• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Sống lại tận thế, tôi có không gian (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
Tác giả
Dịch: Mộng không thường.
Thể loại
  1. Ngôn tình
  2. Sủng
  3. Huyền Huyễn
  4. HE
  5. Nữ Cường
  6. Đô Thị
  7. Mạt Thế
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
3P
Nguồn
Mộng không thường.
Lượt đọc
2,170
Cập nhật
1.

Nhận ra mình đang ngồi trong căng tin trường đại học, tôi nhìn vào ô cửa đang phát thức ăn có rất nhiều sinh viên xếp hàng trước mặt, hoảng hốt không dám tin.

Tôi sống lại rồi sao?

Rõ ràng mới một giây trước, tôi còn đang đi theo tổ đội đến một bệnh viện cấp S nguy hiểm tìm kiếm thiết bị. Không may bị một con zombie đánh úp, tôi còn tưởng rằng mình sắp sửa chuyển hoá thành đồng loại của nó thì chớp mắt một cái, thế mà tôi đã quay lại trường đại học!

Tôi hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đáy lòng tràn đầy vui sướng.

Vừa định lấy điện thoại ra xem ngày thì đột nhiên một cảnh tượng hãi hùng xảy ra.

Một nam sinh nhào tới chồm lên người nữ sinh bên cạnh, há miệng cắn thủng cổ nữ sinh. Máu tươi lập tức ồ ạt phun trào, thấm đẫm tà váy trắng.

Tôi phản ứng nhanh, đứng dậy dồn hết sức lực gào thật to:

“Chạy mau! Là zombie!”

Đúng lúc ấy, nam sinh đã chuyển hoá kia ngẩng đầu lên, trên mặt hoàn toàn biến thành màu xanh đen dữ tợn, răng nanh nhe ra dính đầy máu và dãi dớt.

Cả căng tin bùng nổ.

Sinh viên đứng gần đó bắt đầu chạy tán loạn, những người không biết chuyện xảy ra cũng bắt đầu liều mạng chạy ra ngoài trong tiếng hò hét "có người biến thành zombie rồi.”

Mặc dù đại đa số mọi người đều phản ứng kịp thời nhưng vẫn có sinh viên không may bị tấn công, hoặc chưa kịp bỏ trốn.

Người bị cắn chết trong vòng vài giây sẽ lập tức biến thành zombie, sau đó bắt đầu nhào về phía những người còn lại.

Trong căng tin chẳng mấy chốc đã dị hoá hơn hai mươi người.

Cửa căng tin toang hoác, không có gì chống đỡ thì không cản nổi zombie ùa ra.

Nghĩ đến học sinh bên ngoài sắp gặp nguy hiểm, tôi nhanh chóng kéo bàn ăn, vừa kéo vừa hét:

“Lấy bàn ăn chặn lại, đừng để zombie tới gần!"

Mấy nam sinh nghe thấy lập tức chạy tới hỗ trợ, kéo bàn ăn đến chất chồng lên nhau tạo thành một bức tường cao, thành công ngăn cản zombie tiến lên phía trước.

Ra khỏi căng tin, đám đông nhao nhao chạy đến ký túc xá gần nhất.

Tôi vội vàng chạy về ký túc xa phòng 501, thở dốc khóa cửa vào.

Bạn cùng phòng Lâm Lung vẫn chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nghe thấy tiếng ồn ào dưới tầng thì đi tới hỏi tôi:

“Dưới kia có chuyện gì thế?”

Nhìn thấy Lâm Lung, sống mũi tôi chua xót.

Cô gái này đã chet vì tôi, chet trong năm thứ năm của tận thế.

Tôi kìm nén cản xúc, nói với Lâm Lung:

“Xảy ra biến đổi dị hoá, bên ngoài đều là zombie.”

Lâm Lung rụt cổ:

“Trời ơi đừng có đùa, mình sợ mấy thứ đó nhất đấy.”

Tôi lắc đầu, kéo cô ấy ra ban công, ra hiệu cho Lâm Lang nhìn xuống.

Dưới tầng ký túc xá loạn như cào cào, máu chảy thành vũng không ngừng loang ra, những phần thân thể không còn nguyên vẹn nằm rải rác khắp nơi.

Sinh viên bị biến đổi nhào tới cắn những người không kịp chạy thoát, vừa mới dứt ra một mảng máu thịt thì người bị cắn đã bắt đầu co giật, chưa đến một phút đã trở thành quái vật.

Trong ký túc xá nữ không ngừng vang lên tiếng gào khóc.

Chân Lâm Lung run rẩy.

Tôi đỡ cô ấy:

“Đừng sợ, chúng ta tạm thời an toàn."

Lâm Lung run rẩy ngồi xuống giường, cố gắng gọi điện thoại cho người nhà, thế nhưng gọi mấy cuộc đều báo không thể kết nối.

Một lúc sau, cô ấy nức nở hỏi tôi:

“Còn Vưu Giai và Đinh Tư Tư phải làm sao đây? Hai cậu ấy vẫn chưa trở về."

Kiếp trước, kết cục của hai người này không tốt hơn chúng tôi bao nhiêu.

Tôi khuyên Lâm Lung:

“Bây giờ đừng để ý đến chuyện đó, quan trọng nhất là chúng ta phải sống sót đã.”

Lâm Lung tỉnh táo lại, vội vàng thay sang một bộ quần áo tiện vận động hơn, bắt đầu gói ghém vật tư cần thiết.

Tôi nhắm mắt, muốn xác nhận một thứ.

Quả nhiên, giống như kiếp trước, trong ý thức của tôi xuất hiện một không gian chứa đồ, diện tích trải đủ năm sân bóng đá.

Chỉ cần tay tôi chạm vào một vật nào đó thì ngay lập tức có thể di chuyển nó vào trong không gian.

May mắn làm sao, vật dụng tôi tích trữ ở kiếp trước vẫn còn!

Có những thứ này, tôi mới dần cảm thấy tự tin hơn.

Hành lang vang lên tiếng bước chân và tiếng kêu cứu, sau đó là tiếng vặn tay nắm cửa và tiếng đập cửa.

"Mau mở cửa ra để chúng tôi vào!"

Đó là giọng nói của Vưu Giai.

Cánh cửa đã bị tôi khóa trái, cô ta không thể vào được.

Lâm Lung muốn mở cửa thì bị tôi cản lại.

Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy Vưu Giai và hai người đàn ông xa lạ đứng trước cửa.

Mà vết thương trên cánh tay Vưu Giai đang chảy máu đen.

Cô ta đã bị zombie cắn, chẳng mấy chốc sẽ dị hoá ngay.

2.

Vẻ mặt tôi nghiêm trọng, lắc đầu với Lâm Lung, ra hiệu cho cô ấy nhìn cánh tay của Vưu Giai.

Lâm Lung che miệng nhỏ giọng nói:

“Cô ấy bị nhiễm rồi?"

Tôi gật đầu trong im lặng.

Kiếp trước, sau khi Vưu Giai dị hoá thì được đưa khỏi ký túc xá kịp thời.

Nhưng nguy hiểm vẫn chưa kết thúc ở đó.

Hai người đàn ông Vưu Giai dắt theo đều không phải kẻ tử tế gì, chúng là hai tên côn đồ mà cô ta tình cờ quen biết.

Trong ba ngày ở chung, bọn chúng chiếm đoạt hết thức ăn vốn không có nhiều, thậm chí còn muốn xâm hại chúng tôi.

Sau đó, tôi và Lâm Lung trốn ra khỏi ký túc xá mới may mắn thoát nạn.

Kiếp này tôi tuyệt đối không để bọn chúng tiến vào.

Hai gã đàn ông thấy không ai mở cửa, bắt đầu liên tục đạp lên cửa.

Cánh cửa mỏng manh không thể chịu được những cú đạp của chúng.

Tôi nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó, sau đó bắt chước zombie nhào về phía cửa.

"Grào ——"

Tôi vừa gào vừa cào lên cửa.

Quả nhiên, bên ngoài trở nên yên tĩnh.

Sau đó có tiếng bước chân vội vã chạy đi, hẳn là bọn họ đã bị tôi doạ sợ.

Lâm Lung ôm mặt khóc rống lên.

Tôi đương nhiên hiểu cảm giác trơ mắt nhìn bạn mình biến thành quái vật đau đớn tuyệt vọng đến nhường nào.

Sinh tồn ở tận thế suốt mười năm, tôi đã trải qua cảnh tượng như thế vô số lần, trái tim dần dần trở nên lạnh lùng sắt đá.

Tôi đang nghĩ xem nên làm thế nào để thoát khỏi đây thì đột nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa phòng 502 bên cạnh mở ra.

Có nữ sinh bước ra ngoài mắng:

“Vưu Giai! Cậu làm gì thế hả? Sao lại dắt đàn ông vào ký túc xá nữ!”

Trái tim tôi đập thình thịch.

Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy Tô Học Học cùng khoa đứng trước cửa phòng 502.

Ngay sau đó, Vưu Giai và hai gã đàn ông vốn đã chạy xa lại vòng trở về.

Tôi vội vàng hét lên qua khe cửa:

“Nhanh chóng quay về phòng đi! Đừng tới gần Vưu Giai, cô ấy bị zombie cắn rồi!”

Nhưng đã quá muộn màng.

Hai gã đàn ông chạy thẳng vào phòng 502.

Vưu Giai chuẩn bị bước vào thì nghe thấy giọng nói của tôi, tức giận nói:

“Kiều Tri Vi! Mày là đồ tiện nhân, mày dám đóng giả zombie không cho tao vào phòng hả?”

Tôi cố tình nói thật chậm rãi, cố gắng thu hút sự chú ý của Vưu Giai.

"Cậu bị cắn, chẳng mấy chốc sẽ biến thành zombie, tôi làm như vậy cũng vì bảo vệ bản thân mà thôi.”

Khuôn mặt của Vưu Giai lập tức trắng bệch.

Nếu Tô Học Học đủ thông minh, thời gian tôi câu giờ đủ để cô ấy chạy thoát.

Nhưng cô ấy hoàn toàn không chú ý tới vết thương trên cánh tay Vưu Giai, ngược lại nhíu mày hỏi:

"Cái gì mà zombie cơ? Đâu phải lễ Halloween đâu nhỉ? Các cậu chơi cosplay hả?”

Cô ấy không biết về chuyện đã xảy ra ở tầng dưới.

Tôi thấy trên mặt Vưu Giai đột nhiên nổi lên gân xanh rõ rệt.

Cô ta sắp dị hoá rồi!

Tôi hét lên:

“Cẩn thận sau lưng!"

Tô Học Học trợn trắng mắt, nói một tiếng:

“Đừng bày trò nữa!"

Sau đó nắm tay Vưu Giai chuẩn bị vào phòng.

Nhưng “rầm” một tiếng, cánh cửa phòng 502 đóng sầm lại.

Tô Học Học hoảng sợ, vội vàng chạy tới đập cửa:

“Các anh làm gì vậy? Mau mở cửa ra!"

Sau lưng cô, Vưu Giai bắt đầu biến dị.

Tốc độ dị hoá của cô ta rất nhanh, vài giây trước sắc mặt mới xanh tím mà trong tích tắc cả người đã thối rữa hoàn toàn, từ trong miệng bốc lên mùi tanh hôi nồng nặc.

Vưu Giai ngửa đầu ngửi vài cái trong không khí, rất nhanh đã nhìn thấy Tô Học Học.

Tô Học Học bấy giờ mới phát hiện tình huống không đúng.

Cô hoảng sợ quay đầu, trực tiếp đối mặt với Vưu Giai đã dị hoá.

"Á—“

Tiếng la hét còn nghẹn trong cổ họng, Vưu Giai nhào tới cắn rách cổ Tô Học Học.

3.

Lâm Lung nhìn thấy tình huống bên ngoài, tê liệt ngồi xuống đất, gắt gao che miệng mới kìm nén được không thét to.

Tôi cắn răng, ép bản thân mình phải bình tĩnh lại.

Ngay sau đó, điện thoại của tôi bỗng nhiên đổ chuông.

Nhìn lướt qua màn hình, người gọi là Ích Dương.

Sao lại là anh ta?

Tôi bấm nhận cuộc gọi.

"Alo?"

Giọng nói của Khổng Ích Dương vang lên từ đầu dây bên kia:

“Tri Vi, em đang ở đâu?"

"Ký túc xá."

"Bây giờ bên ngoài toàn là quái vật ăn thịt người, ký túc xá không an toàn đâu. Em mau chóng chạy ra cổng trường đi, anh có xe, chúng ta cùng tới nơi an toàn.”

Nghe Khổng Ích Dương nói, trong lòng tôi nổi lên một loại cảm giác quái dị khó hiểu.

Khổng Ích Dương là bạn trai tôi.

Kiếp trước, hắn cũng giống tôi ở trong ký túc xá ba ngày, mãi đến khi thật sự đói đến không chịu nổi nữa mới chạy ra ngoài. Chúng tôi cũng vì vậy mà tình cờ gặp nhau, sau đó đi theo quân đội về khu an toàn Tây Bắc.

Kiếp này, hắn sao lại xuất hiện bên ngoài trường học?

Làm sao biết được khu vực an toàn ở đâu?

Đột nhiên, điện thoại vọng đến giọng của một cô gái:

“Ích Dương, zombie vây quanh đây rồi. Thật sự không chờ được đâu."

Giọng điệu kia nũng nịu, nghe rất quen tai.

Đinh Tư Tư!

Tôi nhanh chóng quyết định:

“Chờ tôi năm phút."

Tôi đỡ Lâm Lung dậy, cầm túi đồ đã chuẩn bị xong lên, lặng lẽ mở cửa phòng quan sát.

May mắn thay, zombie trên hành lang đã bị âm thanh phát sóng ở tòa nhà ký túc xá bên kia thu hút, điều này rất thuận lợi cho việc trốn thoát của chúng tôi.

Đúng lúc mở cửa, cánh cửa phòng 502 đối diện cũng mở ra.

Ồ, thật trùng hợp.

Trong khoảnh khắc chạm mắt với hai gã côn đồ, tôi thấy được ác ý rõ rệt trong mắt chúng.

Rất hiển nhiên, chúng ghi thù chuyện ban nãy.

"Cẩn thận."

Tôi nhẹ giọng nhắc nhở Lâm Lung, cô ấy dè dặt gật đầu.

Bốn người ăn ý không phát ra tiếng động, lặng lẽ đi xuống dưới tầng.

Zombie bên ngoài ký túc xá so với trên tầng nhiều hơn hẳn, vừa mới xuống dưới đã đụng phải hơn mười con zombie đang ùa đến.

"Chạy!"

Tôi hét lên.

Tôi và Lâm Lung chạy như điên, cắm đầu phi thẳng ra khỏi cổng trường.

Vừa đến nơi đã thấy chiếc xe RV màu đen đậu bên đường.

Nhưng mà, cách cổng trường chỉ có mười mét, trong góc đường đột nhiên nhào ra mấy chục con zombie.

Tôi theo bản năng kéo tay Lâm Lung thì thấy phía sau trống rỗng, vội vàng quay đầu, bắt gặp cảnh tượng khiến đầu tôi như muốn nổ tung.

Gã côn đồ phòng 502 túm lấy ba lô của Lâm Lung, đá cô xuống đất.

"Lâm Lung!"

Tôi lao đến.

Đằng sau tôi, nhóm zombie ồ ạt nhào tới.

Một bàn tay xanh tím vươn đến mắt cá chân của Lâm Lung, móng tay màu đen bén nhọn chực chờ cào cấu.

Tôi rút đoản kiếm ra chém đứt bàn tay kia, nhanh chóng đỡ Lâm Lung lên chạy về phía trước.

Trông thấy hai gã côn đồ kia sắp chạy ra khỏi cổng trường, tôi lấy phi tiêu trong không gian ra ném đến, ngay lập tức đâm trúng bắp chân bọn chúng.

"Á.”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, chúng ngã xuống đất.

Tôi và Lâm Lung chạy ra khỏi cổng trường với tốc độ chạy nước rút, từng đợt từng đợt zombie như thuỷ triều đằng sau ập đến, trong phút chốc nhấn chìm hai gã đàn ông.

Khổng Ích Dương chờ đợi nãy giờ thấy tôi đến nhanh nhẹn mở cửa xe, tôi vội vàng túm Lâm Lung trèo lên.

Cửa xe "rầm" một tiếng đóng lại, xe RV như một mũi tên rời cung phóng nhanh như chớp.

Tôi xoa lên trái tim đang đập điên cuồng, thở ra một dài, lúc này mới cẩn thận quan sát người ngồi trong xe.
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom