• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Trái Cấm (3 Viewers)

  • TRÁI CẤM - Chap 145: Em ngủ đây.

Làm theo hướng dẫn của anh trai, A Phong đã lấy được bình hóa chất kia đem đến, đưa cho A Lôi.
Khoảnh khắc A Lôi cầm thứ hóa chất kia tưới hết lên cơ thể, A Phong ngây người đứng bất động tại chỗ, cái phòng thí nghiệm này rốt cuộc là đang nuôi những phát minh điên rồ gì nữa đây chứ?
- Anh, không sao rồi chứ?
A Lôi sau khi đổ hết chỗ hóa chất kia, ném cái bình thủy tinh vỡ toang thì A Phong ngay lập tức đi tới đỡ anh trai, đồng thời hỏi han tình hình.

Một tay A Lôi bám vào bả vai em trai mà nhích qua góc tường nghỉ ngơi, lắc đầu như đã ổn rồi.
- Không sao nữa.
A Phong rốt cuộc cũng đã có thể thở phào một hơi, liền hỏi tiếp chuyện quan trọng nhất hiện giờ. Anh sốt ruột đến đứng ngồi không yên rồi, trong đầu không ngừng nghĩ đến Ôn Giai Tuệ có thể đang gặp nguy hiểm.
- Anh, bây giờ anh có thể cho em biết Tuệ Tuệ đang ở đâu chưa? Em xin anh đấy, hãy cho em biết cô ấy đang ở đâu đi mà. Anh à...
Nếu em trai đề cập đến một việc khác thì A Lôi có thể sẽ chẳng do dự mà nói. Nhưng về chuyện của Ôn Giai Tuệ thì anh ta nhất quyết không tiết lộ một chút thông tin nào cả, vẫn giả vờ như cũ.
- Anh thật sự không biết phu nhân đã sai người đưa cô ta đi đâu. Chuyện này không giao cho anh, em có hỏi thêm ngàn lần nữa thì câu trả lời của anh cũng không thay đổi đâu.
...................
Xoa xoa mặt vừa bị đánh hai bạt tai từ mẹ, Viên Trác Bình gào lên trong tuyệt vọng.
- Mẹ cần ông ta hơn cả con gái của mẹ đúng chứ? Mẹ chưa từng hiểu cho những đau đớn mà con đã trải qua. Trong mắt của mẹ chỉ có ông ta, cả đời mẹ chỉ nghĩ cách làm vừa lòng ông ta. Mẹ không xứng làm mẹ của tôi.
Mục Lan Nhi chưa từng sốc đến mức như vậy, nước mắt thi nhau rơi xuống hai bên má, cắn chặt răng mà nói ra từng câu một.
- Viên Trác Bình. Con muốn gì mẹ cũng đều có thể cho con. Nhưng con đã giết chính cha ruột của mình, giết người chồng mẹ rất yêu. Con nói xem mẹ phải hiểu cho con thế nào đây?
Viên Trác Bình vừa khóc vừa cười, càng cố cười thì nước mắt càng trào ra. Cô ta đưa tay lên lau hết nước mắt, nghẹn ngào hỏi từng câu.
- Mẹ nói mẹ yêu ông ta? Mẹ bảo vệ người mẹ yêu? Vậy tại sao con không được làm điều đó? Tại sao con không thể bảo vệ Tước Diễn chứ? Mẹ thà chọn chồng của mẹ chứ mẹ không bao giờ muốn hiểu cho con!
- Mẹ mau bỏ tay ra đi!
Cô ta gào lên trong nước mắt, hất tay Mục Lan Nhi một cách dứt khoát, nộ khí tràn đầy cả hai mắt cô ta.
- Từ giờ bà sẽ không còn đứa con gái này nữa!
Mục Lan Nhi còn chưa hiểu chuyện gì thì đã trợn tròn mắt nhìn Viên Trác Bình lao về phía trước, ôm chầm lấy cái xác nhem nhuốc máu tươi của Ngô Tước Diễn, khóc đến khàn cả cổ họng.
- Tước Diễn....Tước Diễn....anh mau tỉnh dậy đi....là em đây....Bình Bình của anh đây....Tước Diễn....Tước Diễn!!!!
.........
Chỉ còn đúng mười lăm phút thôi, Viên Trác Nghiên đã tìm không biết bao nhiêu phòng rồi nhưng vẫn chưa tìm được Ôn Giai Tuệ đâu cả. Mỗi bước chân của anh đều mang theo hoảng loạn, gấp gáp, hơi thở cũng nặng nề vô cùng.

Anh vừa nhìn đồng hồ trên tay vừa lục tìm từng cánh cửa. Sự sợ hãi lan tràn trong tâm trí, giờ phút này anh đã sắp phát điên lên rồi, nếu thật sự không thể tìm thấy cô, anh không dám tưởng tượng sau đó bản thân sẽ như thế nào nữa.
.........
Viên Trác Bình như cái xác không hồn ôm lấy Ngô Tước Diễn đã không còn hơi thở trong ngực. Ánh mắt cô ta nhìn xa xăm về một khoảng không vô tận, miệng liên tục nhắc lại những kỷ niệm giữa hai người.
- Tước Diễn, anh còn nhớ không? Chúng ta từng hứa với nhau, đợi khi phát minh của anh ra mắt rồi, chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ thật đẹp, thật lộng lẫy...cả nhà ba người chúng ta sẽ cùng sống thật hạnh phúc. Em đã đưa anh trở lại rồi mà...nhưng tại sao vậy....tại sao anh lại bỏ em đi lần nữa....Tước Diễn...có phải anh không cần em nữa không? Anh không còn yêu em nữa sao?
Bên dưới, Tần Mộc Du vẫn đang ôm chặt xác của Viên lão gia. Mục Lan Nhi đứng bất động tại chỗ, hai chân như bị chôn chặt mà không thể nhấc lên nổi, lẩm bẩm gì đó không rõ nghĩa.
Viên Trác Bình cúi đầu nhìn xuống người đàn ông đã nhắm nghiền mắt rồi, từ từ cầm khẩu súng dưới chân lên, chỉ thẳng vào thái dương của mình.
- Trác Bình! Đừng mà....!
Đôi mắt đẫm lệ đỏ hoe của Viên Trác Bình nhìn người mẹ đang hốt hoảng chạy đến, miệng không ngừng gọi tên mình, mỉm cười mãn nguyện, dứt khoát bóp cò trước khi bà vừa kịp chạy đến.
- Tước Diễn, em đến tìm anh đây....
Pằng!
Tiếng súng nổ vang, giống như bắn thẳng vào trái tim của Mục Lan Nhi vậy. Bước chân vừa khựng lại vài giây của bà, sau đó là ngã phịch xuống sàn, lết về phía con gái.
- Không mà....Trác Bình.....không được.....không được mà....Trác Bình.....
Ôm lấy thân thể vẫn còn hơi ấm nhưng đã không còn hơi thở của con gái, bà gào khóc trong đau đớn.
- Trác Bình....hu hu hu....Trác Bình....con gái của mẹ....Trác Bình....Trác Bình!!!!
Cho đến lúc chết, Viên Trác Bình vẫn không buông tay Ngô Tước Diễn ra, cái nắm tay đã cứng ngắc không thể kéo ra được....
...............
Hai chân đã cứng đờ lẫn run rẩy, còn nghe rõ cả tiếng tim mình đập, Viên Trác Nghiên đẩy cánh cửa tiếp theo ra, cũng mang theo một cỗi hy vọng rất lớn.
Cạch!
Cửa vừa mở ra, Viên Trác Nghiên đưa mắt nhìn về phía trước.

Anh thấy cô rồi!

Trống ngực anh đập loạn lên, ở tần số cao nhất.
- Tuệ nhi! Tuệ nhi!
Nhìn thấy anh, Ôn Giai Tuệ không ngừng lắc đầu vùng vẫy, dường như muốn nói gì đó.

Đúng vậy, cô bị trói chặt, trên người cô là một quả bom đang đếm ngược. Viên Trác Nghiên nhìn thấy chứ, nhưng cô càng nguy hiểm thì anh càng sốt ruột, gấp gáp chạy đến.

Ôn Giai Tuệ bị trói chặt trên ghế, miệng bị dán chặt băng dính.
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, anh đến rồi. Xin lỗi đã để em đợi lâu như vậy.
Nhìn người đàn ông đang gỡ băng dính trên miệng cho miệng, Ôn Giai Tuệ ngay lập tức hét lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
- Trác Nghiên, là bom đấy. Anh không cần lo cho em, mau đi đi! Anh đi ngay đi!
Mặc kệ cô liên tục đuổi mình, Viên Trác Nghiên vẫn không hề có ý định rời đi. Anh ngồi xuống trước mặt cô, hai tay áp vào má cô, lau vội nước mắt trên mặt cô, còn trêu đùa.
- Đồ ngốc. Em đuổi anh đi thì em phải rất can đảm, không phải sao? Nhưng em đang khóc kia, em đang sợ như vậy còn đuổi anh đi. Tuệ nhi, anh đã nói rồi, anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em sợ hãi một mình mà.
- Tuệ nhi, đừng sợ. Em sẽ an toàn thôi.
Anh buông tay ra khỏi mặt cô, bắt đầu xem xét cấu tạo của quả bom trên người cô.
- Tuệ nhi, em tin anh chứ?
Vừa sợ vừa lo, Ôn Giai Tuệ không cách nào để ngừng khóc được, lắc đầu rồi lại gật đầu, lộn xộn chẳng biết mình đang suy nghĩ gì nữa. Giọng cô nghẹn ngào trong tiếng khóc. Làm sao có thể đây? Dù cô biết anh rất giỏi những thứ vũ khí như vậy, nhưng chỉ còn chưa đến mười phút mà, sao anh có thể cứu được cả cô và anh chứ?

Cô lắc đầu, gào khóc mà đuổi anh.
- Không được đâu, Trác Nghiên, anh đi đi mà, mặc kệ em.....
Trái tim của Viên Trác Nghiên cũng đang bị treo ngược theo tiếng khóc của cô. Loại bom này không phải anh chưa từng nghiên cứu qua, nhưng đây là lần đầu tiên anh thao tác trực diện trên nó. Nhưng không còn cách nào cả, anh nhất định phải gỡ được nó ra.

Lần nữa, anh cất giọng trấn an lại tinh thần của cô.
- Tuệ nhi, em chỉ cần tin anh thôi. Chúng ta sẽ không sao đâu.
Anh cẩn thận quan sát cấu tạo từng sợi dây trên quả bom, đang gỡ từng sợi dây nối trực tiếp.

Nhìn từng giây trôi ngược, trái tim Ôn Giai Tuệ cũng chậm dần một nhịp. Càng sợ thì cô càng không ngừng khóc.
- Trác Nghiên, chúng ta sẽ không sao thật chứ? Anh không gạt em đúng không?
Viên Trác Nghiên dừng một tay lại, vừa lau nước mắt cho cô vừa xoa xoa một bên má mịn màng.
- Tuệ nhi, đừng sợ. Không phải em biết rõ năng lực của anh sao? Bom này, anh nhất định sẽ ngắt được nó cho em.
Ôn Giai Tuệ gật đầu, cắn chặt đôi môi đang run rẩy, nước mắt liên tục rơi đầy hai bên má, cô nghẹn ngào từng tiếng một.
- Trác Nghiên, sau khi ra khỏi đây. Chúng ta sẽ lập tức tổ chức tổ chức hôn lễ được không?
Viên Trác Nghiên mỉm cười nhìn cô, gật đầu dứt khoát, còn giở giọng trêu đùa.
- Bây giờ em mới chịu tổ chức hôn lễ sao? Anh đã đợi ngày em nói câu này lâu lắm rồi đấy.
Nói hết câu, anh lại tiếp tục tháo gỡ chiếc từng sợi dây nối. Đồng hồ đếm ngược chỉ còn ba phút. Ôn Giai Tuệ cảm nhận rất rõ anh cũng đang lo lắng. Cô đè nén cảm xúc sắp vỡ òa trong tận đáy lòng, nhìn anh thật kỹ....

Còn đúng hai phút cuối đang dần dần ít đi, Viên Trác Nghiên đã tìm được mấu chốt của quả bom. Có hai sợi dây đỏ và xanh, cắt đứt đúng một sợi thì quả bom sẽ bị vô hiệu, cắt nhầm thì nó sẽ nổ ngay lập tức mà không cần đến thời gian đã cài đặt. Thấy dáng vẻ do dự của anh, Ôn Giai Tuệ gượng cười đau đớn.
- Có phải em không thể trở về cùng anh rồi không?
Nhìn hai sợi dây sinh tử trước mặt, thời gian chỉ còn đúng bốn mươi giây thôi. Anh ngước lên nhìn Ôn Giai Tuệ, nhìn cô khóc và lại đuổi anh đi.
- Trác Nghiên, anh đi đi. Mặc kệ em được không? Van cầu anh, anh đi đi mà....
Viên Trác Nghiên cẩn thận lau nước mắt cho cô, tự cười khinh chính mình. Anh chưa từng thấy bản thân vô dụng như lúc này, còn có cảm giác lo sợ, buông xuôi nữa. Lau từng giọt nước mắt cho cô, lưỡi dao găm của anh vẫn đang đặt trên một sợi dây, chọn sợi dây màu đỏ chuẩn bị cắt xuống.

Tay đang áp trên mặt cô đã chuyển sang ôm sau gáy của cô.
- Tuệ nhi, anh yêu em....
Rất nhanh liền phủ môi mỏng lên cánh môi đang run rẩy của cô. Tay bên dưới anh dứt khoát cắt đứt sợi dây đã chọn.

Giây phút ngắn ngủi trôi qua đó....hai người vẫn đang hôn sâu, nước mắt trên mặt Ôn Giai Tuệ không thể nào khô được, tim đều ngừng đập chờ đợi.

Một giây, hai giây, ba giây.....

Mười giây trôi qua, tất cả vẫn tĩnh lặng như không có gì xảy ra.

Viên Trác Nghiên từ từ buông môi mềm đang hôn ra, nhìn xuống quả bom trong bụng của cô. Ôn Giai Tuệ cũng theo mắt anh nhìn xuống.

Quả bom đã vô hiệu!
- Tuệ nhi, Tuệ nhi, chúng ta không sao nữa rồi.
Giọng người đàn ông hạnh phúc vang lên, vui mừng ôm chầm cô gái của mình, Viên Trác Nghiên không ngừng hôn khắp mặt cô, giúp cô cởi trói tay phía sau.

Ôn Giai Tuệ cũng thở phào một hơi, mỉm cười yếu ớt nhưng vô cùng hạnh phúc. Anh sống rồi, cuối cùng anh đã bình an. Những giọt nước mắt hạnh phúc đua nhau rơi xuống.

Cởi trói cho cô xong, Viên Trác Nghiên đến tháo bỏ quả bom ra khỏi người cô. Thao tác của anh nhanh nhẹn, khi cầm quả bom để sang một bên, anh nhìn thấy....trên tay anh dính máu!

Trong cơn bàng hoàng, giọng anh run run gọi tên cô.
- Tuệ nhi...Tuệ nhi!
Gương mặt diễm lệ xinh đẹp của Ôn Giai Tuệ đã trắng bệch, tại sao anh không nhận ra điểm này ngay từ đầu chứ? Cô đã không thể ngừng khóc, giờ phút này cũng vậy...cô gượng cười nhìn anh, yếu ớt nói một câu.
- Em xin lỗi....Trác Nghiên...em xin lỗi....
- Không được, không được mà Tuệ nhi, Tuệ nhi. Em nhìn anh đi, chúng ta sống rồi mà. Tuệ nhi.
Bàn tay Viên Trác Nghiên run rẩy đè chặt vết thương trên bụng của cô, vết đâm này chắc chắn là trước khi anh tìm được cô, đã mất rất nhiều máu rồi. Chúng đã quyết tâm giết cô cho bằng được mà.
- Tuệ nhi, em tỉnh táo lại cho anh! Chúng ta đã hứa sẽ cùng tổ chức hôn lễ mà. Em không được nuốt lời. Tuệ nhi, anh đưa em đến bệnh viện.
Anh bế cô lên và chạy nhanh ra khỏi căn phòng kín, bước chân anh dài và nhanh, gấp rút hơn bao giờ hết. Không giây phút nào là ngừng gọi tên cô.
- Tuệ nhi, em không được xảy ra chuyện. Anh không cho phép em bị sao cả. Em có đang nghe anh nói không? Tuệ nhi!
Hai tay Ôn Giai Tuệ yếu ớt vòng qua cổ anh, đầu tựa vào ngực anh, cảm nhận chút cảm giác quen thuộc, ấm áp cuối cùng. Cô thều thào mấy câu như cũ.
- Trác Nghiên, em xin lỗi...xin lỗi....em không thể giữ lời hứa với anh nữa rồi....Trác Nghiên, tha thứ cho em....
Anh không muốn nghe. Giờ phút này điều anh không muốn nghe nhất chính là những lời như vậy của cô. Anh hét lớn phản bác tất cả.
- Đừng nói gì nữa! Tuệ nhi, anh không cho phép, nếu em dám rời bỏ anh, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em.
- Tuệ nhi, em phải tỉnh táo cho anh. Chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau đến già rồi. Em không được nói những lời này nữa. Anh sẽ không nghe đâu.
Anh bế cô chạy rất nhanh, đã ra khỏi mật thất. Hai tên thủ hạ hộ tống bọn họ lên xe.

Viên Trác Nghiên đuổi đi hết, một mình anh lái xe đưa cô đến bệnh viện. Để cô nằm trên đùi mình, hai tay anh nắm chặt vô lăng, lái với tốc độ nhanh nhất.
- Tuệ nhi, em trả lời anh đi! Tuệ nhi, em có nghe anh gọi không?
Hơi thở của Ôn Giai Tuệ đã dần yếu đi, nhưng cô vẫn không muốn dời mắt khỏi người đàn ông này, người đàn ông mà cô yêu đến tâm can, cô gắng gượng đưa tay chạm vào cằm đến sườn mặt của anh, đem theo máu dính trên mặt anh.
- Trác Nghiên...em yêu anh...em yêu anh rất nhiều.....sau khi em đi rồi, anh nhất định phải sống thật tốt....
Viên Trác Nghiên cầm tay cô đặt lên môi hôn thật sâu, kích động nhắc nhở.
- Em không được phép nói linh tinh nữa. Tuệ nhi, em còn phải gả cho anh. Em không được đi đâu cả.
Sắp đến rồi. Sắp đến bệnh viện rồi!

Tuệ nhi của anh sắp được cứu rồi....
- Tuệ nhi, cố thêm một chút nữa thôi. Cố thêm một chút nữa thôi...anh xin em đấy....
Bàn tay Ôn Giai Tuệ đã buông lỏng, hơi thở dần dần ít đi, cô vùi đầu trong bụng anh, hấp hối một câu đứt quãng.
- Trác...Trác...Trác Nghiên.....em mệt quá, em ngủ một lát nhé....
- Không được....! Tuệ nhi, chúng ta đến rồi. Em tỉnh táo lại đi!!! Tuệ nhi! Anh không cho phép em ngủ.
Xe đã dừng trước cổng bệnh viện, Viên Trác Nghiên nhanh chóng bế cô gái nhỏ của mình xuống, gào thét gọi bác sĩ.
- Mau cứu cô ấy! Các người nhất định phải cứu cô ấy!
Chạy theo băng ca đang đẩy cô đến phòng phẫu thuật, Viên Trác Nghiên luôn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô, gọi mãi tên cô như đang phát điên vậy.
..........
- Anh, anh vừa nói gì cơ? Anh đã làm gì Tuệ Tuệ hả?
Tiếng A Phong gầm lên xé tan không khí yên tĩnh trong này. Hai tai anh ong ong khi nghe chính miệng anh trai thừa nhận những gì vừa làm với Ôn Giai Tuệ, mà cho đến tận bây giờ mới chịu nói ra.

Anh túm lấy cổ áo của A Lôi, giận đến tím tái cả mặt mũi.
- Anh nói anh đã làm gì Tuệ Tuệ?
Canh thời gian đến lúc này, A Lôi không cần phải tiếp tục giấu diếm nữa. Anh ta ngồi dựa lưng vào tấm kính dày, cười nhạt một tiếng, lặp lại thông tin vừa đưa ra ban nãy.
- Nếu em nghe không rõ thì anh nhắc lại một lần nữa. Anh đã đâm cô ta một nhát, cài bom trên người cô ta, thời gian, bây giờ chắc chắn là đã nổ tung rồi.
Bốp!

Bốp!

Bốp!
- A!!!!! Khốn kiếp! Anh là tên khốn!!!
A Phong gào thét trong đau đớn lẫn tuyệt vọng, đấm liên tục mấy cú đấm vào mặt của anh trai. Vừa đấm vừa mắng chửi, dường như những điều này cũng chẳng bao giờ là đủ.

Còn A Lôi lại chẳng chút phản kháng, bị đấm đến mặt mũi bầm dập vẫn cười vang một cách sảng khoái.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom