• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài, phu nhân có thai rồi Full dịch (23 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 746-750

Chương 746: Quang minh chính đại làm phẫu thuật (3)

Tôi yên lặng một hồi, sau khi bình tĩnh tự
ngẫm lại mới nhìn anh ta nói: “Dù cho anh đưa bất
kỳ ai trong số những đứa trẻ kia đi thì đều là
phạm pháp. Bởi vì bọn nhỏ đều còn là trẻ vị thành
niên được hưởng luật bảo vệ trẻ vị thành niên một
cách hợp pháp, cho nên anh không thể nào dẫn
mấy đứa trẻ này đi được-"

Trương Tân Minh híp mắt nhìn tôi nói: "Con
trai tôi chết, tôi lại mất trắng trắng ba trăm năm
mươi triệu. Cô thấy tôi chịu thua thiệt sẽ có cảm
nhận như thế nào? Cô cảm thấy tôi ngu hay là cô
nghĩ quá ngây thơ rôi?”

Không thể phản bác anh ta, tôi chỉ mở miệng
nói: "Đương nhiên sẽ không, anh tin tưởng, tốt hơn
là nên nghe theo ý kiến của tôi"



Anh ta híp mắt mở miệng nói: “Cũng được, cô

nói xem."

"Người chết không thể sống lại, chuyện con
trai anh đã chết không thể thay đổi, chúng ta cũng
không có cách nào thay đổi. Người nên gánh chịu
trừng phạt vốn có hẳn là người hại chết con trai
anh, nhưng anh cũng đã nói, không có cách nào
tìm thấy Vương Mỹ Hoa. Cho nên việc này chúng
ta cũng chỉ có thể ngồi xuống giải quyết hòa bình,
cố gắng để hai bên có thể chấp nhận. Ý của tôi là
nhà họ Vương sẽ trả lại số tiên hỏi cưới kia cho
anh, việc này không cần bàn cãi gì nữa, vốn nên
làm như vậy.

Trương Tân Minh hừ lạnh: "Ông đây không
thiếu ba trăm năm mươi triệu kia'"



Tôi cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục mở miệng
nói: "Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì
đến việc anh có thiếu ba trăm năm mươi triệu kia
hay không? Mặt khác, chuyện liên quan tới người
hại chết con trai anh, tôi cảm thấy cách làm sáng
suốt nhất chính là anh hãy giao tất cả chứng cứ
cho cảnh sát để cảnh sát tới bắt hung thủ. Nếu

như nhà họ Vương đủ dư dả thì có thể tiến hành
bồi thường cho anh, bọn họ cũng chỉ có tiếc nuối
về tiền tài."

Sắc mặt Trương Tân Minh không quá tốt, anh
ta nhìn tôi trợn mắt nói: "Tiền à? Cô hỏi xem
Vương Bảo Quý có thể bồi thường cho tôi bao
nhiêu tiên? Còn thằng bé xứng đáng bao nhiêu?
Người nối dõi tông đường của nhà họ Trương
chúng tôi đã chết, cho tôi hỏi việc này phải giải
quyết như thế nào? Tại saoanh ta đưa con cho tôi
lại không được?”

Lúc này Vươnag Bảo Quý cũng không dám lên
tiếng mà chỉ cúi đầu, vợ anh ta lại mở miệng nói:
"Nếu anh muốn thì anh có thể dẫn con gái của tôi
về, con bé cũng có thể sinh. Anh Trương mới hơn
bốn mươi tuổi, thân thể vẫn tốt, nói không chừng
con gái tôi có thể sinh cho anh một thằng nhóc
mập mạp đấy, anh cảm thấy thế nào?”

Tôi ngạc nhiên đến muốn rớt cằm xuống đất,
tôi đã nói cả buổi thế cũng lại vô ích rồi, người phụ
nữ này vẫn muốn đẩy con gái mình ra sao? Đây là

có bao nhiêu thù hận với con gái mình mới có thể
bỏ được?

Vương Bảo Quý cũng không lên tiếng, dường
như anh ta đã chấp nhận.

Trương Tân Minh nhìn thoáng qua người phụ
nữ bên cạnh mình vẫn luôn không mở miệng, xem
ra hẳn là vợ của anh ta. Sắc mặt người phụ nữ kia
thật không tốt, ánh mắt hung hăng nhìn chằm
chăm vợ Vương Bảo Quý hận không thể giết chết
ả ta.

Đột nhiên tôi đã haiểu, vì sao vừa rồi Trương
Tân Minh muốn dẫn cô bé kia đi lại do dự. Thật ra
trong lòng anh ta câu còn không được nhưng lại
Sợ vợ của mình, cho nên mới tỉnh táo nghe lời tôi
nói.




Yên lặng một hồi, tôi vốn nghĩ người phụ nữ
kia sẽ không đồng ý, nhưng không nghĩ tới chị ta
yên lặng một hồi mới mở miệng nói: "Cũng được,
con trai tôi đã mất rồi, để con gái của cô sinh cho
chồng tôi một đứa con trai đi. Chỉ cần cô bé sinh

Chuong-741-750_052.jpg
Chuong-741-750_053.jpg





Chuong-741-750_054.jpg
Chuong-741-750_055.jpg
Chuong-741-750_056.jpg


Chương 747: Quang minh chính đại làm phẫu thuật (4)

Sau đó, không nói một câu nào.

Dắt cô bé lên xe, Lâm Quang Tuyển khởi động
xe, dọc đường đi, Khả Hân không còn tò mò ngó
ra xem phong cảnh ngoài xe nữa, chỉ ngồi yên
lặng, không nói câu gì, trên gương mặt non nớt
cũng không nhìn ra được tâm trạng gì cả.

Muốn mở miệng an ủi đứa nhỏ này, nhưng lời
muốn nói đến bên miệng rồi lại không biết nên nói
như thế nào.



Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài lựa chọn
im lặng.

Xe chạy được một đoạn, vẫn không đi lên
đường cao tốc, tôi hơi ngập ngừng nhìn Lâm
Quang Tuyến nói: “Chú Lâm, chúng ta đi nhầm
đường rồi sao?”

Chú ấy nhìn gương chiếu hậu, hơi mím môi,
dừng một lúc mới nói: “Cô chủ, hình như có người
theo dõi chúng ta.”

Tôi nhíu mày, nhìn lại phía sau xe, thấy một
chiếc xe van màu xám vẫn luôn đi ở phía sau, tôi
sững sờ một chút, quay đầu lại nhìn Lâm Quang
Tuyến rồi nói, “Chú Lâm, xe này theo chúng ta bao
lâu rồi?”



“Từ lúc đi ra khỏi thôn vẫn luôn bám theo, ban
đầu tôi chỉ nghĩ là trùng hợp, nhưng không ngờ khi
tôi đi đường vòng, bọn họ vẫn đi theo” Lâm
Quang Tuyến vừa lái xe vừa nói.

Tôi mím môi: “Chẳng lẽ là người của Vương
Bảo Quý bên kia?” Nhưng nhắc đến thì lại thấy
không phải, theo tính cách của Vương Bảo Quý,
anh ta sẽ không làm vậy.

Lâm Quang Tuyến lắc đầu, mở miệng nói:
“Không giống”

Ngừng một lát, chú ấy nói tiếp: “Muốn cắt
đuôi không?”

Tôi lắc đầu: “Không cần, chúng ta cứ đi về
bằng đường bình thường vẫn đi, không cần để ý,
để xem bọn họ định đi theo chúng ta bao lâu”

Suốt đường đi, Khả Hân không nói câu nào,
tôi gửi tin nhắn cho Lâm Uyên hỏi thăm tình hình
của Tuệ Minh, Lâm Uyên bên kia nói không có vấn
đề gì lớn, vừa mới điều trị bằng hóa chất xong,
vào phòng vô trùng rồi, bây giờ bà ấy không thể ở
cạnh chăm sóc cho con bé.

Vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Phó Thắng
Nam, nhưng ngôi trong xe hồi lâu, thấy hơi say xe,
bụng có chút khó chịu nên tôi quyết định tạm thời
không gọi nữa.

Cuối cùng vất vả mãi mới đến thành phố Tân
Châu thì cũng đã là nửa đêm rồi, Lâm Quang
Tuyến bế Khả Hân đã ngủ lên phòng, sau đó báo
cáo lại rồi rời khỏi.

Tôi tiễn chú ấy tới cửa, thấy chú ấy nhìn khắp
bốn phía, mắt hơi nhíu rồi dừng lại nhìn tôi nói:
“Nếu buổi tối xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cho

tôi ngay lập tức.”

Nghĩ lại, có lẽ liên quan đến chiếc xe van theo
đuôi chúng tôi ngày hôm nay nên chú ấy mới đặc
biệt căn dặn một tiếng, tôi gật đầu. Sau khi tiễn
chú ấy đi xong, tôi trở vê phòng, sau đó thuận tiện
khóa kỹ tất cả các cửa, vào phòng đã thấy Khả
Hân ngủ ngon lành.

Trở lại phòng ngủ, định gọi điện thoại cho Phó
Thắng Nam, mới chuẩn bị quay số, đã có ai gọi
vào máy, là số của Phó Thắng Nam, tôi nhấn nghe
máy, giọng nói trâm thấp từ đầu bên kia truyên tới:
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao ban ngày không gọi
được cho em?”

“Em và chú Lâm về quê của Khả Hân, ở đó
không có tín hiệu, vừa mới về đến nhà, anh ở bên
đấy thế nào rồi?” Tôi nói, vừa đi đến ban công
ngắm cảnh ngoài cửa sổ, vừa nói chuyện với anh
ấy.




“Ừ, sự việc có chút rắc rối, có điều cũng không
phải vấn đề gì lớn cả, Trần Văn Nghĩa đã quay trở

Chuong-741-750_061.jpg
Chuong-741-750_062.jpg





Chuong-741-750_063.jpg
Chuong-741-750_064.jpg
Chuong-741-750_065.jpg


Chương 748: Quang minh chính đại làm phẫu thuật (5)

Cậu ấy bĩu môi: “Là Mục Dĩ Thâm bảo, cậu
đang mang thai, để mình về thành phố Tân Châu
giúp đỡ cậu, cậu biết mà, mình bình thường dửng
dưng, không tỉ mỉ nên không chú ý cậu thích ăn gì,
đành hỏi anh ta, anh ta nói có thể cậu thích ăn
sầu riêng, bảo mình mang một ít đến đây”

Tôi ngẩn người, thấy cậu ấy đến: “Mục Dĩ
Thâm không tới thành phố Tân Châu cùng cậu
hả?”

Cậu ấy nhếch môi: “Đến rồi, anh ta nói anh ta
ở đây, nhưng mình vừa qua nhà kế bên xem thì
chẳng có ai ở đấy cả, vẫn y như lần trước mình rời
khỏi, cũng không biết anh ta đi đâu, gần đây bận
rộn đến thế sao? Anh ta gặp phải chuyện gì rồi
chứ?”



Có lẽ Âu Dương Noãn cũng không biết gì hết,

tôi không hỏi nhiều nữa, dắt Khả Hân đi dạy con
bé rửa mặt, súc miệng rồi đơn giản tự sửa sang
lại mình một chút, ngồi bên bàn ăn sáng.

Chắc dạo gần đây, Âu Dương Noãn là người
rảnh rỗi nhất, nhìn tôi nói: “Lát nữa cậu có bận
chuyện gì không? Nếu không thì đi dạo phố với
mình nhé?”

Tôi lắc đầu: “Lát nữa mình phải tới bệnh viện,
cha mẹ mình đưa Tuệ Minh tới đây rôi, khoảng
thời gian này là lúc con bé chuẩn bị làm phẫu
thuật, mình có rất nhiều việc phải làm, không thể
đi dạo phố với cậu được”



Cậu ấy ồ lên một tiếng, hơi chán nản nói: “Vậy
thôi, đợi cậu bận xong thì nói tiếp vậy, đúng rồi,
gần đây cậu có gặp Hoàng Văn Tích không? Mình
gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy lại không để ý tới
mình, cái người này làm sao không biết?”

Tôi lắc đầu, không nói nhiều lời, Âu Dương
Noãn không giống tôi, từ nhỏ đến lớn cậu ấy đều
quen ăn ngon mặc đẹp rôi, chưa từng gặp phải

chuyện gì khó khăn hay không chịu nổi, cũng
không có yêu cầu quá cao với cuộc sống, nhưng
mà cứ sống vô ưu vô lo như thế cũng tốt.

Cậu ấy không phải làm gì hết nên dứt khoát
theo tôi tới bệnh viện luôn, phải làm phẫu thuật
cho Tuệ Minh, dù thế nào cũng phải làm, dù tôi
phải hổ thẹn với Khả Hân suốt cả đời này, nhưng
nhất định cuộc phẫu thuật này phải thực hiện.

Biết ca phẫu thuật của Khả Hân có thể làm
một cách chính quy, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh
đều rất vui mừng. Sau khi thảo luận xong với các
y bác sĩ, quyết định một tuân sau sẽ làm phẫu
thuật. Bởi vì cơ thể Khả Hân rất suy yếu, nên mấy
ngày nay vì để an toàn mà bác sĩ luôn giúp cô bé
điều dưỡng thật tốt. Lâm Uyên sợ tinh lực tôi
không đủ bèn tìm bảo mẫu đến giúp tôi chăm sóc
Khả Hân.

Đứa bé này được các cô ấy chăm sóc, tôi
ngược lại yên tâm hơn.

Chủ nhật.

Được nửa năm rồi, Âu Dương Noãn gọi điện
thoại tới, đầu bên kia vô cùng ôn ào, hình như ở
trong quán bar, D.J đỉnh tai nhức óc, chỉ có tiếng
nhạc ầm ï, tôi nghe Âu Dương Noãn nói câu được
câu không: “Thẩm Xuân Hinh, cậu có thể tới đây
đón mình không? Mình không mở được xe, tay
mềm, chân nhũn, toàn thân đều mềm nhũn, hình
như có vấn đề rồi”

Tôi im lặng một lúc, sau đó liên gật đầu, vội
vàng nói: “Bây giờ cậu đang ở đâu, gửi địa chỉ cho
mình đi, mình sẽ tới ngay.”

Cậu ấy mơ mơ màng màng ừ một tiếng, tôi
đứng dậy thay quần áo rồi lái xe đi, một lúc sau
cậu ấy mới gửi địa chỉ tới, là quán bar Hoàng Gia
nổi tiếng ở thành phố Tân Châu.

Cậu ấy bình thường thích đi chơi, đi quán bar
cũng là chuyện bình thường thôi, nhưng theo tính
cách của cậu ấy thì sẽ không ai dám làm gì cậu
ấy, sao hôm nay lại bị người ta tính kế vậy chứ?




Khi tôi đến Hoàng Gia, Âu Dương Noãn đang

Chuong-741-750_071.jpg
Chuong-741-750_072.jpg





Chuong-741-750_073.jpg
Chuong-741-750_074.jpg
Chuong-741-750_075.jpg


Chương 749: Kết quả cho kẻ thích xen vào chuyện người khác (1)

“Còn có thể nói vậy sao!” Người đàn ông kia
bật cười: “Nông thôn thì có gì mà sợ chứ hả? Có
gì đâu, mười mấy năm trước, anh em chúng tôi
cũng đến từ nông thôn, chị em phụ nữ quê chúng
tôi có sức khỏe, thể lực tốt, đừng giấu nữa, lát nữa
đưa đến phòng bọn tôi, cùng nhau chơi, đừng có
quên đấy”

Mộng Oánh gật đầu liên tục, thấy thang máy
mở ra, sau khi nói vài câu khách sáo thì dẫn tôi đi
vào trong thang máy.

Đưa tôi đến cửa phòng, sau khi cô ấy cười
chào tạm biệt thì đi đến hành lang, ấn gọi điện
thoại: “Bộ phận hậu cần, xin hãy điều chuyển
Vương Mỹ Hoa đến tâng 16, có khách chỉ đích
danh, quản lý hậu cân căn dặn cô ta trước, khách
hàng là thượng đế, đừng gây ra chuyện gì!"



Tôi vốn đã bước vào phòng một bước rồi,
nghe được cái tên quen thuộc, không thể không
đứng lại, quay đầu nhìn sang thì người đã đi mất
rồi.

Tầng 16?

Tôi bước vào trong nhìn Âu Dương Noãn một
chút, thấy cậu ấy ngủ vô cùng say, có lẽ vì uống
rượu, bây giờ cái người này có thể gọi là bất tỉnh
luôn rồi.

Thấy cậu ấy không sao, tôi câm thẻ phòng
trực tiếp đi thang máy xuống tầng 16.



Tìm tới số phòng đó, tôi đứng bên ngoài xem
xét, tầng này là tâng được thiết kế riêng, cả dãy
đều là phòng karaoke, ngoài hành lang thỉnh
thoảng có mấy cô gái đi vào trong, cũng có người
được đưa đến, chỉ có một điểm khác biệt duy
nhất chính là khi đi ra, cô gái đầy vết thương trên
người thì trong tay toàn tiền là tiên, còn những cô
gái xinh đẹp yểu điệu thì tay trống trơn.

Phòng VIP thiết kế rất kín kẽ, từ bên ngoài

nhìn vào trong hoàn toàn không thấy gì hết, vì thế,
suy nghĩ một lát, tôi điều chỉnh trạng thái rồi đẩy
cửa ra, loạng choạng bước vào, hô một câu mơ
hô: “Mấy anh em, đến đây, uống rượu!”

Vì tôi đột ngột bước vào mà người trong
phòng bỗng dừng lại, sau đó chắc là cũng nhìn ra
tôi là một mụ điên say rượu, sửng sốt một chút,
đã có người đứng lên chuẩn bị đuổi tôi ra ngoài.

Tôi hơi híp mắt lại nhìn tình hình trong phòng,
khoảng năm, sáu người đàn ông từ ba mươi tuổi
đến bốn mươi tuổi, có rất nhiều cô gái tiếp rượu,
nếu nhìn kỹ thì chắc có hơn mười người, quân áo
tuy khác nhau nhưng đều rất xinh đẹp.

Vương Mỹ Hoa khá nổi bật, không phải vì xinh
đẹp hơn người mà chủ yếu là vì có lẽ cô ta mới từ
quê lên thành phố, da mặt sẫm màu hơn mãy
phần, lo lắng, mất tự nhiên đứng giữa đám người,
đôi mắt hơi rũ xuống, đôi lúc khi không có ai chú ý
sẽ lén lút nhìn mấy người xung quanh mình.

Hôm nay, cô ta mặc một bộ váy rất gợi cảm

nhưng không vừa, hơi lộ liễu, thỉnh thoảng sẽ
dùng tay che đi phần ngực trắng như tuyết bị lộ ra,
có lúc lại kéo kéo cái váy ngắn quá mức xuống.

Màu da trên cổ và trước ngực chênh lệch quá
nhiều, khiến cô ta ở giữa đám người đấy lại trở
nên nổi bật hơn hẳn, bản thân cô ta cũng tự nhiên
mà nổi bật, trang điểm đàng hoàng một chút thì
cũng là một người đẹp, hơn nữa, cô gái này lại có
vẻ ngây ngô, cực kỳ thu hút người khác.

“Mụ điên kia, tới đây quấy rối cái gì chứ, mau
cút đi!” Một người đàn ông kéo tôi ra, hành vi rất
thô lỗ.

Tôi đứng đấy, lẩm bẩm mắng vài câu, mắt
nhìn vê phía Vương Mỹ Hoa, cô ta cũng nhìn thấy
tôi, đồng tử co lại, sau đó mắt hơi khép lại, đầu cúi
xuống đất.




Tôi bị người kia đẩy ra khỏi phòng, thuận thế
làm bộ say rượu ngồi xuống dãy ghế cạnh đấy,
mấy người kia cũng chẳng thèm quản nữa, khi
người đi khỏi hết, tôi rút điện thoại ra gọi cho Trần

Chuong-741-750_080.jpg
Chuong-741-750_081.jpg





Chuong-741-750_082.jpg
Chuong-741-750_083.jpg
Chuong-741-750_084.jpg


Chương 750: Kết quả cho kẻ thích xen vào chuyện của người khác (2)

Nhìn thấy tiên, Vương Mỹ Hoa bước lên bàn
trèo vào trong bể nước, thấy cô ta vào trong, mấy
người đàn ông liền đóng lắp bể.

Anh Lí ngồi nhàn nhã trên sô pha, châm một
điếu thuốc, bắt đầu xem Vương Mỹ Hoa trong bể
nước.

Trong bể cá dài gần một mét, có một người
con gái ở trong, Vương Mỹ Hoa co mình lại, cố
gắng thở trong nước, bên cạnh có người đứng
canh thời gian.



Có người bật một bài nhạc, một bài hát nhưng
lại hát đi hát lại cho anh Lí nghe, bên này mấy
người phụ nữ tựa vào người anh Lí, không chỉ tựa
vào ngực anh ta mà bàn tay còn làm loạn.

Được một lúc có người phát hiện ra tôi, nhìn
về phía tôi rồi nói: "Sao cô vào được đây? Cô là

ai? Vào đây làm gì?”

Tôi cười khẩy, đáp: "Tôi chỉ là muốn đến xem
náo nhiệt một chút thôi, thấy đại ca các anh vui vẻ
quá mức, tôi cũng muốn vào đây góp vui"



"Mau cút ra ngoài!" Anh Lí tựa người trên sô
pha quát, lạnh lùng hút điếu thuốc.

Tôi nhanh chóng đi đến chỗ anh ta, khẽ nói: "
Anh là anh Lí? Thật sự may mắn khi được gặp
anh, nào, tôi kính anh một ly.'

Nói xong, tôi câm cốc rượu trên bàn sau đó
tươi cười rôi uống một hơi hết sạch.

Anh ta từ đầu nhìn tôi có chút hiếu kì, sau đó
sắc mặt dân trở lại bình thường, nhìn tôi nói: "Sao
nào? Cô quen tôi?”

Tôi gật đầu: "Đương nhiên tôi biết anh, anh Lí
là anh đại của thành phố A này, ai cũng biết mài!”

Sắc mặt anh ta dịu đi vài phần, ánh mắt tôi
nhìn vào Vương Truyền Hoa đang cố nín thở dưới
bể cá nói: " Anh Lí, anh vẫn thích chơi trò này

sao? Tôi thấy cô gái trong kia bơi cũng không
giỏi, nín thở năm phút thì quá mạo hiểm”

"Hừ!" Anh ta hừ lạnh: "Sợ gì chứ, tôi có tiên,
mua cô ta làm thú vui, có gì không được."

Vương Mỹ Hoa không nhịn được, trong nước
vùng vẫy ,, ra sức há miệng hít khí, nhất thời bọt
nước tràn ra.

"Chậc chậc, chưa tới hai phút, thật là nhàm
chán” Anh ta mở miệng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn
người con gái vùng vẫy trong nước, nhất thời quên
mất đang nói chuyện cùng tôi.

Nhìn Vương Mỹ Hoa giãy giụa ở trong nước,
tôi nhất thời có chút sốt ruột, nhưng lại không tìm
ra được biện pháp nào cứu cô ấy, tôi chỉ là một
phụ nữ có thai, chỉ sơ ý có thể làm hại đến đứa
nhỏ.

Nếu một mình tôi cứu cô ta, chỉ sợ ngay đến
bản thân tôi cũng bị vướng vào nguy hiểm.

Nghĩ vậy, tôi có chút sốt ruột, câm điện thoại
lên xem, hi vọng Trần Nghị có thể đến sớm một

chút.

"Cô ta giống như không biết bơi, là vịt đất"
Một người phụ nữ bên cạnh anh Lí mở miệng,
nhìn thấy Vương Mỹ Hoa như vậy trong lòng tôi
cũng lo lắng.

Anh Lí nhìn thấy Vương Mỹ Hoa giãy giụa
trong nước, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn khó tả,
anh ta phớt lờ những lời nói của mọi người xung
quanh.

Nhìn Vương Mỹ Hoa không thể gắng gượng
được nữa, tôi không nhịn được đành mở miệng:
"Anh Lí, cô ta sợ là không trụ được bao lâu, nếu
không kéo cô ta lên, e là sẽ xảy ra chuyện."

Anh Lí nhìn thấy tôi như vậy, nhíu mi: "Cút!"

Cùng lúc đó, có hai người đàn ông lôi tôi ra
bên ngoài, tôi nhìn Vương Mỹ Hoa đang hấp hổi
liên hét lên: "Ai dám động vào tôi? Vừa rồi tôi đã
báo cảnh sát rôi-"

Ngay lập tức ánh mắt anh Lí nhìn về phía tôi lộ
ra vẻ hung ác:”Cô báo cảnh sát?"




Chuong-741-750_089.jpg
Chuong-741-750_090.jpg





Chuong-741-750_091.jpg
Chuong-741-750_092.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom