• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Sống lại tận thế, tôi có không gian (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 3 END

7.

Khuôn mặt Đinh Tư Tư lập tức trắng bệch.

Rất hiển nhiên, bị vạch trần chuyện xấu trước mặt hai lốp dự phòng khiến cô ta rơi vào thế khó xử.

Tuy nhiên, cô ả nhanh chóng chọn lựa.

Đinh Tư Tư cắn môi, mắt ửng đỏ:

“Hoá ra cậu biết rồi sao. Đúng thế, đêm đó mình đã trao thân cho Ích Dương rồi.”

Trên mặt Khổng Ích Dương thoáng bối rối, theo bản năng không dám nhìn tôi.

Đinh Tư Tư rũ mắt, che giấu sự hả hê trong mắt, âm thầm chờ đợi phản ứng của tôi.

"Ồ."

Tôi thản nhiên nhìn về phía Khổng Ích Dương, dứt khoát nói:

“Vậy thì anh bị đá.”

Tôi vừa dứt lời, Khổng Ích Dương và Đinh Tư Tư đều ngây ra, vẻ mặt không thể tin nổi.

Đinh Tư Tư lắp bắp:

“Cô... cô..."

Rõ ràng cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để diễn trò rồi, thế mà tôi không cho cô ả cơ hội nào cả. Đinh Tư Tư cứ như đang đấm vào bông, khó chịu không thể tả nổi.

Khổng Ích Dương áy náy:

“Xin lỗi, Tri Vi, khi đó anh chỉ là......."

Tôi vội vàng xua tay ngắt lời hắn:

“Ngoại tình chính là ngoại tình, không cần tìm lý do bao biện."

"Lâm Lung, chúng ta đi thôi."

Tôi gọi Lâm Lung đã tức giận đến sa sầm mặt, nhanh chóng xuống xe.

"Tri Vi chờ mình với!"

Lâm Lung chạy theo tôi, quay đầu về sau mắng:

“Đúng là mèo mả gà đồng!"

Phía sau, sắc mặt Đinh Tư Tư và Khổng Ích Dương xám xịt.

Lưu Thần và Chu Cần thì giống như ăn phải phân, vừa khiếp sợ vừa ghê tởm.

Tôi đi thẳng đến xe của Tiêu Sách.

Trên đường đi, Lâm Lung an ủi tôi:

“Cậu đừng buồn, đôi gian phu dâm phụ lăng loàn đó tốt nhất là đừng tách ra đi hại người khác. Điếm với chó gắn bó keo sơn, bên nhau đời đời kiếp kiếp nhá.”

Chọc cho tôi cười ha ha.

Cô bạn ngốc này sợ tôi buồn, ánh mắt nhìn tôi càng thêm đau lòng xót xa.

Đến trước cửa xe của Tiêu Sách, binh lính cầm súng nhìn thấy tôi, cười:

“Là cô hả, có chuyện gì không?”

Tôi nói:

“Tôi có cách để mau chóng dọn sạch hàng xe phía trước, hãy đưa tôi đến gặp đội trưởng của anh.”

Người lính gác cửa nghe thế thì rõ ràng rất ngạc nhiên, cẩn thận kiểm tra trên người chúng tôi một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì mới nhanh nhẹn dắt chúng tôi đến gặp Tiêu Sách.

Sau khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt Tiêu Sách trở nên nghiêm túc, anh đứng dậy đưa tay phải về phía tôi:

“Vẫn chưa cám ơn cô đã cứu mọi người."

Tôi mỉm cười, bắt tay anh:

“Mong rằng tôi có thể giúp đỡ nhiều hơn."

Nói xong, tôi chỉ ngón tay về phía cốc nước trên bàn.

Nó bỗng nhiên biến mất chỉ trong chớp mắt.

Tiêu Sách ngẩn ra.

Tôi lặp lại động tác, ly nước ngay lập tức xuất hiện trên bàn.

Tôi mỉm cười:

“Như anh thấy đấy, tôi có khả năng di động không gian."

Hô hấp của Tiêu Sách trở nên dồn dập, trong ánh mắt nhìn tôi tràn đầy vẻ khó tin.

Tôi lựa chọn thẳng thắn với Tiêu Sách là bởi vì kiếp trước chúng tôi đã từng tiếp xúc, tôi hiểu rõ cách làm người của anh.

Tiêu Sách có khí chất và năng lực của người lãnh đạo, nhưng càng đáng quý hơn là phẩm chất kiên nghị, xử sự công bằng. Anh là một người lãnh đạo chân chính có thể mang lại phúc lợi cho nhân dân.

...

Lính gác dàn hàng quanh rèm vải, ngăn cản tầm nhìn của những xe phía sau.

Tôi bỏ từng chiếc xe vào trong không gian, sau đó lấy chúng ra ném xuống dưới cầu. Cứ thế, chỉ mất vài phút mặt đường đã trở nên thoáng đãng.

Lần thứ hai chứng kiến năng lực của tôi, ánh mắt Tiêu Sách nhìn tôi càng thêm nóng bỏng.

Tôi nhìn anh cười:

“Sau này nếu có chuyện gì cần tôi hỗ trợ thì anh cứ nói."

Tiêu Sách bình tĩnh nhìn tôi:

“Ừ."

Anh thật sự không khách sáo với tôi, lập tức nhờ tôi giúp đỡ di chuyển thiết bị y tế.

Quân đội chia làm hai ngả, một nửa theo kế hoạch ban đầu trở về căn cứ an toàn, nửa khác đến bệnh viện thành phố A tìm kiếm thiết bị y tế.

Mà bệnh viện thành phố A chính là chỗ tôi chết ở kiếp trước!

Tôi dặn dò binh lính nhất định phải chăm sóc tốt cho Lâm Lung, sau đó theo bộ đội di chuyển đến thành phố A.

Hành trình lần này rất thuận lợi, zombie sơ cấp không khó đối phó. Chúng tôi nhanh chóng tìm được thiết bị, hơn nữa nhờ có không gian của tôi nên những thiết bị quý giá khó vận chuyển kia đều có thể dễ dàng mang đi.

Quân binh phấn khích, đôi mắt sáng rỡ, họ nhìn tôi cứ như đang nhìn bảo tàng kho báu vậy.

Sau khi vận chuyển các thiết bị y tế cần thiết cho việc nghiên cứu trở về căn cứ, từ cán bộ cấp cao cho đến nghiên cứu viên tuyến đầu, ai nấy đều hết sức mừng rỡ.

Người phụ trách "Nhóm nghiên cứu virus zombie" tuyên bố rằng chỉ cần có máy móc, trong vòng năm năm sẽ có hy vọng điều chế ra vacxin kháng thể.

Căn cứ bố trí cho tôi một biệt thự tại vị trí đắc địa, điều động binh lính đến bảo vệ tôi.

Nội bộ căn cứ tạm thời còn chưa ổn định. Chuyện tôi có không gian được bảo mật, phía trên ra lệnh cho những ai đã biết phải tuyệt đối giữ kín.

Lâm Lung vào ở cùng với tôi trong biệt thự.

Về phần Đinh Tư Tư và Khổng Ích Dương, tôi tạm thời không rảnh quan tâm đến họ.

Trong khoảng thời gian này, tôi và Tiêu Sách bận rộn thu thập thiết bị và vật tư.

Chẳng mấy chốc đã qua một tháng,
đến khi tôi trở về căn cứ thì nghe được một tin tức cực kì thú vị.

8.

Một người phụ nữ tuyên bố rằng cô ả được Chúa chỉ dẫn, có thể thấy trước tương lai.

Cô ả nói ba ngày sau sẽ có làn sóng zombie tấn công, nhiệt độ có thể tăng vọt lên 45 độ sau cơn bão lớn. Cô ả còn dự đoán đội ngũ đi tìm vật tư ở thành phố B sẽ đụng phải làn sóng zombie.

......

Những gì cô ả tiên tri ra đều biến thành sự thật.

Người sống trong tận thế vốn luôn sợ hãi bất an, sau khi nghe nói về sự tích này thì bắt đầu tôn sùng cô ta, xem cô ta như thánh sống vậy.

Thậm chí ngay cả người đứng đầu căn cứ là Tiêu Vạn Thành cũng ra mặt tiếp đón cô ta.

Người phụ nữ đó chính là Đinh Tư Tư.

Tôi và Tiêu Sách mệt mỏi trở về, vừa tới phòng làm việc của Tiêu Vạn Thành đã nhìn thấy Đinh Tư Tư đang ngồi trên ghế sô pha.

Trong khoảnh khắc bắt gặp tôi, vẻ mặt Đinh Tư Tư hiện rõ sự khó tin.

Nhưng cô ta phản ứng rất nhanh, bình tĩnh nhìn tôi cười:

“Tri Vi, đã lâu không gặp, người bên cạnh cậu là...?"

Tiêu Vạn Thành đáp lời:

“À. Giới thiệu một chút, đây là cháu trai của tôi, Tiêu Sách."

Đồng tử Đinh Tư Tư hơi co rụt lại.

Khi đến căn cứ, cô ta hiển nhiên từng nghe kể về tiếng tăm của Tiêu Sách.

Trong mắt cô ả hiển hiện sự ghen tị, dường như đã hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Tiêu Sách.

Cô ta cười nhạo nói:

“Tri Vi vẫn khiến người ta yêu thích như thế nha, nhanh như vậy đã tìm được nơi gửi gắm rồi.”

Tôi còn chưa kịp đáp trả, trong mắt Tiêu Sách đã loé lên sự tàn nhẫn, tức giận quát:

“Cô muốn chết à!"

Đinh Tư Tư giật nảy mình.

Sắc mặt Tiêu Vạn Thành cũng thay đổi nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, ông phân phó vệ binh:

“Đưa Đinh tiểu thư ra ngoài đi."

Đinh Tư Tư hoàn toàn mơ hồ, không hiểu vì sao ban nãy Tiêu Vạn Thành vẫn còn rất nể mặt cô ả bây giờ đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Sau khi bị ném ra khỏi văn phòng, cô ả đứng bên ngoài hét lên:

“Này, tôi có thể thấy trước tương lai! Các người đuổi tôi đi thì sẽ phải hối hận!”

Tiêu Sách nhìn về phía Tiêu Vạn Thành, đợi chờ ý kiến của ông.

Tiêu Vạn Thành cười nhạo một tiếng, lắc đầu:

“Tiên tri gì chứ, cô ta ngẫu nhiên nói trúng mấy chuyện thôi. Chỉ là trùng hợp.”

Việc tiên tri của Đinh Tư Tư chẳng qua chỉ là ký ức kiếp trước của cô ta.

Trí nhớ đương nhiên sẽ có sai sót. Thế giới xoay chuyển, bất kể là gì đều sẽ phát sinh thay đổi. Đặc ân trọng sinh này không lớn lao như cô ta tưởng tượng đâu.

Một tiếng sau, tôi và Tiêu Sách mới báo cáo xong hành trình lần này.

Không nghĩ đến, Đinh Tư Tư thế mà vẫn luôn chờ tôi.

Thấy tôi đi ra, cô ta chạy đến trước mặt tôi hỏi:

“Cô và Tiêu Sách có quan hệ gì?"

Tôi nhướng mày:

“Liên quan gì đến cô?”

Vẻ mặt Đinh Tư Tư phức tạp, cắn răng nói:

“Có thể nhờ cô giới thiệu tôi với Tiêu Sách không? Tôi có khả năng tiên tri, giữ tôi lại sẽ hữu ích! Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần cho tôi chỗ ở và vật tư hàng ngày là được!"

Tôi xoay người rời đi:

“Không rảnh."

Đinh Tư Tư gắt gao nhìn chằm chằm tôi, nghiến răng nghiến lợi:

“Tôi sẽ khiến cô phải hối hận."

Tôi cười nhạo:

“Tôi chờ đây.”

Ngày hôm sau, Đinh Tư Tư đưa ra lời tiên tri cho tín đồ của cô ta, nói rằng người phụ nữ bên cạnh Tiêu Sách sẽ mang đến tai họa cho anh.

Tiêu Sách trong căn cứ rất có uy danh, vậy nên rất nhiều người quan tâm đến chuyện của anh.

Thế nhưng lời tiên tri này còn chưa kịp lan truyền ra ngoài thì một người đàn ông sải bước tiến vào căn phòng mà Đinh Tư Tư đang tạm thời tá túc.

Người ấy hung thần ác sát, một tay túm lấy cổ áo cô ta, "bốp bốp" tát cô ta hai cái.

Khóe miệng Đinh Tư Tư chảy máu, lập tức hoảng sợ, kinh hãi hỏi:

“Anh... Anh làm gì vậy?”

Người đàn ông kéo cô ta ra ngoài, hốc mắt đỏ ửng nói với đám người đang hóng chuyện:

“Ba ngày trước, tôi cho cô ta một túi vật tư, xin cô ta tiên tri cho chúng tôi. Cô ả nói thành phố C không có làn sóng zombie quy mô lớn nào, khiến cho tôi và mười mấy người anh em quyết định đến đó tìm vật tư! Kết quả vừa đến đã bị đánh úp, ngoại trừ tôi liều mạng chạy thoát, tất cả mọi người trong đội đều chết thảm.”

Nói xong, hắn lại tát Đinh Tư Tư hai cái.

"Con khốn này chỉ lừa gạt để kiếm tiền thôi! Hôm nay tôi phải giết cô ta để trả thù cho anh em mình!”

Nói xong, hắn rút dao ra.

Trong mắt Đinh Tư Tư tràn đầy hoảng sợ:

“Không... Không...."

"Bỏ dao xuống!"

Đội hộ vệ tuần tra kịp thời chạy đến cản người đàn ông lại.

Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, họ bày tỏ rất đồng cảm với hắn ta, không truy cứu trách nhiệm hành hung của hắn. Đối với Đinh Tư Tư coi thường mạng người, giả thần côn lừa gạt thì vẻ mặt khinh bỉ, thay nhau phỉ nhổ.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp căn cứ, nữ thần mà họ tôn thờ vậy mà lại là kẻ lừa gạt ư?

Ban đầu có người vẫn cố chấp tin tưởng Đinh Tư Tư, thế nhưng dần dần, cô ta càng đoán càng sai, bất kể chuyện gì cũng trật lất.

Mọi người bị lừa gạt lập tức nổi giận, lôi cô ta ra đường đấm đá. Nếu không phải do căn cứ kỷ luật nghiêm minh, không cho phép gây sự thì cô ta đã sớm bị đánh chết rồi.

9.

Ba ngày sau, Đinh Tư Tư đứng bên ngoài biệt thự cầu xin tôi, bảo rằng có chuyện quan trọng muốn nói cho tôi biết.

Khi binh lính đến báo cáo, tôi đang ăn lẩu cà chua với Lâm Lung.

Tâm trạng của tôi không tệ lắm, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý cho cô ta vào.

Đến lúc nhìn thấy Đinh Tư Tư, tôi gần như không thể nhận ra cô gái trước mắt mình.

Cô ta bị đánh bầm dập, cả người chi chít vết thương, đâu còn dáng vẻ của hoa khôi trường trước đây nữa.

Từ lúc vào cửa đến giờ, cô ta khiếp sợ đánh giá biệt thự thoải mái xa hoa, trong mắt tràn đầy sự tham lam.

Ánh mắt của cô ả lại nhìn xuống nồi lẩu của tôi và Lâm Lung, không kìm nén được liếm liếm môi:

Tôi hỏi:

“Cô tìm tôi có việc gì?"

Đinh Tư Tư ra vẻ thần bí nói:

“Tôi biết một bí mật có tác dụng lớn với căn cứ có thể nói cho cô biết, nhưng cô phải đồng ý cho tôi chỗ ở và vật tư.”

Tôi liếc nhìn cô ta:

“Phải xem bí mật cô nói đáng giá bao nhiêu đã. Cô yên tâm, con người tôi trước giờ rất công bằng, chỉ cần tin tức cô đưa có giá trị thì tôi sẽ không bạc đãi cô.

Đinh Tư Tư nhìn chằm chằm vào mắt tôi, dường như muốn phán đoán mức độ chân thật trong lời nói của tôi.

Một lúc sau, cô ta mới nói:

“Ít nhất là nửa năm sau Khổng Ích Dương sẽ thức tỉnh một không gian, có thể đem bất cứ thứ gì bỏ vào trong đó.”

Tôi và Lâm Lung liếc nhau một cái, lặng yên không đáp.

Đinh Tư Tư tưởng rằng chúng tôi không tin, vội vàng nói tiếp:

“Tôi nói thật đấy.”

Tôi hỏi:

“Làm sao cô biết?”

“Tôi đã nói tôi có khả năng tiên tri mà, đây là điều tôi tiên tri ra được. Khổng Ích Dương sẽ trở thành đội trưởng của tiểu đội số 1 trong căn cứ. Tiểu đội của hắn có vô số vật tư, tôi tận mắt nhìn thấy kho hàng trống rỗng được lấp đầy, đây không phải là không gian vận chuyển thì là cái gì?"

Đinh Tư Tư cẩn thận miêu tả, tiếc thay từ đầu cô ta đã nhầm đối tượng rồi.

Tôi cười, đưa tay chỉ về phía chiếc ghế bên cạnh:

“Không gian cô nói là cái này đúng không?"

Tôi vừa dứt lời, chiếc ghế ngay lập tức biến mất.

Đinh Tư Tư ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt không thể tin nổi:

“Cô cũng có không gian?"

Tôi đi đến bên cạnh cô ta, cười nói:

“Người có không gian, vốn dĩ luôn là tôi.”

Đinh Tư Tư hoảng sợ nhìn chằm chằm tôi, giống như gặp quỷ, lẩm bẩm nói:

“Sao lại như vậy... Sao lại thế được? Không gian là của cô ư? Không phải của Khổng Ích Dương sao?”

Tôi đáp:

“Đúng thế."

Một lúc lâu sau, cô ta vừa khóc vừa cười như điên, hung hăng túm tóc mình chạy ra khỏi biệt thự.

Lâm Lung thấy thế ngây người:

“Cô ta điên rồi hả?"

Sau đó vội vàng nhắc nhở tôi:

“Tri Vi, tên cặn bã Khổng Ích Dương này đã chạy tới biệt thự nhiều lần, nói muốn quay lại với cậu. Mình gọi người đánh hắn chạy mất dép rồi, cậu đừng để hắn lừa gạt nhá! Mình nghe nói sau khi hắn vào căn cứ vẫn luôn ăn bám Đinh Tư Tư! Loại đàn ông vừa ngoại tình vừa ăn bám này là ghê tởm nhất!”

Tôi dỗ dành cô ấy:

“Mình giống người ngu xuẩn như vậy hả?"

Lâm Lung hài lòng gật đầu, sau đó bật chế độ bà tám:

“Vậy cậu và Tiêu Sách tiến triển đến đâu rồi?"

Tôi vội vàng đặt bát xuống đất rồi nói:

“Mình và anh ấy chỉ hợp tác làm việc thôi.”

Sau đó đứng dậy nói:

“Mình còn có việc, đi trước hen."

"Ai? Sao mới đó đã phải đi rồi?"

Lâm Lung gọi với theo:

“Tri Vi, mình thấy Tiêu Sách có ý với cậu đó, cậu cho ảnh một cơ hội đi!”

Gần đây tôi rất bận rộn với hình ảnh không gian.

Hình ảnh không gian giống như tên, là hiển thị hình ảnh trong không gian của tôi cho tất cả mọi người trong căn cứ bằng cách chiếu lên màn hình.

Kiếp trước, kỹ thuật này về sau mới được nghiên cứu.

Kiếp này, tôi trực tiếp nhờ Tiêu Sách giúp tôi tìm các nhà nghiên cứu có chuyên môn, đưa kết quả nghiên cứu cho họ nhờ họ nghiên cứu sâu hơn.

Điều này khiến cho kỹ thuật đó đột phá trong thời gian ngắn.

Ba ngày sau, chuyện tôi có không gian chính thức được công bố.

Vật tư trong không gian cũng được trình chiếu qua màn hình cho tất cả những người sống sót theo dõi.

Toàn bộ căn cứ sôi trào.

Trong tận thế, thiếu ăn thiếu mặc chỉ là chuyện nhỏ, không có ý chí chiến đấu và sinh tồn mới là chuyện nghiêm trọng.

Trong những ngày khó khăn nhất của nhân loại, không gian chắc chắn sẽ tiếp thêm hy vọng cho tất cả mọi người.

Có không gian, tốc độ xây dựng cơ sở hạ tầng chắc chắn sẽ được đẩy nhanh.

Không gian không tồn tại khái niệm thời gian. Bất kể là loại thực phẩm dễ hỏng, ngắn hạn nào cũng có thể được bảo quản tối đa, hoàn toàn ngăn chặn sự lãng phí tài nguyên.

Giá trị truyền cảm hứng và nâng cao tinh thần của không gian sẽ sớm vượt xa vai trò tích trữ của nó.

Nó sẽ trở thành một biểu tượng của thời đại.

10.

Một ngày nọ, tôi đi đến khu vực an toàn như mọi ngày thì Đinh Tư Tư đột nhiên từ góc đường lao ra.

Binh lính nhanh chóng bắt giữ cô ả, lấy súng nhắm vào cô ta.

Tôi xua tay ra hiệu cho họ buông cô ta ra.

Tôi từng cho người điều tra tình trạng của Khổng Ích Dương và Đinh Tư Tư.

Khổng Ích Dương năm lần bảy lượt tìm gặp tôi, đến lần nào bị đánh đuổi lần ấy, dần dần hắn biết sợ, không dám đến nữa.

Vì mưu sinh, hắn không thể không gia nhập một tiểu đội hạng ba. Thế nhưng bản tính hắn yếu đuối, không phải người nắm quyền mà chỉ là hạng tép riu nên sống rất kham khổ, có thể ăn no đã rất tốt rồi.

Mà Đinh Tư Tư giống như kiếp trước, trở thành gái điếm trong khu đèn đỏ.

Tôi thản nhiên hỏi:

“Tìm tôi có việc gì không?

Vẻ mặt Đinh Tư Tư điên cuồng, hung hăng nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu rồi mới nói:

“Kiều Tri Vi, sao cô lại công bố bí mật không gian hả? Cô có biết đây là vật thần kỳ bao người muốn có mà không được hay không!"

Cô ta lẩm bẩm:

“Nếu đưa nó cho tôi, nếu nó là của tôi… Tôi muốn tất cả mọi người đều phải dưới chân tôi..."

Tôi cười nhạo:

“Vậy à? Nếu cho cô thì chỉ sợ chưa được mấy ngày cô đã tèo rồi. Với năng lực của cô, có thể bảo vệ được không gian này sao?"

Đinh Tư Tư đột nhiên cứng đờ.

Phải, ngay cả khi đưa nó cho cô ta thì sao chứ.

Đinh Tư Tư sửng sốt sững người, cười thảm một tiếng rồi bắt đầu phát điên.

Cô ta nói:

“Kiều Tri Vi, cô biết không? Tôi đã sống lại, tôi được ông trời ưu ái! Dựa vào cái gì cô có thể sống tốt như vậy mà tôi sống lại còn không bằng kiếp trước? Chắc chắn là có chỗ nào sai lầm..."

Người lính áp giải cô ta khinh thường liếc một cái, hiển nhiên cho rằng cô ta mắc bệnh thần kinh.

Tôi thản nhiên nhìn Đinh Tư Tư, chờ cô ta bình tĩnh trở lại.

Tôi nói:

“Sống trên đời này, chúng ta phải làm hết sức mình để vượt qua hoàn cảnh, sống vì bản thân. Ông trời cho cô cơ hội sống lần thứ hai, nếu đã sống lại mà vẫn đi vào vết xe đổ trước đó thì chuyện sống lại hay không có gì khác nhau?”

Nói xong, tôi xoay người rời đi, không để ý tới Đinh Tư Tư phía sau nữa.

Ba năm trôi qua, căn cứ an ninh Tây Bắc đã trở thành căn cứ lớn nhất nước Hoa. Ngàn dặm trải dài đâu đâu cũng là khu an toàn. Một khu vực có thể chứa được ba mươi vạn dân cư, người mạnh trong căn cứ nhiều vô số, trật tự xã hội vốn trên bờ sụp đổ dần dần vực dậy.

Tôi nhìn ra phía xa xôi bên ngoài căn cứ.

Đến tận bây giờ đồng bào của tôi vẫn còn rất rất nhiều người chịu đói chịu lạnh, vẫn còn vô số nhà cửa, đất đai bị bỏ hoang.

Cuộc hành trình này vẫn chưa kết thúc.

Sống lại một đời, trời đất bao la, còn rất nhiều chuyện mà tôi muốn làm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom