• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tôi có hệ thống phát hiện nói dối (1 Viewer)

  • Phần II

7.
"Tỉnh dậy nào, cậu còn phải tường trình nữa đấy".

Tần Khanh nheo mắt nhìn tôi, thậm chí mặt không biến sắc nhìn vào hai cảnh sát đứng bên cạnh tôi.

Cô ấy quay đầu đi, nhắm mắt lại.

"Xin lỗi, hiện mình đang rất mệt, không thể hợp tác được với mọi người".

Bác sĩ lên tiếng.

"Bạn học, em không bị gì cả, em có thể quay về lớp học rồi".

Cô ấy hét lên.

"Không thể nào. Thẩm Nghiên làm em tức đến ngất đi. Ngực em khó chịu lắm, em thật sự cảm thấy rất mệt".

Cô ấy vừa dứt lời thì một cái tát giáng xuống.

Tần Khanh đột nhiên ngồi dậy trên giường, hét lớn,

"Thẩm Nghiên, cô có còn là con người nữa không. Đồng chí, cô ấy đánh tôi..."

"Tao đánh mày có gì sao? Tao còn muốn đánh c..h..ế..t... mày luôn đây, ăn trộm đồ không biết nhục hả".

Người phụ nữ kia vừa đánh vừa mắng.

Tần Khanh giật mình.

"Mẹ... Sao lại là mẹ?"

Mẹ cô ấy xắn tay áo lên giận dữ nói.

"Nhà còn bao việc, vậy mà vẫn cố kiếm chuyện với người khác. Mày còn thua cả em trai mày nữa".

"Nếu cảnh sát không gọi cho tao thì chắc mày cũng không thèm nói luôn đúng không. Lâm Hạ tao sống gần hết đời người rồi, lần đầu tiên mới gặp chuyện xấu hổ như thế này. Mày sống ở nhà có thiếu thốn thứ gì đâu. Tao đánh c..h..ế..t.. mày".

Lực tay của mẹ Tần Khanh thật đáng kinh ngạc. Chỉ với 2 cái tát, mặt Tần Khanh đã sưng lên như đầu heo.

Cảnh sát nhanh chóng chặn lại và nói.

"Dừng lại, dừng lại. Chúng tôi vẫn còn ở đây, sao chị dám đánh trẻ vị thành niên?"

Lâm Hạ cúi đầu xin lỗi.

"Xin lỗi đồng chí, chỉ là tôi tức quá".

"Giải quyết chuyện ở đây xong thì chị có thể về nhà dạy lại con sau".

Anh cảnh sát chỉ vào tôi ở góc phòng.

"Cô gái kia là nạn nhân. Con gái chị đã thừa nhận hành vi trộm cắp trước mặt mọi người trong trường. Mặc dù điện thoại đã được trả lại cho chủ sở hữu, nhưng giá trị hiện vật vượt qua 3.000NDT. Vụ việc này đã đủ các yếu tố cấu thành tội phạm".

"Chị có thể hoà giải với nạn nhân, nhưng nếu nạn nhân không đồng ý. Con gái chị có thể sẽ bị kết án ít nhất 8 tháng t.ù. vì hành vi này".

"Một khi hồ sơ lưu lại việc này, con gái chị có thể sẽ bị nhà trường đuổi học".

Sau khi cảnh sát nói xong, cả Tần Khanh lẫn Lâm Hạ đều sợ hãi.

Tần Khanh không ngờ được rằng, việc trả đũa tôi lại có cái giá đắt như vậy.

Cô ấy chỉ nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua khi cô ấy nhận lỗi, rồi mọi việc đâu vào đó.

Buồn cười thật. Bố mẹ tôi đều là những doanh nhân thành đạt, sao họ có thể nuôi tôi thành một đứa con gái yếu đuối và bất tài được?

Mẹ Tần Khanh cũng không ngờ rằng cô con gái hiền lành ngoan ngoãn của mình lại làm ra việc đáng xấu hổ này.

Bà ấy kéo Tần Khanh quỳ xuống trước mặt tôi.

"Thật xin lỗi cháu. Bác cũng không ngờ Tần Khanh lại làm ra chuyện như vậy. Xin hãy nghĩ đến tình cảnh khó khăn của gia đình bác mà tha cho nó đi".

"Cháu muốn đền bù bao nhiêu cũng được, kêu con gái bác làm trâu làm ngựa cũng được. Nó còn nhỏ dại và đôi khi mắc sai lầm. Xin cháu hãy tha thứ cho nó".

"Con gái bác còn lớn hơn cháu 3 tháng, đâu còn nhỏ nữa đâu? Con gái bác còn cười nhạo cháu nhà nghèo vào lần đầu gặp cháu nữa cơ. Đây không phải là việc mà một đứa con nít không biết gì sẽ làm".

"Không nói nữa, cháu còn nhỏ vẫn có nhiều thứ chưa giải quyết được. Đợi luật sư của cháu đến rồi nói tiếp".

Đúng là mẹ nào con đó.

8.
Người phụ nữ kia vẫn than khóc về hoàn cảnh gia đình khốn khó bên tai tôi.

Tần Khanh ôm lấy mẹ mình.

"Mẹ đừng tự làm mình xấu mặt nữa. Mẹ không biết trong mắt người ta mẹ trông buồn cười như thế nào đâu. Người ta căn bản sẽ không thông cảm cho mẹ đâu".

Lâm Hạ đánh vào lưng Tần Khanh.

"Nói người ta mà không biết nhìn lại mình. Đừng tưởng tao không biết mày đã làm gì. Suốt ngày lên mạng khoe khoang mình giàu có. Tao không nhắc mày cũng không biết điểm dừng. Bây giờ mọi chuyện vỡ lỡ ra rồi còn bị cảnh sát bắt nữa. Đúng là nhục nhã mà".

"Biết sớm không cho mày học trường này. Nhà mình làm gì đóng nổi học phí 30,000NDT (khoảng 102tr) một năm đâu"

Tần Khanh gào lên.

"Sao mẹ cho Tần Thụ đi du học được, còn con thì không thể học ở đây? Điểm thi của nó còn thấp hơn con nữa, một tháng bố mẹ cũng kiếm được 6000-7000NDT (20-23tr) rồi. Con không phải là con ruột của mẹ sao?"

"Biết sớm tao đã không đẻ ra mày rồi".

Hai người họ ồn ào quá nên tôi đeo tai nghe lên.

Hơn mười phút sau, một người đàn ông mặc áo vest mang giày da bước vào.

Anh ấy chào tôi.

"Thẩm tiểu thư, tôi được trợ lý Lâm phái đến đây. Hiện tại tôi đã nằm được tình hình đại khái, những chuyện còn lại tôi sẽ xử lý, cô không cần phải lo lắng gì hết".

Tôi đứng dậy và tháo tai nghe ra.

"Không sao đâu, cho tôi nói thêm 2 phút nữa thôi. Sau đó nhường anh giải quyết nhé".

"Được thôi".

Người đàn ông ấy bước tới chỗ cảnh sát và tự giới thiệu.

"Xin chào các đồng chí, tôi là luật sư của cô Thẩm Nghiên, tên là Tống Kỳ".

Lâm Hạ đột nhiên đứng hình.

Bà ấy vội vàng chạy tới xác nhận.

"Anh là luật sư của Tập Đoàn Thẩm Vũ có phải không?'

Tống Kỳ gật đầu.

Lâm Hạ sửng sốt ngã phịch xuống giường.

"Kết thúc thật rồi! Không còn gì nữa! Gia đình tôi đã tạo nghiệp gì thế này".

Tống Kỳ nhìn tôi và nói.

"Đây là người thuê sạp A03, tầng hầm 1 ở chợ đầu mối. Chắc rằng khi Tần Khanh lấy trộm điện thoại của cô đã không ngờ được việc bố cô là Thẩm Vũ. Bây giờ cô muốn giải quyết thế nào đây?"

"Dù sao cũng là bạn học. Đồng chí, hình phạt tối thiểu cho tội này là bao lâu?"

Sau khi nhìn lại tang chứng vật chứng đầy đủ, cảnh sát đáp một cách trôi chảy.

"6 tháng và án sẽ lưu vào hồ sơ".

Tôi nhìn Tống Kỳ và anh ấy gật đầu với tôi.

"Chỉ 6 tháng thôi, vẫn còn tốt chán. Tần Khanh, lần sau đừng chơi ngu như vậy nữa. Nếu còn lặp lại thì lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu".

Nói xong tôi lạnh lùng quay mặt rời đi.

Cô ấy chỉ là một người qua đường trong cuộc đời tôi. Tôi vốn không có ý định dây dưa với cô ấy. Chỉ là tôi ngứa mắt với những người coi trời bằng vung.

Loại bỏ cô ấy ra khỏi cuộc đời tôi có thể là một khởi đầu mới cho tôi ở trường đại học.

Không bao lâu sau, trong trường đồn đại gia đình tôi giàu có và tôi bắt nạt bạn học.

Thậm chí còn có tin đồn tôi là con hoang của Thẩm Vũ, mẹ tôi là nhân tình của ông ấy.

Lâm Dương tức giận đến phát điên.

"Chị đẹp à, sao cậu không đứng ra giải thích? Tụi nó đồn ầm lên cả nửa năm nay rồi".

Tôi ngồi trong phòng VIP của ký túc xá, bật điều hoà và nằm trên ghế sô pha.

"Trăm người, vạn miệng, ngàn lời nói. Họ nói mình lợi dụng gia cảnh để bắt nạt bạn học. Chỉ cần mình phản ứng thái quá, họ sẽ nghĩ tin đồn là thật".

"Mình cũng không muốn gây rắc rối cho gia đình. Với lại sau khi tốt nghiệp mình sẽ vào Tập đoàn Thẩm Vũ làm việc. Ngoài bạn cùng lớp ra thì mình cũng chẳng gặp lại ai cả".

"Hơn hết, mình còn có cậu mà. Cậu là người bạn tốt nhất của mình, là người luôn ở bên mình dù trời có sập xuống".

Lâm Dương nhào vào ngực tôi, ôm lấy tôi rồi cười lớn.

"Cũng không tệ. Có cậu thương mình là được rồi".

"Nói thật, mình ngưỡng mộ cậu lắm. Cậu thật can đảm. Đợt học quân sự mình tưởng cậu sẽ bị Tần Khanh gây áp lực để bỏ qua cho cô ta. Ai ngờ cậu thật sự khởi kiện và cho cô ta ngồi nhà đá nửa năm. Đúng là trâu bò thật".

9.
Tôi trả lời cô ấy.

"Mình chỉ tuân thủ pháp luật thôi chứ đâu có bắt nạt cậu ta. Sau chuyện đó đâu có dám gây sự với mình? Chuyển đến khu này ở yên tĩnh hơn hẳn".

Mọi người trong ký túc xá xì xầm suốt ngày. Có người thì bàn tán sau lưng tôi, có người thì ngày nào cũng chạy tới nịnh nọt tôi.

Mặc dù tôi cũng thích làm nhiệm vụ với hệ thống, nhưng tôi đã không vạch trần ai và họ cũng không để tôi yên.

Vì thế ngay khi nhà trường xây xong ký túc xá mới, tôi đã chuyển đến đây.

Khu này chỉ dành cho sinh viên xuất sắc hoặc gia cảnh khá giả.

Tôi không thiếu tiền, nhưng nói về sự xuất sắc thì tháng trước tôi đã sử dụng hệ thống để giúp nhà trường tránh bị lừa đảo, giảm thất thoát hàng triệu đồng.

Nhà trường đã mời về 5 Tiến sĩ từ nước ngoài. Hoá ra, danh tính lẫn bằng cấp của họ đề là giả. Họ chỉ muốn lừa tiền nhà trường trong việc đầu tư các dự án ảo.

Ngay khi gặp họ lần đầu, tôi đã thấy những chấm đỏ trên đầu họ. Tôi lập tức tổng hợp thông tin và báo cáo cho trưởng khoa.

Sau khi hiệu trưởng kiểm chứng thông tin, ông ấy đã tức giận cử người giải quyết vấn đề này. Họ đã bị cảnh sát bắt.

Và để khen thưởng cho tôi, nhà trường đã mời tôi đến ở khu VIP ký túc xá mới. Tôi dẫn Lâm Dương dọn đến đây.

Cậu ấy không hề biết chuyện này. Lâm Dương cứ nghĩ rằng tôi đã đóng thêm tiền để chuyển sang khu VIP.

Và giá trị tài sản của tôi đã thành +8 trong hệ thống, tức khoảng 40 triệu NDT nếu quy đổi thành tài sản thực.

Giá trị sắc đẹp đã +6, ngoài làn da đẹp hơn thì tôi không thấy có gì khác biệt cho lắm.

Lâm Dương đột nhiên kêu lên.

"Chị đẹp, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Cô ấy đưa cho tôi điện thoại.

Khanh Khanh Cỏ Xanh Ven Sông đăng:
"Chào mọi người, mình là Khanh Khanh, đã lâu không gặp. Đã có nhiều chuyện xảy ra trong 6 tháng qua, gia đình tôi cũng vậy.

Mình đã xem hết tất cả tin nhắn mà mọi người gửi. Sự thật là mình đã bị đuổi khỏi trường đại học, thậm chí còn bị cảnh sát bắt. Tất cả là do bạn cùng phòng của mình gây ra. Cô ấy là con gái của chủ tập đoàn nào đó. Mình vô tình xúc phạm cô ấy vì một hiểu lầm và luật sư của cô ấy đã kiện mình.

Đáng tiếc, mình chỉ là người thường và không có quyền lực, mình chỉ có thể chấp nhận bản án. Cửa hàng của bố mẹ tôi cũng bị họ giải thể và được bồi thường 800.000NDT (khoảng 2 tỷ 7), và giờ nhà mình gần như đã phá sản.

Mình thật vô dụng. May mắn thay mọi người vẫn luôn tin yêu mình. Mình mong một ngày nào đó có thể được gặp mọi người. Mình yêu các bạn".

Bài đăng có hàng trăm nghìn lượt thích và hơn 15.000 bình luận.

Lâm Dương chửi thề.

"Con nhỏ này bám dai như đỉa vậy? Ý nó là sao? Rõ ràng là nó làm sai. Cả trường đều biết nó đã làm gì. Đáng lẽ ra cậu nên làm lớn chuyện cho nó ngồi nhà đá lâu hơn".

Tôi đọc lướt các bình luận và đáp.

"Tiếc thật. Đáng lẽ ra phải xử lí hết những người bênh vực cô ta".

Bình luận hàng đầu có 38.000 lượt thích.

"Tin sốc: Tôi làm chứng những gì trong bài đăng này ghi đều là sự thật. Tôi cũng học ở đây. Năm nhất lúc đi học quân sự, chủ thớt đã bị tiểu thư nhà giàu nào đó vu cáo ăn trộm điện thoại. Thậm chỉ còn gọi cả cảnh sát nữa. Lúc đó cô ấy còn bịt miệng sinh viên mỗi người một ly trà sữa nữa".

"Sau đó, website chính thức của nhà trường thông báo chủ thớt đã bị đuổi học. Tôi nghe nói là bị kết án sáu tháng. Chuyện nhà của cô ấy thì tôi không rõ, nhưng chuyện trong trường thì tôi có nghe qua.
Tái bút: Cô tiểu thư kia là Thẩm Nghiên, gia đình là Tập đoàn Thẩm Vũ. Cô ấy có tiền có quyền và hiện đang sống trong khu VIP ký túc xá trường"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom