• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài, phu nhân có thai rồi Full dịch (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 741-745

Chương 741: Liên quan đến Hoàng Văn Tích (8)

Cô nhi viện?

Mục Dĩ Thâm không chỉ tìm trẻ ở vùng sâu
vùng xa mà còn tìm ở cô nhi viện à?

Anh ta sẽ chọn những đứa trẻ bơ vơ, cơ cực
không nơi nương tựa để ra tay.



"Đó là cô nhi viện nào cô có biết không?" Đây
có thể cũng là một manh mối. Một đứa trẻ ở cô
nhi viện thì chắc chắn sẽ có hồ sơ ghi chép lại.
Anh ta không để tự ý đưa người đi được nên tóm
lại vẫn phải trải qua một vài thủ tục pháp lý.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận một lát thì cô ta khẽ
lắc đầu rôi nói: "Lê Yến Nhi không nói cho tôi biết
nhưng lúc cô ta tới nhà tôi thì cô ta nói rằng mình
đến từ cô nhi viện, nhưng lại không nói cụ thể là
cô nhi viện nào. Chuyện này tôi cũng không rõ
nữa.

"Cha cô có biết không?" Lẽ ra cha của Hoàng
Văn Tích phải liên hệ trực tiếp với Mục Dĩ Thâm.
Nếu ông ta có thể ra mặt sửa sai cho Mục Dĩ
Thâm thì tôi cũng không phải bận tâm nhiều
chuyện như vậy.

Hoàng Văn Tích lắc đầu: "Tôi cũng không biết
nữa.



Nhìn cô ta, tôi im lặng một lúc rồi hỏi: "Hoàng
Văn Tích, cô có hận Mục Dĩ Thâm không?”

Cô ta sững người rôi nhìn tôi bằng vẻ mặt khó
hiểu.

Tôi mở lời: "Kẻ xấu phải bị đem ra công lý, nếu
như chúng ta không làm thì không biết sẽ còn bao
nhiêu đứa trẻ vô tội bị anh ta làm hại nữa. Vậy nên
cô cũng muốn kẻ xấu phải bị trừng trị đúng
không?”

Sau khi nghe những lời tôi nói thì cô ta hơi
chần chừ rồi nhìn tôi mà hỏi: "Cô... Cô muốn làm
gì?"

Tôi hiểu, có những lời tôi không nên nói ra,

cũng không nên nghĩ như vậy, nhưng dĩ nhiên làm
chuyện xấu thì phải bị trừng phạt. Tôi nhìn cô ta
rồi nói: "Cô có thể dẫn tôi đi gặp cha cô không?
Ông ấy là nhân chứng tốt nhất.

Sắc mặt cô ta tái mét lại, tâm trạng có hơi
kích động: "Không được, nếu như cha tôi khai thật
với cảnh sát thì cả đời này ông ấy cũng không thể
ra khỏi nhà giam được. Tôi không làm được, cô
cũng thế thôi!"

Nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô ta, tôi mím chặt
môi: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô,
nhưng Hoàng Văn Tích này, chắc là trong lòng cô
cũng thấy rõ ràng hơn tôi rằng trong chuyện này
thì cha cô hoàn toàn sai rồi. Mà con người thì phải
chịu trách nhiệm cho sai lâm của mình chứ. Nếu
cha cô còn không nói thì không biết là Mục Dĩ
Thâm sẽ còn giết hại bao nhiêu đứa trẻ nữa. Cô
nỡ lòng nhìn đứa trẻ tiếp theo sẽ có kết cục như
Lê Yến Nhi ư?"

"Cô đi đi, tôi không nghe đâu. Thẩm Xuân
Hinh, cô ích kỷ lắm, cô chỉ biết nghĩ cho bản thân

mình thôi. Người đó là cha tôi, là cha tôi đó, sao
tôi có thể giương mắt nhìn ông ấy ngồi tù cả đời
được. Cô mau đi đi, tôi không đồng ý với cô
chuyện này được đâu."

Tâm trạng của cô ta cực kỳ kích động, cô ta
đẩy tôi ra khỏi phòng bệnh, sau đó khóa trái cửa,
không cho tôi cơ hội nói chuyện nữa.

Ta hiểu, là ai thì cũng không thể đối mặt với
những chuyện như thế này được. Cô ta nói đúng,
người đó là cha cô ta, là do tôi vội vàng quá. Là ai
thì cũng không thể chấp nhận chuyện này được,
huống hồ cô ta chỉ còn một người thân duy nhất
là cha mình.

Tôi tới phòng bệnh của Tuệ Minh nhưng lại
không thấy con bé đâu. Tôi giật mình kéo Lâm
Uyên rồi hỏi: "Mẹ, Tuệ Minh đâu rồi ạ? Bệnh của
con bé lại trở nên nghiêm trọng rồi à?"




Lâm Uyên giơ tay lên đè hai vai tôi lại, ra hiệu
cho tôi bình tĩnh lại rôi mở lời: “Đừng lo lăng, con
bé không sao cả, chỉ là với tình hình bây giờ thì

Chuong-741-750_005.jpg
Chuong-741-750_006.jpg
Chuong-741-750_007.jpg





Chuong-741-750_008.jpg
Chuong-741-750_009.jpg
Chuong-741-750_010.jpg


Chương 742: Liên quan đến Hoàng Văn Tích (9)

Con bé nhìn tôi rồi trợn tròn mắt: "Cô muốn
đuổi con đi sao? Là do con cư xử không tốt ạ?"

Tôi lắc đầu: "Không phải đâu, là do Khả Hân
chưa có hộ khẩu thường trú nên cô muốn đi cùng
Khả Hân về nhà, nhờ cha mẹ giúp Khả Hân làm
thủ tục đăng ký hộ khẩu. Vậy là sau này Khả Hân
có thể làm phẫu thuật một cách hợp pháp được
rôi-"

Con bé không hiểu những gì tôi nói nên chỉ
khẽ gật đầu, bày ra vẻ mặt ngơ ngác. Tôi cũng biết
là con bé không hiểu nên chỉ mỉm cười một cái,
trong lòng thì suy nghĩ về chuyện của Hoàng Văn
Tích.



Ngày tiếp theo.

Vì tôi đã nói với Lâm Uyên rằng tôi phải dẫn
Khả Hân vê quê một chuyển nên Lâm Uyên vẫn
luôn lo lắng không yên. Vốn dĩ tôi định tự mình lái

xe đi, nhưng khi tôi ra đến cổng thì đã thấy Lâm
Quang Tuyến đứng chờ bên cạnh xe từ lúc nào rồi.

Dù đã lớn tuổi nhưng chú Tuyến giữ gìn sức
khỏe rất tốt, càng nhìn càng thây từ trên người
chú ấy toát ra một vẻ khỏe mạnh và hiền từ, ấm
áp. Thấy tôi, chú ấy cười yếu ớt rồi nói: 'Cha cô
không yên tâm cho cô đi một mình."



Tôi nhún nhún vai: "Chuyện này tôi cũng sớm
đoán được rồi."

Không suy nghĩ nhiều, tôi dẫn theo Khả Hân
ngôi lên xe chú ấy. Thấy tôi câm theo rất nhiêu
quân áo và giày dép thì chú ấy cau mày: "Cô định
đi lâu lắm à?"

Tôi lắc đầu: "Không ạ, hầu hết những bộ quân
áo này đều là Phó Thắng Nam mua cho tôi, cứ
mỗi mùa lại mua cả một đống như vậy. Bình
thường tôi ít mặc lắm, toàn để ở nhà đến hết mùa
thì thôi. Phó Thắng Nam cũng bảo là sẽ cho
người đến dọn những bộ quần áo này đi nên tôi
muốn mang theo, tặng cho mẹ của Khả Hân. Dù

sao để ở nhà thì tôi cũng không mặc, lãng phí lắm”

Chú ấy khởi động xe rồi cười cười: "Vẫn là cô
chủ chu đáo, nhưng người phụ nữ kia không xứng
đáng để cô làm vậy đâu."

Tôi hơi nhíu mày, không đồng ý với câu nói
của chú ấy nên mở lời: "Có phải chú thấy cô ta đối
xử độc ác với con gái mình thì sẽ không phải là
người tốt đúng không?”

Chú ấy gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn qua Khả
Hân rồi nói: "Đối xử với con gái của mình như thế
thì cô ta không có tư cách làm mẹ."

Tôi khẽ thở dài: "Lúc còn bé, tôi và bà ngoại
sống trong một con hẻm nhỏ ở Hoàng An, trong
con hẻm đó có một gia đình có bốn người. Người
đàn ông là trụ cột trong gia đình đó rất chăm chỉ.
Tôi nhớ lúc ấy ở Hoàng An, người ta vẫn còn làm
ruộng, ngày nào ông ta cũng đi sớm về khuya, làm
việc vất vả. Có một hôm, không biết có phải do
mệt quá hay không mà ông ấy ngất xỉu xuống một
cái ao, cái ao đó không sâu lắm nhưng ông ta lại

chết đuối. Sau khi ông ta chết thì vợ của ông ta
dẫn các con đi nơi khác, để đứa con gái trạc tuổi
tôi ở lại Hoàng An. Lúc đó tôi cảm thấy vô cùng
khó hiểu, rằng tại sao cô con gái đó hiểu chuyện
như vậy nhưng bà ta lại không dẫn cô ấy theo.
Vậy là cô bé đó sống cùng bà nội. Bà nội của cô
ấy là một người vô cùng nghiêm khắc và quá
quất. Cả ngày bà ta không đánh thì mắng, còn để
cô ấy nhịn đói, không cho cô ấy về nhà ăn cơm.
Đã nhiều lần tôi thấy cô ấy ngôi khóc một mình
dưới gầm cầu đá đầu làng. Cứ vài bận là bà ngoại
lại bảo tôi đem thức ăn sang cho cô ấy, nhưng
đây cũng không phải cách tốt nên cô ấy thường
xuyên không có cơm ăn."




"Sau đó có một hôm, cô ấy hỏi mượn tiên tôi,
tôi bèn đưa cho cô ấy tất cả số tiên tôi có trong
người, lúc đó tôi chỉ có bảy nghìn bạc mà thôi. Tôi
tưởng là cô ấy muốn mua gì đó, nhưng tôi không
ngờ rằng cô ấy dùng bảy nghìn đó để mua một lọ
thuốc, chính là loại thuốc trừ sâu mà người ta hay
phun ở ngoài đồng. Cô ấy câm theo chai thuốc đó
đi ra mộ phần của cha, uống thuốc xong thì ngủ

Chuong-741-750_015.jpg
Chuong-741-750_016.jpg





Chuong-741-750_017.jpg
Chuong-741-750_018.jpg
Chuong-741-750_019.jpg


Chương 743: Liên quan đến Hoàng Văn Tích (10)

Tôi nhíu mày, nói không ra là cảm giác gì,
nhưng tóm lại cũng chẳng tốt lắm, không nhiều lời
nữa, nhìn cô bé tôi nghĩ rằng cô bé hẳn là không
có cái gì để ăn, nên để Lâm Quang Tuyến đi vào
trong xe lấy đồ có thể ăn được ra, lại tìm một cái
áo khoác lông vũ từ trong số quần áo mang theo
cho cô bé mặc, cô bé vui vẻ một hồi rôi yên lặng
cởi ra gấp lại.

Tôi thấy hơi khó hiểu, hỏi cô bé, “Sao cháu lại
không mặc áo? Trời lạnh như vậy, sẽ lạnh cóng
mất”

Đứa bé run bần bật lắc đầu, mở miệng nói,
“Phải đợi đến tết mới mặc ạ, có quân áo mới
xuyên nói, năm nay sẽ không để người khác chê
cười.”



Lâm Quang Tuyến đứng dậy, lấy áo mặc vào
cho cô bé, hơi nghiêm túc nói, “Cô chủ cho cháu

quần áo để mặc thì cháu cứ mặc đi, đến tết còn
có nữa.”

Đứa bé nghe vẫn còn có lại càng vui vẻ hơn,
ngược lại tự mình mặc vào, rất yêu quý.

Đợi khoảng nửa tiếng, chúng tôi mới nghe
thấy âm thanh truyền từ bên ngoài vào, là đám
Vương Bảo Quý đi làm ruộng trở về, thấy vậy, chị
Tư của Tiểu Yêu vội vội vàng vàng bắt đầu nhóm
lửa chuẩn bị nấu ăn, còn Khả Hân giúp cô bé lấy
củi nhóm lửa.



Tôi với Lâm Quang Tuyến cùng đi ra cửa, nhìn
thấy chúng tôi, Vương Bảo Quý hơi sửng sốt, sau
đó trên mặt xuất hiện nụ cười pha chút thấp thỏm,
nhìn tôi, anh ta nói một cách thận trọng, “Cô
Thẩm, sao các người lại đến đây? Hay là Khả Hân
đã gây ra chuyện gì rồi? Cô đừng có gấp, có
chuyện gì thì chúng ta nói chuyện là được rôi!”

Tôi nhíu mày, không muốn nghe anh ta nói
nữa, dường như ở trong mắt người làm cha mẹ,
đứa trẻ luôn không có lúc làm đúng, tôi nhìn anh

ta nói, “Khả Hân không gây chuyện gì hết, anh
đừng nghĩ nhiều, hôm nay chúng tôi đến đây là vì
có chuyện muốn nói với các anh”

Vợ của Vương Bảo Quý vừa nghe chúng tôi
nói chuyện, vừa đem cỏ khô và củ cải trắng trên
cái xe bò cao ngất dọn xuống xe, mấy đứa nhỏ
bên cạnh ả ta cũng là yên lặng làm việc cùng ả.

Nghe thấy tôi nói không có chuyện gì lớn, ả ta
thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ sắc trời cũng đã tối nên tôi cũng không
vội nói chuyện với Vương Bảo Quý mà đợi đến
ngày hôm sau.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm tinh mơ, vợ Vương Bảo Quý đã
thức dậy, ả ta hình như đã chuẩn bị một cái giỏ
lớn mang theo đám trê rời khỏi nhà, nói rằng đi lấy
củ cải ở ruộng cách đây không xa.

Vương Bảo Quý biết tôi có việc nên cũng sớm
rời giường, tôi trực tiếp nói, “Là thế này, tôi biết các
anh còn chưa cho Khả Hân vào hộ khẩu, tôi muốn

đưa tiền để các anh cho Khả Hân vào hộ khẩu,
Khả Hân có hộ khẩu của mình, sau này cho dù là
với đứa trẻ hay với các anh thì đều có lợi mà vô
hại”

Anh ta sửng sốt một chút, nhìn tôi nói, “Các
người vì sao muốn cho Khả Hân vào hộ khẩu? Có
phải tính toán về sau dùng việc này để uy hiếp tôi
à? Cô đừng có lừa tôi, trước kia nhưng đứa bé ở
trong thôn bị đưa đi đều không có hộ khẩu, người
ta không phải đều đưa tiền à, tôi cũng nghe nói
rồi, nếu có hộ khẩu, các người bắt tôi kí vào hợp
đồng quyên tặng gì đấy, đến lúc đó một xu tôi
cũng không lấy được, còn phải mất con của tôi
cho các người, việc này ông đây cũng không phải
kẻ ngốc!”




Tôi đỡ trán, chỉ số thông minh của người này
với người bình thường đúng là quá chênh lệch, tôi
nhấp môi, nghiêm túc nói, “Anh cứ yên tâm, số
tiên mà tôi nên đưa cho anh thì một xu cũng
không thiếu tiền, tôi muốn cho Khả Hân có hộ
khẩu cũng là suy xét cho tương lai của cô bé, dù

Chuong-741-750_025.jpg
Chuong-741-750_026.jpg







Chuong-741-750_027.jpg
Chuong-741-750_028.jpg
Chuong-741-750_029.jpg


Chương 744: Quang minh chính đại làm phẫu thuật (1)

Hóa ra Vương Bảo Quý này vì có thể để con
trai của mình có một tương lai rộng mở, thế mà bỏ
ra vài trăm triệu đưa con ra bên ngoài đi học.

Khó trách tôi nói cho anh ta một trăm bảy
mươi lăm triệu anh ta còn không chịu nhận, hóa
ra là cảm thấy tiền quá ít. Tôi vốn còn cảm thấy kỳ
lạ, anh ta đã lấy được đồ cưới của con gái rồi,
trong tay cũng có chút tiên, làm sao còn tiết kiệm
với mình và bọn nhỏ như vậy? Thì ra là tiêu tiên
cho con trai cả rồi.

Cũng khó trách tôi tới hai lần cũng không nhìn
thấy đứa bé trai kia, hắn là đã đưa người ra ngoài.
Cũng đúng, cha mẹ trên đời này đều hi vọng
tương lai của con mình thuận buồm xuôi gió, có
thể có một cuộc đời khác so với mình.



Tiếng măng chửi bên ngoài vẫn như cũ,

Vương Bảo Quý gấp đến độ không biết làm sao.
Gương mặt anh ta bối rối, hai tay nắm chặt, không
ngừng run lấy, nhìn trông có chút đáng thương.

"Làm sao bây giờ? Bọn họ dự định đốt nhà
chúng ta sao? Vậy phải làm sao bây giờ đây?"
Người phụ nữ kia gấp gáp không biết làm sao, ả
ta quay qua quay lại chỉ biết hỏi làm sao bây giờ?

Vương Bảo Quý có chút mất bình tĩnh, không
biết có phải anh ta đã cùng đường rồi hay không,
ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút nhờ giúp đỡ mở
miệng nói: " Cô Thẩm, cầu xin cô giúp chúng tôi
một tay!"



Tôi mím môi không vội vã mở miệng, tôi nhìn
thấy một người đàn ông như anh ta lại gấp gáp
không biết làm sao, thế là tôi mới mở miệng nói:
"Tôi có thể giúp anh, nhưng anh phải lập tức thêm
làm hộ khẩu cho mấy đứa bé khác, tôi có thể trả
tiên giúp anh"

Anh ta nghe có chút do dự, còn người phụ nữ
kia lại sợ sệt vội vàng nắm tay tôi, Lâm Quang

Tuyến kéo ả ta ra, nhíu mày nhìn ả ta. Ả ta bị hù
dọa mất mật, lui ra đằng sau mấy bước nhìn tôi
có chút lo lắng nói: "Cầu xin cô Thẩm, cô hãy giúp
chúng tôi một tay, chúng tôi không còn cách nào,
cầu xin cô"

Lâm Quang Tuyến mím môi nhìn bọn họ nói: "
Này mọi người, cô chủ nhà chúng tôi đã nói rất rõ
ràng, trên thế giới này không có bữa cơm nào
miễn phí cả"

Vương Bảo Quý nhìn tôi do dự một hồi mới
mở miệng nói: " Cô Thẩm, tôi và cô khác nhau. Cô
cảm thấy tôi bóc lột mấy đứa trẻ kia, hủy đi cuộc
đời của bọn chúng nhưng bọn chúng đã được
sinh ra trong căn nhà này thì những chuyện thế
này bọn chúng đều phải chịu, ai cũng không thay
đổi được. Cô muốn tôi làm hộ khẩu cho Khả Hân,
muốn cuộc phẫu thuật của Khả Hân theo đúng
cách, tôi có thể đồng ý, nhưng những dứa trẻ khác
thì tôi không đồng ý và cũng sẽ không đồng ý. Vả
lại, cô nhất định phải đồng ý với tôi, sau khi tôi làm
hộ khẩu cho Khả Hân, cô phải trả giúp tôi các chỉ

phí của Khả Hân, dù cho sau này các người dự
định làm gì Khả Hân, tôi cũng sẽ không thèm hỏi
đến"

Tôi nhíu mày, đột nhiên tôi ý thức được người
này không ngu ngốc như trong tưởng tượng của
tôi. Tất cả việc anh ta làm, nhìn qua thật thà và
tham lam, nhưng thật ra anh ta đều có tính toán
của mình. Anh ta đặt mình vào vị trí vô hại và vô
tội, trong lòng của anh ta rất rõ ràng hành vi mình
đã làm, một khi mọi chuyện được bày ra, anh ta bị
trừng phạt cũng chỉ bị tội danh một bị người nông
dân đi lừa gạt mà thôi, người khác cũng sẽ đồng
tình cho anh ta.

Thật sự không thể xem thường, tôi nhìn anh ta
cười yếu ớt: "Anh lấy tự tin ở đâu ra thế? Anh cảm
thấy tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh sao?"

Anh ta tỉnh táo lại nhìn tôi nói: "Cô sẽ, mấy
người là kẻ có tiền nên không muốn bị phiền toái.




Với lại mấy người rất quan tâm danh tiếng của
mình, mấy tỷ với mấy người mà nói không nhiều,
dùng mấy tỷ mua một lòng tin, mấy người rất

Chuong-741-750_034.jpg
Chuong-741-750_035.jpg





Chuong-741-750_036.jpg
Chuong-741-750_037.jpg
Chuong-741-750_038.jpg


Chương 745: Quang minh chính đại làm phẫu thuật (2)

Sau đó một đám người như muốn ăn tươi
nuốt sống mà vây quanh Vương Bảo Quý và vợ
con của anh ta bắt đầu chửi rủa ép hỏi, nếu không
phải người bên ngoài lôi kéo thì chỉ sợ người phụ
nữ bị mất con trai kia đã muốn nuốt sống Vương
Bảo Quý.

Người xem trò vui rất đông, dẫn tới không ít
người vây xem. Có người nói rất dễ nghe còn kêu
đừng động tay động chân, có người nói, người ta
chỉ muốn đòi lại mạng của con trai đã chết. Tóm
lại mồm năm miệng mười, chỉ có người nhà
Vương Bảo Quý ngồi dưới đất trông rất chật vật,
phụ nữ trẻ em đang run lẩy bẩy, còn đàn ông
không biết làm sao.

Trong cuộc đời tôi, cho tới bây giờ đều là
chuyện nhỏ, nhưng so sánh chuyện nhỏ kia càng



làm cho tôi không muốn gặp là mưa to gió lớn.
Vương Bảo Quý biết đại khái bản thân nói gì cũng
không ổn nên chỉ có thể yên lặng mặc cho người
khác xô đẩy chửi mắng.

Nhận thấy cổ tay bị ai đó nắm chặt, tôi sửng
sốt một chút. Tôi cúi đầu nhìn lại thì trông thấy
cặp mắt đen đáng yêu điềm đạm đang nhìn tôi,
trông cực kỳ bất lực đáng thương.

Tôi sững sờ, cô bé nhìn tôi nói: “Cô ơi, cô mau
cứu cha mẹ con, cầu xin cô."

Tôi nói mày nhìn cô bé nói: “Khả Hân, cô
không cứu được.



Chỗ này làm gì có nhiều sự thiện lương như
vậy, bọn họ đều cùng chung mục đích và thủ đoạn
thôi, tôi cũng giống như vậy. Lâm Quang Tuyến
thấy tôi trả lời như thế, ngược lại âm thâm thở dài
một hơi mở miệng nói: " Chuyện này cô không thể
nhúng tay vào, trong bụng của cô trong còn một
đứa trẻ, nếu cô không cẩn thận sẽ bị liên lụy:

Làm sao tôi không biết chứ, cho nên tôi mới

không chút do dự mở miệng từ chối.

Người nhà kia xả giận, trong lòng đại khái là
hòa hoãn một chút, cũng không tiếp tục đánh.
Bọn họ chỉ ngồi trước mặt người nhà Vương Bảo
Quý, nhìn từ trên cao xuống Vương Bảo Quý nói: "
Giết người thì đền mạng, Vương Bảo Quý, con gái
của mày không có ở đây. Con gái nợ cha phải trả,
mày hãy chết thay cho con nhỏ đê tiện Vương Mỹ
Hoa kia đi. Số tiên hỏi cưới ba trăm năm mươi
triệu kia chúng tao không cân nữa, mày đưa hai
cô con gái cho tao coi như gán nợ tiền hỏi cưới ba
trăm năm mươi triệu đó.'

Bỗng nhiên Vương Bảo Quý trợn to mắt nhìn
anh ta gào thét: "Trương Tân Minh, anh dám!"

Người đàn ông kia không quan tâm chút nào
nói: "Mày cảm thấy tao có dám hay không? Con
gái mày giết người bỏ chạy, tao không giết chết cả
nhà mày bồi tội cho con trai tao đã là nhân từ, con
mẹ nó mày cảm thấy tao không dám sao?"

Cô vợ của Vương Bảo Quý mở miệng trông rất

đáng thương: “Anh Tân Minh, câu anh giơ cao
đánh khẽ. Anh muốn mấy đứa con gái thì cứ đưa
về đi, bọn chúng đều ở đây cả. Người đàn ông
của nhà chúng tôi nhất định sẽ tìm được con nhỏ
đê tiện Vương Mỹ Hoa kia để nó chôn cùng với
con trai anh, anh đừng làm chồng tôi bị thương."

Tôi nhíu mày, trong lúc nhất thời đã hiểu thậm
chí là không tiếp thu được lời người phụ nữ này
nói.

Trương Tân Minh lại có chút hài lòng với lời ả
ta, anh ta mở miệng nói: "Hai cô con gái này của
cô cũng gân mười bốn nhỉ. Con trai của ông đây
chết rồi, nên để con bé này đến nối dõi tông
đường cho ông đây, còn con nhỏ đê tiện Vương
Mỹ Hoa kia, các người nghĩ cách tìm ra cho tôi.
Nếu không ông đây sẽ nhìn chằm chằm nhà cô
rôi giết chết Vương Bảo Quý của cô."




Nói xong người đàn ông kia đứng lên nhìn cô
bé đang bảo vệ em gái ở sau lưng, mở miệng nói:
" Vương Mỹ Hòa đúng không, mẹ mày đã đưa
mày cho tao, đi theo ông đây trở về để sinh con

Chuong-741-750_043.jpg
Chuong-741-750_044.jpg





Chuong-741-750_045.jpg
Chuong-741-750_046.jpg
Chuong-741-750_047.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom