• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Trái Cấm (1 Viewer)

  • TRÁI CẤM - Chap 144: Kiếp sau vẫn là anh em.

Cả Viên Trác Nghiên và Viên Trác Bình, còn có A Châu và A Phúc cũng ngoảnh mặt nhìn biến hóa từ hình nhân lẽ ra bất động của Ngô Tước Diễn.
Cơ thể không giống như người bình thường, có lẽ là vì chưa được tái sinh hoàn toàn. Da dẻ màu trắng bệch chưa có đầy đủ huyết sắc, gương mặt vẫn còn dấu vết bị bỏng sau tai nạn, cặp mắt đỏ ngầu như đang nhuốm máu, tay chân dần dần khởi động, nâng lên từng cái một.
Sắc mặt Viên Trác Bình biến đổi từ kinh ngạc đến lo lắng, cũng có chút chờ mong. Trên môi cô ta là một nụ cười đầy hứng khởi.
- Tước, Tước Diễn! Tước Diễn! Anh tỉnh lại rồi sao?
Ngô Tước Diễn chưa thể lấy lại được khả năng ngôn ngữ. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm về hướng người phụ nữ của mình, nhìn thấy cảnh cô ta đang bị Viên Trác Nghiên khống chế. Phản ứng của anh ta giống hệt như một con hổ khi chứng kiến con cái của mình đang bị thợ săn vây bắt, lao nhanh đến chỗ của Viên Trác Nghiên trong khi đám A Châu còn chưa kịp phòng bị.
Bốp!
Mặc dù đã phản ứng rất linh hoạt nhưng khi Ngô Tước Diễn lao đến, Viên Trác Nghiên vẫn bị ném mạnh sang một bên, va vào tấm kính dày phía sau.
- Boss!
- Boss!
A Châu và A Phúc chứng kiến cảnh ông chủ bị tấn công bất ngờ như vậy thì lo lắng gọi lớn. Cả hai đều dọn sạch mấy tên thủ hạ còn sót lại của Viên Trác Bình, hai phe hơn mấy chục người, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, quần áo đã dính đầy máu của kẻ địch, có những vết thương bị rách ra. Nhưng bọn họ chưa thể nghỉ ngơi, xông lên phía trước yểm trợ cho Viên Trác Nghiên.
- Tước Diễn!!!
Viên Trác Bình đã có thể thoát khỏi được sự khống chế của Viên Trác Nghiên rồi, hành động đầu tiên chính là chạy đến và lao vào lòng của Ngô Tước Diễn. Chẳng quan tâm hình hài anh ta bây giờ trông như thế nào, có lẽ cho dù anh ta có biến thành bộ dạng người không ra người, ma không ra ma hơn nữa thì đối với cô ta cũng chẳng sao cả.

Hai tay Ngô Tước Diễn buông lỏng hai bên, được nữ nhân trong ngực ôm chặt như vậy, anh ta rống lên một tiếng chẳng ai hiểu là gì, cũng ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn này.
Chống tay lên tường kính đứng lên, Viên Trác Nghiên ấn ấn mi tâm, lắc lắc đầu cho qua cơn chóng mặt.
- Boss! Anh không sao chứ?
A Châu đứng bên cạnh, cất tiếng hỏi.

Viên Trác Nghiên lắc đầu thay cho câu trả lời, cẩn thận quan sát hai người đang ôm nhau trước mặt. Vừa nãy khi bị anh ta ném như vậy, anh nhận ra Ngô Tước Diễn này nhất định là vì tác dụng của thí nghiệm sinh học mà có sức mạnh kinh khủng đến mức đó. Công nghệ tái sinh mà Viên Trác Bình tiến hành trong thời gian qua thật sự là thất bại rồi. Ngô Tước Diễn đương nhiên không thể nào được gọi là sống lại, mà anh ta đang là một dị nhân, một biến dị nhân bản thất bại!

Nhưng anh không có tâm tư lo nhiều như vậy, điều quan trọng nhất với anh hiện giờ chính là nhanh chóng tìm được Ôn Giai Tuệ.
- Không được đi! Tước Diễn, anh mau ngắn anh ta lại! Tước Diễn, giết bọn họ!
Thấy Viên Trác Nghiên định nhân lúc mình không chú ý mà đi cứu Ôn Giai Tuệ, Viên Trác Bình hét lớn một tiếng, sau đó là gọi Ngô Tước Diễn chặn bọn họ lại.

Ngay lập tức, Ngô Tước Diễn tiến thẳng về phía trước, dễ dàng tóm cổ áo của Viên Trác Nghiên ném sang một bên.
Chết tiệt!
- Mẹ nó!
Viên Trác Nghiên bực tức chửi thề một câu. Xem ra nếu không hạ được tên dị nhân này thì không thể đi tìm Ôn Giai Tuệ rồi. Anh lấy lại thăng bằng, trực tiếp xông lên vung quyền giơ chân đạp thẳng vào người anh ta.

Ngô Tước Diễn chỉ lảo đảo vài bước, rống to một tiếng như quái thú và phản đòn lại.

Hai người đang trong thế phòng bị lẫn tấn công. Viên Trác Nghiên bị ném lăn qua lăn lại mấy vòng, ngay lập tức thì A Châu và A Phúc cũng lần lượt xông lên tương trợ. Một cảnh hỗn chiến đang có dấu hiệu kéo dài....
...............
Hai anh em cứ đánh qua đánh lại đến khi trên mặt cả hai đều đã đầy rẫy những vết thương nhưng vẫn chưa chịu dừng lại.
- Anh, anh mau tỉnh lại đi. Cùng em về nhà có được không?
Lần này giành được thế chủ động nhưng A Phong không đánh anh trai nữa mà chỉ giữ chặt hai bên vai của anh ta, dùng hết lời để khuyên ngăn lần nữa.
- Anh à, bao nhiêu chuyện anh đã làm cho Viên Trác Bình đã đủ để trả ơn rồi. Chúng ta cùng về nhà có được không? Anh, về nhà cùng em được không?
A Lôi gầm gừ một tiếng, hất mạnh em trai qua một bên và đứng lên.
- Đừng nói mấy lời vô ích nữa. Anh cho en một con đường sống cuối cùng. Mau đi đi trước khi anh phải ra tay với em.
Bị ném mạnh như vậy, A Phong nhất thời không thể đứng lên ngay. Còn đang định lên tiếng ngăn cản thì một thanh âm lớn vang lên.
Rầm!
- Anh, mau tránh đi!!!
Rầm!
- A!!!
Từ chỗ mà A Lôi đang đứng, chiếc lồng kín đang nuôi nhốt một đám ký sinh trùng kỳ lạ đã vỡ ra, toàn bộ số ký sinh trùng kia như thác lũ đổ xuống người của anh ta. Bị bao phủ bằng một đám ký sinh trùng, anh ta vùng vẫy một cách mất phương hướng, la hét trong đau đớn.
- A!!!
Nhìn một màn này, A Phong nén đau mà đứng lên, muốn đến giúp anh trai nhưng A Lôi đã định hình được tình trạng hiện giờ, hét lớn một tiếng.
- Không được lại gần! A Phong, chúng sẽ lây qua em đấy.
Những loại ký sinh trùng này lần đầu tiên A Phong được nhìn thấy nên đương nhiên không hình dung được tính nguy hiểm của nó. Nhưng A Lôi thì khác, anh ta nắm rõ tình hình lẫn nguy cơ.
- Vậy em phải làm gì đây? Anh, em phải làm gì để cứu anh đây?
A Phong lo lắng, không thể đứng yên nổi mà hỏi.

Đè nén những cơn đau trên người, A Lôi ngồi phịch trên sàn, bầy ký sinh trùng gớm ghiếc kia chen chúc trên khắp người anh ta, cắn chặt răng nói ra cách hướng dẫn A Phong.
- Phòng B3, trong đó có một bình hóa chất màu đen. Em lấy nó đến đây cho anh.
............
Cách đánh của Viên Trác Nghiên chính là để đối thủ lại phía sau mà chạy về trước, mục tiêu của anh vẫn là nhanh chóng tìm được Ôn Giai Tuệ.

Nhưng tên dị nhân này đúng là có sức mạnh kinh người, một tay cầm quả tạ trên gác, ném thẳng vào người của A Châu khiến cậu ta ngã nhào xuống sàn.

A Phúc cũng đã bị ném lăn lóc một bên rồi.

Viên Trác Nghiên vừa bị đánh ngã cũng đang từ từ đứng lên, dáng vẻ của anh bây giờ luộm thuộm hơn cả ăn mày, quần áo xộc xệch, trên mặt cũng đã đầy vết rách sau một hồi cân sức với tên dị nhân kia. Anh lau sạch vết máu bên khóe môi, đang định đi vào hướng cửa khác thì Ngô Tước Diễn đã nhanh hơn, dễ dàng tóm anh trở ngược lại.
Rầm!
Ném anh như ném một bao cát. Cú ngã của Viên Trác Nghiên không nhẹ, đầu anh choáng váng một lúc.

A Châu bị đánh bằng quả tạ đến bây giờ vẫn chưa bò dậy được, có vẻ đã bị trọng thương từ nội tạng bên trong rồi, chưa nói đến lực ném kinh người của Ngô Tước Diễn, trọng lượng của quả tạ kia cũng không nhỏ.
- Anh cả, làm sao bây giờ? Anh chỉ còn đúng ba mươi phút thôi. Nếu anh đến trễ thì sao nhỉ?
Giọng chanh chua thánh thót của Viên Trác Bình vang lên khiêu khích Viên Trác Nghiên vẫn đang bị chặn lại. Cô ta vừa nói vừa làm động tác phụ họa.
- Bùm! Người phụ nữ của anh sẽ bị nổ tung đấy.
Gợi ý của cô ta, Viên Trác Nghiên đương nhiên là hiểu rồi. Anh nghiến răng bật ra một câu chửi thề.
- Mẹ nó! Viên Trác Bình. Tuệ nhi mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ giết cô!
Nhìn Viên Trác Nghiên gầm gừ trong vô vọng như vậy, Viên Trác Bình vô cùng đắc ý, đến lúc nói rõ mục tiêu còn lại.
- Anh cả, anh có biết tại sao anh và Ôn Giai Tuệ đều phải chết không? Không phải chỉ vì các người lo chuyện bao đồng thôi đâu. Mà còn vì anh chính là người kế vị của ông ta. Ông ta đã giết con của tôi thì tôi cũng sẽ giết đứa con trai mà ông ta đặt hết tâm huyết để tôi luyện nhất. Anh là người thừa kế Viên Thành mà, là người thừa kế tham vọng của ông ta, thứ máu lạnh như vậy, tôi phải diệt trừ chứ.
Viên Trác Nghiên nghe không xót một chữ nào mà cô ta nói. Vừa phản đòn và tấn công tên dị nhân Ngô Tước Diễn vừa trả lời lại cô ta.
- Vậy cô nghĩ cô đã hồi sinh được Ngô Tước Diễn rồi? Sao cô không mở to mắt ra xem bây giờ anh ta là cái thứ gì? Muốn giết tôi, tôi thật sự rất tò mò cô sẽ làm thế nào đấy.
Anh không còn nhiều thời gian thật rồi, nếu không thoát khỏi được vòng vây của tên này thì khả năng tìm được Ôn Giai Tuệ sẽ thấp vô cùng, hơn nữa...còn phải đảm bảo an toàn của cô.

Viên Trác Bình ngồi một bên xem kịch hay, đang rất mong chờ cả Viên Trác Nghiên và Ôn Giai Tuệ được chôn ở đây.
A Phúc từ phía sau xông lên, nhân lúc Viên Trác Nghiên vừa đạp Ngô Tước Diễn lùi lại, cậu ta liền ôm chặt tên dị nhân đó, đồng thời hét lớn về phía ông chủ.
- Boss, anh mau đi đi! Anh đi cứu chủ mẫu đi! Đi nhanh đi!
- Boss! Anh đi nhanh đi! Nếu không sẽ không kịp mất....
A Châu nằm dưới mặt đất cũng cố gắng nói lớn lên.
Viên Trác Nghiên nhìn A Phúc đang cố hết sức giữ chặt Ngô Tước Diễn, anh lại nhìn đồng hồ, nhìn thủ hạ của mình lại một lần nữa, dứt khoát xoay người đi nhanh ra khỏi cánh cửa.
- Không được!
Viên Trác Bình bất mãn đứng lên, muốn đuổi theo nhưng cánh cửa trước mặt đột nhiên đóng sầm lại, cô ta chỉ có thể đứng nhìn Viên Trác Nghiên rời đi. Còn một hy vọng cuối cùng đó là hai người bọn họ tốt nhất nên chết cùng một chỗ cũng tốt. Với lại, cô ta vẫn còn A Lôi phía sau mà.

Dù cửa đã đóng lại, nhưng A Phúc ý thức được cánh cửa đó chẳng thể ngăn cản được Ngô Tước Diễn, cho nên cậu ta vẫn giữ chặt tên dị nhân này hết sức có thể.
- Tước Diễn! Giết hết chúng đi!
Mắt vừa thấy mục tiêu Viên Trác Nghiên đã bỏ đi, bản thân còn bị giữ chặt như vậy, vừa nghe giọng Viên Trác Bình gọi mình, Ngô Tước Diễn gầm lên một tiếng, dùng sức ném A Phúc xuống sàn. Vì cho rằng gã sẽ đuổi theo Viên Trác Nghiên, A Phúc lại ôm chặt chân của gã.

Ngô Tước Diễn như được lập trình sẵn, tay nâng một quả tạ lên và đánh liên tục vào mặt, vào đầu của A Phúc.
- A!!!
Đau đớn khiến A Phúc phản kháng lại, dù bị từng quả tạ đánh thẳng vào đầu như vậy nhưng cậu ta vẫn cố hết sức bóp chặt cổ của Ngô Tước Diễn, chỉ là sức lực đến cùng cũng không cân xứng.
- A!!! Không được!!! A Phúc!!!
Tận mắt nhìn anh em của mình bị đánh như vậy, A Châu dù đau như gãy tám cái xương sườn cũng vùng dậy, cầm lấy một thanh sắt nhọn bên cạnh xông tới.
- Tao giết mày!!!
- Dừng lại!
Viên Trác Bình phản ứng cũng rất nhanh, cầm lên một khẩu súng đang chuẩn bị bóp cò để ngăn cản hành động của A Châu.
- Trác Bình!
Vì tiếng gọi quen thuộc đó mà động tác chuẩn bị bóp cò của Viên Trác Bình đã dừng lại. Thuận lợi để cho A Châu tấn công Ngô Tước Diễn phía sau.
- Mẹ? Sao mẹ lại đến đây?
Có nằm mơ cô ta cũng không ngờ được Mục Lan Nhi lại tìm được đến tận đây. Đi cùng bà còn có Tần Mộc Du.
- Lão gia!!! Lão gia.....
Tần Mộc Du gào khóc chạy tới bên xác của chồng, từ kinh hoàng đến đau đớn ôm chặt cái xác không còn nguyên vẹn mà khóc đến đau xé tâm can.
- Lão gia...lão gia....sao lại như thế này....lão gia.....
Hai chân Mục Lan Nhi đã mềm nhũn khi tận mắt nhìn thấy xác của chồng. Bà đứng bất động vài giây.
Còn bên kia, A Châu vẫn đang đối chọi một sống một còn với Ngô Tước Diễn. Căm phẫn thiêu đốt toàn thân cậu ta, một phút cuối cùng, cậu ta lùi lại trong khi Ngô Tước Diễn vẫn đang trên đà xông lên, để thanh sắt trước mặt.
- A!!!
- Không được!!!! Tước Diễn!!!!
Chát!
Một cái tát giòn tan đánh thẳng vào mặt của Viên Trác Bình.

Ngô Tước Diễn sập bẫy của A Châu đã bgaz xuống. Thanh sắt cắm xuyên qua cổ của anh ta.

A Châu nắm chặt thanh sắt làm điểm tựa, bần thần hít thở như chưa từng được thở.
- Tước Diễn!!!
Viên Trác Bình gào thét trong đau đớn, cái tát vừa rồi chẳng hề có ảnh hưởng gì cả, vùng vẫy muốn đến bên cạnh Ngô Tước Diễn nhưng bị Mục Lan Nhi giữ lại.
- Viên Trác Bình! Con tỉnh táo lại cho mẹ!!!
A Châu từ từ lết tới bên cạnh A Phúc, hai tay run run đỡ người em trai của mình lên.
- A Phúc....A Phúc.....cậu không sao chứ....? Có đau lắm không....
Trán của A Phúc vẫn không ngừng chảy máu ướt đến cả cổ, mặt cũng bị đánh đến rách ra, máu phủ kín gần hết khuôn mặt. Hơi thở đã yếu dần nhưng đôi mắt cậu vẫn còn sáng, khó khăn nhìn sang đại ca của mình, hấp hối từng câu chữ.
- Đại....đại ca....tôi....tôi không sao....cảm ơn anh....boss và mọi người....chính là, chính là gia đình...gia đình của tôi....
Được tôi luyện khắc nghiệt giữa sự sống và cái chết, nhưng giờ phút này A Châu không thể kìm nổi nước mắt. Anh đưa tay lau đi mấy vết máu trên mặt A Phúc, động tác run run.
- Mẹ đã không tin khi nghe Viên Trác Nghiên nói con lên kế hoạch trả thù cha con vì Ngô Tước Diễn. Nhưng bây giờ chứng kiến tận mắt mẹ không thể không tin nữa. Viên Trác Bình, có phải con điên rồi không hả? Ông ấy là cha của con, tại sao con có thể ra tay tàn độc như vậy hả?
Trong mắt Viên Trác Bình bây giờ chỉ còn Ngô Tước Diễn đã nằm trong vũng máu, hoàn toàn không quan tâm gì đến những lời của mẹ nữa. Gồng mình vùng vẫy ra khỏi tay của bà.
- Mẹ đừng quản chuyện của con. Ông ta không phải cha của con. Có người cha nào nhẫn tâm giết chết chính đứa cháu chưa kịp chào đời không hả? Khi con nằm ở trên chiếc giường lạnh lẽo, con của con từ từ rời khỏi con. Mẹ cũng là mẹ mà, mẹ hiểu được nỗi đau đó không?
- Ông ta giết con của con, giết người đàn ông con yêu nhất. Tất cả những thứ này đều là do ông ta tự chuốc lấy thôi.
Chát!
Lại một bạt tai nữa giáng thẳng xuống mặt của Viên Trác Bình. Lần này thì cô ta đã đưa tay bụm má.
Mỗi một câu chữ mà A Phúc cố gắng thốt ra đều mang theo một ngụm máu trào theo khóe môi.
- Kiếp này, điều, điều hạnh phúc nhất, của tôi, là được trở thành, một phần của, tổ chức Wolf, trở thành, thủ hạ của boss, trở thành, anh em của mọi người, anh Minh và đại ca.
Cậu cố gắng nở một nụ cười mĩ mãn nhất, vừa hít thở vừa nói cho hết.
- Giúp tôi....chuyển, chuyển lời đến boss, nhất định, nhất định phải sống thật hạnh phúc, boss và chủ mẫu, họ rất đẹp đôi. Đại ca, boss, giao lại...giao lại cho anh, các anh, nhất, nhất định, phải bảo vệ, anh ấy thay phần, của tôi.
.............
- Tiểu tử, cầm súng phải dùng cả tinh thần, nếu không cậu vừa có thể tự làm mình bị thương, lại không phát huy được tác dụng của nó đâu.
- Thôi bỏ đi, chắc tôi đặt quá nhiều hy vọng vào cậu rồi. Nên nhớ, cơ hội tiêu diệt kẻ thù chỉ có một.
- Tên tiểu tử nhà cậu lại đang nhớ mẹ? Nếu muốn có mẹ như vậy thì tôi thuê vú nuôi về chăm cậu, thế nào?
- Này, anh là bảo mẫu của anh ta sao? Suốt ngày cứ theo sát bên cạnh sợ tôi làm gì anh ta vậy?
- Các anh có thể bảo vệ anh ấy, tôi càng phải làm được điều đó.
........
- Đại ca, anh là, nghi trượng đấy, khóc như vậy, còn ra thể thống gì nữa.
Cậu nở một nụ cười ấm áp như hoàng hôn cuối cùng, yếu ớt giơ một bên tay lên, mở ngón trỏ tách ra, thều thào.
- Đại ca, kiếp sau, kiếp sau, chúng ta hãy, tiếp tục làm anh em.
A Châu bắt lấy tay cậu như ngày đầu tiên bọn họ đón cậu vào tổ chức.
- Được. Chúng ta mãi là anh em. Kiếp sau nhất định phải đến tìm tôi đấy.
- Cậu không được thất hứa đấy, tôi sẽ làm cho cậu món canh cá cậu thích, cho cậu mượn súng của tôi....
Bàn tay trong tay mình đã buông lỏng từ lau rồi, lạnh lẽo đến đau lòng, nhưng A Châu vẫn không ngừng nói, nói rất nhiều, dù không còn ai nghe thấy nữa....
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom