhẹ nhàng chậm rãi: “Chỉ là cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh…Tiểu Viễn đã sắp thành gia lập thất rồi…”

“Cốc cốc”, tiếng đập cửa vang lên, bên ngoài truyền đến âm thanh trầm ổn, già nua của Tiêu Hồng: “Thiếu gia, sắp đến giờ lành, nên đến nhà họ Hạ đón dâu thôi”.

“A…Nhanh như vậy?”, Tiêu Linh Tịch nhìn thoáng qua dáng vẻ của Tiêu Viễn, nhất thời có chút lo lắng: “Hồng thúc chờ thêm một lát, ta sẽ chuẩn bị rồi ra ngay”.

Nói xong, cô ấy đi đến trước người Tiêu Viễn, đôi bàn tay mềm mại vội vàng sửa sang lại hỷ phục cho hắn: “Bộ quần áo này thật phiền phức, xảy ra chuyện vừa rồi đã lộn xộn hết cả lên. Trước hết đừng cử động, lập tức sẽ xong ngay”.

Một đôi tay mềm mại, trắng nõn bắt đầu vội vàng vuốt phẳng cổ áo đang hếch lên của hắn, lần nữa buộc lại chiếc thắt lưng lỏng lẻo…Động tác của cô ấy rất trúc trắc, nhưng thái độ vô cùng chuyên chú. Tiêu Viễn yên lặng nhìn cô ấy, ánh mắt dần dần trở nên mê say…

Hôm nay, hắn sẽ cưới Hạ Linh Lăng vào cửa, nhưng Hạ Linh Lăng có thực sự nguyện ý gả cho hắn hay không, trong lòng hắn rất rõ ràng. Nếu không phải năm đó, phụ thân Tiêu Ưng của hắn và phụ thân Hạ Hoằng Nghĩa của Hạ Linh Lăng đặt ra hôn ước, đừng nói đến chuyện Hạ Linh Lăng gả cho hắn, ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn hắn một cái. Trên thế giới này, người thực sự đối xử tốt với hắn, cũng chỉ có ông nội Tiêu Liệt và cô nhỏ Tiêu Linh Tịch trước mắt.

Những năm tháng ấu thơ, Tiêu Linh Tịch giống như một miếng kẹo dẻo, cả ngày dính trên người hắn, hắn đi đến chỗ nào, Tiêu Linh Tịch liền đi theo đến chỗ đó, cho dù muốn bỏ mặc cô ấy cũng không xong, mười phút không thấy hắn, cô ấy sẽ khóc lớn. Khi Tiêu Viễn mười tuổi được xác nhận là huyền mạch bị tổn thương, Tiêu Linh Tịch giống như trưởng thành trong một đêm, cô ấy biết huyền mạch tổn thương sẽ để lại hậu quả gì, cũng biết được định nghĩa về thân phận “cô nhỏ” của mình, cô ấy bắt đầu khắc khổ tu luyện huyền lực, để có thể bảo vệ được cháu trai nhỏ Tiêu Viễn, cả đời chỉ có thể ở tầng chót của đại lục Huyền Thiên của mình.

Trải qua “Giấc mộng Nam Kha” hai mươi tư năm ở đại lục Thương Khung, Tiêu Viễn cảm nhận được rõ ràng, Tiêu Linh Tịch đối xử với hắn tốt như vậy là xa xỉ và quý giá đến mức nào.

Tuy rằng Hạ Linh Lăng sắp trở thành thê tử của hắn, nhưng hắn biết, nàng là ánh trăng sáng trên bầu trời cao, chỉ có thể nhìn không thể chạm.

Nếu như có thể lấy được một cô gái như cô nhỏ, thì là chuyện hoàn mỹ đến mức nào…Ý nghĩ này không tự chủ được mà xuất hiện trong đầu Tiêu Viễn.

Hỷ phục phức tạp cuối cùng cũng được sửa sang xong, Tiêu Linh Tịch thở ra một hơi, kiễng chân sửa lại mấy sợi tóc rối loạn trên trán Tiêu Viễn. Theo hành động kiễng chân lên, nhất thời khuôn mặt mềm mịn như tác phẩm điêu khắc kề sát mặt Tiêu Viễn, gần trong gang tấc, vẻ mặt ấy còn ẩn chứa sự mềm mại và yếu ớt của cô gái mới lớn, làm cho người ta không nhịn được mà sinh ra ham muốn yêu thương che chở, hai cánh môi hơi cong cong, mềm mịn ướt át.

Trời xui đất khiến thế nào, Tiêu Viễn bỗng nhiên cúi đầu xuống, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên môi hồng của Tiêu Linh Tịch…

“A!”

Tiêu Linh Tịch kêu lên một tiếng sợ hãi, như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, cô ấy lấy tay che lại đôi môi không hiểu sao có chút tê dại, mắt đẹp trừng lớn, một rặng mây hồng từ khuôn mặt nhanh chóng lan tràn đến tận cổ: “Ngươi…Ngươi…Ngươi lại hôn ta!”

“Ngươi lại có phản ứng như thế này”, rõ ràng mình là người sai, nhưng Tiêu Viễn ra vẻ vô tội, cộng thêm biểu cảm đau lòng: “Thời điểm chúng ta còn nhỏ, ngươi thích nhất là cùng ta chơi trò hôn nhẹ, bây giờ, mỗi lần ta hôn ngươi, ngươi cứ giống như là cực kỳ hoảng sợ”.

“Ngươi ngươi ngươi…Ngươi cũng biết đó là trước kia!”, khuôn mặt Tiêu Linh Tịch càng ngày càng đỏ: “Hiện giờ chúng ta đều đã lớn cả rồi, không thể hôn loạn như vậy nữa! Ngươi…Ngươi cũng sắp có phu nhân rồi, về sau ngươi có thể hôn phu nhân ngươi!”

“Vì sao…”

“Bởi vì ta chính là cô nhỏ của ngươi!”, Tiêu Linh Tịch tức giận dậm chân.

“Nhưng…ta vẫn luôn muốn hôn ngươi thì phải làm sao bây giờ?”, Tiêu Viễn sờ cằm, cười tủm tỉm nói. Cô gái nhỏ mười lăm tuổi ngọt ngào, đáng yêu này, căn bản là không có chút uy hiếp nào của “cô nhỏ”.

“Hừ…Vậy thì ngươi cưới ta đi!”, chóp mũi Tiêu Linh Tịch hếch lên, giọng điệu giận dỗi.

“Này! Ngươi chính là cô nhỏ của ta, sao ta có thể cưới ngươi được…”, âm thanh của Tiêu Viễn thấp xuống, nhưng đôi mắt lại trừng lớn.

“Biết mà còn hôn loạn! Nếu như còn dám hôn trộm ta, ta sẽ nói cho phu nhân Hạ Linh Lăng của ngươi, để nàng dạy dỗ ngươi, hừ hừ!”, Tiêu Linh Tích hất mặt, tràn đầy đắc ý nhìn hắn.

Lúc này, bên ngoài cửa, âm thanh của Tiêu Hồng lần thứ hai truyền đến: “Thiếu gia, đã chuẩn bị xong chưa? Nên đến nhà họ Hạ đón dâu rồi”.

“Được, ta lập tức ra ngay”, Tiêu Viễn nhìn thoáng qua bộ dạng của mình, chuẩn bị ra cửa. Nhưng mới vừa đi được hai bước đã bị Tiêu Linh Tịch giữ chặt một tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiêu Viễn! Trước khi đi đón phu nhân Hạ Linh Lăng của ngươi, ngươi phải nhắc lại ước định ngày hôm qua của chúng ta một lần nữa, một chữ cũng không được nói sai, nếu không, ta sẽ không cho ngươi ra khỏi cửa”.
Chương 5: Bộ mặt thật của Tiêu Ngọc Long

Lời hứa hôm qua ấy hả? Tiêu Viễn trầm tư, chốc lát sau nói với vẻ chán nản: "Thôi được rồi... Sau khi thành hôn với Hạ Linh Lăng không được quên cô nhỏ, không được rút ngắn thời gian ở bên cô nhỏ, hễ cô nhỏ gọi là phải có mặt ngay giống như lúc trước... Đúng hết rồi phải không?"

"Hì hì, vậy mới ngoan chứ", Tiêu Linh Tịch nở nụ cười đáng yêu nhưng vẫn nắm chặt hắn như cũ: "Cơ mà thêm một cái nữa đi, cái này hôm qua ta quên mất... Tuy Hạ Linh Lăng đã thành thê tử của ngươi nhưng địa vị của cô ta trong lòng ngươi không được cao hơn ta! Lặp lại mau, mau mau mau!"

Tiêu Viễn liếc nhìn đôi mắt đẹp của cô ấy, đáp: "Muốn ta đồng ý thì ngươi phải hôn ta đã".

"Vậy thì... ngươi cưới ta đi?"

"…", Tiêu Viễn chịu thua.

"Thiếu gia ơi, người xong chưa ạ?", người ta rất kỵ việc quá giờ lành nên Tiêu Hồng lại đứng ngoài cửa thúc giục.

Tiêu Viễn đặt tay lên cửa nhưng không mở ngay mà nhỏ giọng nói: "Ta không thể đồng ý với cô nhỏ chuyện này được... Vì cô nhỏ trong lòng ta nằm ở vị trí mà một trăm Hạ Linh Lăng cũng không bằng, ta không muốn so sánh cô ta với cô nhỏ”.

Nói xong hắn mới mở cửa, chậm rãi đi ra ngoài.

Tiêu Linh Tịch đứng sững tại chỗ, ngây người một lúc lâu thì khóe môi nhoẻn lên đầy mừng rỡ, sau đó tung tăng ra ngoài như cô bé được nhận cây kẹo mình thích nhất.

Tiêu Viễn ra khỏi phòng, đoàn rước dâu cũng tạm gọi là hoành tráng đã chờ sẵn ở đó. Tiêu Hồng cười hiền từ với hắn: “Mời thiếu gia lên ngựa, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ thiếu gia trên đường đón dâu... đương nhiên ngày đại hỷ của thiếu gia sẽ không có bất trắc gì rồi, chắc không cần đến lão hủ đâu”.

“Làm phiền Hồng gia”, Tiêu Viễn khẽ cười với Tiêu Hồng rồi xoay người lên ngựa ngay. Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa bỗng nhiên truyền đến từ phía bên trái:

“Xem ra tới kịp rồi. Tiêu Viễn đệ đệ sắp đi rước dâu rồi sao? Chúc mừng, chúc mừng”.

Tiêu Viễn hơi nhướng mày, nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy hai nam thanh niên đang từ tốn tiến về phía mình. Thanh niên vừa lên tiếng khoảng hai mươi tuổi, có chiều cao trung bình, tướng mạo đầy nhã nhặn và tuấn mỹ, đôi mắt thì trong veo, trên mặt là nụ cười mỉm sáng ngời khiến người ta như tắm mình trong gió xuân. Đi theo hắn ta sát sao là một người thanh niên trông rất gầy gò, có vẻ nhỏ tuổi hơn một chút, từ đầu đến cuối bước chân của cậu ta luôn cách thanh niên đi trước một cánh tay.

Thấy bọn họ, Tiêu Viễn cười nhẹ: “Thì ra là Ngọc Long ca và Tiêu Dương ca. Hai người tới đây để tiễn đệ sao?”

Tiêu Ngọc Long là con trai độc nhất của Tiêu Vân Hải - môn chủ đương nhiệm của Tiêu Môn, năm nay tròn hai mươi tuổi, đứng đầu thế hệ trẻ Tiêu Môn cả về ngoại hình, thiên phú, cách ăn nói lẫn trí thông minh. Hiện tại huyền lực của hắn ta đã đến cảnh giới Nhập Huyền cấp ba, là niềm tự hào của Tiêu Vân Hải đồng thời là niềm hy vọng của Tiêu Môn, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì hắn ta sẽ là môn chủ Tiêu Môn đời kế tiếp. Nhưng một người đa tài và nổi tiếng như Tiêu Ngọc Long lại không hề kiêu ngạo, luôn nhã nhặn và lịch sự với bất kì ai, cho dù đối mặt với người tàn phế Tiêu Viễn cũng luôn có thái độ ôn hòa và lễ độ, chưa bao giờ lộ vẻ giễu cợt, ngược lại còn thường xuyên thăm hỏi chuyện hắn bị hỏng huyền mạch.

Cho tới nay, Tiêu Viễn rất có thiện cảm với hắn ta, còn có chút cảm kích và sùng bái... Đương nhiên là Tiêu Viễn trước đó.

Thân phận của người phía sau Tiêu Ngọc Long cũng không đơn giản, cậu ta không phải đệ tử Tiêu Môn thông thường mà là cháu trai út của nhị trưởng lão, Tiêu Dương. Năm nay cậu ta mười chín tuổi, cảnh giới Sơ Huyền cấp chín, từ bé đã lẽo đẽo theo chân Tiêu Ngọc Long và nghe lời hắn ta răm rắp. Có điều Tiêu Dương không thân thiết với Tiêu Viễn như Tiêu Ngọc Long, tuy đều là cháu của trưởng lão nhưng cậu ta không bao giờ đoái hoài đến hắn. Thỉnh thoảng Tiêu Viễn chủ động nói một hai câu, Tiêu Dương đều làm lơ hoặc hất mũi lên trời, lầm bầm làu bàu.

Với tư cách là cháu trai của trưởng lão, Tiêu Viễn chẳng những có phòng riêng mà còn có một tiểu viện độc lập. Nhưng trong cái nhà này, trừ ông nội Tiêu Liệt, cô nhỏ Tiêu Linh Tịch và đồng bạn của hắn ra thì chẳng mấy khi có người tới đây, lúc này Tiêu Ngọc Long lại chủ động dẫn Tiêu Dương tới đây thì mục đích có lẽ chỉ là tiễn hắn đi rước dâu thôi.

“Haha, chứ còn gì nữa”, Tiêu Ngọc Long cười cởi mở, lại gần: “Người đệ đến rước dâu hôm nay là viên ngọc cao quý nhất Cửu Chân Thành chúng ta mà, đây là chuyện trọng đại không chỉ của riêng Tiêu Môn mà còn của cả Cửu Châu Thành đấy. Đệ lấy được viên ngọc ấy, người làm ca ca ta đây hâm mộ lắm, đương nhiên là có hơi xấu hổ nữa, haha”.

Tiêu Viễn bật cười: “Ngọc Long ca nói đùa, người tài giỏi như huynh mà muốn thành hôn thì các nữ tử ưu tú trên khắp Cửu Châu Thành sẽ xếp hàng để huynh chọn cho xem”.

“Thiếu gia, chúng ta phải đi thôi”, Tiêu Hồng nhắc nhở.

“Tiêu Viễn đệ đi đi. Bọn ta trông đệ vinh quang cưới viên ngọc quý của Cửu Châu Thành chúng ta vào nhà đấy”, Tiêu Ngọc Long cười nói.

Tiêu Viễn gật đầu rồi cố định chỗ ngồi, đoàn rước dâu lập tức xuất phát, tiến thẳng tới nhà họ Hạ trong tiếng khua chiêng gõ trống.

Ngay khoảnh khắc hắn khuất bóng, nét cười trên mặt Tiêu Ngọc Long bất chợt cứng đờ, sau đó trở nên âm trầm đến đáng sợ. Hắn ta thình lình xoay người tát Tiêu Dương một phát thật mạnh, trầm giọng quát: “Đồ vô dụng!”

Tiêu Dương bị Tiêu Ngọc Long tát ngã văng ra ngoài, má trái sưng vù. Cậu ta vội vàng lăn một vòng qua chân hắn ta rồi giải thích trong bàng hoàng: “Rõ ràng... rõ ràng đệ đã ném Thí Tâm Tán rồi mà, tin hắn tự nhiên ngất xỉu cũng là thật còn gì... Đệ... đệ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa...”

“Hừ!”, Tiêu Ngọc Long nhíu chặt mày, mặt nhăn nhó: “Ta phải tốn biết bao công sức mới lấy được chất độc kể cả Tư Đồ Doãn cũng không điều tra ra, vậy mà ngươi làm hỏng hết chuyện của ta rồi! Chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn Hạ Linh Lăng về tay tên rác rưởi Tiêu Viễn đó?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom