• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Trái Cấm (3 Viewers)

  • Chap 14: Chuyến công tác Hải Nam (1)

Đúng là không biết nghe lời nha!
Viên Trác Nghiên không hài lòng với cách gọi của nữ nhân, càng không hài lòng với biểu hiện của cô. Hắn cắn mạnh vào xương quai xanh tròn tròn, giọng điệu vài phần cảnh cáo vài phần dụ hoặc.




- Gọi tôi là cậu cả! Mẹ nhỏ, hôm nay em cực kỳ không ngoan đấy....




Ngón tay vẫn không ngừng ma sát bên trong, hắn lại cho thêm một ngón vào nữa, giống như đang ngầm cảnh cáo cô.




- Mẹ nhỏ, kêu to lên nào.....




Môi mọng cơ hồ sắp bị Ôn Giai Tuệ cắn đến bật máu rồi, cô không thể nào chịu đựng nổi cảm giác kích thích trêu chọc như vậy. Cô thở hổn hển nhỏ giọng gọi.




- Cậu, cậu cả. Xin anh, đừng mà....




Nụ cười tà mị trên khóe môi Viên Trác Nghiên càng thêm sâu, rút tay ra khỏi nơi ẩm ướt kia.
Cảm giác trống rỗng bất chợt ép Ôn Giai Tuệ suýt bật khóc. Nhưng ngay sau đó, cô liền muốn chạy thoát.
Viên Trác Nghiên đã sớm đoán được cái gan đó của cô, vẫn nhanh tay hơn chế trụ cô ở trong phạm vi của mình.




- Mẹ nhỏ, em lại không ngoan rồi. Em ở cùng tên đó bảy ngày bảy đêm ngoan ngoãn phục vụ như vậy mà mới ở gần tôi một lúc em đã muốn chạy rồi. Thật khiến tôi đau lòng đấy.




Dứt lời, hắn lại cẩn thận quan sát sự biến hóa trên mặt của cô, thấy cô sợ hãi đến vội tìm hướng né tránh, trong bụng hắn đã ngập tràn ý cười rồi. Hóa ra dùng cách này có thể dễ dàng đánh vỡ cái mặt nạ kiêu kỳ đó của cô.
Tay vẫn giữ sau gáy cô, bàn tay vừa rút ra khỏi nơi tư mật kia, trên ngón tay còn dính chất lỏng nhớp nháp. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy dục vọng, đưa ngón tay lên môi liếm nhẹ, đúng là tiểu yêu tinh, lại ngọt như vậy a!




- Có muốn nếm thử mùi vị của chính mình không? Mẹ nhỏ.




Ôn Giai Tuệ bị hành động đó của hắn làm cho mặt đỏ ửng, hai tai nóng bừng, không dám nhìn tiếp nữa, ra sức lắc đầu.




- Viên, cậu cả, anh để tôi đi được không?




Viên Trác Nghiên bật cười, đang định lắc đầu thì điện thoại trên bàn hắn lại đổ chuông.
Ôn Giai Tuệ bắt được cơ hội này đương nhiên không thể bỏ qua, cô gấp gáp vừa nói vừa đưa tay đẩy hắn.




- Anh nên nhận điện thoại đi.




Nhưng Viên Trác Nghiên lại giả điếc không thèm ngó đến điện thoại trên bàn, vẫn khống chế nữ nhân trên bàn.




- Tôi còn không gấp, em gấp cái gì?




Rốt cuộc chuông reo cũng đã ngừng, hắn định tiếp tục công việc đang dang dở. Nào ngờ đối phương lại muốn phá cho đến cũng, hắn đành cầm lên xem thử.
Con mẹ nó nhà cậu, sớm không gọi muộn không gọi, lại gọi ngay lúc này!
Nhìn chữ "Lucas" hiện trên màn hình, hắn tức đến muốn bay về Las Vegas lột da cậu ta ngay.
Mà Ôn Giai Tuệ đã thừa dịp hắn không để ý, nhanh chóng leo xuống, chỉnh sơ qua quần áo rồi vọt ra ngoài thật nhanh.
Cặp mắt chim ưng của người đàn ông nhìn bóng lưng đã biến mất khỏi cánh cửa, khóe môi bất giác treo một nụ cười dịu dàng mà hắn cũng chẳng nhận ra. Quay lại cuộc gọi đang reo, hắn lại không nhịn được mà chửi thề.




.............................




Rầm!




- A!!!! Viên Trác Nghiên, đồ khốn!!!




Từng vật trên bàn làm việc bị hất tung xuống đất hết, Viên Trác Việt đấm mạnh vào mặt bàn và không ngừng chửi rủa.
Ở bên ngoài nghe tiếng động lớn như vậy không ai dám đi vào khuyên, đều sợ không cẩn thận cũng bị vả lây.
Trên dưới Viên Thành không ai là không biết Tổng giám đốc và quản lý Viên là kỳ phùng địch thủ, ai bảo bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ chứ?
Sau khi phát tiết xong, Viên Trác Việt cũng bình tĩnh hơn, đi ra tập hợp toàn bộ đội của mình lại.
Viên Trác Nghiên nói đúng, dự án này cậu ta không thể triển khai được, nếu quá cố chấp thì cũng chẳng thu lại được gì.




- Dự án này, chúng ta sẽ rút lui.




Cả đội nghe được quyết định này tảng đá lớn trong lòng như được gỡ bỏ, mặc dù ngoài mặt không ai nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng ngay từ đầu khi đội trưởng của mình nhận dự án này bọn họ đều mang hai tâm trạng, vừa bức xúc vừa lo lắng.
Mà tâm trạng của bọn họ, Viên Trác Việt hoàn toàn không thể nhìn ra nếu không nghe những lời mà Viên Trác Nghiên nói hôm nay. Anh ta chưa bao giờ thấy bản thân lại thua thảm hại đến như vậy.




- Xin lỗi mọi người.




Chỉ nghe một câu này thôi, cả đội đều không còn gương mặt nặng nề như trước nữa.
Sau khi tuyên bố xong, Viên Trác Việt đã tưởng rằng mình chấp nhận sự thất bại lần này rồi. Nhưng trợ lý lại chạy vào thông báo.




- Quản lý Viên, ban giám đốc vừa thông báo cho đội của chúng ta nhận dự án khu nghỉ dưỡng Hải Nam.




Trên gương mặt nữ trợ lý mang một nụ cười rất hớn hở. Tin này đúng là một tin tốt, cả Viên Trác Việt và những người khác đều từ bế tắc trở nên phấn khởi trở lại.




.............................




Ở ghế sau, Viên Trác Nghiên vừa xem bản thiết kế loại bom mới vừa bật khung chat với Lucas, trao đổi bằng tiếng anh.




- Mô hình này hoàn toàn có thể lắp đặt, nhưng cần thêm một kíp nổ ở vị trí thứ năm nữa. Khả năng sát thương hiện tại chỉ đạt 90%. Cậu thử xem thế nào.




Bên kia có vẻ cũng đang rất chuyên tâm nghe từng gợi ý của người bạn này, hỏi lại vài vấn đề.




- Tớ muốn giảm âm thanh khi phát nổ và không quá nặng mùi, như vậy gắn thêm kíp nổ vẫn không vấn đề gì chứ?




Viên Trác Nghiên lại xem kỹ hơn từng phần cấu tạo của mô hình, trầm tư suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.




- Không ảnh hưởng gì lớn, cậu có thể thử thay đổi chất liệu ngòi nổ, tăng thêm khối lượng thuốc nổ để tăng lực sát thương.




Phía bên kia im lặng một lúc có vẻ như đang im suy nghĩ thử gợi ý mới này.




Ở vị trí tài xế, A Châu vẫn đang tập trung lái xe, bất ngờ phanh gấp.




Kít!!!!!




- Chuyện gì vậy?




Viên Trác Nghiên đang tập trung phân tích mô hình thì bất ngờ bị mất thăng bằng hơi ngả về phía trước, giọng điệu hơi cao có thể nghe được hắn đang tức giận.
A Châu vừa thắng gấp liền cúi đầu xin lỗi.




- Xin lỗi boss! Có xe bất ngờ chặn phía trước....thủ hạ sẽ xuống xem ngay.




Nói xong, cậu ta gật đầu một cái rồi đi mở ra khỏi xe. Nhưng cậu ta còn chưa đến chỗ chiếc xe kia thì chủ nhân chiếc xe đã chủ động đi ra, hướng thẳng đến xe của Viên Trác Nghiên mà gõ cửa.




- Cậu cả, chúng ta nói chuyện chút đi.




A Phong đứng đó kinh ngạc một lúc sau thì đứng cách xe của ông chủ một khoảng.
Viên Trác Nghiên đang ngồi trên xe, nhìn thấy người vừa chặn xe của mình còn rất dũng cảm yêu cầu hắn ra ngoài nói chuyện nữa? Hắn nói với người trong điện thoại một câu rồi mới mở cửa bước xuống.




- Mẹ nhỏ, lá gan của em quả thật rất lớn đấy! Tôi còn tưởng em đến tìm tôi vì lúc chiều vẫn chưa thỏa mãn em đấy. Nhưng em lại chặn xe tôi gặp tôi như vậy thay vì đợi về nhà, xem ra em đang đề phòng tôi nhỉ?




Hắn đứng trước mặt Ôn Giai Tuệ, nửa thần nửa đùa nói.
Đương nhiên Ôn Giai Tuệ không rảnh rỗi đến mức chặn đầu xe hắn chỉ để hắn trêu chọc rồi. Cô cũng chẳng thèm quan tâm mấy câu nói nhảm của hắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.




- Cậu cả, cuộc hợp tác trong dự án khu nghỉ dưỡng Hải Nam này tôi không thể đi cùng anh được.




Không phải chỉ là lí do chứng tỏ năng lực nữa mà qua hành động lúc chiều của hắn trong phòng làm việc, cô biết người đàn ông này sẽ không chút kiêng dè gì mà gây khó dễ cho cô ở bất cứ nơi nào hắn muốn. Cô không muốn phải ôm theo một quả bom hẹn giờ trong chuyến công tác này.
Viên Trác Nghiên rất tập trung nghe cô nói, suốt quá trình trên môi vẫn luôn treo một nụ cười tà mị.




- Nếu em không muốn đi cùng tôi thì em có thể không cần phải đi. Em không quên là tôi mới là người phụ trách chính chứ?




Đúng vậy, hắn nói không sai!
Ôn Giai Tuệ giương đôi mắt xinh đẹp nhưng rất quật cường nhìn hắn.




- Không phải anh làm vậy là muốn ép tôi đi cùng anh sao? Nếu anh thật sự chỉ vì kết quả của cuộc hợp tác thì anh có thể yêu cầu ban giám đốc loại tôi ra. Nhưng thay vì làm như vậy, anh lại kéo theo tôi, tôi nói không đúng sao?




Viên Trác Nghiên chỉ chăm chú nhìn cô, từng bước từng bước tiến về phía trước, ép cô lùi lại đến khi lưng dán chặt vào thân xe. Hắn chống một bên tay bên cạnh tai cô, một tay khác đùa nghịch mấy lọn tóc đen mượt trước ngực của cô, vừa quấn tóc quanh ngón tay vừa nói.




- Không sai, mẹ nhỏ của tôi thật sự rất là thông minh. Tôi chính là muốn đi cùng em, lần đầu tiên chúng ta có thể công khai ở cùng nhau, em vui không?




Vui tổ tiên nhà anh đấy!
Nếu không phải đang nhẫn nhịn thì Ôn Giai Tuệ đã nhổ một bãi nước bọt vào thẳng mặt hắn rồi. Đúng là vô sỉ không ai bằng mà. Cô nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn hắn.




- Anh biết chắc chắn tôi sẽ không rút lui nên mới tự tin bày ra trò này. Cậu cả, anh cao tay tay thật đấy!




Viên Trác Nghiên dừng động tác đùa nghịch mấy lọn tóc lại, đổi lại mơn trớn vuốt ve gò má mịn màng của cô.




- Mẹ nhỏ, tôi xin nhận lời khen này của em. Em không cần phải kích động như vậy đâu. Cứ coi như chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật nào....




Hơi thở của Ôn Giai Tuệ trở nên gấp gáp vì tức giận. Vừa giận vừa thẹn, định giơ chân lên đá hắn nhưng vẫn chậm hơn, để hắn tóm được chân, còn nhân cơ hội vuốt ve.




- Mẹ nhỏ, chẳng lẽ em không muốn dùng nữa sao? Em đá hỏng nó thì tôi lấy gì làm em sướng đây? Hửm?




Còn rất tự nhiên di chuyển bàn tay vào trong chiếc váy bó sát. Nhưng lần này hắn chỉ dừng lại ở đó, cắn nhẹ một cái vào xương quai xanh của cô rồi rút tay về, chạm nhẹ ngón trỏ vào môi mềm mại.




- Chúng ta còn rất nhiều thời gian, tôi không gấp vậy đâu.




Ôn Giai Tuệ tức đến tím cả mặt, đang định đáp trả thì A Phong vừa đúng lúc đi đến.




- Phu nhân, chúng ta mau về thôi.




Lần này ngược lại là Viên Trác Nghiên không ngăn cản, nhưng Ôn Giai Tuệ lại không cam lòng, rốt cuộc cô cũng phải nuốt cục tức này xuống để đến Hải Nam cùng hắn. Cô lườm nguýt hắn một cái trước khi rời đi.




..........................




Viên gia




Bữa cơm tối hôm đó, Viên Trác Nghiên cũng lại ngồi bên cạnh Ôn Giai Tuệ, giống như đó vốn là vị trí của hắn rồi vậy. Hắn còn rất chú tâm gắp đồ ăn cho cô, thỉnh thoảng lại thì thầm gì đó vào tai cô.
Những bữa cơm thế này, phải khó khăn lắm Ôn Giai Tuệ mới nuốt xuống được, cô phải làm gì mới khiến tên âm binh này thôi quấy rầy mình như thế này.




- Mẹ, ông nội! Ngày mai con và mẹ nhỏ sẽ đi công tác ở Hải Nam ba ngày.




Không khí trên bàn ăn đang rất yên tĩnh thì Viên Trác Nghiên thông báo tin này.
Ôn Giai Tuệ đang ăn thì bị nghẹn.




- Mẹ nhỏ, phải cẩn thận hơn chứ.




Hắn giống như đang chăm sóc vợ, vừa giúp cô lấy nước vừa vỗ vỗ lưng của cô.
Mà những người khác sau khi nghe Viên Trác Nghiên thông báo thì mỗi người một biểu cảm.
Đầu tiên là Viên Trác Việt, có phần bất ngờ nhưng vẫn có phần không vui.




- Không phải ban giám đốc đã thông qua quyết định để chủ tịch phụ trách cuộc hợp tác này rồi sao? Anh cả, anh lại đi cùng chủ tịch là đang rảnh rỗi quá hay sao vậy?




Viên Trác Nghiên cũng rất bình thản trả lời thắc mắc của cậu ta.




- Chắc là cậu vẫn chưa xem thông báo mới của ban giám đốc.




Nếu theo tác phong của hắn thì sẽ nói hết toàn bộ vấn đề, nhưng hắn cũng chẳng hiểu tại sao những câu phía sau hắn lại không nói ra. Hắn biết rõ nếu nói hết toàn bộ nguyên nhân thì Ôn Giai Tuệ đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu công kích của cả nhà này. Hắn là đang vì cô ư? Không đâu, chắc chắn là không thể nào!
Viên Trác Việt nghe vậy, đang định nói thêm gì đó thì mẹ anh ta Mục Lan Nhi đã chen ngang.




- Cũng phải thôi, bây giờ chủ tịch của chúng ta cao quý như vậy nên cậu cả phải hộ tống bên cạnh rồi. Chị cả, chị nói xem có đúng không?




Chiêu này của Mục Lan Nhi đã xài hai mươi mấy năm ở Viên gia rồi, nhưng không bao giờ là vô hiệu, gây chia rẽ giữa Ôn Giai Tuệ và bà cả thì bà ta có thể ngồi ở giữa xem kịch vui.
Mà Tần Mộc Du không phải bị mù hay điếc, từ đầu đến giờ bà vẫn luôn quan sát những hành động cử chỉ vô cùng mờ ám của con trai đối với Ôn Giai Tuệ, còn nghe được chuyện hai người sẽ cùng đi công tác, nghi vấn trong lòng bà càng lúc càng lớn, mấy ngày qua mỗi lần dùng bữa hai người cứ như một đôi vợ chồng, mặc dù không ai chú ý nhưng điều này sao có thể thoát khỏi tầm mắt của bà. Đối với lời khiêu khích của Mục Lan Nhi, lần này bà lại im lặng không nói gì.
Bọn họ mỗi người một câu, có vẻ đều là không hài lòng. Nhưng ngược lại với tất cả bọn họ, Viên lão thái gia lại rất vui vẻ.




- Cuộc hợp tác này đối với Viên Thành vô cùng quan trọng, Trác Nghiên đương nhiên phải đi rồi.




Dù ông đã về hưu nhưng vẫn là cổ đông trong công ty, hơn nữa Viên Thành là do một tay ông gây dựng, nói đến chuyện của công ty ông không thể nào không quan tâm được. Vả lại ông vẫn là kỳ vọng nhiều vào đứa cháu đích tôn này nhất, nhớ lại khi Viên lão gia còn sống, con trai của ông lại có thể tín nhiệm Viên Trác Việt, còn vì anh ta khiến Viên Trác Nghiên bỏ đi hai năm, ông đã tức đến đổ bệnh mấy ngày liền. Bây giờ mọi thứ mới đúng với quỹ đạo của nó, mặc dù vẫn còn cô vợ lẻ kia nhưng ông có thể nhìn ra năng lực của cô không thể so sánh được với Viên Trác Nghiên.




Mà một câu này của Viên lão thái gia đối với Mục Lan Nhi không khác gì một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt, ăn cơm thôi cũng cảm thấy vị chát.




...........................




Thành phố Hải Khẩu, đảo Hải Nam.




ĐảoHải Namlà khu kinh tế đặc quyền, thu hút rất nhiều nhà đầu tư đến phát triển rất nhiều ngành nghề khác nhau, các khách sạn, resort đạt tiêu chuẩn quốc tế, đáp ứng mọi nhu cầu của du khách. Đặc biệt, đảo Hải Nam còn được ví như Hawaii của Phương Đông, phù hợp để xây dựng các khu nghỉ dưỡng. Đó chính là dự án mà Viên Thành đang rất kỳ vọng.
Hải Khẩu, thành phố lớn nhất và là tỉnh lỵ tỉnh Hải Nam đã hấp dẫn cư dân trên toàn thế giới tới với bầu không khí thư thái, khoan thai.
Sau khi xuống máy bay, đã có xe đợi sẵn bên ngoài đưa Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ về khách sạn.




- Cho tôi hai phòng.




Vừa mới vào quầy lễ tân, Ôn Giai Tuệ đã yêu cầu nhân viên cho cô hai phòng khi thấy một chiếc chìa khóa đưa đặt cẩn trước mặt.
Nhưng nhân viên lễ tân lại rất khó xử nhìn Viên Trác Nghiên rồi lại nhìn cô.




- Thật ngại quá tiểu thư, chỗ chúng tôi phải đặt phòng trước ạ. Vị tiên sinh này đã đặt trước một phòng cho hai người rồi nên hiện giờ chúng tôi không thể đưa thêm một phòng đâu ạ. Mong tiểu thư thông cảm!




Ôn Giai Tuệ không thể tin nổi mà nhìn tên đàn ông bên cạnh, dù cho đang rất giận dữ nhưng cô vẫn không thể làm điều gì quá phô trương ở đây được. Tạm thời nhẫn nhịn, cô cầm lấy chìa khóa phòng và xoay người đi thẳng về hướng thang máy.
Viên Trác Nghiên tháo kính râm xuống, khẽ nhếch môi cười cười, gương mặt điển trai càng thâm sâu khó lường. Hắn ăn mặc khá thoải mái, quần tây màu nâu sẩm phối với áo sơmi màu trắng, tùy ý thả máy nút áo phần trên. Hắn đút một tay vào túi quần, tay kia lấy điện thoại gọi cho một người trong danh bạ.
Nhân viên khuân vác nhìn thấy bọn họ đi vào liền hành động rất chuyên nghiệp kéo vali của họ đi theo sau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Trái tim trà xanh
  • 喬萌主 (Kiều Manh Chủ)
Chương 7 END
Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 59
TRÁI TIM CỦA ANH ẤY
  • Dịch: Em Sứa Cầm Xà Beng
Phần 5 END
TRÁI TIM ẤM ÁP
  • 阿祈三千岁

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom