• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài, phu nhân có thai rồi Full dịch (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 756-760

Chương 756: Kết quả cho kẻ thích xen vào chuyện của người khác (8)

Một khi tra ra được thì phải ngồi tù, tôi biết tất
cả những việc này đều được thực hiện một cách
bí mật, nhưng đối với anh là một người được lớn
lên trong quân đội, được dạy dỗ rằng giết chết
quân địch không một chút do dự, tuy nhiên sứ
mạng và trách nhiệm của anh cũng là bảo vệ
nhân dân của chúng ta thật tốt. Cho dù Vương
Bảo Kỳ đáng hận nhưng mà đối với Phó Thắng
Nam mà nói, công lý bên trong ông ta sẽ hành hạ
ông ta suốt đời.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của tôi, anh khẽ
mỉm cười, ôm tôi vào trong ngực, an ủi nói: "Yên
tâm đi, anh đã có kế hoạch riêng cho chuyện này,
em không cân lo lắng."

Mạc Đình Sinh chạy từ trên tâng chạy xuống,
có chút kích động nói: "Phẫu thuật ghép xương



tủy của Tuệ Minh sẽ thành công, người phụ nữ đó
vô tình chết thôi, không sao, cứu được rồi, các
người đừng lo lãng nữa"

Tôi mím môi, không biết nên nói cái gì, trong
lòng nặng nề đến nghẹt thở, từ sau khi tôi xảy
chuyện, tôi rất vui mừng vì Phó Thắng Nam không
làm gì cả. Bình thường khi anh tức giận, anh sẽ từ
từ hành hạ tất cả mọi người đến chết, nhưng mà
lân này anh không làm cái gì cả, điều này làm tôi
rất vui mừng.

Tôi khác với anh, vốn dĩ tôi là một người xấu
xa từ trong xương tủy, cho dù tôi có giết người tôi
cũng cảm thấy không làm sao cả, căn bản tôi
không ngại giết chết những người đã làm tổn
thương tôi. Nhưng Phó Thắng Nam không thể làm
được điều đó, anh tuân thủ theo trách nhiệm pháp
luật và sứ mạng, điều này là mục đích sống của
anh. Anh có niềm tin của mình, cho dù có chuyện
gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ giải quyêt bằng cách
mềm mỏng nhất.

Nhưng lần này, anh đã phá lệ, cả nhà Vương



Bảo Kỳ bị tai nạn giao thông không có gì là bất
ngờ cả. Anh vì tôi mà thậm chí còn có ý định giết
người, đây là điêu tôi không muốn nhìn thấy. Mọi
người thường nói, khi hai người ở bên nhau, họ sẽ
giúp nhau trở nên tốt hơn, có thể tôi...

Trần Văn Nghĩa xuất hiện một lần nữa, dường
như rất gấp, lần này anh ta không còn né tránh tôi
nữa, mà anh ta trực tiếp mở miệng nói: "Tổng
giám đốc Phó, bến tàu ở Ma Cao xảy ra chuyện,
ma túy đã được tìm thấy ở trong hàng hóa xuất
nhập khẩu, còn có vật dụng quân đội và vũ khí,
cảnh sát trong nước đều đã được báo động."

Phó Thắng Nam cau mày, mím môi nói: "Ừ, tôi
biết rồi!"

Mạc Đình Sinh hơi sửng sốt, mở miệng nói:
"Xem ra nhà họ Mạc chuẩn bị ra tay rồi, chuyện
bên này để tôi xử lí cho, cậu nhanh chóng đi đến
Ma Cao xem, trận này khó đánh đây.

Phó Thắng Nam nhìn tôi, ôm tôi vào trong
ngực, giọng nói hơi trầm xuống: "Bất kể là tình

huống nào đi chăng nữa, việc đầu tiên là phải tự
bảo vệ mình thật tốt, có biết không?"

Tôi gật đầu, anh dịu dàng khiến tôi có ý muốn
ôm chặt anh không chịu buông, không để cho anh
đi.

Thấy anh phải đi, tôi đuổi theo anh: "Em tiễn
anh đi!" Tôi không biết tại sao, vào lúc này tôi
không muốn anh rời đi một chút nào. Mấy ngày
nay không phải là không có lúc chúng tôi xa nhau,
nhưng mà lần này, trong lòng tôi có linh cảm
không lành.

Thấy tôi đi theo, anh cười yếu ớt, kéo tôi lên
xe, cười nói: "Sao em vẫn như trẻ con vậy?"

Tôi cũng không quan tâm, nằm trong vòng tay
của anh, ôm anh thật chặt, nói: "Em không chịu
nổi khi phải rời xa anh, đợi sau khi chuyện ở Ma
Cao kết thúc, anh phải hứa với em nhất định phải
ở bên cạnh chăm sóc em thật tốt, có được
không?"




Anh cười yếu ớt, giơ tay lên vuốt tóc tôi, cười

Chuong-751-760_049.jpg
Chuong-751-760_050.jpg





Chuong-751-760_051.jpg
Chuong-751-760_052.jpg
Chuong-751-760_053.jpg


-------------------
Chương 757: Kết quả cho kẻ thích xen vào chuyện của người khác (9)

Một người ở quầy lễ tân đưa Mạc Đình Sinh
lên tâng, một người khác ở quầy lễ tân làm thủ tục
thuê phòng với tôi.

Ầm

Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng động lớn,
tôi cùng cô gái ở quầy lễ tân nhìn theo thì thấy
cảnh tượng ở bên ngoài, mọi người đều ngẩn ra,
đặc biệt là cô gái lễ tân, cô ta nhìn tôi rồi nói xin
lỗi: "Không có gì đâu, cô hãy chờ tôi một lát!"



Sau đó tôi cũng vội vội vàng vàng đi ra bên
ngoài xem thử thì thấy cửa sổ thủy tinh bị thứ gì
đó làm vỡ, cô gái lễ tân bắt đầu tranh luận, tôi
nhìn xung quanh bốn phía một lượt. Căn nhà này
không có bãi đậu xe ở dưới tâng hâm, cho nên
tâng hầm ở trong lòng đất có thể tôn tại, nhưng
đường vào tâng hầm này ở chỗ nào?

Nếu như những gì Vương Mỹ Hoa nói là sự
thật thì các cô ấy tìm được lối vào kiểu gì?

Sau khi suy nghĩ một lúc, điều duy nhất tôi có
thể nghĩ đến chỉ có phòng làm việc, phòng làm
việc của Vương Bảo Kỳ. Vào thời điểm này, chắc
hẳn là không có người ở phía trên, nghĩ vậy, tôi đi
ra bên ngoài chỗ cô gái lễ tân và nói cho cô ấy
biết rằng tôi đi lên trên tâng trước, đợi cô ta xử lý
xong chuyện ở đây thì vào kiểm tra lại là xong.

Cô ta đang bận rộn xử lý chuyện bên ngoài
nên không có thời gian nói chuyện với tôi, tôi nhìn
người đập cửa kính một cái, sau đó lập tức quay
người đi vào trong thang máy.



Từ trong miệng của Vương Mỹ Hoa, tôi biết
được phòng làm việc của Vương Bảo Kỳ nằm ở
trên tâng cao nhất. Tôi hơi ngạc nhiên, trong
trường hợp bình thường, tâng cao nhất không
phải là sàn biểu diễn vào ban đêm trong phòng
làm việc của ông chủ lớn sao? Tại sao ông ta chỉ
là một người quản lý mà lại có phòng làm việc ở
trên đấy?

Tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều, tôi
trực tiếp nhấn thang máy đến tầng cao nhất,
nhưng tôi không tìm thấy phòng làm việc nào ở
đây cả, mà ngược lại tôi phát hiện ra, ở trên vẫn
còn một tâng nữa.

"Bà chủ!"

Trân Văn Nghĩa đột nhiên xuất hiện, nhưng
điều này lại khiến tôi sợ hãi, nhìn thấy anh ta đứng
của cửa thang máy trên tâng cao nhất, tôi hơi
sững sờ, nhìn anh ta nói: “Sao vậy?”

Anh ta cau mày: "Cái thang máy này chắc là
lỗi vào phòng riêng, nhưng thang máy này lại mở
khóa bằng dấu vân tay, chúng ta không có cách
nào có thể mở ra được nên cũng không có cách
nào đi vào."

Tôi sửng sốt: "Tại sao Vương Mỹ Hoa lại phát
hiện ra được chứ?”

Do dự một lúc, tôi nhớ ra rồi, đứa bé tên là
Phương Viên hình như luôn ở Hoàng Gia. Dựa
theo tính toán khi Vương Mỹ Hoa đến Hoàng Gia

thì cô ta không thể nào phát hiện ra bí mật ẩn giấu
này trong thời gian ngắn như vậy. Chỉ có một khả
năng, chính là đứa trẻ Phương Viên kia, nó đã ở
đây rất nhiêu năm rồi nên đã biết được!

"Đi thôi, trước tiên chúng ta nên đi ra ngoài
đất

Trần Văn Nghĩa dừng lại: "Cứ như vậy mà đi
sao?"

Tôi gật đầu: "Mục Dĩ Thâm ở Ma Cao, giờ này
Vương Bảo Kỳ không thể tách rời chuyện vợ của
ông ta được. Việc chúng ta cần làm bây giờ là
nhanh chóng tìm ra Phương Viên, anh liên lạc với
Lý Tiến chưa, đã mấy ngày rồi, không thể không
có tin tức gì vê anh ta được."

Trần Văn Nghĩa gật đầu, không suy nghĩ nhiều
lập tức rời đi.

Tôi tìm thấy phòng của Mạc Đình Sinh, rồi
chúng tôi lấy lí do khách sạn quả thật rất ồn, thực
sự không thế ở được nên phải rời đi.




Trở lại bệnh viện, Tuệ Minh đã làm phẫu thuật

Chuong-751-760_058.jpg
Chuong-751-760_059.jpg
Chuong-751-760_060.jpg





Chuong-751-760_061.jpg
Chuong-751-760_062.jpg
Chuong-751-760_063.jpg

Chương 758: Kết quả cho kẻ thích xen vào chuyện của người khác (10)

Cô ấy mím môi, hỏi ngược lại tôi: "Cậu muốn
biết những gì?"

Tôi im lặng một lát rồi mới mở miệng: "Đừng
sử dụng thế lực của nhà Âu Dương để nhúng tay
vào bất kỳ chuyện gì liên quan đến Hoàng Gia.
Anh ta mua đi bán lại các bộ phận trên cơ thể con
người, buôn lậu thủy tinh thể, kinh doanh những
dịch vụ dâm ô. Không biết anh ta đã giết bao
nhiêu mạng người. Bất kỳ một tội lỗi nào trong số
đó cũng đủ để anh ta phải ở tù mấy năm. Sự
trong sạch cả đời của Âu Dương Noãn, của ông
Âu Dương Cơ đều bị hủy hoại. Cậu không thể phá
hủy toàn bộ thanh danh của nhà họ Âu Dương chỉ
vì Mục Dĩ Thâm.

Cô ấy nhìn tôi, hai tay đều siết chặt, hai mắt
cũng đã đỏ ửng: "Thẩm Xuân Hinh! Mình cũng



không còn cách nào cả, mình không thể quay đầu
nữa rồi. Mình sẽ không làm ông nội phải chịu liên
lụy. Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến anh ấy,
chắc chắn mình sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ
anh ấy!"

Tôi nhíu mày, cũng biết cô ấy suy nghĩ rất cố
chấp, nhưng tôi chỉ nói một cách bình tĩnh: "Được
thôi! Chỉ cân cậu cảm thấy anh ta đáng để cậu
làm vậy là được!"

Coi nhưng duyên phận đến đây là chấm hất.

Dù cô có nói nhiều cũng chẳng có tác dụng gì.



Ra khỏi quán cà phê, vừa lên xe, Trân Văn
Nghĩa lập tức mở miệng nói: "Trước cổng Hoàng
Gia có mấy chiếc xe chở hàng, họ bảo là muốn
dọn những đồ lặt vặt trong khách sạn rồi chở đi.
Bây giờ họ vẫn đang chuyển đồ”

Tôi hơi sửng sốt, chân chờ một lát rồi nói:
"Chúng ta qua đó xem sao!"

Anh ta gật đầu, khởi động xe.

Đến Hoàng Gia, phía dưới tòa nhà cao tâng,
bốn năm chiếc xe chở hàng đang ngừng thành
hàng trước cửa quán bar Hoàng Gia. Mấy người
công nhân đang chuyển đồ. Xe của tôi và Trần
Văn Nghĩa đỗ lại bên ngoài.

"Tại sao họ lại đột nhiên chuyển đồ? Họ định
dọn những thứ này đến nơi nào?"

Tôi nhìn quanh một hồi, thấy công nhân vẫn
đang chuyển đồ từ trong ra ngoài, đều là mấy đồ
vật như bàn ghế, cũng có một số hộp giấy và khăn
trắng. Hình như đều là những thứ không cần thiết.

Nhìn một đống chăn bị ôm lên xe, tôi suy nghĩ
một lát rôi mở miệng hỏi Trần Văn Nghĩa: "Anh có
thể tìm cách để chiếc xe chở chăn kia tự bốc cháy
không?"

Anh ta hơi sửng sốt trong giây lát. Có lẽ đúng
lúc anh ta cũng đang có ý nghĩ giống tôi, anh ta
gật nói: Được thôi!"




Sau đó anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi
điện và sắp xếp để chiếc xe kia xảy ra vấn đề.

Chuong-751-760_067.jpg
Chuong-751-760_068.jpg
Chuong-751-760_069.jpg





Chuong-751-760_070.jpg
Chuong-751-760_071.jpg
Chuong-751-760_072.jpg
Chuong-751-760_073.jpg
Chuong-751-760_074.jpg


Chương 759: Kết quả cho kẻ thích xen vào chuyện của người khác (11)

Mặc dù năm ở vùng ngoại ô thành phổ, nhưng
biệt thự cũng có giá hơn ba tỉ đồng. Vậy mà có
người dùng một ngọn lửa đốt cháy biệt thự hơn
ba tỉ, kẻ đó muốn làm gì?

Lâm Quang Tuyến chỉ có thể than thở: "Trước
hết, chúng ta cứ đến bệnh viện đi. Đi thăm bố
cháu một lát, sau đó chú sẽ xử lý những chuyện
còn lại”

Nhìn quanh bốn phía, nơi này rất đông người,
tôi cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ làm theo lời
Lâm Quang Tuyến nói, cùng đến bệnh viện. Mạc
Đình Sinh bị sặc khói nên chỉ cân nghỉ ngơi nhiêu
hơn thì cũng chẳng có vấn đề gì đáng lo.



Trân Văn Nghĩa còn phải đi xử lý chuyện
Hoàng Gia, Lâm Quang Tuyến đang xử lý bên phía
Lý Tiến.

Tôi và Danwei ngồi trên hành lang bệnh viện.
Sau một lúc lâu, tôi lên tiếng trước: "Danweil Tôi
biết ai cũng phải phục vụ cho ông chủ của mình.
Tôi sẽ không hỏi anh quá nhiều vấn đề. Nhưng nế
tình hôm nay tôi đã cứu anh. Anh có thể nói cho
tôi biết... Tại sao Bảo Khôn lại chưa chết vậy?”

Bác sĩ tư nhân đã xử lý vết thương và băng bó
kỹ cho Danwei. Lúc này, anh ta ngồi bên cạnh tôi,
vẫn luôn im lặng.

Sau một lúc lâu, anh ta mới mở miệng nói:
"Người chết ở Ma Cao không phải là Bảo Khôn.
Bảo Khôn và Mục Dĩ Thâm cùng nhau kinh doanh
quán bar Hoàng Gia, kể cả một nhà máy mà lần
trước cô đã đi qua, toàn bộ phòng giải phẫu ở đó
cũng là của họ. Nhưng mấy ngày gần đây, Mục Dĩ
Thâm đã chuyển nhượng tất cả mọi thứ cho Bảo
Khôn rồi."



Tôi nhíu mày: "Như vậy có nghĩa là gì?"

Anh ta nhìn tôi và nói: "Tôi biết gân đây cô
đang tìm chứng cứ, chứng minh Mục Dĩ Thâm đã

vi phạm pháp luật. Mục Dĩ Thâm cũng biết chuyện
này. Nên khi cô đến nông thôn, tìm đến gia đình
kia, Mục Dĩ Thâm cũng nhanh chóng giao dịch với
Bảo Khôn. Anh ta làm ăn nhiêu năm như vậy,
nhiều thứ đã sớm mục nát. Mục Dĩ Thâm còn
đang buôn bực vì không có cách nào xử lý những
thứ này một cách đường đường chính chính.
Chính cô đã mang đến một cơ hội tốt cho anh ta.
Những thứ cô điều tra được đều là sự thật. Anh ta
muốn để cô công bố cho tất cả mọi người. Nhưng
cuối cùng người chịu phạt sẽ là Bảo Khôn chứ
không phải là anh ta."

Tôi sửng sốt một lúc, thật sự khó hiểu: "Tại
sao Bảo Khôn lại để mặc cho anh ta sai khiến?"
Cả hai đều là loại người kiêu ngạo, tại sao lại có
chuyện chịu tội chết thay cho đổi phương”

"Chắc là cô vẫn chưa hiểu biết về con người
Bảo Khôn. Anh ta thật sự máu lạnh độc ác, cũng
thật sự chỉ biết đến lợi ích, nhưng anh ta đối xử
rất thật lòng với những đàn em của mình. Sau khi
chuyện ở My-an-mar bị bại lộ, mấy người chúng

tôi chỉ giống như mấy con chó hoang. Lần này
chúng tôi về nước là vì Bảo Khôn muốn hợp tác
với Mục Dĩ Thâm. Anh ta muốn nhờ Mục Dĩ Thâm
thu xếp ổn thỏa cho các anh em của mình, còn
anh ta có thể xử lý đống rắc rối kia thay cho Mục
Dĩ Thâm”

Tôi hơi sửng sốt một lát: "Vậy là từ đầu, Mục
Dĩ Thâm vẫn luôn cố ý chỉ dẫn tôi, để tôi điều tra
về chuyện này. Cuối cùng lại để tôi đứng ra vạch
trần tất cả những thứ này, hoàn toàn kết thúc
những chuyện bẩn thỉu này, còn anh ta cũng hoàn
toàn được tẩy trắng à?"

Anh ta gật đầu.




Đột nhiên tôi cảm thấy khiếp sợ khó tả. Vậy
nên từ đầu Mục Dĩ Thâm chủ động gọi điện thoại
cho tôi, chủ động để lộ là ở thành phố A có một
nơi nua bán bộ phận cơ thể người, lại chủ động
cho tôi danh thiếp... Anh ta làm tất cả những
chuyện đó là để dẫn dắt mọi chuyện đến bước
này. Mục đích thực sự của anh ta là để tôi phát
hiện những chuyện bẩn thỉu kia, sau đó để tôi

Chuong-751-760_079.jpg
Chuong-751-760_080.jpg
Chuong-751-760_081.jpg
Chuong-751-760_082.jpg
Chuong-751-760_083.jpg





Chuong-751-760_084.jpg
Chuong-751-760_085.jpg


Chương 760: Tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc (1)

Tôi cười khẽ: "Mấy hôm nay có nhiều chuyện
quá, hôm nay mình vừa có thời gian rảnh là mình
lập tức hẹn các cậu đấy thôi. Đúng rồi! Gần đây
các cậu có gặp Đoàn Thanh Lan không? Lâu rồi
mình không gặp cậu ấy, không biết cậu ấy thế nào
rồi?"

Bảo Lâm nói: 'Mấy ngày trước mình có gặp
cậu ấy đấy. Nghe nói cậu ấy nhận nuôi một đứa
bé khoảng năm sáu tuổi. Có vẻ cậu ấy thật sự
không định kết hôn rồi. Bây giờ cũng ba mươi sáu,
ba mươi bảy tuổi rồi còn gì. Sợ là cậu ấy chỉ muốn
nuôi một đứa nhỏ, sau này vẫn độc thân không
kết hôn. Nhưng hôm trước mình gặp cậu ấy, mình
thấy cậu ấy lái một chiếc siêu xe. Hơn nữa hai
ngày trước hình như cậu ấy còn mua nhà. Lúc
trước cậu ãy vân luôn nói mình rất nghèo mà. Sao
đột nhiên lại có tiên mua nhà, mua xe rôi? Các

cậu có biết gân đây cậu ấy buôn bán gì không?”



Dương Ánh Tuyết lắc đầu: "Mình cũng không
biết, mình rất ít liên lạc với cậu ta, cũng không
hứng thú nhiều về chuyện của cậu ta, tất nhiên
mình cũng không có tâm trạng để chú ý xem cậu
ta mua những làm, đang làm gì.

Bảo Lâm sửng sốt: "Ánh Tuyết! Sao mình cứ
cảm thấy... Hình như cậu không thích Đoàn Thanh
Lan lắm"

Dương Ánh Tuyết là một người rất thẳng thắn,
rất dễ dàng nhận ra tâm trạng của cô ấy, vui buôn
oán giận đều hiện rõ trên mặt cô ấy. Cô ấy chỉ
nhún vai, nói một cách lạnh nhạt: "Cũng không
hẳn là thích hay không, chỉ là quan hệ bình thường
thôi. Mình và cậu ta không phải là người trong
cùng một thế giới. Cậu cũng biết rồi đấy, lòng
tham của cậu ta quá lớn. Cậu ta cũng chỉ xem
chúng là là người qua đường thôi. Nên mình có
thích hay không cũng không quan trọng gì.

Tôi chỉ lắng nghe những gì họ nói rôi nở một



nụ cười nhạt: "Cũng không sao cả! Chúng ta chỉ
trò chuyện cho vui thôi mà. Mọi người †ụ tập cùng
một chỗ, chỉ đơn giản là muốn mấy chị em cùng
chia sẻ, tán phét vê chuyện của mấy người chúng
ta thôi. Nếu các cậu không thích cũng không cân
phải kể ra. Mình chỉ hơi tò mò một chút thôi! Đoàn
Thanh Lan xin nhận nuôi đứa trẻ ở đâu vậy? Bây
giờ pháp luật cho phép phụ nữ chưa lập gia đình
được nhận con nuôi à?”

Bảo Lâm gật đầu: "Chắc vẫn có thể. Chỉ cần
đủ điều kiện là được. Nghe nói phụ nữ từ ba mươi
đến bốn mươi tuổi, vẫn không kết hôn, có đủ điều
kiện kinh tế là có thể nhận con nuôi. Hơn nữa,
hôm trước mình có nghe Đoàn Thanh Lan nhắc
đến, đứa bé kia cũng không phải là một đứa trẻ
mồ côi. Chỉ là mẹ đứa bé đã mất do tai nạn xe cộ,
bố đứa bé có liên quan nên bị xử tù chung thân. Vì
vậy đứa bé được giao cho cậu ấy nuôi."

Tù chung thân à? Tôi vẫn cười yếu ớt, trò
chuyện cùng họ suốt một buổi chiều, sau đó lại
quay về biệt thự.

Vừa đến cửa biệt thự, tôi rất bất ngờ vì gặp Âu
Dương Noãn đang chuyển đồ. Cô ấy đã mời công
ty dọn nhà, đang chuyển từng thùng to thùng nhỏ
ra ngoài.

Thấy Âu Dương Noãn đứng ở cửa chỉ huy,
chắc là vài thứ khó vận chuyển, cô ấy rất đau
lòng, dặn dò người chuyển đồ mấy lần, nhắc nhở
họ phải cẩn thận một chút.

Tôi đứng trong sân, cô ấy ngẩng đầu, đây
cũng có thể xem là bốn mắt nhìn nhau đấy! Cô ấy
hơi sửng sốt một lát. Từ xa cũng có thể thấy đôi
mắt cô ãy hơi sưng đỏ, có vẻ cô ấy vừa khóc.

Cho nên cô ấy đã gặp chuyện gì à?

Bởi vì tôi không hiểu biết tình huống cụ thể
nên cũng không có quyên hỏi nhiều, đành dứt
khoát cười một tiếng như một lời chào lễ phép,
sau đó lập tức xoay người quay vê biệt thự. Phó
Thắng Nam vẫn còn ở Ma cao đối phó với Mục Dĩ
Thâm. Lâm Uyển còn định để tôi và Tuệ Minh về
kinh thành. Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy

không cam lòng. Tôi rất khó chịu vì bị Mục Dĩ
Thâm gài bẫy như vậy, vì thế tâm trạng tôi vô cùng
tôi tệ.

Dù sao tôi cũng chọn ở lại đây, cũng phải làm
ít chuyện mới được.

Quay về biệt thự, tôi hơi mệt mỏi. Vừa mới
ngồi xuống, bên ngoài đã truyền đến tiếng chuông
cửa.

Tôi hơi sửng sốt một lát rồi vội vàng đứng dậy
xem thử. Thì ra là Âu Dương Noãn, cô ấy cứ đứng
im ngoài cửa, yên lặng đợi tôi ra ngoài.

Tôi ra đến cổng biệt thự, mở cửa, nhìn cô ấy
và nói: "Cậu vào nhà ngồi chơi một lát đi!"

Cô ấy lắc đầu nói: "Không cần vậy đâu! Mình
đến đây là để trả cậu cái này" Cô ấy nói xong, lập
tức tháo chiếc vòng trên tay xuống. Lúc trước, Âu
Dương Cơ đã tặng tôi một đôi vòng tay, sau đó tôi
tặng Âu Dương Noãn một chiếc còn mình đeo
một chiếc. Vòng cũng chẳng đáng già là bao, quý
ở tình cảm thôi.




Chuong-751-760_091.jpg
Chuong-751-760_092.jpg
Chuong-751-760_093.jpg





Chuong-751-760_094.jpg
Chuong-751-760_095.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom